Mộng Vô Thường
Chương 13: Thực hiện lời hứa
Tương Liên bị cưỡng ép. Thế nhưng người cưỡng ép còn xốc nàng ngồi thẳng dậy. Tay hắn nâng cằm Tương Liên, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình:
-Không được nghĩ bậy. Nàng có thể đã mang thai sau đêm qua, nếu nàng nghĩ quẩn, làm điều dại dột, nàng có thể làm hại một sinh mạng nữa, có biết không?
Hắn cưỡng bức Tương Liên rồi còn bảo nàng phải chịu trách nhiệm về sự ra đời của một sinh linh chưa có mặt. Tương Liên thẫn thờ nhìn hắn. Nàng cũng không biết, có nên hận hắn hay không?
-Tỷ tỷ….
Tiểu Thanh mang về nhiều trái cây hơn thường lệ. Có cả một loại trái màu đỏ, trông rất lạ. Gương mặt nàng hồ hởi vô cùng:
-Muội tìm được nhiều trái cây lắm. Tỷ ăn đi!
Tương Liên vẫn không có phản ứng gì rõ ràng. Tiểu Thanh bắt đầu lo sợ. Nàng lay mạnh vai Tương Liên, giọng run run:
-Tỷ tỷ…ăn đi…Đừng làm muội sợ mà.
Kẻ đó hiểu rõ, Tương Liên không nỡ làm Tiểu Thanh đau lòng hơn nữa. Nàng đành phải ngồi dậy, yếu ớt trấn an Tiểu Thanh:
-Tỷ không sao. Nhưng tỷ mệt….Tỷ không ăn đâu.
-Không sao đâu- Tiểu Thanh vui vẻ- Con cái nào trong thời kỳ mang thai cũng vật hết. Tỷ cứ nằm nghỉ, muội lột vỏ cho tỷ ăn.
Mang thai?
Tương Liên đặt tay lên bụng. Chỉ mới đêm qua….Khả năng mang thai một sinh mạng tuy không phải là không có. Hắn định dùng nó để trói buộc nàng ở lại thế gian sao?
Giấc mơ vẫn đang chập chờn trước mắt. Cùng Bảo ca xây dựng cuộc sống bình an đó là không thể, nhưng cùng hắn….Hắn và nàng vốn không cùng chủng tộc, không có con đường đi giống như nhau. Liệu có thể….
Tương Liên lắc mạnh đầu như phủ nhận. Bây giờ nàng rất mệt, chỉ muốn ngủ, muốn thanh thản được phút chốc, dù chỉ là trong chốc lát thôi.
Buổi chiều sau giấc ngủ vùi, Tương Liên tỉnh lại bởi một mùi hương thơm nồng nàn. Bếp lửa cháy rực, bên cạnh là Tiểu Thanh đang ngồi chồm lên, gương mặt xinh đẹp hồng lựng vì lửa nóng không giấu được vẻ hân hoan, háo hức. Trông kỹ lại, trên bếp lửa là một con nai vàng ruộm đang chín tới, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra:
-Tỷ tỷ….Nhìn nè…- Tiểu Thanh nhận ra nàng đã tỉnh, nói ngay- Chủ nhân mang về, còn tìm được gia vị nữa. Người nói là mang về cho tỷ tẩm bổ. Tỷ thích cái nào thì cứ ăn cái đó, còn lại là của muội hết.
Con nai vàng ruộm. Nơi này không có con thú nào sinh sống. Để tìm được có lẽ phải đi rất xa…
Hắn không phải là người nên chuyện này cũng không gọi là to tát lắm…Tương Liên bất giác đưa miếng thịt Tiểu Thanh vừa đưa lên miệng. Có vị mặn, lẫn vị gì đó ngòn ngọt, rất thơm.
Hắn bỏ hơi nhiều muối nên thịt có mặn. Nhưng trong lòng Tương Liên lại vừa nhóm lên một ngọn lửa ấm áp nhè nhẹ. Nàng làm cho người ta ăn không hiếm, đây là lần đầu có người làm thức ăn để nàng ăn.
-Bình thường chủ nhân quăng đại cho muội một con heo hay một con hươu nào đó. Muốn ăn heo ướp muối thì phải xuống dưới làng. Nhưng hôm nay không chỉ được ướp muối mà còn được nướng lên nữa, ngon ơi là ngon!
Tiểu Thanh bẻ một miếng thịt, bắt chước kiểu ăn của Tương Liên. Nhìn nàng kéo sợi thịt thành dài ngoằng, sau đó nhỏ nhẻ nhai rồi nuốt gọn, Tương Liên chợt phì cười.
-Ăn mà để dính tùm lum vậy. Thật là….
-Tỷ tỷ…
Tiểu Thanh nhào đến ôm nàng. Giọng nói nửa non nớt ngây thơ nửa dịu dàng người lớn lại vang lên:
-Có tỷ tỷ thật tốt. Muội thích khi có tỷ tỷ ghê….Đừng bỏ muội, đừng bỏ muội đi nha tỷ tỷ!
Chỉ một con rắn xa lạ đã làm nàng thương cảm đến vậy, huống chi là giọt máu trong lòng, máu thịt của chính nàng.
Hắn yên tâm quay đi. So với hắn của thời gian trước, hắn có nhiều thứ để mà lưu luyến hơn lắm. Tiểu Thanh, nàng và hài tử tương lai nữa….Hắn đã hiểu cảm giác, vì sao loài người càng lúc càng mạnh mẽ trong khi tạo hóa không cho chúng nhiều ưu thế. Bởi vì chúng có mục đích sống, chúng có một gia đình để luôn nhớ đến, để mà cố gắng đối đầu cùng với cuộc đời này….
Sao cứ nhìn tỷ hoài vậy? Muội...
-Tỷ tỷ....Tỷ đừng chết nha. Muội không muốn tỷ chết, không muốn...
Là do Tiểu Thanh sợ....sợ Tương Liên rồi cũng rời xa nàng mãi mãi. Trong ngàn nỗi sợ, đáng sợ nhất vẫn là nỗi cô đơn.
Tương Liên đưa tay lên mái tóc non mềm, mượt như tơ trong tay mình, giọng bỗng trở nên thật dịu dàng:
-Tỷ không bỏ Tiểu Thanh đâu....Không bỏ Tiểu Thanh đâu...
Tình cảm của con người hay thay đổi. Tương Liên không biết có phải vậy không, nhưng nàng không đau đớn vì Bảo ca nhiều nữa. Mỗi lần nghĩ đến cũng thấy lòng chùn xuống, cũng rơi nước mắt, nhưng không đến nỗi đau thương đến muốn chấm dứt cuộc đời này.
Đó là vì Tiểu Thanh, hay là...vì hắn? Đêm qua nàng đã thuộc về hắn...Sự ràng buộc xác thịt, sẽ dần gợi lên hảo cảm hay sao?
Người Tương Liên đột nhiên bị ôm chặt. Nàng quay lại...Đôi má thoắt đỏ hồng rồi lại tái nhợt...Hắn đang ôm nàng, đặt cằm lên hõm vai nàng:
-Tương Liên...
Nàng không phản đối dữ dội như ngày hôm qua nữa. Tuy là có chút né tránh khi hắn đặt môi xuống cổ mình:
-Đừng...đừng...
Đêm qua Tương Liên đã trải qua nhiều cảm giác. Nỗi đau đớn như muốn xé toang người vẫn còn đọng lại. Nàng bất giác co người, cố đẩy hắn ra khỏi mình.
-Đừng...
Hắn vẫn cứ hôn lên cổ...Thân hình dong dỏng, thoáng chốc đã đè xuống, áp lấy Tương Liên:
-Dừng lại.....Đừng...
Nàng ngăn tiếng thở càng lúc càng nặng nề của hắn bằng cái giọng nghèn nghẹn, làm lòng hắn nhói đau:
-Tôi là con người...
Hắn khựng lại. Rồi lại hôn tiếp. Hắn biết, nàng là con người. Là một con người:
-Ông không phải là người. Chúng ta không thể...
