Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi
Chương 13

Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 13


Trương Khâu uống hết ly nước ăn một trái tái lạnh, hỏa khí trong người đã vơi đi chút, xoa nhẹ mặt một cái rồi mới trở về phòng
Ổn định! Không được nghĩ ngợi lung tung.!
Đẩy cửa vào, tay Trương Khâu trên nắm cửa trở nên cứng đờ, Ly Thù nhất định là đến khắc y!
Trong phòng, Ly Thù trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nửa người trên để trần, tóc dài ướt nhẹp nhỏ giọt rơi xuống dưới khăn tắm, Trương Khâu nhìn miệng khô lưỡi đắng, da Ly Thù rất trắng, chính là loại trắng sứ như người không khỏe mạnh, nhưng thân thể lại cực kỳ rắn chắc, hai chân thon dài thẳng tắp, eo thon, còn có tấm lưng rộng rãi vững chắc.

Như nghe thấy tiếng động, Ly Thù quay đầu lại.

Trương Khâu xin thề, y nghe thấy tim đập như muốn nhảy ra ngoài, một tay đè lên ngực, miệng khô lưỡi đắng " Anh, anh sao lại không mặc đồ ngủ."
"Quá nhỏ." Ly Thù nhìn Trương Khâu nói.

Vô cùng nhục nhã! Y đã chọn bộ to lớn rộng rãi nhất rồi! Bị cười nhạo chiều cao Trương Khâu đè xuống tức giận trong lòng, giả vờ giả vịt trên dưới đánh giá Ly Thù, bĩu môi, "Ồ" một tiếng, trong lòng lại nghĩ Ly Thù lãnh đạm cũng thật con mẹ nó đẹp trai.

Không khí trong phòng nhất thời có chút kỳ quái, Trương Khâu lúng túng đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra, Ly Thù đã nằm trên giường, nửa người trên để trần, chăn mỏng chỉ khoát lên bộ vị trọng điểm, khăn tắm vứt trên ghế, hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra.

"Tới ngủ." Ly Thù khép lại đồ vật trong tay, vỗ vỗ đầu giường ra hiệu Trương Khâu lên giường.

Trương Khâu nuốt nước miếng, khô khốc hỏi: " Anh không mặc quần lót hở?"
" Cậu quá nhỏ, khó chịu."
Kỳ thị chiều cao của y xong, tiếp tục kỳ thị tôn nghiêm đàn ông của y, chuyện này mà nhịn nữa thì không phải là đàn ông!
" Anh chưa thấy qua của tôi, sao biết nhỏ!" Trương Khâu hừ hừ nói: " Tôi sợ tôi mà lấy ra anh sẽ tự ti thôi đó, không nói nữa, mau mau ngủ thôi." Khiêu khích xong sợ người kia muốn so thật, lập tức chui vào trong chăn bật đèn ngủ lên, làm bộ ngáp một cái, "Buồn ngủ quá buồn ngủ quá."
Ly Thù nằm nghiêng lén nhìn Trương Khâu, ánh sáng đỏ chợt lóe lên, Trương Khâu vốn tinh thần căng thẳng liền mơ màng ngủ mất.


Một bàn tay lạnh như băng chậm rãi xoa dịu eo y, da thịt ấm áp bị đụng chạm không khống chế được run rẩy, bàn tay kia làm loạn chậm rãi di chuyển xuống...!
Trương Khâu toàn thân co quắp, trong mộng nỉ non "Thật thoải mái."
Lực đạo trên người tăng thêm, Trương Khâu như cá bị quăng lên bờ, cực độ thiếu nước, thân thể đối phương lạnh như băng, y lại như đặt mình trong đống lửa, da thịt cả người đỏ bừng vì nóng.

"Ha!" Phút chốc phóng thích, Trương Khâu mở mắt ra, rốt cục thấy khuôn mặt rõ đối phương, là Ly Thù, vẫn vẻ mặt lạnh lùng, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào y, "Thoải mái không?"
Y ngây ngốc gật đầu.

" Bé ngoan." Ly Thù khen thưởng hôn một cái lên môi y, cảm giác lạnh lẽo vô cùng chân thực, rũ mắt xuống, xúc cảm cực nóng trong mắt biến mất, ngữ khí trầm thấp, "Chờ đã "
Trương Khâu có chút thất vọng, như bị Ly Thù nhìn ra, sau đó Ly Thù lại làm kịch liệt hơn, rõ ràng không có đi vào, lại làm y sảng khoái nhiều lần, đến lúc y khóc lóc xin tha mới thôi.

Ngày thứ hai Trương Khâu cả người bủn rủn tỉnh lại, nhất thời cứng đờ, chuyện tối hôm qua ——
Y ngẩng đầu nhìn bên giường, Ly Thù đã mặc quần áo xong đang cầm bản đồ trong tay xem, như phát hiện tầm mắt của y nhìn tới, vẻ mặt trước sau như một, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tối hôm qua ——" Trương Khâu thấy Ly Thù nhướng mày, giống như tối hôm qua không biết đã xảy ra chuyện gì, vén chăn lên nhìn, thấy bên dưới gọn gàng sạch sẽ không có thứ gì, y nhớ đến bản thân cuối cùng khóc lóc xin Ly Thù buông tay ra để y bắn, lẽ nào tối hôm qua chỉ là mình nằm mơ, nhưng giấc mơ này cũng quá chân thật.

Địa phương vốn mỗi sáng đều chào cờ hôm nay lại mềm oặt, eo cũng rất mỏi, hai chân mềm nhũn không còn sức, cảm giác co giật trong trí nhớ vẫn còn ở đó.

Trương Khâu nhìn Ly Thù, cẩn thận thử dò xét nói: " Anh tối qua ngủ có ngon không?"
"Không ngon lắm." Ly Thù khép bản đồ trong tay lại, thu lại ý cười trong mắt, trên mặt lạnh như băng nói: " Cậu tối hôm qua cứ quấn lấy tôi cọ tới cọ lui."
Ầm!
Trương Khâu ngượng, nói cà lăm chơi xấu, y thực sự không tin bản thân mình khát khao như thế.


"Không, không thể nào, anh nhất định là đang nói bậy gạt tôi."
" Sau khi bắn, tôi giúp cậu lau khô ráo." Ly Thù nhướng mày rất sắc bén nhìn chằm chằm giường người trên giường, " Chiếc khăn dính thứ của cậu còn ở trong nhà tắm."
Trương Khâu giống như con mèo xù lông, liều mạng vọt vào trong phòng tắm, Ly Thù thấy mông trắng mềm của Trương Khâu lộ ra ánh mắt tối sầm lại, tiếp tục lấy bản đồ ra nghiên cứu.

Trong phòng tắm, Trương Khâu quả nhiên tìm được một khăn lông có mùi rất nồng, không biết phải số lượng lớn như nào mới có như này, vừa xuống giường chân mềm oặt thiếu chút nữa ngã chổng vó, tất cả tất cả đều đang đập vào tam quan của Trương Khâu, thì ra y thật sự khát khao đến mức suy đồi đạo đức như vậy.

Sao lại có thể như thế chứ a!
Sau này y làm sao đối mặt Ly Thù với Ly Thù đây!
Ông trời để cho y chết bây giờ luôn đi!
Dáng vẻ Trương Khâu như bị sét đánh, nhiều lần chuẩn bị tâm lý công tác cho chính mình, vậy mà trong đầu đều là giấc mộng xuân đêm qua, đặc biệt sảng khoái, môi Ly Thù còn có tay...!
Dừng lại dừng lại!
Cứ nghĩ như vậy sau này đến bạn cũng không làm được nữa.

"Không ngờ cậu không lớn, nhưng lại ra rất nhiều." Ngoài cửa âm thanh truyền đến
Trương Khâu vừa nhìn thấy Ly Thù, sợ đến run lên một cái, nghe rõ nội dung lời nói, nghiến răng, hận không thể cầm cái khăn lông trên tay ném thẳng lên mặt Ly Thù, bất quá y cũng là nghĩ mà thôi, xác thực không dám làm.

Như thế hơi chen vào, Trương Khâu cũng không tiện trốn tránh suy nghĩ linh tinh, chà xong khăn lông, tiêu diệt chứng cứ, liếc nhìn Ly Thù, lắp bắp nói: "Chuyện tối hôm qua thực sự là đã làm phiền anh."
" Chuyện nên làm." Ly Thù nói xong đẩy cửa đi ra phòng khách.


Trương Khâu đang tự hỏi câu trả lời này hình như hơi sai sai thế nào ấy, giọng mẹ y trong phòng khách đã truyền tới.

" Trương Khâu, Ly Thù đã dậy, con làm sao còn lười biếng nằm trên giường, muốn ở trong phòng như ở cữ để mẹ bưng cơm rót nước hầu hạ có đúng không!"
Trương Khâu:...!
Thật đâu lòng a!
Ăn sáng xong, Trương Lục Đoạn và bà xã đến công ty, sau khi rửa tay, Trương Lục Đoạn dựa vào năng lực của bản thân phong thủy của bản thân mở một công ty phong thủy nhà ở, chuyên xem phong thủy cho người ta, thuận tiện mua bán một ít đồ cổ, mẹ Trương ở công ty làm kế toán, một tay nắm quyền lực tài chính.

Vừa ra đến trước cửa, Mẹ Trương đã dặn Trương Khâu, " Hôm nay nhớ dọn phòng cho khách đấy, tướng ngủ con quá kém mẹ sợ Ly Thù không quen."
" Con biết rồi mẹ!" Trương Khâu nghĩ tới chuyện tối hôm qua, nhanh chóng ngắt lời của mẹ, tặng người xuất môn đi làm.

Trong nhà chỉ còn lại y và Ly Thù, có chút lúng túng, Trương Khâu không dám nhìn Ly Thù, " Cùng ra ngoài đi mua đồ không?"
Ly Thù nghĩ đến điều gì đó, cong môi nở nụ cười, Trương Khâu vừa vặn nhìn thấy lập tức sững sờ, sau một lát thấp giọng nói: "Chuyện tối hôm qua xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết vì sao lại như vậy." Y càng nói càng cảm thấy lúng túng.

Thực là xấu hổ a!!!
"Không có gì, đàn ông hỗ trợ nhau thôi mà." Ly Thù lãnh đạm nói.

Đối phương nhìn qua không để trong lòng chút nào, như thể chỉ có một mình y luống cuống nửa ngày, đối trả lời như vậy, khiến trong lòng Trương Khâu cảm thấy có một chút thất vọng.

Hai người ra ngoài, đi thẳng đến trung tâm thương mại, bởi vì vẻ ngoài Ly Thù quá xuất sắc, đặc biệt là khi buộc tóc dài lên, không nữ tính chút nào, mà lại vô cùng đẹp trai lạnh lùng, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người đi đường, còn có người giơđiện thoại di động lên chụp ảnh, bị Ly Thù lạnh lùng bình tĩnh quét mắt nhìn, ngay lập tức bỏ điện thoại di động xuống, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng chút nào đến sự nhiệt tình của mọi người, líu ra líu rít cùng người bên cạnh bàn luận.

"A a a a! Đẹp trai quá a! Khí chất xuất trần, mỹ nhân công, bên cạnh nhìn là biết thanh tú nhát gan thụ."
"Ha ha ha, cậu nói cũng phải, vừa rồi nhát gan thụ còn chu mỏ không vui kia kìa."
Trương Khâu:...!
Nói thụ thì cũng thôi đi có thể nhịn, nhưng tại sao y lại là nhát gan thụ!!!

Từ sau khi phát hiện mình cong, Trương Khâu cũng có nghiên cứu tìm hiểu qua, tự nhiên biết công thụ là có ý gì.

Y nhìn Ly Thù, Ly Thù giống như không biết hai cô gái kia đang nói gì, thấy y nhìn hắn, nở nụ cười như có như không, " Nhát gan?!"
Thế giới này đối với y nhiều ác ý lắm.

Trương Khâu nín giận, thấy ánh mắt của Ly Thù nhất thời không phản đối nữa.

"Quả nhiên rất nhát gan a!" Hai cô gái đi đường phía sau còn muốn đâm thêm một nhát.

Hự!!!!
" Nhưng rất đáng yêu."
Tôi không muốn mấy người khen chút nào đâu! Trương Khâu tức giận hung hăng dẫn Ly Thù vào cửa hàng nội y, mua nhanh về nhanh, trong vòng một năm y sẽ không bao giờ quay lại cái trung tâm thương mại này lần nào nữa.

" Lấy cho anh ta cỡ nhỏ, quần lót, một tá!" Trương Khâu vào cửa hàng nói thẳng.

Người nhân viên bán hàng sợ hết hồn, vừa thấy người đi cùng phía sau, liền quét mắt nhìn Trương Khâu, ánh mắt lộ ra sự ám muội tôi biết rồi, vội vàng lấy hàng đi.

Ly Thù nhàn nhã đi quanh cửa hàng, Trương Khâu thấy Ly Thù đang xem đồ, đến gần xem thử, muốn mù mắt luôn, không ngờ nội tâm Ly Thù lại dâm đãng như thế, vậy mà lại xem quần chữ T, còn không phải loại làm bằng vải, mấy cái sợi giây này mà cũng gọi là quần lót hả?!
" Kiểu này, cỡ nhỏ lấy cho cậu ấy, một tá." Ly Thù chỉ vào kiểu treo trên giá, lại nhìn Trương Khâu.

Người nhân viên bán hàng liếc nhanh qua hai người, mím môi cười, " Vâng tiên sinh."
Trương Khâu mặt đỏ lên, vội vã xua tay, "Tôi không muốn."
Ly Thù đã quẹt thẻ, Trương Khâu mang theo túi như muốn bỏng hết cả tay, đi phía sau Ly Thù hận không thể một dao đâm chết đối phương, thật mất mặt a a a!!.

Tác giả : LỘ QUY ĐỒ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại