Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 84: Bánh sinh nhật số 1
Cả người Ngu Tương đều cảm thấy ngứa ngáy, vừa lên xe liền kéo dây buộc tóc, giật rơi vạt áo, cong đầu cong cổ, cong cổ ra trước rồi lại cong ra sau, nếu trước mặt có một miếng bảng đinh, nàng nhất định không nói hai lời liền lăn lộn mấy vòng trên bảng đinh đó.
Sức tưởng tượng phong phú càng thêm phóng đại nỗi sợ hãi của nàng đối với sâu bọ.
Thấy huynh trưởng xốc màn xe lên, nước mắt đã nghẹn một lúc lâu của nàng bỗng chốc trào ra khóe mắt, mềm mại yếu ớt kêu: “Ca ca, muội ngứa."
Ngu Phẩm Ngôn lập tức buông màn xe xuống, ôm nàng vào trong lòng, khàn giọng hỏi: “Làm sao lại ngứa? Ca ca giúp muội gãi."
“Trên lưng ngứa." Ngu Tương chỉ chỉ phía sau lưng.
Ngu Phẩm Ngôn đưa tay ra sau vuốt ve lưng nàng, thấp giọng hỏi: “Là chỗ này sao?"
“Bên trái một chút."
“Bên phải một chút."
“Lên trên một chút, xuống thấp một chút."
Ngu Tương chỉ chỉ lung tung một trận, càng thêm cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể xốc hết cả lớp da của mình lên xem xét, nhìn xem phía dưới có phải cũng đang ẩn giấu một con đỉa hay không, lại nghĩ tới lần đó đã bị Thường Kỳ đổ một đám sâu bọ lên đầy người, không chừng còn có mấy con chui vào lỗ tai hoặc lỗ mũi tiến vào trong cơ thể, giống như tiểu hoàng tôn vậy.
Càng nghĩ , nàng càng gắt gao leo lên ôm lấy cổ ca ca, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Ngu Phẩm Ngôn vừa buồn cười lại vừa thương tiếc, bàn tay to lớn trực tiếp luồn vào trong quần áo của nàng, nhẹ nhàng xốc áo lót lên, không ngừng dao động trên tấm lưng trần bóng loáng của nàng, mỗi một tấc da thịt đều cẩn thận vỗ về.
Bàn tay to lớn lại lướt qua những chỗ không hề có cảm giác ngứa, lại càng thêm tê dại đến dịu dàng vô cùng thoải mái. Ngu Tương không nhịn được run lên, kéo ống tay áo lên để ca ca nhìn cánh tay nổi đầy da gà của mình: “Nơi này cũng ngứa, cả người đều ngứa rất khó chịu. Ca ca, huynh biết không?" Nàng nhoài người lên quá gần, cắn lấy vành tai của nam tử nói nhỏ: “Trong lỗ mũi của Tiểu hoàng tôn có một con đỉa chui ra, còn sống, muội tự tay bắt lấy nó."
Nàng vươn tay phải quơ quơ: “Này, bàn tay này của muội bây giờ còn tê ngứa."
Tay kia của Ngu Phẩm Ngôn nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay nàng, lại cởi bỏ ngoại bào ôm cả người nàng vào trong lòng, từ trên xuống dưới đều xoa nắn cẩn thận, sau đó còn kín đáo liếm lấy đầu ngón tay nàng, đầu lưỡi lướt nhẹ qua từng móng tay nàng, muốn xua đuổi cái loại cảm giác chết lặng này đi.
Giọng nói khàn khàn khác thường quang quẩn ở trong thùng xe: “Giờ đã tốt hơn chút nào chưa?"
Bỗng nhiên Ngu Tương cảm thấy cả mặt đỏ lên, từ vành tai đến trái tim đều vô cùng nóng sốt, làm sao còn có tâm tư suy nghĩ những chuyện trước đó, xoa đầu ngón tay bị liếm qua rồi gật đầu, trầm mặc một lát lại gật gật đầu, sau đó chui ra khỏi y bào của ca ca.
Ngu Phẩm Ngôn âm thầm hít thở một cái sâu, thật sự không thể ngăn cản sự biến hóa của cơ thể, lại sợ tiểu nha đầu phát hiện manh mối, chỉ đành phải ngửa người ra sau, nằm nghiêng ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, xoa xoa đầu nàng thấp giọng nói: “Canh giờ không còn sớm, mau ngủ đi."
Ngu Tương gật đầu, hai tay gắt gao nắm chặt vạt áo hắn, nhắm mắt ngủ yên, nhưng chỉ một khắc sau lại trợn mắt, rầm rì, đẩy tới đẩy lui.
Ngu Phẩm Ngôn giữ chặt lấy eo nhỏ của nàng, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: “Lại làm sao vậy?"
“Lỗ tai ngứa, ca ca nhìn giúp muội xem có phải có con sâu nhỏ tiến vào hay không." Ngu Tương vừa nói vừa dán lỗ tai mình vào trong ngực nam tử cọ xát.
Trong xe vang lên một trận hít thở mạnh, Ngu Phẩm Ngôn cắn chặt răng trả lời: “Tối như vậy, ca ca đâu thể thấy rõ? Ráng nhịn một chút, về nhà thắp ngọn nến lên ca ca sẽ sờ giúp muội xem."
“Không được, bây giờ xem đi, lỡ đâu có con sâu thật đang muốn từ lỗ tai chui vào trong đầu muội thì phải làm sao bây giờ?" Tiếng nói trong veo đã mang theo chút nức nở.
Ngu Phẩm Ngôn không thể không chiều ý, đành phải giữ chặt lấy đầu nàng, hung hăng vươn đầu lưỡi tiến vào trong vành tai liếm mút,tỉ mỉ liếm xong hết hai tai, lại mút lấy vành tai nhỏ của nàng vài cái, thật lâu sau mới thở hổn hển hỏi: “Còn ngứa sao?"
Trái tim Ngu Tương cũng ngừng đập trong giây lát, lại khắc chế cái ý muốn to gan mà chính bản thân cũng không dám nghĩ lại, buồn bã nói:“Không ngứa nữa." Trầm mặc một lát lại lo lắng mở miệng: “Ca ca, lần sau huynh đừng liếm lỗ tai muội, nghe nói có người trong lỗ tai họ có một con rết độc chui vào. Nếu trong lỗ tai muội cũng có một con rết độc trong đó, cắn đầu lưỡi của huynh thì phải làm sao bây giờ?"
Ngu Phẩm Ngôn yên lặng, trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười, những thứ ảo tưởng kiều diễm đang quanh quẩn trong đầu nháy mắt biến mất không còn một mảnh, dùng sức đánh vào cái mông nộn thịt của tiểu nha đầu, thấp giọng cười: “Đừng nói nữa, chê bai chính mình rồi thì thôi, lại còn dám chê bai ca ca, thì ra ta cũng chỉ là vật hi sinh thôi hử?"
Ngu Tương cũng khôi phục bình thường, đắc ý cười rộ lên.
———————————–
Mặc dù đã qua giờ dần, trong Hầu phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, lão thái thái ngồi xếp bằng trên tháp mềm niệm kinh, Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ ngồi ở dưới, liên tiếp thò đầu ra ngoài cửa nhìn xung quanh.
“Lão phu nhân, Hầu gia cùng tiểu thư đã trở lại." Một lão bà tử nâng làn váy vội vàng chạy vào chính sảnh.
Thân hình lão thái thái hơi lay động, thiếu chút nữa ngã quỵ từ trên tháp mềm xuống, may mắn là Mã ma ma tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà. Vãn Thu vội vàng quỳ xuống giúp bà mang hài. Trang phục chỉnh tề, lão thái thái chống quải trượng mặc ngoại bào vào, thấy tôn tử đang ôm cháu gái nhanh chóng bước vào, khóe mắt chậm rãi đỏ lên.
“Đây là chuyện gì vậy? Tương Nhi đang ngủ hay là……"
“Đang ngủ." Ngu Phẩm Ngôn nhấp nhấp tiểu nha đầu đang ngủ ngon lành trên tay, cười nói: “Sợ người lo lắng, con vội tới báo bình an với người trước, đợi tôn nhi đưa Tương Nhi về phòng sẽ nói tỉ mỉ cho bà nội sau."
“Được được được, không có việc gì là tốt rồi. Mau trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai nói sau cũng được." Lão thái thái liên tục phất tay áo.
Ngu Diệu Kỳ lôi kéo Lâm thị, Lâm thị lập tức hỏi: “Ngôn Nhi, Thái tử phi đã xảy ra biến cố gì hay sao? Vì sao đêm khuya lại phải gọi Tương Nhi đến?"
Ngu Phẩm Ngôn vừa cất bước về phía tây sương phòng vừa trầm giọng mở miệng: “Thái tử phi có thể xảy ra chuyền gì được chứ? Thái tử phi đương nhiên rất tốt, không quá hai tháng sau là có thể khang phục."
“Sao lại có thể khang phục? Không phải nói sắp không chịu được rồi sao?" Lâm thị cảm thấy kinh ngạc.
Ngu Phẩm Ngôn không thèm quan tâm đến bà ta, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, lão thái thái bình tĩnh liếc mắt nhìn Ngu Diệu Kỳ một cái, cười lạnh nói: “Đây là có ý đồ muốn lên làm kế phi của Thái tử sao? Cũng không nhìn lại xem mình có cái mệnh ấy không. Vãn Thu, đỡ ta trở về."
