Mộng Tu Tiên
Chương 39 Chương 39 Sát Thần Vô Lệ
Như Như tuy ở thế hạ phong nhưng cũng đâu cam tâm chịu trói,nàng liên tiếp khu động Hoàng Yến,dựa vào phòng ngự của hơn hai mươi tấm Địa Linh phù nọ mà miễn cưỡng thủ thế,hi vọng trong nội cung có ai nhận ra giao tranh mà tới ứng cứu.Nhưng có vẻ nàng không dược như ý,Bạch Thiết Hùng cùng với các vị trưởng lão,hộ pháp đều đang tĩnh tọa trong thạch thất riêng…
Trong thạch thất của Bạch Phụng,lúc này nàng ta đang ở vào giai đoạn bồi hoàn,hỏa linh căn nọ đã được nàng ta tọa hóa tiêu tán hết.Minh Tiến vẫn đứng im lặng bên cạnh quan sát,chỉ thấy Nội Hải nàng đã xuất hiện một luồng bạch khí tinh thuần,không còn thấy sự hiện diện của hỏa khí thì mỉm cười gật đầu.Bạch Phụng đột nhiên mở mắt,lại thấy hắn đang nhìn mình mà mỉm cười thì nét mặt xấu hổ,hai má ửng đỏ nói.
- Công tử,sao lại cười ta?
- Không cười,là ta phải chúc mừng Bạch tiểu thư đã hoàn tất tọa hóa,đưa linh căn về đồng nhất băng hệ!
Minh Tiến chắp tay bái lễ,Bạch Phụng nghe vậy trong lòng có chút vui vẻ,nhưng ngay sau đó lại cau mày giận rỗi nói.
- Đã xin công tử đừng gọi ta là Bạch tiểu thư rồi kia mà?Ta năm nay mới hai mươi tuổi,công tử gọi vậy lẽ nào chê ta già lắm hay sao?
- Ồ,Bạch Phụng kém ta một tuổi,vậy gọi là Bạch Phụng muội muội đi!
Minh Tiến vội vàng chữa sai,cười cười mà nói.Bạch Phụng nghe vậy thì nét mặt hòa hoãn lại,nhu thuận gọi.
- Tiểu muội đa tạ ca ca suốt thời gian qua đã dốc tâm bảo hộ,thật sự không có gì để báo đáp.Xin ca ca nhận một lễ của muội!
Nói xong thì nàng cúi đầu định bái lễ,Minh Tiến vội xua tay,đỡ nàng dậy mà nói.
- Muội đã nhận ta làm ca ca,vậy ta cũng không nên chối.Xong tính ta rất ghét mấy cái lễ nghi này,muội mau đứng lên đi!
Bạch Phụng nghe hắn nói vậy thì nhẹ nhàng gật đầu,nàng không muốn hảo cảm vừa tạo ra với hắn chỉ vì một hành động cố chấp mà tan biến hết.Nhẹ nhàng vươn vai rồi đứng dậy,đột nhiên hai chân bủn rủn vô lực,chợt khuỵu xuống.Minh Tiến thấy vậy vội vươn tay ra đỡ nàng,vừa khéo Bạch Phụng dựa luôn vào người hắn.Hai má nàng hồng lên,tim đập thình thịch như đánh trống,nàng cố gắng đứng dậy nhưng hai chân vô lực,đành dựa vào người Minh Tiến.Đây là lần đầu tiên nàng ở gần một nam nhân ngoài cha nàng,Bạch Phụng trong lòng bối rối cùng xấu hổ,cố gắng đứng dậy nhưng nàng càng cố lại càng áp sát vào người hắn hơn.Minh Tiến khẽ đặt tay lên lưng nàng,vận chuyển một luồng chân khí băng hệ qua,khẽ nói.
- Bạch Phụng muội,đứng yên một lát cho chân lực điều tiết toàn thân.Muội đả tọa lâu nên chân lực tập trung hết tại Nội Hải,thành ra tay chân trong một khoảng thời gian sẽ vô lực,không sao đâu!
- Đa tạ ca ca quan tâm!
Bạch Phụng khẽ khẽ đáp lại,nàng chỉ cảm thấy một luồng chân khí ấm áp đang truyền từ tay hắn vào Nội Hải,từ đó lan tỏa ra khắp các kinh mạch,thúc đẩy linh khí bản thân vận động.Nàng khẽ chuyển mình một chút,nép sát mặt vào ngực hắn mà dụi dụi,hít hà mùi hơi nam nhân nọ.Cảm thấy thư thái vô cùng,hai tay trong vô thức siết lấy lưng hắn.Minh Tiến thì chỉ cho rằng nàng ta sợ ngã nên cũng không nói lời nào,tập chung đưa chân lực kích thích chân khí trong người Bạch Phụng…
Hắc phong điên cuồng công kích vào lớp phòng ngự phía ngoài,Như Như chỉ cảm thấy linh lực của những tấm Địa Linh Phù dần dần mất đi liên kết với linh khí của nàng,dần dần từ một cái,rồi hai cái,càng lúc lại càng nhiều khiến nàng sợ hãi tột độ.Phía bên ngoài,Vô Lệ vẫn từ từ công phá từng chút,từng chút một.Hắn biết nếu ồ ạt công kích mà không xác định rõ mục tiêu thì hắn không thể công phá nổi thế liên thủ của hơn hai mươi tấm Địa Linh Phù này,vì thế hắn chậm rãi quan sát từng tấm,sau khi xác định được những tấm có linh khí suy giảm thì lập tức không chậm trễ lao tới công kích.Như vậy chừng tàn một nén nhang thì trước mặt Như Như chỉ còn lại có ba tấm Địa Linh Phù,linh khí chỉ còn tỏa ra một cách mờ nhạt,miễn cưỡng tạo ra được một tấm khiên linh khí màu nâu lơ lửng trước mặt nàng.Trong lòng nàng thì sợ hãi không thôi,hai chân dường như muốn nhũn ra.Địa Linh Phù tuy không phải là phù chú có lực phòng ngự cao nhất nhưng nếu đem cả hai mươi tấm tế xuất ra như nàng đang làm lúc này,cho dù là tu sĩ cấp Nguyên Anh cũng phải vất vả mới có thể công phá.Đằng này người nhỏ thó lại có thể suy tính,công kích những tấm phù linh khí suy yếu,chỉ một chiêu là phá hủy khiến người ta phải kinh ngạc bội phần.
Công kích mãnh liệt gấp nhiều lần uy lực bản thân,tốc độ xuất chiêu nhanh như gió,thần tốc,vũ loạn.Đó là những từ được miêu tả trong công pháp Tàng Phong Ảnh mà Vô Lệ đang tu luyện,tuy nhiên hiện tại hắn chỉ mới đạt đến cảnh giới tầng thứ tư mà thôi,mới chỉ có thể nhất thân sinh song thân.Nếu như hắn đã tu luyện tới tầng thứ năm,chỉ cần một chiêu công kích là toàn bộ đám Địa Linh Phù nọ cùng Như Như đã hoàn toàn tan biến rồi.Năm đó,vị tán tu tạo ra công pháp này vì bất mãn với các loại bùa chú cấp cao nên quyết ý sáng tạo một bộ pháp công kích nhanh hơn cả tốc độ truyền khí lực của người dùng phù chú,do đó có thể dễ dàng đả bại đối thủ,phá hủy phù chú mà đối phương tung ra.Tàng Phong Ảnh này tuy uy lực lớn như vậy nhưng cũng không tránh khỏi nhược điểm,đó là tiêu hao chân lực cực kì nhanh,nếu không kịp thời bổ xung thì nó sẽ tự động lấy khí huyết người dùng để duy trì uy lực.Tán tu nọ vốn định nghiên cứu để khắc chế điều này,nhưng khi y chưa kịp hoàn thành thì bị cuốn vào cuộc chiến quyền lực của tu tiên giới,không may ngã xuống mà chưa kịp chỉnh sửa hay lưu lại hậu bút.Tàng Phong Ảnh nọ vì vậy mà lưu lạc,cho tới khi vô tình lọt vào tay Vô Lệ,thân hình nhỏ thó bây giờ chính là hậu quả của một lần huyết chiến kéo dài.Kể từ sau lần đó hắn quyết tâm tăng cường linh dược cùng khảm nạm thêm vô số linh thạch phong hệ lên thân liêm,đề phòng tình huống tương tự tái diễn.
Vô Lệ cười lên thích thú,hắn khoái trá nhìn tới khuôn mặt tại nhợt của nữ nhân bạch y trước mặt.Ba tấm phù nọ chỉ cần một lần hắn ra tay là tự động tiêu tán hết,lần này ra tay có lẽ là tốn thời gian nhất với hắn.Với thực lực của Vô Lệ,y có thể sớm hạ sát nữ nhân này lâu rồi,nhưng hết ba lần bảy lượt hắn cố tình nương tay,lại công kích tạo ra những luồng linh khí ba động mãnh liệt như để báo tin cho ca ca của nữ nhân này. “Lẽ nào mình ra tay còn chưa tạo ra uy áp khiến tên tiểu tử kia xuất hiện sao?" Vô Lệ mặt hơi mất hứng,cau mày suy nghĩ.Hắn âm thầm hấp thụ linh khí phong hệ trên thân song liêm,một lần sơ xuất nên thân thể khiến hắn đau khổ đủ đường,vì thế hắn luôn tính toán một cách thận trọng.Sau đó cười mà quay ra nói.
- Nha đầu,xem ra ca ca ngươi sợ tới sun lại rồi.Sẽ không ra mặt đâu,để ta tiễn ngươi vậy!
-Ngươi…ca ca ta không…
Như Như vừa giận vừa thẹn tới mặt đỏ bừng lên,nàng liền tăng thêm linh khí truyền sang Hoàng Yến.Hoàng Yến dường như đồng cảm với nàng,nó hót lên lanh lảnh,toàn thân hỏa khí đại thịnh mà lao về phía Vô Lệ.Bên này Vô Lệ dường như không hề chú tâm tới thế công kích dũng mãnh nọ,thế công chỉ là từ một nha đầu Trúc Cơ khiến hắn không bận tâm,khẽ nhẹ nhàng điểm hai đầu song liêm vào nhau mà lẩm nhẩm một hồi chú ngữ kì quái.Song liêm nọ chợt phong khí đại thịnh,các đường nét trạm trổ trên thân liêm tỏa ra một làn hắc khí,chúng bao bọc lấy Vô Lệ như cố gắng đem hắn nuốt vào trong.Như Như nhìn thấy cảnh này thì vội vã thu công,Vô Lệ thì chỉ nhe răng mà cười,làn hắc khí dần che kín thân thể hắn,chỉ còn hiện ra cặp mắt đầy sát ý cùng với hàm răng trắng ởn khiến cho người ta phải rùng mình.
- A,ngươi …ngươi là ma tu?
Như Như hét lên đầy sợ hãi,nàng run run nhìn về phía đám khí đen nọ,chỉ thấy nó tụ lại thành một thân hình cao lớn,trên đầu là hai cái sừng tựa như sừng trâu,hai ánh mắt đỏ lòm như máu.Hắc nhân tạo từ làn hắc khí nọ hai tay cũng cầm một cặp song liêm y như Vô Lệ,chỉ có chút khác biệt là trên thân liêm toàn bộ đều là từ xương người mà thành.Vô Lệ vẫn giữ nét mặt cười lạnh,từ từ bước ra trước,hắn khẽ vươn vai một cái thì cái hắc nhân phía sau cũng vươn vai y như vậy.Vô Lệ vốn là tu tiên giả chứ không hề tu ma,hắc nhân phía sau chỉ là một chiêu thức cao cấp trong tầng thứ tư của Tàng Phong Ảnh mà thôi.Nó có tên gọi là Sát Ma Giáng,tuyệt chiêu đã làm nên cho hắn cái danh hiệu Sát Thần.Vô Lệ đột nhiên lao tới,song liêm xuất ra một chiêu chém về phía Như Như,hắc nhân to lớn cũng không chậm trễ,xuất chiêu theo hắn.Như Như chỉ cảm thấy có một luồng cuồng phong như thủy triều lao tới thì khẽ bặm môi,tay bắt quyết.Hoàng Yến lập tức tan biến thành hàng trăm con hỏa điểu nhỏ,nối đuôi nhau tạo thành một hỏa giáp che lấy thân hình nàng. “Ta không thể chết,không thể chết.Ta còn muốn gặp ca ca,ta muốn gặp huynh ấy!" Đó là ý niệm mãnh liệt hiện lên lúc này trong đầu nàng…
Minh Tiến khẽ đỡ Bạch Phụng đứng hẳn lên,bất giác thấy nàng cứ cố ý dựa vào người mình,hai bàn tay lại càng ôm chặt lấy lưng hắn hơn thì nhất thời không biết nên làm thế nào cho đúng.Hắn nói.
-Bạch Phụng muội muội,chân khí của muội đã hoàn toàn quán thông.Có thể buông ta ra được chứ?
- Không muốn buông!
Bạch Phụng càng xiết chặt tay hơn,ngẹn ngào nói.Minh Tiến vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao,lại cố gắng nói,giọng van vỉ.
- Bạch Phụng,muội mau buông tay ra.Nhỡ cha muội tới thì ta còn mặt mũi nào mà nhìn người nữa đây?Như vậy không phải ủy khuất uội sao?
Bạch Phụng im lặng.Xưa nay trong Phụng Hoàng Cung này,ngoài cha nàng thì mọi người với nàng đều nhất mực tôn kính.Nhưng thật sự nàng đều biết,mấy trưởng lão cùng các nam đệ tử các lĩnh đường đều chỉ làm thế ngoài mặt mà thôi.Họ chỉ coi nàng là cái bóng của cha nàng,cho rằng nàng lên làm đường chủ Mãn Hoa đường cũng chỉ vì nàng là con gái cung chủ,chứ không phải vì nàng có năng lực thực sự.Điều này khiến nàng khổ tâm vô cùng,nay chỉ tới khi Minh Tiến xuất hiện thì nàng mới có cơ hội được tiến giai,được giải thoát khỏi bức tường tâm lý ấy.Lại nữa,trong suốt ba tuần vừa rồi,hắn lại chuyên tâm chuyên ý hộ pháp cho nàng,không dưới chục lần hắn ra tay tương trợ mà không hề tiếc nuối chân lực.Nếu đổi lại là một kẻ trong đám người kia,chắc hẳn nàng đã táng mạng lâu rồi.Bạch Phụng ngước mắt lên,cặp mắt long lanh ấy đã có hai hàng lệ,môi nàng khẽ mấp máy.
- Nếu vậy…nếu vậy thì cùng lắm là muội…muội gả cho ca ca là được!