Mộng

Chương 33

Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Triển Chiêu sững sờ nhìn người đang mở hai mắt nhìn mình, hai tay không ngừng run rẩy. Đột nhiên đứng lên, chạy tới bên cạnh bàn: “Ngươi nhất định là khát lắm rồi!" Rót nước, sau đó trở lại mép giường, cẩn thận đỡ Bạch Ngọc Đường dậy, để hắn uống hết nước trong chén.

“Còn muốn uống nữa không?" Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường uống xong một chén nước, lại muốn đi rót thêm cho hắn thêm một chén.

“Không cần!" Thanh âm Bạch Ngọc Đường khôi phục lại từ tính như trước. Triển Chiêu đặt chén xuống, đột nhiên có chút bối rối không biết làm gì.

“Ta đi gọi đại tẩu bọn họ tới!" Triển Chiêu cẩn thận tách Bạch Ngọc Đường khỏi ngực mình, cẩn thận đỡ hắn nằm xuống. Vừa định đứng dậy liền bị Bạch Ngọc Đường kéo lại.

“Không cần vội," Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, tay mơn trớn mái tóc lộ ra sắc đen không được tự nhiên của Triển Chiêu, cau mày, “Làm sao? Bạc trắng rồi, liền không cho Bạch gia nhìn?"

“Ngọc… Ngọc Đường…" Triển Chiêu kinh ngạc mở to đôi mắt, “Làm sao ngươi biết?" Trong thanh âm có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là kinh ngạc và kinh ngạc.

“Khụ… Con mèo này…" Bạch Ngọc Đường đứt quãng nói, “Trên người ngươi… còn có chỗ nào ta không biết?" Hắn vẫn nhớ, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy lời đại tẩu mình nói, lúc đầu mặc dù mình hôn mê, nhưng cũng không sao ngăn được khiếp sợ trong lòng, nhưng càng nhiều hơn chính là đau lòng, thương tiếc, còn có không buông bỏ được. Thật vất vả mới có thể tỉnh lại, lại thấy Miêu Nhi nhà mình, lại dùng một màu đen ảm đạm che giấu đi thứ gì đó bên dưới.

“Ngọc Đường, ngươi đừng kích động!" Triển Chiêu vuốt ngực Bạch Ngọc Đường, cẩn thận tránh vết thương của hắn. Thật ra thì chính y cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chờ đến lúc y thực sự để ý đến chính mình, mới biết tóc của mình đã bạc trắng cả rồi. Nhưng Triển Chiêu cũng không hối hận, chỉ cần Bạch Ngọc Đường có thể trở về bên cạnh mình, đừng nói chỉ là bạc trắng một mái tóc xanh, dù cho có phải tổn thọ đi chăng nữa, y cũng sẽ không nhíu mi dù một cái. Chỉ là, sau khi lý trí phục hồi dần lại từ trong cơn mông lung, y lại thấy sợ, không phải sợ Bạch Ngọc Đường không tiếp nhận mái tóc bạc của mình, mà là sợ rằng sẽ dọa hắn – ngay cả chính y khi nhìn thấy mái tóc trắng của mình cũng có chút không thích ứng được, huống chi là  hững người khác? Vì vậy, y để Lô đại tẩu dùng thuốc để nhuộm đen mái tóc của mình, y cũng biết muốn khôi phục lại màu trước kia là cực kỳ khó khăn, nhưng mà, rồi sẽ có biện pháp, phải không?

“Khụ khụ…" Bạch Ngọc Đường che ngực ho khan, chờ tới khi dễ chịu hơn một chút, mới tiếp tục mở miệng, “Hay là… Ta không có tư cách… nhìn dáng vẻ bây giờ của ngươi?!" Lời này, lúc trước là Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường, bây giờ đây, hắn trả lại cho y. Bạch Ngọc Đường nghĩ trong lòng mà không khỏi thấy có chút buồn cười.

“Ta không có ý này!" Triển Chiêu cúi đầu, ấp úng nói, “Ta chỉ… sợ doạ ngươi… Ngay cả chính ta nhìn, cũng cảm thấy…"

“Mèo ngốc!" Bạch Ngọc Đường mở miệng, “Bạch gia vẫn muốn cùng ngươi sống tới lúc bạc đầu, chẳng qua bây giờ chỉ thấy trước dáng vẻ Miêu Nhi ngươi tóc bạc mà thôi, có cái gì mà bảo là hù được… Khụ…" Bạch Ngọc Đường đưa tay che miệng, huyết sắc nhẹ nhàng thấm qua kẽ tay, doạ Triển Chiêu vội vàng xoay người muốn đi tìm Lô đại tẩu, nhưng đã bị tay trái Bạch Ngọc Đường bắt được tay áo.

“Ngọc Đường, buông tay, ta đi tìm đại tẩu!" Triển Chiêu hoảng sợ nhìn Bạch Ngọc Đường, cẩn thận gỡ tay trái hắn ra, không dám dùng sức quá mạnh. Mấy ngày nay nhìn Bạch Ngọc Đường nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, Triển Chiêu mỗi ngày đều mong Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, nhưng nếu biết trước Bạch Ngọc Đường tỉnh lại sẽ như vậy, Triển Chiêu thà rằng hắn hôn mê nhiều thêm mấy ngày. Có lẽ dưỡng thêm mấy ngày nữa, Bạch Ngọc Đường sẽ không xuất hiện bộ dạng suy yếu không chịu nổi như vậy.

“Khụ…" Bạch Ngọc Đường vẫn không chịu buông tay, máu giọt giọt chảy xuống khoé miệng, nhiễm đỏ trung y trắng, “Miêu nhi, ngươi gội sạch mái tóc nhuộm kia đi, ta sẽ thả ngươi ra…" Bạch ngọc Đường còn chưa nói xong, nhưng ý trong lời không cần nói cũng biết. Miêu Nhi của hắn, bất kể là tóc đen hay tóc trắng, cao hứng hay bi thương, đều không nên che giấu trước mặt hắn. Nếu Triển Chiêu không có dũng khí, vậy thì hắn dù cho là ép, là uy hiếp, cũng muốn một Miêu Nhi chân thật nhất xuất hiện trước mặt mình.

“Được… Ta sẽ đi gội sạch," Triển Chiêu gấp đến mức sắp khóc, “Ngọc Đường, ngươi buông tay, để ta đi tìm đại tẩu tới, được không?" Vành mắt Triển Chiêu đỏ hoe, nước mắt như chực trào ra.

Bạch Ngọc Đường chầm chậm buông tay áo trong tay, nói: “‘Nam hiệp’ một lời tựa ngàn vàng, hẳn sẽ không nuốt lời… Khụ khụ …"

Triển Chiêu cũng không quản Bạch Ngọc Đường còn muốn nói thêm gì, ngay khi tay được thả ra, liền hốt hoảng vội vàng lao ngay ra khỏi phòng, đi tìm Lô đại tẩu. Lô đại tẩu đang bận sắc thuốc trong phòng bếp thấy Triển Chiêu vẻ mặt kinh hoàng chạy về hướng mình, liền vội vàng đứng lên, bước tới đón. Nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị Triển Chiêu vội vàng kéo tới phòng Bạch Ngọc Đường.

Lô đại tẩu vừa vào phòng, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang che miệng ho khan, còn có máu theo khoé miệng rỉ ra, không khỏi có chút sững sờ. “Đại tẩu, tẩu mau giúp Ngọc Đường xem một chút a!" Triển Chiêu thúc giục.

“À! Được!" Lô đại tẩu phục hồi tinh thần lại, tiến lên muốn bắt mạch cho Bạch Ngọc Đường.

“Miêu Nhi, ngươi mau đi gội đầu… Khụ…" Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu vẫn còn đi theo Lô đại tẩu, không khỏi lại bắt đầu sốt ruột, còn muốn giấu cổ tay ra sau lưng, thế nào cũng không chịu đưa ra.

“Tiểu Miêu, đệ vẫn nên mau đi đi!" Lô đại tẩu dở khóc dở cười nhìn hai người, thật sự có chút bội phục Ngũ đệ nhà mình – nào có ai mới vừa tỉnh dậy đã như thế chứ!

Triển Chiêu thấy thế cũng không dám nói nhiều, xoay người rời đi. Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đã đi xa, mới phối hợp với Lô đại tẩu. Lô đại tẩu cẩn thận bắt mạch, nở một nụ cười an tâm. Sau đó lại hài hước mở miệng: “Ngũ đệ à! Mạng của đệ thật đúng là lớn a! Ngay cả Trạm Lô cũng không lấy được mạng của đệ, còn có thể ngày thứ tư đã tỉnh…"

“Khụ… Đó là…" Bạch Ngọc Đường đắc ý mở miệng, “Diêm vương cũng không dám thu ta…" Sau đó, hắn thu đắc ý của mình lại, “Khụ… Miêu Nhi y…"

Lô đại tẩu vỗ lưng Bạch Ngọc Đường, để hắn thuận khí. Sau đó, lại lấy một viên dược, rót nước cho Bạch Ngọc Đường uống. “Máu đệ mới nôn ra chính là máu tụ, phun ra đối với thân thể đệ mới tốt," Lô đại tẩu cầm khăn tay, tỉ mỉ thay Bạch Ngọc Đường lau đi vết máu bên miệng, “Tiểu Miêu thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là lúc tình hình đệ không ổn, Tiểu Miêu cho là đệ… mới như vậy. Hơn nữa Tiểu Miêu y, gần như đã giết hết cả nhà Tương Dương vương, nếu không phải Tứ ca đệ đến kịp thời, chỉ sợ ngay cả Tương Dương vương cũng bỏ mạng dưới Cự Khuyết rồi."

“Ừm!" Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt gật đầu, bởi hắn đã sớm biết Miêu Nhi sẽ như vậy, nên lúc ấy mình mới muốn trấn an y, chẳng qua không nghĩ tới… Dù sao Trạm Lô cũng là Trạm Lô, không thể nào so sánh được với những binh khí khác, thế nên, lúc ấy, mình ngay cả lời cũng không thể nói hết đi? Bạch Ngọc Đường nghĩ trong lòng.

Lại qua đại khái gần nửa canh giờ, Lô đại tẩu cẩn thận kể lại chuyện tình ngày đó cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường mặc dù cực kì mệt mỏi, nhưng thứ nhất, hắn phải đợi Triển Chiêu quay lại, thứ hai, hắn cũng muốn biết tình hình mọi chuyện, nên vẫn cứng rắn chống đỡ. “Kỳ quái," Bạch Ngọc Đường sau khi nghe Lô đại tẩu kể xong, chầm chậm tự hỏi, “Miêu Nhi sao lại đi lâu như vậy? Đại tẩu, tẩu đi xem y đi!"

Lô đại tẩu gật đầu, đi tới cửa, vừa mở cửa phòng ra, chỉ thấy Triển Chiêu thò một nửa cái đầu trắng vào. Vẻ mặt có chút bất an và căng thẳng, còn có cả sợ hãi. Lô đại tẩu thấy vậy, liền lên tiếng chào, ra khỏi cửa, thuận tay đem cửa phòng đóng lại, lưu hai người trong phòng.

“Miêu Nhi, tới đây!" Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn Triển Chiêu, đáy mắt thoáng qua nỗi đau đớn khôn cùng, nhìn Triển Chiêu cứ như vậy đứng ở cửa, không dám tới đây, hắn không thể làm gì khác hơn là cất tiếng gọi Miêu Nhi của hắn.

“Ngọc Đường…" Triển Chiêu đi tới mép giường, lúng túng không biết phải làm sao, cúi thấp đầu, dường như rất bất an.

“Miêu Nhi," Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, mở miệng trêu chọc, “Dáng vẻ ngươi khi tóc bạc, vẫn rất đẹp mà!" Bạch Ngọc Đường thuận thế kéo Triển Chiêu, để y ngồi ở mép giường. Giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc đã khô được một nửa của Triển Chiêu, đáy mắt khó nén được đau lòng, còn có quyết tâm – Miêu Nhi, ta nhất định sẽ mang mái tóc đen của ngươi trở lại!

Triển Chiêu lui về sau một cái, tựa hồ không dám đối mặt với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nắm tay y không buông, không dùng được sức, nhưng Triển Chiêu không cách nào có thể hất tay hắn ra. Nhìn Bạch Ngọc Đường vẫn mặc trung y nhiễm máu, Triển Chiêu ấp úng: “Ngọc Đường, ngươi… đổi y phục này đi?"

“Miêu Nhi," Bạch Ngọc Đường càng kéo Triển Chiêu qua, để y tựa vào trước ngực mình, chầm chậm vuốt mái tóc trắng vẫn còn chưa khô kia, “Ngươi rốt cuộc bất an cái gì?" Từ khi mình tỉnh lại, Miêu Nhi tựa hồ như có chút rụt rè hơn, mặc dù đại khái hiểu được suy nghĩ của y, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể nghe Triển Chiêu tự mình nói ra.

“Ngọc Đường…" Triển Chiêu vùi vào hõm vai của Bạch Ngọc Đường, “Ta đã giết nhiều người như vậy… phải làm sao bây giờ? Còn khiến những người đó đều…" Thanh âm Triển Chiêu có chút run rẩy, y không sợ dưới Cự Khuyết của mình có bao nhiêu âm hồn, chỉ là y có chút lo lắng phản ứng của Bạch Ngọc Đường. Hơn nữa Triển Chiêu vốn là người tâm tính thiện lương, mặc dù là vì Bạch Ngọc Đường mới tức giận giết người, còn khiến cho người ta chết cực kỳ thảm, nhưng sau khi hồi phục lý tính, y tất nhiên sẽ có chút khổ sở. Nhưng y cũng hiểu, mình vẫn không hối hận. Lúc ấy, nếu Bạch Ngọc Đường cứ thật sự như vậy mà đi, thì Tương Dương vương phủ này, nhất định sẽ bị Triển Chiêu phá hủy toàn bộ, chôn theo Bạch Ngọc Đường. Sau đó, chính y tất nhiên cũng sẽ đi theo Bạch Ngọc Đường.

“Không sao!" Bạch Ngọc Đường thì thầm, nhẹ nhàng vuốt lưng Triển Chiêu, “Đừng sợ!" Triển Chiêu được Bạch Ngọc Đường trấn an, ngáp nhỏ một cái, cọ cọ vào Bạch Ngọc Đường.

“Ngọc Đường, ta mệt!" Triển Chiêu vùi vào cạnh cổ Bạch Ngọc Đường, giống hệt như một con mèo nhỏ mỏi mệt.

Bạch Ngọc Đường bật cười, nhích người vào trong, cảm thấy có chút may mắn – may nhờ có đại tẩu mình, nếu không sợ rằng bây giờ mình vẫn còn hôn mê a! Triển Chiêu thuận thế nằm xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nhích lại gần hắn, cẩn thận tránh vết thương của Bạch Ngọc Đường. Lô đại tẩu không hổ danh là Thần y, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đã khiến vết thương của Bạch ngọc Đường bắt đầu khép miệng. Cũng bởi vậy, từ sau khi Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, Triển Chiêu liền thả lỏng không ít. Cộng thêm Bạch Ngọc Đường nghe nói Triển Chiêu kể từ sau khi mình bị thương thì cực ít nghỉ ngơi, vì vậy nên Lô đại tẩu mới dùng ‘An thần tán’, khiến Triển Chiêu bất tri bất giác mà bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ. “Miêu Nhi, ta cũng mệt rồi, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi đi, được không?" Bạch Ngọc Đường thấp giọng thầm thì, cũng nhắm hai mắt lại. Hắn vừa mới tỉnh dậy, thật sự rất dễ mệt mỏi.

“Ừ!" Triển Chiêu mơ mơ hồ hồ đáp một tiếng, nhắm mắt lại, nặng nề thiếp đi. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu say ngủ, cũng yên tâm, đưa tay phải của mình ra, chậm rãi đặt lên tay trái của Triển Chiêu, nắm thật chặt. Sau đó, cũng không quản vết máu trên trung y, cứ như vậy mà tiến vào mộng đẹp của mình, bây giờ đã quá mệt mỏi, y phục cái gì, chờ mình nghỉ ngơi đủ rồi, tỉnh lại rồi đổi!
Tác giả : xielinfen0109
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại