Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời
Chương 24: Đau thương
Ánh sáng từ khe cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, chiếu lên gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của Liêu Trúc Hàn.
Tiếng cửa mở thật khẽ truyền đến. Một đội giày cao gót đỏ. Bóng người mặc đồng phục y tá, bịt khẩu trang tiến vào, trong tay là khay thuốc. Thật khẽ đặt khay thuốc xuống, cô ta lén lút ngó xung quanh rồi từ từ tiến đến cạnh giường bệnh, ánh mắt nhìn người trên giường lóe lên tia địch ý cùng thù hận. Điện tâm đồ vẫn chạy đều đều.
Ngồi xuống cạnh giường, cô ta đưa tay nhẹ vuốt khuôn mặt Liêu Trúc Hàn. Lúc nhìn thấy người trên giường cô ta không khỏi kinh ngạc, người con gái này rất đẹp, nếu là đàn ông có lẽ cô ta cũng sẽ động lòng, trên đời này lại có người trắng như vậy, tưởng như là trong suốt. Đáy mắt lóe lên tia sáng thâm độc, khinh thường cười một tiếng, bàn tay cô ta di chuyển đến ống thở oxi kéo ra khỏi mũi Liêu Trúc Hàn.
Điện tâm đồ dao động. Lúc này người phụ nữ giả làm ý ta nhẹ đến bên chiếc khay đặt trên tủ đầu giường, đem thuốc trong lọ rút hết vào trong xilanh, dung dịch màu hồng theo pittông chảy vào trong xilanh đẹp đẽ mê người nhưng lại là ma quỷ cướp đi sinh mạng người ta: thuốc khiến tim ngừng đập.
Điện tâm đồ vang lên tiếng " tít...tít..." thật dài rồi lặng hẳn. Yển màn hình là đường vạch thẳng tắp, báo hiệu một sinh mạng vừa kết thúc. Lúc này người phụ nữ vội vàng thu dọn đồ, xóa sạch chứng cớ, đem ống thở đặt lại vào mũi Liêu Trúc Hàn rồi đi khỏi.
---------------------------------------------------------------------------------
Hành lang bệnh viện náo loạn, Diệp Lam Phi hoảng loạn đứng trước cửa phòng bệnh. Lúc anh đến thăm cô anh phát hiện điện tâm đồ không hiển thị nhịp tim nữa, cô đã ngừng thở. Anh gào thét gọi bác sĩ để rồi giờ lại chỉ dám đứng trước cửa phòng bệnh không dám đi vào. Anh sợ bác sĩ sẽ nói ra kết quả mà anh không mong muốn. Anh muốn trốn tránh.
Đình Tuyên đích thân kiểm tra cho cô. Người con gái nằm trên giường vốn dĩ đã không có một chút hơi ấm nay lại càng lạnh lẽo gấp vạn lần. Thất vọng tới đỉnh điểm. Anh cúi đầu đi ra ngoài. Diệp Lam Phi thấy anh đi ra liền chạy tới. Không cần hỏi, chỉ nhìn vào ánh mắt của đối phương anh cũng hiểu kết quả ra sao rồi. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay gât gao đâm sâu vào thịt chảy máu. Anh không ngừng lắc đầu.
" Không phải, không phải như vậy, cô ấy chắc chắn chỉ là đùa một chút thôi...đúng, chính là như vậy..."
Một góc trong hành lang bệnh viện, Diệp Lam Phi xô Đình Tuyên vào góc tường, tay túm lấy cổ áo anh.
" CMN, anh mau nói cho tôi biết, đây là trò đùa đúng không, chỉ là trò đùa dai của các người đúng không, cô ấy không chết. Cô ấy không chết đúng không!!!"
Đình Tuyên ngẩng mặt đối diện với Diệp Lam Phi, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, giáng một đòn đau đớn vào tinh thần anh.
" Cô ấy đã chết rồi. Đây là sự thật."
Bàn tay nắm lấy cổ áo Đình Tuyên buông lỏng dần. Một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt điển trai của anh. Diệp Lam Phi ôm đầu ngồi xuống, trái tim đau đớn như bị khoét mất.
Ai nói đàn ông không bao giờ rơi nước mắt, chẳng qua chỉ là yêu chưa đủ sâu, tâm chưa đủ đau mà thôi. Còn Diệp Lam Phi, anh đã bao lâu rồi không khóc, bây giờ lại khóc như một đứa trẻ. Đình Tuyên nhìn anh như vậy thở dài một tiếng, đặt tay lên vai anh an ủi. Huyết tộc rất ít khi khóc, có thể nói là hầu như không bao giờ khóc, không phải bọn họ không có tình, bọn họ máu lạnh không có nghĩa là không có tình cảm, không biết đau lòng, chỉ là họ đã quá quen việc nuốt ngược nước mắt trở vào thôi.
Hơn nữa bọn họ đã sớm nhìn thấu sống chết, như vậy cũng là một loại giải thoát. Bọn họ thuộc gia tộc thân vương có dòng máu cao quý, có sinh mệnh vĩnh hằng, một điều tưởng chừng hạnh phúc nhất thế gian, nhưng chỉ bọn họ mới hiểu sinh mệnh vĩnh hằng đáng sợ như thế nào. Đó cũng là một loại nguyền rủa. Sự nguyền rủa đáng sợ nhất, sinh mệnh vĩnh hằng cũng đồng nghĩa với cô độc, sự cô độc vĩnh hằng.
Diệp Lam Phi đột nhiên đứng dậy, nhìn vào mắt anh khẩn trương.
" Không phải cô ấy là Huyết tộc sao? Các người không phỉa có sinh mệnh vĩnh hằng sao? Cô ấy không thể chết dễ dàng như thế được."
" Chúng tôi có sinh mệnh vĩnh hằng. Đúng. Nhưng nó không có nghĩa là chúng tôi sẽ không chết, chúng tôi chỉ có khả năng lành lại vết thương, không chết vì tuổi già và̀ bệnh tật mà thôi. Huống hồ gì cô ấy bị thương nặng như vậy, hơn nữa còn gặp phải cú sốc tâm lý, cô ấy có thể sẽ nghĩ tất cả những người xung quanh mình đều sẽ phải chết cho nên mới có tâm lý buông xuôi. Với cô ấy, đó có lẽ cũng là một sự giải thoát."
Nói xong, anh xoay người bước đi.
***
Tang lễ của Liêu Trúc Hàn được tổ chức đơn giản, chỉ có vài người thân thiết.
Ông ngoại của cô cũng tới.
Ngày hôm ấy sau khi Liêu Tần chết, mọi người liền lật ngôi mộ đã chôn cất thi thể ông ta mới biết được trong đó hoàn toàn trống không. Có lẽ Liêu Ngân Ninh thật vẫn còn sống. Nghĩ vậy, bọn họ lật tung cả tòa lâu đài ra. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bọn họ tìm thấy dưới giường ngủ của Liêu Tần một căn hầm bí mật.Hai bên tầng hầm là các nhà giam, trong đó có rất nhiều xương khô, toàn bộ đều là con người, chúng lẽ ông ta không kiềm chế được sự khát máu nên đã bắt bọn họ về biến thành thức ăn. Có một số nhà giam chỉ có những cây cọc gỗ cắm ngược, bên trên còn lưu lại vết máu khô, hiểm nhiên là có gì đó đã bị những cây cọc đó xiên qua. Không khí trong tầng hầm âm u và đầy oán khí đến độ khiến bọn họ phải rùng mình.
Đến cuối căn hầm bọn họ thấy hai cánh cửa đồng thời cũng là hai lối rẽ, một cái là cửa sống, một cái là cửa chết. Phần lớn Huyết tộc đều đổ xô đến cửa sống, bọn họ đã ớn lạnh cái không khí ở đây lắm rồi, cho sù là Huyết tộc thì không cí nghĩa là họ không biết sợ, không biết ghê tởm. Mấy năm qua tuy bị Liêu Tần cấm chế nhưng bọn họ cũng coi như là hòa hợp với con người. Khi cánh cửa sống sắp bị mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
" Nếu muốn sống thì tránh xa cái cửa đó ra." Là Đình Tuyên, anh nãy giờ vẫn im lặng quan sát hai cánh cửa đột nhiên lên tiếng.
" Tìm đường sống trong cõi chết. Ngay cả việc này cũng không nghĩ ra sao?" Vừa nói anh vừa đẩy cánh cửa chết ra. Ngay lập tức các ngọn đèn bên tường tự động thắp sáng. Đó là một thông đạo toàn bằng đá. Trên tường cứ cách 5m lại có một ngọn đèn. Cầu thang cẩm thạch dẫn xuống phía dưới. Sâu hun hút. Xuống hết các bậc thang, thêm một cánh cửa nữa xuất hiện. Trên đó có khóa sắt.
Cánh cửa mở ra, là một phòng giam rộng, chân trước vừa bước, bọn họ đã rợn người, đối diện mặt họ, phía cuối căn phòng là một người đàn ông đầu tóc rũ rượi, quần áo nhăn nhúm bẩn thỉu bị cột trên một cây thánh giá bằng bạc nguyên chất. Nhược điểm chí mạng của Ma cà rồng chính là bạc nguyên chất. Mà người đàn ông này cả người bị trói, toàn bộ tấm lưng và hai tay đều áp vào đó. Máu từ trên người ông ta nhỉ giọt xuống. Dưới chân cũng có một vũng máu lớn đã khô, tựa như đã ở đó rất lâu rồi. Khi lại gần, bọn họ không khỏi kinh hãi. Trên người ông ta bị đóng rất nhiều đinh, tựa như chúa jesu mà con người vẫn nói đến.
***
Tề gia.
Tề Na nửa nằm nử ngồi trên ghế quý phi đặt ở đình nghỉ mát trong lòng thầm nghĩ giờ này chắc chắn Liêu Trúc Hàn đã xuống mồ làm bạn với giun dế rồi. Không có lẽ còn thảm hơn thế, có lẽ đã hỏa thiêu rồi đem tro cốt rắc ra biển rồi. Càng nghĩ cô ta càng vui vẻ, càng hưng phấn. Dám tranh đàn ông với cô. Muốn chết thì cứ việc. Bây giờ cô ta phải tranh thủ đi an ủi Diệp ca ca để lấy được thiện cảm từ anh ấy. Nói không chừng trong lúc anh ấy yếu lòng lại nảy sinh cảm tình với mình thì sao. Càng nghĩ cô ta càng hứng chỉ, chân bước cũng nhanh hơn. Phải mau chóng đến phòng thay đồ mới được. Nhất định phải khiến anh ấy trầm mê.
***
Diệp gia.
Mẹ Diệp ngồi trên ghế đau lòng dựa vào long cha Diệp.
" Ông nói đi, bây giờ phải làm sao đây, nếu cứ tiếp tục như thế thì làm sao nó chịu được."
Thấy vợ khóc, cha Diệp lại đau lòng không thôi, vừa rút khăn giấy giúp vợ lau nước mắt vừa dỗ dành.
" Được rồi, kệ nó đi, nó đau lòng mấy ngày là sẽ hết đó mà, dù gì nó cũng yêu con bé như thế."
" Thế nếu như nó vẫn cứ như vậy thì sao?"
" Thì chỉ có thể trách nó quá si tình. Hazz. Cô bé đó có lẽ là kiếp nạn mà ông trời đem đến cho nó." Lại rút khắn giấy lau nước mắt.
" Từ khi nó 7 tuổi, tôi đã không còn thấy nó khóc nữa rồi...Xìììì...ììì..ì..ì." Mẹ Diệp rút khăn giấy từ tay chồng xì hết nước mũi sau đó lại nức nở nói. " Huống hồ gì bây giờ nó còn khóc lợi hại vẫy nữa...hu hu hu...nó bình thường cũng không có uống nhiều rượu, vậy mà ông xem nó uống hết bao nhiêu chai rồi hả...hu hu hu..."
" Hai người có thể im lặng một chút không?" Tiếng quát vọng từ cầu thang xuống kèm theo dáng người cao lớn lảo đảo đứng ở đầu cầu thang. Tưởng như chỉ một giây nữa thôi anh sẽ ngã ngay xuống dưới.
" Con trai à..." Người phụ nữ nào đó đang dựa trong lòng một người đàn ông nào đó lên tiếng. "Ta cũng chỉ vì thương con thôi mà..."
Diệp Lam Phi đưa tay day day thái dương, mệt mỏi nói. " Mẹ càng như vậy con càng mệt mỏi, hai người làm ơn im lặng cho con nhờ."
Như sô pha bị cắm đinh nhọn, hai người ngồi trên đó ngay lập tức đứng bật dậy rời khỏi ghế, vẻ mặt tươi như hoa, trông chẳng có gì giống như vừa khóc xong cả.
" Đỡ quá, không phải tiếp tục nữa. Lão già kia, ông mua hành tây ở đâu vậy, cay chết lão thái thái rồi."
"..." Sa mạc lời. Đứa trẻ đáng thương tự hỏi không dưới nghìn lần tại sao mình lại có cha mẹ như vậy chứ. Nó rất bình thường mà, sao cặp vợ chồng này lại có vấn đề nặng vậy.
***
" Dinh dang..."
Tiếng chuông cửa vang lên réo rắt, lão quản gia từ ngoài bước vào, cung kính nói.
" Chủ tịch, phu nhân, Tề tiểu thư tới, nói muốn thăm thiếu gia."
" Không gặp!" Âm thanh quả quyết vang lên ngay lúc ông ta vừa nói dứt lời. " Bác Trương, phiền bác mời cô ta về cho." Anh không phải đã nói rõ với cô ta rồi sao, sao bây giờ còn tới, thật là phiền phức. Ngay từ đầu anh đã không thích người phụ nữ này rồi.
Mẹ Diệp vội lên tiếng.
" Ai dô, con trai, dù gì người ta cũng đã tới rồi, chí ít con cũng phải để người ta vào ngồi chơi một lát chứ. Chưa gì đã tiễn khách chẳng phải nói nhà ta kiêu ngạo không biết đối nhân xử thế hay sao. Mau, mau mời người ta vào đi."
Diệp Lam Phi chân bước về phòng chỉ để lại cho mẹ lời nhắc nhở cùng bóng lưng cô độc khiến người ta chạnh lòng.
" Để cô ta vào cũng được nhưng con không muốn gặp ai cả, mẹ không được để cô ta lên đây."
" Được được con mau đi nghỉ đi."
Đứa con trai này bà thực sự không biết phải làm sao cho phải. Từ nhỏ anh đã có chính kiến riêng, sẽ không dễ dàng nghe theo lời người khác, một khi đã quyết định thì không cách nào lay chuyển được.
Bà biết con trai yêu cô gái đó. Bà cũng thương tiếc cho cô ấy. Còn trẻ vậy mà đã xảy ra chuyện đáng thương tiếc như vậy. Cô ấy gặp chuyện, con trai chắc chắn rất đau lòng, nỗi đau này bà có thể hiểu, nếu chồng bà gặp chuyện chắc chắn bà không thể sống nổi chứ đừng nói là gắng gượng. Nhưng dù gì bà cũng chỉ là một người mẹ, bà chỉ mong muốn con cháu được hạnh phúc mà thôi.
***
Bốp.
Tề Na tức giận quăng túi sách lên sô pha. Cả người cô ta bây giờ đều bị lửa giận thiêu đốt.
Cô ta tốn công như vậy, bày ra bộ dáng thiếu nữ thuần khiết, dễ thương, cười đến sái quai hàm ở nhà họ Diệp, cuối cùng thì sao chứ. Còn không phải là đến đầu ngón chân của Diệp Lam Phi cũng không thấy chứ đừng nói là gặp mặt tranh thủ tình cảm.
Đều tại tiện nhân kia, chết rồi mà vẫn không chịu buông tha Diệp ca ca của cô, vẫn khiến anh ấy nhớ nhung đau khổ. Trong lòng cô ta óan thầm mà nào biết tai họa sắp ập lên đầu.
***
Bệnh viện.
Phòng giám sát.
Đình Tuyên ngồi trước máy vi tính xem xét đoạn video trên đó. Đây là hình ảnh mà camera gắn trên đường dẫn tới phong bệnh của Liêu Trúc Hàn ghi lại.
Phía sau anh là ông ngoại của Liêu Trúc Hàn - Liêu Ngân Ninh thật sự, còn có Ngọc Y, Mạc Trúc và dượng của cô. Tất cả mọi người đều chăm chú vào màn hình. Trên màn hình máy tính hiểm thị thời gian là 15 phút trước khi Liêu Trúc Hàn xảy ra chuyện. Từ thang máy tầng trệt của bệnh viện đã thấy một y tá đi vào và đi thẳng lên tầng có phòng bệnh mà cô nằm. Đây chính là người khả nghi nhất. Vì Diệp Lam Phi đã lựa chọn hẳn ý tá chăm sóc đặc biệt cho Liêu Trúc Hàn, và trong khoảng thời gian cô xảy ra chuyện, nữ y tá này đang ở lầu ba, camera ghi lại rất rõ, hơn nữa cũng có một vài bác sĩ và y tá có mặt ở đó làm chứng nên cô ta đựơc loại khỏi diện tình nghi. Vậy thì người phụ nữ trong đoạn video là ai. Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đó. Kỳ lạ là đến tầng có phòng bệnh của Liêu Trúc Hàn thì cô ta lại biến mất. Hơn nữa camera lại bị nhiễu màn hình, căn bản không thể truy rõ hành tung. Đình Tuyên nghi ngờcó hacker đã xâm nhập hệ thống bảo an của bệnh viện làm nhiễu camera. Suốt từ đầu đến cuối người phụ nữ này không để lộ mặt nên bọn họ tạm thời không cách nào biết được cô ta là ai.
Mạc Trúc chán nản chửi thề một câu. Ngồi xuống ghế bên cạnh. Cái chết của Liêu Trúc Hàn ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ. Cô có chuyện, anh đã đau lòng rồi, Ngọc Y lại khóc lóc thương tâm, thậm chí không thèm ăn uống khiến anh càng khó chịu. Thực sự là sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Tiếng cửa mở thật khẽ truyền đến. Một đội giày cao gót đỏ. Bóng người mặc đồng phục y tá, bịt khẩu trang tiến vào, trong tay là khay thuốc. Thật khẽ đặt khay thuốc xuống, cô ta lén lút ngó xung quanh rồi từ từ tiến đến cạnh giường bệnh, ánh mắt nhìn người trên giường lóe lên tia địch ý cùng thù hận. Điện tâm đồ vẫn chạy đều đều.
Ngồi xuống cạnh giường, cô ta đưa tay nhẹ vuốt khuôn mặt Liêu Trúc Hàn. Lúc nhìn thấy người trên giường cô ta không khỏi kinh ngạc, người con gái này rất đẹp, nếu là đàn ông có lẽ cô ta cũng sẽ động lòng, trên đời này lại có người trắng như vậy, tưởng như là trong suốt. Đáy mắt lóe lên tia sáng thâm độc, khinh thường cười một tiếng, bàn tay cô ta di chuyển đến ống thở oxi kéo ra khỏi mũi Liêu Trúc Hàn.
Điện tâm đồ dao động. Lúc này người phụ nữ giả làm ý ta nhẹ đến bên chiếc khay đặt trên tủ đầu giường, đem thuốc trong lọ rút hết vào trong xilanh, dung dịch màu hồng theo pittông chảy vào trong xilanh đẹp đẽ mê người nhưng lại là ma quỷ cướp đi sinh mạng người ta: thuốc khiến tim ngừng đập.
Điện tâm đồ vang lên tiếng " tít...tít..." thật dài rồi lặng hẳn. Yển màn hình là đường vạch thẳng tắp, báo hiệu một sinh mạng vừa kết thúc. Lúc này người phụ nữ vội vàng thu dọn đồ, xóa sạch chứng cớ, đem ống thở đặt lại vào mũi Liêu Trúc Hàn rồi đi khỏi.
---------------------------------------------------------------------------------
Hành lang bệnh viện náo loạn, Diệp Lam Phi hoảng loạn đứng trước cửa phòng bệnh. Lúc anh đến thăm cô anh phát hiện điện tâm đồ không hiển thị nhịp tim nữa, cô đã ngừng thở. Anh gào thét gọi bác sĩ để rồi giờ lại chỉ dám đứng trước cửa phòng bệnh không dám đi vào. Anh sợ bác sĩ sẽ nói ra kết quả mà anh không mong muốn. Anh muốn trốn tránh.
Đình Tuyên đích thân kiểm tra cho cô. Người con gái nằm trên giường vốn dĩ đã không có một chút hơi ấm nay lại càng lạnh lẽo gấp vạn lần. Thất vọng tới đỉnh điểm. Anh cúi đầu đi ra ngoài. Diệp Lam Phi thấy anh đi ra liền chạy tới. Không cần hỏi, chỉ nhìn vào ánh mắt của đối phương anh cũng hiểu kết quả ra sao rồi. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay gât gao đâm sâu vào thịt chảy máu. Anh không ngừng lắc đầu.
" Không phải, không phải như vậy, cô ấy chắc chắn chỉ là đùa một chút thôi...đúng, chính là như vậy..."
Một góc trong hành lang bệnh viện, Diệp Lam Phi xô Đình Tuyên vào góc tường, tay túm lấy cổ áo anh.
" CMN, anh mau nói cho tôi biết, đây là trò đùa đúng không, chỉ là trò đùa dai của các người đúng không, cô ấy không chết. Cô ấy không chết đúng không!!!"
Đình Tuyên ngẩng mặt đối diện với Diệp Lam Phi, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, giáng một đòn đau đớn vào tinh thần anh.
" Cô ấy đã chết rồi. Đây là sự thật."
Bàn tay nắm lấy cổ áo Đình Tuyên buông lỏng dần. Một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt điển trai của anh. Diệp Lam Phi ôm đầu ngồi xuống, trái tim đau đớn như bị khoét mất.
Ai nói đàn ông không bao giờ rơi nước mắt, chẳng qua chỉ là yêu chưa đủ sâu, tâm chưa đủ đau mà thôi. Còn Diệp Lam Phi, anh đã bao lâu rồi không khóc, bây giờ lại khóc như một đứa trẻ. Đình Tuyên nhìn anh như vậy thở dài một tiếng, đặt tay lên vai anh an ủi. Huyết tộc rất ít khi khóc, có thể nói là hầu như không bao giờ khóc, không phải bọn họ không có tình, bọn họ máu lạnh không có nghĩa là không có tình cảm, không biết đau lòng, chỉ là họ đã quá quen việc nuốt ngược nước mắt trở vào thôi.
Hơn nữa bọn họ đã sớm nhìn thấu sống chết, như vậy cũng là một loại giải thoát. Bọn họ thuộc gia tộc thân vương có dòng máu cao quý, có sinh mệnh vĩnh hằng, một điều tưởng chừng hạnh phúc nhất thế gian, nhưng chỉ bọn họ mới hiểu sinh mệnh vĩnh hằng đáng sợ như thế nào. Đó cũng là một loại nguyền rủa. Sự nguyền rủa đáng sợ nhất, sinh mệnh vĩnh hằng cũng đồng nghĩa với cô độc, sự cô độc vĩnh hằng.
Diệp Lam Phi đột nhiên đứng dậy, nhìn vào mắt anh khẩn trương.
" Không phải cô ấy là Huyết tộc sao? Các người không phỉa có sinh mệnh vĩnh hằng sao? Cô ấy không thể chết dễ dàng như thế được."
" Chúng tôi có sinh mệnh vĩnh hằng. Đúng. Nhưng nó không có nghĩa là chúng tôi sẽ không chết, chúng tôi chỉ có khả năng lành lại vết thương, không chết vì tuổi già và̀ bệnh tật mà thôi. Huống hồ gì cô ấy bị thương nặng như vậy, hơn nữa còn gặp phải cú sốc tâm lý, cô ấy có thể sẽ nghĩ tất cả những người xung quanh mình đều sẽ phải chết cho nên mới có tâm lý buông xuôi. Với cô ấy, đó có lẽ cũng là một sự giải thoát."
Nói xong, anh xoay người bước đi.
***
Tang lễ của Liêu Trúc Hàn được tổ chức đơn giản, chỉ có vài người thân thiết.
Ông ngoại của cô cũng tới.
Ngày hôm ấy sau khi Liêu Tần chết, mọi người liền lật ngôi mộ đã chôn cất thi thể ông ta mới biết được trong đó hoàn toàn trống không. Có lẽ Liêu Ngân Ninh thật vẫn còn sống. Nghĩ vậy, bọn họ lật tung cả tòa lâu đài ra. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Bọn họ tìm thấy dưới giường ngủ của Liêu Tần một căn hầm bí mật.Hai bên tầng hầm là các nhà giam, trong đó có rất nhiều xương khô, toàn bộ đều là con người, chúng lẽ ông ta không kiềm chế được sự khát máu nên đã bắt bọn họ về biến thành thức ăn. Có một số nhà giam chỉ có những cây cọc gỗ cắm ngược, bên trên còn lưu lại vết máu khô, hiểm nhiên là có gì đó đã bị những cây cọc đó xiên qua. Không khí trong tầng hầm âm u và đầy oán khí đến độ khiến bọn họ phải rùng mình.
Đến cuối căn hầm bọn họ thấy hai cánh cửa đồng thời cũng là hai lối rẽ, một cái là cửa sống, một cái là cửa chết. Phần lớn Huyết tộc đều đổ xô đến cửa sống, bọn họ đã ớn lạnh cái không khí ở đây lắm rồi, cho sù là Huyết tộc thì không cí nghĩa là họ không biết sợ, không biết ghê tởm. Mấy năm qua tuy bị Liêu Tần cấm chế nhưng bọn họ cũng coi như là hòa hợp với con người. Khi cánh cửa sống sắp bị mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
" Nếu muốn sống thì tránh xa cái cửa đó ra." Là Đình Tuyên, anh nãy giờ vẫn im lặng quan sát hai cánh cửa đột nhiên lên tiếng.
" Tìm đường sống trong cõi chết. Ngay cả việc này cũng không nghĩ ra sao?" Vừa nói anh vừa đẩy cánh cửa chết ra. Ngay lập tức các ngọn đèn bên tường tự động thắp sáng. Đó là một thông đạo toàn bằng đá. Trên tường cứ cách 5m lại có một ngọn đèn. Cầu thang cẩm thạch dẫn xuống phía dưới. Sâu hun hút. Xuống hết các bậc thang, thêm một cánh cửa nữa xuất hiện. Trên đó có khóa sắt.
Cánh cửa mở ra, là một phòng giam rộng, chân trước vừa bước, bọn họ đã rợn người, đối diện mặt họ, phía cuối căn phòng là một người đàn ông đầu tóc rũ rượi, quần áo nhăn nhúm bẩn thỉu bị cột trên một cây thánh giá bằng bạc nguyên chất. Nhược điểm chí mạng của Ma cà rồng chính là bạc nguyên chất. Mà người đàn ông này cả người bị trói, toàn bộ tấm lưng và hai tay đều áp vào đó. Máu từ trên người ông ta nhỉ giọt xuống. Dưới chân cũng có một vũng máu lớn đã khô, tựa như đã ở đó rất lâu rồi. Khi lại gần, bọn họ không khỏi kinh hãi. Trên người ông ta bị đóng rất nhiều đinh, tựa như chúa jesu mà con người vẫn nói đến.
***
Tề gia.
Tề Na nửa nằm nử ngồi trên ghế quý phi đặt ở đình nghỉ mát trong lòng thầm nghĩ giờ này chắc chắn Liêu Trúc Hàn đã xuống mồ làm bạn với giun dế rồi. Không có lẽ còn thảm hơn thế, có lẽ đã hỏa thiêu rồi đem tro cốt rắc ra biển rồi. Càng nghĩ cô ta càng vui vẻ, càng hưng phấn. Dám tranh đàn ông với cô. Muốn chết thì cứ việc. Bây giờ cô ta phải tranh thủ đi an ủi Diệp ca ca để lấy được thiện cảm từ anh ấy. Nói không chừng trong lúc anh ấy yếu lòng lại nảy sinh cảm tình với mình thì sao. Càng nghĩ cô ta càng hứng chỉ, chân bước cũng nhanh hơn. Phải mau chóng đến phòng thay đồ mới được. Nhất định phải khiến anh ấy trầm mê.
***
Diệp gia.
Mẹ Diệp ngồi trên ghế đau lòng dựa vào long cha Diệp.
" Ông nói đi, bây giờ phải làm sao đây, nếu cứ tiếp tục như thế thì làm sao nó chịu được."
Thấy vợ khóc, cha Diệp lại đau lòng không thôi, vừa rút khăn giấy giúp vợ lau nước mắt vừa dỗ dành.
" Được rồi, kệ nó đi, nó đau lòng mấy ngày là sẽ hết đó mà, dù gì nó cũng yêu con bé như thế."
" Thế nếu như nó vẫn cứ như vậy thì sao?"
" Thì chỉ có thể trách nó quá si tình. Hazz. Cô bé đó có lẽ là kiếp nạn mà ông trời đem đến cho nó." Lại rút khắn giấy lau nước mắt.
" Từ khi nó 7 tuổi, tôi đã không còn thấy nó khóc nữa rồi...Xìììì...ììì..ì..ì." Mẹ Diệp rút khăn giấy từ tay chồng xì hết nước mũi sau đó lại nức nở nói. " Huống hồ gì bây giờ nó còn khóc lợi hại vẫy nữa...hu hu hu...nó bình thường cũng không có uống nhiều rượu, vậy mà ông xem nó uống hết bao nhiêu chai rồi hả...hu hu hu..."
" Hai người có thể im lặng một chút không?" Tiếng quát vọng từ cầu thang xuống kèm theo dáng người cao lớn lảo đảo đứng ở đầu cầu thang. Tưởng như chỉ một giây nữa thôi anh sẽ ngã ngay xuống dưới.
" Con trai à..." Người phụ nữ nào đó đang dựa trong lòng một người đàn ông nào đó lên tiếng. "Ta cũng chỉ vì thương con thôi mà..."
Diệp Lam Phi đưa tay day day thái dương, mệt mỏi nói. " Mẹ càng như vậy con càng mệt mỏi, hai người làm ơn im lặng cho con nhờ."
Như sô pha bị cắm đinh nhọn, hai người ngồi trên đó ngay lập tức đứng bật dậy rời khỏi ghế, vẻ mặt tươi như hoa, trông chẳng có gì giống như vừa khóc xong cả.
" Đỡ quá, không phải tiếp tục nữa. Lão già kia, ông mua hành tây ở đâu vậy, cay chết lão thái thái rồi."
"..." Sa mạc lời. Đứa trẻ đáng thương tự hỏi không dưới nghìn lần tại sao mình lại có cha mẹ như vậy chứ. Nó rất bình thường mà, sao cặp vợ chồng này lại có vấn đề nặng vậy.
***
" Dinh dang..."
Tiếng chuông cửa vang lên réo rắt, lão quản gia từ ngoài bước vào, cung kính nói.
" Chủ tịch, phu nhân, Tề tiểu thư tới, nói muốn thăm thiếu gia."
" Không gặp!" Âm thanh quả quyết vang lên ngay lúc ông ta vừa nói dứt lời. " Bác Trương, phiền bác mời cô ta về cho." Anh không phải đã nói rõ với cô ta rồi sao, sao bây giờ còn tới, thật là phiền phức. Ngay từ đầu anh đã không thích người phụ nữ này rồi.
Mẹ Diệp vội lên tiếng.
" Ai dô, con trai, dù gì người ta cũng đã tới rồi, chí ít con cũng phải để người ta vào ngồi chơi một lát chứ. Chưa gì đã tiễn khách chẳng phải nói nhà ta kiêu ngạo không biết đối nhân xử thế hay sao. Mau, mau mời người ta vào đi."
Diệp Lam Phi chân bước về phòng chỉ để lại cho mẹ lời nhắc nhở cùng bóng lưng cô độc khiến người ta chạnh lòng.
" Để cô ta vào cũng được nhưng con không muốn gặp ai cả, mẹ không được để cô ta lên đây."
" Được được con mau đi nghỉ đi."
Đứa con trai này bà thực sự không biết phải làm sao cho phải. Từ nhỏ anh đã có chính kiến riêng, sẽ không dễ dàng nghe theo lời người khác, một khi đã quyết định thì không cách nào lay chuyển được.
Bà biết con trai yêu cô gái đó. Bà cũng thương tiếc cho cô ấy. Còn trẻ vậy mà đã xảy ra chuyện đáng thương tiếc như vậy. Cô ấy gặp chuyện, con trai chắc chắn rất đau lòng, nỗi đau này bà có thể hiểu, nếu chồng bà gặp chuyện chắc chắn bà không thể sống nổi chứ đừng nói là gắng gượng. Nhưng dù gì bà cũng chỉ là một người mẹ, bà chỉ mong muốn con cháu được hạnh phúc mà thôi.
***
Bốp.
Tề Na tức giận quăng túi sách lên sô pha. Cả người cô ta bây giờ đều bị lửa giận thiêu đốt.
Cô ta tốn công như vậy, bày ra bộ dáng thiếu nữ thuần khiết, dễ thương, cười đến sái quai hàm ở nhà họ Diệp, cuối cùng thì sao chứ. Còn không phải là đến đầu ngón chân của Diệp Lam Phi cũng không thấy chứ đừng nói là gặp mặt tranh thủ tình cảm.
Đều tại tiện nhân kia, chết rồi mà vẫn không chịu buông tha Diệp ca ca của cô, vẫn khiến anh ấy nhớ nhung đau khổ. Trong lòng cô ta óan thầm mà nào biết tai họa sắp ập lên đầu.
***
Bệnh viện.
Phòng giám sát.
Đình Tuyên ngồi trước máy vi tính xem xét đoạn video trên đó. Đây là hình ảnh mà camera gắn trên đường dẫn tới phong bệnh của Liêu Trúc Hàn ghi lại.
Phía sau anh là ông ngoại của Liêu Trúc Hàn - Liêu Ngân Ninh thật sự, còn có Ngọc Y, Mạc Trúc và dượng của cô. Tất cả mọi người đều chăm chú vào màn hình. Trên màn hình máy tính hiểm thị thời gian là 15 phút trước khi Liêu Trúc Hàn xảy ra chuyện. Từ thang máy tầng trệt của bệnh viện đã thấy một y tá đi vào và đi thẳng lên tầng có phòng bệnh mà cô nằm. Đây chính là người khả nghi nhất. Vì Diệp Lam Phi đã lựa chọn hẳn ý tá chăm sóc đặc biệt cho Liêu Trúc Hàn, và trong khoảng thời gian cô xảy ra chuyện, nữ y tá này đang ở lầu ba, camera ghi lại rất rõ, hơn nữa cũng có một vài bác sĩ và y tá có mặt ở đó làm chứng nên cô ta đựơc loại khỏi diện tình nghi. Vậy thì người phụ nữ trong đoạn video là ai. Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đó. Kỳ lạ là đến tầng có phòng bệnh của Liêu Trúc Hàn thì cô ta lại biến mất. Hơn nữa camera lại bị nhiễu màn hình, căn bản không thể truy rõ hành tung. Đình Tuyên nghi ngờcó hacker đã xâm nhập hệ thống bảo an của bệnh viện làm nhiễu camera. Suốt từ đầu đến cuối người phụ nữ này không để lộ mặt nên bọn họ tạm thời không cách nào biết được cô ta là ai.
Mạc Trúc chán nản chửi thề một câu. Ngồi xuống ghế bên cạnh. Cái chết của Liêu Trúc Hàn ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ. Cô có chuyện, anh đã đau lòng rồi, Ngọc Y lại khóc lóc thương tâm, thậm chí không thèm ăn uống khiến anh càng khó chịu. Thực sự là sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Tác giả :
Thanh Thanh Tử Khâm