Một Đêm Ân Sủng
Chương 104: Đại chiến bắt đầu

Một Đêm Ân Sủng

Chương 104: Đại chiến bắt đầu

Dụ Trác hoàng triều

Toàn bộ đại điện ngập tràn không khí căng thẳng, ngưng tụ lại thành một luồng cảm giác bức bách, Lý Ánh Hà trang nghiêm ngồi trên chiếc ghế Phượng gỗ hồng, sắc mặt dị thường nghiêm trọng, đôi mắt gắn chặt vào chiếc túi thơm, vòng ngọc phỉ thúy và một bức thư trong tay.

Túi thơm và vòng ngọc phỉ thúy là quà mà bà ta tặng cho con gái duy nhất của mình, nét từng chứ trong thư mạnh mẽ, bà ta lại quá là quen thuộc rồi, chính là được gửi đi từ tay cảu Vi Phong.

Mười ngày trước, bà ta đột ngột nhần được thông tin, Vân Phi vô duyên vô cớ mất tích, bà ta thần tốc tiến cung, dưới sự giúp đỡ của Lam phi, tìm khắp cả hoàng cùng, đều không tìm ra tung tích của Vân phi đâu. Vì muốn tiếp tục tìm kiếm, bà ta nhân đó lưu lại Vân Hoa điện.

Mỗi một ngày, bà ta đều tinh thần bất định, lo lắng không yên, khổ sở dày vò. Đến nay mới sang thức dậy, phát hiện trên đầu giường mình xuất hiện cái thúi thơm và vòng ngọc phỉ thúy quen thuộc này, bà ta vui mừng khôn xiết, lại đến khi nhìn thấy bức thư kia, tức thì sắc mặt u ám như người chết.

Không ngờ tới………bà ta không bao giờ ngờ tới, Vi Phong lại có thể khiến cho thần không hay quỉ không biết mà cướp đi Vân phi. Bà ta lo lắng sốt ruột , nghĩ đi nghĩ lại, lập tức gọi Chương Văn Xung tới nghị sự.

“Đại tẩu, việc gì mà lại gọi ta gấp gáp như vậy?" Cuối cùng, Chương Văn Xung cũng tới.

Lý Ánh hà ban đầu không nói gì, trực tiếp đưa phong thư cho hắn ta.

Chương Văn Xung xem xong, chỉ léo lên một tia ánh sáng dị thường từ trong mắt hắn mà thôi, bình tĩnh nói: “Đại tẩu, độ tin tưởng của bức thư này?"

“Tuyệt đối là thật! Ta đã ở bên cạnh Vi Phong từ nhỏ, bút tích của hắn ta tự nhiên nhận ra được; còn cái túi thơm và chiếc vòng ngọc phỉ thúy này là do nhiều năm trước ta tặng cho Vân phi, nó chưa bao giờ tháo ra cả.

Chương Văn Xung lắng nghe, ngắm nhìn, chìm vào trầm tư.

“Nhị thúc, ta xem........hay là chúng ta đáp ứng yêu cầu của Vi Phong đi!" Lý Ánh Hà đem sự suy nghĩ rất lâu trong lòng mình nói ra.

“Không! Không được!" Chương Văn Xung nhanh chóng cự tuyệt.

Lý Ánh Hà khó hiểu, còn hơi phẫn nộ một chút, “Tại sao? Không lẽ nhị thúc thật sự giống như người ngoài nói, muốn ưng vương?"

“Đương...... đương nhiên là không phải như vậy!" Chương Văn Xung đầu tiên là một trận cười mờ ám, chăm chú nhìn vào chất liệu giấy viết này, nghiêm túc phân tích, “Loại giấy này, chỉ có ở Xinh tươi Quốc mới có, sớm có người bẩm báo cho ta, hoài nghi Vi Phong đang trốn ở Xinh tươi quốc, đến nay có thể thấy, đúng là không sai, cho nên, ta sợ đây chỉ là cái bẫy mà Vi Phong đặt ra mà thôi. Hắn ta vốn đối với tên yêu nữ nhớ nhung không nguôi, làm sao mà có thể tiếp nhận Vân phi nương nương chứ?"

Lý Ánh Hà nghe vậy, sắc mặt lại khôi phục vẻ nghiêm trọng. Không sai, điều Chương Văn Xung nói không phải không có đạo lý, kỳ thực, bà ta vố cũng không tin được Vi Phong sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Nhưng mà, ý đồ của Chương Văn Xung cũng đáng để khiến người ta nghi ngờ. Với hắn ta tình nghĩa chị dâu em chồng bao nhiêu năm, hắn là con người như thế nào, bà ta rõ trong lòng bàn tay. Nói thật, nếu như phải chọn hai trong một, thì bà ta tình nguyện chọn Vi Phong làm hoàng đế, cũng không muốn để cho cái tên dã tâm hừng hức, đầy một bụng âm quỉ kế, tâm địa ác độc ra tay tàn ác trước mặt này xưng vương.

Tia ánh sáng trong con măt Chương Văn Xung không ngừng lấp láy, giả bộ nặng nề nói: “Đại tẩu, người cần phải suy nghĩ cẩn trọng, đừng bao giờ để bị người khác lừa và lợi dụng!"

“Không cần biết mục đích của Phong nhi là gì, ta chỉ biết là, giang sơn này, vẫn là do hắn quản lý thì thỏa đáng hơn." Lý Ánh Hà âm thầm thở dài một tiếng.

Bà ta sâu sắc cảm nhận được, “Phế bỏ hoàng đế cũ, lập quân vương mới" căn bản chỉ là một việc thất sách và sai lầm, cái tên tiểu hoàng thượng xuất thân thấp hèn kia, căn bản chỉ là một tên ngốc dạy dỗ không khôn.

“Đại tẩu, người trước đây đối đãi với Vi Phong như thế, không đảm bảo là hắn sau khi phục chức lại không đối phó với người. Dù gì sự tình đã phát triển tới bước này, cũng không còn đường lui nữa." Chương Văn Xung vẫn duy trì thái độ khuyên bảo.

“Cái gì gọi là không còn đường lui? Ngay từ đầu khi làm như vậy, chỉ là muốn dạy dỗ cho Phong nhi biết thế nào là một chút lợi hại, để cho Vân nhi có được vinh dự mà không ai có thể so bì, hắn chịu sự huấn luyện xong, nhất định sẽ học ngoan."

“Đại tẩu, người suy nghĩ quá đơn giản rồi." Chương Văn Xung không kìm được hừ lạnh, “Người cũng quá coi nhẹ hắn rồi đó!"

“Không phải là ta coi nhẹ hắn, là dựa vào sự hiểu biết của ta với hắn bao nhiêu năm nay." Lý Ánh Hà đầy một bụng tự tin, “Cứ quyết định như vậy đi, để cho hắn quay trở lại, tất cả trở lại như cũ!"

Cuối cùng, Chương Văn Xung sắc mặt đại biến, đôi mắt vằn đầy những tia máu, cố gắng ủ nén sự phẫn nộ, “Không được!"

“Nhị thúc..............."

“Giang sơn này, là do ta khổ cực mãi mới đánh đổi được, tuyệt không thể cứ như vậy mà hai tay dâng lên cho hắn!"

Chương Văn Vhung sắc mặt càng ngày càng đen. Hắn không dễ dàng mới nắm được tất cả trong tay, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ" Hơn nữa, hắn vô cùng rõ ràng, Vi Phong ngay khi phục chức, giờ tử củng hắn cũng đến.

“Nhị thúc, thật không ngờ ngươi thật sự..............."

“Không sai, có Chương Văn Xung ta ở đây, bất kỳ kẻ nào đừng mơ bước lên trên ngôi báu đó!" Chương Văn Phong hướng gần về phía Lý Ánh Hà nói, “Ngươi tốt nhất đừng làm chuyện thừa, tất cả phải nghe theo sự sắp sếp cảu ta, nếu không................"

“Nếu không thì sao?" Lần đầu tiên nhìn thấy Chương Văn Xung đối với mình bất kính như vậy, Lý Ánh Hà không khỏi phẫn nộ.

Chương Văn Xung không nói tiếp, chỉ không ngừng hừu hừ lạnh.

Lý Ánh Hà đầy một bụng suy tư, yên lặng chú ý hắn, rồi vẫn quyết định ngọt nhạt với hắn, “Nhị thúc, ngươi từ bé nhìn Vân nhi lớn lên, đối với nó cũng vạn phần yêu thương, không lẽ ngươi lại thấy chết không cứu sao?"

Hừ, vạn phần yêu thương! Trước đây nếu không phải là do nể cái danh hiệu phi tử của hoàng đế, thì hắn mới không thèm nhòm ngó gì đến cái đứa con gái ngu ngốc đần độn kia.

“Nhị thúc............." Lý Ánh Hà lại hô thêm một lần nữa.

“Đại tẩu, ta hẹn đại thần bàn chuyện quốc sự, đến giờ rồi, có việc gì, đợi khi nào rảnh hãy nói đi!" Chương Văn Xung nói xong, lập tức quay người hướng phía cửa chính đi ra.

“Nhị Thúc, nhị thúc!" Lý Ánh Hà vẫn còn muốn níu kéo, nhưng Chương Văn Xung đã đi xa rồi.

Bà ta phẫn nộ đạp đạp chân, quay lại chiếc ghế lơn ngồi một lần nữa, nhìn ngắm những đồ vật kia, tiếp tục đọc lại nội dung của bức thư, khuôn mặt trắng bệch, lại càng thêm nghiêm trọng.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

“Phụ hoàng, buồn quá đi mất!" Vi Lạc vứt những tấm bài pôkơ tung tóe lên giường, hét lên buồn chán.

“Sao vây? Không muốn chơi cùng phụ hoàng nữa rồi?" Dạo gần đây, những ngày của Vi Phong trôi qua thấp tha thấp thỏm, lúc vui lúc buồn, hắn đã quá lo lắng cho con trai, chỉ cần có chút gió thổi cỏ động (biến động nhỏ) thôi, cũng khiến hắn tâm kinh đảm chiên (lo lắng, sợ hãi), đã sớm mất đi vẻ bình tĩnh và thận trọng trước đây.

“Đương nhiên không phải rồi, chỉ là………..hai người dánh bài thật sự là rất chán. Phụ hoàng, hay là để Dạ thúc thúc bọn họ chơi cùng đi."

“Không được, bọn họ là người ngoài!" Vi Phong lập tức cự tuyệt hắn, hắn phảI thật trân trọng thời gian được ở chung với Vi Lạc, có khi, chỉ là yên lặng ôm chặt lấy Vi Lạc, hắn cũng cảm thấy vo cùng thỏa mãn, do vậy, hắn không muốn để người khác làm phiền cái thời khắc vui vẻ quí báu nhất này.

“Vậy phải làm sao, pôkơ bốn người chơi mới vui!" khuôn mặt bé nhỏ của Vi Lạc vẫn khổ sở, “Phụ hoàng, chúng ta không thể nào vĩnh viễn chỉ chơi pôkơ hai người thôi chứ?"

“Đương nhiên là không," Vi Phong đặt những tấm lá bài trong tay xuống, vòng tay ôm Vi Lạc lên, “đợi phụ hoàng dỗ dành về được mama, tiếp tục cho nàng sinh thêm một muội muội. đến lúc đó vừa đủ có bốn người đánh pôkơ!"

“Muội muội?" đôi mắt to củaVi Lạc sáng lên lấp lánh, trong đầu không ngừng được hiện lên hình ảnh một đứa bé gái nhỏ nhắn dễ thương, xinh đẹp như hoa như ngọc.

“Ân, Lạc Lạc thích em gái hay là em trai?"

“Em gái!" Vi Lạc không chút do dự. Hắn có một đứa bạn cùng chơi tên Bỉ Đặc, mỗi lần nhìn thấy Bỉ Đặc yêu thương em gái nó, hắn đều ngưỡng mộ không thôi, hận một nỗi mình không có một người em gái thật sự.

“Đước! Một năm, Lạc Lạc cho phụ hoàng một năm thời gian, đến lúc đó nhất định sẽ có một muội muội xuất hiện trước mặt con!"

“Một năm? Sao mà lâu quá? Phụ hoàng, có thể nào sớm hơn được không? Không bằng một tháng được không?"

“Một tháng?" ngắm nhìn đứa con trai ngây thơ ngốc nghếch, Vi Phong không kìm được cười.

“Phụ hoàng, gì chứ?" Không có được đáp án khẳng định, Vi Lạc cuống quít.

“Được, được, một tháng, thì một tháng vậy!" Trong vòng một tháng, hắn nhất định phải lưu lại trong thân người Hàn Lăng một hạt giống.

“Wa, tuyệt quá, phụ hoàng vạn tuế!" Vi Lạc vui mừng sung sướng, nhảy nhót trên giường.

Vi Phong ngắm nhìn hắn, một nỗi niềm hài lòng từ trước đến nay chưa từng có lan tỏa ra khắp cơ thể hắn.

Lớn thì dựa vào đầu giường, nhỏ thì nhảy tới nhảy lui, đúng lúc đó, Hàn Lăng bước vào phòng chứng kiến được cảnh này.

“Lạc Lạc, con phải cẩn thận chứ!" nhìn tấm thân nhỏ bé của Vi Lạc gần như muốn nhảy ra khỏi giường đến nơi, trái tim Hàn Lăng phảng phất như cũng muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng vội vàng ôm lấy hắn.

“Ý, mama, người đến rồi?" Vi Lạc không nhịn nổi chia sẻ với mẫu thân niềm vui trong lòng, “Mama, người biết không. Phụ hoàng nói một tháng nữa con sẽ có một muội muội!"

“Ân?" Hàn Lăng bồn chồn một lúc.

“Phụ hoàng ới vừa đồng ý với con, sẽ thật nhanh kéo lại được sự quan tâm của mama, rồi cùng mama sinh một tiểu muội muội, đến lúc đó, gia đình chúng ta bốn người cùng đánh bài pôkơ!"

Hàn Lăng nghe xong, sắc mặt có chút chuyển hồng, ánh mắt theo phản xạ nhìn sang hướng Vi Phong.

Vi Phong cũng cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nhìn lại nàng.

Cả căn phòng, không khítức thì trở nên quỉ dị kỳ quái.

Sau cùng, vẫn là Vi Lạc phá vờ cái không khí ngượng ngùng đó, “Người bị sao vây?"

Sao nàng lại tới đây? Sử lý xong quốc sự, nàng lại bất tri bất giác chạy tới chỗ này.

Trầm ngâm do dự một chút, nàng hỏi: “Bên phía Hắc, có tin tức gì chưa?"

“Chưa có!" Vi Phong gấp gáp trả lời một câu.

“Lý Ánh Hà sớm đã phải nhận được thư rồi, sao lại không có chút động tĩnh gì?"

“Yên tâm đi, ta đã giao phó bọn họ, ngay khi có tin tức gì lập tức báo cáo lại, có lẽ cũng nhanh thôi." Đôi mắt đen láy của Vi Phong lấp lánh phát sáng, nhìn chặt vào nàng.

“Mama, người mệt rồi phải không? Mau ngồi xuống!" Hốt nhiên, Vi Lạc kéo tay Hàn Lăng ngồi xuống bên mép giường.

Hàn Lăng trao cho Vi Lạc một nụ cười sủng nịnh, ngón tay vỗ về trên mái tóc hắn.

“Mama, con muốn đi tè!" Vi Lạc lại nói một câu.

“Mama đưa con đi!"

“Không cần, tự con làm được mà!" Vi Lạc vừa ấn Hàn Lăng đang muốn đứng dậy ngồi trở lại, vừa nhảy xuống giường, rất nhanh đi giầy vào, nháy mắt với Vi Phong, nhanh nhảu chạy thẳng ra ngoài.

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Nghe được một hơi những âm thanh hô hấp vững vàng mà vội vã, Hàn Lăng giờ mới phát giác, bản thân lại ngồi cách Vi Phong gần như thế, sau đó, nàng dự định đứng dậy.

Vi Phong mắt tinh tay nhanh, một tay kéo chặt lấy cánh tay nàng.

“Ngươi........." Hàn Lăng dãy giụa.

“Lăng Lăng, Lăng Lăng!" Vi Phong thuận thế ngồi gần nàng hơn, khoảng cách chỉ cách nàng có hơn chục cm.

Cả người không thể động đậy, Hàn Lăng chỉ có thế nhích thân ra ngoài, ý đồ muốn trốn tránh khỏi sự đựng chạm của hắn.

Nhưng mà, Vi Phong dường như không muốn cho nàng cơ hội này, chỉ giấy sau đó, toàn bộ thân người của nàng đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.

“Ê-----“ Hàn Lăng tức giận, hắn không biết xấu hổ lại còn dám làm như vậy.

“Ngoan, để trẫm ôm nàng, chỉ một lúc thôi, được không? Ân?" Vi Phong giọng nói trầm thấp như thể sắp bị nghẹn lại.

Hàn Lăng nghe vậy, phảng phất như là bị bỏ bùa mê, dãy giụa ngừng lại.

Nội tâm Vi Phong ào ạt dậy sóng, đôi cánh tay răn chắc siết chặt lấy người đang ở trong vòng tay mình, ôm chặt lấy thân thể của cái người mà hắn vẫn ngày đêm nhớ thương, đầu cũng theo đó vùi vào chiếc cổ trắng ngần mịn màng của nàng.

Hàn Lăng lại là một trận thở dài, không động đậy, cứ như vậy để mặc hắn. Hốt nhiên, nàng cảm thấy trên cổ của mình truyền đến một cảm giác hơi buồn buồn ngứa ngứa, lại có chút đau, hóa ra cái tên khốn kiếp này “cắn" nàng.

Nàng đang định mở miệng ra mắng hắn, đôi môi dường như bị một thứ gì đó ấm nóng giữ chặt, đầu lưỡi cũng bị một thứ gì đó ẩm ướt cuốn chặt, tiếp đó, một luồng hơi nóng từ lâu thức dậy cháy bỏng trong người nàng.

“Ân ư........." nàng, từ miệng nàng lại phát ra âm thanh rên rỉ.

Sự phản ứng lại của nàng, khiến cho Vi Phong điên cuồng sung sướng, càng hôn mãnh liệt, bàn tay dần dần trượt lên trước ngực nàng.

Hàn Lăng cảm thấy bản thân như được bước lên trên những đám mây, toàn thân tê dại, từng đột sóng tình đặc biệt công kích nàng, khiến nàng hưng phấn khó cưỡng, đó là sự sung sướng và hài lòng, là khiến nàng không thể ngăn được dục cảm, không thể kháng cự lại của sự sung sướng và mãn nguyện.

“ư------“ nàng rên rỉ, như càng trở nên mê hồn hơn.

Vi Phong cũng nhiệt huyết dâng tràn ồn ào điên cuồng, cảnh tượng bình thưường chỉ xuất hiện trong giấc mơ, như nay lại sống động diễn ra trước mắt. Cao trào dồn dập không dứt, hắn liền đẩy nhanh tốc độ.

Nhiệt độ trong phòng dần dần được thăng hoa, có thể thấy hai người bọn họ sắp sửa tiến lên tới đỉnh cao xúc cảm, thì đột nhiên nổi lên từng đợt từng đợt những tiếng gõ cửa cấp bách đi kèm với những tiếng gọi cửa mang vẻ cung kính..

Hàn Lăng hồi phục lại sự tính tảo trước, ý thức được bản thân đang quần áo không chỉnh tề, cùng lúc cảm thấy xấu hổ thì nàng lại càng thấy ảo não. Trời ạ, nàng đã suýt chút nữa thì cùng hắn làm cái việc kia rồi!

Vi Phong dục hỏa thiêu thân, ánh mắt lồ lộ vẻ chưa thỏa mãn vẫn dính chặt ở trên người Hàn Lăng.

“Hoàng thượng, thuộc hạ là Hắc, thuộc hạ mới trở về, có việc cần bẩm báo!" tiếng gọi cửa lại nổi lên.

Hàn Lăng nhanh chóng đẩy người Vi Phong ra, kéo lên cái áo mà không biết từ lúc nào đã bị Vi Phong kéo tụt xuống tận bụng dưới.

Xác nhận là người Hàn Lăng không còn bị lộ ra nữa, Vi Phong mới mở miệng nói, “Vào đi!" Âm thanh trầm tĩnh, lộ rõ vẻ không vui, thất vọng và chưa được thỏa mãn.

Cửa phòng bật mử, Hắc cung kính đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trên giường, cảm nhận được một luống không khí đầy tình ý vẫn chưa kịp tiêu tan, hắn không khỏi âm thầm **** rủa bản thân, xem ra, hắn đã phá hỏng việc tốt của hoàng thượng rồi!

“Không phải nói là có việc cần bẩm báo sao?" Vi Phong đầy một mặt khó chịu.

“Uh," Hắc điệu bộ trang nghiêm, nghiêm túc báo cáo: “Hoàng thượng, kế hoạch đó, xem ra thất bại rồi!"

“Là ý gì?" Vi Phong cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.

“Thuộc hạ sau khi đưa thứ giao cho Lý Ánh Hà, vẫn tiếp tục âm thầm quan sát. Vốn Lý Ánh Hà đã dự định đáp ứng yêu cầu của hoàng thượng, nhưng mà lại bị tên cẩu tặc Chương Văn Xung nhiều lần ngăn cản.........."

“Sau đó thì sao?" Hàn Lăng không kìm được xen vào hỏi.

“Sau đó, thuộc hạ liên tiếp ba ngày liền không còn nhìn thấy Lý Ánh Hà nữa, thuộc hạ cho rằng, bà ta nhất định là bị Chương Văn Xung nhốt lại rồi. Còn nữa, Chương Văn Xung mấy ngày gần đây liên tục cùng với một số quan viên mật đàm, thuộc hạ không biết nên làm thế nào thì tốt, nên quay về đây bẩm báo lại với hoàng thượng.

“Xem ra, thời gian để cho Chương Văn Xung xưng đế đã càng ngày càng gần rồi." Hàn Lăng tâm sự trùng trùng nói ra sự suy đoán của mình.

Vi Phong không tiếp lời, sắc mạt thì lại nghiêm trọng vô cùng.

Đúng lúc này, Vi Lạc bước vào, tạm thời phá vỡ không khí trầm mặc.

“Phụ hoàng, mama, xảy ra chuyện gì vậy?" đứa trẻ lớn trước tuổi như hắn, lập tức cảm thấy không bình thường.

“Không có gì!" Hàn Lăng nắm lấy tay hắn, “Lạc Lạc, chúng ta về thôi."

“Nhưng mà..........."Vi Lạc nhìn về phía Vi Phong, dường như là đang đợi điều gì đó.

Vi Phong xoa xoa lên đầu hắn, dịu dàng nói: “Lạc Lạc về trước với mẹ nhé, phụ hoàng ngày mai sẽ đi tìm con!"

Vi Lạc do dự mất một vài giây, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy tạm biệt phụ hoàng, tạm biệt Hắc thúc thúc!"

Hàn Lăng mang Vi Lạc đi, vừa nghĩ vừa đi về hướng cung điện của mình...........

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Đại điện nghiêm trang, các quan viên khuôn mặt nghiêm túc, đang thấp giọng thảo luận gì đó.

Hàn Lăng ngồi trên ngai vàng, ánh mắt không rời khỏi bức thư trong tay mình.

Cái lão hồ lý Chương Văn Xung kia, hắn lại nghĩ đến tiên hạ thủ vi cường, phái người mang chiến thư tới đây, yêu cầu Xinh tươi quốc dâng ra Vi Phong, không thì, Dụ Trác hoàng triều lập tức xuất binh tấn công Xinh tươi quốc.

Ánh mắt Hàn Lăng di chuyển ra khỏi bức thư,, hướng về phía chúng đại thần, “Quả nhân dự định nghênh chiến, các vị khanh gia ý kiến thế nào?"

“Bệ hạ, bì tức cho rằng, vẫn là giao ra cái tên Thánh Tông Quân gì đó!" Một đạo âm thanh, đến từ phía hàng quan viên thứ năm truyền tới, là người đã bị giáng chức Tô Dĩ Trân.

“Bệ hạ, đây rõ rang là do Chương Văn Xung bức người quá đáng, rõ ràng không hề coi Xinh tươi quốc chúng tar a gì mà, chúng ta nhất định không thể nghe lời như vậy, nếu không hắn sẽ cho rằng chúng ta sợ hắn. “Binh bộ thượng thư tiếp tục phát ngôn.

“Không sai, Chương Văn Xung dã tâm hừng hực, không những mưu quyền đoạt lợi, lại còn muốn dồn Thánh Tông Quân vào chỗ chết, loại hành động này, khiến cho người trong thiên hạ căm phẫn vô cùng." Nữ quan hình bộ thượng thư cũng cảm thấy bất bình tức giận. Nàng và Hàn lăng quan hệ rất tốt, từng tham gia hôn lễ của Hàn Lăng và Liễu Đình Phái, cũng mập mở hiểu được quan hệ của Hàn Lăng và Vi Phong.

“Không cần biết hắn thế nào, thì đó là việc của quốc gia hắn, căn bản không lien quan gì đến chúng ta, chúng ta không nên xen vào!" To Dĩ Trân tiếp tục phản biện.

“Cái gì gọi là không liên quan gì tới chúng ta? Thánh Tông Quân thời còn tại vị, vốn duy trì quan hệ rất tốt với chúng ta, tâm địa Chương Văn Xung, người ngoài cũng biết, nếu như có ngày hắn đăng cơ làm hoàng thượng, nhất định sẽ gây bất lợi cho Xinh tươi quốc." Hình bộ thượng thư lại nói.

“Không sai, vì lợi ích của Xinh tươi quốc, vi thần vẫn cho rằng, không thể để cho Chương Văn Xung đạt được ý đồ, bao nhiêu năm nay, chúng ta vẫn yên bình vô sự, mà không hề chịu sự xâm phạm của Dụ Trác hoàng triều, đó là bởi vì Thánh Tông Quân tấm lòng nhân từ, nhưng mà tên Chương Văn Xung này, mới nhìn đã biết là không phải là người tốt!"

Tíếp đó, đại thần mỗi người đều đã có chủ kiến, một số tán thành quyết định của Hàn Lăng, còn đám người của To Dĩ Trân, thì lại nhất mực đưa ra ý kiến phản diện.

Mọi người tranh cãi nhau cả một canh giờ, vẫn không thể đưa ra được kết luận gì, Hàn Lăng đành phải tạm thời tuyên bố bãi triều, chuấn bị hồi cũng thương lượng với Liễu Đình Phái trước, xem hắn có diệu kế nào không.

“Bệ hạ, cái người đàn bà kia muốn gặp người!" Hàn Lăng vừa mới trở về tới tẩm cung, Tố Nga đã đi tới bẩm báo, không muốn để cho nhiều người biết chỗ giam cầm Vân phi, Hàn Lăng phái nàng phụ trách mang cơm tới cho Vân phi.

Hàn Lăng đường đột, lệnh Tố Nga lui, tự mình đi tới mật thất.

“Ta muốn gặp hoàng thượng!" Câu đầu tiên Vân phi nói chính là muốn gặp Vi Phong.

“Hắn không có thời gian để ý ngươi!" Hàn Lăng lạnh lùng lườm ả.

“Nói láo! Cái tên yêu nữ nhà ngươi, không những trong hoàng cung độc chiếm hoàng thượng, đến cả nơi đây, cũng bá chiếm không buông. Còn nữa. Nếu như để cho mẹ ta biết là ngươi giam cầm ta, bà nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Hàn Lăng không kìm được hừ lạnh, nếu như nói rằng, Lý Ánh Hà cái mụ độc phụ chết tiệt kia đến tính mạng bản thân còn khó giữ, thì không biết ả ta có ngay lập tức ngẩt xỉu không nữa.

“Ê! Tiện nhân................"

Hàn Lăng giơ cánh tay mình lên, căm tức nhìn, sau cùng lại không đánh nữa.

“Sợ rồi sao? Hừ, ngươi tát ta bao nhiêu bạt tai, ta đều nhớ hết, đợi tới lúc ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi. Hòang thượng đến lúc đó cũng sẽ nghe theo lời ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết, xem hoàng thượng vĩnh viễn phục vụ cho ta, xem chúng ta ân ái như thế nào."

Đần độn, hám giai, đúng là muốn đàn ông muốn đến phát điên rồi! Nhìn vân phi đầy mặt dâm đãng thèm muốn, trong đầu Hàn Lăng dần dần hình thành nên một chủ ý
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại