Một Cộng Một Bằng Ba
Chương 4
“Chú, người ăn cơm tối chưa?" Đôi môi hồng hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ngẫu Nhiên tru ra, đôi mắt mở to nhìn một cách hiếu kì, nhìn nam nhân đầu tiên mẹ đưa về nhà.
“Chú chưa ăn." Trang MInh Tuấn xoa xoa đầu cậu nhóc, tiểu nam hài năm tuổi này thật tuấn tú, làm cho hắn cảm thấy rất thân thiết.
" Chú ở lại đây ăn cơm là được mà." An Ngẫu Nhiên cảm thấy được thiện ý của hắn, liền kéo tay hắn, dường như đã rất có cảm tình với người chú cao to đẹp trai này.
“Tiểu Nhiên, con không thể…" An Tâm Khiết đứng một bên nghe được, suýt ngất.
“Được." Trang Minh Tuấn đông ý, khóe miệng hiện lên nụ cười chế nhạo, nhìn An Tâm Khiết, tựa hồ như ám chỉ cô, cư nhiên lại che giấu mọi người một chuyện to lớn như vậy.
“Tiểu Nhiên, con cùng dì lên lầu trước đi." An Tâm Khiết kéo cậu nhóc đến bên người, phòng bị liếc mắt nhìn Trang Minh Tuấn.
Con Trai vừa lên lầu, hai tay cô lập tức khoanh trước ngực. “‘Trang MInh Tuấn, tốt nhất anh lập tức ___"
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu." Không đợi cô nói xong, hắn đã đi về phía nahf trọ. " Bố đứa bé là ai?"
Những lời hắn nói khiến cô đang muốn đuổi hắn không kịp phản ứng, luống cuống chân tay. “Anh ta… Tôi, tôi muốn một mình nuôi nấng Tiểu Nhiên." Sao hắn lại hỏi việc này? Đuổi theo bước chân hắn, cô cúi đầu chột dạ, phát hiện bọn họ đã đi vào thang máy.
“Tầng mấy?"
“Tầng tám…" Lời còn chưa dứt, vẻ mặt cô kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ. " Sao anh lại theo tôi lên tầng? Đã không còn sớm, anh mau đi đến tiệc chúc mừng đi."
“Tôi không đến đó, không chừng bọn họ còn thoải máu hơn." Trang Minh Tuấn đứng thẳng người. “Huống hồ, con trai cô mời tôi ăn cơm tối, tôi không ăn, cậu nhóc sẽ rất thất vọng."
“Sẽ không đâu, Tiểu Nhiên rất thông minh, tôi sẽ nói với nó anh có việc phải đi trước." An Tâm Khiết nở nụ cười miễn cưỡng.
Giờ phút này, cô rất muốn đánh cho hắn bất tỉnh rồi lôi đi ___ miễn là ngăn cản hắn vào nhà.
Nhưng, hắn vừa mới cứu cô thoát khỏi nguy hiểm… Cô sao có thể lấy oán trả ơn, huống chi hắn cao lớn như vậy, cô có dùng hết sức cũng không thể đánh cho hắn bất tỉnh…
“Chúng ta tới rồi." trong thời gian ngắn mà bao nhiêu ý nghĩ rối loạn xuất hiện trong đầu cô, Trang Minh Tuấn nhẹ nhàng năm skhwur tay cô, kéo cô đang thất thần ra khỏi thang máy.
“Đạo diễn Trang, buổi tối hôm nay tôi đã làm phiền anh quá nhiều rồi, anh thực sự không cần phải chiều theo ý của con trai tôi, anh chụp quảng cáo vất vả như vậy, nên về nhà nghỉ ngươi cho tốt." Tình thế cấp bách, cô nắm chặt tay Trang Mnh Tuấn.
“Tôi không c㭠thấy phiền chút nào, cũng không cảm thấy vất vả." Nhìn cô bất an, hắn cảm thấy rất thú vị. Hắn đã phát hiện ra, An Tâm Khiết là một người mẫu hoàn mỹ, tự tin, hắn rất ít khi gặp được cô người mẫu nào chân thật lại thẳng thắn như cô, nhưng hắn lại không ngờ, cô lại có thể che giấu một bí mật to lướn như vây – chưa lập gia đình mà đã có con.
Cha của cậu nhóc kia ở đâu? Không có bố đứa bé, cuộc sống của cô chắc chắn rất khó khăn, phải nuôi con một mình, biết bao vất vả và gian khổ, hắn đều hiểu rõ…
Sao cô có thể vừa chăm sóc con trai vừa đi làm người mẫu? Thậm chí khi làm việc, cô vẫn luôn duy trì tình thần và thái độ làm việc hết sức nghiêm túc.
Điều này khiến cô trở nên mẫu thuẫn, thần bí khiến hắn muốn biết rõ thêm về tính cách của cô.
Còn có Tiểu Nhiên, con trai cô, lần đầu hắn gặp một cậu nhóc rất đáng yêu như một tiểu thiên sứ.
Hắn rất lễ phép, không sợ người lạ, vẻ mặt tươi cười sáng lạn tràn ngập ánh mặt trời…
Cho nên, dù biết An Tâm Khiết rất xấu hổ, muốn đuổi hắn đi, hắn vẫn muốn mặt dày vào nhà cô.
Tất cả về An Tâm Khiết, hắn đều hiếu kì, muốn biết.
Bữa cơm tối này, là bước khởi đầu cơ bản.
“Tiếu Nhiên nếu đói bụng, ăn tạm một chút bánh quy trước." An Tâm Khiết mặc tạp dề, từ trong phòng bếp ngó ra nhìn một lớn một nhỏ, “Mẹ nấu cà ri Nhật cho con ăn, thật thích."
Lục Dung Dung có cuộc hẹn nên sau khi xác định cô bình yên vô sự thì lập tức rời đi.
Bây giờ, trong nhà còn ba người bọn họ.
Cảm giác mơ hồ hiện lên, ngực cô từ từ dâng lên hơi men, cô cảm thấy không khỏe cũng không được tự nhiên, tay chân luống cuống.
“Chú, cháu nói cho chú biết, cà ri mẹ cháu nấu là món cà ri ngon nhất trên thế giới___" Tiểu Nhiên bắt hai bàn tay, chậm rãi đếm từng ngón tay. “Cà ri, cả cơm trứng đều là những món Tiểu Nhiên thích ăn nhất."
“Ngoại trừ cà ri và cơm trthì Tiểu Nhiên còn thích những gì? Nhìn khuôn mặt non mềm hồng hào của cậu nhóc, Trang Minh Tuấn không thể không tươi cười vui vẻ, thu hút, “Có thích bóng chày không?"
“Bóng chày?" Tiểu Nhiên vừa nghe thấy hai chữ này, hai mắt lập tức mở to sáng lên. “Thích… Thế nhưng, thế nhưng Tiểu Nhiên sẽ không đánh…"
Cậu nhóc có chút xấu hổ cúi đầu, “Tiểu Nhiên không có baba, nên không có ai dạy… Nhưng không sao, Tiểu Nhiên có mẹ! Ngoại trừ bóng chay, Tiểu Nhiên còn có thể làm được rất nhiều việc khác!"
Nhìn cậu nhóc cố gắng che giấu sự thất vọng, cố gắng mỉm cười, trong tâm Trang Minh Tuấn cảm giác có một vật gì đó sắc nhịn hung hăng đâm vào.
Tuy rằng không có baba, nhưng cậu nhóc luôn cố gắng không để ý tới, có lẽ vì không muốn mẹ
thêm vất vả, sẽ càng đau lòng hơn?
Thật sự là một đứa con tốt…
“Cuối tuần này, nếu như Tiểu Nhiên rảnh, chú Trang sẽ đưa cháu đi mua găng tay chơi bóng chày." Trang Minh Tuấn ôm cậu nhóc đặt trên đùi, nhìn hắn cười tủm tỉm. “Mua găng tay chơi bóng xong, sẽ đưa cháu đi đánh bóng chày."
“Thật sao?" Giọng nói của Tiểu Nhiên lộ rõ sự vui sướng.
Trang Minh Tuấn trịnh trọng gật đầu.