Tương Liên sợ....Sợ chứ! Hai bên không cùng chủng tộc, nàng không hiểu gì về hắn. Một ngày nào đó, hắn đột nhiên biến mất. Tình cảm khi không sâu đậm sẽ không đau đớn, nếu lỡ...nếu lỡ đậm sâu quá mức, Tương Liên biết phải làm sao?
-Tộc của ta đã có nhiều kẻ yêu con người rồi- Hắn hôn lên những giọt nước mắt của nàng- Họ sống cũng rất vui vẻ. Tuy sau đó có thể chỉ còn lại ta một mình trơ trọi, nhưng cũng không sao cả. Ta đã từng có hạnh phúc, có những phút giây vui vẻ. Chúng là có thật, không chỉ là những cơn mơ...
Những cơn mơ?
Tương Liên bật khóc ngon lành. Nàng đã từng mơ những giấc mơ tuyệt đẹp. Mơ làm nàng quên đi thực tại, quên những chuyện hàng ngày của một nô tỳ nơi sang cả. Nếu không có những ước mơ và hy vọng đó, Tương Liên làm sao có thể sống đến bây giờ.
-Không phải mơ, mà là thật. Có đau khổ, cũng chỉ mình ta đau khổ. Nàng sẽ không bao giờ phải rơi lệ nữa....- Hắn trở nên thật dịu dàng- Tương Liên, sống với ta cho đến khi trời không cho nàng sống nữa. Có được không?
Cuộc đời con người ngắn ngủi. Tương Liên sờ nhẹ lên má mình. Nàng mới 16 tuổi, thanh xuân phơi phới. Vài năm nữa, vài mươi năm nữa nàng sẽ già đi theo năm tháng. Còn hắn, hắn cứ như thế, hắn liệu có chán ghét nàng không? Hạnh phúc có phải là một giấc mơ không có thật, tồn tại cũng rất mong manh.
-Nhưng rồi...tôi...tôi sẽ già và xấu đi. Ông yêu thích tôi vì tôi có chút nhan sắc. Khi tôi không đẹp nữa, ông sẽ có những người đẹp khác...Lúc đó thì tôi...
Một người con gái, khi đã nói với người đàn ông rằng mình lo lắng không còn xinh đẹp nữa, lo sợ người ta bỏ rơi mình thì cũng có nghĩa người con gái ấy đã chấp nhận kẻ đó gắn bó cuộc đời với mình rồi. Hắn cười khẽ, tay đưa lên vuốt tóc nàng:
- Khi đó ta đã trở thành người xấu xa và khốn kiếp. Mà một kẻ như thế có sống tiếp cũng đâu được hạnh phúc. Nàng là người tốt, mà người tốt thì luôn được vui vẻ và thanh thản, có phải không?
Hắn không hứa hẹn lời thiên trường địa cửu nhưng lại làm Tương Liên tỉnh ngộ. Đời người quan trọng nhất là thanh thản và vui vẻ. Nếu hắn phụ nàng vì nàng không còn xinh đẹp nữa. Hắn đi tìm những bóng hồng khác tươi mới và rực rỡ, để khi họ tàn tạ thì lại tiếp tục bỏ rơi họ nữa. Cứ một vòng lẩn quẩn như thế, hắn mãi mãi sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của dục vọng, không có thanh thản, không có hạnh phúc. Cả cuộc đời
chỉ là giấc mộng vô thường, chẳng có điểm dừng. Khi ấy, với cuộc sống triền miên không kết thúc, cái giá mà hắn phải trả còn thê thảm hơn cái chết của loài người.
Lòng Tương Liên trở nên nhẹ hẫng. Nàng hé môi đón nhận nụ hôn của hắn. Bàn tay xoa bụng nàng di chuyển dần lên trên trong cảm giác ngây ngất của cả hai. Nàng thả mình dâng hiến, hắn từ tốn đón nhận. Hai tấm thân xa lạ quấn quýt rồi gắn kết chặt chẽ. Trước mắt nàng hiện lên hình dáng của một sinh linh bé nhỏ. Một gia đình hạnh phúc, tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Chỉ là người chồng hơi lạ lùng với cuộc sống không kết thúc,con cái họ có hình người hay không cũng chẳng quan trọng. Bởi đó là con cái nàng đã sinh ra. Tương Liên sẽ yêu quý chúng còn hơn cả bản thân mình.
-Không được nghĩ bậy. Nàng có thể đã mang thai sau đêm qua, nếu nàng nghĩ quẩn, làm điều dại dột, nàng có thể làm hại một sinh mạng nữa, có biết không?
Hắn cưỡng bức Tương Liên rồi còn bảo nàng phải chịu trách nhiệm về sự ra đời của một sinh linh chưa có mặt. Tương Liên thẫn thờ nhìn hắn. Nàng cũng không biết, có nên hận hắn hay không?
-Tỷ tỷ….
Tiểu Thanh mang về nhiều trái cây hơn thường lệ. Có cả một loại trái màu đỏ, trông rất lạ. Gương mặt nàng hồ hởi vô cùng:
-Muội tìm được nhiều trái cây lắm. Tỷ ăn đi!
Tương Liên vẫn không có phản ứng gì rõ ràng. Tiểu Thanh bắt đầu lo sợ. Nàng lay mạnh vai Tương Liên, giọng run run:
-Tỷ tỷ…ăn đi…Đừng làm muội sợ mà.
Kẻ đó hiểu rõ, Tương Liên không nỡ làm Tiểu Thanh đau lòng hơn nữa. Nàng đành phải ngồi dậy, yếu ớt trấn an Tiểu Thanh:
-Tỷ không sao. Nhưng tỷ mệt….Tỷ không ăn đâu.
-Không sao đâu- Tiểu Thanh vui vẻ- Con cái nào trong thời kỳ mang thai cũng vật hết. Tỷ cứ nằm nghỉ, muội lột vỏ cho tỷ ăn.
Mang thai?
Tương Liên đặt tay lên bụng. Chỉ mới đêm qua….Khả năng mang thai một sinh mạng tuy không phải là không có. Hắn định dùng nó để trói buộc nàng ở lại thế gian sao?
Giấc mơ vẫn đang chập chờn trước mắt. Cùng Bảo ca xây dựng cuộc sống bình an đó là không thể, nhưng cùng hắn….Hắn và nàng vốn không cùng chủng tộc, không có con đường đi giống như nhau. Liệu có thể….
Tương Liên lắc mạnh đầu như phủ nhận. Bây giờ nàng rất mệt, chỉ muốn ngủ, muốn thanh thản được phút chốc, dù chỉ là trong chốc lát thôi.
Buổi chiều sau giấc ngủ vùi, Tương Liên tỉnh lại bởi một mùi hương thơm nồng nàn. Bếp lửa cháy rực, bên cạnh là Tiểu Thanh đang ngồi chồm lên, gương mặt xinh đẹp hồng lựng vì lửa nóng không giấu được vẻ hân hoan, háo hức. Trông kỹ lại, trên bếp lửa là một con nai vàng ruộm đang chín tới, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra:
-Tỷ tỷ….Nhìn nè…- Tiểu Thanh nhận ra nàng đã tỉnh, nói ngay- Chủ nhân mang về, còn tìm được gia vị nữa. Người nói là mang về cho tỷ tẩm bổ. Tỷ thích cái nào thì cứ ăn cái đó, còn lại là của muội hết.
Con nai vàng ruộm. Nơi này không có con thú nào sinh sống. Để tìm được có lẽ phải đi rất xa…
Hắn không phải là người nên chuyện này cũng không gọi là to tát lắm…Tương Liên bất giác đưa miếng thịt Tiểu Thanh vừa đưa lên miệng. Có vị mặn, lẫn vị gì đó ngòn ngọt, rất thơm.
Hắn bỏ hơi nhiều muối nên thịt có mặn. Nhưng trong lòng Tương Liên lại vừa nhóm lên một ngọn lửa ấm áp nhè nhẹ. Nàng làm cho người ta ăn không hiếm, đây là lần đầu có người làm thức ăn để nàng ăn.
-Bình thường chủ nhân quăng đại cho muội một con heo hay một con hươu nào đó. Muốn ăn heo ướp muối thì phải xuống dưới làng. Nhưng hôm nay không chỉ được ướp muối mà còn được nướng lên nữa, ngon ơi là ngon!
Tiểu Thanh bẻ một miếng thịt, bắt chước kiểu ăn của Tương Liên. Nhìn nàng kéo sợi thịt thành dài ngoằng, sau đó nhỏ nhẻ nhai rồi nuốt gọn, Tương Liên chợt phì cười.
-Ăn mà để dính tùm lum vậy. Thật là….
-Tỷ tỷ…
Tiểu Thanh nhào đến ôm nàng. Giọng nói nửa non nớt ngây thơ nửa dịu dàng người lớn lại vang lên:
-Có tỷ tỷ thật tốt. Muội thích khi có tỷ tỷ ghê….Đừng bỏ muội, đừng bỏ muội đi nha tỷ tỷ!
Chỉ một con rắn xa lạ đã làm nàng thương cảm đến vậy, huống chi là giọt máu trong lòng, máu thịt của chính nàng.
Hắn yên tâm quay đi. So với hắn của thời gian trước, hắn có nhiều thứ để mà lưu luyến hơn lắm. Tiểu Thanh, nàng và hài tử tương lai nữa….Hắn đã hiểu cảm giác, vì sao loài người càng lúc càng mạnh mẽ trong khi tạo hóa không cho chúng nhiều ưu thế. Bởi vì chúng có mục đích sống, chúng có một gia đình để luôn nhớ đến, để mà cố gắng đối đầu cùng với cuộc đời này….
Sao cứ nhìn tỷ hoài vậy? Muội...
-Tỷ tỷ....Tỷ đừng chết nha. Muội không muốn tỷ chết, không muốn...
Là do Tiểu Thanh sợ....sợ Tương Liên rồi cũng rời xa nàng mãi mãi. Trong ngàn nỗi sợ, đáng sợ nhất vẫn là nỗi cô đơn.
Tương Liên đưa tay lên mái tóc non mềm, mượt như tơ trong tay mình, giọng bỗng trở nên thật dịu dàng:
-Tỷ không bỏ Tiểu Thanh đâu....Không bỏ Tiểu Thanh đâu...
Tình cảm của con người hay thay đổi. Tương Liên không biết có phải vậy không, nhưng nàng không đau đớn vì Bảo ca nhiều nữa. Mỗi lần nghĩ đến cũng thấy lòng chùn xuống, cũng rơi nước mắt, nhưng không đến nỗi đau thương đến muốn chấm dứt cuộc đời này.
Đó là vì Tiểu Thanh, hay là...vì hắn? Đêm qua nàng đã thuộc về hắn...Sự ràng buộc xác thịt, sẽ dần gợi lên hảo cảm hay sao?
Người Tương Liên đột nhiên bị ôm chặt. Nàng quay lại...Đôi má thoắt đỏ hồng rồi lại tái nhợt...Hắn đang ôm nàng, đặt cằm lên hõm vai nàng:
-Tương Liên...
Nàng không phản đối dữ dội như ngày hôm qua nữa. Tuy là có chút né tránh khi hắn đặt môi xuống cổ mình:
-Đừng...đừng...
Đêm qua Tương Liên đã trải qua nhiều cảm giác. Nỗi đau đớn như muốn xé toang người vẫn còn đọng lại. Nàng bất giác co người, cố đẩy hắn ra khỏi mình.
-Đừng...
Hắn vẫn cứ hôn lên cổ...Thân hình dong dỏng, thoáng chốc đã đè xuống, áp lấy Tương Liên:
-Dừng lại.....Đừng...
Nàng ngăn tiếng thở càng lúc càng nặng nề của hắn bằng cái giọng nghèn nghẹn, làm lòng hắn nhói đau:
-Tôi là con người...
Hắn khựng lại. Rồi lại hôn tiếp. Hắn biết, nàng là con người. Là một con người:
-Ông không phải là người. Chúng ta không thể...
Tương Liên sợ....Sợ chứ! Hai bên không cùng chủng tộc, nàng không hiểu gì về hắn. Một ngày nào đó, hắn đột nhiên biến mất. Tình cảm khi không sâu đậm sẽ không đau đớn, nếu lỡ...nếu lỡ đậm sâu quá mức, Tương Liên biết phải làm sao?
-Tộc của ta đã có nhiều kẻ yêu con người rồi- Hắn hôn lên những giọt nước mắt của nàng- Họ sống cũng rất vui vẻ. Tuy sau đó có thể chỉ còn lại ta một mình trơ trọi, nhưng cũng không sao cả. Ta đã từng có hạnh phúc, có những phút giây vui vẻ. Chúng là có thật, không chỉ là những cơn mơ...
Những cơn mơ?
Tương Liên bật khóc ngon lành. Nàng đã từng mơ những giấc mơ tuyệt đẹp. Mơ làm nàng quên đi thực tại, quên những chuyện hàng ngày của một nô tỳ nơi sang cả. Nếu không có những ước mơ và hy vọng đó, Tương Liên làm sao có thể sống đến bây giờ.
-Không phải mơ, mà là thật. Có đau khổ, cũng chỉ mình ta đau khổ. Nàng sẽ không bao giờ phải rơi lệ nữa....- Hắn trở nên thật dịu dàng- Tương Liên, sống với ta cho đến khi trời không cho nàng sống nữa. Có được không?
Cuộc đời con người ngắn ngủi. Tương Liên sờ nhẹ lên má mình. Nàng mới 16 tuổi, thanh xuân phơi phới. Vài năm nữa, vài mươi năm nữa nàng sẽ già đi theo năm tháng. Còn hắn, hắn cứ như thế, hắn liệu có chán ghét nàng không? Hạnh phúc có phải là một giấc mơ không có thật, tồn tại cũng rất mong manh.
-Nhưng rồi...tôi...tôi sẽ già và xấu đi. Ông yêu thích tôi vì tôi có chút nhan sắc. Khi tôi không đẹp nữa, ông sẽ có những người đẹp khác...Lúc đó thì tôi...
Một người con gái, khi đã nói với người đàn ông rằng mình lo lắng không còn xinh đẹp nữa, lo sợ người ta bỏ rơi mình thì cũng có nghĩa người con gái ấy đã chấp nhận kẻ đó gắn bó cuộc đời với mình rồi. Hắn cười khẽ, tay đưa lên vuốt tóc nàng:
- Khi đó ta đã trở thành người xấu xa và khốn kiếp. Mà một kẻ như thế có sống tiếp cũng đâu được hạnh phúc. Nàng là người tốt, mà người tốt thì luôn được vui vẻ và thanh thản, có phải không?
Hắn không hứa hẹn lời thiên trường địa cửu nhưng lại làm Tương Liên tỉnh ngộ. Đời người quan trọng nhất là thanh thản và vui vẻ. Nếu hắn phụ nàng vì nàng không còn xinh đẹp nữa. Hắn đi tìm những bóng hồng khác tươi mới và rực rỡ, để khi họ tàn tạ thì lại tiếp tục bỏ rơi họ nữa. Cứ một vòng lẩn quẩn như thế, hắn mãi mãi sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của dục vọng, không có thanh thản, không có hạnh phúc. Cả cuộc đời
chỉ là giấc mộng vô thường, chẳng có điểm dừng. Khi ấy, với cuộc sống triền miên không kết thúc, cái giá mà hắn phải trả còn thê thảm hơn cái chết của loài người.
Lòng Tương Liên trở nên nhẹ hẫng. Nàng hé môi đón nhận nụ hôn của hắn. Bàn tay xoa bụng nàng di chuyển dần lên trên trong cảm giác ngây ngất của cả hai. Nàng thả mình dâng hiến, hắn từ tốn đón nhận. Hai tấm thân xa lạ quấn quýt rồi gắn kết chặt chẽ. Trước mắt nàng hiện lên hình dáng của một sinh linh bé nhỏ. Một gia đình hạnh phúc, tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Chỉ là người chồng hơi lạ lùng với cuộc sống không kết thúc,con cái họ có hình người hay không cũng chẳng quan trọng. Bởi đó là con cái nàng đã sinh ra. Tương Liên sẽ yêu quý chúng còn hơn cả bản thân mình.
Tác giả :
Ngưng Văn