Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới
Chương 115
Lão thái thái tiễn bước tôn tử xong mới lẳng lặng ngồi trong đại sảnh ngẩn người. Những lời kia của Ngu Diệu Kỳ luôn luôn hiện lên ở trong đầu bà một cách không tự chủ, khiến bà không thể tiêu tan.
“Ngươi nói xem, hai huynh muội bọn họ……" bà xoa huyệt Thái Dương nhìn Mã ma ma đang đứng lặng một bên.
Không đợi Mã ma ma trả lời, ngoài cửa đã có người bẩm báo: “Lão phu nhân, nhị tiểu thư đến đây."
“Để nàng tiến vào."
Ngu Diệu Kỳ chầm chậm đi vào, theo sau sau là Bảo Sinh với khuôn mặt tái nhợt. Sau khi hành lễ vấn an, nàng ngoắc tay với Bảo Sinh: “Lại đây, kể lại toàn bộ những việc ngươi đã chứng kiến cho tổ mẫu nghe một lần."
Bảo Sinh quỳ xuống, run giọng kể lại từ đầu đến cuối những việc nàng ta chứng kiến đêm đó, sau đó chôn đầu lạnh run.
“Nha đầu này được lắm, đã muộn như vậy vẫn còn phiền ngươi đi lại thong dong trong phủ." Biểu tình bình tĩnh của lão thái thái đột nhiên chuyển sang lạnh lùng, phân phó: “Dẫn nó xuống uống thuốc câm đi, ít ngày nữa bán ra." Khi nói ra lời này, trong đầu bà lại hồi tưởng đến cảnh cháu trai mình ở chung với cháu gái, lúc này mới giật mình nhận ra, mức độ thâm mật của hai người đã sớm vượt qua cả quan hệ huynh muội bình thường từ lâu. Nào có cô nương mười lăm tuổi nào còn để cho huynh trưởng ôm đến ôm đi mỗi ngày? Lại có nhà nào muội muội nhiễm bệnh mà huynh trưởng lại ngồi thức trắng đêm bên giường? Mức độ ân cần và thân thiết rõ ràng như thế đúng là chỉ có những người yêu nhau mới có.
Bảo Sinh hoảng sợ ngẩng đầu, thê lương hét lên: “Tiểu thư, cầu xin người cứu nô tỳ đi! Không phải người đã cam đoan với nô tỳ rằng sẽ không có việc gì sao? Người không thể nói mà không giữ lời a!"
“Kêu la cái gì, bịt miệng kéo xuống!" Lão thái thái ném vỡ chén trà trong tay, lại nhìn sang Ngu Diệu Kỳ, gằn từng tiếng cảnh cáo: “Ngươi cũng quản cái miệng mình cho tốt vào."
Ngu Diệu Kỳ không đáp, ngược lại hỏi: “Tổ mẫu, người tính xử trí Ngu Tương như thế nào? Trên lưng gánh cái tội loạn luân thì phải chịu trầm đường đấy."
“Xử trí con bé như thế nào cũng không tới phiên ngươi xen mồm."
“Không phải là ngài đang muốn giải vây giúp nàng ta đấy chứ? Như thế, cháu gái cũng không thể đồng ý, nếu nhỡ đâu có lúc con mất hứng mà rêu rao việc này ra ngoài, đôi cháu bảo bối của ngài có thể bị hủy hoại hoàn toàn đấy." Ngu Diệu Kỳ che miệng cười khẽ.
“Không bằng không chứng, ngươi cứ đi nói đi." Lão thái thái nhắm mắt hừ lạnh.
“Loại chuyện này còn muốn bằng chứng gì nữa sao? Chỉ cần người khác chịu tin tưởng là đủ rồi." Ngu Diệu Kỳ ung dung tự tại thưởng thức màu sơn trên móng tay mình.
“Ngươi muốn thế nào?" Lão thái thái hận không thể rót thuốc câm cho Ngu Diệu Kỳ rồi đuổi ra ngoài luôn một thể. Tuy rằng chuyện hai đứa cháu làm bà rất thất vọng, nhưng tốt xấu gì cũng đã yêu thương hơn mười hai mươi năm, tình cảm vẫn còn rõ ràng, há lại có thể dễ dàng vứt bỏ như thế.
“Không có gì, ta cũng không phải kẻ có tâm địa ngoan độc, không bằng ngài nhanh chóng tìm một vị hôn phu cho Ngu Tương đi? Chờ đại ca trở về phát hiện ván đã đóng thuyền, chỉ đành phải từ bỏ. Ngài cảm thấy được chứ?"
Trong lòng lão thái thái khẽ run, ẩn ẩn động lòng, xua tay nói: “Ta sẽ xem xét, ngươi trở về đi. Hẳn ngươi cũng biết đạo lý “phúc sào chi hạ vô hoàn trứng"*, nếu Ngôn Nhi và Tương Nhi xảy ra chuyện, ngươi cũng không được tốt đẹp gì đâu."
(**) Phúc sào chi hạ vô hoàn trứng : nghĩa trên mặt chữ là “tổ chim nếu đã rơi xuống thì trứng cũng sẽ bị vỡ hết", ví von một người đứng đầu nếu bị tổn hại thì cả tập thể sẽ không tránh khỏi bị liên lụy.
“Điều này ta hiểu ." Ngu Diệu Kỳ vừa cười khẽ vừa nhanh nhẹn rời khỏi.
Ít ngày sau, hộ gia đình vốn có hôn phối với Ngu Diệu Kỳ cho hạ phó đến truyền tin, nói chủ tử nhà hắn bỗng nhiên nhiễm bệnh cấp tính, hiện nay cả ngồi dậy cũng không nổi, tương lai khó lường trước lành hay dữ. Mối hôn sự này vẫn nên kéo dài thì hơn, nếu có thể tốt lên sẽ thành thân, nếu bệnh nặng bó tay thì đành phái người chủ động đến từ hôn. Hầu phủ quyền thế ngập trời, bọn họ tuyệt đối không dám đưa ra yêu cầu xung hỉ.
Ngu Diệu Kỳ được nghe tin ấy lập tức thở phào một hơi, thầm nghĩ quả nhiên người nọ thần thông quảng đại.
Lão thái thái chỉ nghĩ rằng người này bị thiên sát Cô Tinh khắc bệnh, sau một trận thổn thức liền bắt đầu thu xếp hôn sự cho Ngu Tư Vũ và Ngu Tương. Đúng vậy, trải qua mấy lần cân nhắc, bà vẫn quyết định thừa dịp cháu trai chưa trở về mà mau gả cháu gái ra ngoài.
Đang lúc bà còn đang chờ người đi khắp nơi xem tướng tìm người, đại tẩu nhà mẹ đẻ của bà đột nhiên gửi đến một phong thư, nói là đã tìm được cho Tương Nhi một vị nhân lang. Người này là con của bạn cũ bên nhà mẹ đẻ bà, cũng là dòng dõi thư hương, năm nay vừa tròn mười bảy, vì là trưởng tử trong nhà, phía dưới còn có hai đệ đệ và hai muội muội, nhưng đều là con thứ của vợ kế, không thể so bằng hắn.
Phụ thân của hắn nhậm chức tại công bộ, quan chức không cao, lại rất có đóng góp trong công việc trị thủy, là người trọng học thuật không nặng danh lợi . Dưới sự hun đúc của phụ thân, hắn cũng say mê học vấn, mới tám tuổi mà tài danh đã truyền xa, mười hai tuổi dã đậu trung tiểu tam nguyên, nếu không phải phụ thân nói hắn tuổi còn nhỏ nên đợi thêm vài năm nữa, vị trí trạng nguyên năm trước sợ là không tới phiên Trầm Nguyên Kỳ .
Vị này có tài còn chưa nói, cố tình còn có diện mạo tuấn dật bất phàm nhân, phẩm tính cao thượng lại được mọi người khen ngợi, qua vài năm nữa nhất định có thể nổi bật hơn cả Ngu Phẩm Ngôn, tuất kiệt hơn cả Trầm Nguyên Kỳ.
Một nhà tốt đẹp như vậy, vì sao lại coi trọng Tương Nhi? Không phải lão thái thái tự coi nhẹ mình, nhưng thật sự là cháu gái đã được cháu trai sủng ái quên trời quên đất, người thường sợ là không thể chịu nổi cái tính tình không mấy dễ chịu của nàng.
Sau khi lui tới vài phong thư nữa, lão thái thái mới biết được năm trước vào thời điểm vị này dự tiếu hội đã có cơ hội diện kiến Ngu Tương ở Bach Vân quan một lần, vô cùng kinh vì thiên nhân*, tương tư khó quên, dù thế nào cũng muốn cưới nàng làm vợ. Tuy rằng phụ thân không nặng danh lợi, nhưng mẫu thân cũng là người có tâm tư tính kế, định bụng leo bám vào quyền thế của Hầu phủ, lại nghe nói Khổ Tuệ đại sư đã trị tật chân cho Ngu Tương, tương lai cũng có thể đi lại không khác người bình thường, chính vì thế mới nổi tâm tư.
(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Lão thái thái trải qua một hồi bàn đi tính lại, cuối cùng cũng đồng ý, nhưng lại sợ cháu gái mạnh mẽ phản kháng, liền hoàn toàn giữ kín không nói ra.
————————
Này ngày, Trầm Nguyên Kỳ vừa trở về từ nha môn liền thấy có một gã tùy tùng của Ngu Phẩm Ngôn đang đứng chờ đợi trước cửa. Dẫn người đi vào phòng, hắn thấp giọng hỏi nói: “Hầu gia nhà các ngươi có gì phân phó?"
“Hầu gia muốn Trầm đại nhân đến nhận thân với Tam tiểu thư ngay lập tức." Tên tùy tùng khom người trả lời. Lúc này Ngu Phẩm Ngôn đang trên đường tây chinh, đương nhiên không thể truyền tin trở về, nhưng trước khi ngài đã ra lệnh — nếu lão thái thái có ý định đính hôn cho tam tiểu thư, liền đi bảo Trầm đại nhân lập tức đến nhận thân với tam tiểu thư. Tai mắt của Ngu Phẩm Ngôn trải rộng Hầu phủ, chút động tác của lão thái thái làm sao có thể giấu được mắt hắn? Mặc dù người không có ở đây, nhưng cũng đã tìm rất nhiều đường lui cho muội muội.
Trầm Nguyên Kỳ vội vàng nhảy dựng lên, khiến cả chiếc ghế dựa sau lưng cũng ngã theo, nói năng cũng lộn xộn: “Rốt cuộc ngài ấy cũng đã đồng ý? Vì sao ngài ấy lại đồng ý? Không không không, ta lập tức đi thay quần áo thường, ngươi chờ một lát."
Thay quan bào xong, rốt cục hắn cũng tỉnh táo lại, nhíu mày hỏi: “Vì sao Hầu gia nhà các ngươi lại đồng ý để ta đến nhận thân với Tương Nhi? Hay là Hầu phủ đã xảy chuyện gì?"
“Khởi bẩm Trầm đại nhân, lão phu nhân có ý định gả tiểu thư ra ngoài."
“Gả cho người nào?" Hôn sự của muội muội mình lại bị người Ngu gia an bài, đáy lòng Trầm Nguyên Kỳ hết sức không thoải mái.
“Gả cho trưởng tử của công bộ Thị Lang Tôn đại nhân là Tôn Minh Kiệt."
Tôn Minh Kiệt tuổi tuy nhỏ lại là người có tài danh, còn có diện mạo tuấn dật, phẩm hạnh cao thượng, qua vài năm nữa nhất định sẽ là một nhân vật phong lưu của cả thế hệ. Trầm Nguyên Kỳ không ngờ được Ngu gia lại có thế an bài một hôn sự tốt như vậy cho muội muội nhà mình, nhất thời dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tên tùy tùng kia. Thời điểm này lại bảo mình đến Hầu phủ nhận thân với muội muội, nhất định hôn sự của muội muội sẽ có biến. Tuy rằng hiện nay hắn đã thăng chức làm quan tứ phẩm Đại Lý tự, nếu sử dụng nhân mạch có sẵn trong tay để tìm một mối hôn nhân cho muội muội, cũng không thể tìm một người nào ưu việt hơn Tôn Minh Kiệt.
Mặc dù lão thái thái tự ý làm thay, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận đây là một mối hôn sự tốt. Quả thật lão thái thái đã yêu thương muội muội mình như ruột thịt.
Tùy tùng không trả lời, chỉ lấy ra một tấm vải lụa nhuốm máu từ trong tay áo đưa qua.
Trầm Nguyên Kỳ vừa mở tấm lụa ra liền biết đây là một bức huyết thư. Nhưng vì trải qua một thời gian dài nên màu máu trên đó đã chuyển sang nâu, còn mang theo một mùi hôi tanh nồng nặc, những hàng chữ sở thư được viết ở giữa tấm lụa lại càng khiến người ta kinh hãi. Đây là di thư trước khi chết của một nữ tử, nói rằng mình từng là một nha đầu bên cạnh Tôn Minh Kiệt, nhưng vì không thể chịu nối các loại tra tấn xâm hại của hắn mà lựa chọn quyết định nông cạn, hy vọng người nhà cầm bức huyết thư này đến nha môn giải oan cho nàng.
Sau khi xem xong, ngón tay của Trầm Nguyên Kỳ cũng run lên, trầm giọng hỏi: “Ngươi lấy vật này từ nơi nào?" Những loại khổ hình trên bức huyết thư này quả thật khiến người ta nghe mà rợn mình, ngay cả Long Lân Vệ thấy còn phải cam lòng chịu thua. Hắn thật sự không ngờ nổi một Tôn Minh Kiệt phong quang tễ nguyệt như thế lại ẩn giấu một bộ mặt tàn nhẫn đáng sợ phía sau, cái gọi là mặt người dạ thú chính là như thế.
Nếu Tương Nhi gả cho hắn, cũng không biết sẽ phải chịu những loại tra tấn gì.
“Hầu gia có tai mắt rộng rãi, Trầm đại nhân không cần đa nghi. Vụ án chết người này đã bị Tôn phu nhân áp chế, ngay cả Tôn đại nhân cũng chưa từng nghe qua, người ngoài lại không thể nào biết được, có thể tìm được phong huyết thư này đúng là một điều may mắn. Việc này liên quan đến tính mạng của Tam tiểu thư, mong Trầm đại nhân cứu cấp, nô tài thay mặt Hầu gia đa tạ sự giúp đỡ của Trầm đại nhân!" Tên tùy tùng vái chào, vẻ mặt lo âu.
Trầm Nguyên Kỳ vội vàng dìu hắn đứng lên, nói: “Tương Nhi là người thân duy nhất của ta, cứu nàng chính là cứu ta, nên ta gửi lời cảm tạ đến Hầu gia nhà các ngươi mới đúng. Đi thôi, ta lập tức đi đón Tương Nhi trở về."
Hai người vội vàng tới Hầu phủ, vì để tránh hiềm nghi, tên tùy tùng đã rút lui ngay từ cửa sau, Trầm Nguyên Kỳ lại được hạ phó dẫn tới chính sảnh.
“Trầm mỗ ra mắt lão thái quân. Mấy ngày rồi không gặp, thân thể lão thái quân đã tốt lên rồi chứ?"
“Tất cả đều mạnh khỏe. Trầm đại nhân mời ngồi, không biết hôm nay ngài đến có việc gì?"
“Là việc để Tương Nhi nhận tổ qui tông."
Đã nói đến nước này, rốt cuộc nụ cười giả dối trên mặt lão thái thái đã không giữ nổi nữa, làm rơi chén trà xuống đất vang lên tiếng loảng xoảng, bà trầm giọng nói: “Trầm đại nhân, không phải ngài bị hồ đồ đấy chứ? Tương Nhi nhà ta thì có liên quan gì đến ngài?"
“Trầm mỗ không hồ đồ, người hồ đồ là lão thái quân mới đúng. Nếu không phải lão thái quân cứ cố chấp muốn gả Tương Nhi cho người như vậy, Trầm mỗ tuyệt đối sẽ không tùy tiện tới cửa chọc đến cuộc sống thanh tịnh của Tương Nhi." Trầm Nguyên Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng.
“Gả cho người như vậy? Trầm đại nhân, sao có thể nói nư vậy với ta chứ? Tôn Minh Kiệt là người như thế nào, có điểm nào mà không xứng với Tương Nhi? Ta biết ngài thân là huynh trưởng của Tương Nhi, không thể nhúng tay vào hôn sự của Tương Nhi nhất định sẽ có chút không thoải mái, nhưng mà lòng yêu thương mà ta dành cho Tương Nhi cũng không thua kém ngài bao nhiêu, nếu đã giúp nàng tìm kiếm một vị hôn phu tất nhiên sẽ tìm một người tốt nhất." Lão thái thái nhấn mạnh từng từ từng chữ.
“Gả cho Tôn Minh Kiệt? Ta phải gả cho Tôn Minh Kiệt từ khi nào?" Ngu Tương vừa vội vàng đến sau khi nghe thấy liền lớn tiếng chất vấn.
Mọi người trong sảnh đều thay đổi sắc mặt. Lão thái thái vội vàng sai tất cả hạ phó lui ra ngoài, chỉ chừa lại một mình Mã ma ma hầu hạ. Đang lúc bà còn rồi rắm không biết nên trấn an cháu gái thế nào, Ngu Tương đã lạnh lùng mà cười: “Ta cứ thắc mắc vì sao ánh mắt của bà nội nhìn ta mấy hôm nay lại kì quái như thế, vẻ mặt lúc gặp ta càng lúc càng trầm ngâm, thì ra người đã sớm biết chuyện của ta và ca ca."
Nàng xua tay, lệnh cho Đào Hồng Liễu Lục đẩy mình đi vào chính sảnh, gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Nếu bà nội đã muốn đã biết, ngay lúc này, ngay trong sảnh này ta xin mặc nhiên báo với người một câu — trừ ca ca ra, ai ta cũng không lấy làm chồng! cái gì mà Tôn Minh Kiệt kia, ngài mau chóng từ chối giúp ta đi."
“Ngươi câm miệng cho ta!" Lão thái thái giận dữ vỗ bán, khiến tất cả trà cụ đều rơi xuống mặt, bế nát toàn bộ.
Trầm Nguyên Kỳ hoàn toàn sợ hãi đến ngây người, lặp lại một câu ‘Trừ bỏ ca ca, ai ta cũng không lấy làm chồng’, sau đó liền cảm thấy như có một tia sét đang hung hăng giáng xuống đầu hắn một, khiến hắn như bị tạt một gáo nước lên đầu cho tỉnh táo. Khó trách lúc trước Ngu Phẩm Ngôn sẽ nói qua buổi cập kê sẽ cho phép mình nhận muội muội trở về, khó trách hắn nhanh nhạy trong chuyện hôn sự của muội muội như vậy, thì ra đã sớm có loại chủ ý này trong đầu.
Trong một giây lát, trong lòng Trầm Nguyên Kỳ đã mắng Ngu Phẩm Ngôn đến máu chó đầy đầu.
hết chương 115
“Ngươi nói xem, hai huynh muội bọn họ……" bà xoa huyệt Thái Dương nhìn Mã ma ma đang đứng lặng một bên.
Không đợi Mã ma ma trả lời, ngoài cửa đã có người bẩm báo: “Lão phu nhân, nhị tiểu thư đến đây."
“Để nàng tiến vào."
Ngu Diệu Kỳ chầm chậm đi vào, theo sau sau là Bảo Sinh với khuôn mặt tái nhợt. Sau khi hành lễ vấn an, nàng ngoắc tay với Bảo Sinh: “Lại đây, kể lại toàn bộ những việc ngươi đã chứng kiến cho tổ mẫu nghe một lần."
Bảo Sinh quỳ xuống, run giọng kể lại từ đầu đến cuối những việc nàng ta chứng kiến đêm đó, sau đó chôn đầu lạnh run.
“Nha đầu này được lắm, đã muộn như vậy vẫn còn phiền ngươi đi lại thong dong trong phủ." Biểu tình bình tĩnh của lão thái thái đột nhiên chuyển sang lạnh lùng, phân phó: “Dẫn nó xuống uống thuốc câm đi, ít ngày nữa bán ra." Khi nói ra lời này, trong đầu bà lại hồi tưởng đến cảnh cháu trai mình ở chung với cháu gái, lúc này mới giật mình nhận ra, mức độ thâm mật của hai người đã sớm vượt qua cả quan hệ huynh muội bình thường từ lâu. Nào có cô nương mười lăm tuổi nào còn để cho huynh trưởng ôm đến ôm đi mỗi ngày? Lại có nhà nào muội muội nhiễm bệnh mà huynh trưởng lại ngồi thức trắng đêm bên giường? Mức độ ân cần và thân thiết rõ ràng như thế đúng là chỉ có những người yêu nhau mới có.
Bảo Sinh hoảng sợ ngẩng đầu, thê lương hét lên: “Tiểu thư, cầu xin người cứu nô tỳ đi! Không phải người đã cam đoan với nô tỳ rằng sẽ không có việc gì sao? Người không thể nói mà không giữ lời a!"
“Kêu la cái gì, bịt miệng kéo xuống!" Lão thái thái ném vỡ chén trà trong tay, lại nhìn sang Ngu Diệu Kỳ, gằn từng tiếng cảnh cáo: “Ngươi cũng quản cái miệng mình cho tốt vào."
Ngu Diệu Kỳ không đáp, ngược lại hỏi: “Tổ mẫu, người tính xử trí Ngu Tương như thế nào? Trên lưng gánh cái tội loạn luân thì phải chịu trầm đường đấy."
“Xử trí con bé như thế nào cũng không tới phiên ngươi xen mồm."
“Không phải là ngài đang muốn giải vây giúp nàng ta đấy chứ? Như thế, cháu gái cũng không thể đồng ý, nếu nhỡ đâu có lúc con mất hứng mà rêu rao việc này ra ngoài, đôi cháu bảo bối của ngài có thể bị hủy hoại hoàn toàn đấy." Ngu Diệu Kỳ che miệng cười khẽ.
“Không bằng không chứng, ngươi cứ đi nói đi." Lão thái thái nhắm mắt hừ lạnh.
“Loại chuyện này còn muốn bằng chứng gì nữa sao? Chỉ cần người khác chịu tin tưởng là đủ rồi." Ngu Diệu Kỳ ung dung tự tại thưởng thức màu sơn trên móng tay mình.
“Ngươi muốn thế nào?" Lão thái thái hận không thể rót thuốc câm cho Ngu Diệu Kỳ rồi đuổi ra ngoài luôn một thể. Tuy rằng chuyện hai đứa cháu làm bà rất thất vọng, nhưng tốt xấu gì cũng đã yêu thương hơn mười hai mươi năm, tình cảm vẫn còn rõ ràng, há lại có thể dễ dàng vứt bỏ như thế.
“Không có gì, ta cũng không phải kẻ có tâm địa ngoan độc, không bằng ngài nhanh chóng tìm một vị hôn phu cho Ngu Tương đi? Chờ đại ca trở về phát hiện ván đã đóng thuyền, chỉ đành phải từ bỏ. Ngài cảm thấy được chứ?"
Trong lòng lão thái thái khẽ run, ẩn ẩn động lòng, xua tay nói: “Ta sẽ xem xét, ngươi trở về đi. Hẳn ngươi cũng biết đạo lý “phúc sào chi hạ vô hoàn trứng"*, nếu Ngôn Nhi và Tương Nhi xảy ra chuyện, ngươi cũng không được tốt đẹp gì đâu."
(**) Phúc sào chi hạ vô hoàn trứng : nghĩa trên mặt chữ là “tổ chim nếu đã rơi xuống thì trứng cũng sẽ bị vỡ hết", ví von một người đứng đầu nếu bị tổn hại thì cả tập thể sẽ không tránh khỏi bị liên lụy.
“Điều này ta hiểu ." Ngu Diệu Kỳ vừa cười khẽ vừa nhanh nhẹn rời khỏi.
Ít ngày sau, hộ gia đình vốn có hôn phối với Ngu Diệu Kỳ cho hạ phó đến truyền tin, nói chủ tử nhà hắn bỗng nhiên nhiễm bệnh cấp tính, hiện nay cả ngồi dậy cũng không nổi, tương lai khó lường trước lành hay dữ. Mối hôn sự này vẫn nên kéo dài thì hơn, nếu có thể tốt lên sẽ thành thân, nếu bệnh nặng bó tay thì đành phái người chủ động đến từ hôn. Hầu phủ quyền thế ngập trời, bọn họ tuyệt đối không dám đưa ra yêu cầu xung hỉ.
Ngu Diệu Kỳ được nghe tin ấy lập tức thở phào một hơi, thầm nghĩ quả nhiên người nọ thần thông quảng đại.
Lão thái thái chỉ nghĩ rằng người này bị thiên sát Cô Tinh khắc bệnh, sau một trận thổn thức liền bắt đầu thu xếp hôn sự cho Ngu Tư Vũ và Ngu Tương. Đúng vậy, trải qua mấy lần cân nhắc, bà vẫn quyết định thừa dịp cháu trai chưa trở về mà mau gả cháu gái ra ngoài.
Đang lúc bà còn đang chờ người đi khắp nơi xem tướng tìm người, đại tẩu nhà mẹ đẻ của bà đột nhiên gửi đến một phong thư, nói là đã tìm được cho Tương Nhi một vị nhân lang. Người này là con của bạn cũ bên nhà mẹ đẻ bà, cũng là dòng dõi thư hương, năm nay vừa tròn mười bảy, vì là trưởng tử trong nhà, phía dưới còn có hai đệ đệ và hai muội muội, nhưng đều là con thứ của vợ kế, không thể so bằng hắn.
Phụ thân của hắn nhậm chức tại công bộ, quan chức không cao, lại rất có đóng góp trong công việc trị thủy, là người trọng học thuật không nặng danh lợi . Dưới sự hun đúc của phụ thân, hắn cũng say mê học vấn, mới tám tuổi mà tài danh đã truyền xa, mười hai tuổi dã đậu trung tiểu tam nguyên, nếu không phải phụ thân nói hắn tuổi còn nhỏ nên đợi thêm vài năm nữa, vị trí trạng nguyên năm trước sợ là không tới phiên Trầm Nguyên Kỳ .
Vị này có tài còn chưa nói, cố tình còn có diện mạo tuấn dật bất phàm nhân, phẩm tính cao thượng lại được mọi người khen ngợi, qua vài năm nữa nhất định có thể nổi bật hơn cả Ngu Phẩm Ngôn, tuất kiệt hơn cả Trầm Nguyên Kỳ.
Một nhà tốt đẹp như vậy, vì sao lại coi trọng Tương Nhi? Không phải lão thái thái tự coi nhẹ mình, nhưng thật sự là cháu gái đã được cháu trai sủng ái quên trời quên đất, người thường sợ là không thể chịu nổi cái tính tình không mấy dễ chịu của nàng.
Sau khi lui tới vài phong thư nữa, lão thái thái mới biết được năm trước vào thời điểm vị này dự tiếu hội đã có cơ hội diện kiến Ngu Tương ở Bach Vân quan một lần, vô cùng kinh vì thiên nhân*, tương tư khó quên, dù thế nào cũng muốn cưới nàng làm vợ. Tuy rằng phụ thân không nặng danh lợi, nhưng mẫu thân cũng là người có tâm tư tính kế, định bụng leo bám vào quyền thế của Hầu phủ, lại nghe nói Khổ Tuệ đại sư đã trị tật chân cho Ngu Tương, tương lai cũng có thể đi lại không khác người bình thường, chính vì thế mới nổi tâm tư.
(*) Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Lão thái thái trải qua một hồi bàn đi tính lại, cuối cùng cũng đồng ý, nhưng lại sợ cháu gái mạnh mẽ phản kháng, liền hoàn toàn giữ kín không nói ra.
————————
Này ngày, Trầm Nguyên Kỳ vừa trở về từ nha môn liền thấy có một gã tùy tùng của Ngu Phẩm Ngôn đang đứng chờ đợi trước cửa. Dẫn người đi vào phòng, hắn thấp giọng hỏi nói: “Hầu gia nhà các ngươi có gì phân phó?"
“Hầu gia muốn Trầm đại nhân đến nhận thân với Tam tiểu thư ngay lập tức." Tên tùy tùng khom người trả lời. Lúc này Ngu Phẩm Ngôn đang trên đường tây chinh, đương nhiên không thể truyền tin trở về, nhưng trước khi ngài đã ra lệnh — nếu lão thái thái có ý định đính hôn cho tam tiểu thư, liền đi bảo Trầm đại nhân lập tức đến nhận thân với tam tiểu thư. Tai mắt của Ngu Phẩm Ngôn trải rộng Hầu phủ, chút động tác của lão thái thái làm sao có thể giấu được mắt hắn? Mặc dù người không có ở đây, nhưng cũng đã tìm rất nhiều đường lui cho muội muội.
Trầm Nguyên Kỳ vội vàng nhảy dựng lên, khiến cả chiếc ghế dựa sau lưng cũng ngã theo, nói năng cũng lộn xộn: “Rốt cuộc ngài ấy cũng đã đồng ý? Vì sao ngài ấy lại đồng ý? Không không không, ta lập tức đi thay quần áo thường, ngươi chờ một lát."
Thay quan bào xong, rốt cục hắn cũng tỉnh táo lại, nhíu mày hỏi: “Vì sao Hầu gia nhà các ngươi lại đồng ý để ta đến nhận thân với Tương Nhi? Hay là Hầu phủ đã xảy chuyện gì?"
“Khởi bẩm Trầm đại nhân, lão phu nhân có ý định gả tiểu thư ra ngoài."
“Gả cho người nào?" Hôn sự của muội muội mình lại bị người Ngu gia an bài, đáy lòng Trầm Nguyên Kỳ hết sức không thoải mái.
“Gả cho trưởng tử của công bộ Thị Lang Tôn đại nhân là Tôn Minh Kiệt."
Tôn Minh Kiệt tuổi tuy nhỏ lại là người có tài danh, còn có diện mạo tuấn dật, phẩm hạnh cao thượng, qua vài năm nữa nhất định sẽ là một nhân vật phong lưu của cả thế hệ. Trầm Nguyên Kỳ không ngờ được Ngu gia lại có thế an bài một hôn sự tốt như vậy cho muội muội nhà mình, nhất thời dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tên tùy tùng kia. Thời điểm này lại bảo mình đến Hầu phủ nhận thân với muội muội, nhất định hôn sự của muội muội sẽ có biến. Tuy rằng hiện nay hắn đã thăng chức làm quan tứ phẩm Đại Lý tự, nếu sử dụng nhân mạch có sẵn trong tay để tìm một mối hôn nhân cho muội muội, cũng không thể tìm một người nào ưu việt hơn Tôn Minh Kiệt.
Mặc dù lão thái thái tự ý làm thay, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận đây là một mối hôn sự tốt. Quả thật lão thái thái đã yêu thương muội muội mình như ruột thịt.
Tùy tùng không trả lời, chỉ lấy ra một tấm vải lụa nhuốm máu từ trong tay áo đưa qua.
Trầm Nguyên Kỳ vừa mở tấm lụa ra liền biết đây là một bức huyết thư. Nhưng vì trải qua một thời gian dài nên màu máu trên đó đã chuyển sang nâu, còn mang theo một mùi hôi tanh nồng nặc, những hàng chữ sở thư được viết ở giữa tấm lụa lại càng khiến người ta kinh hãi. Đây là di thư trước khi chết của một nữ tử, nói rằng mình từng là một nha đầu bên cạnh Tôn Minh Kiệt, nhưng vì không thể chịu nối các loại tra tấn xâm hại của hắn mà lựa chọn quyết định nông cạn, hy vọng người nhà cầm bức huyết thư này đến nha môn giải oan cho nàng.
Sau khi xem xong, ngón tay của Trầm Nguyên Kỳ cũng run lên, trầm giọng hỏi: “Ngươi lấy vật này từ nơi nào?" Những loại khổ hình trên bức huyết thư này quả thật khiến người ta nghe mà rợn mình, ngay cả Long Lân Vệ thấy còn phải cam lòng chịu thua. Hắn thật sự không ngờ nổi một Tôn Minh Kiệt phong quang tễ nguyệt như thế lại ẩn giấu một bộ mặt tàn nhẫn đáng sợ phía sau, cái gọi là mặt người dạ thú chính là như thế.
Nếu Tương Nhi gả cho hắn, cũng không biết sẽ phải chịu những loại tra tấn gì.
“Hầu gia có tai mắt rộng rãi, Trầm đại nhân không cần đa nghi. Vụ án chết người này đã bị Tôn phu nhân áp chế, ngay cả Tôn đại nhân cũng chưa từng nghe qua, người ngoài lại không thể nào biết được, có thể tìm được phong huyết thư này đúng là một điều may mắn. Việc này liên quan đến tính mạng của Tam tiểu thư, mong Trầm đại nhân cứu cấp, nô tài thay mặt Hầu gia đa tạ sự giúp đỡ của Trầm đại nhân!" Tên tùy tùng vái chào, vẻ mặt lo âu.
Trầm Nguyên Kỳ vội vàng dìu hắn đứng lên, nói: “Tương Nhi là người thân duy nhất của ta, cứu nàng chính là cứu ta, nên ta gửi lời cảm tạ đến Hầu gia nhà các ngươi mới đúng. Đi thôi, ta lập tức đi đón Tương Nhi trở về."
Hai người vội vàng tới Hầu phủ, vì để tránh hiềm nghi, tên tùy tùng đã rút lui ngay từ cửa sau, Trầm Nguyên Kỳ lại được hạ phó dẫn tới chính sảnh.
“Trầm mỗ ra mắt lão thái quân. Mấy ngày rồi không gặp, thân thể lão thái quân đã tốt lên rồi chứ?"
“Tất cả đều mạnh khỏe. Trầm đại nhân mời ngồi, không biết hôm nay ngài đến có việc gì?"
“Là việc để Tương Nhi nhận tổ qui tông."
Đã nói đến nước này, rốt cuộc nụ cười giả dối trên mặt lão thái thái đã không giữ nổi nữa, làm rơi chén trà xuống đất vang lên tiếng loảng xoảng, bà trầm giọng nói: “Trầm đại nhân, không phải ngài bị hồ đồ đấy chứ? Tương Nhi nhà ta thì có liên quan gì đến ngài?"
“Trầm mỗ không hồ đồ, người hồ đồ là lão thái quân mới đúng. Nếu không phải lão thái quân cứ cố chấp muốn gả Tương Nhi cho người như vậy, Trầm mỗ tuyệt đối sẽ không tùy tiện tới cửa chọc đến cuộc sống thanh tịnh của Tương Nhi." Trầm Nguyên Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng.
“Gả cho người như vậy? Trầm đại nhân, sao có thể nói nư vậy với ta chứ? Tôn Minh Kiệt là người như thế nào, có điểm nào mà không xứng với Tương Nhi? Ta biết ngài thân là huynh trưởng của Tương Nhi, không thể nhúng tay vào hôn sự của Tương Nhi nhất định sẽ có chút không thoải mái, nhưng mà lòng yêu thương mà ta dành cho Tương Nhi cũng không thua kém ngài bao nhiêu, nếu đã giúp nàng tìm kiếm một vị hôn phu tất nhiên sẽ tìm một người tốt nhất." Lão thái thái nhấn mạnh từng từ từng chữ.
“Gả cho Tôn Minh Kiệt? Ta phải gả cho Tôn Minh Kiệt từ khi nào?" Ngu Tương vừa vội vàng đến sau khi nghe thấy liền lớn tiếng chất vấn.
Mọi người trong sảnh đều thay đổi sắc mặt. Lão thái thái vội vàng sai tất cả hạ phó lui ra ngoài, chỉ chừa lại một mình Mã ma ma hầu hạ. Đang lúc bà còn rồi rắm không biết nên trấn an cháu gái thế nào, Ngu Tương đã lạnh lùng mà cười: “Ta cứ thắc mắc vì sao ánh mắt của bà nội nhìn ta mấy hôm nay lại kì quái như thế, vẻ mặt lúc gặp ta càng lúc càng trầm ngâm, thì ra người đã sớm biết chuyện của ta và ca ca."
Nàng xua tay, lệnh cho Đào Hồng Liễu Lục đẩy mình đi vào chính sảnh, gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Nếu bà nội đã muốn đã biết, ngay lúc này, ngay trong sảnh này ta xin mặc nhiên báo với người một câu — trừ ca ca ra, ai ta cũng không lấy làm chồng! cái gì mà Tôn Minh Kiệt kia, ngài mau chóng từ chối giúp ta đi."
“Ngươi câm miệng cho ta!" Lão thái thái giận dữ vỗ bán, khiến tất cả trà cụ đều rơi xuống mặt, bế nát toàn bộ.
Trầm Nguyên Kỳ hoàn toàn sợ hãi đến ngây người, lặp lại một câu ‘Trừ bỏ ca ca, ai ta cũng không lấy làm chồng’, sau đó liền cảm thấy như có một tia sét đang hung hăng giáng xuống đầu hắn một, khiến hắn như bị tạt một gáo nước lên đầu cho tỉnh táo. Khó trách lúc trước Ngu Phẩm Ngôn sẽ nói qua buổi cập kê sẽ cho phép mình nhận muội muội trở về, khó trách hắn nhanh nhạy trong chuyện hôn sự của muội muội như vậy, thì ra đã sớm có loại chủ ý này trong đầu.
Trong một giây lát, trong lòng Trầm Nguyên Kỳ đã mắng Ngu Phẩm Ngôn đến máu chó đầy đầu.
hết chương 115
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc