Một Đời Để Anh Yêu Em
Chương 30: Máy chụp hình
Sau khi chứng kiến được sự việc Jay trở về phòng lục lọi cái gì đó rồi phóng xe đi giữa màn đêm. Buổi sáng ở bệnh các bác sĩ và y tá đang bận rộn với công việc cò Tuấn Kiệt thì đang ở trong phòng bệnh của Minh Hạ kiểm tra mức độ hồi phục cho cô, từ xa người ta đã thấy viện trưởng Jay đang hấp tấp đi về phía phòng bệnh của Minh Hạ.
- Henry, vụ án của Laura tôi đã phát hiện được manh mối mới. – Jay vừa bước vào đã nói ngay.
- Sao? Chúng ta về phòng làm việc rồi nói tiếp.
Hình ảnh hai người họ đi cùng nhau là quá quen thuộc, trong công việc họ luôn là một cặp bài trùng, có đôi lúc họ làm cái phái nữ nghi ngờ về giới tính nhưng chẳng thể nào có chuyện đó được vì Jay là một trong những trợ lí đắc lực của Tuấn Kiệt.
- Nói xem cậu đã phát hiện ra chuyện gì? – Anh ngồi xoay xoay cây bút.
- Tối hôm qua tôi gặp May và Lily…..
Thế là Jay kể hết những chuyện chứng kiến cho anh nghe và cả sự nuối tiếc của Jay khi không thể nào nghe hết đoạn đối thoại của họ. Cả đêm hôm qua Jay bỏ luôn cả đống công việc mục đích chỉ đi tìm nhà của y tá May nhưng địa chỉ ghi trên thông tin là chẳng có thật cả một đêm qua những suy nghĩ cứ khiến một người làm viện trưởng không thể nào chợp mắt được, sáng sớm liền vội vã chạy đến tìm anh.
- Thật thế à? – giọng anh lạnh nhạt.
- Tôi cũng không thể nào ngờ………..nhưng người làm tôi đáng sợ nhất chính là Lily. – Jay nhíu mày.
- Trước đây Laura đã nói với tôi về con người của Lily nhưng………….Trước khi hôn mê cô ấy còn nói một câu nhưng tôi vẫn chưa suy nghĩ ra bây giờ tôi có thể hiểu được đôi chút.
Câu nói “Không phải chỉ một mình Zoe mà còn….L……" qua những lời nói của Jay khiến anh có thể nghiệm ra cái tên mà Minh Hạ chưa kịp nói nhưng cũng có thể là không phải. Mọi việc chưa có bằng chứng xác thực thì dù lôi ra hàng trăm giả thuyết cũng khó đi đến sự thật cuối cùng.
- Tôi thật rất khó chịu khi chưa tìm ra sự thật. – Jay ôm đầu
- Căn phòng……phòng bệnh của Laura trước đây tôi dặn cậu để nguyên và khóa cửa không cho ai vào cậu vẫn làm đúng chứ? – anh chợt nhớ ra điều gì đó.
- Có! Ngay lúc di chuyển hai nạn nhân đi thì tôi đã nghiêm cấm không cho ai vào.
Tại sao anh có thể không nhớ được chuyện này chứ? Do biết bao chuyện anh đã bỏ quên, không đến hiện trường thì sao có thể tìm ra được sự thật bởi khi ở đấy thế nào kẻ xấu cũng sẽ để lại ít nhất những vết tích nho nhỏ, lúc này tùy vào sự may mắn của chính bản thân thôi.
Buổi trưa ở bệnh viện cũng hơi im ắng, cầm trên tay chiếc chìa khóa trên tay anh luôn thầm cầu nguyện sẽ tìm ra được một cái gì đó để anh có thể tóm được kẻ gây hại cho người anh yêu. Tiếng mở khóa, đôi tay anh đẩy mạnh cánh cửa trước mắt khung cảnh hỗn độn ngày hôm đó lại hiện lên trong mắt anh, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện biến mất mà xộc lên mũi là mùi ẩm mốc trong căn phòng, dưới đất còn các vết máu khô, nói chung tất cả vẫn không thay đổi.