Vãn Thu đồng ý, đỡ bà chậm rãi trở về phòng, Ngu Diệu Kỳ ngoan ngoãn cung tiễn, chờ đoàn người đi xa mới lộ ra vẻ mặt hung ác nham hiểm, nỉ non: “Ta là quý nhân trời sinh, vì sao không có mệnh ấy cơ chứ?"
Lâm thị thấy nữ nhi có chút không cam lòng, sầu lo hỏi: “Kỳ nhi, chẳng lẽ con còn muốn đi làm thiếp thất cho Thái tử hay sao?"
“Làm sườn phi của Thái tử đâu thể giống như làm thiếp thất cho các nhà khác. Chờ đến khi Thái tử đăng cơ, nữ nhi sẽ là Hoàng phi, quý nữ trong kinh có thể có mấy người đây? Mẫu thân, tâm ý nữ nhi đã quyết, nữ nhi sẽ gả cho Thái tử." Giọng điệu Ngu Diệu Kỳ thong thả mà kiên định.
Lâm thị muốn mở miệng nói thêm, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
———————————–
Nếu thật sự Thái tử phi bị hãm hại, việc này rất có khả năng là tranh đấu bên trong, bởi vậy Thái tử cũng không dám tùy tiện bẩm lên phụ hoàng, nhưng sau đó lại liên lụy đến tình mạng của tiểu hoàng tôn, thật sự Thái tử không dám sơ suất, cửa cung vừa mở đã quỳ gối trước dưỡng tâm điện.
Thành Khang đế là một vị hoàng đế có dục vọng kiểm soát mọi việc rất lớn, nếu không cũng sẽ không thiết lập Long Lân Vệ có thể nhúng tay vào bất cứ việc gì nhằm giám thị bách quan. Chẳng những ông chế định chính lệnh trong lúc mình còn tại vị, còn chế định phương châm nội trị quốc gia cho triều Đại Hán quốc trăm năm sau khi mình băng hà. Thái tử chính là người do chính tay ông dạy dỗ, là người con duy nhất có thể thi hành nghiêm khắc tất cả những khát vọng chính trị của ông, trừ khi Thái tử đã làm ông thất vọng đến mức khó có thể dễ dàng tha thứ, hoặc chết sớm, nếu không ông tuyệt đối không bao giờ khảo nghiệm năng lực của những vị hoàng tử còn lại.
Trước mắt Thái tử đã sinh được con trai trưởng, mà ông lại còn chính trực tráng niên, nếu nhỡ đâu Thái tử chết sớm, ông vẫn sẽ bắt tay dạy dỗ Hoàng thái tôn giống như thế. Chờ lúc ông lớn tuổi rồi, Hoàng thái tôn đã ở độ tuổi tràn đầy sức sống lại có tâm chí mạnh mẽ, chẳng phải cũng vừa lúc sao?
Vì vậy, địa vị một nhà hoàng thái tử ở trong lòng Thành Khang Đế khó có thể bị các hoàng tử còn lại thay thế được. Mà dã tâm từ từ bành trướng cùng lòng ghen ghét của đám hoàng tử dành cho Thái tử cũng đã đến mức khó có thể lường được. Lần này Thái tử phi và Hoàng thái tôn bị hại có khả năng là tranh đấu bên trong, cũng có thể đây là bút tích của hoàng tử nào đó.
Tin tức truyền đến tai Thành Khang Đế, ngay lúc ấy ông đã tức giận tới mức lật cả ngự án, nổi trận lôi đình, rít gào ra mệnh cho Ngu Phẩm Ngôn nghiêm túc điều tra. Ông đã nghe đến đủ loại thủ đoạn hại người, kiến thức cũng rất nhiều, nhưng loại thủ đoạn này thật sự đã đả kích đến tinh thần vốn luôn vô cùng cứng rắn của ông.
Thử nghĩ xem, con đỉa kia cũng không phải vật hiếm lạ gì, chỉ cần muốn tìm kiếm, hầu như mọi người đều có thể tìm được, đem đến thả vào trong tai mắt mũi miệng ngươi, liền có thể khiến ngươi chết một cách thần không biết quỷ không hay. Nó hút máu ngươi còn chưa nói, còn chui rúc xuống mạch máu da thịt ngươi, cuối cùng cắn phá tuỷ não của ngươi, chỉ vừa mới nghĩ đến cảnh tượng ấy liền cảm thấy lạnh nổi cả gai ốc.
Thủ pháp này chẳng những âm độc, còn quá sức ghê tởm. Toàn thân Hoàng đế nổi lên một tầng da gà, vội vàng ra lệnh cho Thái tử đem ‘Trùng phệ’ tiến cung, để cho ông cùng nhóm cung phi thay nhau ngửi một lần.
Thái tử không dám không theo, lập tức sai người mang lên, trong lòng nghĩ nhất định ngày khác phải tìm một bao hạt giống, để Tương Nhi giúp hắn trồng lại một chậu khác, nếu không ban đêm cũng không dám đi vào giấc ngủ.
———————–
Ngu Tương ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao vẫn chưa rời giường, nếu không phải có người trong cung đến tuyên chỉ, nàng còn muốn nằm thêm hai canh giờ nữa.
Thái giám tổng quản bên cạnh Thành Khang Đế tự mình ban chỉ, sau khi khen ngợi Ngu tam tiểu thư một trận liền ban cho rất nhiều bảo vật, lại ban thêm một phong hào Tư Nông Hương Quân, sau đó chọn lựa trong viện Ngu tam tiểu thư một đám thực vật, kéo một xe kỳ hoa dị thảo trở về.
Ngay sau đó Thái tử và người nhà mẹ đẻ của Thái tử phi cũng sai người đến nói lời cảm tạ, vận chuyển rất nhiều xe ngựa đựng lễ vật lui tới, nối liền không dứt.
Hương Quân là cấp bậc phẩm chất mà nữ nhi của Trấn Quốc công cùng Phụ Quốc công mới xứng có được, được Hoàng thượng ban cho phong hào này, địa vị lại càng cao hơn Hương Quân. Mặc dù không thể so với tôn nữ hoàng thất, nhưng lại hơn một cái đầu so với đám quý nữ bên ngoài.
Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, Ngu Tương cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nên cười thì cứ cười ha ha, nên ngủ thì cứ ngủ, Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ lại thiếu chút nữa tức muốn ngất xỉu. Vốn tưởng rằng việc Thái tử phi bệnh nặng có liên lụy gì đến nàng, mọi việc sẽ hỏng nặng hơn, nào ngờ được chỉ trong một đêm Thái tử phi đã có thể chuyển nguy thành an, nàng còn lấy được phong hào Hương Quân. Rốt cuộc trong chuyện này có huyền cơ gì đây?
Lâm thị đoán không ra nên cũng không đoán nữa, tiếp chỉ xong liền xoa huyệt Thái Dương trở về phòng, Ngu Diệu Kỳ lại ngăn lão thái thái lại, thấp giọng hỏi: “Bà nội, muội muội lấy được phong hào Hương Quân vốn là một việc vui lớn nên ăn mừng, nhưng mà ngài cũng biết thân phận nàng ta là cái gì, nếu một ngày nào đó bị người khác bóc trần, chẳng phải chúng ta đã phạm vào tội khi quân sao? Một nữ nhi nhà thương gia nho nhỏ làm sao có thể xứng với danh hiệu Tư Nông Hương Quân?"
Ánh mắt lão thái thái đen tối nhìn nàng một lúc lâu, sau đó cười lạnh: “Tương Nhi không xứng, chẳng lẽ ngươi có thể xứng? Đừng quên, ngươi cũng đã ở Trầm gia cửa nhỏ nhà nghèo ấy đến lúc mười tuổi." Bà cũng không nói chuyện Đế hậu đã sớm biết được thân thế của Tương Nhi, cảnh cáo nói: “Nếu biết được cái lợi cái hại trong đó, nếu ngươi và mẫu thân ngươi muốn nhúng tay vào thì cứ tự tát vào mồm mình đi." Dứt lời liền nhấc chân rời đi.
Ngu Diệu Kỳ đuổi theo bà vội vàng mở miệng: " Đương nhiên con và mẫu thân sẽ không đi nói lung tung, nhưng còn có Triệu gia, còn có Ngu Tư Vũ, còn có người đã từng là ca ca của con…… Không chắc chắn được bọn họ có quản được cái miệng của mình không."
Đây là muốn lợi dụng quyền thế của Hầu phủ để diệt cỏ tận gốc sao? Đúng là không muốn lưu lại nửa đường sống cho người bên ngoài. Lão thái thái quay đầu bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng lắc đầu mà đi, bỏ lại Ngu Diệu Kỳ đứng chỗ cũ hận nghiến răng nghiến lợi.
Vì phải điều tra chuyện phủ Thái tử, liên tiếp ba ngày này Ngu Phẩm Ngôn chưa trở về nhà, ngày hôm nay vừa bước vào gia môn, đã thấy lão thái thái quăng một bộ y bào sạch sẽ đến bên mình, thúc giục nói: “Mau tắm rửa rồi đến Thường gia dự tiệc, hôm nay Thường Nhã Phù trừ phục ."
“Nàng trừ phục thì có liên quan gì đến con?" Ngu Phẩm Ngôn nhíu mày.
“Con không muốn đi từ hôn à?" Lão thái thái tức giận trừng mắt.
Ngu Phẩm Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, thay đổi y bào xong liền vội vàng đến tây sương đón muội muội.
Hết chương 84
Sức tưởng tượng phong phú càng thêm phóng đại nỗi sợ hãi của nàng đối với sâu bọ.
Thấy huynh trưởng xốc màn xe lên, nước mắt đã nghẹn một lúc lâu của nàng bỗng chốc trào ra khóe mắt, mềm mại yếu ớt kêu: “Ca ca, muội ngứa."
Ngu Phẩm Ngôn lập tức buông màn xe xuống, ôm nàng vào trong lòng, khàn giọng hỏi: “Làm sao lại ngứa? Ca ca giúp muội gãi."
“Trên lưng ngứa." Ngu Tương chỉ chỉ phía sau lưng.
Ngu Phẩm Ngôn đưa tay ra sau vuốt ve lưng nàng, thấp giọng hỏi: “Là chỗ này sao?"
“Bên trái một chút."
“Bên phải một chút."
“Lên trên một chút, xuống thấp một chút."
Ngu Tương chỉ chỉ lung tung một trận, càng thêm cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể xốc hết cả lớp da của mình lên xem xét, nhìn xem phía dưới có phải cũng đang ẩn giấu một con đỉa hay không, lại nghĩ tới lần đó đã bị Thường Kỳ đổ một đám sâu bọ lên đầy người, không chừng còn có mấy con chui vào lỗ tai hoặc lỗ mũi tiến vào trong cơ thể, giống như tiểu hoàng tôn vậy.
Càng nghĩ , nàng càng gắt gao leo lên ôm lấy cổ ca ca, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Ngu Phẩm Ngôn vừa buồn cười lại vừa thương tiếc, bàn tay to lớn trực tiếp luồn vào trong quần áo của nàng, nhẹ nhàng xốc áo lót lên, không ngừng dao động trên tấm lưng trần bóng loáng của nàng, mỗi một tấc da thịt đều cẩn thận vỗ về.
Bàn tay to lớn lại lướt qua những chỗ không hề có cảm giác ngứa, lại càng thêm tê dại đến dịu dàng vô cùng thoải mái. Ngu Tương không nhịn được run lên, kéo ống tay áo lên để ca ca nhìn cánh tay nổi đầy da gà của mình: “Nơi này cũng ngứa, cả người đều ngứa rất khó chịu. Ca ca, huynh biết không?" Nàng nhoài người lên quá gần, cắn lấy vành tai của nam tử nói nhỏ: “Trong lỗ mũi của Tiểu hoàng tôn có một con đỉa chui ra, còn sống, muội tự tay bắt lấy nó."
Nàng vươn tay phải quơ quơ: “Này, bàn tay này của muội bây giờ còn tê ngứa."
Tay kia của Ngu Phẩm Ngôn nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay nàng, lại cởi bỏ ngoại bào ôm cả người nàng vào trong lòng, từ trên xuống dưới đều xoa nắn cẩn thận, sau đó còn kín đáo liếm lấy đầu ngón tay nàng, đầu lưỡi lướt nhẹ qua từng móng tay nàng, muốn xua đuổi cái loại cảm giác chết lặng này đi.
Giọng nói khàn khàn khác thường quang quẩn ở trong thùng xe: “Giờ đã tốt hơn chút nào chưa?"
Bỗng nhiên Ngu Tương cảm thấy cả mặt đỏ lên, từ vành tai đến trái tim đều vô cùng nóng sốt, làm sao còn có tâm tư suy nghĩ những chuyện trước đó, xoa đầu ngón tay bị liếm qua rồi gật đầu, trầm mặc một lát lại gật gật đầu, sau đó chui ra khỏi y bào của ca ca.
Ngu Phẩm Ngôn âm thầm hít thở một cái sâu, thật sự không thể ngăn cản sự biến hóa của cơ thể, lại sợ tiểu nha đầu phát hiện manh mối, chỉ đành phải ngửa người ra sau, nằm nghiêng ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, xoa xoa đầu nàng thấp giọng nói: “Canh giờ không còn sớm, mau ngủ đi."
Ngu Tương gật đầu, hai tay gắt gao nắm chặt vạt áo hắn, nhắm mắt ngủ yên, nhưng chỉ một khắc sau lại trợn mắt, rầm rì, đẩy tới đẩy lui.
Ngu Phẩm Ngôn giữ chặt lấy eo nhỏ của nàng, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: “Lại làm sao vậy?"
“Lỗ tai ngứa, ca ca nhìn giúp muội xem có phải có con sâu nhỏ tiến vào hay không." Ngu Tương vừa nói vừa dán lỗ tai mình vào trong ngực nam tử cọ xát.
