Một Đời Độc Sủng: Thứ Nữ Làm Phi
Chương 3: Bi thương
Edit: Chiryu Vũ
Mộc Giai Dao nghe Lạc Nhi nói xong, đôi mắt trừng rất lớn: "Trên đời này thật sự nam tử làm cho người ta không yên lòng như vậy?"
Lạc Nhi hướng về phía nàng, trịnh trọng gật đầu, tiếp theo nói: "Chính vì tiểu thư cũng biết Thái tử làm người như thế nào, cho nên thà chết cũng không chịu gả đi, lựa chọn nhảy sông tự sát! May măncos người nhảy xuống cứu đúng lúc... Sở dĩ Tướng gia giận dữ như vậy cũng là điều hiển nhiên. Nếu bị người khác biết Tể tướng phủ kháng hôn, vậy thì toàn bộ phủ Tể tướng đều sẽ đã chịu liên lụy a!"
Mộc Giai Dao nghe xong, gật đầu như gà mổ thóc. Nàng xem như hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Bất quá, Mộ Dung Tâm Nguyệt này cũng là một nữ tử cương liệt, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần kính nể với nàng! Mà Lạc Nhi không biết, tiểu thư ban đầu nàng phụng dưỡng ớm đã hương tiêu ngọc vẫn, mà hiện tại nàng bất quá chỉ là một linh hồn từ dị thế bay tới mà thôi.
Nghĩ đến đây, Mộc Giai Dao có chút đồng cùng tình với Lạc Nhi, bởi vì nàng cũng không muốn lừa nàng a! "Đúng rồi, theo như lời Mộ Dung Lan vừa rồi thì Ngũ muội là ai? Nàng lại vì sao không gả?" Mộc Giai Dao nghi hoặc hỏi, trong lòng sinh ra chút hứng thú với Ngũ muội này.
"Ngũ tiểu thư là tiểu nữ nhi Đại phu nhân Hoa Thúc công chúa sủng ái nhất - Mộ Dung Kiều. Nhưng nàng còn có một năm nữa mới đến tuổi lấy chồng, hơn nữa Đại phu nhân cũng sớm cố ý chỉ gả nàng cho Nhị hoàng tử đương triều Thượng Quan Quân Nhược." Lạc Nhi ngoan ngoãn giải đáp nghi ngờ của nàng! Đột nhiên phát hiện sau khi tiểu thư nhà kình tỉnh lại, tựa hồ trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.
"Đại phu nhân coi trọng Nhị hoàng tử Thượng Quan Quân Nhược? Hắn bất quá cũng chính là một hoàng tử mà thôi!" Nàng khó hiểu hỏi, cho dù Thượng Quan Quân Ngọc kia vô dụng nhưng cũng là Thái tử, hoàng đế tương lai a! Nàng không phải càng cần nịnh bợ hắn sao?
Lạc Nhi hướng về phía nàng, vô tội lắc đầu: "Mọi người đều nói Nhị hoàng tử có thể văn thiện võ (dáng văn thân võ), bộ dáng thanh tú tuấn mỹ, đối đãi người khác ôn hòa! Đối với quốc sự cũng là tinh thông, sâu đến mức Hoàng Thượng cũng thưởng thức cùng coi trọng. Còn có lời đồn nói nếu tương lai Thái tử vô dụng thì nhị hoàng tử Thượng Quan Quân Nhược sẽ thay thế!" Lạc Nhi cẩn thận nói bên tai nàng.
Mộc Giai Dao cẩn thận gật đầu tỏ vẻ minh bạch.
Nghĩ đến đây trong lòng xẹt qua một tia đau thương: "Vậy người cha Thừa tướng của ta đâu, hắn cũng đáp ứng sao? Chúng ta không phải đều là nữ nhi của hắn sao? Hắn không bỏ được Mộ Dung Kiều, chẳng lẽ lại đẩy ta vào lửa sao?" Có chút giận dữ hỏi, rõ ràng không liên quan đến chuyện của nàng, chính là nàng cũng không biết tại sao nàng lại tức giận như vậy? Có lẽ trong tiềm thức, đối với Mộ Dung Tâm Nguyệt thật không đáng giá!
"Tướng gia cùng nhị phu nhân nghĩa nặng tình thâm, nhưng Đại phu nhân dù sao cũng là muội muội của Hoàng Thượng a, tướng gia hắn cũng có chỗ bất đắc dĩ! Tướng gia biết nhị phu nhân tính tình dịu dàng thiện lương, không cùng người cãi cọ, cho nên cũng chỉ có thể ủy khuất nàng, đến nỗi nhị phu nhân luyến tiếc tiểu thư, nhưng lại cũng không thể không đáp ứng, bởi vì chuyện này không chỉ quan hệ tới một mình tiểu thư. Một chút sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến toàn bộ tướng phủ gặp tai ương!" Lạc Nhi bất đắc dĩ thở dài, tràn ngập đồng tình đối với tiểu thư nhà mình.
Mộc Giai Dao nghe làm bộ vô vị nhún vai, trong lòng hiện lên một cảm giác chua xót. Mặc kệ là ở hiện đại hay là cổ đại, nàng cũng giống như cũ, không thoát lục đục với nhau, cùng ngươi lừa ta gạt sinh hoạt, loại đấu đá này làm nàng chán ghét. Bởi vì nàng cũng chỉ là một tiểu nữ hài mười bảy mười tám tuổi, trải qua một cuộc sống như vậy, xác thật có chút ủy khuất nàng.
"Ta đã biết, ta muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi đi ra ngoài trước đi. Đúng rồi, chuyện ta mất trí nhớ không cần nói với người khác, miễn cho đưa tới phiền toái không cần thiết." Mộc Giai Dao nhìn nàng dặn dò! Bởi vì trong tiềm thức nàng cảm thấy Lạc Nhi đáng tin cậy, nàng nguyện ý tin tưởng nàng!
Hơn nữa nàng cũng thật sự rất mệt mỏi. Chỉ là một ngày ngắn ngủn mà phát sinh nhiều biến cố lớn như vậy, nàng cần nghỉ ngơi tốt một chút, điều chỉnh tâm tình, tới cổ đại sinh sống! Trước kia không có phát hiện cảm tình của nàng đối với ba ba lại sâu đậm như thế.
Tưởng tượng nàng có thể sẽ không còn được gặp lại ba ba nữa, tâm liền đau đớn, đột nhiên hiểu rõ những năm gần đây Mộc Vân Long dụng tâm lương khổ đối với nàng, chỉ là ân tình này nữ nhi còn có cơ hội ở báo đáp người sao?
"Dạ, vậy tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, Lạc Nhi ra ngoài trước, có chuyện thì người cứ gọi nô tỳ." Lạc Nhi ngoan ngoãn rời khỏi trong phòng...
Mộc Giai Dao bài trí nhìn trong phòng, nỗ lực hít một hơi, cực lực cố nén chua xót, không cho nước mắt của mình chảy xuống dù chỉ một giọt...
Mộc Giai Dao nghe Lạc Nhi nói xong, đôi mắt trừng rất lớn: "Trên đời này thật sự nam tử làm cho người ta không yên lòng như vậy?"
Lạc Nhi hướng về phía nàng, trịnh trọng gật đầu, tiếp theo nói: "Chính vì tiểu thư cũng biết Thái tử làm người như thế nào, cho nên thà chết cũng không chịu gả đi, lựa chọn nhảy sông tự sát! May măncos người nhảy xuống cứu đúng lúc... Sở dĩ Tướng gia giận dữ như vậy cũng là điều hiển nhiên. Nếu bị người khác biết Tể tướng phủ kháng hôn, vậy thì toàn bộ phủ Tể tướng đều sẽ đã chịu liên lụy a!"
Mộc Giai Dao nghe xong, gật đầu như gà mổ thóc. Nàng xem như hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Bất quá, Mộ Dung Tâm Nguyệt này cũng là một nữ tử cương liệt, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần kính nể với nàng! Mà Lạc Nhi không biết, tiểu thư ban đầu nàng phụng dưỡng ớm đã hương tiêu ngọc vẫn, mà hiện tại nàng bất quá chỉ là một linh hồn từ dị thế bay tới mà thôi.
Nghĩ đến đây, Mộc Giai Dao có chút đồng cùng tình với Lạc Nhi, bởi vì nàng cũng không muốn lừa nàng a! "Đúng rồi, theo như lời Mộ Dung Lan vừa rồi thì Ngũ muội là ai? Nàng lại vì sao không gả?" Mộc Giai Dao nghi hoặc hỏi, trong lòng sinh ra chút hứng thú với Ngũ muội này.
"Ngũ tiểu thư là tiểu nữ nhi Đại phu nhân Hoa Thúc công chúa sủng ái nhất - Mộ Dung Kiều. Nhưng nàng còn có một năm nữa mới đến tuổi lấy chồng, hơn nữa Đại phu nhân cũng sớm cố ý chỉ gả nàng cho Nhị hoàng tử đương triều Thượng Quan Quân Nhược." Lạc Nhi ngoan ngoãn giải đáp nghi ngờ của nàng! Đột nhiên phát hiện sau khi tiểu thư nhà kình tỉnh lại, tựa hồ trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.
"Đại phu nhân coi trọng Nhị hoàng tử Thượng Quan Quân Nhược? Hắn bất quá cũng chính là một hoàng tử mà thôi!" Nàng khó hiểu hỏi, cho dù Thượng Quan Quân Ngọc kia vô dụng nhưng cũng là Thái tử, hoàng đế tương lai a! Nàng không phải càng cần nịnh bợ hắn sao?
Lạc Nhi hướng về phía nàng, vô tội lắc đầu: "Mọi người đều nói Nhị hoàng tử có thể văn thiện võ (dáng văn thân võ), bộ dáng thanh tú tuấn mỹ, đối đãi người khác ôn hòa! Đối với quốc sự cũng là tinh thông, sâu đến mức Hoàng Thượng cũng thưởng thức cùng coi trọng. Còn có lời đồn nói nếu tương lai Thái tử vô dụng thì nhị hoàng tử Thượng Quan Quân Nhược sẽ thay thế!" Lạc Nhi cẩn thận nói bên tai nàng.
Mộc Giai Dao cẩn thận gật đầu tỏ vẻ minh bạch.
Nghĩ đến đây trong lòng xẹt qua một tia đau thương: "Vậy người cha Thừa tướng của ta đâu, hắn cũng đáp ứng sao? Chúng ta không phải đều là nữ nhi của hắn sao? Hắn không bỏ được Mộ Dung Kiều, chẳng lẽ lại đẩy ta vào lửa sao?" Có chút giận dữ hỏi, rõ ràng không liên quan đến chuyện của nàng, chính là nàng cũng không biết tại sao nàng lại tức giận như vậy? Có lẽ trong tiềm thức, đối với Mộ Dung Tâm Nguyệt thật không đáng giá!
"Tướng gia cùng nhị phu nhân nghĩa nặng tình thâm, nhưng Đại phu nhân dù sao cũng là muội muội của Hoàng Thượng a, tướng gia hắn cũng có chỗ bất đắc dĩ! Tướng gia biết nhị phu nhân tính tình dịu dàng thiện lương, không cùng người cãi cọ, cho nên cũng chỉ có thể ủy khuất nàng, đến nỗi nhị phu nhân luyến tiếc tiểu thư, nhưng lại cũng không thể không đáp ứng, bởi vì chuyện này không chỉ quan hệ tới một mình tiểu thư. Một chút sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến toàn bộ tướng phủ gặp tai ương!" Lạc Nhi bất đắc dĩ thở dài, tràn ngập đồng tình đối với tiểu thư nhà mình.
Mộc Giai Dao nghe làm bộ vô vị nhún vai, trong lòng hiện lên một cảm giác chua xót. Mặc kệ là ở hiện đại hay là cổ đại, nàng cũng giống như cũ, không thoát lục đục với nhau, cùng ngươi lừa ta gạt sinh hoạt, loại đấu đá này làm nàng chán ghét. Bởi vì nàng cũng chỉ là một tiểu nữ hài mười bảy mười tám tuổi, trải qua một cuộc sống như vậy, xác thật có chút ủy khuất nàng.
"Ta đã biết, ta muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi đi ra ngoài trước đi. Đúng rồi, chuyện ta mất trí nhớ không cần nói với người khác, miễn cho đưa tới phiền toái không cần thiết." Mộc Giai Dao nhìn nàng dặn dò! Bởi vì trong tiềm thức nàng cảm thấy Lạc Nhi đáng tin cậy, nàng nguyện ý tin tưởng nàng!
Hơn nữa nàng cũng thật sự rất mệt mỏi. Chỉ là một ngày ngắn ngủn mà phát sinh nhiều biến cố lớn như vậy, nàng cần nghỉ ngơi tốt một chút, điều chỉnh tâm tình, tới cổ đại sinh sống! Trước kia không có phát hiện cảm tình của nàng đối với ba ba lại sâu đậm như thế.
Tưởng tượng nàng có thể sẽ không còn được gặp lại ba ba nữa, tâm liền đau đớn, đột nhiên hiểu rõ những năm gần đây Mộc Vân Long dụng tâm lương khổ đối với nàng, chỉ là ân tình này nữ nhi còn có cơ hội ở báo đáp người sao?
"Dạ, vậy tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, Lạc Nhi ra ngoài trước, có chuyện thì người cứ gọi nô tỳ." Lạc Nhi ngoan ngoãn rời khỏi trong phòng...
Mộc Giai Dao bài trí nhìn trong phòng, nỗ lực hít một hơi, cực lực cố nén chua xót, không cho nước mắt của mình chảy xuống dù chỉ một giọt...
Tác giả :
Tiêu Tiêu Ngư