Một Đời Để Anh Yêu Em
Chương 12: Em không muốn anh nhìn thấy em yếu đuối
- Mẹ…………….mẹ………….mẹ ơi…………………- Minh Hạ vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng hét của anh.
Con người bác sĩ tuy bề ngoài có vẻ khó tính làm người ta phải sợ, nhưng qua sự tiếp xúc bấy lâu cô cảm nhận được sự trống trải trong lòng anh, anh thuộc tuýp người không thích nói nhưng lại để những chuyện buồn vào trong lòng, anh thà chịu đựng một mình chứ không muốn ai thấy được đằng sau lớp vỏ bọc ấy là một con người yếu đuối. Cô thấy vậy lặng lẽ bước ra ngoài vì hơn hết cô tôn trọng anh, cô không muốn anh biết được cô đã thấy được vừa rồi anh đang khóc.
Trở lại với công việc, hôm nay sẽ là ngày cô vào bệnh viện kiểm tra, anh đang lái xe đưa cô đi thì quay sang cô nói
- Em ổn không, không có gì phải lo hết chỉ là kiểm tra như bình thường thôi – anh trấn an cô.
- Anh bác sĩ à! Em không sợ nữa đâu……
- Này bệnh nhân ngốc sao em cứ gọi tôi là….’anh bác sĩ’ rồi lại ‘anh bác sĩ’ tôi cũng có tên có họ đàng hoàng mà.
“Anh đúng là thánh bắt bẻ mà, mới sáng đây tôi còn thấy anh tội nghiệp không nỡ…..đúng là tính tình vẫn vậy khó chịu đủ thứ, ‘anh bác sĩ’ thôi mà cũng cógì đâu, thế mà cũng bắt tôi đổi thế kêu bằng gì đây? Kiệt xấu xa? Kiệt lạnh lùng? Kiệt khó tính? Hay là kêu bằng chú Tuấn Kiệt già rồi nhưng vẫn đẹp?...... hihi" – cô vừa nghĩ thầm vừa cười làm anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
- Em suy nghĩ gì mà cười toe toét thế?
- Ơ…. Không em đang suy nghĩ lát vào bệnh viện sẽ như thế nào thôi…..hihi.
- Vậy em có nghe lúc nãy tôi mới nói gì với em không? Em có biết giữ vệ sinh không? Lớn rồi mà đi cắn móng tay.
- Tay….. tay em ….à em biết rồi em không gọi anh là bác sĩ nữa hé anh Tuấn Kiệt – cô nói với anh rồi quay sang chỗ khác không dám nhìn anh nữa.
Nói về thói quen cắn móng tay, thật ra từ nhỏ đến giờ những lúc hay suy tư cô đều có thói quen này, lúc nhỏ mẹ cô cũng hay la cô lắm nhưng quen dần rồi không ai có thể thay đổi được, hôm nay bị anh phát hiện thật là ngượng ngùng mà. Từ lúc ấy cô cũng không dám nói với anh câu nào vì Minh Hạ là một người rất hay mắc cỡ nếu quay sang nhìn anh thì chỉ có nước cô sẽ bị mắc cỡ chết thôi nhưng như thế trông thật đáng yêu.
Những cơn gió lướt qua gương mặt nhỏ nhắn của Minh Hạ làm cô thấy rất dễ chịu và cứ lo thưởng thức cảnh vật mà đến bệnh viện lúc nào không biết. Xe chạy tới cổng là đã thấy tên của bệnh viện hiện ra ngay trước mắt “HAPPY – bệnh viện vì sự hạnh phúc của con người" điều đặc biệt được nói ở đây là cái bệnh viện này chỉ có một khoa duy nhất đó là trị về não, ngoài ra không còn các chuyên khoa nào khác nhưng không vì thế mà nghĩ rằng nó nhỏ bé, chính cô cũng phải ngạc nhiên, cô lắc tay anh hỏi
- Anh Kiệt, bệnh viện này là chỗ anh làm đó hả? Sao nó rộng thế mà chỉ có một khoa não mà thôi? – cô ngây ngô hỏi anh
- Tôi làm ở đây, sao tôi biết được tại sao nó rộng chứ? Em muốn biết thì đi hỏi chủ của nó – anh hết sức lạnh lùng.
Anh đi đến đâu ai cũng nhìn anh với cô, nói thật cô không biết anh làm chức vụ gì nhưng thấy ai cũng chào hỏi anh thật lễ phép, còn mấy bà y tá thấy mắt anh thì mắt sáng rỡ lên chào hỏi lia lịa không khác gì tình hình trước kia lúc anh mới đến kiểm tra cho cô. Đột nhiên anh bị một ông bác sĩ kéo lại hỏi công chuyện, thế là cô đứng chờ cùng anh trong lúc đó cô thấy có một cô y tá đang la một thằng bé dữ dội trong góc khuất, vả lại nhìn nét mặt cô ấy rất là hung dữ rất khác với người ta làm cô cũng phải sợ theo.
- Này Hạ....Hạ em có sao không? Nghe tôi nói không?
- Hả? Sao? Anh nói gì? Em.......em – cô bị giật mình.
Anh lấy tay sờ mặt cô, nhìn cô rồi đỡ cô ngồi xuống ghế.
- Có chuyện gì thế? Em sợ đến đây vậy à?
- Không có, không có gì hết, em ổn mà mình đi thôi!
Minh Hạ được dẫn đến phòng thay đồ của bệnh viên, trong khi đó anh bác sĩ thì đi về phòng làm việc, đồ dành cho bệnh nhân ở đây cũng thật đẹp có hoa văn màu tím mà cô yêu thích.
Phòng xét nghiệm
- Lấy máu kiểu này sẽ đau, y ta sẽ lấy hơi nhiều một chút, em ráng lên – anh nói.
Thấy ống chích thôi mà lòng cô đã nhói rồi, biết bao lần lấy máu nhưng cô vẫn còn sợ, cô khóc không ra nước mắt nhưng nhìn thất gương mặt lo lắng của anh thì Minh Hạ trở về bình thường
- Không sao, cô y tá cứ lấy máu đi, em không sợ đâu.
Tiếp theo mới là sự thử thách lớn nhất, Minh Hạ phải đi chụp hình não, ở bệnh viện này có một loại công nghệ mang tính chuẩn xác cao nhưng khi chụp thì rất đau đầu, đây là điều anh lo nhất, anh lúc này đi nói chuyện gì đó với ông bác sĩ chụp hình, cô thì đứng ngồi không yên.
- Em phải cố lên, chụp hình não này là xong rồi, tôi sẽ ở đây với em – anh nắm tay cô.
- Anh đi ra đi, em không cần anh ở đây, đi đi mà một lát em chụp xong thì vào đây với em – cô vừa nói vừa đẩy anh ra.
Minh Hạ biết bây giờ sức đã kiệt lắm rồi, không biết khi chụp xong sẽ ra sao? Phải kiên cường lên không thể để anh nhìn thấy lúc này, anh sẽ lo. Đúng vậy đây là một thử thách, nước mắt cô cứ tuông ra, đầu cô thì đau không thể tả nổi, còn không thở được, chụp hình đã xong.
- Hạ, em sao rồi! – anh chạy lại đỡ cô ngồi dậy.
- Anh Tuấn Kiệt, em........em.... không mệt đâu - cô nói rồi gục đầu vào vai anh.
Anh đang ngồi cạnh giường cô, nét mặt của Minh Hạ thật nhợt nhạt đi, anh đang thầm trách bản thân mình. Tại sao cô ấy lúc nào cũng mạnh mẽ, kiên cường trước mặt anh nhưng kết quả sau đó anh lại nhìn thấy bản than cô cố chịu đựng sự đau đớn do bệnh tật mang lại, cô ấy luôn nghĩ cho anh sợ rằng anh sẽ không nỡ khi nhìn thấy cô ấy trong lúc này. Nhưng anh là ai? Là bác sĩ của Minh Hạ.
- Em ngốc, em có thể bản lĩnh đến vậy, có thể chịu đựng đến vậy sao? Tại sao em lại đuổi tôi đi, em không cho tôi có thể ở cạnh em lúc đó? – anh nhìn cô nói
- Tại vì em không muốn anh nhìn thấy em yếu đuối – cô khẽ nói.
- Em tỉnh rồi đó hả? em đúng là Hạ ngốc nghếch – anh mỉm cười.
- BÁC SĨ, SAO THẾ NÀY? MẮT EM MỞ KHÔNG ĐƯỢC – cô hét lên.
Anh nhẹ nhàng lấy bàn tay mình gỡ nhẹ nhẹ hàng mi của cô, lấy khăn giấy lau đi nước mắt khô trên mắt, cô có thể từ từ mở mắt ra được.
- Đỡ em ngồi dậy đi
- Em bệnh còn chưa khỏi mà đòi ngồi dậy làm gì?
- Em nói em muốn ngồi dậy, em muốn đi ra ngoài, cuộc sống này không thể lãng phí hơn, em không muốn mình suốt ngày cứ nằm trong phòng bệnh thế này.
- Thôi được để tôi lấy xe lăn đẩy em đi.
- KHÔNG, em muốn đi bằng chân của mình.
Anh thật hết nói nổi cô, Minh Hạ thật là cứng đầu, dù cho sức khỏe có yếu thế nhưng cô muốn mình mạnh mẽ hơn không là gánh nặng hay nỗi lo cho người khác, anh trân trọng ý chí của cô, so với hình ảnh anh gặp cô lúc cô muốn kết thúc cuộc đời mình thì Minh Hạ của giờ đây lại trưởng thành hơn rất nhiều.
Tại phòng làm việc của anh.
- Em bước vào đi đây là phòng làm việc của tôi – anh kéo cô vào trong khi cô đang lấp ló.
- Phòng làm việc rộng thế này chỉ có một mình anh trong đây thôi hả?
- Em có ý kiến gì về chỗ này?
- Không……em chỉ thấy bệnh viện này tốt ghê phòng làm việc của một bác sĩ thôi mà lại rộng thế này và cò đẹp nữa.
Cô thật ngây ngô, nhưng cô đâu biết rằng phòng làm việc của anh là to nhất ở đây, tại sao anh lại đặc biệt như thế?(lí do này sẽ được bật mí ở chương sau). Anh thấy cô thật tinh nghịch như một đứa con nít, hết phá cái này đến cái kia của anh, đôi mắt cô sang lên chạy tới chỗ anh.
- Anh Tuấn Kiệt, cái này là mô hình hả? hình như nó rất giống…..rất giống óc heo mà hồi nhỏ mẹ em mua cho em ăn đó…..hihi – cô chỉ tay vào mô hình não người kế bên.
Anh quay sang với vẻ mặt khó hiểu rồi véo mũi cô.
- Đúng đấy nó là óc heo, mà cũng là óc của em luôn đấy, Du Minh Hạ em lớn từng tuổi này mà không biết đó là óc heo hay óc người hả? – anh lắc đầu.
- Ừ em vậy đấy, em biết mà, tại em giả vờ để chọc anh thôi em thừa biết nó là não của con người nhưng nói thật nó cũng giống óc heo mà….. – cô chu mỏ cãi lại trông thật dễ thương.
Anh nghe nói thế thì tiếp tục quay sang cú đầu cô một cái.
- Tôi thật hết nói nổi em mà, cái gì em cũng cho thành óc heo hết…….
- Anh…..anh cú đầu em? Sao anh………chết nè…..chết nè,…..
Cô rượt anh chạy vòng vòng phòng làm việc, đùa với anh cũng là một liều thuốc làm cô quên mất mình bị bệnh hồi nào cũng không hay, anh cũng thế như thấy mình là con người khác vậy trở về như lúc tuổi thơ của chính mình. Hên là ở đây trong phòng làm việc chứ nếu ở ngoài mà mấy y tá nhìn thấy không biết hình tượng anh bác sĩ đẹp trai trong mắt họ sẽ ra sao đây?
Mấy bữa nay Sanhi bận nên không viết được, hôm nay mới đăng lên được. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!
Con người bác sĩ tuy bề ngoài có vẻ khó tính làm người ta phải sợ, nhưng qua sự tiếp xúc bấy lâu cô cảm nhận được sự trống trải trong lòng anh, anh thuộc tuýp người không thích nói nhưng lại để những chuyện buồn vào trong lòng, anh thà chịu đựng một mình chứ không muốn ai thấy được đằng sau lớp vỏ bọc ấy là một con người yếu đuối. Cô thấy vậy lặng lẽ bước ra ngoài vì hơn hết cô tôn trọng anh, cô không muốn anh biết được cô đã thấy được vừa rồi anh đang khóc.
Trở lại với công việc, hôm nay sẽ là ngày cô vào bệnh viện kiểm tra, anh đang lái xe đưa cô đi thì quay sang cô nói
- Em ổn không, không có gì phải lo hết chỉ là kiểm tra như bình thường thôi – anh trấn an cô.
- Anh bác sĩ à! Em không sợ nữa đâu……
- Này bệnh nhân ngốc sao em cứ gọi tôi là….’anh bác sĩ’ rồi lại ‘anh bác sĩ’ tôi cũng có tên có họ đàng hoàng mà.
“Anh đúng là thánh bắt bẻ mà, mới sáng đây tôi còn thấy anh tội nghiệp không nỡ…..đúng là tính tình vẫn vậy khó chịu đủ thứ, ‘anh bác sĩ’ thôi mà cũng cógì đâu, thế mà cũng bắt tôi đổi thế kêu bằng gì đây? Kiệt xấu xa? Kiệt lạnh lùng? Kiệt khó tính? Hay là kêu bằng chú Tuấn Kiệt già rồi nhưng vẫn đẹp?...... hihi" – cô vừa nghĩ thầm vừa cười làm anh nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
- Em suy nghĩ gì mà cười toe toét thế?
- Ơ…. Không em đang suy nghĩ lát vào bệnh viện sẽ như thế nào thôi…..hihi.
- Vậy em có nghe lúc nãy tôi mới nói gì với em không? Em có biết giữ vệ sinh không? Lớn rồi mà đi cắn móng tay.
- Tay….. tay em ….à em biết rồi em không gọi anh là bác sĩ nữa hé anh Tuấn Kiệt – cô nói với anh rồi quay sang chỗ khác không dám nhìn anh nữa.
Nói về thói quen cắn móng tay, thật ra từ nhỏ đến giờ những lúc hay suy tư cô đều có thói quen này, lúc nhỏ mẹ cô cũng hay la cô lắm nhưng quen dần rồi không ai có thể thay đổi được, hôm nay bị anh phát hiện thật là ngượng ngùng mà. Từ lúc ấy cô cũng không dám nói với anh câu nào vì Minh Hạ là một người rất hay mắc cỡ nếu quay sang nhìn anh thì chỉ có nước cô sẽ bị mắc cỡ chết thôi nhưng như thế trông thật đáng yêu.
Những cơn gió lướt qua gương mặt nhỏ nhắn của Minh Hạ làm cô thấy rất dễ chịu và cứ lo thưởng thức cảnh vật mà đến bệnh viện lúc nào không biết. Xe chạy tới cổng là đã thấy tên của bệnh viện hiện ra ngay trước mắt “HAPPY – bệnh viện vì sự hạnh phúc của con người" điều đặc biệt được nói ở đây là cái bệnh viện này chỉ có một khoa duy nhất đó là trị về não, ngoài ra không còn các chuyên khoa nào khác nhưng không vì thế mà nghĩ rằng nó nhỏ bé, chính cô cũng phải ngạc nhiên, cô lắc tay anh hỏi
- Anh Kiệt, bệnh viện này là chỗ anh làm đó hả? Sao nó rộng thế mà chỉ có một khoa não mà thôi? – cô ngây ngô hỏi anh
- Tôi làm ở đây, sao tôi biết được tại sao nó rộng chứ? Em muốn biết thì đi hỏi chủ của nó – anh hết sức lạnh lùng.
Anh đi đến đâu ai cũng nhìn anh với cô, nói thật cô không biết anh làm chức vụ gì nhưng thấy ai cũng chào hỏi anh thật lễ phép, còn mấy bà y tá thấy mắt anh thì mắt sáng rỡ lên chào hỏi lia lịa không khác gì tình hình trước kia lúc anh mới đến kiểm tra cho cô. Đột nhiên anh bị một ông bác sĩ kéo lại hỏi công chuyện, thế là cô đứng chờ cùng anh trong lúc đó cô thấy có một cô y tá đang la một thằng bé dữ dội trong góc khuất, vả lại nhìn nét mặt cô ấy rất là hung dữ rất khác với người ta làm cô cũng phải sợ theo.
- Này Hạ....Hạ em có sao không? Nghe tôi nói không?
- Hả? Sao? Anh nói gì? Em.......em – cô bị giật mình.
Anh lấy tay sờ mặt cô, nhìn cô rồi đỡ cô ngồi xuống ghế.
- Có chuyện gì thế? Em sợ đến đây vậy à?
- Không có, không có gì hết, em ổn mà mình đi thôi!
Minh Hạ được dẫn đến phòng thay đồ của bệnh viên, trong khi đó anh bác sĩ thì đi về phòng làm việc, đồ dành cho bệnh nhân ở đây cũng thật đẹp có hoa văn màu tím mà cô yêu thích.
Phòng xét nghiệm
- Lấy máu kiểu này sẽ đau, y ta sẽ lấy hơi nhiều một chút, em ráng lên – anh nói.
Thấy ống chích thôi mà lòng cô đã nhói rồi, biết bao lần lấy máu nhưng cô vẫn còn sợ, cô khóc không ra nước mắt nhưng nhìn thất gương mặt lo lắng của anh thì Minh Hạ trở về bình thường
- Không sao, cô y tá cứ lấy máu đi, em không sợ đâu.
Tiếp theo mới là sự thử thách lớn nhất, Minh Hạ phải đi chụp hình não, ở bệnh viện này có một loại công nghệ mang tính chuẩn xác cao nhưng khi chụp thì rất đau đầu, đây là điều anh lo nhất, anh lúc này đi nói chuyện gì đó với ông bác sĩ chụp hình, cô thì đứng ngồi không yên.
- Em phải cố lên, chụp hình não này là xong rồi, tôi sẽ ở đây với em – anh nắm tay cô.
- Anh đi ra đi, em không cần anh ở đây, đi đi mà một lát em chụp xong thì vào đây với em – cô vừa nói vừa đẩy anh ra.
Minh Hạ biết bây giờ sức đã kiệt lắm rồi, không biết khi chụp xong sẽ ra sao? Phải kiên cường lên không thể để anh nhìn thấy lúc này, anh sẽ lo. Đúng vậy đây là một thử thách, nước mắt cô cứ tuông ra, đầu cô thì đau không thể tả nổi, còn không thở được, chụp hình đã xong.
- Hạ, em sao rồi! – anh chạy lại đỡ cô ngồi dậy.
- Anh Tuấn Kiệt, em........em.... không mệt đâu - cô nói rồi gục đầu vào vai anh.
Anh đang ngồi cạnh giường cô, nét mặt của Minh Hạ thật nhợt nhạt đi, anh đang thầm trách bản thân mình. Tại sao cô ấy lúc nào cũng mạnh mẽ, kiên cường trước mặt anh nhưng kết quả sau đó anh lại nhìn thấy bản than cô cố chịu đựng sự đau đớn do bệnh tật mang lại, cô ấy luôn nghĩ cho anh sợ rằng anh sẽ không nỡ khi nhìn thấy cô ấy trong lúc này. Nhưng anh là ai? Là bác sĩ của Minh Hạ.
- Em ngốc, em có thể bản lĩnh đến vậy, có thể chịu đựng đến vậy sao? Tại sao em lại đuổi tôi đi, em không cho tôi có thể ở cạnh em lúc đó? – anh nhìn cô nói
- Tại vì em không muốn anh nhìn thấy em yếu đuối – cô khẽ nói.
- Em tỉnh rồi đó hả? em đúng là Hạ ngốc nghếch – anh mỉm cười.
- BÁC SĨ, SAO THẾ NÀY? MẮT EM MỞ KHÔNG ĐƯỢC – cô hét lên.
Anh nhẹ nhàng lấy bàn tay mình gỡ nhẹ nhẹ hàng mi của cô, lấy khăn giấy lau đi nước mắt khô trên mắt, cô có thể từ từ mở mắt ra được.
- Đỡ em ngồi dậy đi
- Em bệnh còn chưa khỏi mà đòi ngồi dậy làm gì?
- Em nói em muốn ngồi dậy, em muốn đi ra ngoài, cuộc sống này không thể lãng phí hơn, em không muốn mình suốt ngày cứ nằm trong phòng bệnh thế này.
- Thôi được để tôi lấy xe lăn đẩy em đi.
- KHÔNG, em muốn đi bằng chân của mình.
Anh thật hết nói nổi cô, Minh Hạ thật là cứng đầu, dù cho sức khỏe có yếu thế nhưng cô muốn mình mạnh mẽ hơn không là gánh nặng hay nỗi lo cho người khác, anh trân trọng ý chí của cô, so với hình ảnh anh gặp cô lúc cô muốn kết thúc cuộc đời mình thì Minh Hạ của giờ đây lại trưởng thành hơn rất nhiều.
Tại phòng làm việc của anh.
- Em bước vào đi đây là phòng làm việc của tôi – anh kéo cô vào trong khi cô đang lấp ló.
- Phòng làm việc rộng thế này chỉ có một mình anh trong đây thôi hả?
- Em có ý kiến gì về chỗ này?
- Không……em chỉ thấy bệnh viện này tốt ghê phòng làm việc của một bác sĩ thôi mà lại rộng thế này và cò đẹp nữa.
Cô thật ngây ngô, nhưng cô đâu biết rằng phòng làm việc của anh là to nhất ở đây, tại sao anh lại đặc biệt như thế?(lí do này sẽ được bật mí ở chương sau). Anh thấy cô thật tinh nghịch như một đứa con nít, hết phá cái này đến cái kia của anh, đôi mắt cô sang lên chạy tới chỗ anh.
- Anh Tuấn Kiệt, cái này là mô hình hả? hình như nó rất giống…..rất giống óc heo mà hồi nhỏ mẹ em mua cho em ăn đó…..hihi – cô chỉ tay vào mô hình não người kế bên.
Anh quay sang với vẻ mặt khó hiểu rồi véo mũi cô.
- Đúng đấy nó là óc heo, mà cũng là óc của em luôn đấy, Du Minh Hạ em lớn từng tuổi này mà không biết đó là óc heo hay óc người hả? – anh lắc đầu.
- Ừ em vậy đấy, em biết mà, tại em giả vờ để chọc anh thôi em thừa biết nó là não của con người nhưng nói thật nó cũng giống óc heo mà….. – cô chu mỏ cãi lại trông thật dễ thương.
Anh nghe nói thế thì tiếp tục quay sang cú đầu cô một cái.
- Tôi thật hết nói nổi em mà, cái gì em cũng cho thành óc heo hết…….
- Anh…..anh cú đầu em? Sao anh………chết nè…..chết nè,…..
Cô rượt anh chạy vòng vòng phòng làm việc, đùa với anh cũng là một liều thuốc làm cô quên mất mình bị bệnh hồi nào cũng không hay, anh cũng thế như thấy mình là con người khác vậy trở về như lúc tuổi thơ của chính mình. Hên là ở đây trong phòng làm việc chứ nếu ở ngoài mà mấy y tá nhìn thấy không biết hình tượng anh bác sĩ đẹp trai trong mắt họ sẽ ra sao đây?
Mấy bữa nay Sanhi bận nên không viết được, hôm nay mới đăng lên được. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!
Tác giả :
Sanhi