Anh khóa chặt cửa, ở nơi này quả thật rất khó chịu, dơ bẩn vô cùng nhưng tất cả đối với chỉ như không khí thôi. Đi hết căn phòng kể cả phòng vệ sinh nhưng chỉ toàn vế cháy, gối mền rèm cửa thì bị cháy….. nói chung chả tìm thấy gì. Anh đi quanh cái giường bệnh nó vẫn còn nguyên nhưng cũng rất bình thường, trong căn phòng còn mấy mẫu vải bị cháy xém…….tất cả chỉ là số 0, anh leo lên ngồi trên cái bàn gỗ đối diện giường bệnh.
“Chẳng lẽ không có một cái gì ở đây? Minh Hạ rốt cuộc hôm đó em đã bị gì?" – anh rơi vào bế tắc.
Xung quanh chỉ toàn đồ đạc hư hỏng, nếu ngồi đây chỉ vô dụng vậy thì anh nghĩ sẽ về phòng chăm sóc cho cô, anh dùng một lực mạnh phóng xuống đất nhưng……..CỐP…….Tiếng kêu phát ra sau khi chân anh chạm đất, hình như có một vật gì đó vừa rơi xuống đất, anh áp sát đầu xuống đất, dùng cánh tay dài thò xuống chân bàn lấy vật đó ra.
- Đây là………..MÁY CHỤP HÌNH……máy chụp hình của mình tại sao lại ở đây? – anh ngạc nhiên.
Tuấn Kiệt cầm trên tay ngắm nghía máy ảnh một lát, nhìn sơ qua thì nó không bị hỏng mà hình như nó bị hết pin, rốt cuộc bên trong đó có cái gì? Tại sao nó lại ở đây? Anh quay đầu lại phía sau chiếc bàn thì bây giờ anh đã hiểu cái máy bị tấm rèm cửa phủ lên nên không ai thấy……muốn biết thì chỉ có cách đi sạc cho nó đầy pin mà thôi…….
Sau mấy tiếng chờ đợi thì sạc pin cũng xong, ấn nút mở máy lên….màn hình sáng lên……..ting……ting…….máy ảnh đã khởi động xong. Anh vào thư viện kiểm tra thì có phát hiện bất ngờ.
“- Hello Tuấn Kiệt! anh ngạc nhiên lắm phải không? Thật sự là em đã lén lấy máy ảnh của anh để quay đoạn băng này đó…..hihi – gương mặt Minh Hạ rạng rỡ.
- Em…..em cho anh một bất ngờ…..em biết bệnh tình của em hiện giờ đang xấu đi ……hihi nhưng mà em tin anh, em tin anh có thể làm cho em trở thành người bình thường…..đúng không? Nhưng mà em phải nói một điều….em còn lo lắm….không phải em lo về tay nghề của anh mà em sợ em quên mất anh………và quên luôn lời hứa của em dành cho anh, lúc đó đợi em nhớ lại cũng khó khăn, thôi thì em tự ghi hình làm bằng chứng nhắc nhở em khi đó anh nhớ đem ra cho em coi nha!!!!.....hihi.
TÁCH………- cánh cửa phòng mở ra.
- Laura tới giờ uống thuốc rồi – y tá Lily.
- Uả? em mới uống thuốc cách đây nửa tiếng trước mà! Giờ này đâu có uống thuốc đâu!
Mặt y tá Lily nhăn nhó một cách khó coi, còn Minh Hạ thì ngồi trên giường nhìn chị ta…..
- Cô nên nhớ cô là bệnh nhân, tôi không biết, cô phải uống thuốc bác sĩ đã dặn tôi cho cô uống thuốc đúng giờ. – Lily lấy ra mấy viên thốc rất kì lạ.
- KHÔNG! Em không uống, thuốc này kì lạ quá, khi nào bác sĩ Henry nói uống được thì em uống.
TÁCH…………… - cánh cửa lần thứ hai mở ra.
Lần này nhân vật xuất hiện là Zoe, cô ta đang khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, đeo một cái mắt kính cận ung dung bước vào, khi bước gần đến chỗ cô thì Zoe lột bỏ áo chiếc áo bác sĩ và mắt kính vứt ra một bên, Zoe cầm mớ thuốc trên tay Lily tiến lại giường cô.
- TAO NÓI BÂY GIỜ MÀY CÓ UỐNG THUỐC KHÔNG HẢ? – cô ta quát mắng.
- Chị Zoe? Sao chị lại ở đây? – cô lấy tay chỉ vào Zoe.
- Haha……Mày còn không biết? Tao đến đây để tiễn mày đoạn cuối. Mày có biết tao đã chờ đợi Henry bao năm rồi không? Vốn dĩ tao nhất thiết không cần xin vô nhà Henry làm tao cũng dư sức mà sống….nhưng mày biết tại sao tao làm vậy không? TAO YÊU HENRY! – Zoe liếc cô như giết người.
Nhìn khuôn mặt của Zoe chẳng khác nào một con rắn độc, người ta nói đúng tình yêu là mù quáng nhưng có cần đến mức như thế không?
- Mày sợ rồi phải không? Ôi…..nhìn khuôn mặt non nớt, yếu đuối của mày tao cũng thấy thương, nhưng kẻ cướp người tao yêu thì dù thương mấy cũng phải chết…. – Zoe vuốt mặt cô.
- Chị…..chị thật ác độc. Tại sao chị vào đây được? – Minh Hạ hoảng hốt.
- Haha……phải nói là trời giúp, mày cũng sắp đi rồi tao cũng nói luôn để mày yên lòng. Đây……nhờ người em họ tốt này đây. – Zoe khoác vai Lily.
Khuôn mặt Minh Hạ ngày càng tái mét, còn hai con nhỏ kia thì đứng kế bên mỗi đứa nở một nụ cười hết sức gian ác.(còn tiếp)
Hihi.....Cuộc đối thoại giữa ba người: Zoe, Lily, Minh Hạ vẫn còn tiếp nha mọi người........ chương kế tiếp thì sẽ có nhiều sự thật hơn. Cùng đón chờ nhé!
- Henry, vụ án của Laura tôi đã phát hiện được manh mối mới. – Jay vừa bước vào đã nói ngay.
- Sao? Chúng ta về phòng làm việc rồi nói tiếp.
Hình ảnh hai người họ đi cùng nhau là quá quen thuộc, trong công việc họ luôn là một cặp bài trùng, có đôi lúc họ làm cái phái nữ nghi ngờ về giới tính nhưng chẳng thể nào có chuyện đó được vì Jay là một trong những trợ lí đắc lực của Tuấn Kiệt.
- Nói xem cậu đã phát hiện ra chuyện gì? – Anh ngồi xoay xoay cây bút.
- Tối hôm qua tôi gặp May và Lily…..
Thế là Jay kể hết những chuyện chứng kiến cho anh nghe và cả sự nuối tiếc của Jay khi không thể nào nghe hết đoạn đối thoại của họ. Cả đêm hôm qua Jay bỏ luôn cả đống công việc mục đích chỉ đi tìm nhà của y tá May nhưng địa chỉ ghi trên thông tin là chẳng có thật cả một đêm qua những suy nghĩ cứ khiến một người làm viện trưởng không thể nào chợp mắt được, sáng sớm liền vội vã chạy đến tìm anh.
- Thật thế à? – giọng anh lạnh nhạt.
- Tôi cũng không thể nào ngờ………..nhưng người làm tôi đáng sợ nhất chính là Lily. – Jay nhíu mày.
- Trước đây Laura đã nói với tôi về con người của Lily nhưng………….Trước khi hôn mê cô ấy còn nói một câu nhưng tôi vẫn chưa suy nghĩ ra bây giờ tôi có thể hiểu được đôi chút.
Câu nói “Không phải chỉ một mình Zoe mà còn….L……" qua những lời nói của Jay khiến anh có thể nghiệm ra cái tên mà Minh Hạ chưa kịp nói nhưng cũng có thể là không phải. Mọi việc chưa có bằng chứng xác thực thì dù lôi ra hàng trăm giả thuyết cũng khó đi đến sự thật cuối cùng.
- Tôi thật rất khó chịu khi chưa tìm ra sự thật. – Jay ôm đầu
- Căn phòng……phòng bệnh của Laura trước đây tôi dặn cậu để nguyên và khóa cửa không cho ai vào cậu vẫn làm đúng chứ? – anh chợt nhớ ra điều gì đó.
- Có! Ngay lúc di chuyển hai nạn nhân đi thì tôi đã nghiêm cấm không cho ai vào.
Tại sao anh có thể không nhớ được chuyện này chứ? Do biết bao chuyện anh đã bỏ quên, không đến hiện trường thì sao có thể tìm ra được sự thật bởi khi ở đấy thế nào kẻ xấu cũng sẽ để lại ít nhất những vết tích nho nhỏ, lúc này tùy vào sự may mắn của chính bản thân thôi.
Buổi trưa ở bệnh viện cũng hơi im ắng, cầm trên tay chiếc chìa khóa trên tay anh luôn thầm cầu nguyện sẽ tìm ra được một cái gì đó để anh có thể tóm được kẻ gây hại cho người anh yêu. Tiếng mở khóa, đôi tay anh đẩy mạnh cánh cửa trước mắt khung cảnh hỗn độn ngày hôm đó lại hiện lên trong mắt anh, mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện biến mất mà xộc lên mũi là mùi ẩm mốc trong căn phòng, dưới đất còn các vết máu khô, nói chung tất cả vẫn không thay đổi.
Anh khóa chặt cửa, ở nơi này quả thật rất khó chịu, dơ bẩn vô cùng nhưng tất cả đối với chỉ như không khí thôi. Đi hết căn phòng kể cả phòng vệ sinh nhưng chỉ toàn vế cháy, gối mền rèm cửa thì bị cháy….. nói chung chả tìm thấy gì. Anh đi quanh cái giường bệnh nó vẫn còn nguyên nhưng cũng rất bình thường, trong căn phòng còn mấy mẫu vải bị cháy xém…….tất cả chỉ là số 0, anh leo lên ngồi trên cái bàn gỗ đối diện giường bệnh.
“Chẳng lẽ không có một cái gì ở đây? Minh Hạ rốt cuộc hôm đó em đã bị gì?" – anh rơi vào bế tắc.
Xung quanh chỉ toàn đồ đạc hư hỏng, nếu ngồi đây chỉ vô dụng vậy thì anh nghĩ sẽ về phòng chăm sóc cho cô, anh dùng một lực mạnh phóng xuống đất nhưng……..CỐP…….Tiếng kêu phát ra sau khi chân anh chạm đất, hình như có một vật gì đó vừa rơi xuống đất, anh áp sát đầu xuống đất, dùng cánh tay dài thò xuống chân bàn lấy vật đó ra.
- Đây là………..MÁY CHỤP HÌNH……máy chụp hình của mình tại sao lại ở đây? – anh ngạc nhiên.
Tuấn Kiệt cầm trên tay ngắm nghía máy ảnh một lát, nhìn sơ qua thì nó không bị hỏng mà hình như nó bị hết pin, rốt cuộc bên trong đó có cái gì? Tại sao nó lại ở đây? Anh quay đầu lại phía sau chiếc bàn thì bây giờ anh đã hiểu cái máy bị tấm rèm cửa phủ lên nên không ai thấy……muốn biết thì chỉ có cách đi sạc cho nó đầy pin mà thôi…….
Sau mấy tiếng chờ đợi thì sạc pin cũng xong, ấn nút mở máy lên….màn hình sáng lên……..ting……ting…….máy ảnh đã khởi động xong. Anh vào thư viện kiểm tra thì có phát hiện bất ngờ.
“- Hello Tuấn Kiệt! anh ngạc nhiên lắm phải không? Thật sự là em đã lén lấy máy ảnh của anh để quay đoạn băng này đó…..hihi – gương mặt Minh Hạ rạng rỡ.
- Em…..em cho anh một bất ngờ…..em biết bệnh tình của em hiện giờ đang xấu đi ……hihi nhưng mà em tin anh, em tin anh có thể làm cho em trở thành người bình thường…..đúng không? Nhưng mà em phải nói một điều….em còn lo lắm….không phải em lo về tay nghề của anh mà em sợ em quên mất anh………và quên luôn lời hứa của em dành cho anh, lúc đó đợi em nhớ lại cũng khó khăn, thôi thì em tự ghi hình làm bằng chứng nhắc nhở em khi đó anh nhớ đem ra cho em coi nha!!!!.....hihi.
TÁCH………- cánh cửa phòng mở ra.
- Laura tới giờ uống thuốc rồi – y tá Lily.
- Uả? em mới uống thuốc cách đây nửa tiếng trước mà! Giờ này đâu có uống thuốc đâu!
Mặt y tá Lily nhăn nhó một cách khó coi, còn Minh Hạ thì ngồi trên giường nhìn chị ta…..
- Cô nên nhớ cô là bệnh nhân, tôi không biết, cô phải uống thuốc bác sĩ đã dặn tôi cho cô uống thuốc đúng giờ. – Lily lấy ra mấy viên thốc rất kì lạ.
- KHÔNG! Em không uống, thuốc này kì lạ quá, khi nào bác sĩ Henry nói uống được thì em uống.
TÁCH…………… - cánh cửa lần thứ hai mở ra.
Lần này nhân vật xuất hiện là Zoe, cô ta đang khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, đeo một cái mắt kính cận ung dung bước vào, khi bước gần đến chỗ cô thì Zoe lột bỏ áo chiếc áo bác sĩ và mắt kính vứt ra một bên, Zoe cầm mớ thuốc trên tay Lily tiến lại giường cô.
- TAO NÓI BÂY GIỜ MÀY CÓ UỐNG THUỐC KHÔNG HẢ? – cô ta quát mắng.
- Chị Zoe? Sao chị lại ở đây? – cô lấy tay chỉ vào Zoe.
- Haha……Mày còn không biết? Tao đến đây để tiễn mày đoạn cuối. Mày có biết tao đã chờ đợi Henry bao năm rồi không? Vốn dĩ tao nhất thiết không cần xin vô nhà Henry làm tao cũng dư sức mà sống….nhưng mày biết tại sao tao làm vậy không? TAO YÊU HENRY! – Zoe liếc cô như giết người.
Nhìn khuôn mặt của Zoe chẳng khác nào một con rắn độc, người ta nói đúng tình yêu là mù quáng nhưng có cần đến mức như thế không?
- Mày sợ rồi phải không? Ôi…..nhìn khuôn mặt non nớt, yếu đuối của mày tao cũng thấy thương, nhưng kẻ cướp người tao yêu thì dù thương mấy cũng phải chết…. – Zoe vuốt mặt cô.
- Chị…..chị thật ác độc. Tại sao chị vào đây được? – Minh Hạ hoảng hốt.
- Haha……phải nói là trời giúp, mày cũng sắp đi rồi tao cũng nói luôn để mày yên lòng. Đây……nhờ người em họ tốt này đây. – Zoe khoác vai Lily.
Khuôn mặt Minh Hạ ngày càng tái mét, còn hai con nhỏ kia thì đứng kế bên mỗi đứa nở một nụ cười hết sức gian ác.(còn tiếp)
Hihi.....Cuộc đối thoại giữa ba người: Zoe, Lily, Minh Hạ vẫn còn tiếp nha mọi người........ chương kế tiếp thì sẽ có nhiều sự thật hơn. Cùng đón chờ nhé!
Tác giả :
Sanhi