Đôi mắt tinh khiết của Tiểu Nhiên đầy hạnh phúc và vui sướng, Trang Minh Tuấn nhìn thấy, khuôn mặt lập tức trở nên dịu dàng khác thường.
" Chúng ta cùng ngoắc tay." Tiểu Nhiên ngây thơ chất phác vươn ngón út ra.
“Được." Trang Minh Tuấn cũng vươn ngón út ra.
Nghe hai người nói chuyện, khóe mắt An Tâm Khiết nóng ướt.
Cô nhanh chóng đóng cửa nhà bếp, kìm nén chính mình khóc nức nở.
Cô đang làm sao vậy?
Nhìn thấy hình ảnh hai người họ ở chung rất hài hòa lại khiến cho cô cảm động?
Cô lau mạnh nước mắt rơi xuống, nắm cặt chiếc thìa trong tay.
Dù thế nào, cô nhất định phải giữ bí mật này trong lòng, cô cũng không cho Trang Minh Tuấn cơ hội để gặp Tiểu Nhiên nữa, từ mai trở đi, cô muốn Trang Minh Tuấn biến mất khỏi cuộc sống của mình mãi mãi, mặc kệ hắn và Tiểu Nhiên đã có giao hẹn gì!
Còn hôm nay, cô không muốn cướp đi niềm vui sướng của con trai.
Bởi vì hai người họ, dù sao cũng là cha con.
Trang Minh Tuấn trở thành thượng khách ở nhà An Tâm Khiết, hắn không chỉ thỉnh thoảng xuất hiện đúng bữa ăn tối mà còn đưa Tiểu Nhiên ra ngoài đánh bóng chày vào mỗi ngày nghỉ.
An Tâm Khiết biết chính mình phải từ chối hắn, phải tuyệt đối ngăn cản Trang Minh Tuấn và Tiểu Nhiên gặp nhau, nhưng khi cô nhìn sự sung sướng của con trai phát ra từ nội tâm, hơn nữa Trang Minh Tuấn đối xử với Tiểu Nhiên rất tốt, đã kiên nhẫn lại dịu dàng, thậm chí bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, cùng nhau đi trên đường…
Cô không có cách nào khiến mình có quyết tâm chia rẽ họ.
“Tôi thật không ngờ, anh lại thích trẻ con." Cả buổi chiều điên cuồng tập đánh bóng, An Ngẫu Nhiên mệt mỏi về nhà ngủ, cô theo thói quen, pha một cốc caffe cho Tràn Minh Tuấn.
“Có một người bạn nhỏ thông minh như Tiểu Nhiên, có ai là không thích?"
Khuôn mặt sắc sảo của Trang Minh Tuấn nhất thời trở nên dịu dàng, “Cô dạy dỗ nó thật tốt, mặc dù không có baba, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó rất hạnh phúc."
“Tôi cũng chỉ làm hết khả năng… Tiểu Nhiên rất hiểu chuyện, rất thông minh. .Nó chưa bao giờ đưa ra đồi hỏi quá mức… Cho nên nhiều khi, tôi cảm thấy có lỗi với nó." Ngồi trên sô pha, cô uống caffe, ánh mắt có vẻ mờ mịt.
“Cũng đâu phải lỗi của cô." Cảm nhận được xung quanh cô tỏa ra sự u buồn, Trang Minh Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, cười nhạt một tiếng.
“Cái gì?" An Tâm Khiết hoảng hốt quay đầu nhìn hắn, sao hắn lại biết cô đang nghĩ cái gì?
“Không cho nó một gia đình đầy đủ.’ Trang Minh Tuấn cũng cầm lấy cốc caffe, “Tuy tôi không biết vì sao cô và bố Tiểu Nhiên chia tay, nhưng tôi tin rằng, nếu như có thể, cô tuyệt không mong Tiểu Nhiên không có bố, cho nên nhất định cô có nỗi khổ tâm nào đó, cô không nên cảm thấy có lỗi với Tiểu Nhiên."
Trải qua mấy ngày ở chung, hắn hiểu rõ, cô là một người mẹ tốt hiếm có.
“Anh… Thực sự nghĩ như vậy sao?" Nghe Trang Minh Tuấn nói, không hiểu sao cô lại đổ mặt, còn có chút run sợ.
Tuy hắn không biết rõ chân tướng nhưng lại đi an ủi cô. “Thực ra bình thường tôi luôn bỏ qua cảm nhận của con trai, vì công việc qáu bận nên không thể đến đón nó đúng giờ tan học, thậm chí rất ít khi ngồi ăn cùng nó, càng không thể dẫn nó ra ngoài chơi trong ngày nghỉ, ngày lễ… Không, ta không phải là người mẹ tốt, không thể… Nhưng nó vẫn cười nói với tối, không sao, mẹ vất vả như vậy, Tiểu Nhiên sẽ không buồn…Tiểu Nhiên…"
An Tâm Khiết nghẹn ngào không nói lên lời.
Nước mắt lăn dài trên má, cô cúi đầu, nhắm mắt lại, im lặng hồi phục tâm tình.
“Cô cố gắng làm việc, cũng là vì Tiểu Nhiên, vì tương lại tốt đẹp cua nó. Tiểu Nhiên hiểu rõ điều này, mới có thể luôn luôn mỉm cười." Trang Minh Tuấn cầm hai tay đang run nhè nhẹ của cô, đem sức mạnh và sự ấm áp truyền đến nọi tâm của cô, “Nhìn như này cũng thấy được cô là một người mẹ tốt, Tiểu Nhiên rất mẫn cảm, nó nhất định sẽ cảm nhận được cô luôn yêu thương nó, nên nó mới quan tâm cô như vậy."
“Đúng vây, Tiểu Nhiên thực sự rất quan tâm tôi." An Tâm Khiết ngước mắt, muốn nén nước mắt lại, mỉm cười, nhưng nước mắt lại càng nhiều hơn, giờ phút này đều rơi xuống, “Anh xem tôi, không ra sao cả, lại khóc lên…"
“Cô muốn khóc thì cứ khóc đi!" Hắn chỉ vào vai mình, giọng nói chân thành, " Ở đây____ tạm thời cho cô mượn dựa vào một chút, sẽ không thu tiền đâu."
Nhìn bộ dáng An Tâm Khiết khóc rất yếu đuối, khiến đáy lòng hắn trở nên nhu mềm mỏng, hắn rất muốn lau đi nước mắt đầy âu sầu của cô.
Cô gái này nhìn như một người mẹ độc thân kiên cường, nhưng những gian khổ của cô không phải người thường đều có thể nhận ra được.
“Thật sao?" Cô hít hít cái mũi hồng lên vì khóc, nhìn vào bờ vai của hắn.
Có lẽ… Chỉ dựa vào một chút thôi, sẽ không có vấn đề gì chứ.
Mấy năm quá, cô luôn một mình cố gắng chèo chống, chưa từng có ai cho cô mượn bờ vai…
“Thật!" Trang Minh Tuấn vươn tay, ôm đầu của cô, bá đạo kéo tới đặt tren vai. “Nói cho cô dựa vào, cô còn do dự cái gì?"
Câu nói mạnh mẽ này lại khiến cô an tâm nhắm mắt lại.
An Tâm Khiết chưa từng nghĩ tới, bản thân lại thổ lộ nối lòng với hắn, nói hết phiền não, thậm chí lại nảy sinh ý muốn nương tựa.
Du cho biết tất cả đều là hiểu lầm, dù cô không thể trách cứ điều gì… Nhưng đối với nam nhân đã cướp đi trinh tiết của mình, cô vẫn ghi hận trong lòng.
Đến khi ông trời tặng cô một món quà hoàn mỹ ____Tiểu Nhiên, cô mới từ ác mộng đen tối từ từ tỉnh lại, chấn an tinh thần, bản thân quên đi ký ức thống khổ, bắt đầu học cách bước về phía trươc, nhìn về tương lai.
Nhưng mà hiện tại… ký ức thông khổ của đêm hôm đó, còn có hận thù đối với hắn, có thể thay đổi theo thời gian, hơn nữa ngày càng hiểu rõ hắn, cô dần dần buông sự hận thù?
Tối thiểu, cô biết hắn tên là Trang Minh Tuấn, hắn có tài, nhiệt huyết với công việc, còn nhiệt tình, thiện lương, thậm chí đã từng cứu cô, căn bản không phải là một người bại hoại đùa giỡn phụ nữ.
“Tôi còn chưa nói cho cô biết, cô pha caffe rất ngon, món cà ri và cơm trứng cô nấu cũng rất ngon– nhưng hình như cô chỉ biết có hai món này." Đến nhà cô ăn uống một thời gian, hoặc là Lục Dung Dung làm bữa tối, hoặc là bạn tốt Lê Nguyệt Nhã ở dưới lầu xuống bếp; còn nếu như là cô tự tay nấu, nhất định sẽ là cà ri, hoặc là cơm trứng.
“Bây giờ anh đang trách cứ tôi là một người mẹ không tốt sao?" Giọng điệu An Tâm Khiết nũng nịu.
“Nếu như anh không thích, thì không nên đến nhà tôi ăn cơm."
“Tôi đâu có nói là không thích." Trang Minh Tuấn giơ tay, nghịch sợi tóc trên trán cô, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô.
Hắn đã từng hợp tác với cô trong công việc, đã quá quen thuộc với khuôn mặt của cô, nhưng khuôn mặt không son phấn trắng trong thuần khiết này của cô vẫn khiến cho hắn có ấn tượng mãnh mẽ, đến nỗi nhìn mãi không chán.
“Cô nấu cơm rất ngon, tuy là một món." Lông mày hắn khiêu lên ranh mãnh.
“Nhưng đối với một người đàn ông độc thân như tôi mà nói, đã là rất hiếm có." Hắn thật tâm nói.
Hắn mỗi lần không mời mà đến, đều cảm nhận được thái độ không hờn giận cũng không hoan nghênh của cô, nhưng là chính hắn không chịu được nên muốn đến nhà cô, hắn thích khuôn mặt tươi cười của Tiểu Nhiên, còn có những điều này khiến hắn có cảm giác của một gia đình.
“Ăn hay không là tùy anh, tôi cũng chỉ biết nấu hai thứ này, Tiểu Nhiên còn không phàn nàn, anh không có tư cách để phàn nàn!" Sau khi cùng hắn tranh cãi vài câu, trong lòng cô đầy buồn bực đã giảm bớt đi không ít.
Hai gò má của An Tâm Khiết đỏ lên, rời khỏi bờ vai của hắn, chậm rãi ngồi thẳng người.
Thật là có chút mất mặt, cô ở trước mặt hắn lại biểu hiện yếu đuối như vậy.
“Khá hơn chút nào chưa?" Trang Minh Tuấn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cảm thấy chút thương tiếc lại có chút khoan khoái nói không nên lời, “Sau này nếu như cô muốn khóc, hãy gọi điên cho tôi, nếu ta rảnh nhất định sẽ cho cô mượn vai để tựa vào."
“Không cần, tôi không muốn cả ngày khóc sướt mướt." An Tâm Khiết hít sâu, dũng cảm ngước mi lên nhìn thẳng hắn.
Trong mắt hắn có chứa sự ân cần, có chút chế nhạo lại có thêm ôn nhu, khiến lồng ngực cô nóng ran.
Hắn chẳng những không phải là một nam nhân xấu mà còn là một nam nhân rất rất tốt.
Chỉ tiếc… Bọn họ vĩnh viễn không có khả năng.
“Được rồi, còn chưa cảm ơn anh về chuyện của Uông Ưu Đình, anh không chỉ đã cứu tôi, còn thay tôi xử lí mọi chuyện." Cô bị ý nghĩ kia xâm chiếm trong đầu hù dọa, cô lảng sang chuyện khác, khiến những ý nghĩ trong đầu kia biến mất.
“Cũng đâu có gì, nhắc đến cô ta làm gì?" Ngày thứ hai, hắn lập tức tìm Uông Ưu Đình, không những yêu cầu cô ta xin lỗi An Tâm Khiết còn muốn đem cô ta đến cục cảnh sát, bắt cô viết cam kết, đảm bảo từ nay về sau sẽ không gây phiền phức cho An Tâm Khiết, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
“Huống chi đến cuối cùng, cô còn không có tiếp thu ý kiến của tôi, lại thả cho cô ta đi." Hai tay Trang Minh Tuấn ôm trước ngực, bất mãn nhướng mày.
“Bởi vì trong nhà cô ấy cũng có chuyện." An Tâm Khiết cầm lấy chiếc cốc, “Anh có muốn uống một cốc nữa không?"
Trang Minh Tuấn gật đầu.
“Anh nghĩ xem, cô ấy đã đủ khổ rồi, làm sao tôi có thể khiến cô ấy khổ hơn nữa?" Cô nghiêng người lấy gói caffe, cảm thán.
“Nếu như Tiểu Nhiên gặp khó khăn cần tôi hỗ trợ, vì nó, tôi có thể lựa chọn không kết hôn cùng nam nhân mình yêu thương, thậm chí có thể buông tay ước mơ người mẫu từ nhỏ của mình… Có lẽ tôi cũng sẽ vì nhất thời đố kị mà làm ra những chuyện điên khùng…"
“Cô vĩnh viễn sẽ không lựa chọn làm tổn thương người khác, cô sẽ trút hết những bất mãn trong lòng." Tràn Minh Tuấn đứng lunw, tựa người vào cửa nhìn cô.
“Vì sao anh biết?" An Tâm Khiết mở to con mắt hiếu kì.
“Bởi vì cô rất lương thiện, cũng rất nhân từ, còn rất khoan dung. Hơn nữa, cô biết chính mình đang làm cái gì, sẽ không hồ đồ đến mức gây ra những chuyện như vậy, bởi vậy cô mới thành công hơn cô ta, cô ta chỉ có thể đô kị với cô, nhưng lại không hề biết nguyên nhân cô thành công là gì." Ánh mắt của hắn lấp lánh có hồn,, nhìn thẳng khuôn mặt đnag đỏ bừng của cô.
Ưu điểm của cô, trong mắt hắn nhìn rất rõ,
trong lòng hắn cũng rất rõ.
“Chẳng qua là mới anh vài bữa cơm, đạo diễn Trang, anh cũng không cần khen tôi như vậy." Sau khi cho đường, cô quấy cốc caffe trong tay, dòng nước bập bềnh, dường như muốn đem cô hút vào một thế giới không ai biết.
Cô ruốt cuộc làm sao vậy?
Vì sao cô lại cảm thấy xấu hổ?
Vì sao chỉ có mấy câu nói của hắn lại khiến cô vui sướng, ấm áp, lại muốn mỉm cười?
An Tâm Khiết, ngươi mau tỉnh lại đi!
Cho dù hắn là baba của Tiêu Nhiên, ngươi cũng không thể động tâm với hắn được.
Nghĩ đến con trai, nếu như cho hắn biết Tiểu Nhiên là ai, nếu như hắn phát hiện ra mình đang che giấu một bí mật… Hắn còn có thể có vể mặt ôn hòa, dịu dàng săn sóc cô sao?
Đến lúc đó, chỉ sợ đến trận bão to cũng không có khả năng hình dung được.
Trong phòng chụp ảnh, An Tâm Khiết đang chụp ảnh cho tạp chí, cô cùng nhiếp ảnh gia và chủ biên bàn bạc.
“Tâm Khiết, tạp chí lần này, cần thể hiện hình ảnh của OL và các bà nội trợ, vì vậy cô phải thể hiện được cảm xúc của họ, nên ngọt ngào một chút ____" chủ biên tạp chí Từ Lâm nói, đột nhiên có người cắt đứt.
“Chủ biên Từ, đã lâu không gặp." Đột nhiên có người xuất hiện tại phòng chụp ảnh, không ngờ lại là Trang Minh Tuấn
“Đạo diễn Trang, sao anh lại tới đây?"
Từ Lâm kinh ngạc, An Tâm Khiết cũng trợn tròn mắt.
“Tôi tới thay An Tâm Khiết xin nghỉ." Trang Minh Tuấn mang theo nụ cười tự tin, nhẹ nhàng kéo cánh tay An Tâm Khiết.
"Anh nói đùa gì vậy? Chúng tôi chuẩn bị chụp ____"
‘Chúng ta đi thôi." Không đợi cô nói xong, Trang Minh Tuấn đã nắm chặt cánh tay cô, bước nhanh về phía cửa.
“Từ Lâm, tôi thiếu anh một ân tình!" Đi tới của phòng, Trang Minh Tuấn đẹp trai xoay người, nhấc tay cúi chào.
“Hôm nay đem cô cho tôi mượn, ngày mai tôi sẽ hảo hảo báo đáp cô!"
“Tiểu tử thối…" Từ Lâm tiến lên một bước, bỗng chốc dừng lại, “Nhớ kĩ ngày hôm nay ngươi nói gì, ngươi thiếu ta một ân tình rất lớn!"
“Đã biết, đã biết…" Mang theo vẻ ngạo nghễ đắc ý, Trang Minh Tuấn không để ý đến sự phản đối của An Tâm Khiết, lôi cô ra khỏi phòng.
“Rốt cuộc có chuyện gì?" An Tâm Khiết cố sức bám khung cửa, không cho hắn thuận lợi lôi cô đi. “Có phóng viên ở ngoài! Anh không sợ bọn họ viết lung tung sao?"
Hắn giống như thổ phỉ, xông vào trong phòng cướp lấy cô, thấy tình hình này, phóng viên sẽ nghĩ như thế nào, sẽ viết như thế nào? Cô vừa nghĩ đến, cả người tức giận đến phát run.
“Tiểu Nhiên cần cô!" Hắn tóm tay cô đang bám chặt khung cửa lôi ra.
“Cô đã quên cô hứa với nó, cuối tuần này sẽ dẫn hắn đi chơi ở công viên sao?"
“Tôi có công việc, cho nên không thể khác được…" An Tâm Khiết chỉ sửng sốt một chút đã bị hắn lôi vào trong xe.
Chuyện cô hứa với Tiểu Nhiên, sao hắn lại biết được?
“Tuy rằng nỗ lực công tác là rất tốt, nhưng cô cũng không thể thất hứa với Tiểu Nhiên mãi được, khiến nó thất vọng." Trang Minh Tuấn hoàn toàn không để ý tới cô, hắn khởi động ô tô. “Tiểu Nhiên là một đứa trẻ rất mẫn cảm, nếu như cô cứ như thế, nó nhất định sẽ mất đi niềm tin với cô."
“Cho dù như vậy, anh cũng không thể xông vào phòng chụp ảnh được." Cô nhăn lông mày, giọng nói mệt mỏi.
Cô không có cách nào không thừa nhận hắn nói hết sức thuyết phục, cũng rất có đạo lý. “Anh làm phiền công việc của tôi. Từ tổng biên là đại ân nhân của tôi, khi tôi không có bất kì một thông báo nào, thậm chí muốn từ bỏ sự nghiệp người mẫu, là ông ta cho tôi cơ hội, cho nên anh không thể ___"
“Cô là một người mẫu chuyên nghiệp, nhưng cô cũng là một người mẹ." Trang Minh Tuấn ý vị thâm trường liếc nhìn cô.
“Đúng…’ An Tâm Khiết áy náy gục đầu xuống, gần đây cô quả thật đã không để ý đến con trai.
“Tôi đảm bảo Từ Lâm sẽ không vì chuyện ngày hôm nay mà giảm thiểu công việc của cô, huống hồ, là tôi bắt cóc cô, muốn trách cũng chỉ có thể trách tôi." Thái độ của cô chăm chú khiến hắn lộ ra nụ cười tán thưởng. “Sau này có rất nhiều cơ hội báo đáp, không cần nóng lòng như vậy."
Xem ra, cô chính là một cô gái sâu sắc.
Trang Minh Tuấn phát hiện, tiếp xúc với cô càng nhiều, hắn càng ngày càng có thiện cảm với cô.
“Anh quen Từ chủ biên sao?" Nếu đã rời xa phòng chụp, cô quyết định thản nhiên tiếp nhận sự bố trí của hắn.
“Anh ta học cùng trường với tôi, cũng là bạn bè cùng học tại Mỹ."
“Khó trách anh to gan như vậy, dám chạy vào phòng chụp kéo tôi ra." Nhớ lại hình ảnh và rồi, cô nuốt một ngụm nước bọt. “Ngày thường hắn nghiêm túc như vậy, rất khó lại gần, nhưng hình như với anh một chút khó chịu cũng không có."
“Cô thấy hắn đứng trước mặt các người mẫu ăn nói rất rõ ràng vậy thôi, còn trên phương diện tình cảm hắn rất đần độn! Nếu như không có ta giúp đỡ, hắn có thể theo đuổi được bà xã sao?"
“Nói như vậy, anh chính là cao thủ chuyên theo đuổi các cô gái sao?" Nhớ tới tên gọi mà tạp chí đặt cho hắn, An Tâm Khiết nở nụ cười tinh quái, “Không xong, tin đồn mới lần này, sẽ không có thêm cả tôi chứ?"
“Có thể." Dáng vẻ Trang Minh Tuấn ung dung nhìn cô. “Cô để tâm sao? Nói không chừng, sẽ ảnh hường đến thái độ của những người đang theo đuổi cô."
Cô không phát hiện được trong mắt hắn đang che dấu chuyên chú, cô chỉ tùy ý lắc đầu, “Tôi đương nhiên không để tâm, hơn nữa cũng không có ai theo đuổi, anh quên tôi đã có Tiểu Nhiên sao?"
“Vậy cô ___ tin tưởng những tin đồn mà báo chí nói về tôi sao?" Trang Minh Tuấn hơi ưỡn ngực, phát hiên bản thân rất quan tâm đến suy nghĩ của cô.
“Anh nói phương diện nào?"
“Thì…Phương diện bạn gái." Hắn tự giễu hạ khóe miệng.
“Anh cũng nói là tin đồn vậy tôi có thể tin tưởng sao?" Ánh mắt An Tâm Khiết sáng lên, " Theo tôi, anh hẳn là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, chỉ là anh chưa gặp được một nửa của mình."
“Cô thực sự nghĩ như vậy sao?" Câu trả lời của cô thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Cô nghĩ tôi … Là một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm thật sao?" Lần đầu tiên trong đời, hắn nghe được câu nói này từ một cô gái, thật đúng là có chút không quen.
An Tâm Khiết nhìn hắn khẳng đinh. “Đúng vậy."
“Như vậy cô… Thái độ của cô trong chuyện tình cảm là như thế nào?" Hắn ngưng mắt nhìn cô một giây, cũng không có phủ nhận lời nói của cô. “Bố của Tiểu Nhiên ___ cô còn muốn hắn sao?"
Sắc mặt An Tâm Khiết lạp tức trắng bệch, có phần mất tự nhiên, cô dời ánh mắt khỏi gương mặt hắn.
Sao đột nhiên hắn lại hỏi cái này?
Trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi, cô cố gắng duy trì bình tĩnh cho bản thân. “Bây giờ chúng ta quay về nhà đón Tiểu Nhiên sao? Tôi muốn gọi điện cho nó, nói cho nó biết chúng ta sắp đến đón hắn."
“Cô vẫn còn đang nhớ đến hắn sao?" Sự trốn tránh của cô khiến đáy lòng hắn xuất hiện một tia tức giận.
" Không có… Ta không muốn nói những chuyện này." Cùng hắn nói chuyện về bố Tiểu Nhiên? Cái này thực sự là rất xấu hổ!
Trang Minh Tuấn cắn nhẹ môi dưới, cô cũng bắt đầu gọi điện thoại về nhà.
“Dung Dung, ngươi đưa điện thoại cho Tiểu Nhiên nghe …"
Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt, Trang Minh Tuấn nắm chặt tay lái, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
Thực sự cô rất để tâm đến bố của Tiểu Nhiên, chẳng lẽ cô vẫn còn yêu cái kẻ đã vứt bỏ Tiểu Nhiên sao?
Có thể trước đây cô và bố Tiểu Nhiên có yêu nhau, chỉ bởi vì có một nguyên nhân nào đó lên phải xa nhau…
Đối với quá khứ của cô, hắn rất muốn biết rõ, nhưng lại không dám vì không muốn cô nhớ lại quá khứ thương tâm đó.
Huống chi, câu trả lời của cô có thể không như hắn mong muốn, có lẽ… sẽ làm hắn thất vọng.
“Chú chưa ăn." Trang MInh Tuấn xoa xoa đầu cậu nhóc, tiểu nam hài năm tuổi này thật tuấn tú, làm cho hắn cảm thấy rất thân thiết.
" Chú ở lại đây ăn cơm là được mà." An Ngẫu Nhiên cảm thấy được thiện ý của hắn, liền kéo tay hắn, dường như đã rất có cảm tình với người chú cao to đẹp trai này.
“Tiểu Nhiên, con không thể…" An Tâm Khiết đứng một bên nghe được, suýt ngất.
“Được." Trang Minh Tuấn đông ý, khóe miệng hiện lên nụ cười chế nhạo, nhìn An Tâm Khiết, tựa hồ như ám chỉ cô, cư nhiên lại che giấu mọi người một chuyện to lớn như vậy.
“Tiểu Nhiên, con cùng dì lên lầu trước đi." An Tâm Khiết kéo cậu nhóc đến bên người, phòng bị liếc mắt nhìn Trang Minh Tuấn.
Con Trai vừa lên lầu, hai tay cô lập tức khoanh trước ngực. “‘Trang MInh Tuấn, tốt nhất anh lập tức ___"
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu." Không đợi cô nói xong, hắn đã đi về phía nahf trọ. " Bố đứa bé là ai?"
Những lời hắn nói khiến cô đang muốn đuổi hắn không kịp phản ứng, luống cuống chân tay. “Anh ta… Tôi, tôi muốn một mình nuôi nấng Tiểu Nhiên." Sao hắn lại hỏi việc này? Đuổi theo bước chân hắn, cô cúi đầu chột dạ, phát hiện bọn họ đã đi vào thang máy.
“Tầng mấy?"
“Tầng tám…" Lời còn chưa dứt, vẻ mặt cô kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ. " Sao anh lại theo tôi lên tầng? Đã không còn sớm, anh mau đi đến tiệc chúc mừng đi."
“Tôi không đến đó, không chừng bọn họ còn thoải máu hơn." Trang Minh Tuấn đứng thẳng người. “Huống hồ, con trai cô mời tôi ăn cơm tối, tôi không ăn, cậu nhóc sẽ rất thất vọng."
“Sẽ không đâu, Tiểu Nhiên rất thông minh, tôi sẽ nói với nó anh có việc phải đi trước." An Tâm Khiết nở nụ cười miễn cưỡng.
Giờ phút này, cô rất muốn đánh cho hắn bất tỉnh rồi lôi đi ___ miễn là ngăn cản hắn vào nhà.
Nhưng, hắn vừa mới cứu cô thoát khỏi nguy hiểm… Cô sao có thể lấy oán trả ơn, huống chi hắn cao lớn như vậy, cô có dùng hết sức cũng không thể đánh cho hắn bất tỉnh…
“Chúng ta tới rồi." trong thời gian ngắn mà bao nhiêu ý nghĩ rối loạn xuất hiện trong đầu cô, Trang Minh Tuấn nhẹ nhàng năm skhwur tay cô, kéo cô đang thất thần ra khỏi thang máy.
“Đạo diễn Trang, buổi tối hôm nay tôi đã làm phiền anh quá nhiều rồi, anh thực sự không cần phải chiều theo ý của con trai tôi, anh chụp quảng cáo vất vả như vậy, nên về nhà nghỉ ngươi cho tốt." Tình thế cấp bách, cô nắm chặt tay Trang Mnh Tuấn.
“Tôi không c㭠thấy phiền chút nào, cũng không cảm thấy vất vả." Nhìn cô bất an, hắn cảm thấy rất thú vị. Hắn đã phát hiện ra, An Tâm Khiết là một người mẫu hoàn mỹ, tự tin, hắn rất ít khi gặp được cô người mẫu nào chân thật lại thẳng thắn như cô, nhưng hắn lại không ngờ, cô lại có thể che giấu một bí mật to lướn như vây – chưa lập gia đình mà đã có con.
Cha của cậu nhóc kia ở đâu? Không có bố đứa bé, cuộc sống của cô chắc chắn rất khó khăn, phải nuôi con một mình, biết bao vất vả và gian khổ, hắn đều hiểu rõ…
Sao cô có thể vừa chăm sóc con trai vừa đi làm người mẫu? Thậm chí khi làm việc, cô vẫn luôn duy trì tình thần và thái độ làm việc hết sức nghiêm túc.
Điều này khiến cô trở nên mẫu thuẫn, thần bí khiến hắn muốn biết rõ thêm về tính cách của cô.
Còn có Tiểu Nhiên, con trai cô, lần đầu hắn gặp một cậu nhóc rất đáng yêu như một tiểu thiên sứ.
Hắn rất lễ phép, không sợ người lạ, vẻ mặt tươi cười sáng lạn tràn ngập ánh mặt trời…
Cho nên, dù biết An Tâm Khiết rất xấu hổ, muốn đuổi hắn đi, hắn vẫn muốn mặt dày vào nhà cô.
Tất cả về An Tâm Khiết, hắn đều hiếu kì, muốn biết.
Bữa cơm tối này, là bước khởi đầu cơ bản.
“Tiếu Nhiên nếu đói bụng, ăn tạm một chút bánh quy trước." An Tâm Khiết mặc tạp dề, từ trong phòng bếp ngó ra nhìn một lớn một nhỏ, “Mẹ nấu cà ri Nhật cho con ăn, thật thích."
Lục Dung Dung có cuộc hẹn nên sau khi xác định cô bình yên vô sự thì lập tức rời đi.
Bây giờ, trong nhà còn ba người bọn họ.
Cảm giác mơ hồ hiện lên, ngực cô từ từ dâng lên hơi men, cô cảm thấy không khỏe cũng không được tự nhiên, tay chân luống cuống.
“Chú, cháu nói cho chú biết, cà ri mẹ cháu nấu là món cà ri ngon nhất trên thế giới___" Tiểu Nhiên bắt hai bàn tay, chậm rãi đếm từng ngón tay. “Cà ri, cả cơm trứng đều là những món Tiểu Nhiên thích ăn nhất."
“Ngoại trừ cà ri và cơm trthì Tiểu Nhiên còn thích những gì? Nhìn khuôn mặt non mềm hồng hào của cậu nhóc, Trang Minh Tuấn không thể không tươi cười vui vẻ, thu hút, “Có thích bóng chày không?"
“Bóng chày?" Tiểu Nhiên vừa nghe thấy hai chữ này, hai mắt lập tức mở to sáng lên. “Thích… Thế nhưng, thế nhưng Tiểu Nhiên sẽ không đánh…"
Cậu nhóc có chút xấu hổ cúi đầu, “Tiểu Nhiên không có baba, nên không có ai dạy… Nhưng không sao, Tiểu Nhiên có mẹ! Ngoại trừ bóng chay, Tiểu Nhiên còn có thể làm được rất nhiều việc khác!"
Nhìn cậu nhóc cố gắng che giấu sự thất vọng, cố gắng mỉm cười, trong tâm Trang Minh Tuấn cảm giác có một vật gì đó sắc nhịn hung hăng đâm vào.
Tuy rằng không có baba, nhưng cậu nhóc luôn cố gắng không để ý tới, có lẽ vì không muốn mẹ
thêm vất vả, sẽ càng đau lòng hơn?
Thật sự là một đứa con tốt…
“Cuối tuần này, nếu như Tiểu Nhiên rảnh, chú Trang sẽ đưa cháu đi mua găng tay chơi bóng chày." Trang Minh Tuấn ôm cậu nhóc đặt trên đùi, nhìn hắn cười tủm tỉm. “Mua găng tay chơi bóng xong, sẽ đưa cháu đi đánh bóng chày."
“Thật sao?" Giọng nói của Tiểu Nhiên lộ rõ sự vui sướng.
Trang Minh Tuấn trịnh trọng gật đầu.
Đôi mắt tinh khiết của Tiểu Nhiên đầy hạnh phúc và vui sướng, Trang Minh Tuấn nhìn thấy, khuôn mặt lập tức trở nên dịu dàng khác thường.
" Chúng ta cùng ngoắc tay." Tiểu Nhiên ngây thơ chất phác vươn ngón út ra.
“Được." Trang Minh Tuấn cũng vươn ngón út ra.
Nghe hai người nói chuyện, khóe mắt An Tâm Khiết nóng ướt.
Cô nhanh chóng đóng cửa nhà bếp, kìm nén chính mình khóc nức nở.
Cô đang làm sao vậy?
Nhìn thấy hình ảnh hai người họ ở chung rất hài hòa lại khiến cho cô cảm động?
Cô lau mạnh nước mắt rơi xuống, nắm cặt chiếc thìa trong tay.
Dù thế nào, cô nhất định phải giữ bí mật này trong lòng, cô cũng không cho Trang Minh Tuấn cơ hội để gặp Tiểu Nhiên nữa, từ mai trở đi, cô muốn Trang Minh Tuấn biến mất khỏi cuộc sống của mình mãi mãi, mặc kệ hắn và Tiểu Nhiên đã có giao hẹn gì!
Còn hôm nay, cô không muốn cướp đi niềm vui sướng của con trai.
Bởi vì hai người họ, dù sao cũng là cha con.
Trang Minh Tuấn trở thành thượng khách ở nhà An Tâm Khiết, hắn không chỉ thỉnh thoảng xuất hiện đúng bữa ăn tối mà còn đưa Tiểu Nhiên ra ngoài đánh bóng chày vào mỗi ngày nghỉ.
An Tâm Khiết biết chính mình phải từ chối hắn, phải tuyệt đối ngăn cản Trang Minh Tuấn và Tiểu Nhiên gặp nhau, nhưng khi cô nhìn sự sung sướng của con trai phát ra từ nội tâm, hơn nữa Trang Minh Tuấn đối xử với Tiểu Nhiên rất tốt, đã kiên nhẫn lại dịu dàng, thậm chí bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, cùng nhau đi trên đường…
Cô không có cách nào khiến mình có quyết tâm chia rẽ họ.
“Tôi thật không ngờ, anh lại thích trẻ con." Cả buổi chiều điên cuồng tập đánh bóng, An Ngẫu Nhiên mệt mỏi về nhà ngủ, cô theo thói quen, pha một cốc caffe cho Tràn Minh Tuấn.
“Có một người bạn nhỏ thông minh như Tiểu Nhiên, có ai là không thích?"
Khuôn mặt sắc sảo của Trang Minh Tuấn nhất thời trở nên dịu dàng, “Cô dạy dỗ nó thật tốt, mặc dù không có baba, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó rất hạnh phúc."
“Tôi cũng chỉ làm hết khả năng… Tiểu Nhiên rất hiểu chuyện, rất thông minh. .Nó chưa bao giờ đưa ra đồi hỏi quá mức… Cho nên nhiều khi, tôi cảm thấy có lỗi với nó." Ngồi trên sô pha, cô uống caffe, ánh mắt có vẻ mờ mịt.
“Cũng đâu phải lỗi của cô." Cảm nhận được xung quanh cô tỏa ra sự u buồn, Trang Minh Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, cười nhạt một tiếng.
“Cái gì?" An Tâm Khiết hoảng hốt quay đầu nhìn hắn, sao hắn lại biết cô đang nghĩ cái gì?
“Không cho nó một gia đình đầy đủ.’ Trang Minh Tuấn cũng cầm lấy cốc caffe, “Tuy tôi không biết vì sao cô và bố Tiểu Nhiên chia tay, nhưng tôi tin rằng, nếu như có thể, cô tuyệt không mong Tiểu Nhiên không có bố, cho nên nhất định cô có nỗi khổ tâm nào đó, cô không nên cảm thấy có lỗi với Tiểu Nhiên."
Trải qua mấy ngày ở chung, hắn hiểu rõ, cô là một người mẹ tốt hiếm có.
“Anh… Thực sự nghĩ như vậy sao?" Nghe Trang Minh Tuấn nói, không hiểu sao cô lại đổ mặt, còn có chút run sợ.
Tuy hắn không biết rõ chân tướng nhưng lại đi an ủi cô. “Thực ra bình thường tôi luôn bỏ qua cảm nhận của con trai, vì công việc qáu bận nên không thể đến đón nó đúng giờ tan học, thậm chí rất ít khi ngồi ăn cùng nó, càng không thể dẫn nó ra ngoài chơi trong ngày nghỉ, ngày lễ… Không, ta không phải là người mẹ tốt, không thể… Nhưng nó vẫn cười nói với tối, không sao, mẹ vất vả như vậy, Tiểu Nhiên sẽ không buồn…Tiểu Nhiên…"
An Tâm Khiết nghẹn ngào không nói lên lời.
Nước mắt lăn dài trên má, cô cúi đầu, nhắm mắt lại, im lặng hồi phục tâm tình.
“Cô cố gắng làm việc, cũng là vì Tiểu Nhiên, vì tương lại tốt đẹp cua nó. Tiểu Nhiên hiểu rõ điều này, mới có thể luôn luôn mỉm cười." Trang Minh Tuấn cầm hai tay đang run nhè nhẹ của cô, đem sức mạnh và sự ấm áp truyền đến nọi tâm của cô, “Nhìn như này cũng thấy được cô là một người mẹ tốt, Tiểu Nhiên rất mẫn cảm, nó nhất định sẽ cảm nhận được cô luôn yêu thương nó, nên nó mới quan tâm cô như vậy."
“Đúng vây, Tiểu Nhiên thực sự rất quan tâm tôi." An Tâm Khiết ngước mắt, muốn nén nước mắt lại, mỉm cười, nhưng nước mắt lại càng nhiều hơn, giờ phút này đều rơi xuống, “Anh xem tôi, không ra sao cả, lại khóc lên…"
“Cô muốn khóc thì cứ khóc đi!" Hắn chỉ vào vai mình, giọng nói chân thành, " Ở đây____ tạm thời cho cô mượn dựa vào một chút, sẽ không thu tiền đâu."
Nhìn bộ dáng An Tâm Khiết khóc rất yếu đuối, khiến đáy lòng hắn trở nên nhu mềm mỏng, hắn rất muốn lau đi nước mắt đầy âu sầu của cô.
Cô gái này nhìn như một người mẹ độc thân kiên cường, nhưng những gian khổ của cô không phải người thường đều có thể nhận ra được.
“Thật sao?" Cô hít hít cái mũi hồng lên vì khóc, nhìn vào bờ vai của hắn.
Có lẽ… Chỉ dựa vào một chút thôi, sẽ không có vấn đề gì chứ.
Mấy năm quá, cô luôn một mình cố gắng chèo chống, chưa từng có ai cho cô mượn bờ vai…
“Thật!" Trang Minh Tuấn vươn tay, ôm đầu của cô, bá đạo kéo tới đặt tren vai. “Nói cho cô dựa vào, cô còn do dự cái gì?"
Câu nói mạnh mẽ này lại khiến cô an tâm nhắm mắt lại.
An Tâm Khiết chưa từng nghĩ tới, bản thân lại thổ lộ nối lòng với hắn, nói hết phiền não, thậm chí lại nảy sinh ý muốn nương tựa.
Du cho biết tất cả đều là hiểu lầm, dù cô không thể trách cứ điều gì… Nhưng đối với nam nhân đã cướp đi trinh tiết của mình, cô vẫn ghi hận trong lòng.
Đến khi ông trời tặng cô một món quà hoàn mỹ ____Tiểu Nhiên, cô mới từ ác mộng đen tối từ từ tỉnh lại, chấn an tinh thần, bản thân quên đi ký ức thống khổ, bắt đầu học cách bước về phía trươc, nhìn về tương lai.
Nhưng mà hiện tại… ký ức thông khổ của đêm hôm đó, còn có hận thù đối với hắn, có thể thay đổi theo thời gian, hơn nữa ngày càng hiểu rõ hắn, cô dần dần buông sự hận thù?
Tối thiểu, cô biết hắn tên là Trang Minh Tuấn, hắn có tài, nhiệt huyết với công việc, còn nhiệt tình, thiện lương, thậm chí đã từng cứu cô, căn bản không phải là một người bại hoại đùa giỡn phụ nữ.
“Tôi còn chưa nói cho cô biết, cô pha caffe rất ngon, món cà ri và cơm trứng cô nấu cũng rất ngon– nhưng hình như cô chỉ biết có hai món này." Đến nhà cô ăn uống một thời gian, hoặc là Lục Dung Dung làm bữa tối, hoặc là bạn tốt Lê Nguyệt Nhã ở dưới lầu xuống bếp; còn nếu như là cô tự tay nấu, nhất định sẽ là cà ri, hoặc là cơm trứng.
“Bây giờ anh đang trách cứ tôi là một người mẹ không tốt sao?" Giọng điệu An Tâm Khiết nũng nịu.
“Nếu như anh không thích, thì không nên đến nhà tôi ăn cơm."
“Tôi đâu có nói là không thích." Trang Minh Tuấn giơ tay, nghịch sợi tóc trên trán cô, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô.
Hắn đã từng hợp tác với cô trong công việc, đã quá quen thuộc với khuôn mặt của cô, nhưng khuôn mặt không son phấn trắng trong thuần khiết này của cô vẫn khiến cho hắn có ấn tượng mãnh mẽ, đến nỗi nhìn mãi không chán.
“Cô nấu cơm rất ngon, tuy là một món." Lông mày hắn khiêu lên ranh mãnh.
“Nhưng đối với một người đàn ông độc thân như tôi mà nói, đã là rất hiếm có." Hắn thật tâm nói.
Hắn mỗi lần không mời mà đến, đều cảm nhận được thái độ không hờn giận cũng không hoan nghênh của cô, nhưng là chính hắn không chịu được nên muốn đến nhà cô, hắn thích khuôn mặt tươi cười của Tiểu Nhiên, còn có những điều này khiến hắn có cảm giác của một gia đình.
“Ăn hay không là tùy anh, tôi cũng chỉ biết nấu hai thứ này, Tiểu Nhiên còn không phàn nàn, anh không có tư cách để phàn nàn!" Sau khi cùng hắn tranh cãi vài câu, trong lòng cô đầy buồn bực đã giảm bớt đi không ít.
Hai gò má của An Tâm Khiết đỏ lên, rời khỏi bờ vai của hắn, chậm rãi ngồi thẳng người.
Thật là có chút mất mặt, cô ở trước mặt hắn lại biểu hiện yếu đuối như vậy.
“Khá hơn chút nào chưa?" Trang Minh Tuấn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cảm thấy chút thương tiếc lại có chút khoan khoái nói không nên lời, “Sau này nếu như cô muốn khóc, hãy gọi điên cho tôi, nếu ta rảnh nhất định sẽ cho cô mượn vai để tựa vào."
“Không cần, tôi không muốn cả ngày khóc sướt mướt." An Tâm Khiết hít sâu, dũng cảm ngước mi lên nhìn thẳng hắn.
Trong mắt hắn có chứa sự ân cần, có chút chế nhạo lại có thêm ôn nhu, khiến lồng ngực cô nóng ran.
Hắn chẳng những không phải là một nam nhân xấu mà còn là một nam nhân rất rất tốt.
Chỉ tiếc… Bọn họ vĩnh viễn không có khả năng.
“Được rồi, còn chưa cảm ơn anh về chuyện của Uông Ưu Đình, anh không chỉ đã cứu tôi, còn thay tôi xử lí mọi chuyện." Cô bị ý nghĩ kia xâm chiếm trong đầu hù dọa, cô lảng sang chuyện khác, khiến những ý nghĩ trong đầu kia biến mất.
“Cũng đâu có gì, nhắc đến cô ta làm gì?" Ngày thứ hai, hắn lập tức tìm Uông Ưu Đình, không những yêu cầu cô ta xin lỗi An Tâm Khiết còn muốn đem cô ta đến cục cảnh sát, bắt cô viết cam kết, đảm bảo từ nay về sau sẽ không gây phiền phức cho An Tâm Khiết, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô.
“Huống chi đến cuối cùng, cô còn không có tiếp thu ý kiến của tôi, lại thả cho cô ta đi." Hai tay Trang Minh Tuấn ôm trước ngực, bất mãn nhướng mày.
“Bởi vì trong nhà cô ấy cũng có chuyện." An Tâm Khiết cầm lấy chiếc cốc, “Anh có muốn uống một cốc nữa không?"
Trang Minh Tuấn gật đầu.
“Anh nghĩ xem, cô ấy đã đủ khổ rồi, làm sao tôi có thể khiến cô ấy khổ hơn nữa?" Cô nghiêng người lấy gói caffe, cảm thán.
“Nếu như Tiểu Nhiên gặp khó khăn cần tôi hỗ trợ, vì nó, tôi có thể lựa chọn không kết hôn cùng nam nhân mình yêu thương, thậm chí có thể buông tay ước mơ người mẫu từ nhỏ của mình… Có lẽ tôi cũng sẽ vì nhất thời đố kị mà làm ra những chuyện điên khùng…"
“Cô vĩnh viễn sẽ không lựa chọn làm tổn thương người khác, cô sẽ trút hết những bất mãn trong lòng." Tràn Minh Tuấn đứng lunw, tựa người vào cửa nhìn cô.
“Vì sao anh biết?" An Tâm Khiết mở to con mắt hiếu kì.
“Bởi vì cô rất lương thiện, cũng rất nhân từ, còn rất khoan dung. Hơn nữa, cô biết chính mình đang làm cái gì, sẽ không hồ đồ đến mức gây ra những chuyện như vậy, bởi vậy cô mới thành công hơn cô ta, cô ta chỉ có thể đô kị với cô, nhưng lại không hề biết nguyên nhân cô thành công là gì." Ánh mắt của hắn lấp lánh có hồn,, nhìn thẳng khuôn mặt đnag đỏ bừng của cô.
Ưu điểm của cô, trong mắt hắn nhìn rất rõ,
trong lòng hắn cũng rất rõ.
“Chẳng qua là mới anh vài bữa cơm, đạo diễn Trang, anh cũng không cần khen tôi như vậy." Sau khi cho đường, cô quấy cốc caffe trong tay, dòng nước bập bềnh, dường như muốn đem cô hút vào một thế giới không ai biết.
Cô ruốt cuộc làm sao vậy?
Vì sao cô lại cảm thấy xấu hổ?
Vì sao chỉ có mấy câu nói của hắn lại khiến cô vui sướng, ấm áp, lại muốn mỉm cười?
An Tâm Khiết, ngươi mau tỉnh lại đi!
Cho dù hắn là baba của Tiêu Nhiên, ngươi cũng không thể động tâm với hắn được.
Nghĩ đến con trai, nếu như cho hắn biết Tiểu Nhiên là ai, nếu như hắn phát hiện ra mình đang che giấu một bí mật… Hắn còn có thể có vể mặt ôn hòa, dịu dàng săn sóc cô sao?
Đến lúc đó, chỉ sợ đến trận bão to cũng không có khả năng hình dung được.
Trong phòng chụp ảnh, An Tâm Khiết đang chụp ảnh cho tạp chí, cô cùng nhiếp ảnh gia và chủ biên bàn bạc.
“Tâm Khiết, tạp chí lần này, cần thể hiện hình ảnh của OL và các bà nội trợ, vì vậy cô phải thể hiện được cảm xúc của họ, nên ngọt ngào một chút ____" chủ biên tạp chí Từ Lâm nói, đột nhiên có người cắt đứt.
“Chủ biên Từ, đã lâu không gặp." Đột nhiên có người xuất hiện tại phòng chụp ảnh, không ngờ lại là Trang Minh Tuấn
“Đạo diễn Trang, sao anh lại tới đây?"
Từ Lâm kinh ngạc, An Tâm Khiết cũng trợn tròn mắt.
“Tôi tới thay An Tâm Khiết xin nghỉ." Trang Minh Tuấn mang theo nụ cười tự tin, nhẹ nhàng kéo cánh tay An Tâm Khiết.
"Anh nói đùa gì vậy? Chúng tôi chuẩn bị chụp ____"
‘Chúng ta đi thôi." Không đợi cô nói xong, Trang Minh Tuấn đã nắm chặt cánh tay cô, bước nhanh về phía cửa.
“Từ Lâm, tôi thiếu anh một ân tình!" Đi tới của phòng, Trang Minh Tuấn đẹp trai xoay người, nhấc tay cúi chào.
“Hôm nay đem cô cho tôi mượn, ngày mai tôi sẽ hảo hảo báo đáp cô!"
“Tiểu tử thối…" Từ Lâm tiến lên một bước, bỗng chốc dừng lại, “Nhớ kĩ ngày hôm nay ngươi nói gì, ngươi thiếu ta một ân tình rất lớn!"
“Đã biết, đã biết…" Mang theo vẻ ngạo nghễ đắc ý, Trang Minh Tuấn không để ý đến sự phản đối của An Tâm Khiết, lôi cô ra khỏi phòng.
“Rốt cuộc có chuyện gì?" An Tâm Khiết cố sức bám khung cửa, không cho hắn thuận lợi lôi cô đi. “Có phóng viên ở ngoài! Anh không sợ bọn họ viết lung tung sao?"
Hắn giống như thổ phỉ, xông vào trong phòng cướp lấy cô, thấy tình hình này, phóng viên sẽ nghĩ như thế nào, sẽ viết như thế nào? Cô vừa nghĩ đến, cả người tức giận đến phát run.
“Tiểu Nhiên cần cô!" Hắn tóm tay cô đang bám chặt khung cửa lôi ra.
“Cô đã quên cô hứa với nó, cuối tuần này sẽ dẫn hắn đi chơi ở công viên sao?"
“Tôi có công việc, cho nên không thể khác được…" An Tâm Khiết chỉ sửng sốt một chút đã bị hắn lôi vào trong xe.
Chuyện cô hứa với Tiểu Nhiên, sao hắn lại biết được?
“Tuy rằng nỗ lực công tác là rất tốt, nhưng cô cũng không thể thất hứa với Tiểu Nhiên mãi được, khiến nó thất vọng." Trang Minh Tuấn hoàn toàn không để ý tới cô, hắn khởi động ô tô. “Tiểu Nhiên là một đứa trẻ rất mẫn cảm, nếu như cô cứ như thế, nó nhất định sẽ mất đi niềm tin với cô."
“Cho dù như vậy, anh cũng không thể xông vào phòng chụp ảnh được." Cô nhăn lông mày, giọng nói mệt mỏi.
Cô không có cách nào không thừa nhận hắn nói hết sức thuyết phục, cũng rất có đạo lý. “Anh làm phiền công việc của tôi. Từ tổng biên là đại ân nhân của tôi, khi tôi không có bất kì một thông báo nào, thậm chí muốn từ bỏ sự nghiệp người mẫu, là ông ta cho tôi cơ hội, cho nên anh không thể ___"
“Cô là một người mẫu chuyên nghiệp, nhưng cô cũng là một người mẹ." Trang Minh Tuấn ý vị thâm trường liếc nhìn cô.
“Đúng…’ An Tâm Khiết áy náy gục đầu xuống, gần đây cô quả thật đã không để ý đến con trai.
“Tôi đảm bảo Từ Lâm sẽ không vì chuyện ngày hôm nay mà giảm thiểu công việc của cô, huống hồ, là tôi bắt cóc cô, muốn trách cũng chỉ có thể trách tôi." Thái độ của cô chăm chú khiến hắn lộ ra nụ cười tán thưởng. “Sau này có rất nhiều cơ hội báo đáp, không cần nóng lòng như vậy."
Xem ra, cô chính là một cô gái sâu sắc.
Trang Minh Tuấn phát hiện, tiếp xúc với cô càng nhiều, hắn càng ngày càng có thiện cảm với cô.
“Anh quen Từ chủ biên sao?" Nếu đã rời xa phòng chụp, cô quyết định thản nhiên tiếp nhận sự bố trí của hắn.
“Anh ta học cùng trường với tôi, cũng là bạn bè cùng học tại Mỹ."
“Khó trách anh to gan như vậy, dám chạy vào phòng chụp kéo tôi ra." Nhớ lại hình ảnh và rồi, cô nuốt một ngụm nước bọt. “Ngày thường hắn nghiêm túc như vậy, rất khó lại gần, nhưng hình như với anh một chút khó chịu cũng không có."
“Cô thấy hắn đứng trước mặt các người mẫu ăn nói rất rõ ràng vậy thôi, còn trên phương diện tình cảm hắn rất đần độn! Nếu như không có ta giúp đỡ, hắn có thể theo đuổi được bà xã sao?"
“Nói như vậy, anh chính là cao thủ chuyên theo đuổi các cô gái sao?" Nhớ tới tên gọi mà tạp chí đặt cho hắn, An Tâm Khiết nở nụ cười tinh quái, “Không xong, tin đồn mới lần này, sẽ không có thêm cả tôi chứ?"
“Có thể." Dáng vẻ Trang Minh Tuấn ung dung nhìn cô. “Cô để tâm sao? Nói không chừng, sẽ ảnh hường đến thái độ của những người đang theo đuổi cô."
Cô không phát hiện được trong mắt hắn đang che dấu chuyên chú, cô chỉ tùy ý lắc đầu, “Tôi đương nhiên không để tâm, hơn nữa cũng không có ai theo đuổi, anh quên tôi đã có Tiểu Nhiên sao?"
“Vậy cô ___ tin tưởng những tin đồn mà báo chí nói về tôi sao?" Trang Minh Tuấn hơi ưỡn ngực, phát hiên bản thân rất quan tâm đến suy nghĩ của cô.
“Anh nói phương diện nào?"
“Thì…Phương diện bạn gái." Hắn tự giễu hạ khóe miệng.
“Anh cũng nói là tin đồn vậy tôi có thể tin tưởng sao?" Ánh mắt An Tâm Khiết sáng lên, " Theo tôi, anh hẳn là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm, chỉ là anh chưa gặp được một nửa của mình."
“Cô thực sự nghĩ như vậy sao?" Câu trả lời của cô thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Cô nghĩ tôi … Là một người nghiêm túc trong chuyện tình cảm thật sao?" Lần đầu tiên trong đời, hắn nghe được câu nói này từ một cô gái, thật đúng là có chút không quen.
An Tâm Khiết nhìn hắn khẳng đinh. “Đúng vậy."
“Như vậy cô… Thái độ của cô trong chuyện tình cảm là như thế nào?" Hắn ngưng mắt nhìn cô một giây, cũng không có phủ nhận lời nói của cô. “Bố của Tiểu Nhiên ___ cô còn muốn hắn sao?"
Sắc mặt An Tâm Khiết lạp tức trắng bệch, có phần mất tự nhiên, cô dời ánh mắt khỏi gương mặt hắn.
Sao đột nhiên hắn lại hỏi cái này?
Trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi, cô cố gắng duy trì bình tĩnh cho bản thân. “Bây giờ chúng ta quay về nhà đón Tiểu Nhiên sao? Tôi muốn gọi điện cho nó, nói cho nó biết chúng ta sắp đến đón hắn."
“Cô vẫn còn đang nhớ đến hắn sao?" Sự trốn tránh của cô khiến đáy lòng hắn xuất hiện một tia tức giận.
" Không có… Ta không muốn nói những chuyện này." Cùng hắn nói chuyện về bố Tiểu Nhiên? Cái này thực sự là rất xấu hổ!
Trang Minh Tuấn cắn nhẹ môi dưới, cô cũng bắt đầu gọi điện thoại về nhà.
“Dung Dung, ngươi đưa điện thoại cho Tiểu Nhiên nghe …"
Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt, Trang Minh Tuấn nắm chặt tay lái, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
Thực sự cô rất để tâm đến bố của Tiểu Nhiên, chẳng lẽ cô vẫn còn yêu cái kẻ đã vứt bỏ Tiểu Nhiên sao?
Có thể trước đây cô và bố Tiểu Nhiên có yêu nhau, chỉ bởi vì có một nguyên nhân nào đó lên phải xa nhau…
Đối với quá khứ của cô, hắn rất muốn biết rõ, nhưng lại không dám vì không muốn cô nhớ lại quá khứ thương tâm đó.
Huống chi, câu trả lời của cô có thể không như hắn mong muốn, có lẽ… sẽ làm hắn thất vọng.
Tác giả :
Tang Lôi