Một Đoạn Nhân Duyên
Chương 50: Gái trên trai dưới
Điều nàng thích nhất ở cổ đại là gì? Đó là không khí rất trong lành, thức ăn ở đây không nhiễm bẩn, nơi đây còn có một người mà nàng thích.
Nàng hai tay mang hai rổ tre nhỏ bên trong đầy ấp thức ăn, và nguyên liệu tươi sống, không những vậy phía sau còn có một nô tỳ mang vát thêm một ít đồ, nàng dừng lại kiểm tra những món đồ trên tay, thấy đầy đủ mới trở về phủ.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, nhà nhà điều làm một bửa cơm thịnh soạn để đón năm mới, nàng hăng hái giành làm buổi cơm hôm nay, hơn hai tháng sống trong phủ nàng cũng rất được lòng mọi người vì nàng luôn đối với họ rất vui vẻ, rất nhiệt tình giúp đỡ, người trong phủ luôn nói nàng nhất định sẽ trở thành phúc tấn của nhị vương gia, nàng không ham cái danh phúc tấn đó gì đâu, chẳng qua cứ nghĩ đến tương lai nàng và Du Thiên Ân cũng nhau trở thành vợ chồng...trong lòng nàng rất vui.
Tất bật dưới phòng bếp hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành năm món mặn một món xào, nàng cũng đích thân dọn bàn bầy trí các thứ, nhìn lại công sức của mình nàng lại cảm thấy phấn chấn. Chỉ còn việc chờ Du Thiên Ân về dùng cơm thôi, sáng nay hắn vào cung thỉnh thái hậu cùng hoàng thượng chắc giờ cũng gần về tới rồi.
Nàng nghe thấy giọng lão quản gia thông báo liền nhanh chân ra cổng đón Du Thiên Ân, nụ cười trên môi vừa nở rộ nay bỗng biến mất, nàng nhìn thấy Du Thiên Ân đang dìu Ngọc Tường Lam, còn người đi trước là bà thái hậu kia, bọn họ đi tới nàng vội trốn sang một bên.
Ba người đến phòng khách cùng nhau nói chuyện rôm rã, Ngọc Tường Lam hình như rất được lòng bà thái hậu kia, cuối cùng bọn họ đến phòng dùng điểm tâm, các món ăn nàng chính tay nàng làm để nàng và Du Thiên Ân dùng nay bọn họ ăn rất ngon lành, nàng nhìn mà đau lòng muốn chết, nhưng nàng thấy Du Thiên Ân cũng khó xử hơn mình nên cố gắng chịu đựng đến lúc bọn họ ra về, nhưng ngặt nổi bà thái hậu kia về rồi, sao cái con nhỏ Ngọc Tường Lam đó vẫn ở lì không chịu về.
Lại còn giống như con đĩa đu bám Du Thiên Ân như thê?
Nàng nhịn không nổi đành bước đến xô nàng ta ra. Ngọc Tường Lam bất mãn nhìn nàng.
-Nô tỳ chết tiệt ngươi đang làm gì thế hả?!
-Ta hỏi tiểu thư đang làm gì mới đúng, trời đã khuya như thế này còn ở nhà nam nhân không chịu về, da mặt của tiểu thư đúng thật rất dày! Nàng đứng chặn trước mặt Du Thiên Ân.
Ngọc Tường Lam nhìn nàng cười khinh bỉ.
-Còn tưởng là ai thì ra là ngươi, ngươi giả nam nhân cũng giống lắm đó nhưng rất tiếc dù ngươi là nữ nhân, nhưng ngươi cũng không làm được phúc tấn đâu ở đó mà đèo bồng!
-Phúc tấn hay gì đó ta không cần, dù gì ta cũng có được thứ tiểu thư không có đó là trái tim của nhị vương gia!! Nàng nói.
Ngọc Tường Lam nổi giận.
-Nực cười, chỉ một nữ nhân thấp kém là dám chống lại ta, trái tim của nhị vương gia chứ gì? Ta xem ngươi giữ được bao lâu, nói cho ngươi biết ngày mười thánh một năm sau ta và nhị vương gia sẽ thành thân, còn mười ngày nữa thôi ngươi cố mà giữ trái tim này cho tốt vào!!
Ngọc Tường Lam nói xong liền tức giận bỏ đi, có chút bất ngờ nàng quay lại nhìn Du Thiên Ân.
-Có thật như vậy không? Có thật mười ngày nữa chàng và nàng ta thành thân không?
Du Thiên Ân nhìn nàng thật lâu, nhưng một lời cũng không nói, mà hắn im lặng không một lời giải thích thì càng biết lời của Ngọc Tường Lam chính xác đến nhường nào.
Nàng thất vọng! Cảm giác như vừa bị phản bội, rốt cuộc Du Thiên Ân xem nàng là gì?
-Đến một lời giải thích chàng không nói được với ta sao? Nàng cười chu xót.
Du Thiên Ân thở dài,rồi hắn nắm lấy tay nàng.
-Đúng là mười ngày nữa ta và nàng ta thành thân, chuyện này hoàng thượng và thái hậu đã hối thúc từ lâu, ta cũng không còn lý do để trì hoãn cho nên…
-Cho nên chàng sẵn sàng lấy Ngọc Tường Lam trong khi hứa hẹn yêu thương với ta sao?! mũi nàng bắt đầu cay xòe.
Du Thiên Ân vội lắc đầu.
-Không giống như nàng nghĩ đâu, ta không nói với nàng là vì sợ nàng lo lắng, ta định đợi thời điểm thích hợp sẽ kể nàng nghe! Du Thiên Ân cố giải thích.
Nàng trầm mặt, lùi về phí sau một bước, cố ngăn dòng lệ chuẩn bị rơi xuống.
-Thời điểm thích hợp mà chàng nói có phải đợi hai người thành thân rồi không?
Hay là đợi hai người có tiểu hài tử rồi mới nói với ta?!
Càng giải thích mọi chuyện càng rối, lúc bị Diệp Quế Trung nhốt lại, dù Du Thiên Ân có tuyệt thực người Cựu Phụ này vẫn không chịu thả, cuối cùng hắn bỏ cuộc, chịu thỏa hiệp với Diệp Quế Trung, Du Thiên Ân và nàng có thể ở bên nhau nếu nàng không ảnh hưởng đến kế hoạch, còn chuyện khác nữa là Diệp Quế Trung bắt hắn phải lấy Ngọc Tường Lam.
Đúng là Diệp Quế Trung đã giữ lời, từ ngày đó để nàng và Du Thiên Ân sống bình yên, và bây giờ hắn cũng phải thực hiện lời hứa, Du Thiên Ân đã dự đoán trước nàng sẽ giận, cũng nghĩ mọi cách để nói với nàng, nhưng hôm nay Mộc Linh Đan lại phá hỏng hết!
Du Thiên Ân kéo nàng vào lòng, cái ôm thật chặt nàng muốn vùng vẫy cũng không được, nàng ấm ức òa khóc một hơi, Du Thiên Ân vỗ về nàng đến khi nàng bình tĩnh hắn mới nói:
-Nàng nhất định phải tin ta, chỉ cần cố gắng qua thời gian này chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi mà không có bất cứ ai ngăn cản.Nàng yên tâm cho dù Ngọc Tường Lam có làm phúc tấn cũng là hủ danh vô thực, người mà ta yêu thương vẫn là nàng.
Nghe xong nàng cười mấy tiếng.
-Du Thiên Ân, ta hỏi chàng một câu nhé!
-Được.
-Chàng có yêu ta không?!
Du Thiên Ân buông nàng ra, hắn nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, rồi hắn gật đầu.
-Được, chàng yêu ta, ta cũng yêu chàng, chúng ta điều muốn một cuộc sống bình yên bên nhau, vậy hà cớ gì chúng ta phải cuống theo mấy chuyện rắc rối này, chúng ta có thể cùng nhau trốn đi, đến nơi mà không ai biết chúng ta cả!
Du Thiên Ân thở dài.
-Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì ta đã dẫn nàng đi từ lâu rồi.
-Là Cựu Phụ đó muốn chàng làm việc xấu, muốn chàng diệt anh trai của mình, chàng thật sự muốn vậy sao? Chỉ cần không có chàng kế hoạch đó sẽ chẳng bao giờ được thực hiện!
Du Thiên Ân đỡ trán.
-Thanh Tâm nàng bình tĩnh lại đi.
-Chuyện đã thành ra như vậy chàng còn muốn ta bình tĩnh? Nàng cáu gắt.
Càng nói càng quyết liệt, Du Thiên Ân biết nếu cứ cãi với nàng chỉ càng làm nàng giận thêm, đành phải đánh trống lãng.
-Ta đói bụng rồi hay chúng ta đi ăn điểm tâm đi, chẳng phải hôm qua đã nói cùng nhau đón năm mới sao? Đi theo ta, ta có mua mức quả cho nàng đây! Mua rất nhiều đó nha! Du Thiên Ân cố làm ra khuôn mặt dễ thương để nịn nọt nàng.
Nàng lườm hắn, giọng đanh đá nói:
-Chàng đi mà ăn với Ngọc Tương Lam, cũng hẹn nàng ta mà đi đón giao thừa, dù gì hai người sắp thành thân rồi mà.
Du Thiên Ân cười khổ.
-Được rồi ta xin lỗi mà, nàng đừng giận nữa, người ta muốn thành thân chỉ có duy nhất là nàng! Du Thiên Ân thành khẩn.
Nàng nhìn bộ dạng này của hắn lại mềm lòng, Ngô Thanh Tâm ngươi đúng là không có tiền đồ!! Nàng thở dài.
Nói gì thì nói Du Thiên Ân đối tốt với nàng, cưng chìu nàng, yêu thương nàng, nhưng mà càng như vật nàng càng ích kỷ, chỉ muốn hắn là của một mình nàng, nàng tức giận như vậy là có chút quá đáng rồi.
Cơn giận khi nãy đã bị gói mức quả ngọt đến chết người kia dập tắt, lời hứa cùng nhau thức đón giao thừ cũng được thực hiện.
Sáng sớm Du Thiên Ân quần áo chỉnh tề chuẩn bị vào cung, nàng giúo hắn chỉnh lại cổ áo, sau đó dặn dò.
-Uống trà ít thôi nhé!
Du Thiên Ân véo má nàng.
-Biết rồi phu nhân đại nhân! Ở nhà cũng đừng chạy đi chơi lung tung, đợi ta về đưa nàng đi ngắm hoa!
Nàng vui vẻ gật đầu, nhìn bóng dáng Du Thiên Ân lòng nàng chợt thấy lòng mình bình yên đến lạ, có lẽ hạnh phúc đơn giản như vậy.
Là ngày đầu năm, các quan thần trong triều đến chúc năm mới với hoàng thượng, bọn họ đến đền thờ bái lạy các vị tiên đế, sau đó là ăn tiệc do hoàng thượng tổ chức, Du Thiên Ân và Du Thiên Vũ cùng nhau đến thỉnh an thái hậu, mọi việc đã xong bọn họ đến dự tiệc, Du Thiên Vũ lần này chủ động đến ngồi kế Du Thiên Ân.
-Tiểu Hạo tham kiến nhị hoàng thúc, kính chúc nhị hoàng thúc năm mới mọi chuyện được như ý!
Tiểu Hạo cúi người chúc Du Thiên Ân, hắn vui vẻ gật đầu, còn đưa túi đỏ cho Tiểu Hạo, thấy phụ thân đồng ý nó mới dám nhận, sau đó vui vẻ cất vào tay áo.
Du Thiên Vũ rót một ly rượu sao đó kính Du Thiên Ân.
-Nhị hoàng huynh đệ kính chúc huynh sang năm mới mọi việc điều thuận lợi, sớm có hài tử!
Du Thiên Ân cười, nâng ly trà lên cũng kính lại.
-Ta lấy trà thay rượu kính hoàng đệ sang năm mọi việc cũng thuận lợi, mọi việc điều vui vẻ.
Du Thiên Vũ uống cạn ly rượu, Du Thiên Ân uống một ngụm trà rồi để ly trà xuống bàn.
-Nghe nói phúc tấn của hoàng đệ đang mang thai, chúc mừng hoàng đệ! Du Thiên Ân cười cười.
Nhắc đến việc này Du Thiên Vũ vui mừng ra mặt.
-Đa tạ hoàng huynh!
Du Thiên Ân nhìn Tiểu Hạo sau lưng Du Thiên Vũ, sau đó gọi nó đến, Du Thiên Ân đưa cho nó một gói mứt quả, gói này là tối qua nàng để giành cho Tiểu Hạo nhờ hắn đưa giúp.
-Nghe nói con rất thích ăn mứt quả, cầm lấy đi.
Nghe đến mứt quả hai mắt Tiểu Hạo sáng lên, nhưng vẫn phải nhìn phụ thân của nó một cái, thấy phụ thân gật đầu nó mới dám nhận.
Buổi tiệc hôm đó Du Thiên Ân về khá sớm còn Du Thiên Vũ đến tận chiều mới xin về phủ, nhưng hôm nay thay vì về bằng kiệu Du Thiên Vũ cho Tiểu Hạo ngồi lên cổ rồi tản bộ về phủ.
Tiểu Hạo rất thích ngắm nhìn mọi người xung quanh lâu lâu lại lấy mứt quả bỏ vào miệng, nó rất vui, nhưng có lẽ sau này những ký ức tốt đẹp này là những ký ức mà nó muốn quên nhất.
Có một đứa nhỏ quần áo lấm lem chặn đường Du Thiên Vũ, hắn cứ nghĩ đứa nhỏ này muốn xin tiền nên mở túi vải đưa cho nó một lượng, nhưng nó lắc đầu rồi đưa một tờ giấy cho Du Thiên Vũ rồi chạy mất, Du Thiên Vũ vội để Tiểu Hạo xuống mở tở giấy ra xem, mặt hắn bắt đầu chuyển sắc.
Du Thiên Vũ vội cất tờ giấy vào trong tay áo, sau đó dẫn Tiểu Hạo về phủ, sau khi đưa Tiểu Hạo cho các bà vú trông trừng còn hắn cho gọi quản gia.
-Ngươi thấy phúc tấn gần đây có gì lạ không? Du Thiên Vũ trầm ngâm.
Lão quan gia suy nghĩ một lát rồi nói:
-Bẩm tam vương gia phúc tấn vẫn bình thường như mọi khi nhưng có điều…
-Điều gì mau nói!
Lão quản gia hơi lo sợ, ấp úng một lát rồi nói:
-Bẩm, theo như nô tài suy đoán phúc tấn hình như không thích đứa trẻ trong bụng, người vẫn đích thân ra ngoài mua đồ cần dùng ngoài chợ, trước đây đại phu có đặt biệt căn dặn phúc tấn đừng vận động nhiều nhưng phúc tấn lại không nghe theo..còn có thuốc bổ người ban, thức ăn tẩm bổ phúc tấn không chịu dùng toàn là dùng những món có hại cho..đứa bé trong bụng.
Du Thiên Vũ cho lão quản gia lui ra ngoài, hắn lấy tờ giấy khi nãy ra đọc một lần nữa.
“Tam vương gia tiếng tâm lừng lẫy, không ngờ có ngày cái mũ màu xanh trên đầu càng ngày càng to, thật khiến người ta tội nghiệp. Muốn biết sự thật đầu giờ Dậu đến ngôi đền bỏ hoang phía nam sẽ rõ"
Chỏ có vỏn vẹn mấy câu này, Du Thiên Vũ nhiều năm nơi xa trường mưu sâu kế độc điều nếm trãi, chỉ là một vài câu mà lừa được hắn sao? Cuối cùng hắn ném tờ giấy sang một bên, ra ngoài sân luyện võ.
Còn một khắc là đến giờ Dậu, đám nha hoàng gọi Du Thiên Vũ vào dùng bữa, hắn tranh thủ tắm một cái rồi qua chỗ Tiểu Hạo, nhưng vô tình nghe mấy bà vú nói chuyện với nhau, bọn họ đề cập đến phu nhân của hắn, không phải mấy lời khen ngợi như trước mặt hắn mà là mấy lời trách mắng.
-Bà xem thiếu gia nhìn dễ thương, còn rất lễ phép như vậy mà có người mẫu thân như nàng ta đúng là…
-Ngươi bé bé cái miệng lại, trong phủ toàn là người của phúc tấn, ngươi muốn chết hay sao?
-Xì, nàng ta thử đụng vào ta thử xem ta sẽ nói với tam vương gia những chuyện mà nàng ta đã làm với Thanh Tâm, nhắc đến nha đầu đó ta lại thấy thương tiếc.
-Haizz, đúng vậy phận làm nô tỳ mấy khi được chủ nhân để ý, mà ngươi có nói với tam vương gia chắc gì ngài ấy đã chịu tin, thôi xem như chẳng biết gì để còn sống yên ổn.
Du Thiên Vũ như chết lặng rốt cuộc chuyện mà hắn không biết tại sao lại nhiều như vậy, Thanh Tâm ở nhà bị ức hiếp tại sao không một ai nói với hắn? Thật ra phu nhân của hắn là người như thế nào?
Du Thiên Vũ lập tức lấy ngựa và phi thẳng ra ngoài phủ.
………
Nàng ngồi trong phòng xụ mặt xuống, rủa thầm cái tên chết tiệt nào đó dám thất hứa với nàng rõ ràng nói sẽ về sớm nhưng giờ này tính theo giờ hiện đại gần mười tám giờ rồi còn gì, lần này nàng giận thật cho biết mặt, hừ!
-Tiểu thư ơi tiểu thư!!
Bên ngoài có giọng nha hoàng gọi nàng, nàng đi đến mở cửa ra xem, ủa sao nha hoàng này lạ mặt thế?
-Ngươi là nha hoàng mới đến sao?
Tiểu nha đầu kia gật đầu.
-Nô tỳ vừa mới đến hôm nay, nhị vương gia kêu nô tỳ dẫn tiểu thư đến một nơi, ngài ấy có bất ngờ cho người!
Nàng nghi ngờ nhìn tiểu nha hoàng này, nếu muốn tạo bất ngờ tại sao nói thẳng ra luôn như vậy?
-Nhị vương gia biết tiểu thư sẽ nghi ngờ nên đã đưa cái này cho nô tỳ để đưa cho tiểu thư!
Tiểu nha hoàng đưa cho nàng cây quạt giấy của Du Thiên Ân, nàng lúc này mới thở phào, sau đó cùng tiểu hoàng đến chỗ của Du Thiên Ân, để nàng xem tên ngốc đó làm gì.
Đúng là điều bất ngờ này quá bất ngờ, bất ngờ đến nổi nàng sốc đến nổi hóa đá.
Nếu Du Thiên Ân có đi ăn vụng bên ngoài à không đúng nếu hắn muốn đi hẹn hò trai gái với phu nhân tương lai của mình thì gọi nàng đến làm gì? Để cho nàng xem bọn họ trai trên gái dưới sao? Không là gái trên trai dưới sao? Có cần làm nàng đau lòng đến vậy?
Lửa giận đốt cháy cả lí trí, nàng từng nói mấy bà vợ đánh ghen thật ngốc, tại sao phải đụng tay đụng chân với hạn người khônh đán, nhưng giờ nàng mới biết khi cơn giận đến rồi mười phần hiền lành trong người bị chó gặm hết rồi.
Nàng nhìn xung quanh mình chẳng tìm được vật thích hợp, lại nhớ đến lúc nãy đi ngang chợ có thấy đại thẩm kia mang một thùng cá, nàng chạy thật nhanh về hướng chợ, một lúc sao liền mang một thùng nước đựng cá hôi tanh.
Hôm nay nàng nhất định cho hai người uống nước cá hôi tanh này, nhất định hôm nay nàng sẽ để bọn họ không quên được ngày hôm nay!!!!!
“ào" âm thanh kia vang lên, và có hai người vừa nếm trãi mùi vị tanh hôi, người ở dưới đỡ hơn một chút chứ cònngười ở trên mới gọi là nếm trãi tinh tế hơn, quần áo trên người mỏng manh, vừa lạnh vừa hôi tanh, nàng ta liền ngã sang một bên nôn ọe mấy cái.
Người ở dưới mơ màng ngồi dậy, lấy lại được tinh thần nhưng khi vừa thấy nàng hai mắt bắt đầu căn hết cở, hắn loạn choạng đứng dậy.
-Thanh Tâm...ta…
Nàng cười chua xót.
-Ha ha, Du Thiên Ân lần này là chính mắt ta nhìn thấy đấy!!
Nàng hai tay mang hai rổ tre nhỏ bên trong đầy ấp thức ăn, và nguyên liệu tươi sống, không những vậy phía sau còn có một nô tỳ mang vát thêm một ít đồ, nàng dừng lại kiểm tra những món đồ trên tay, thấy đầy đủ mới trở về phủ.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, nhà nhà điều làm một bửa cơm thịnh soạn để đón năm mới, nàng hăng hái giành làm buổi cơm hôm nay, hơn hai tháng sống trong phủ nàng cũng rất được lòng mọi người vì nàng luôn đối với họ rất vui vẻ, rất nhiệt tình giúp đỡ, người trong phủ luôn nói nàng nhất định sẽ trở thành phúc tấn của nhị vương gia, nàng không ham cái danh phúc tấn đó gì đâu, chẳng qua cứ nghĩ đến tương lai nàng và Du Thiên Ân cũng nhau trở thành vợ chồng...trong lòng nàng rất vui.
Tất bật dưới phòng bếp hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành năm món mặn một món xào, nàng cũng đích thân dọn bàn bầy trí các thứ, nhìn lại công sức của mình nàng lại cảm thấy phấn chấn. Chỉ còn việc chờ Du Thiên Ân về dùng cơm thôi, sáng nay hắn vào cung thỉnh thái hậu cùng hoàng thượng chắc giờ cũng gần về tới rồi.
Nàng nghe thấy giọng lão quản gia thông báo liền nhanh chân ra cổng đón Du Thiên Ân, nụ cười trên môi vừa nở rộ nay bỗng biến mất, nàng nhìn thấy Du Thiên Ân đang dìu Ngọc Tường Lam, còn người đi trước là bà thái hậu kia, bọn họ đi tới nàng vội trốn sang một bên.
Ba người đến phòng khách cùng nhau nói chuyện rôm rã, Ngọc Tường Lam hình như rất được lòng bà thái hậu kia, cuối cùng bọn họ đến phòng dùng điểm tâm, các món ăn nàng chính tay nàng làm để nàng và Du Thiên Ân dùng nay bọn họ ăn rất ngon lành, nàng nhìn mà đau lòng muốn chết, nhưng nàng thấy Du Thiên Ân cũng khó xử hơn mình nên cố gắng chịu đựng đến lúc bọn họ ra về, nhưng ngặt nổi bà thái hậu kia về rồi, sao cái con nhỏ Ngọc Tường Lam đó vẫn ở lì không chịu về.
Lại còn giống như con đĩa đu bám Du Thiên Ân như thê?
Nàng nhịn không nổi đành bước đến xô nàng ta ra. Ngọc Tường Lam bất mãn nhìn nàng.
-Nô tỳ chết tiệt ngươi đang làm gì thế hả?!
-Ta hỏi tiểu thư đang làm gì mới đúng, trời đã khuya như thế này còn ở nhà nam nhân không chịu về, da mặt của tiểu thư đúng thật rất dày! Nàng đứng chặn trước mặt Du Thiên Ân.
Ngọc Tường Lam nhìn nàng cười khinh bỉ.
-Còn tưởng là ai thì ra là ngươi, ngươi giả nam nhân cũng giống lắm đó nhưng rất tiếc dù ngươi là nữ nhân, nhưng ngươi cũng không làm được phúc tấn đâu ở đó mà đèo bồng!
-Phúc tấn hay gì đó ta không cần, dù gì ta cũng có được thứ tiểu thư không có đó là trái tim của nhị vương gia!! Nàng nói.
Ngọc Tường Lam nổi giận.
-Nực cười, chỉ một nữ nhân thấp kém là dám chống lại ta, trái tim của nhị vương gia chứ gì? Ta xem ngươi giữ được bao lâu, nói cho ngươi biết ngày mười thánh một năm sau ta và nhị vương gia sẽ thành thân, còn mười ngày nữa thôi ngươi cố mà giữ trái tim này cho tốt vào!!
Ngọc Tường Lam nói xong liền tức giận bỏ đi, có chút bất ngờ nàng quay lại nhìn Du Thiên Ân.
-Có thật như vậy không? Có thật mười ngày nữa chàng và nàng ta thành thân không?
Du Thiên Ân nhìn nàng thật lâu, nhưng một lời cũng không nói, mà hắn im lặng không một lời giải thích thì càng biết lời của Ngọc Tường Lam chính xác đến nhường nào.
Nàng thất vọng! Cảm giác như vừa bị phản bội, rốt cuộc Du Thiên Ân xem nàng là gì?
-Đến một lời giải thích chàng không nói được với ta sao? Nàng cười chu xót.
Du Thiên Ân thở dài,rồi hắn nắm lấy tay nàng.
-Đúng là mười ngày nữa ta và nàng ta thành thân, chuyện này hoàng thượng và thái hậu đã hối thúc từ lâu, ta cũng không còn lý do để trì hoãn cho nên…
-Cho nên chàng sẵn sàng lấy Ngọc Tường Lam trong khi hứa hẹn yêu thương với ta sao?! mũi nàng bắt đầu cay xòe.
Du Thiên Ân vội lắc đầu.
-Không giống như nàng nghĩ đâu, ta không nói với nàng là vì sợ nàng lo lắng, ta định đợi thời điểm thích hợp sẽ kể nàng nghe! Du Thiên Ân cố giải thích.
Nàng trầm mặt, lùi về phí sau một bước, cố ngăn dòng lệ chuẩn bị rơi xuống.
-Thời điểm thích hợp mà chàng nói có phải đợi hai người thành thân rồi không?
Hay là đợi hai người có tiểu hài tử rồi mới nói với ta?!
Càng giải thích mọi chuyện càng rối, lúc bị Diệp Quế Trung nhốt lại, dù Du Thiên Ân có tuyệt thực người Cựu Phụ này vẫn không chịu thả, cuối cùng hắn bỏ cuộc, chịu thỏa hiệp với Diệp Quế Trung, Du Thiên Ân và nàng có thể ở bên nhau nếu nàng không ảnh hưởng đến kế hoạch, còn chuyện khác nữa là Diệp Quế Trung bắt hắn phải lấy Ngọc Tường Lam.
Đúng là Diệp Quế Trung đã giữ lời, từ ngày đó để nàng và Du Thiên Ân sống bình yên, và bây giờ hắn cũng phải thực hiện lời hứa, Du Thiên Ân đã dự đoán trước nàng sẽ giận, cũng nghĩ mọi cách để nói với nàng, nhưng hôm nay Mộc Linh Đan lại phá hỏng hết!
Du Thiên Ân kéo nàng vào lòng, cái ôm thật chặt nàng muốn vùng vẫy cũng không được, nàng ấm ức òa khóc một hơi, Du Thiên Ân vỗ về nàng đến khi nàng bình tĩnh hắn mới nói:
-Nàng nhất định phải tin ta, chỉ cần cố gắng qua thời gian này chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi mà không có bất cứ ai ngăn cản.Nàng yên tâm cho dù Ngọc Tường Lam có làm phúc tấn cũng là hủ danh vô thực, người mà ta yêu thương vẫn là nàng.
Nghe xong nàng cười mấy tiếng.
-Du Thiên Ân, ta hỏi chàng một câu nhé!
-Được.
-Chàng có yêu ta không?!
Du Thiên Ân buông nàng ra, hắn nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, rồi hắn gật đầu.
-Được, chàng yêu ta, ta cũng yêu chàng, chúng ta điều muốn một cuộc sống bình yên bên nhau, vậy hà cớ gì chúng ta phải cuống theo mấy chuyện rắc rối này, chúng ta có thể cùng nhau trốn đi, đến nơi mà không ai biết chúng ta cả!
Du Thiên Ân thở dài.
-Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì ta đã dẫn nàng đi từ lâu rồi.
-Là Cựu Phụ đó muốn chàng làm việc xấu, muốn chàng diệt anh trai của mình, chàng thật sự muốn vậy sao? Chỉ cần không có chàng kế hoạch đó sẽ chẳng bao giờ được thực hiện!
Du Thiên Ân đỡ trán.
-Thanh Tâm nàng bình tĩnh lại đi.
-Chuyện đã thành ra như vậy chàng còn muốn ta bình tĩnh? Nàng cáu gắt.
Càng nói càng quyết liệt, Du Thiên Ân biết nếu cứ cãi với nàng chỉ càng làm nàng giận thêm, đành phải đánh trống lãng.
-Ta đói bụng rồi hay chúng ta đi ăn điểm tâm đi, chẳng phải hôm qua đã nói cùng nhau đón năm mới sao? Đi theo ta, ta có mua mức quả cho nàng đây! Mua rất nhiều đó nha! Du Thiên Ân cố làm ra khuôn mặt dễ thương để nịn nọt nàng.
Nàng lườm hắn, giọng đanh đá nói:
-Chàng đi mà ăn với Ngọc Tương Lam, cũng hẹn nàng ta mà đi đón giao thừa, dù gì hai người sắp thành thân rồi mà.
Du Thiên Ân cười khổ.
-Được rồi ta xin lỗi mà, nàng đừng giận nữa, người ta muốn thành thân chỉ có duy nhất là nàng! Du Thiên Ân thành khẩn.
Nàng nhìn bộ dạng này của hắn lại mềm lòng, Ngô Thanh Tâm ngươi đúng là không có tiền đồ!! Nàng thở dài.
Nói gì thì nói Du Thiên Ân đối tốt với nàng, cưng chìu nàng, yêu thương nàng, nhưng mà càng như vật nàng càng ích kỷ, chỉ muốn hắn là của một mình nàng, nàng tức giận như vậy là có chút quá đáng rồi.
Cơn giận khi nãy đã bị gói mức quả ngọt đến chết người kia dập tắt, lời hứa cùng nhau thức đón giao thừ cũng được thực hiện.
Sáng sớm Du Thiên Ân quần áo chỉnh tề chuẩn bị vào cung, nàng giúo hắn chỉnh lại cổ áo, sau đó dặn dò.
-Uống trà ít thôi nhé!
Du Thiên Ân véo má nàng.
-Biết rồi phu nhân đại nhân! Ở nhà cũng đừng chạy đi chơi lung tung, đợi ta về đưa nàng đi ngắm hoa!
Nàng vui vẻ gật đầu, nhìn bóng dáng Du Thiên Ân lòng nàng chợt thấy lòng mình bình yên đến lạ, có lẽ hạnh phúc đơn giản như vậy.
Là ngày đầu năm, các quan thần trong triều đến chúc năm mới với hoàng thượng, bọn họ đến đền thờ bái lạy các vị tiên đế, sau đó là ăn tiệc do hoàng thượng tổ chức, Du Thiên Ân và Du Thiên Vũ cùng nhau đến thỉnh an thái hậu, mọi việc đã xong bọn họ đến dự tiệc, Du Thiên Vũ lần này chủ động đến ngồi kế Du Thiên Ân.
-Tiểu Hạo tham kiến nhị hoàng thúc, kính chúc nhị hoàng thúc năm mới mọi chuyện được như ý!
Tiểu Hạo cúi người chúc Du Thiên Ân, hắn vui vẻ gật đầu, còn đưa túi đỏ cho Tiểu Hạo, thấy phụ thân đồng ý nó mới dám nhận, sau đó vui vẻ cất vào tay áo.
Du Thiên Vũ rót một ly rượu sao đó kính Du Thiên Ân.
-Nhị hoàng huynh đệ kính chúc huynh sang năm mới mọi việc điều thuận lợi, sớm có hài tử!
Du Thiên Ân cười, nâng ly trà lên cũng kính lại.
-Ta lấy trà thay rượu kính hoàng đệ sang năm mọi việc cũng thuận lợi, mọi việc điều vui vẻ.
Du Thiên Vũ uống cạn ly rượu, Du Thiên Ân uống một ngụm trà rồi để ly trà xuống bàn.
-Nghe nói phúc tấn của hoàng đệ đang mang thai, chúc mừng hoàng đệ! Du Thiên Ân cười cười.
Nhắc đến việc này Du Thiên Vũ vui mừng ra mặt.
-Đa tạ hoàng huynh!
Du Thiên Ân nhìn Tiểu Hạo sau lưng Du Thiên Vũ, sau đó gọi nó đến, Du Thiên Ân đưa cho nó một gói mứt quả, gói này là tối qua nàng để giành cho Tiểu Hạo nhờ hắn đưa giúp.
-Nghe nói con rất thích ăn mứt quả, cầm lấy đi.
Nghe đến mứt quả hai mắt Tiểu Hạo sáng lên, nhưng vẫn phải nhìn phụ thân của nó một cái, thấy phụ thân gật đầu nó mới dám nhận.
Buổi tiệc hôm đó Du Thiên Ân về khá sớm còn Du Thiên Vũ đến tận chiều mới xin về phủ, nhưng hôm nay thay vì về bằng kiệu Du Thiên Vũ cho Tiểu Hạo ngồi lên cổ rồi tản bộ về phủ.
Tiểu Hạo rất thích ngắm nhìn mọi người xung quanh lâu lâu lại lấy mứt quả bỏ vào miệng, nó rất vui, nhưng có lẽ sau này những ký ức tốt đẹp này là những ký ức mà nó muốn quên nhất.
Có một đứa nhỏ quần áo lấm lem chặn đường Du Thiên Vũ, hắn cứ nghĩ đứa nhỏ này muốn xin tiền nên mở túi vải đưa cho nó một lượng, nhưng nó lắc đầu rồi đưa một tờ giấy cho Du Thiên Vũ rồi chạy mất, Du Thiên Vũ vội để Tiểu Hạo xuống mở tở giấy ra xem, mặt hắn bắt đầu chuyển sắc.
Du Thiên Vũ vội cất tờ giấy vào trong tay áo, sau đó dẫn Tiểu Hạo về phủ, sau khi đưa Tiểu Hạo cho các bà vú trông trừng còn hắn cho gọi quản gia.
-Ngươi thấy phúc tấn gần đây có gì lạ không? Du Thiên Vũ trầm ngâm.
Lão quan gia suy nghĩ một lát rồi nói:
-Bẩm tam vương gia phúc tấn vẫn bình thường như mọi khi nhưng có điều…
-Điều gì mau nói!
Lão quản gia hơi lo sợ, ấp úng một lát rồi nói:
-Bẩm, theo như nô tài suy đoán phúc tấn hình như không thích đứa trẻ trong bụng, người vẫn đích thân ra ngoài mua đồ cần dùng ngoài chợ, trước đây đại phu có đặt biệt căn dặn phúc tấn đừng vận động nhiều nhưng phúc tấn lại không nghe theo..còn có thuốc bổ người ban, thức ăn tẩm bổ phúc tấn không chịu dùng toàn là dùng những món có hại cho..đứa bé trong bụng.
Du Thiên Vũ cho lão quản gia lui ra ngoài, hắn lấy tờ giấy khi nãy ra đọc một lần nữa.
“Tam vương gia tiếng tâm lừng lẫy, không ngờ có ngày cái mũ màu xanh trên đầu càng ngày càng to, thật khiến người ta tội nghiệp. Muốn biết sự thật đầu giờ Dậu đến ngôi đền bỏ hoang phía nam sẽ rõ"
Chỏ có vỏn vẹn mấy câu này, Du Thiên Vũ nhiều năm nơi xa trường mưu sâu kế độc điều nếm trãi, chỉ là một vài câu mà lừa được hắn sao? Cuối cùng hắn ném tờ giấy sang một bên, ra ngoài sân luyện võ.
Còn một khắc là đến giờ Dậu, đám nha hoàng gọi Du Thiên Vũ vào dùng bữa, hắn tranh thủ tắm một cái rồi qua chỗ Tiểu Hạo, nhưng vô tình nghe mấy bà vú nói chuyện với nhau, bọn họ đề cập đến phu nhân của hắn, không phải mấy lời khen ngợi như trước mặt hắn mà là mấy lời trách mắng.
-Bà xem thiếu gia nhìn dễ thương, còn rất lễ phép như vậy mà có người mẫu thân như nàng ta đúng là…
-Ngươi bé bé cái miệng lại, trong phủ toàn là người của phúc tấn, ngươi muốn chết hay sao?
-Xì, nàng ta thử đụng vào ta thử xem ta sẽ nói với tam vương gia những chuyện mà nàng ta đã làm với Thanh Tâm, nhắc đến nha đầu đó ta lại thấy thương tiếc.
-Haizz, đúng vậy phận làm nô tỳ mấy khi được chủ nhân để ý, mà ngươi có nói với tam vương gia chắc gì ngài ấy đã chịu tin, thôi xem như chẳng biết gì để còn sống yên ổn.
Du Thiên Vũ như chết lặng rốt cuộc chuyện mà hắn không biết tại sao lại nhiều như vậy, Thanh Tâm ở nhà bị ức hiếp tại sao không một ai nói với hắn? Thật ra phu nhân của hắn là người như thế nào?
Du Thiên Vũ lập tức lấy ngựa và phi thẳng ra ngoài phủ.
………
Nàng ngồi trong phòng xụ mặt xuống, rủa thầm cái tên chết tiệt nào đó dám thất hứa với nàng rõ ràng nói sẽ về sớm nhưng giờ này tính theo giờ hiện đại gần mười tám giờ rồi còn gì, lần này nàng giận thật cho biết mặt, hừ!
-Tiểu thư ơi tiểu thư!!
Bên ngoài có giọng nha hoàng gọi nàng, nàng đi đến mở cửa ra xem, ủa sao nha hoàng này lạ mặt thế?
-Ngươi là nha hoàng mới đến sao?
Tiểu nha đầu kia gật đầu.
-Nô tỳ vừa mới đến hôm nay, nhị vương gia kêu nô tỳ dẫn tiểu thư đến một nơi, ngài ấy có bất ngờ cho người!
Nàng nghi ngờ nhìn tiểu nha hoàng này, nếu muốn tạo bất ngờ tại sao nói thẳng ra luôn như vậy?
-Nhị vương gia biết tiểu thư sẽ nghi ngờ nên đã đưa cái này cho nô tỳ để đưa cho tiểu thư!
Tiểu nha hoàng đưa cho nàng cây quạt giấy của Du Thiên Ân, nàng lúc này mới thở phào, sau đó cùng tiểu hoàng đến chỗ của Du Thiên Ân, để nàng xem tên ngốc đó làm gì.
Đúng là điều bất ngờ này quá bất ngờ, bất ngờ đến nổi nàng sốc đến nổi hóa đá.
Nếu Du Thiên Ân có đi ăn vụng bên ngoài à không đúng nếu hắn muốn đi hẹn hò trai gái với phu nhân tương lai của mình thì gọi nàng đến làm gì? Để cho nàng xem bọn họ trai trên gái dưới sao? Không là gái trên trai dưới sao? Có cần làm nàng đau lòng đến vậy?
Lửa giận đốt cháy cả lí trí, nàng từng nói mấy bà vợ đánh ghen thật ngốc, tại sao phải đụng tay đụng chân với hạn người khônh đán, nhưng giờ nàng mới biết khi cơn giận đến rồi mười phần hiền lành trong người bị chó gặm hết rồi.
Nàng nhìn xung quanh mình chẳng tìm được vật thích hợp, lại nhớ đến lúc nãy đi ngang chợ có thấy đại thẩm kia mang một thùng cá, nàng chạy thật nhanh về hướng chợ, một lúc sao liền mang một thùng nước đựng cá hôi tanh.
Hôm nay nàng nhất định cho hai người uống nước cá hôi tanh này, nhất định hôm nay nàng sẽ để bọn họ không quên được ngày hôm nay!!!!!
“ào" âm thanh kia vang lên, và có hai người vừa nếm trãi mùi vị tanh hôi, người ở dưới đỡ hơn một chút chứ cònngười ở trên mới gọi là nếm trãi tinh tế hơn, quần áo trên người mỏng manh, vừa lạnh vừa hôi tanh, nàng ta liền ngã sang một bên nôn ọe mấy cái.
Người ở dưới mơ màng ngồi dậy, lấy lại được tinh thần nhưng khi vừa thấy nàng hai mắt bắt đầu căn hết cở, hắn loạn choạng đứng dậy.
-Thanh Tâm...ta…
Nàng cười chua xót.
-Ha ha, Du Thiên Ân lần này là chính mắt ta nhìn thấy đấy!!
Tác giả :
Sweet Girl