Trong xe vang lên một trận hít thở mạnh, Ngu Phẩm Ngôn cắn chặt răng trả lời: “Tối như vậy, ca ca đâu thể thấy rõ? Ráng nhịn một chút, về nhà thắp ngọn nến lên ca ca sẽ sờ giúp muội xem."
“Không được, bây giờ xem đi, lỡ đâu có con sâu thật đang muốn từ lỗ tai chui vào trong đầu muội thì phải làm sao bây giờ?" Tiếng nói trong veo đã mang theo chút nức nở.
Ngu Phẩm Ngôn không thể không chiều ý, đành phải giữ chặt lấy đầu nàng, hung hăng vươn đầu lưỡi tiến vào trong vành tai liếm mút,tỉ mỉ liếm xong hết hai tai, lại mút lấy vành tai nhỏ của nàng vài cái, thật lâu sau mới thở hổn hển hỏi: “Còn ngứa sao?"
Trái tim Ngu Tương cũng ngừng đập trong giây lát, lại khắc chế cái ý muốn to gan mà chính bản thân cũng không dám nghĩ lại, buồn bã nói:“Không ngứa nữa." Trầm mặc một lát lại lo lắng mở miệng: “Ca ca, lần sau huynh đừng liếm lỗ tai muội, nghe nói có người trong lỗ tai họ có một con rết độc chui vào. Nếu trong lỗ tai muội cũng có một con rết độc trong đó, cắn đầu lưỡi của huynh thì phải làm sao bây giờ?"
Ngu Phẩm Ngôn yên lặng, trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười, những thứ ảo tưởng kiều diễm đang quanh quẩn trong đầu nháy mắt biến mất không còn một mảnh, dùng sức đánh vào cái mông nộn thịt của tiểu nha đầu, thấp giọng cười: “Đừng nói nữa, chê bai chính mình rồi thì thôi, lại còn dám chê bai ca ca, thì ra ta cũng chỉ là vật hi sinh thôi hử?"
Ngu Tương cũng khôi phục bình thường, đắc ý cười rộ lên.
———————————–
Mặc dù đã qua giờ dần, trong Hầu phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, lão thái thái ngồi xếp bằng trên tháp mềm niệm kinh, Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ ngồi ở dưới, liên tiếp thò đầu ra ngoài cửa nhìn xung quanh.
“Lão phu nhân, Hầu gia cùng tiểu thư đã trở lại." Một lão bà tử nâng làn váy vội vàng chạy vào chính sảnh.
Thân hình lão thái thái hơi lay động, thiếu chút nữa ngã quỵ từ trên tháp mềm xuống, may mắn là Mã ma ma tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà. Vãn Thu vội vàng quỳ xuống giúp bà mang hài. Trang phục chỉnh tề, lão thái thái chống quải trượng mặc ngoại bào vào, thấy tôn tử đang ôm cháu gái nhanh chóng bước vào, khóe mắt chậm rãi đỏ lên.
“Đây là chuyện gì vậy? Tương Nhi đang ngủ hay là……"
“Đang ngủ." Ngu Phẩm Ngôn nhấp nhấp tiểu nha đầu đang ngủ ngon lành trên tay, cười nói: “Sợ người lo lắng, con vội tới báo bình an với người trước, đợi tôn nhi đưa Tương Nhi về phòng sẽ nói tỉ mỉ cho bà nội sau."
“Được được được, không có việc gì là tốt rồi. Mau trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai nói sau cũng được." Lão thái thái liên tục phất tay áo.
Ngu Diệu Kỳ lôi kéo Lâm thị, Lâm thị lập tức hỏi: “Ngôn Nhi, Thái tử phi đã xảy ra biến cố gì hay sao? Vì sao đêm khuya lại phải gọi Tương Nhi đến?"
Ngu Phẩm Ngôn vừa cất bước về phía tây sương phòng vừa trầm giọng mở miệng: “Thái tử phi có thể xảy ra chuyền gì được chứ? Thái tử phi đương nhiên rất tốt, không quá hai tháng sau là có thể khang phục."
“Sao lại có thể khang phục? Không phải nói sắp không chịu được rồi sao?" Lâm thị cảm thấy kinh ngạc.
Ngu Phẩm Ngôn không thèm quan tâm đến bà ta, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, lão thái thái bình tĩnh liếc mắt nhìn Ngu Diệu Kỳ một cái, cười lạnh nói: “Đây là có ý đồ muốn lên làm kế phi của Thái tử sao? Cũng không nhìn lại xem mình có cái mệnh ấy không. Vãn Thu, đỡ ta trở về."
Vãn Thu đồng ý, đỡ bà chậm rãi trở về phòng, Ngu Diệu Kỳ ngoan ngoãn cung tiễn, chờ đoàn người đi xa mới lộ ra vẻ mặt hung ác nham hiểm, nỉ non: “Ta là quý nhân trời sinh, vì sao không có mệnh ấy cơ chứ?"
Lâm thị thấy nữ nhi có chút không cam lòng, sầu lo hỏi: “Kỳ nhi, chẳng lẽ con còn muốn đi làm thiếp thất cho Thái tử hay sao?"
“Làm sườn phi của Thái tử đâu thể giống như làm thiếp thất cho các nhà khác. Chờ đến khi Thái tử đăng cơ, nữ nhi sẽ là Hoàng phi, quý nữ trong kinh có thể có mấy người đây? Mẫu thân, tâm ý nữ nhi đã quyết, nữ nhi sẽ gả cho Thái tử." Giọng điệu Ngu Diệu Kỳ thong thả mà kiên định.
Lâm thị muốn mở miệng nói thêm, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
———————————–
Nếu thật sự Thái tử phi bị hãm hại, việc này rất có khả năng là tranh đấu bên trong, bởi vậy Thái tử cũng không dám tùy tiện bẩm lên phụ hoàng, nhưng sau đó lại liên lụy đến tình mạng của tiểu hoàng tôn, thật sự Thái tử không dám sơ suất, cửa cung vừa mở đã quỳ gối trước dưỡng tâm điện.
Thành Khang đế là một vị hoàng đế có dục vọng kiểm soát mọi việc rất lớn, nếu không cũng sẽ không thiết lập Long Lân Vệ có thể nhúng tay vào bất cứ việc gì nhằm giám thị bách quan. Chẳng những ông chế định chính lệnh trong lúc mình còn tại vị, còn chế định phương châm nội trị quốc gia cho triều Đại Hán quốc trăm năm sau khi mình băng hà. Thái tử chính là người do chính tay ông dạy dỗ, là người con duy nhất có thể thi hành nghiêm khắc tất cả những khát vọng chính trị của ông, trừ khi Thái tử đã làm ông thất vọng đến mức khó có thể dễ dàng tha thứ, hoặc chết sớm, nếu không ông tuyệt đối không bao giờ khảo nghiệm năng lực của những vị hoàng tử còn lại.
Trước mắt Thái tử đã sinh được con trai trưởng, mà ông lại còn chính trực tráng niên, nếu nhỡ đâu Thái tử chết sớm, ông vẫn sẽ bắt tay dạy dỗ Hoàng thái tôn giống như thế. Chờ lúc ông lớn tuổi rồi, Hoàng thái tôn đã ở độ tuổi tràn đầy sức sống lại có tâm chí mạnh mẽ, chẳng phải cũng vừa lúc sao?
Vì vậy, địa vị một nhà hoàng thái tử ở trong lòng Thành Khang Đế khó có thể bị các hoàng tử còn lại thay thế được. Mà dã tâm từ từ bành trướng cùng lòng ghen ghét của đám hoàng tử dành cho Thái tử cũng đã đến mức khó có thể lường được. Lần này Thái tử phi và Hoàng thái tôn bị hại có khả năng là tranh đấu bên trong, cũng có thể đây là bút tích của hoàng tử nào đó.
Tin tức truyền đến tai Thành Khang Đế, ngay lúc ấy ông đã tức giận tới mức lật cả ngự án, nổi trận lôi đình, rít gào ra mệnh cho Ngu Phẩm Ngôn nghiêm túc điều tra. Ông đã nghe đến đủ loại thủ đoạn hại người, kiến thức cũng rất nhiều, nhưng loại thủ đoạn này thật sự đã đả kích đến tinh thần vốn luôn vô cùng cứng rắn của ông.
Thử nghĩ xem, con đỉa kia cũng không phải vật hiếm lạ gì, chỉ cần muốn tìm kiếm, hầu như mọi người đều có thể tìm được, đem đến thả vào trong tai mắt mũi miệng ngươi, liền có thể khiến ngươi chết một cách thần không biết quỷ không hay. Nó hút máu ngươi còn chưa nói, còn chui rúc xuống mạch máu da thịt ngươi, cuối cùng cắn phá tuỷ não của ngươi, chỉ vừa mới nghĩ đến cảnh tượng ấy liền cảm thấy lạnh nổi cả gai ốc.
Thủ pháp này chẳng những âm độc, còn quá sức ghê tởm. Toàn thân Hoàng đế nổi lên một tầng da gà, vội vàng ra lệnh cho Thái tử đem ‘Trùng phệ’ tiến cung, để cho ông cùng nhóm cung phi thay nhau ngửi một lần.
Thái tử không dám không theo, lập tức sai người mang lên, trong lòng nghĩ nhất định ngày khác phải tìm một bao hạt giống, để Tương Nhi giúp hắn trồng lại một chậu khác, nếu không ban đêm cũng không dám đi vào giấc ngủ.
