Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 334: Xuất phát đến biệt thự 1
Nhìn thấy Ngũ Y Y mơ càng ngày càng chập chờn, cơ thể run rẩy càng ngày càng kịch liệt, Hoắc Phi Đoạt cực kỳ lo lắng.
Lông mi của Ngũ Y Y bắt đầu run rẩy, mí mắt cũng bắt đầu rung động.
Thuốc mà bác sĩ Trần tiêm cho cô sắp mất hiệu lực rồi!
Cô sắp tỉnh lại rồi!
Lão quản gia bưng một bình café, dẫn một người hầu mang thức ăn lên lầu.
"Quản gia! Ông làm gì vậy?"
A Trung ở dưới vội vàng gọi lão quản gia.
Lão quản gia chậm chạp xoay người lại nhìn A Trung ở phía dưới, nói: "A... Hoắc tiên sinh còn chưa dùng bữa tối nên tôi cho người hầu mang chút thức ăn lên. Không ăn cơm chiều sao được chứ?"
A Trung dậm chân: "Xin Lão Nhân Gia đó, đừng đi lên! Không thể đi lên đâu!"
"Tại sao?" Lão quản gia mờ mịt.
A Trung đi lên chỗ đó, thì thầm: "Lão không thể lên đó đâu! Bây giờ... Cái này cái này... Tình huống bên trong có chút đặc biệt...."
"Đặc biệt? Đặc biệt thế nào?" Lão quản gia vẫn không rõ.
"Trời ơi, tại sao người vẫn chưa hiểu thế!" A Trung vỗ đầu: "Là như vậy, bây giờ không thể vào quấy nhiễu lão đại! Ông không thấy sao? Lão đại ôm phụ nữ đi vào, cô gái kia vẫn còn ở trong, lão đại còn cần dùng cơm chiều gì chứ? Không phải có sẵn cơm chiều rồi sao?"
Lão quản gia thần thần bí bí nhìn A Trung, chậm chạp hiểu được, vỗ đầu mình: "Ôi cha, xem lão này..., đúng là già rồi, chuyện gì của người trẻ tuổi cũng không hiểu. Cũng may là cậu nhắc nhở tôi, nếu không tôi đã quấy rầy Hoắc tiên sinh rồi."
"Đúng vậy..., mau xuống đi! Mau xuống đi!" A Trung vẫy tay, "Để tôi xem có gì ăn nào, tôi ngược lại lại rất đói bụng."
Mí mắt của lão quản gia giật giật.
Suy nghĩ cả nửa ngày, là A Trung tiềm, muốn ăn rồi.
Phúc Hi ngồi ở hoa viên biệt thự, trên bàn gỗ là bảy tám món ăn.
Cô ta ngồi đối diện với Thạch Ưng, chạm cốc uống rượu.
"Đừng uống quá nhiều, tiểu thư, sẽ say đó."
Thạch Ưng ngăn Phúc Hi lại.
Phúc Hi vẫn cố chấp uống sạch rượu trong chén, hơi say, cười ngây ngô nói: "Tại sao không cho tôi uống? Anh Phi Đoạt không ở đây, tại sao tôi không thể buông thả một chút? Vốn dĩ tôi sợ anh Phi Đoạt nói tôi không văn minh, sợ anh ấy chê tôi không thục nữ, khi các học sinh đều bắt đầu học uống rượu, chơi đùa ở bên ngoài tôi cũng không dám thử, chỉ đóng vai cô gái ngoan trước mặt anh ấy. Tôi sống áp lực như vậy, sống mệt mỏi như vậy có ích lợi gì? Anh ấy từng nhìn tới tôi ư? Trong mắt anh ấy có tôi ư? Hôm nay anh Phi Đoạt không ở nhà, ra nước ngoài, tại sao tôi không thể thả lỏng một chút? Anh cũng uống đi! Đừng chỉ nhìn tôi. Tới đây, cụng ly!"
Phúc Hi lại rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó ra sức cụng ly với Thạch Ưng, cô hơi ngẩng đầu, uống rượu.
Thạch Ưng cau mày thở dài, uống một ngụm nhỏ nói: "Thật ra tiểu thư rất đẹp, rất hoàn hảo, không cần phải mệt mỏi ở bên cạnh hắn như thế, không cần ngụy trang mình như thế."
Khi một người đàn ông thực sự thích một cô gái, dù cô có nhiều tật xấu và khuyết điểm đến đâu anh ta đều thích.
Thích như vậy, thật sự không có cách nào miễn cưỡng.
Lời này, Thạch Ưng giấu trong lòng, không dám nói ra.
Đôi mắt của Phúc Hi đột nhiên đỏ hoe, nghẹn ngào: "Tôi không tốt ư? Thạch Ưng, anh nói đi, tôi có chỗ nào không tốt? Chẳng lẽ tôi như vậy còn không xứng với anh Phi Đoạt ư? Từ nhỏ đến lớn tôi đều cố gắng như thế nhưng anh ấy chỉ coi tôi là em gái, đến bây giờ cũng chưa từng nhìn đến tôi."
Lông mi của Ngũ Y Y bắt đầu run rẩy, mí mắt cũng bắt đầu rung động.
Thuốc mà bác sĩ Trần tiêm cho cô sắp mất hiệu lực rồi!
Cô sắp tỉnh lại rồi!
Lão quản gia bưng một bình café, dẫn một người hầu mang thức ăn lên lầu.
"Quản gia! Ông làm gì vậy?"
A Trung ở dưới vội vàng gọi lão quản gia.
Lão quản gia chậm chạp xoay người lại nhìn A Trung ở phía dưới, nói: "A... Hoắc tiên sinh còn chưa dùng bữa tối nên tôi cho người hầu mang chút thức ăn lên. Không ăn cơm chiều sao được chứ?"
A Trung dậm chân: "Xin Lão Nhân Gia đó, đừng đi lên! Không thể đi lên đâu!"
"Tại sao?" Lão quản gia mờ mịt.
A Trung đi lên chỗ đó, thì thầm: "Lão không thể lên đó đâu! Bây giờ... Cái này cái này... Tình huống bên trong có chút đặc biệt...."
"Đặc biệt? Đặc biệt thế nào?" Lão quản gia vẫn không rõ.
"Trời ơi, tại sao người vẫn chưa hiểu thế!" A Trung vỗ đầu: "Là như vậy, bây giờ không thể vào quấy nhiễu lão đại! Ông không thấy sao? Lão đại ôm phụ nữ đi vào, cô gái kia vẫn còn ở trong, lão đại còn cần dùng cơm chiều gì chứ? Không phải có sẵn cơm chiều rồi sao?"
Lão quản gia thần thần bí bí nhìn A Trung, chậm chạp hiểu được, vỗ đầu mình: "Ôi cha, xem lão này..., đúng là già rồi, chuyện gì của người trẻ tuổi cũng không hiểu. Cũng may là cậu nhắc nhở tôi, nếu không tôi đã quấy rầy Hoắc tiên sinh rồi."
"Đúng vậy..., mau xuống đi! Mau xuống đi!" A Trung vẫy tay, "Để tôi xem có gì ăn nào, tôi ngược lại lại rất đói bụng."
Mí mắt của lão quản gia giật giật.
Suy nghĩ cả nửa ngày, là A Trung tiềm, muốn ăn rồi.
Phúc Hi ngồi ở hoa viên biệt thự, trên bàn gỗ là bảy tám món ăn.
Cô ta ngồi đối diện với Thạch Ưng, chạm cốc uống rượu.
"Đừng uống quá nhiều, tiểu thư, sẽ say đó."
Thạch Ưng ngăn Phúc Hi lại.
Phúc Hi vẫn cố chấp uống sạch rượu trong chén, hơi say, cười ngây ngô nói: "Tại sao không cho tôi uống? Anh Phi Đoạt không ở đây, tại sao tôi không thể buông thả một chút? Vốn dĩ tôi sợ anh Phi Đoạt nói tôi không văn minh, sợ anh ấy chê tôi không thục nữ, khi các học sinh đều bắt đầu học uống rượu, chơi đùa ở bên ngoài tôi cũng không dám thử, chỉ đóng vai cô gái ngoan trước mặt anh ấy. Tôi sống áp lực như vậy, sống mệt mỏi như vậy có ích lợi gì? Anh ấy từng nhìn tới tôi ư? Trong mắt anh ấy có tôi ư? Hôm nay anh Phi Đoạt không ở nhà, ra nước ngoài, tại sao tôi không thể thả lỏng một chút? Anh cũng uống đi! Đừng chỉ nhìn tôi. Tới đây, cụng ly!"
Phúc Hi lại rót cho mình một ly rượu vang đỏ, sau đó ra sức cụng ly với Thạch Ưng, cô hơi ngẩng đầu, uống rượu.
Thạch Ưng cau mày thở dài, uống một ngụm nhỏ nói: "Thật ra tiểu thư rất đẹp, rất hoàn hảo, không cần phải mệt mỏi ở bên cạnh hắn như thế, không cần ngụy trang mình như thế."
Khi một người đàn ông thực sự thích một cô gái, dù cô có nhiều tật xấu và khuyết điểm đến đâu anh ta đều thích.
Thích như vậy, thật sự không có cách nào miễn cưỡng.
Lời này, Thạch Ưng giấu trong lòng, không dám nói ra.
Đôi mắt của Phúc Hi đột nhiên đỏ hoe, nghẹn ngào: "Tôi không tốt ư? Thạch Ưng, anh nói đi, tôi có chỗ nào không tốt? Chẳng lẽ tôi như vậy còn không xứng với anh Phi Đoạt ư? Từ nhỏ đến lớn tôi đều cố gắng như thế nhưng anh ấy chỉ coi tôi là em gái, đến bây giờ cũng chưa từng nhìn đến tôi."
Tác giả :
Chân Huyến Lệ