Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Chương 186: Phải Làm Người Phụ Nữ Của Anh 1
Trong một chiếc xe khác, A Trung gác chân lên phía trước, thoải mái hút thuốc lá.
“Anh Trung, rốt cuộc chúng ta đến chỗ này làm gì? Lão đại làm sao vậy?"
Một tên đàn em rụt cổ lại, hắn cũng đốt một điếu thuốc, híp mắt lại rồi hút .
“Tôi mà biết? Có thể tôi đã đi rồi. Hơn nữa người thông minh đến đâu, cũng không biết trong lòng Lão đại đang nghĩ gì. Lòng của Lão đại giống như mê cung. Haizz, Lão Tử cũng đang buồn bực đây, nói thế nào thì tôi cũng là người có vị trí cao trong bang, đi đây đi đó, gió tanh mưa máu, trường hợp lớn nhỏ gì mà chưa từng gặp qua? Ngày hôm nay thì ngược lại, Lão Tử lại thành một người hầu bưng canh đưa nước. Lão Tử thật là bất hạnh!"
“Hả? Anh Trung? Anh vậy mà cũng bưng canh đưa nước sao?"
“Đúng vậy!, một người cầm súng, lại bưng trong tay một cái bình giữ nhiệt, quan trọng là vì một cô gái, Aiz, nhụt chí anh hùng mà!"
“Anh Trung! cái từ nhụt chí anh hùng này không thể dùng như vậy được?"
Bốp! A Trung lấy tay đánh vào đầu của tên tiểu tử nói xui xẻo kia. Đánh cho mắt hắn nổ đom đóm luôn.
“Lão Tử nói thì cậu cứ nghe theo đi. Lão Tử bây giờ giống như Thái giám vậy. Trên ngàn người dưới một người."
Tên tiểu tử bị đánh kia không nhịn được mà còn cười nói: “Hắc hắc, Anh Trung! Anh mới nói anh là Thái giám sao?"
Bốp bốp! Tên tiểu tử kia lại bị A Trung đánh cho hai cái nữa thì rưng rưng nước mắt.
“Cậu mới là Thái giám. Cả nhà cậu đều là Thái giám. Cậu không được so sánh Lão Tử như vậy a!"
A Trung tức giận trừng mắt, luồng khói bốc lên trên đỉnh đầu hắn.
Trở lại chiếc xe sang trọng lúc nãy , trên hàng ghế dài sau xe, hai người đang ngồi kề sát vào nhau, làm cho người khác cảm thấy....không khí có chút mập mờ.
Đột nhiên Ngũ Y Y nghĩ đến một chuyện, trợn to hai mắt trong suốt như thủy tinh: “Đúng rồi! Tôi quên hỏi chú! Đã trễ thế này chú còn đến đây làm gì? Có chuyện gì sao?"
Chỉ nghĩ đến vấn đề này có hay không , mà quên mất vấn đề chính.
Hoắc Phi Đoạt nghiêng người qua, vẻ mặt không vui nói: “Thế nào? Không có chuyện gì thì tôi không thể đến đây sao?"
“Có thể, có thể! Ngài là người nào, ngài chính là Lão đại Hoắc Phi Đoạt, phàm là nơi nào ngài muốn đi, kể cả nhà vệ sinh nữ ngài đi thẳng vào cũng không có gì là không được."
Hãy nhớ, người tài giỏi thì sẽ không gặp mấy cái rắc rối nhỏ.
Nếu như Hoắc Phi Đoạt không phải là người giỏi võ công, nếu như hắn không phải là Lão đại Hắc đạo, nếu như hắn vô dụng giống như Hàn Giang Đình vậy, lúc này cô đã sớm lấy bộ móng vuốt qua, đem cái mặt tuấn tú khoa trương của hắn mà người ta vừa thấy đã mê đó cào cho vài cái.
Đáng tiếc là trong cái thế giới tàn khốc này, không bao giờ tồn tại từ nếu như.
“Không có việc gì tôi đi vào nhà vệ sinh nữ làm gì?"
“Ví dụ, ví dụ, đó chỉ là ví dụ thôi mà. Tôi nói này, rốt cuộc chú đến nhà tôi làm gì?"
Hoắc Phi Đoạt ho khan một tiếng, bày ra bộ dáng giả vờ như không quan trọng: “Khụ, chỉ là thuận đường đi ngang nhà em thôi, nhân tiện dừng lại nhìn xem em sống có tốt không."
Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen.
Nhà cô không nằm trong khu thành thị, nó thuộc ngoại ô thành phố. Tại sao hắn lại có thể thuận đường đi ngang nhà cô chứ?
“Ồ, rất cảm ơn Hoắc Lão đại đã lo lắng, ngài nhìn xem, lão nương đây còn sống, vẫn còn thở. Ngài có thể đi được rồi chứ? Tôi có thể trở về đánh cờ cùng Chu Công không?"
Móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y vừa muốn mở cửa xe, Hoắc Phi Đoạt đã nhanh tay kéo cô trở lại.
Đột nhiên Ngũ Y Y té vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt cô bị ép chặt vào lồng ngực hắn.
“Ưm…" Ngũ Y Y nằm trong ngực Hoắc Phi Đoạt giãy giụa, cơ thể vặn vẹo uốn éo, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, chóp mũi nhỏ vễnh lên thổi khí nóng vào lồng ngực Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt không dám thở mạnh, một luồng khí nóng nhàn nhạt xông thẳng vào làm cả người hắn như muốn nổ tung.
“Anh Trung, rốt cuộc chúng ta đến chỗ này làm gì? Lão đại làm sao vậy?"
Một tên đàn em rụt cổ lại, hắn cũng đốt một điếu thuốc, híp mắt lại rồi hút .
“Tôi mà biết? Có thể tôi đã đi rồi. Hơn nữa người thông minh đến đâu, cũng không biết trong lòng Lão đại đang nghĩ gì. Lòng của Lão đại giống như mê cung. Haizz, Lão Tử cũng đang buồn bực đây, nói thế nào thì tôi cũng là người có vị trí cao trong bang, đi đây đi đó, gió tanh mưa máu, trường hợp lớn nhỏ gì mà chưa từng gặp qua? Ngày hôm nay thì ngược lại, Lão Tử lại thành một người hầu bưng canh đưa nước. Lão Tử thật là bất hạnh!"
“Hả? Anh Trung? Anh vậy mà cũng bưng canh đưa nước sao?"
“Đúng vậy!, một người cầm súng, lại bưng trong tay một cái bình giữ nhiệt, quan trọng là vì một cô gái, Aiz, nhụt chí anh hùng mà!"
“Anh Trung! cái từ nhụt chí anh hùng này không thể dùng như vậy được?"
Bốp! A Trung lấy tay đánh vào đầu của tên tiểu tử nói xui xẻo kia. Đánh cho mắt hắn nổ đom đóm luôn.
“Lão Tử nói thì cậu cứ nghe theo đi. Lão Tử bây giờ giống như Thái giám vậy. Trên ngàn người dưới một người."
Tên tiểu tử bị đánh kia không nhịn được mà còn cười nói: “Hắc hắc, Anh Trung! Anh mới nói anh là Thái giám sao?"
Bốp bốp! Tên tiểu tử kia lại bị A Trung đánh cho hai cái nữa thì rưng rưng nước mắt.
“Cậu mới là Thái giám. Cả nhà cậu đều là Thái giám. Cậu không được so sánh Lão Tử như vậy a!"
A Trung tức giận trừng mắt, luồng khói bốc lên trên đỉnh đầu hắn.
Trở lại chiếc xe sang trọng lúc nãy , trên hàng ghế dài sau xe, hai người đang ngồi kề sát vào nhau, làm cho người khác cảm thấy....không khí có chút mập mờ.
Đột nhiên Ngũ Y Y nghĩ đến một chuyện, trợn to hai mắt trong suốt như thủy tinh: “Đúng rồi! Tôi quên hỏi chú! Đã trễ thế này chú còn đến đây làm gì? Có chuyện gì sao?"
Chỉ nghĩ đến vấn đề này có hay không , mà quên mất vấn đề chính.
Hoắc Phi Đoạt nghiêng người qua, vẻ mặt không vui nói: “Thế nào? Không có chuyện gì thì tôi không thể đến đây sao?"
“Có thể, có thể! Ngài là người nào, ngài chính là Lão đại Hoắc Phi Đoạt, phàm là nơi nào ngài muốn đi, kể cả nhà vệ sinh nữ ngài đi thẳng vào cũng không có gì là không được."
Hãy nhớ, người tài giỏi thì sẽ không gặp mấy cái rắc rối nhỏ.
Nếu như Hoắc Phi Đoạt không phải là người giỏi võ công, nếu như hắn không phải là Lão đại Hắc đạo, nếu như hắn vô dụng giống như Hàn Giang Đình vậy, lúc này cô đã sớm lấy bộ móng vuốt qua, đem cái mặt tuấn tú khoa trương của hắn mà người ta vừa thấy đã mê đó cào cho vài cái.
Đáng tiếc là trong cái thế giới tàn khốc này, không bao giờ tồn tại từ nếu như.
“Không có việc gì tôi đi vào nhà vệ sinh nữ làm gì?"
“Ví dụ, ví dụ, đó chỉ là ví dụ thôi mà. Tôi nói này, rốt cuộc chú đến nhà tôi làm gì?"
Hoắc Phi Đoạt ho khan một tiếng, bày ra bộ dáng giả vờ như không quan trọng: “Khụ, chỉ là thuận đường đi ngang nhà em thôi, nhân tiện dừng lại nhìn xem em sống có tốt không."
Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen.
Nhà cô không nằm trong khu thành thị, nó thuộc ngoại ô thành phố. Tại sao hắn lại có thể thuận đường đi ngang nhà cô chứ?
“Ồ, rất cảm ơn Hoắc Lão đại đã lo lắng, ngài nhìn xem, lão nương đây còn sống, vẫn còn thở. Ngài có thể đi được rồi chứ? Tôi có thể trở về đánh cờ cùng Chu Công không?"
Móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y vừa muốn mở cửa xe, Hoắc Phi Đoạt đã nhanh tay kéo cô trở lại.
Đột nhiên Ngũ Y Y té vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt cô bị ép chặt vào lồng ngực hắn.
“Ưm…" Ngũ Y Y nằm trong ngực Hoắc Phi Đoạt giãy giụa, cơ thể vặn vẹo uốn éo, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, chóp mũi nhỏ vễnh lên thổi khí nóng vào lồng ngực Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt không dám thở mạnh, một luồng khí nóng nhàn nhạt xông thẳng vào làm cả người hắn như muốn nổ tung.
Tác giả :
Chân Huyến Lệ