———————–
Ngu Tương ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao vẫn chưa rời giường, nếu không phải có người trong cung đến tuyên chỉ, nàng còn muốn nằm thêm hai canh giờ nữa.
Thái giám tổng quản bên cạnh Thành Khang Đế tự mình ban chỉ, sau khi khen ngợi Ngu tam tiểu thư một trận liền ban cho rất nhiều bảo vật, lại ban thêm một phong hào Tư Nông Hương Quân, sau đó chọn lựa trong viện Ngu tam tiểu thư một đám thực vật, kéo một xe kỳ hoa dị thảo trở về.
Ngay sau đó Thái tử và người nhà mẹ đẻ của Thái tử phi cũng sai người đến nói lời cảm tạ, vận chuyển rất nhiều xe ngựa đựng lễ vật lui tới, nối liền không dứt.
Hương Quân là cấp bậc phẩm chất mà nữ nhi của Trấn Quốc công cùng Phụ Quốc công mới xứng có được, được Hoàng thượng ban cho phong hào này, địa vị lại càng cao hơn Hương Quân. Mặc dù không thể so với tôn nữ hoàng thất, nhưng lại hơn một cái đầu so với đám quý nữ bên ngoài.
Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, Ngu Tương cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nên cười thì cứ cười ha ha, nên ngủ thì cứ ngủ, Lâm thị cùng Ngu Diệu Kỳ lại thiếu chút nữa tức muốn ngất xỉu. Vốn tưởng rằng việc Thái tử phi bệnh nặng có liên lụy gì đến nàng, mọi việc sẽ hỏng nặng hơn, nào ngờ được chỉ trong một đêm Thái tử phi đã có thể chuyển nguy thành an, nàng còn lấy được phong hào Hương Quân. Rốt cuộc trong chuyện này có huyền cơ gì đây?
Lâm thị đoán không ra nên cũng không đoán nữa, tiếp chỉ xong liền xoa huyệt Thái Dương trở về phòng, Ngu Diệu Kỳ lại ngăn lão thái thái lại, thấp giọng hỏi: “Bà nội, muội muội lấy được phong hào Hương Quân vốn là một việc vui lớn nên ăn mừng, nhưng mà ngài cũng biết thân phận nàng ta là cái gì, nếu một ngày nào đó bị người khác bóc trần, chẳng phải chúng ta đã phạm vào tội khi quân sao? Một nữ nhi nhà thương gia nho nhỏ làm sao có thể xứng với danh hiệu Tư Nông Hương Quân?"
Ánh mắt lão thái thái đen tối nhìn nàng một lúc lâu, sau đó cười lạnh: “Tương Nhi không xứng, chẳng lẽ ngươi có thể xứng? Đừng quên, ngươi cũng đã ở Trầm gia cửa nhỏ nhà nghèo ấy đến lúc mười tuổi." Bà cũng không nói chuyện Đế hậu đã sớm biết được thân thế của Tương Nhi, cảnh cáo nói: “Nếu biết được cái lợi cái hại trong đó, nếu ngươi và mẫu thân ngươi muốn nhúng tay vào thì cứ tự tát vào mồm mình đi." Dứt lời liền nhấc chân rời đi.
Ngu Diệu Kỳ đuổi theo bà vội vàng mở miệng: " Đương nhiên con và mẫu thân sẽ không đi nói lung tung, nhưng còn có Triệu gia, còn có Ngu Tư Vũ, còn có người đã từng là ca ca của con…… Không chắc chắn được bọn họ có quản được cái miệng của mình không."
Đây là muốn lợi dụng quyền thế của Hầu phủ để diệt cỏ tận gốc sao? Đúng là không muốn lưu lại nửa đường sống cho người bên ngoài. Lão thái thái quay đầu bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng lắc đầu mà đi, bỏ lại Ngu Diệu Kỳ đứng chỗ cũ hận nghiến răng nghiến lợi.
Vì phải điều tra chuyện phủ Thái tử, liên tiếp ba ngày này Ngu Phẩm Ngôn chưa trở về nhà, ngày hôm nay vừa bước vào gia môn, đã thấy lão thái thái quăng một bộ y bào sạch sẽ đến bên mình, thúc giục nói: “Mau tắm rửa rồi đến Thường gia dự tiệc, hôm nay Thường Nhã Phù trừ phục ."
“Nàng trừ phục thì có liên quan gì đến con?" Ngu Phẩm Ngôn nhíu mày.
“Con không muốn đi từ hôn à?" Lão thái thái tức giận trừng mắt.
Ngu Phẩm Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, thay đổi y bào xong liền vội vàng đến tây sương đón muội muội.
Hết chương 84
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc