Một Cộng Một Bằng Ba
Chương 2
Năm năm sau.
Trong căn nhà trọ cũ loang lổ, một cậu nhóc mặt mày thanh tú đang ra sức leo lên giường, liên tục lay động cô gái trẻ đang say giấc.
“Mẹ, mau rời giường!" Thấy cô gái không hề động tĩnh gì, cậu nhóc ghé vào bên tai cô hô to: “Đại mèo lười mẹ, người nhanh thức dậy đi, Tiểu Nhiên muốn đi nhà trẻ!"
“Đứng ầm ĩ!" Cô gái lấy tay bịt tai lại, nhắm chặt mắt như cũ. " Tiểu Nhiên ngoan, ngươi đi tìm dì Dung Dung hoặc dì Nguyệt Nhã ở dưới lầu đưa ngươi đi vườn trẻ. Ba lô mẹ đã chuẩn bị hết ở trên bàn rồi, đừng quên mang theo."
" Mẹ không đưa người ta đi vườn trẻ sao? Cậu nhóc không vui miệng méo xệch. “Ngày hôm qua cũng là nửa đêm mẹ mới về sao?"
“Mẹ phải nuôi sống chính mình, còn muốn nuôi dưỡng Tiểu Nhiên nhà ta, nên không được lười biếng, phải cố gắng làm việc a." An Tâm Khiết đưa tay xoa nhẹ hai thái dương đau nhức, nhẹ nhàng mở hai mắt, ôm lấy cậu con trai bảo bối.
“Được rồi, con biết rồi." An Tâm Khiết thơm một cái lên má của bảo bối, cười rất thoải mái. “Ai bảo mẹ không có lão công, con không có baba, chúng ta một nhà hai miệng ăn đều phải dựa vào mẹ đi làm kiếm tiền? Con có thể hiểu, mẹ mau ngủ thêm đi!" Cậu nhóc bốn tuổi, dùng ngữ khí của người trưởng thành tha thứ cho mẹ.
Nhưng khí hắn trèo xuống khỏi chiếc giường của mẹ, lại toát ra vẻ tiếc nuối cùng không muốn.
Đã ba ngày rồi hắn và mẹ chưa cùng đi nhà trẻ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ!
Lục Dung Dung là tỷ muội tốt cùng phòng với An Tâm Khiết, cô cũng là người mẫu trong Công ty, thấy An Ngẫu Nhiên mang theo vẻ mặt cô đơn ra khỏi phòng, cô nhịn không được thở dài một tiếng.
An Tâm Khiết liều mạng làm việc, mặc kệ công việc có bao gian khổ, cô ấy đều sẽ nhận hết, căn bản đem chính mình trở thành siêu nhân, hai mươi tư tiếng đồng hồ cố gắng không ngừng.
Cũng bởi vì cô ấy luôn cố gắng và chăm chỉ, nên dù đã sinh được một cậu nhóc vẫn có thể làm người mẫu, tìm được một nơi sống yên ổn cho mình.
" Tiểu Nhiên, tối nay chúng ta đi tới nhà chú Mạch, ăn hán bảo mà ngươi thích nhất còn có bánh khoai, được không?" Chỉ tiếc rằng vì công việc quá bận rộn mà cô ấy không thể chăm sóc tốt cho con mình.
" Vâng!" Vừa nghe nói được đi ăn thứ mình thích, An Ngẫu Nhiên lập tức nheo mắt lại, vẻ mặt tươi cười rực rỡ.
“Thật láu lỉnh." Lục Dung Dung xoa nhẹ đầu Tiểu Nhiên. “Nhanh đi ăn bữa sáng, cơm nước xong, chúng ta lập tức xuất phát."
“Dung Dung, cảm ơn ngươi." An Tâm Khiết vẫn ở trên giường, vẻ mặt buồn ngủ hướng về phía cửa. “Thật may còn có ngươi ở cùng nhà với ta, bằng không ta thật sự không có thời gian giành cho việc khác, không thể cùng lúc nhận nhiều công việc như vậy."
“Sao lại khách khí vậy? Ta biết ngươi muốn cho Tiểu Nhiên một cuộc sống thật tốt, cũng muốn hắn hưởng nên giáo dục tốt nhất." Lục Dung Dung gật đầu hiểu rõ. “Được rồi, mấy ngày nay ngươi đã đi sớm về khuya, ta chưa có cơ hội để chúc mừng ngươi!"
“Chúc mừng?" An Tâm Khiết chớp đôi mắt xinh đẹp.
“Công ty quảng cáo LEC kí hợp đồng a! Ngươi không phải đã kí hợp đồng một năm làm người đại diện sao?" Lục Dung Dung cầm tay cô. “Thật sự là tốt quá, từ nay về sau ngươi có thể ra nhập đội ngũ người mẫu chính thức.!"
Bởi vì An Tâm Khiết luôn giữ mình trong sạch, lại đã sinh con, cho nên cô rất hợp cho quảng cáo TV lần này, cũng vì thế mà công việc cùng thời gian rảnh không cố định, có chụp ảnh thì thông báo, thường là làm việc suốt đêm.
“Còn sớm mà… LEC cũng là vì cắt giảm kinh phí, mới có thể kí hợ đồng với ta, một người mẫu chưa ai biết đến." An Tâm Khiết lắc đầu khiêm tốn.
Nhưng để có được quảng cáo lần này, cô đã phải ra sức thể hiện, thời gian tập luyện khổ cực không nói tới cũng được.
“Chính là, ngươi còn vượt qua cả Lưu Đình Đình, người đại diện trước đây của LEC, ngươi có thể thay thế cô ta, đã thấy được thực lực của
ngươi được thừa nhận rồi!"
“Có được thừa nhận hay không, còn phải xem ngày mai khi quay chụp quảng cáo" An Tâm Khiết cười khổ. “Tổng cộng phải quay chụp ba phiên bản, căn cứ vào sự đặc sắc của từng nơi, Châu Á, Châu Âu và các châu lục khác mà phát các mục quảng cáo khác nhau. Lần này ta phải hợp tác với đạo diễn người Mỹ gốc Hoa Trang Minh Tuấn, hắn từ trước tới nay đều yêu cầu những đề xuất hay."
“Trang Minh Tuấn?" Sắc mặt Lục Dung Dung có chút trắng. “Ta nghe tiền bối nói trước đây đã từng hợp tác với hắn, hắn thật sự rất khó đối phó, với người mẫu yêu cầu rất cao. Ngươi… Tự giải quyết cho tốt."
“Ta biết." Lần đầu tiên đại diện cho quảng cáo, An Tâm Khiết rất mong bản thân có thể biểu hiện trạng thái tốt nhất, nhưng mà nghĩ đến những lời nói của mọi người, đạo diễn quảng cáo lại giống như ác ma, lòng cô khó tránh khỏi thấp thỏm, lo lắng.
Trang Minh Tuấn…Hắn rốt cục là một người như thế nào?
Có người nói tính cách người này rất quái dị, rất khó làm chung. Cô rất muốn tìm một ít thông tin về hắn để nghiên cứu, nhưng cô thật sự là rất bận rất mệt mỏi, thay vì tốn thời gian đi tìm hiểu thái độ đối nhân xử thế của đạo diễn, không bằng nghỉ ngơi thật tốt trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, khiến tâm trạng mình trở nên tốt nhất, đi nghênh tiếp mỗi lần khiêu chiến.
Cho dù đối phương có bá đạo và hà khắc, cô vẫn tin tưởng chỉ cần cô làm việc chăm chỉ nghiêm túc, thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, sẽ hoàn thành tốt công vệc.
Nghĩ như vậỵ, vẻ mặt An Tâm Khiết tốt hơn, liền nộ ra sự tự tin, cô cười thoải mái.
Một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ không có cha chỉ biết dựa vào mẹ, đứa nhỏ trong sáng và rất kiên cường, đó chính là lí do mà cô kiên cường đến ngày hôm nay!
Vì Tiểu Nhiên, vì bản thân mình, quảng cáo quay chụp ngày mai, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Trang Minh Tuấn giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua bề ngoài không có chút biểu lộ sắc mặt, hắn càng trở nên tái nhợt nghiêm khắc.
“Qua mười phút nữa, nếu người mẫu kia không đến, quay chụp ngày hôm nay dừng ở đây." Hắn đẩy trợ lí đang đưa cà phê cho hắn, tuyên bố như đinh đóng cột.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng chụp không có bất cứ âm thanh nào, tất cả mọi người đều nín thở tập trung tinh thần, đến thở mạnh cũng không dám.
“Đã đến giờ!" Trang Minh Tuấn đưa chân định đi ra cửa.
Ngày đầu tiên quay chụp đã muộn, cô người mẫu An Tâm Khiết này thật đúng là lớn mật!
“Xin lỗi, xin lỗi, ta đã đến muộn!"
Đi được một nửa, hắn suýt nữa đụng phải một nữ sinh chạy ào vào, Trang Minh Tuấn lập tức dừng lại, mang theo khí thế ác liệt, hắn trừng mắt liếc nhìn người trước mắt có chút chật vật; “An Tâm Khiết?"
Chỉ thấy mái tóc đen toán loạn của cô, gương mặt đỏ bừng, liên tục thở dốc, hai chân trần trụi .
Trong tay cô cầm theo một đôi giày cao gót, quần tất màu đen đã kéo sợi. “Vâng"
Vất vả lắm An Tâm Khiết mới ngừng lại hơi thở hỗn loạn. “Gặp phải tắc đường, ta thật sự không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài chạy tới! Không nghĩ tới là đã muộn như vậy, mong đạo diễn tha thứ!" Cô đứng ở trước cửa, cúi thấp đầu.
Trước mắt cô là đôi giày da đầu nhọn đang mốt hiện nay, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của nam nhân này, phải chăng hắn là Trang Minh Tuấn?
Hai tay Trang Minh Tuấn ôm trước ngực, quan sát cô từ đầu đến chân. “Sau này nếu không muốn bị muộn, tốt nhất hãy đi tàu điện ngầm."
“Vâng" An Tâm Khiết hoang mang, tảng đá lớn trong lòng thoáng ngừng nhấp nhô. Lần đầu tiên quay chụp bị muộn, cô biết nhất định đạo diễn sẽ phê bình cô, thậm chí sẽ đánh giá thấp cô.
Thực ra cô vì muốn đến nơi làm việc đúng giờ, mới bỏ qua tàu điện ngầm mà bắt taxi, ai biết lại gặp phải tắc đường? Rơi vào đường cùng, cô đành chạy bộ tới…
“Ngươi còn ở nới này làm gì? Còn không mau đi trang điểm thay quần áo! Ngươi đã lãng phí rất nhiều thời gian của ta, còn muốn tiếp tục lãng phí nữa sao?" Trang Minh Tuấn bất mãn, trừng mắt nhìn nàng.
“Vâng!" An Tâm Khiết nhanh chóng thu hồi oan ức trong lòng, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân cao to kiêu căng trước mắt.
Trang Minh Tuấn tùy ý liếc nàng một cái, liền xoay người nói với mọi người. “Nếu người mẫu đã tới, các ngươi cũng mau đi chuẩn bị, chờ cô ta chuẩn bị xong, lập tức chụp ảnh, ta không muốn có bất cứ vấn đề g xảy ra nữa."
Trong nháy mắt An Tâm Khiết cảm thấy lồng ngực mình bị bóp chặt.
Trước mắt hiện lên một mảng sương mù, cô đứng không vững, lảo đảo một bước.
Làm sao có thể? Làm sao có thể như vậy…
Lời nói hiện ra trong đầu, cô gần như không thể tin được hai mắt của mình, toàn thân run rẩy.
Trang Minh Tuấn…Thì ra chính là hắn ____
“An tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Hai chân cô như nhũn ra, dường như muốn té ngã, may chuyên gia trang điểm xuất hiện đúng lúc, đỡ cô.
“Ta không sao." Hít sâu, cô không ngừng cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy và hoảng hốt lúng túng của mình, tự nói với mình là một người mẫu chuyên nghiệp, không thể bị bất luận việc gì chi phối.
Theo chuyên gia trang điểm đi vào phòng hóa trang, cô vẫn nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn.
Nam nhân này… Tuy rằng cô đã cố gắng quên đi, đến cuối cùng, lại biến thành một kí ức không phai suốt đời.
Buổi tối của năm năm trước…Đã thay đổi cả cuộc đời cô.
Đột nhiên gặp nhau thế này, cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Cô thực sự mong rằng cả đời này, hai người sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau.
Cũng may hắn không nhận ra cô là ai, cho nên chỉ cần cô không đề cập tới quá khứ, sẽ không ảnh hưởng đến công việc hiện tại của hai người
Dù sao, với cô đó cũng là sự kiện ảnh hưởng cả cuộc đời, còn với hắn chỉ là một đoạn nhạc chán ghét.
Mang theo tâm tình thấp thỏm bất an, An Tâm Khiết không ngừng lấy lại tâm tình, không ngừng ép buộc bản thân phải duy trì bình tĩnh.
Bởi vì Trang Minh Tuấn chính là baba của con nàng.
Tuy rằng hắn cũng không biết chuyện này, nhưng cô nhất định phải đảm bảo, đời này, hắn sẽ không bao giờ biết được…
Quá trình quay chụp quảng cáo cũng không thuận lợi.
Trang Minh Tuấn không chỉ nghiêm khắc như lời đồn bên ngoài, hắn còn là nam nhân dễ nổi cáu nhất từ trước tới giờ mà An Tâm Khiết biết.
Cô đại diện cho sản phẩm, đóng một quảng cáo rùm beng, thực chất là thể hiện chức năng tuyệt vời của chiếc điện thoại cảm ứng. Trong quảng cáo, cô sắm vai một cô gái nhớ người yêu, sử dụng điện thoại mọi lúc mọi nơi cùng bạn trai ở nơi xa liên lạc.
Quảng cáo được quay ở tàu điện ngầm, đường cái và trong phòng ngủ, cô phải thay một đống quấn áo, phải biểu hiện ra tình cảm và trạng thái đặc biệt.
Ngày hôm nay quay chụp cảnh trong phòng ngủ, bởi vậy trong phòng chụp được dựng cảnh của một phòng ngủ.
Ngay từ đầu Trang Minh Tuấn đã xoi mói trang phục của cô. Chuẩn bị hơn mười bộ trang phục, cô đều phải thử qua một lần, hắn mới miễn cưỡng chọn lấy hai bộ.
Khi bắt đầu quay chụp, Tang Minh Tuấn lại cảm thấy không vừa lòng với cách dựng cảnh bài trí trong phòng, liên tục chỉ huy người phụ trách đạo cụ bài biện lại. " Người phụ trách đạo cụ đâu? Đem bó hoa kia ra, nó che mất mặt nữ diên viên."
“An Tâm Khiêt, ngươi dựa đầu vào giường… Không, không phải như thế! Đổi lại tư thế, vẻ mặt hiu quạnh hơn một chút, lẻ loi hơn một chút… Sai! Như vậy thật sự là quá ngu xuẩn…. Tạp, tạp, tạp!"
Trong phòng chụp ảnh, chỉ nghe thấy tiếng Trang Minh Tuấn gầm gừ.
Mặc kệ An Tâm Khiết đứng ở vị tí nào, hắn đều không ngừng hô NG, NG, lại NG. ( Ta nghĩ cái nè là không được, không được… ==)
Tuy rằng đã bị hắn bắt bẻ như vậy nhưng An Tâm Khiết lại cảm thấy tai họa của mình chỉ vừa mới bắt đầu. Sau quay phim, đúng như cô dự đoán, phía trước càng ngày càng gian nan.
Hắn lúc yêu cầu cô quét rác, lúc yêu cầu cô trải giường, lúc thì lại yêu cầu cô ngây người hoặc lên mạng… Cô luôn cố gắng dựa theo yêu cầ của hắn mà biếu diễn, nhưng Trang Minh Tuấn luôn không vừa lòng khiến cô không biết phải làm thế nào.
Càng làm cho cô không thể chấp nhận chính là, bắt cô làm đi làm lại đến gần hết thời gian, hắn lại nghi ra ý tưởng mới.
" Chỉ có gian phòng và lời nói sẽ quá đơn điệu, nên thêm vào một số tình huống, hẳn là sẽ không tệ!"
Thêm tình huống mới vào nội dung? Tại sao trước đấy hắn không nghĩ tới?
An Tâm Khiết cắn chặt răng, kiềm chế ý nghĩ muốn lật tung bàn hoặc là xông lên trước cùng hắn tranh luận.
Không, cô không thể làm thế được!
Cô tự nhận công việc này không phải là ngoan ngoãn, nói sao nghe vậy, cũng không phải là sợ hãi đạo diễn hay thợ chụp ảnh, mà là dựa vào bản thân đưa ra đề xuất, cô thích thảo luận để đưa ra điều tốt nhất và cùng mọi người hiểu rõ.
Cô tin chắc, ý kiến mọi người không đồng nhất, chỉ có nói ra mới là biện pháp duy nhất để giải quyết, cũng mới có thể sáng tạo ra một tác phẩm hoàn mỹ.
Nhưng mà ngày hôm nay, cô lại e sợ.
Cô không dám và không muốn cùng Trang Minh Tuấn có bất kì tiếp xúc nào kể cả nói chuyện, dù cho cảm nhận được trong phòng chụp ảnh áp suất thấp, cùng toàn bộ nhân viên công tác, hi vọng cô có thể cùng đạo diễn ăn ý nhau…
Nhưng cô chính là không có cách nào bước ra được.
An Tâm Khiết như đà điểu vùi đầu vào trong cát, không nghe, không nhìn, không nghĩ, thầm muốn nhanh chóng dựa theo yêu cầu của đối phương nhanh hoàn thành công việc của ngày hôm nay là tốt rồi.
Mặc kệ thái độ thất thường, tự dưng xoi mói của hắn, không cần biết tại sao… Cô quyết định cắn răng chịu đựng, cho đến khi chụp xong quảng cáo.
" Tạp, tạp, tap!" Khi cô mỉm cười gọi điện thoại, một lần nữa bên tai lại truyền đến tiếng hô của Trang Minh Tuấn: “An Tâm Khiết, ngươi có biết diễn xuất hay không? Nếu cứ diễn thế này, sẽ không thể quay tiếp quảng cáo được!"
Hắn ném kịch bản trong tay xuống, phẫn nộ hai tay chống nạnh.
“Ngươi ruốt cuộc có thể cười hay không?" Hắn hùng hổ tới gần nàng. “Nội dung của quảng cáo này đơn giản như vậy, ngươi chỉ cần thể hiện vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc khi nhìn thấy người yêu là tốt rồi. Thế nhưng vẻ mặt của ngươi cứ cứng nhắc như tượng thạch cao!"
“Xin lỗi…" An Tâm Khiết quyết đinh cúi đầu xin lỗi. “Lại một lần nữa, ta nhất đinh sẽ _____"
“Ngươi theo ta!" Thấy cô lắp bắp nói, Trang Minh Tuấn không thể kiềm chế cơn giận kéo tay của cô. “Ngươi qua nhìn màn hình xem, ngươi sẽ thấy vẻ mặt của ngươi mắc cười như thế nào!"
Cánh tay bị hắn kéo truyền đến một trận đau đớn, nhưng An Tâm Khiết như trước vẫn cố gắng chịu đựng.
Trong màn hình, nụ cười của cô ngọt ngào nho nhã, phong thái cũng rất tao nhã, tiểu nữ nhân, có cái gì sai sao?
Hẳn là hoàn toàn phù hợp với yêu cầu hình tượng “cô gái đang yêu"….
Huống cho vẻ mặt tươi cười của cô luôn đẹp nhất, hơn nữa những người đã từng hợp tác với cô như nhà máy, hiệu buôn, đạo diễn, thợ chụp ảnh, tú đạo…. Tất cả đều khen nụ cười của nàng rất tự nhiên, khiến người khác có cảm tình. (Tú đạo là gì hả các nàng ??????)
" Ngươi đây là cười vì hạnh phúc thỏa mãn sao? Căn bản là đang ra vẻ!" Khuôn mặt Trang Minh Tuân căng cứng nhìn chằm chằm vào màn hình. “Từ buổi chiều cho đến nửa đêm, biểu hiện của ngươi chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ, đó là:" Không xong cực độ!"
An Tâm Khiết như cũ cố gắng bình tĩnh nhưng vì những lời quá đáng này của hắn bắt đầu bùng nổ.
Cái gì là ra vẻ? Cái gì là không xong cực độ? Cô tuy rằng không phải người mẫu giỏi nhất nhưng cũng đã có bốn năm kinh nghiệm trong nghề, chưa từng có người nào đánh giá cô như thế cả!
(Hai anh chị chuẩn bị oánh nhau roài hà hà)
“Rõ ràng ngươi không có một cảnh quay nào khiến ta hài lòng." Đưa màn hình để trước mặt nàng, lửa giận trong lòng Trang Minh Tuấn không ngừng dâng lên cao. “Ngươi xem đi, động tác của ngươi như một người máy, ánh mắt thì hoàn toàn vô thần… Ta thật không hiểu nhà máy, hiệu buôn nghĩ gì mà lại ký hợp đồng cho ngươi làm người đại diện ____"
“Đạo diễn Trang, ngươi nói đủ rồi chứ!" Hít một hơi thật sâu, An Tâm Khiết nhắm chặt hai mắt, mở ra. “Thật đáng tiếc trong mắt ngươi, cái gì ta cũng không đúng. Nhưng nếu ta có may mắn được tiếp nhận công việc này, ta đã nghĩ sẽ cố gắng làm tốt, suy cho cùng, mặc kệ ngươi cho rằng ta không có tư cách làm nữ diễn viên, ta cũng đã đứng ở đây."
Đột nhiên cô vì bản thân mình mà phản bác gay gắt, khiến lông mày Trang Minh Tuấn nhướn lên.
Thân thể hắn đứng thẳng chăm chú nhìn cô.
“Ta có chỗ nào không đúng, hi vọng ngươi có thể chỉ bảo nhiều hơn. Nhưng nếu ngươi chỉ một mực chỉ trích, ta nghĩ ta sẽ không thể biết rõ ngươi rốt cuộc muốn ta cải thiện hay thay đổi." Cô không có chút sợ hãi, nhìn thằng hắn.
“Mong ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào?" An Tâm Khiết cảm thấy sự nhẫn nại của cô đã tới cực điểm, nếu như cô và hắn không nói rõ, khả năng sẽ chẳng bao giờ bọn họ quay xong quảng cáo!
“Ta hi vọng ngươi sẽ làm như thế nào sao?" Vẻ mặt Trang Minh Tuấn lộ ra đầy sự hứng thú. “Ta nghĩ rằng ngươi là một người mẫu chuyên nghiệp, hẳn là phải biết lên làm thế nào."
“Tại ngươi chế nhạo ta thiếu chuyên nghiệp trước, ta muốn làm cho rõ ràng, ngươi muốn quảng cáo này thể hiên ra cái gì, muốn ta thể hiện vẻ mặt cùng phong thái như thế nào mới phù hợp với yêu cầu của quảng cáo." Cô cố gắng xem nhẹ hắn, ánh mắt khinh thường, một mặt gắng sức làm mình tỉnh táo.
Nhưng chuyện này thật khó, bởi vì hắn là Trang Minh Tuấn, chỉ cần thấy hắn, cô sẽ nhớ tới những vết thương, những đau khổ mà cô vĩnh viễn muốn quên đi.
Trang Minh Tuấn yên lặng nhìn chằm chằm cô trong vài giây, dường như cảm thấy trrong lời nói của cô có ẩn ý. “Ngươi nghĩ ta đang cố ý gây khó dễ cho ngươi?
“Ta lại không nghĩ như vậy."
“Nhưng ánh mắt của ngươi lại nói cho ta biết, ngươi thật sự cho rằng ta vốn không thể nói lý, lại hay xoi mói mà không cần bất cứ lí do gì." Hắn bình tĩnh thu hồi sự tức giận. “Hơn nữa ta cảm thấy, không phải ta nghĩ ngươi thiếu chuyên nghiệp mà là chính ngươi nghĩ rằng ta thiếu chuyện nghiệp."
Hắn đột nhiên kéo một chiếc ghế tựa, mạnh mẽ đem An Tâm Khiết ấn ngồi trên ghế. Khi hắn cúi người xuống gương mặt hắn gần như kề sát trên mặt cô: “An tiểu thư, nếu như ngươi có thời gian rảnh rỗi nghi ngờ về sự chuyên nghiệp của ta hoặc những ý tưởng của ta, không bằng chăm chú xem biểu hiện của mình một chút. Chờ ngươi xem xong, nếu như vẫn cảm thấy ta là gây khó dễ cho ngươi hay ta không có đủ tư cách, ta rất hoan nghênh ngươi đem điều đó trực tiếp nói cho nhà máy hiệu buôn biết."
Hắn tự tin, ngạo mạn, thậm chí trong lời nói còn tràn ngập uy hiếp, khiến toàn thân cô khó chịu, đặc biệt là khi hắn tới gần cô.
Cái cổ An Tâm Khiết cứng ngắc, cô ngẩng đầu, phát hiện vẻ mặt của tất cả nhân viên đều lộ rõ sự căng thằng mệt mỏi.
Cô hiểu rằng, nếu như cô không đạt được yêu cầu của Trang Minh Tuấn thì sẽ liên lụy đến tất cả mọi người ở đây, sẽ không có cách nào kết thúc công việc để về nhà.
“Được." Kìm nén lại trong lòng, An Tâm Khiết thu hồi tầm nhìn, nhìn màn hình trước mặt.
Trang Minh Tuấn bắt đầu bật lại những cảnh quay từ chiều tới giờ, đồng thời bình tĩnh giải thích cho cô.
“Ngay từ đầu, ta không muốn dựng cảnh phức tạp như vậy, thế này sẽ làm tăng chiều sâu của hình ảnh hơn, ta quyết định như thế vì muốn làm nổi bật lên sự nhớ nhung đối với người yêu, một mình trong căn phòng trống vắng, nhưng khi dùng điện thoại liên lạc với người yêu thi lại rất hạnh phúc, sẽ hình thành lên sự tương phản mãnh liệt."
Màn hình bắt đầu phát ra những hình ảnh cứ động của cô trong phòng.
“Thế nhưng khiến cho ta thay đổi chủ ý chính là biểu hiện và vẻ mặt của ngươi." Trang Minh Tuấn miêu tả lại hình ảnh của nàng. “Ngươi nhìn ánh mắt trống rỗng của ngươi, đây không phải là cô đơn mà là mờ mịt, thậm chí còn có chút căng thẳng và thấp thỏm bất an."
Lời hắn nói khiến cô có chút giật mình.
Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cô xem hình ảnh của chính mình, một màu đỏ ửng lặng lẽ xuất hiện trên gương mặt.
Cô thật không ngờ, cô lại căng thẳng và thấp thỏm bất an đến không điều chỉnh được, lại vì khinh địch mà biểu lộ ra, cô tưởng rằng chính mình đã che dấu rất tốt…
“Bởi vì ngươi không biểu hiện được cái ta cần, nên ta chỉ có thể dựng thêm cảnh, làm cho ngươi có thể biểu hiện sinh động hơn. Ngươi không phải là diễn viên, chỉ dựa vào thân thể và ánh mắt để chụp quảng cáo, với ngươi mà nói có lẽ sẽ rất khó khăn." Hắn tiếp tục cho cô xem các cảnh quay, giọng nói trầm thấp rất có sức thuyết phục.
Hai tay An Tâm Khiết nắm chặt vào nhau, sự gần gũi và lời nói của Trang Minh Tuấn cho cô một áp lực quá lớn khiến cô cảm thấy rất thẹn thùng.
“Dựng thêm cảnh trong phòng là muốn ngươi phiền muộn vì công việc, mong ngóng cùng bạn trai tâm sự. So với cô đơn, thì phiền muộn vì công việc có thể thông qua cái khác mà thể hiện, không cần chỉ dựa vào biểu hiện của ngươi. Ví dụ như phải hoàn thành một đống hồ sơ cao như núi mà đã sắp tới nửa đêm, còn có không có tin nhắn của bạn trai gửi tới…’ Trang Minh Tuấn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô. “Ở đây… Coi như ngươi đã biểu hiện được sự lo lắng bất an, tình thần mệt mỏi rã rời."
Khó khăn lắm mới nghe được một câu có thể xem như là khen ngợi của Trang Minh Tuấn, An Tâm Khiết không kìm lòng được nín thở nhưng điều đó càng khiến cô thêm thiếu tự tin, mất tinh thần.
Hắn nói không sai một điểm nào cả, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi và lo lắng bất an. Nhưng cảm xúc này không phải là biểu hiện trong quảng cáo mà là cảm xúc chân thật của cô.
“Thì ra vấn đề ở chỗ này." Hắn dùng ngón tay kiên định gõ trên màn hình. “Khi ngươi nói chuyện với bạn trai thì trên mặt lộ ra dáng tươi cười, đúng là nụ cười của một người mẫu nhưng ta lại không cần cái đó."
Toàn thân An Tâm Khiết cứng ngắc nhìn hình ảnh của nàng, nụ cười của cô rất ôn nhu, rất đẹp, thế nhưng…
“Ngươi căn bản không có biểu hiện ra bất kì sự vui sướng hoặc thỏa mãn nào lại càng không có tình cảm của cô gái đang yêu, khi nhìn thấy khuôn mặt của người yêu ở xa thì chính mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc ngọt ngào, nhưng nụ cười hạnh phúc này không xuất phát từ nội tâm của ngươi." Trang Minh Tuấn bình tĩnh đứng ở đằng sau nàng.
Hắn đang đợi lời giải thích của cô.
Cảm giác được áp lực ở phía sau, An Tâm Khiết nhìn hình ảnh hoàn mỹ của mình trên màn hình nhưng nụ cười lại không có chút tình cảm, cô chán nản cúi đầu.
“Đạo diễn, có thể cho ta thử lại một lần nữa được không?" Đứng lên, cô mang theo tâm trạng thoải mái, nhìn đôi mắt thâm thúy chủa hắn.
“Ngươi hiểu ý ta sao?"
“Đã hiểu." Cô nắm chặt hai bàn tay. “Mong ngươi cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ cố gắng làm tốt."
Trang Minh Tuấn suy nghĩ một chút. “Ngươi nghỉ ngơi một chút… Ta chờ mong biểu hiện của ngươi." Nói xong, hắn định xoay người chuẩn bị rời đi.
“Xin chờ một chút." Sau nhiều lần do dự, An Tâm Khiết quyết định xin lỗi hắn.
“Xin lỗi, vưa rồi ta đã hiểu lầm ý nghĩ của ngươi… Không chỉ không hiểu những lời nói của ngươi còn tự cho là mình đúng nên đã nói những lời không nên nói." Nghĩ đến sự tức giận của mình, khuôn mặt cô không nén nổi đỏ dần.
Cho dù đối phương là Trang Minh Tuấn luôn khiến lòng cô xáo trộn, nhưng cô cũng không thể vì thế mà làm phức tạp công việc, cô không những không nhập vai còn lớn tiếng với hắn.
Nghĩ đến những biểu hiện không tốt của mình, cô xấu hổ vô cùng.
“Ngươi đã hiểu mình chưa diễn tốt là được, những lời nói dư thừa đều không cần nói." Ánh mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, liếc qua khuôn mặt tràn đầy áy náy của cô, tiếng nói dừng một chút. “Nhưng là… Ta và ngươi có thể nói rõ ràng, trong chuyện này, ta cũng có chút không đúng."
Hắn nói khiến hai mắt An Tâm Khiết trợn tròn.
Cô không thể tin được, một người cao ngạo và khó tính như hắn lại thừa nhận mình không đúng!
Chuyện này thực sự là… Hoàn toàn không có ngờ tới.
Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, An Tâm Khiết cảm thấy trong sự bất an và lo lắng đang bao trùm lên trái tim cô xuất hiện một tia yên bình.
“Bây giờ, ngươi có phải rất muốn gặp người hay không?" Trang Minh Tuấn nhịn xuống kích động gầm gừ, hắn lựa chon kiên nhẫn cùng An Tâm Khiết nói rõ ràng mọi chuyện. ( Ta chịu cái chỗ nè….)
Nói cho cùng, trong tất cả các người mẫu hoặc minh tinh hợp tác với hắn từ trước tới nay, cô chính là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chất vấn ý kiến và yêu cầu của hắn đối với người mẫu.
Hơn nữa, sau khi hắn giải thích rõ, cô không chỉ lập tức phát hiện vấn đề của chính mình còn chủ động xin lỗi khiến hắn có chút bất ngờ.
Hắn bắt đầu tin tưởng, cô đối với công việc là rất chuyên nghiệp và nghiêm túc, cô không phải loại người chỉ chú trọng biểu hiện vẻ ngoài của mình nhưng căn bản lại không phải một nghệ sĩ.
Những lần chụp tiếp theo, biểu hiện của cô đã tiến bộ không ít, nụ cười đã không còn máy móc ngược lại có phần ôn nhu, ngọt ngào, nhưng đối với yêu cầu của hắn vẫn còn có chút khoảng cách.
An Tâm Khiết buông gối ôm trong lòng, uể oải ngẩng đầu. “Quả thực…Biểu hiện của tôi thật không tốt sao?" Tới gần nửa đêm, cô không biết cậu nhóc Tiểu Nhiên có ngoan ngoãn trên giường hay không, có trách cô ngày nào cũng làm việc đến nửa đêm mới về hay không…
“Cũng không đến nỗi nào."
Lời nói của Trang Minh Tuấn ngoài dự đoán của cô. “Đạo diễn, anh không cần an ủi tôi. Đều vì tôi mà phải lãng phí nhiều thời gian như vậy… Có lẽ anh nói đúng, tôi không phải là người thích hợp nhất với quảng cáo này…"
Cô cảm thấy có lỗi vì biểu hiện không tốt của mình.
“Vừa rồi tôi đã nhìn thấy sự cố gắng của cô, tôi muốn hỏi người mẫu chuyên nghiệp An Tâm Khiết là ai? Cô ấy ở đây sao?" Trang Minh Tuấn cúi người xuống, giọng nói hài hước, ánh mắt điềm tĩnh vậy tràn đầy sức thuyết phục. “Suy nghĩ một chút, nếu như cô nhìn thấy người yêu, cô phải thể hiện ra nụ cười thảo mãn thoải mái như thế nào ____ nhớ kĩ, yêu cầu của ta chỉ đơn giản như vậy."
An Tâm Khiết hít sâu, những lời Trang Minh Tuấn nói đã cổ vũ cho cô, cũng khiến cô hiểu rõ chính mình phải hết sức cố gắng, mới có thể không làm mất đi tôn chỉ chuyên nghiệp của cô.
“Được." Cô hít sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt biết nhìn xa trông rộng của hắn, nhắc nhở chính mình không nên phức tạp vấn đề, nghĩ đơn giản là được rồi.
An Tâm Khiết tưởng tượng mình nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nghe thấy giọng nói vừa ngọt vừa êm ái của cậu nhóc gọi cô: “Mẹ, mẹ…"
Khóe miệng của nàng không kìm nổi cong lên đầy ôn nhu thỏa mãn, nụ cười tràn ngập hạnh phúc, vì Tiểu Nhiên là tất cả với cô.
“Ok, tốt." Mười phút sau, Trang Minh Tuấn thành công tắt máy. “Ngày hôm nay, quay phim đến đây kết thúc, mọi người đã vất vả nhiều rồi."
“Tôi làm được rồi sao?" An Tâm Khiết chạy nhanh đến màn hình, vội vã muốn nhìn thấy biểu hiện của mình.
“Làm được rồi." Vẻ mặt Trang Minh Tuấn luôn lãnh đạm rốt cuộc cũng lộ ra ý cười. “Sau khi nghĩ đến bạn trai của mình, biểu hiện của cô đã tiến bộ rất nhiều."
“Tôi không có nghĩ đến bạn trai." An Tâm Khiết lập tức sửa lại. “Người này so với bạn trai còn quan trọng hơn."
“Bất luận người đó là ai cũng đã giúp cô vượt qua khó khăn lần này."
“Người đó luôn là cứu tinh của tôi!" Nghĩ đến con trai, trong mắt An Tâm Khiết hiện lên lòng tin kiên định, tất cả mệt mỏi trong nháy mắt đã không còn, chỉ có lại nụ cười rạng rỡ. “Người này chính là động lực để ta cố gắng làm việc, giúp cho ta quên hết phiền muộn, là người mang cho ta rất nhiều niềm vui."
Nụ cười của cô tỏa sáng khiến lông mày Trang Minh Tuấn có chút nhếch lên. “Nụ cười của cô bây giờ rất tốt. Cố gắng duy trì như vậy, sau này đừng lộ ra nụ cười kiểu cách của người mẫu, cái đó sẽ không có lợi với cô đâu."
Lúc này cô rất tự nhiên không có chút làm dáng ____ hắn không thể không thừa nhận điều này, cô có ưu thế và sức hấp dẫn của riêng cô, đến nỗi làm hắn cảm nhận được một cảm giác quen thuộc kì lạ.
Bọn họ đã từng gặp nhau ở đâu hay đã từng quen biết?
Không. Trang Minh Tuấn lập tức phủ nhận ý nghĩ kì quái của hắn.
Hắn lại cảm thấy cô quen thuộc, có lẽ hắn đã từng xem qua quảng cáo mà cô đóng.
Dung mạo cô xinh đẹp như vậy, người nào gặp rồi sẽ không thể quên được.
“Anh là đạo diễn đầu tiên phê bình điệu bộ của tôi." Ngữ khí của cô không có gì bất mãn ngược lại còn thoải mái tiếp thu. “Lời của anh, cảm ơn anh, đạo diễn Trang."
“Ngày mai quay ngoại cảnh, không được muộn, cô biết là còn rất nhiều việc, chúng ta còn hai quảng cáo nữa phải quay." Trang Minh Tuấn rất cao hứng, tính cách của cô không ngờ lại tốt như thế, cô rất thông minh và kiên trì.
Dù sao cô phải đứng trước ống kính nhiều giờ như vậy thế mà cô không có oán hận hắn lại còn cảm ơn chỉ bảo của hắn.
“Tôi đảm bảo sẽ không đến muộn." Khuôn mặt An Tâm Khiết đỏ ửng.
“Ngày mai gặp lại." Hắn vỗ nhẹ vào vai cô, biểu hiện cổ vũ.
Nhìn hắn rời đi, An Tâm Khiết thở mạnh ra.
Trang Minh Tuấn, người cô muốn sống cùng trong tưởng tượng của cô.
Hắn yêu cầu rất nhiều với mỗi tác phẩm, rất hà khắc, làm cho người khác chịu không được cái chủ nghĩa hoàn mỹ, sự kiêu căng và bảo thủ của hắn.
Hắn có kiên trì, có lí do, có khả năng khơi thông mọi thứ… Đó là một trong những lí do hắn trở thành một đạo diễn nổi tiếng.
Ngoại trừ khuyết diểm duy nhất của hắn chính là cha của con cô.
Cô tin rằng thời gian tới chỉ cần cô duy trì tâm trạng ổn định, nhất định sẽ cùng hắn yên ổn cùng làm việc, hoàn thành tốt lần quay quảng cáo này.
Ngày thứ hai bắt đầu quay ngoại cảnh.
Do sự phối hợp ăn ý của hai bên nên dù ở trong tàu điện ngầm hay trên đường cái, mọi việc đều tiến triển thuận lợi hơn nhiều so với ngày hôm qua, Trang Minh Tuấn cũng không giống như ngày hôm qua, hơi một chút là lớn tiếng quát mắng.
Ngày hôm nay, bọn họ đi tới một công viên, đã đến giờ ăn trưa, An Tâm Khiết mang theo cơm hộp tìm một nơi yên tĩnh, gọi điện thoiaj cho cậu nhóc ở nhà.
“Tiểu Nhiên, ở nhà phải ngoan… Phải nghe lời dì Lê, ăn hết cơm… Không được chạy loạn, để cho mọi người ngủ trưa… Hôm nay mẹ sẽ về sớm, buổi tối sẽ nấu cơm trứng mà Tiểu Nhiên thích nhất được không?"
“Mẹ, Tiểu Nhiên rất nhớ, rất nhớ mẹ, mệ nhất định phải về ăn bữa tối với Tiểu Nhiên đó." Bên tai truyền đến tiếng nũng nịu của con trai.
“Được, mẹ nhất định sẽ về ăn tối cùng Tiểu Nhiên."
Ngắt điện thoại, An Tâm Khiết mở hộp cơm nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không nuốt nổi.
Hôm nay, Lục Dung Dung phải đi chụp ảnh, để một cậu nhóc năm tuổi ở nhà một mình, cô căn bản là không thể yên tâm được.
Không còn cách nào sao? Có thể nói công việc của cô vốn không có ngày nghỉ, cô đành phải nhờ Lê Nguyệt Nhã tranh thủ lúc trưa rảnh rỗi mang cơm hộp qua cho, Lê Nguyệt Nhã đã giúp đỡ, chiếu cố cô rất nhiều….
“Trang Minh Tuấn, vì sao anh có thể đối với em như vậy?" Cô đang nghĩ vẩn vơ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nói khiển trách đầy phẫn nộ của một cô gái. “Tốt xấu gì em cũng là bạn gái của anh, vì sao anh không tiến cử em với nhà máy hiệu buôn?"
“Sương Ti, tôi nhớ rằng tôi đã nói với cô, cô không thích hợp với quảng cáo lần này." Ngữ khí Trang Minh Tuấn lạnh lẽo kèm theo chút kiềm chế.
“Cái gì mà không thích hợp với thích hợp? Anh là đạo diễn, một câu nói của anh định đoạt tất cả! Những đạo diễn khác đều để cho bạn gái mình quết định, vì sao anh lại không thể?"
“Tôi không quan tâm những người khác thế nào, còn ở lập trường của tôi thì chuyện đó là không được." Ngữ khí hăn lạnh băng. “Cô chắc cũng biết từ trước đến giờ ta luôn công tư phân minh, cho dù cô có là bạn gái của tôi____"
“Em thấy anh căn bản không yêu em mới cỏ thể không đem chuyện của em ở trong lòng! Chúng ta gặp gỡ lâu như vậy, em chưa bao giờ yêu cầu anh cái gì, nhưng mà đây là một công việc rất tốt! Anh nói xem, trong lòng anh, em có vị trí gì? Em rút cuộc muốn cái gì…"
An Tâm Khiết xoay người lại xấu hổ, phát hiện bọn họ đứng sau lùm cây cách chỗ cô ngồi không xa.
Không xong, cô không cẩn thận đã biến chính mình thành kẻ nghe trộm.
La Sương Ti là một người mẫu của một Công ty, các cô thi thoảng gặp nhau công việc, cũng không ngờ cô là bạn gái hiện thời của Trang Minh Tuấn.
Suy nghĩ của An Tâm Khiết đột nhiên dừng lại, kí ức về một buổi tối và một buổi sáng của năm năm trước xẹt qua…
Thì ra, hắn và Ái Linh đã chia tay…
Trong khi cô không biết có lên rời khỏi chỗ này hay không, Trang Minh Tuấn và La Sương Ti vẫn đang tranh luận rất gay gắt.
“…Cô quan hệ với tôi, chẳng lẽ vì muốn dựa vào tôi tìm công việc tốt sao?" Trang Minh Tuấn nheo hai mắt lại.
“Em đương nhiên vì yêu anh nên mới muốn làm cùng chỗ với anh! Nhưng nếu như anh vẫn không thèm để ý đến yêu cầu của em, khiến em buồn, vậy thì em cũng không biết có thể tiếp tục yêu anh nữa không…" La Sương Ti khóc rất bi thương.
“Tôi cho rằng với quan hệ của chúng ta, tôi không thể giúp cô trở thành diễn viên, hoặc là có thể đề cử cô với nhà máy hiệu buôn để học cân nhắc?" Thân thể Trang Minh Tuấn thẳng đứng, sắc mặt cứng ngắc. “Nếu như có cơ hội, ta sẽ cân nhắc cô, nhưng tuyệt đối sẽ không vì cô là bạn gái tôi mà tuyển chọn ngươi."
“Anh căn bản là không thương tôi! Trang Minh Tuấn, nếu anh cứ như thế này, tôi cho anh hay: chúng ta chia tay! Tôi sẽ không vì một người đàn ông không quan tâm tới tôi mà lãng phí thời gian và tình cảm!"
“Tùy cô." Câu trả lời của Trang Minh Tuấn vô cùng thẳng thắn gọn gàng.
La Sương Ti khổ sở trừng mắt nhìn hắn nhưng chỉ đổi lại đưuọc ánh mắt vô tình của hắn.
Cô không cam lòng ngẩng đầu lên. “Trang Minh Tuấn, đừng tưởng rằng anh là thiên tài đạo diễn thì tôi phải chiều theo ý anh, anh hôm nay chia tay với tôi, sau này nhất định sẽ hối hận!"
Nói xong, cô mang theo vẻ mặt cao ngạo, tuyệt tình đạp giày cao gót, xoay người bước nhanh về phía trước.
Trang Minh Tuấn cũng không mở miệng giữ cô lại, hắn nhìn theo bạn gái biến mất trong tầm mắt, gương mặt hắn lộ rõ kiên nghị và cứng rắn.
Hắn không lập tức rời đi mà ngồi ở một bên ghế dài trầm mặc cúi đầu.
Tuy hắn thoạt nhìn bình tĩnh lạnh lùng, nhưng khi An Tâm Khiết nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên cùng với hai bàn tay nắm chặt, cô cảm thụ được sự phẫn nộ và cô đơn của hắn.
Cô nhẹ nhàng đậy nắp hộp cơm lại, cô hiểu rõ lúc này hắn cần ở một mình, tuyệt không muốn có người thứ ba ở đây.
An Tâm Khiết lặng yên đứng dậy, cúi đầu, cố gắng bước thật nhanh, ai dè một cành cây to đùng rậm rạp vừa đụng phải trán của nàng.
An Tâm Khiết càng hoảng hốt, cô đẩy cành cây ra, đương nhiên là phát ra tiếng động.
Trang Minh Tuấn lặp tức nhìn về phía cô, lông mày hướng lên kinh ngạc.
Phảng phất cảm nhận được ánh nhìn sắc nhọn của hắn, An Tâm Khiết xấu hổ, cô giả bộ tươi cười quay đầu.
“Đạo diễn, anh… Ăn trưa chưa?" Lời vừa ả khỏi miệng, cô lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình, những lời này, thật sự là quá vớ vẩn.
“Ta chưa ăn." Trang Minh Tuấn khôi phục thái độ trấn tĩnh ngay tức khắc. “Xem ra cô cũng chưa ăn."
“Đúng vậy." An Tâm Khiết kinh ngạc nhìn hắn nhứng hắn rất bình tĩnh nhìn lại cô.
An Tâm Khiết nhắm hai mắt, hít sâu, lớn mật đi về phía hắn. “Xin lỗi, Không phải tôi cố ý nghe trộm hai người nói chuyện. Ta đến chỗ này đinh ăn cơm, cho nên…" Cô xấu hổ đứng trước mặt hắn.
Trang Minh Tuấn vẫn không có đáp lại cô.
“Tôi… Anh đói bụng không? Có muốn ăn cơm hộp với tôi?" Dưới tình thế cấp bách, cô đành đưa ra hộp cơm.
Hắn sửng sốt một chút, đón lấy nụ cười của cô, hắn chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh. “Tôi không đói bụng, cô cứ ngồi xuống đây ăn đi."
Ngưng mắt nhìn bộ dáng tươi cười của hắn, An Tâm Khiết nhẹ nhàng gật đầu.
Trong căn nhà trọ cũ loang lổ, một cậu nhóc mặt mày thanh tú đang ra sức leo lên giường, liên tục lay động cô gái trẻ đang say giấc.
“Mẹ, mau rời giường!" Thấy cô gái không hề động tĩnh gì, cậu nhóc ghé vào bên tai cô hô to: “Đại mèo lười mẹ, người nhanh thức dậy đi, Tiểu Nhiên muốn đi nhà trẻ!"
“Đứng ầm ĩ!" Cô gái lấy tay bịt tai lại, nhắm chặt mắt như cũ. " Tiểu Nhiên ngoan, ngươi đi tìm dì Dung Dung hoặc dì Nguyệt Nhã ở dưới lầu đưa ngươi đi vườn trẻ. Ba lô mẹ đã chuẩn bị hết ở trên bàn rồi, đừng quên mang theo."
" Mẹ không đưa người ta đi vườn trẻ sao? Cậu nhóc không vui miệng méo xệch. “Ngày hôm qua cũng là nửa đêm mẹ mới về sao?"
“Mẹ phải nuôi sống chính mình, còn muốn nuôi dưỡng Tiểu Nhiên nhà ta, nên không được lười biếng, phải cố gắng làm việc a." An Tâm Khiết đưa tay xoa nhẹ hai thái dương đau nhức, nhẹ nhàng mở hai mắt, ôm lấy cậu con trai bảo bối.
“Được rồi, con biết rồi." An Tâm Khiết thơm một cái lên má của bảo bối, cười rất thoải mái. “Ai bảo mẹ không có lão công, con không có baba, chúng ta một nhà hai miệng ăn đều phải dựa vào mẹ đi làm kiếm tiền? Con có thể hiểu, mẹ mau ngủ thêm đi!" Cậu nhóc bốn tuổi, dùng ngữ khí của người trưởng thành tha thứ cho mẹ.
Nhưng khí hắn trèo xuống khỏi chiếc giường của mẹ, lại toát ra vẻ tiếc nuối cùng không muốn.
Đã ba ngày rồi hắn và mẹ chưa cùng đi nhà trẻ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ!
Lục Dung Dung là tỷ muội tốt cùng phòng với An Tâm Khiết, cô cũng là người mẫu trong Công ty, thấy An Ngẫu Nhiên mang theo vẻ mặt cô đơn ra khỏi phòng, cô nhịn không được thở dài một tiếng.
An Tâm Khiết liều mạng làm việc, mặc kệ công việc có bao gian khổ, cô ấy đều sẽ nhận hết, căn bản đem chính mình trở thành siêu nhân, hai mươi tư tiếng đồng hồ cố gắng không ngừng.
Cũng bởi vì cô ấy luôn cố gắng và chăm chỉ, nên dù đã sinh được một cậu nhóc vẫn có thể làm người mẫu, tìm được một nơi sống yên ổn cho mình.
" Tiểu Nhiên, tối nay chúng ta đi tới nhà chú Mạch, ăn hán bảo mà ngươi thích nhất còn có bánh khoai, được không?" Chỉ tiếc rằng vì công việc quá bận rộn mà cô ấy không thể chăm sóc tốt cho con mình.
" Vâng!" Vừa nghe nói được đi ăn thứ mình thích, An Ngẫu Nhiên lập tức nheo mắt lại, vẻ mặt tươi cười rực rỡ.
“Thật láu lỉnh." Lục Dung Dung xoa nhẹ đầu Tiểu Nhiên. “Nhanh đi ăn bữa sáng, cơm nước xong, chúng ta lập tức xuất phát."
“Dung Dung, cảm ơn ngươi." An Tâm Khiết vẫn ở trên giường, vẻ mặt buồn ngủ hướng về phía cửa. “Thật may còn có ngươi ở cùng nhà với ta, bằng không ta thật sự không có thời gian giành cho việc khác, không thể cùng lúc nhận nhiều công việc như vậy."
“Sao lại khách khí vậy? Ta biết ngươi muốn cho Tiểu Nhiên một cuộc sống thật tốt, cũng muốn hắn hưởng nên giáo dục tốt nhất." Lục Dung Dung gật đầu hiểu rõ. “Được rồi, mấy ngày nay ngươi đã đi sớm về khuya, ta chưa có cơ hội để chúc mừng ngươi!"
“Chúc mừng?" An Tâm Khiết chớp đôi mắt xinh đẹp.
“Công ty quảng cáo LEC kí hợp đồng a! Ngươi không phải đã kí hợp đồng một năm làm người đại diện sao?" Lục Dung Dung cầm tay cô. “Thật sự là tốt quá, từ nay về sau ngươi có thể ra nhập đội ngũ người mẫu chính thức.!"
Bởi vì An Tâm Khiết luôn giữ mình trong sạch, lại đã sinh con, cho nên cô rất hợp cho quảng cáo TV lần này, cũng vì thế mà công việc cùng thời gian rảnh không cố định, có chụp ảnh thì thông báo, thường là làm việc suốt đêm.
“Còn sớm mà… LEC cũng là vì cắt giảm kinh phí, mới có thể kí hợ đồng với ta, một người mẫu chưa ai biết đến." An Tâm Khiết lắc đầu khiêm tốn.
Nhưng để có được quảng cáo lần này, cô đã phải ra sức thể hiện, thời gian tập luyện khổ cực không nói tới cũng được.
“Chính là, ngươi còn vượt qua cả Lưu Đình Đình, người đại diện trước đây của LEC, ngươi có thể thay thế cô ta, đã thấy được thực lực của
ngươi được thừa nhận rồi!"
“Có được thừa nhận hay không, còn phải xem ngày mai khi quay chụp quảng cáo" An Tâm Khiết cười khổ. “Tổng cộng phải quay chụp ba phiên bản, căn cứ vào sự đặc sắc của từng nơi, Châu Á, Châu Âu và các châu lục khác mà phát các mục quảng cáo khác nhau. Lần này ta phải hợp tác với đạo diễn người Mỹ gốc Hoa Trang Minh Tuấn, hắn từ trước tới nay đều yêu cầu những đề xuất hay."
“Trang Minh Tuấn?" Sắc mặt Lục Dung Dung có chút trắng. “Ta nghe tiền bối nói trước đây đã từng hợp tác với hắn, hắn thật sự rất khó đối phó, với người mẫu yêu cầu rất cao. Ngươi… Tự giải quyết cho tốt."
“Ta biết." Lần đầu tiên đại diện cho quảng cáo, An Tâm Khiết rất mong bản thân có thể biểu hiện trạng thái tốt nhất, nhưng mà nghĩ đến những lời nói của mọi người, đạo diễn quảng cáo lại giống như ác ma, lòng cô khó tránh khỏi thấp thỏm, lo lắng.
Trang Minh Tuấn…Hắn rốt cục là một người như thế nào?
Có người nói tính cách người này rất quái dị, rất khó làm chung. Cô rất muốn tìm một ít thông tin về hắn để nghiên cứu, nhưng cô thật sự là rất bận rất mệt mỏi, thay vì tốn thời gian đi tìm hiểu thái độ đối nhân xử thế của đạo diễn, không bằng nghỉ ngơi thật tốt trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, khiến tâm trạng mình trở nên tốt nhất, đi nghênh tiếp mỗi lần khiêu chiến.
Cho dù đối phương có bá đạo và hà khắc, cô vẫn tin tưởng chỉ cần cô làm việc chăm chỉ nghiêm túc, thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, sẽ hoàn thành tốt công vệc.
Nghĩ như vậỵ, vẻ mặt An Tâm Khiết tốt hơn, liền nộ ra sự tự tin, cô cười thoải mái.
Một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ không có cha chỉ biết dựa vào mẹ, đứa nhỏ trong sáng và rất kiên cường, đó chính là lí do mà cô kiên cường đến ngày hôm nay!
Vì Tiểu Nhiên, vì bản thân mình, quảng cáo quay chụp ngày mai, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Trang Minh Tuấn giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua bề ngoài không có chút biểu lộ sắc mặt, hắn càng trở nên tái nhợt nghiêm khắc.
“Qua mười phút nữa, nếu người mẫu kia không đến, quay chụp ngày hôm nay dừng ở đây." Hắn đẩy trợ lí đang đưa cà phê cho hắn, tuyên bố như đinh đóng cột.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng chụp không có bất cứ âm thanh nào, tất cả mọi người đều nín thở tập trung tinh thần, đến thở mạnh cũng không dám.
“Đã đến giờ!" Trang Minh Tuấn đưa chân định đi ra cửa.
Ngày đầu tiên quay chụp đã muộn, cô người mẫu An Tâm Khiết này thật đúng là lớn mật!
“Xin lỗi, xin lỗi, ta đã đến muộn!"
Đi được một nửa, hắn suýt nữa đụng phải một nữ sinh chạy ào vào, Trang Minh Tuấn lập tức dừng lại, mang theo khí thế ác liệt, hắn trừng mắt liếc nhìn người trước mắt có chút chật vật; “An Tâm Khiết?"
Chỉ thấy mái tóc đen toán loạn của cô, gương mặt đỏ bừng, liên tục thở dốc, hai chân trần trụi .
Trong tay cô cầm theo một đôi giày cao gót, quần tất màu đen đã kéo sợi. “Vâng"
Vất vả lắm An Tâm Khiết mới ngừng lại hơi thở hỗn loạn. “Gặp phải tắc đường, ta thật sự không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài chạy tới! Không nghĩ tới là đã muộn như vậy, mong đạo diễn tha thứ!" Cô đứng ở trước cửa, cúi thấp đầu.
Trước mắt cô là đôi giày da đầu nhọn đang mốt hiện nay, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của nam nhân này, phải chăng hắn là Trang Minh Tuấn?
Hai tay Trang Minh Tuấn ôm trước ngực, quan sát cô từ đầu đến chân. “Sau này nếu không muốn bị muộn, tốt nhất hãy đi tàu điện ngầm."
“Vâng" An Tâm Khiết hoang mang, tảng đá lớn trong lòng thoáng ngừng nhấp nhô. Lần đầu tiên quay chụp bị muộn, cô biết nhất định đạo diễn sẽ phê bình cô, thậm chí sẽ đánh giá thấp cô.
Thực ra cô vì muốn đến nơi làm việc đúng giờ, mới bỏ qua tàu điện ngầm mà bắt taxi, ai biết lại gặp phải tắc đường? Rơi vào đường cùng, cô đành chạy bộ tới…
“Ngươi còn ở nới này làm gì? Còn không mau đi trang điểm thay quần áo! Ngươi đã lãng phí rất nhiều thời gian của ta, còn muốn tiếp tục lãng phí nữa sao?" Trang Minh Tuấn bất mãn, trừng mắt nhìn nàng.
“Vâng!" An Tâm Khiết nhanh chóng thu hồi oan ức trong lòng, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân cao to kiêu căng trước mắt.
Trang Minh Tuấn tùy ý liếc nàng một cái, liền xoay người nói với mọi người. “Nếu người mẫu đã tới, các ngươi cũng mau đi chuẩn bị, chờ cô ta chuẩn bị xong, lập tức chụp ảnh, ta không muốn có bất cứ vấn đề g xảy ra nữa."
Trong nháy mắt An Tâm Khiết cảm thấy lồng ngực mình bị bóp chặt.
Trước mắt hiện lên một mảng sương mù, cô đứng không vững, lảo đảo một bước.
Làm sao có thể? Làm sao có thể như vậy…
Lời nói hiện ra trong đầu, cô gần như không thể tin được hai mắt của mình, toàn thân run rẩy.
Trang Minh Tuấn…Thì ra chính là hắn ____
“An tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Hai chân cô như nhũn ra, dường như muốn té ngã, may chuyên gia trang điểm xuất hiện đúng lúc, đỡ cô.
“Ta không sao." Hít sâu, cô không ngừng cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy và hoảng hốt lúng túng của mình, tự nói với mình là một người mẫu chuyên nghiệp, không thể bị bất luận việc gì chi phối.
Theo chuyên gia trang điểm đi vào phòng hóa trang, cô vẫn nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn.
Nam nhân này… Tuy rằng cô đã cố gắng quên đi, đến cuối cùng, lại biến thành một kí ức không phai suốt đời.
Buổi tối của năm năm trước…Đã thay đổi cả cuộc đời cô.
Đột nhiên gặp nhau thế này, cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Cô thực sự mong rằng cả đời này, hai người sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau.
Cũng may hắn không nhận ra cô là ai, cho nên chỉ cần cô không đề cập tới quá khứ, sẽ không ảnh hưởng đến công việc hiện tại của hai người
Dù sao, với cô đó cũng là sự kiện ảnh hưởng cả cuộc đời, còn với hắn chỉ là một đoạn nhạc chán ghét.
Mang theo tâm tình thấp thỏm bất an, An Tâm Khiết không ngừng lấy lại tâm tình, không ngừng ép buộc bản thân phải duy trì bình tĩnh.
Bởi vì Trang Minh Tuấn chính là baba của con nàng.
Tuy rằng hắn cũng không biết chuyện này, nhưng cô nhất định phải đảm bảo, đời này, hắn sẽ không bao giờ biết được…
Quá trình quay chụp quảng cáo cũng không thuận lợi.
Trang Minh Tuấn không chỉ nghiêm khắc như lời đồn bên ngoài, hắn còn là nam nhân dễ nổi cáu nhất từ trước tới giờ mà An Tâm Khiết biết.
Cô đại diện cho sản phẩm, đóng một quảng cáo rùm beng, thực chất là thể hiện chức năng tuyệt vời của chiếc điện thoại cảm ứng. Trong quảng cáo, cô sắm vai một cô gái nhớ người yêu, sử dụng điện thoại mọi lúc mọi nơi cùng bạn trai ở nơi xa liên lạc.
Quảng cáo được quay ở tàu điện ngầm, đường cái và trong phòng ngủ, cô phải thay một đống quấn áo, phải biểu hiện ra tình cảm và trạng thái đặc biệt.
Ngày hôm nay quay chụp cảnh trong phòng ngủ, bởi vậy trong phòng chụp được dựng cảnh của một phòng ngủ.
Ngay từ đầu Trang Minh Tuấn đã xoi mói trang phục của cô. Chuẩn bị hơn mười bộ trang phục, cô đều phải thử qua một lần, hắn mới miễn cưỡng chọn lấy hai bộ.
Khi bắt đầu quay chụp, Tang Minh Tuấn lại cảm thấy không vừa lòng với cách dựng cảnh bài trí trong phòng, liên tục chỉ huy người phụ trách đạo cụ bài biện lại. " Người phụ trách đạo cụ đâu? Đem bó hoa kia ra, nó che mất mặt nữ diên viên."
“An Tâm Khiêt, ngươi dựa đầu vào giường… Không, không phải như thế! Đổi lại tư thế, vẻ mặt hiu quạnh hơn một chút, lẻ loi hơn một chút… Sai! Như vậy thật sự là quá ngu xuẩn…. Tạp, tạp, tạp!"
Trong phòng chụp ảnh, chỉ nghe thấy tiếng Trang Minh Tuấn gầm gừ.
Mặc kệ An Tâm Khiết đứng ở vị tí nào, hắn đều không ngừng hô NG, NG, lại NG. ( Ta nghĩ cái nè là không được, không được… ==)
Tuy rằng đã bị hắn bắt bẻ như vậy nhưng An Tâm Khiết lại cảm thấy tai họa của mình chỉ vừa mới bắt đầu. Sau quay phim, đúng như cô dự đoán, phía trước càng ngày càng gian nan.
Hắn lúc yêu cầu cô quét rác, lúc yêu cầu cô trải giường, lúc thì lại yêu cầu cô ngây người hoặc lên mạng… Cô luôn cố gắng dựa theo yêu cầ của hắn mà biếu diễn, nhưng Trang Minh Tuấn luôn không vừa lòng khiến cô không biết phải làm thế nào.
Càng làm cho cô không thể chấp nhận chính là, bắt cô làm đi làm lại đến gần hết thời gian, hắn lại nghi ra ý tưởng mới.
" Chỉ có gian phòng và lời nói sẽ quá đơn điệu, nên thêm vào một số tình huống, hẳn là sẽ không tệ!"
Thêm tình huống mới vào nội dung? Tại sao trước đấy hắn không nghĩ tới?
An Tâm Khiết cắn chặt răng, kiềm chế ý nghĩ muốn lật tung bàn hoặc là xông lên trước cùng hắn tranh luận.
Không, cô không thể làm thế được!
Cô tự nhận công việc này không phải là ngoan ngoãn, nói sao nghe vậy, cũng không phải là sợ hãi đạo diễn hay thợ chụp ảnh, mà là dựa vào bản thân đưa ra đề xuất, cô thích thảo luận để đưa ra điều tốt nhất và cùng mọi người hiểu rõ.
Cô tin chắc, ý kiến mọi người không đồng nhất, chỉ có nói ra mới là biện pháp duy nhất để giải quyết, cũng mới có thể sáng tạo ra một tác phẩm hoàn mỹ.
Nhưng mà ngày hôm nay, cô lại e sợ.
Cô không dám và không muốn cùng Trang Minh Tuấn có bất kì tiếp xúc nào kể cả nói chuyện, dù cho cảm nhận được trong phòng chụp ảnh áp suất thấp, cùng toàn bộ nhân viên công tác, hi vọng cô có thể cùng đạo diễn ăn ý nhau…
Nhưng cô chính là không có cách nào bước ra được.
An Tâm Khiết như đà điểu vùi đầu vào trong cát, không nghe, không nhìn, không nghĩ, thầm muốn nhanh chóng dựa theo yêu cầu của đối phương nhanh hoàn thành công việc của ngày hôm nay là tốt rồi.
Mặc kệ thái độ thất thường, tự dưng xoi mói của hắn, không cần biết tại sao… Cô quyết định cắn răng chịu đựng, cho đến khi chụp xong quảng cáo.
" Tạp, tạp, tap!" Khi cô mỉm cười gọi điện thoại, một lần nữa bên tai lại truyền đến tiếng hô của Trang Minh Tuấn: “An Tâm Khiết, ngươi có biết diễn xuất hay không? Nếu cứ diễn thế này, sẽ không thể quay tiếp quảng cáo được!"
Hắn ném kịch bản trong tay xuống, phẫn nộ hai tay chống nạnh.
“Ngươi ruốt cuộc có thể cười hay không?" Hắn hùng hổ tới gần nàng. “Nội dung của quảng cáo này đơn giản như vậy, ngươi chỉ cần thể hiện vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc khi nhìn thấy người yêu là tốt rồi. Thế nhưng vẻ mặt của ngươi cứ cứng nhắc như tượng thạch cao!"
“Xin lỗi…" An Tâm Khiết quyết đinh cúi đầu xin lỗi. “Lại một lần nữa, ta nhất đinh sẽ _____"
“Ngươi theo ta!" Thấy cô lắp bắp nói, Trang Minh Tuấn không thể kiềm chế cơn giận kéo tay của cô. “Ngươi qua nhìn màn hình xem, ngươi sẽ thấy vẻ mặt của ngươi mắc cười như thế nào!"
Cánh tay bị hắn kéo truyền đến một trận đau đớn, nhưng An Tâm Khiết như trước vẫn cố gắng chịu đựng.
Trong màn hình, nụ cười của cô ngọt ngào nho nhã, phong thái cũng rất tao nhã, tiểu nữ nhân, có cái gì sai sao?
Hẳn là hoàn toàn phù hợp với yêu cầu hình tượng “cô gái đang yêu"….
Huống cho vẻ mặt tươi cười của cô luôn đẹp nhất, hơn nữa những người đã từng hợp tác với cô như nhà máy, hiệu buôn, đạo diễn, thợ chụp ảnh, tú đạo…. Tất cả đều khen nụ cười của nàng rất tự nhiên, khiến người khác có cảm tình. (Tú đạo là gì hả các nàng ??????)
" Ngươi đây là cười vì hạnh phúc thỏa mãn sao? Căn bản là đang ra vẻ!" Khuôn mặt Trang Minh Tuân căng cứng nhìn chằm chằm vào màn hình. “Từ buổi chiều cho đến nửa đêm, biểu hiện của ngươi chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ, đó là:" Không xong cực độ!"
An Tâm Khiết như cũ cố gắng bình tĩnh nhưng vì những lời quá đáng này của hắn bắt đầu bùng nổ.
Cái gì là ra vẻ? Cái gì là không xong cực độ? Cô tuy rằng không phải người mẫu giỏi nhất nhưng cũng đã có bốn năm kinh nghiệm trong nghề, chưa từng có người nào đánh giá cô như thế cả!
(Hai anh chị chuẩn bị oánh nhau roài hà hà)
“Rõ ràng ngươi không có một cảnh quay nào khiến ta hài lòng." Đưa màn hình để trước mặt nàng, lửa giận trong lòng Trang Minh Tuấn không ngừng dâng lên cao. “Ngươi xem đi, động tác của ngươi như một người máy, ánh mắt thì hoàn toàn vô thần… Ta thật không hiểu nhà máy, hiệu buôn nghĩ gì mà lại ký hợp đồng cho ngươi làm người đại diện ____"
“Đạo diễn Trang, ngươi nói đủ rồi chứ!" Hít một hơi thật sâu, An Tâm Khiết nhắm chặt hai mắt, mở ra. “Thật đáng tiếc trong mắt ngươi, cái gì ta cũng không đúng. Nhưng nếu ta có may mắn được tiếp nhận công việc này, ta đã nghĩ sẽ cố gắng làm tốt, suy cho cùng, mặc kệ ngươi cho rằng ta không có tư cách làm nữ diễn viên, ta cũng đã đứng ở đây."
Đột nhiên cô vì bản thân mình mà phản bác gay gắt, khiến lông mày Trang Minh Tuấn nhướn lên.
Thân thể hắn đứng thẳng chăm chú nhìn cô.
“Ta có chỗ nào không đúng, hi vọng ngươi có thể chỉ bảo nhiều hơn. Nhưng nếu ngươi chỉ một mực chỉ trích, ta nghĩ ta sẽ không thể biết rõ ngươi rốt cuộc muốn ta cải thiện hay thay đổi." Cô không có chút sợ hãi, nhìn thằng hắn.
“Mong ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào?" An Tâm Khiết cảm thấy sự nhẫn nại của cô đã tới cực điểm, nếu như cô và hắn không nói rõ, khả năng sẽ chẳng bao giờ bọn họ quay xong quảng cáo!
“Ta hi vọng ngươi sẽ làm như thế nào sao?" Vẻ mặt Trang Minh Tuấn lộ ra đầy sự hứng thú. “Ta nghĩ rằng ngươi là một người mẫu chuyên nghiệp, hẳn là phải biết lên làm thế nào."
“Tại ngươi chế nhạo ta thiếu chuyên nghiệp trước, ta muốn làm cho rõ ràng, ngươi muốn quảng cáo này thể hiên ra cái gì, muốn ta thể hiện vẻ mặt cùng phong thái như thế nào mới phù hợp với yêu cầu của quảng cáo." Cô cố gắng xem nhẹ hắn, ánh mắt khinh thường, một mặt gắng sức làm mình tỉnh táo.
Nhưng chuyện này thật khó, bởi vì hắn là Trang Minh Tuấn, chỉ cần thấy hắn, cô sẽ nhớ tới những vết thương, những đau khổ mà cô vĩnh viễn muốn quên đi.
Trang Minh Tuấn yên lặng nhìn chằm chằm cô trong vài giây, dường như cảm thấy trrong lời nói của cô có ẩn ý. “Ngươi nghĩ ta đang cố ý gây khó dễ cho ngươi?
“Ta lại không nghĩ như vậy."
“Nhưng ánh mắt của ngươi lại nói cho ta biết, ngươi thật sự cho rằng ta vốn không thể nói lý, lại hay xoi mói mà không cần bất cứ lí do gì." Hắn bình tĩnh thu hồi sự tức giận. “Hơn nữa ta cảm thấy, không phải ta nghĩ ngươi thiếu chuyên nghiệp mà là chính ngươi nghĩ rằng ta thiếu chuyện nghiệp."
Hắn đột nhiên kéo một chiếc ghế tựa, mạnh mẽ đem An Tâm Khiết ấn ngồi trên ghế. Khi hắn cúi người xuống gương mặt hắn gần như kề sát trên mặt cô: “An tiểu thư, nếu như ngươi có thời gian rảnh rỗi nghi ngờ về sự chuyên nghiệp của ta hoặc những ý tưởng của ta, không bằng chăm chú xem biểu hiện của mình một chút. Chờ ngươi xem xong, nếu như vẫn cảm thấy ta là gây khó dễ cho ngươi hay ta không có đủ tư cách, ta rất hoan nghênh ngươi đem điều đó trực tiếp nói cho nhà máy hiệu buôn biết."
Hắn tự tin, ngạo mạn, thậm chí trong lời nói còn tràn ngập uy hiếp, khiến toàn thân cô khó chịu, đặc biệt là khi hắn tới gần cô.
Cái cổ An Tâm Khiết cứng ngắc, cô ngẩng đầu, phát hiện vẻ mặt của tất cả nhân viên đều lộ rõ sự căng thằng mệt mỏi.
Cô hiểu rằng, nếu như cô không đạt được yêu cầu của Trang Minh Tuấn thì sẽ liên lụy đến tất cả mọi người ở đây, sẽ không có cách nào kết thúc công việc để về nhà.
“Được." Kìm nén lại trong lòng, An Tâm Khiết thu hồi tầm nhìn, nhìn màn hình trước mặt.
Trang Minh Tuấn bắt đầu bật lại những cảnh quay từ chiều tới giờ, đồng thời bình tĩnh giải thích cho cô.
“Ngay từ đầu, ta không muốn dựng cảnh phức tạp như vậy, thế này sẽ làm tăng chiều sâu của hình ảnh hơn, ta quyết định như thế vì muốn làm nổi bật lên sự nhớ nhung đối với người yêu, một mình trong căn phòng trống vắng, nhưng khi dùng điện thoại liên lạc với người yêu thi lại rất hạnh phúc, sẽ hình thành lên sự tương phản mãnh liệt."
Màn hình bắt đầu phát ra những hình ảnh cứ động của cô trong phòng.
“Thế nhưng khiến cho ta thay đổi chủ ý chính là biểu hiện và vẻ mặt của ngươi." Trang Minh Tuấn miêu tả lại hình ảnh của nàng. “Ngươi nhìn ánh mắt trống rỗng của ngươi, đây không phải là cô đơn mà là mờ mịt, thậm chí còn có chút căng thẳng và thấp thỏm bất an."
Lời hắn nói khiến cô có chút giật mình.
Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cô xem hình ảnh của chính mình, một màu đỏ ửng lặng lẽ xuất hiện trên gương mặt.
Cô thật không ngờ, cô lại căng thẳng và thấp thỏm bất an đến không điều chỉnh được, lại vì khinh địch mà biểu lộ ra, cô tưởng rằng chính mình đã che dấu rất tốt…
“Bởi vì ngươi không biểu hiện được cái ta cần, nên ta chỉ có thể dựng thêm cảnh, làm cho ngươi có thể biểu hiện sinh động hơn. Ngươi không phải là diễn viên, chỉ dựa vào thân thể và ánh mắt để chụp quảng cáo, với ngươi mà nói có lẽ sẽ rất khó khăn." Hắn tiếp tục cho cô xem các cảnh quay, giọng nói trầm thấp rất có sức thuyết phục.
Hai tay An Tâm Khiết nắm chặt vào nhau, sự gần gũi và lời nói của Trang Minh Tuấn cho cô một áp lực quá lớn khiến cô cảm thấy rất thẹn thùng.
“Dựng thêm cảnh trong phòng là muốn ngươi phiền muộn vì công việc, mong ngóng cùng bạn trai tâm sự. So với cô đơn, thì phiền muộn vì công việc có thể thông qua cái khác mà thể hiện, không cần chỉ dựa vào biểu hiện của ngươi. Ví dụ như phải hoàn thành một đống hồ sơ cao như núi mà đã sắp tới nửa đêm, còn có không có tin nhắn của bạn trai gửi tới…’ Trang Minh Tuấn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô. “Ở đây… Coi như ngươi đã biểu hiện được sự lo lắng bất an, tình thần mệt mỏi rã rời."
Khó khăn lắm mới nghe được một câu có thể xem như là khen ngợi của Trang Minh Tuấn, An Tâm Khiết không kìm lòng được nín thở nhưng điều đó càng khiến cô thêm thiếu tự tin, mất tinh thần.
Hắn nói không sai một điểm nào cả, giờ phút này cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi và lo lắng bất an. Nhưng cảm xúc này không phải là biểu hiện trong quảng cáo mà là cảm xúc chân thật của cô.
“Thì ra vấn đề ở chỗ này." Hắn dùng ngón tay kiên định gõ trên màn hình. “Khi ngươi nói chuyện với bạn trai thì trên mặt lộ ra dáng tươi cười, đúng là nụ cười của một người mẫu nhưng ta lại không cần cái đó."
Toàn thân An Tâm Khiết cứng ngắc nhìn hình ảnh của nàng, nụ cười của cô rất ôn nhu, rất đẹp, thế nhưng…
“Ngươi căn bản không có biểu hiện ra bất kì sự vui sướng hoặc thỏa mãn nào lại càng không có tình cảm của cô gái đang yêu, khi nhìn thấy khuôn mặt của người yêu ở xa thì chính mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc ngọt ngào, nhưng nụ cười hạnh phúc này không xuất phát từ nội tâm của ngươi." Trang Minh Tuấn bình tĩnh đứng ở đằng sau nàng.
Hắn đang đợi lời giải thích của cô.
Cảm giác được áp lực ở phía sau, An Tâm Khiết nhìn hình ảnh hoàn mỹ của mình trên màn hình nhưng nụ cười lại không có chút tình cảm, cô chán nản cúi đầu.
“Đạo diễn, có thể cho ta thử lại một lần nữa được không?" Đứng lên, cô mang theo tâm trạng thoải mái, nhìn đôi mắt thâm thúy chủa hắn.
“Ngươi hiểu ý ta sao?"
“Đã hiểu." Cô nắm chặt hai bàn tay. “Mong ngươi cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ cố gắng làm tốt."
Trang Minh Tuấn suy nghĩ một chút. “Ngươi nghỉ ngơi một chút… Ta chờ mong biểu hiện của ngươi." Nói xong, hắn định xoay người chuẩn bị rời đi.
“Xin chờ một chút." Sau nhiều lần do dự, An Tâm Khiết quyết định xin lỗi hắn.
“Xin lỗi, vưa rồi ta đã hiểu lầm ý nghĩ của ngươi… Không chỉ không hiểu những lời nói của ngươi còn tự cho là mình đúng nên đã nói những lời không nên nói." Nghĩ đến sự tức giận của mình, khuôn mặt cô không nén nổi đỏ dần.
Cho dù đối phương là Trang Minh Tuấn luôn khiến lòng cô xáo trộn, nhưng cô cũng không thể vì thế mà làm phức tạp công việc, cô không những không nhập vai còn lớn tiếng với hắn.
Nghĩ đến những biểu hiện không tốt của mình, cô xấu hổ vô cùng.
“Ngươi đã hiểu mình chưa diễn tốt là được, những lời nói dư thừa đều không cần nói." Ánh mắt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, liếc qua khuôn mặt tràn đầy áy náy của cô, tiếng nói dừng một chút. “Nhưng là… Ta và ngươi có thể nói rõ ràng, trong chuyện này, ta cũng có chút không đúng."
Hắn nói khiến hai mắt An Tâm Khiết trợn tròn.
Cô không thể tin được, một người cao ngạo và khó tính như hắn lại thừa nhận mình không đúng!
Chuyện này thực sự là… Hoàn toàn không có ngờ tới.
Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, An Tâm Khiết cảm thấy trong sự bất an và lo lắng đang bao trùm lên trái tim cô xuất hiện một tia yên bình.
“Bây giờ, ngươi có phải rất muốn gặp người hay không?" Trang Minh Tuấn nhịn xuống kích động gầm gừ, hắn lựa chon kiên nhẫn cùng An Tâm Khiết nói rõ ràng mọi chuyện. ( Ta chịu cái chỗ nè….)
Nói cho cùng, trong tất cả các người mẫu hoặc minh tinh hợp tác với hắn từ trước tới nay, cô chính là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chất vấn ý kiến và yêu cầu của hắn đối với người mẫu.
Hơn nữa, sau khi hắn giải thích rõ, cô không chỉ lập tức phát hiện vấn đề của chính mình còn chủ động xin lỗi khiến hắn có chút bất ngờ.
Hắn bắt đầu tin tưởng, cô đối với công việc là rất chuyên nghiệp và nghiêm túc, cô không phải loại người chỉ chú trọng biểu hiện vẻ ngoài của mình nhưng căn bản lại không phải một nghệ sĩ.
Những lần chụp tiếp theo, biểu hiện của cô đã tiến bộ không ít, nụ cười đã không còn máy móc ngược lại có phần ôn nhu, ngọt ngào, nhưng đối với yêu cầu của hắn vẫn còn có chút khoảng cách.
An Tâm Khiết buông gối ôm trong lòng, uể oải ngẩng đầu. “Quả thực…Biểu hiện của tôi thật không tốt sao?" Tới gần nửa đêm, cô không biết cậu nhóc Tiểu Nhiên có ngoan ngoãn trên giường hay không, có trách cô ngày nào cũng làm việc đến nửa đêm mới về hay không…
“Cũng không đến nỗi nào."
Lời nói của Trang Minh Tuấn ngoài dự đoán của cô. “Đạo diễn, anh không cần an ủi tôi. Đều vì tôi mà phải lãng phí nhiều thời gian như vậy… Có lẽ anh nói đúng, tôi không phải là người thích hợp nhất với quảng cáo này…"
Cô cảm thấy có lỗi vì biểu hiện không tốt của mình.
“Vừa rồi tôi đã nhìn thấy sự cố gắng của cô, tôi muốn hỏi người mẫu chuyên nghiệp An Tâm Khiết là ai? Cô ấy ở đây sao?" Trang Minh Tuấn cúi người xuống, giọng nói hài hước, ánh mắt điềm tĩnh vậy tràn đầy sức thuyết phục. “Suy nghĩ một chút, nếu như cô nhìn thấy người yêu, cô phải thể hiện ra nụ cười thảo mãn thoải mái như thế nào ____ nhớ kĩ, yêu cầu của ta chỉ đơn giản như vậy."
An Tâm Khiết hít sâu, những lời Trang Minh Tuấn nói đã cổ vũ cho cô, cũng khiến cô hiểu rõ chính mình phải hết sức cố gắng, mới có thể không làm mất đi tôn chỉ chuyên nghiệp của cô.
“Được." Cô hít sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt biết nhìn xa trông rộng của hắn, nhắc nhở chính mình không nên phức tạp vấn đề, nghĩ đơn giản là được rồi.
An Tâm Khiết tưởng tượng mình nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nghe thấy giọng nói vừa ngọt vừa êm ái của cậu nhóc gọi cô: “Mẹ, mẹ…"
Khóe miệng của nàng không kìm nổi cong lên đầy ôn nhu thỏa mãn, nụ cười tràn ngập hạnh phúc, vì Tiểu Nhiên là tất cả với cô.
“Ok, tốt." Mười phút sau, Trang Minh Tuấn thành công tắt máy. “Ngày hôm nay, quay phim đến đây kết thúc, mọi người đã vất vả nhiều rồi."
“Tôi làm được rồi sao?" An Tâm Khiết chạy nhanh đến màn hình, vội vã muốn nhìn thấy biểu hiện của mình.
“Làm được rồi." Vẻ mặt Trang Minh Tuấn luôn lãnh đạm rốt cuộc cũng lộ ra ý cười. “Sau khi nghĩ đến bạn trai của mình, biểu hiện của cô đã tiến bộ rất nhiều."
“Tôi không có nghĩ đến bạn trai." An Tâm Khiết lập tức sửa lại. “Người này so với bạn trai còn quan trọng hơn."
“Bất luận người đó là ai cũng đã giúp cô vượt qua khó khăn lần này."
“Người đó luôn là cứu tinh của tôi!" Nghĩ đến con trai, trong mắt An Tâm Khiết hiện lên lòng tin kiên định, tất cả mệt mỏi trong nháy mắt đã không còn, chỉ có lại nụ cười rạng rỡ. “Người này chính là động lực để ta cố gắng làm việc, giúp cho ta quên hết phiền muộn, là người mang cho ta rất nhiều niềm vui."
Nụ cười của cô tỏa sáng khiến lông mày Trang Minh Tuấn có chút nhếch lên. “Nụ cười của cô bây giờ rất tốt. Cố gắng duy trì như vậy, sau này đừng lộ ra nụ cười kiểu cách của người mẫu, cái đó sẽ không có lợi với cô đâu."
Lúc này cô rất tự nhiên không có chút làm dáng ____ hắn không thể không thừa nhận điều này, cô có ưu thế và sức hấp dẫn của riêng cô, đến nỗi làm hắn cảm nhận được một cảm giác quen thuộc kì lạ.
Bọn họ đã từng gặp nhau ở đâu hay đã từng quen biết?
Không. Trang Minh Tuấn lập tức phủ nhận ý nghĩ kì quái của hắn.
Hắn lại cảm thấy cô quen thuộc, có lẽ hắn đã từng xem qua quảng cáo mà cô đóng.
Dung mạo cô xinh đẹp như vậy, người nào gặp rồi sẽ không thể quên được.
“Anh là đạo diễn đầu tiên phê bình điệu bộ của tôi." Ngữ khí của cô không có gì bất mãn ngược lại còn thoải mái tiếp thu. “Lời của anh, cảm ơn anh, đạo diễn Trang."
“Ngày mai quay ngoại cảnh, không được muộn, cô biết là còn rất nhiều việc, chúng ta còn hai quảng cáo nữa phải quay." Trang Minh Tuấn rất cao hứng, tính cách của cô không ngờ lại tốt như thế, cô rất thông minh và kiên trì.
Dù sao cô phải đứng trước ống kính nhiều giờ như vậy thế mà cô không có oán hận hắn lại còn cảm ơn chỉ bảo của hắn.
“Tôi đảm bảo sẽ không đến muộn." Khuôn mặt An Tâm Khiết đỏ ửng.
“Ngày mai gặp lại." Hắn vỗ nhẹ vào vai cô, biểu hiện cổ vũ.
Nhìn hắn rời đi, An Tâm Khiết thở mạnh ra.
Trang Minh Tuấn, người cô muốn sống cùng trong tưởng tượng của cô.
Hắn yêu cầu rất nhiều với mỗi tác phẩm, rất hà khắc, làm cho người khác chịu không được cái chủ nghĩa hoàn mỹ, sự kiêu căng và bảo thủ của hắn.
Hắn có kiên trì, có lí do, có khả năng khơi thông mọi thứ… Đó là một trong những lí do hắn trở thành một đạo diễn nổi tiếng.
Ngoại trừ khuyết diểm duy nhất của hắn chính là cha của con cô.
Cô tin rằng thời gian tới chỉ cần cô duy trì tâm trạng ổn định, nhất định sẽ cùng hắn yên ổn cùng làm việc, hoàn thành tốt lần quay quảng cáo này.
Ngày thứ hai bắt đầu quay ngoại cảnh.
Do sự phối hợp ăn ý của hai bên nên dù ở trong tàu điện ngầm hay trên đường cái, mọi việc đều tiến triển thuận lợi hơn nhiều so với ngày hôm qua, Trang Minh Tuấn cũng không giống như ngày hôm qua, hơi một chút là lớn tiếng quát mắng.
Ngày hôm nay, bọn họ đi tới một công viên, đã đến giờ ăn trưa, An Tâm Khiết mang theo cơm hộp tìm một nơi yên tĩnh, gọi điện thoiaj cho cậu nhóc ở nhà.
“Tiểu Nhiên, ở nhà phải ngoan… Phải nghe lời dì Lê, ăn hết cơm… Không được chạy loạn, để cho mọi người ngủ trưa… Hôm nay mẹ sẽ về sớm, buổi tối sẽ nấu cơm trứng mà Tiểu Nhiên thích nhất được không?"
“Mẹ, Tiểu Nhiên rất nhớ, rất nhớ mẹ, mệ nhất định phải về ăn bữa tối với Tiểu Nhiên đó." Bên tai truyền đến tiếng nũng nịu của con trai.
“Được, mẹ nhất định sẽ về ăn tối cùng Tiểu Nhiên."
Ngắt điện thoại, An Tâm Khiết mở hộp cơm nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy không nuốt nổi.
Hôm nay, Lục Dung Dung phải đi chụp ảnh, để một cậu nhóc năm tuổi ở nhà một mình, cô căn bản là không thể yên tâm được.
Không còn cách nào sao? Có thể nói công việc của cô vốn không có ngày nghỉ, cô đành phải nhờ Lê Nguyệt Nhã tranh thủ lúc trưa rảnh rỗi mang cơm hộp qua cho, Lê Nguyệt Nhã đã giúp đỡ, chiếu cố cô rất nhiều….
“Trang Minh Tuấn, vì sao anh có thể đối với em như vậy?" Cô đang nghĩ vẩn vơ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nói khiển trách đầy phẫn nộ của một cô gái. “Tốt xấu gì em cũng là bạn gái của anh, vì sao anh không tiến cử em với nhà máy hiệu buôn?"
“Sương Ti, tôi nhớ rằng tôi đã nói với cô, cô không thích hợp với quảng cáo lần này." Ngữ khí Trang Minh Tuấn lạnh lẽo kèm theo chút kiềm chế.
“Cái gì mà không thích hợp với thích hợp? Anh là đạo diễn, một câu nói của anh định đoạt tất cả! Những đạo diễn khác đều để cho bạn gái mình quết định, vì sao anh lại không thể?"
“Tôi không quan tâm những người khác thế nào, còn ở lập trường của tôi thì chuyện đó là không được." Ngữ khí hăn lạnh băng. “Cô chắc cũng biết từ trước đến giờ ta luôn công tư phân minh, cho dù cô có là bạn gái của tôi____"
“Em thấy anh căn bản không yêu em mới cỏ thể không đem chuyện của em ở trong lòng! Chúng ta gặp gỡ lâu như vậy, em chưa bao giờ yêu cầu anh cái gì, nhưng mà đây là một công việc rất tốt! Anh nói xem, trong lòng anh, em có vị trí gì? Em rút cuộc muốn cái gì…"
An Tâm Khiết xoay người lại xấu hổ, phát hiện bọn họ đứng sau lùm cây cách chỗ cô ngồi không xa.
Không xong, cô không cẩn thận đã biến chính mình thành kẻ nghe trộm.
La Sương Ti là một người mẫu của một Công ty, các cô thi thoảng gặp nhau công việc, cũng không ngờ cô là bạn gái hiện thời của Trang Minh Tuấn.
Suy nghĩ của An Tâm Khiết đột nhiên dừng lại, kí ức về một buổi tối và một buổi sáng của năm năm trước xẹt qua…
Thì ra, hắn và Ái Linh đã chia tay…
Trong khi cô không biết có lên rời khỏi chỗ này hay không, Trang Minh Tuấn và La Sương Ti vẫn đang tranh luận rất gay gắt.
“…Cô quan hệ với tôi, chẳng lẽ vì muốn dựa vào tôi tìm công việc tốt sao?" Trang Minh Tuấn nheo hai mắt lại.
“Em đương nhiên vì yêu anh nên mới muốn làm cùng chỗ với anh! Nhưng nếu như anh vẫn không thèm để ý đến yêu cầu của em, khiến em buồn, vậy thì em cũng không biết có thể tiếp tục yêu anh nữa không…" La Sương Ti khóc rất bi thương.
“Tôi cho rằng với quan hệ của chúng ta, tôi không thể giúp cô trở thành diễn viên, hoặc là có thể đề cử cô với nhà máy hiệu buôn để học cân nhắc?" Thân thể Trang Minh Tuấn thẳng đứng, sắc mặt cứng ngắc. “Nếu như có cơ hội, ta sẽ cân nhắc cô, nhưng tuyệt đối sẽ không vì cô là bạn gái tôi mà tuyển chọn ngươi."
“Anh căn bản là không thương tôi! Trang Minh Tuấn, nếu anh cứ như thế này, tôi cho anh hay: chúng ta chia tay! Tôi sẽ không vì một người đàn ông không quan tâm tới tôi mà lãng phí thời gian và tình cảm!"
“Tùy cô." Câu trả lời của Trang Minh Tuấn vô cùng thẳng thắn gọn gàng.
La Sương Ti khổ sở trừng mắt nhìn hắn nhưng chỉ đổi lại đưuọc ánh mắt vô tình của hắn.
Cô không cam lòng ngẩng đầu lên. “Trang Minh Tuấn, đừng tưởng rằng anh là thiên tài đạo diễn thì tôi phải chiều theo ý anh, anh hôm nay chia tay với tôi, sau này nhất định sẽ hối hận!"
Nói xong, cô mang theo vẻ mặt cao ngạo, tuyệt tình đạp giày cao gót, xoay người bước nhanh về phía trước.
Trang Minh Tuấn cũng không mở miệng giữ cô lại, hắn nhìn theo bạn gái biến mất trong tầm mắt, gương mặt hắn lộ rõ kiên nghị và cứng rắn.
Hắn không lập tức rời đi mà ngồi ở một bên ghế dài trầm mặc cúi đầu.
Tuy hắn thoạt nhìn bình tĩnh lạnh lùng, nhưng khi An Tâm Khiết nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên cùng với hai bàn tay nắm chặt, cô cảm thụ được sự phẫn nộ và cô đơn của hắn.
Cô nhẹ nhàng đậy nắp hộp cơm lại, cô hiểu rõ lúc này hắn cần ở một mình, tuyệt không muốn có người thứ ba ở đây.
An Tâm Khiết lặng yên đứng dậy, cúi đầu, cố gắng bước thật nhanh, ai dè một cành cây to đùng rậm rạp vừa đụng phải trán của nàng.
An Tâm Khiết càng hoảng hốt, cô đẩy cành cây ra, đương nhiên là phát ra tiếng động.
Trang Minh Tuấn lặp tức nhìn về phía cô, lông mày hướng lên kinh ngạc.
Phảng phất cảm nhận được ánh nhìn sắc nhọn của hắn, An Tâm Khiết xấu hổ, cô giả bộ tươi cười quay đầu.
“Đạo diễn, anh… Ăn trưa chưa?" Lời vừa ả khỏi miệng, cô lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình, những lời này, thật sự là quá vớ vẩn.
“Ta chưa ăn." Trang Minh Tuấn khôi phục thái độ trấn tĩnh ngay tức khắc. “Xem ra cô cũng chưa ăn."
“Đúng vậy." An Tâm Khiết kinh ngạc nhìn hắn nhứng hắn rất bình tĩnh nhìn lại cô.
An Tâm Khiết nhắm hai mắt, hít sâu, lớn mật đi về phía hắn. “Xin lỗi, Không phải tôi cố ý nghe trộm hai người nói chuyện. Ta đến chỗ này đinh ăn cơm, cho nên…" Cô xấu hổ đứng trước mặt hắn.
Trang Minh Tuấn vẫn không có đáp lại cô.
“Tôi… Anh đói bụng không? Có muốn ăn cơm hộp với tôi?" Dưới tình thế cấp bách, cô đành đưa ra hộp cơm.
Hắn sửng sốt một chút, đón lấy nụ cười của cô, hắn chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh. “Tôi không đói bụng, cô cứ ngồi xuống đây ăn đi."
Ngưng mắt nhìn bộ dáng tươi cười của hắn, An Tâm Khiết nhẹ nhàng gật đầu.
Tác giả :
Tang Lôi