Một Chuyện Xưa Khác
Chương 1
Một chuyện xưa kết thúc, thường cũng là khởi đầu cho một chuyện xưa khác.
—♥—
“Cắt! Cắt ——" Đạo diễn Giang ném cái loa trong tay, bật dậy, “Tống Tuấn Hiền, tôi muốn anh diễn người chịu trọng thương còn khàn cả giọng bảo nữ chính mau chạy đi. Anh trợn mắt như cá chết đọc lời thoại gì đó hả? Điếu văn à?"
Nhân viên đoàn làm phim xùy một tiếng phụt cười, lại nhanh chóng nín lại.
Diễn viên bị mắng đang treo lơ lửng trên dây, thờ ơ nói: “Đạo diễn, là ông yêu cầu quá cao thôi. Tôi ở chỗ này, vừa cao, gió lại lớn, căn bản là không phát huy nổi. Hơn nữa, lời thoại cái gì, không phải có hậu kỳ phối âm sao?"
Đạo diễn Giang tức giận đến hai mắt đỏ lên, lỗ mũi phun khí, biến thành Bạo Long chuẩn bị lao qua, nhân viên của đoàn làm phim vội xông tới ôm lấy đùi anh.
“Đạo diễn Giang, bình tĩnh đi! Tống gia đầu tư nhiều tiền như vậy, không phải muốn cho tiểu công tử diễn chơi sao? Ngài đừng nghiêm túc như vậy. Chỉ cần quay được sẽ không làm bọn họ thất vọng rồi."
Đạo diễn Giang cắn chặt răng, đặt mông ngồi về ghế đạo diễn.
Một thế hệ đạo diễn tinh nhuệ như anh, tuổi trẻ có tài, tác phẩm đầu tay được giải vàng điện ảnh, có thể nói là nở mày nở mặt. Nhưng tác phẩm đầu tư công phu lại không có lời, lại kiêm khủng hoảng kinh tế đầu tư thất bại. . . . . . cái gọi là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, người tương lai sẽ đoạt giải Oscar như anh không ngờ lại có ngày lưu lạc đến mức cầm tiền tài trợ quay phim thần tượng khoa trương lại giả tạo cho thiếu gia nhà người ta.
Trong lúc đạo diễn Giang tinh anh đang thương thân trách phận, Tống Tuấn Hiền đã ngồi xuống giữa vòng vây của mọi người. Nhân viên trang điểm nhanh chóng trang điểm lại rót nước cho hắn.
“Nước." Tống công tử một chữ ngàn vàng
Trợ lý Tần Hiểu Nhiễm đứng bên lập tức đưa nước đã pha mật chuẩn bị sẵn từ trước qua.
Tống Tuấn Hiền nhấp một ngụm, “Hơi ít mật, lần sau chú ý."
“Dạ, lần sau sẽ không như vậy nữa." Tần Hiểu Nhiễm vội vàng cúi đầu cúi người.
“Lại có lần sau, cô sẽ không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa." Tống Tuấn Hiền nói tiếp, “Lưng."
Tần Hiểu Nhiễm nhanh chóng đưa tay ra đấm lưng cho Tống lão gia
“Mạnh một chút. . . . . . Nhẹ chút. . . . . . Lại mạnh một chút. . . . . . Bên trái, ừ, bên phải xuống dưới một chút. . . . . ." .
Tần Hiểu Nhiễm không dám chậm trễ. Cô nghe theo chỉ huy, lấy ra các kiểu kỹ năng, biểu diễn tất cả phương thức mát xa Pháp, mới hầu hạ được Tống Tuấn Hiền thoải mái.
Người đại diện Trương Lôi đi tới, kì quái lại hâm mộ Tống Tuấn Hiền đang hưởng thụ trợ lý mát xa.
“Nhị thiếu, trời cũng không còn sớm. Giờ là lúc mát xa sao? Không phải. Hôm nay lại chịu khó một chút, cố gắng quay nốt mấy cảnh này được không?"
Tống Tuấn Hiền mở đôi mắt xếch xinh đẹp kia ra, vô cùng miễn cưỡng giận dữ nói: “Được rồi, tôi liều mình bồi quân tử vậy."
Tần Hiểu Nhiễm ở phía sau hắn nhịn không được trợn trắng cả mắt.
Đến cùng ai hầu ai?
Nơi này, trường quay này, ai không cầm tiền Tống gia, liều mình đến hầu hạ công tử hắn chứ?
Kỳ thực bình tĩnh mà xem xét, nói dung mạo, Tống Tuấn Hiền này tuyệt đối có thể tiến thân vào top Giới Điện Ảnh và Truyền Hình
Nghe nói tổ mẫu là quý tộc Nga. Tống công tử có thân hình rắn chắc, cao ráo, khí chất tuấn tú nho nhã. Mắt xếch, môi mỏng, cười rộ lên bảy phần lịch sự, ba phần câu hồn, khiến người rung động lại không biết là hắn lỗ mãng. Fan của Tống Tuấn Hiền yêu bề ngoài đẹp đẽ của hắn, còn so sánh hắn với “Ngọc thụ quỳnh hoa"
Nhưng con người không thể chỉ nhìn vào lớp da bên ngoài. Tần Hiểu Nhiễm luôn nghĩ như vậy. .
Fan Tống Tuấn Hiền đều không biết, bên dưới bề ngoài xinh đẹp kia, kỳ thực cất dấu một linh hồn như cục cứt chó.
Ích kỷ, bá đạo, lạnh lùng, ác độc, hư vinh, hám làm giàu, háo sắc. . . . . . .
Nếu không có tiền tài bối cảnh lớn mạnh của Tống gia cùng công ty đại diện dũng mãnh đến độ có thể giúp nước Mĩ trừng phạt thủ đoạn quan hệ xã hội của Iraq kia, thì công tử bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa như hắn sao có thể may mắn đến mức này.
Tần Hiểu Nhiễm thở dài. Làm một trợ lý nhỏ bị nô dịch bị miệt thị, mỗi lần cô cổ vũ bản thân phải tiếp tục kiên trì, đều sẽ nói với chính mình: Hi, Hiểu Nhiễm, ít nhất Tống Tuấn Hiền dễ nhìn hơn bác gái Tây Môn?
—♥—
“Cắt! Cắt ——" Đạo diễn Giang ném cái loa trong tay, bật dậy, “Tống Tuấn Hiền, tôi muốn anh diễn người chịu trọng thương còn khàn cả giọng bảo nữ chính mau chạy đi. Anh trợn mắt như cá chết đọc lời thoại gì đó hả? Điếu văn à?"
Nhân viên đoàn làm phim xùy một tiếng phụt cười, lại nhanh chóng nín lại.
Diễn viên bị mắng đang treo lơ lửng trên dây, thờ ơ nói: “Đạo diễn, là ông yêu cầu quá cao thôi. Tôi ở chỗ này, vừa cao, gió lại lớn, căn bản là không phát huy nổi. Hơn nữa, lời thoại cái gì, không phải có hậu kỳ phối âm sao?"
Đạo diễn Giang tức giận đến hai mắt đỏ lên, lỗ mũi phun khí, biến thành Bạo Long chuẩn bị lao qua, nhân viên của đoàn làm phim vội xông tới ôm lấy đùi anh.
“Đạo diễn Giang, bình tĩnh đi! Tống gia đầu tư nhiều tiền như vậy, không phải muốn cho tiểu công tử diễn chơi sao? Ngài đừng nghiêm túc như vậy. Chỉ cần quay được sẽ không làm bọn họ thất vọng rồi."
Đạo diễn Giang cắn chặt răng, đặt mông ngồi về ghế đạo diễn.
Một thế hệ đạo diễn tinh nhuệ như anh, tuổi trẻ có tài, tác phẩm đầu tay được giải vàng điện ảnh, có thể nói là nở mày nở mặt. Nhưng tác phẩm đầu tư công phu lại không có lời, lại kiêm khủng hoảng kinh tế đầu tư thất bại. . . . . . cái gọi là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, người tương lai sẽ đoạt giải Oscar như anh không ngờ lại có ngày lưu lạc đến mức cầm tiền tài trợ quay phim thần tượng khoa trương lại giả tạo cho thiếu gia nhà người ta.
Trong lúc đạo diễn Giang tinh anh đang thương thân trách phận, Tống Tuấn Hiền đã ngồi xuống giữa vòng vây của mọi người. Nhân viên trang điểm nhanh chóng trang điểm lại rót nước cho hắn.
“Nước." Tống công tử một chữ ngàn vàng
Trợ lý Tần Hiểu Nhiễm đứng bên lập tức đưa nước đã pha mật chuẩn bị sẵn từ trước qua.
Tống Tuấn Hiền nhấp một ngụm, “Hơi ít mật, lần sau chú ý."
“Dạ, lần sau sẽ không như vậy nữa." Tần Hiểu Nhiễm vội vàng cúi đầu cúi người.
“Lại có lần sau, cô sẽ không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa." Tống Tuấn Hiền nói tiếp, “Lưng."
Tần Hiểu Nhiễm nhanh chóng đưa tay ra đấm lưng cho Tống lão gia
“Mạnh một chút. . . . . . Nhẹ chút. . . . . . Lại mạnh một chút. . . . . . Bên trái, ừ, bên phải xuống dưới một chút. . . . . ." .
Tần Hiểu Nhiễm không dám chậm trễ. Cô nghe theo chỉ huy, lấy ra các kiểu kỹ năng, biểu diễn tất cả phương thức mát xa Pháp, mới hầu hạ được Tống Tuấn Hiền thoải mái.
Người đại diện Trương Lôi đi tới, kì quái lại hâm mộ Tống Tuấn Hiền đang hưởng thụ trợ lý mát xa.
“Nhị thiếu, trời cũng không còn sớm. Giờ là lúc mát xa sao? Không phải. Hôm nay lại chịu khó một chút, cố gắng quay nốt mấy cảnh này được không?"
Tống Tuấn Hiền mở đôi mắt xếch xinh đẹp kia ra, vô cùng miễn cưỡng giận dữ nói: “Được rồi, tôi liều mình bồi quân tử vậy."
Tần Hiểu Nhiễm ở phía sau hắn nhịn không được trợn trắng cả mắt.
Đến cùng ai hầu ai?
Nơi này, trường quay này, ai không cầm tiền Tống gia, liều mình đến hầu hạ công tử hắn chứ?
Kỳ thực bình tĩnh mà xem xét, nói dung mạo, Tống Tuấn Hiền này tuyệt đối có thể tiến thân vào top Giới Điện Ảnh và Truyền Hình
Nghe nói tổ mẫu là quý tộc Nga. Tống công tử có thân hình rắn chắc, cao ráo, khí chất tuấn tú nho nhã. Mắt xếch, môi mỏng, cười rộ lên bảy phần lịch sự, ba phần câu hồn, khiến người rung động lại không biết là hắn lỗ mãng. Fan của Tống Tuấn Hiền yêu bề ngoài đẹp đẽ của hắn, còn so sánh hắn với “Ngọc thụ quỳnh hoa"
Nhưng con người không thể chỉ nhìn vào lớp da bên ngoài. Tần Hiểu Nhiễm luôn nghĩ như vậy. .
Fan Tống Tuấn Hiền đều không biết, bên dưới bề ngoài xinh đẹp kia, kỳ thực cất dấu một linh hồn như cục cứt chó.
Ích kỷ, bá đạo, lạnh lùng, ác độc, hư vinh, hám làm giàu, háo sắc. . . . . . .
Nếu không có tiền tài bối cảnh lớn mạnh của Tống gia cùng công ty đại diện dũng mãnh đến độ có thể giúp nước Mĩ trừng phạt thủ đoạn quan hệ xã hội của Iraq kia, thì công tử bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa như hắn sao có thể may mắn đến mức này.
Tần Hiểu Nhiễm thở dài. Làm một trợ lý nhỏ bị nô dịch bị miệt thị, mỗi lần cô cổ vũ bản thân phải tiếp tục kiên trì, đều sẽ nói với chính mình: Hi, Hiểu Nhiễm, ít nhất Tống Tuấn Hiền dễ nhìn hơn bác gái Tây Môn?
Tác giả :
Mỹ Bảo