Một Đời Yêu Nàng

Chương 17

Đến ngày thứ bảy, từ kinh thành cử thêm hai người đến giúp phò mã, mà hai người này chính là Thúc Đình và Nhất Bảo. Hai người đi theo ám vệ đến phủ đệ mà Lam Tịnh nghỉ ngơi, vừa vào đã thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của công chúa, không phải Lam Tịnh chọc giận công chúa chứ.

"Trần Thúc Đình tham kiếm công chúa"

"Phan Nhất Bảo tham kiếm công chúa"

Hai người đồng thanh quỳ xuống hành lễ. "Đứng lên hết đi" Dương Ninh Mẫn lạnh lùng nói, ánh mắt lại dán vào cánh cửa đóng chặt, tuy bên ngoài mặt vẫn không cảm xúc nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho Lam Tịnh.

"Công chúa, A Tịnh đâu?" Nhất Bảo ngó nghiêng xung quanh không thấ bóng dáng Lam Tịnh đâu liền thắc mắc hỏi.

"Trong kia, đã bảy ngày rồi hắn vẫn chưa ra"

"Cậu ấy làm gì trong đấy lâu vậy?" Thúc Đình có điểm lo lắng hỏi, thân thể Lam Tịnh sinh ra đã yếu nếu không nghỉ ngơi đầy đủ rất dễ sinh bệnh.


"Hắn chỉ nói là nghiên cứu sách tìm thuốc đẩy lùi ôn dịch".

"Nhất Bảo! Phá cửa!" Thúc Đình nghe Dương Ninh Mẫn kích động giục Nhất Bảo.

Nhất Bảo cùng đám nha dịch đến định phá cửa, nhưng chưa kịp đụng đến cửa đã mở ra. Lam Tịnh uể oải bước ra, cô có hơi ngơ ngác nhìn đám người đứng trước cửa "mấy người làm gì vậy?".

"Phá cửa chứ làm gì. Cậu còn hỏi, cậu ở trong đấy đã bảy ngày rồi không ra. Có biết ai cũng lo lắng lắm không. Còn nữa cậu quên thân thể cậu không tốt, nếu như bệnh thì làm sao?" Nhất Bảo hai mắt đỏ hoe, nhìn Lam Tịnh trước khi đi hồng hào có da có thịt vậy mà giờ như chỉ còn cái da bên ngoài.

"Bệnh thì uống thuốc thôi. Tớ mệt lắm rồi đừng làm ồn tớ. A Đậu tới" Lam Tịnh che miệng ngáp ngắn ngáp dài nói.

"Có hạ nhân" A Đậu không dám chậm trễ đi tới, cung kính đáp


"Ngươi cầm cái này đến Cơ Hành lấy thuốc, nhớ không được sai sót. Đây là thuốc cho những người bệnh" Lam Tịnh nói nhưng người cứ lảo đảo không phải có Nhất Bảo đỡ chắc cô đã té rồi.

"Đúng rồi A Đình, cậu và Bảo Bảo giúp tớ phần còn lại nhá, tớ không thể trụ nổi nữa".

Thúc Đình và Nhất Bảo gật đầu, hai người muốn đỡ Lam Tịnh về phòng nhưng lại bị cô từ chối "những người bị bệnh quan trọng hơn, A Đậu lấy thuốc về hai cậu cứ theo những gì tớ ghi trong giấy mà tiến hành" nói rồi cô lảo đảo bước về phòng, thấy Dương Ninh Mẫn nhìn mình tuy mặt không biến sắc nhưng ánh mắt lại rất lo lắng cho cô, Lam Tịnh cấp cho nàng nụ cười an tâm. Đi về phía phòng, mông vừa chạm vào giường là hai mắt nhắm tịt lại, nằm an ổn phần giường của mình mà ngủ.


Không ai dám quấy rầy phò mã nghỉ ngơi, Dương Ninh Mẫn cũng không ngủ lại phòng hai người tránh để Lam Tịnh thức giấc. Bảy ngày trong thư phòng, ba ngày ngủ tổng cộng Lam Tịnh dành trọn mười ngày ở phủ, đến ngày thứ mười một cô mới từ trong mộng tỉnh giấc, Tiểu Kì luôn túc trực bên ngoài phòng thiếu gia tỉnh lại, nghe thấy động tĩnh bên trong nha đầu cầm chậu nước ấm đi vào.

"Thiếu gia người tỉnh rồi" Tiểu Kì hơi kích động hỏi.

"Tiểu Kì sao! Ta ngủ bao lâu rồi" Lam Tịnh ngồi dựa đầu giường, hai tay xoa huyệt thái dương, thức nhiều ngày thì buồn ngủ muốn chết mà ngủ nhiều ngày lại mệt mỏi hơn.

"Thiếu gia ngủ đã ba ngày rồi" Tiểu Kì đưa khăn lau mặt cho Lam Tịnh nói.

"Vậy sao. Chuẩn bị nước đi ta muốn tẩy trần" Lam Tịnh lười nhác nói.

"Dạ" Tiểu Kì cung kính đáp, lui ra ngoài cho Lam Tịnh không gian riêng.
Sau một tiếng tắm rửa, Lam Tịnh ra ngoài với một thân áo sơ mi trắng vẫn là quần tây đen cùng đôi giày thể thao hiện đại. Bước ra ngoài thấy Dương Ninh Mẫn, Sở Lan đang ngồi trong đình nói chuyện "công chúa tốt lành" Lam Tịnh đi đến cười ôn nhu nói.

"Phò mã tỉnh rồi sao" Dương Ninh Mẫn nghe giọng nói quen thuộc, quay đầu thấy Lam Tịnh từ sau đi đến.

"Ngủ nhiều không tốt. Đúng rồi nàng có thấy Thúc Đình và Nhất Bảo không?" cô cần gặp hai người để hỏi chuyện ôn dịch thế nào rồi.

"Bổn cung không thấy, từ ngày phò mã nhờ hai người họ thì đến nay chưa trở về" Dương Ninh Mẫn lãnh đạm nói.

"Phò mã tỉnh dậy chưa lâu, đã hơn nhiều ngày rồi vẫn chưa ăn gì. Tiểu Kì mau đem canh đến" không để Lam Tịnh nói Dương Ninh Mẫn hướng Tiểu Họa đứng bên ra lệnh.

Lam Tịnh muốn từ chối nhưng nghĩ lại mười ngày nay cô vẫn chưa có gì vào bụng, không khách sáo ngồi xuống chờ thức ăn. Tiểu Họa bưng tô canh hạt sen đến cho Lam Tịnh, cái này chính là tự tay công chúa nấu, không biết phò mã có nhận ra điểm này không nữa. Lam Tịnh nhìn canh hạt sen bất giác nhíu mày, trên đời này cô ghét nhất là canh hạt sen mà bây giờ lại phải ăn canh này, có nên không ăn không. Lại nhìn Dương Ninh Mẫn thấy ánh mắt nàng có phần mong chờ dù che giấu nhưng cô vẫn thấy được, không muốn ăn cũng buộc phải ăn rồi.
Lam Tịnh bên ngoài mặt vẫn bình thường không có chuyện gì xảy ra nhưng bên trong chính là sóng trào, một tay cầm muỗng, một tay cho vào túi quần nắm chặt thành quyền, miễn cưỡng cho vào miệng nhai nuốt, đây chính là cực hình a. Hai người ngồi ở đây sao lại không nhận ra sự khó chịu ở Lam Tịnh "phò mã có vừa miệng không, nếu không ta cho người đem xuống nấu canh khác cho ngươi" Sở Lan thấy Lam Tịnh miễn cưỡng cũng không đành, nàng biết canh này chính tay đồ đệ mình nấu nhưng nhìn phò mã uống canh mà như bị tra tấn thật không nỡ.

"A không cần đâu. Canh ngon lắm vừa miệng" Lam Tịnh vội nói, đâu thể phiền người khác vì mình được.

Lam Tịnh cho canh một hơi uống sạch, thấy trong tô không còn Lam Tịnh mới thở phào cứ như cuộc tra tấn vừa kết thúc. "À...ta ra ngoài xem tình hình thế nào rồi. Cáo từ" Lam Tịnh đứng dậy hành lễ không để Dương Ninh Mẫn lên tiếng, bước đi nhanh ra khỏi phủ.
Hai người ngồi cũng đứng dậy đi theo Lam Tịnh, vừa ra khỏi cửa phủ đã thấy vẻ mặt khó coi của Lam Tịnh, có phải là vì tô canh lúc nãy không.

"Thiếu gia người sao vậy?" Tiểu Kì bên cạnh thấy Lam Tịnh không đi, mặt lại lúc xanh lúc trắng lo lắng hỏi.

"Không có gì đi thôi" Lam Tịnh khôi phục vẻ thường ngày, lên ngựa đến trấn Thanh Bình.

Thúc Đình bên trong đang cho từng người uống thuốc thì thấy Lam Tịnh đi vào, cô lo lắng hỏi "cậu đã khỏe hơn chưa mà đến đây?".

"Tớ ổn hơn rồi. Bệnh tình ở đây ổn cả chứ?"

"Phương thuốc cậu đưa không đẩy bệnh ra hết được"

"Tớ biết mà, còn lại để tớ lo cho. Các cậu về nghỉ ngơi đi" Lam Tịnh vỗ vai Thúc Đình nói.

"Không được, có về cả ba về chung" Nhất Bảo từ trong đi ra chen vào Thúc Đình nói.

"Được được, mau giúp tớ" Lam Tịnh không cãi lại với hai người liền đồng ý.
Ba người ăn ý kết hợp với nhau, một người nấu thuốc, một người khám, một người uy thuốc. Rất nhanh những người trong này đều từ cửa địa ngục được kéo về. Dương Ninh Mẫn đi đến cũng phụ Lam Tịnh một tay, Sở Lan cũng đi đến giúp Nhất Bảo nấu thuốc, Tiểu Kì phụ Thúc Đình uy thuốc cho người bệnh.

Tuy mệt nhưng vui a, trên trán ai nấy cũng mồ hôi nhễ nhại nhưng trên môi luôn cười. Lam Tịnh thấy Dương Ninh Mẫn trên mặt đều mồ hôi, cô lấy khăn tay ôn nhu lau cho nàng. Dương Ninh Mẫn định né tránh nhưng lại bị Lam Tịnh giữ lại, nành ngượng ngùng ngồi im để Lam Tịnh lau mồ hôi cho.

"Mọi người vất vả rồi. Hiện tại tình hình đã ổn, Nhất Bảo cậu đưa phương thuốc cho mấy đại phu ở đây đi. A Đường! A Đậu! Đem cái này đến hai trấn lân cận đưa cho đại phu bốc thuốc chữa bệnh" Lam Tịnh đưa tờ giấy sao chép phương thuốc kia cho A Đường và A Đậu đi qua hai trấn ôn dịch lân cận.
Lam Tịnh ra ngoài hít thở không khí trong lành trấn Thanh Bình nay không còn nặng mùi tử khí như mới khi cô đến nữa, bầu trời trong xanh thật khiến lòng người nhẹ nhõm. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng.

Tác giả : Tử Linh Vương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại