Mộng Tu Tiên
Chương 212 Chương 213 Hồi Ức
Như mọi ngày, nàng trở về hang thì phát hiện mẫu thân nàng sớm đã rời đi. Chỉ để lại bộ lông miêu nữ chín đuôi trắng của bà cùng với một lá thư tay. Mỹ Mỹ đọc thư, nàng choáng váng khi biết mẫu thân nàng quyết định bỏ đi đạo hạnh ngàn năm, chấp nhận hóa thân thành con người mà lên chùa làm ni cô. Trong thư có nhắc đến phụ thân nàng, một nam nhân bình thường; lại nhắc đến việc tình duyên trắc trở của cả hai người mà cuối cùng mẫu thân nàng bị ép phải rời đi khi đã mang nàng trong bụng. Mẫu thân nàng nói bà vô cùng đau khổ khi chỉ có thể nhìn người trong lòng mình cứ ngày một già cỗi mà tạ thế trong khi bản thân mình hầu như chẳng thay đổi. Nhắc tới câu cuối cùng trước khi phụ thân nàng qua đời: “Sinh mạng dài hay ngắn cũng chỉ như vậy, sống lâu trăm năm hay vài chục năm cũng vẫn là trải qua hỉ nộ ái ố. Quan trọng, ta luôn lưu giữ, luôn nhớ rõ nét nhất những ngày tháng được vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh nàng. Kiếp này được gặp nàng, có lẽ trước đó ta phải mười kiếp tu tâm…". Bà dặn dò nàng đừng nên tìm kiếm bà, sẽ không gặp lại nhau nữa. Dặn nàng phải biết tự chăm sóc bản thân, gặp một nam nhân ưng ý thì phải nắm bắt lấy cơ hội. Tốt nhất, hãy rời khỏi nơi này mà tới một thế giới tu chân khác, nơi có thể có người cùng nàng sống tới trăm năm,ngàn năm đồng sinh đồng tử.
Mỹ Mỹ đọc xong thư, nàng đã khóc rất nhiều, rồi sau đó cứ thẫn thờ như người không hồn mà ngồi cạnh cửa hang. Tới khi nhận ra mình bị bốn tên đạo sĩ bao vây thì đã muộn, nàng bị bắt nhốt vào lồng niêm phong chú ngữ, luôn được để cạnh bốn tên đạo sĩ như món đồ để dành. Trong những ngày tháng ấy, mắt nàng mục sở thị tất cả những gì mà bốn tên đạo sĩ nọ làm với những nữ nhân. Những thanh âm cầu xin, la hét, gào khóc đau đớn ấy… ngày nào cũng tiến vào tai nàng, chui vào đầu óc nàng cho dù nàng cố phong bế thính giác. Nàng cố gắng chạy thoát, nhưng tất cả đều vô dụng, những niêm chú kia quá sức với nàng. Thêm nữa, nơi này toàn không khí ô uế, chẳng lấy đâu ra một chút lương khí để nàng thi triển phép thuật. Nàng những tưởng như số phận nàng rồi cũng sẽ như những nữ nhân dưới nhà kia… và nàng buông xuôi, chấp nhận số phận… Nàng sẽ như vậy mãi, nếu không tới ngày tên đạo sĩ nhỏ thó kia bất ngờ tặng nàng cho hắn. Mỹ Mỹ cũng hờ hững như không, nàng không còn tâm trạng than khóc nữa rồi.
Nhưng nàng không thể tin nổi, người kia lai mở cửa lồng giải thoát cho nàng. Nam nhân bình dị, mập mạp ấy giải thoát cho nàng khỏi chú ngữ giam cầm, thả nàng đi. Nàng hồi lâu mới trấn tĩnh, mới chấp nhận đây là sự thật. Nàng cố gắng lưu giữ hình ảnh nam nhân kia trong lòng, bụng bảo dạ nhất định một ngày nào đó phải đền đáp ơn hắn thật hậu hĩnh. Nàng rời đi, trở lại khu rừng… Mỹ Mỹ không biết tại sao khuôn mặt bình dị ấy lại khiến nàng suy nghĩ nhiều đến như vậy. Nàng hàm ơn hắn, muốn trả ơn hắn nhưng không biết nên trả ơn thứ gì cho phải. Cái hắn cho nàng là sự giải thoát, sự tự do, hắn cho nàng thứ mà nàng từng coi là giấc mơ xa xỉ nhất từ ngày bị bắt. Lấy thân báo đáp ư...? Không, không phải bên cạnh hắn đã có một vị cô nương xinh đẹp đó sao. Nàng không được như cô ấy. Tiền bạc sao? Địa vị sao...? Những thứ ấy nàng đâu có, nàng cũng chỉ là một miêu nữ mà thôi, đâu phải thân vương hay quận chúa mà có thể đền ơn những thứ ấy...? Cuối cùng, nàng quyết định đi theo hắn, tìm hiểu xem thứ gì thích hợp nhất để đền ơn cho hắn.
Mục đích ban đầu chỉ có vậy, nàng bí mật bám theo hắn, lặng lẽ quan sát hắn. Nàng cũng chẳng biết từ khi nào, trong lòng nàng lại chưa đựng nhiều hình ảnh về hắn như vậy. Mỗi ngày, nàng đều nhớ đến khuôn mặt bình dị ấy, nhớ đến ngày hôm ấy và đặc biệt là đôi mắt vô định, sâu thẳm đầy thu hút của hắn. Không biết từ lúc nào, nàng lại cảm thấy mình thích hắn. Nàng thích nhìn ngắm hắn mỗi ngày, khi thấy nữ nhân kia chăm sóc cho hắn, thân mật bên cạnh hắn. Nàng ước ao đó là mình, mường tượng đó là mình. Nàng dường như không nhận ra mình đã yêu hắn từ bao giờ. Tới khi hai người bọn họ chuẩn bị rời đi, nàng quyết tâm đi theo, cố gắng tìm cơ hội tiếp cận hắn, được một mình nói chuyện với hắn. Những qua bao nhiêu nguy hiểm, qua bao nhiêu việc cuối cùng nàng cũng có cơ hội tiếp cận thì hắn lại điên cuồng hóa thành phi long mà rời đi. Nàng vội vã đuổi theo, đuổi tới khi chân lực cạn kiệt rồi lạc tới nơi này, phải làm kẻ hành khất sống qua ngày… Nhưng có lẽ ông trời mỉm cười với nàng, duyên phận sẽ mãi mãi là duyên phận, nàng cuối cùng cũng gặp được hắn…
Căn nhà gỗ nhỏ dường như sinh khí tăng thêm gấp bội từ ngày Tử Hàm tới. Mỹ Mỹ cũng công khai xuất hiện trong nhà khiến đám người tới chữa bệnh mắt tròn mắt dẹt mà nhìn tới hắn. Bằng vào thái độ thân thiết của cả hai nữ nhân, nhiều người không khỏi thầm cảm thán trước vận số đào hoa của vị Túy Y này. Ngay khi tin tức lan đi, chuyện được người Phàm Thành chú ý nhất chính là vị Long nữ thần bí ở Thanh Long Tự tới ở lại căn nhà nhỏ ngoài bìa rừng khiến mọi người chú ý hơn cả. Nàng ta lại tự nhận là thê tử của y sư kia khiến nhiều người choáng váng, nhất là đám công tử thế gia. Có nhiều kẻ dường như không chịu nổi thông tin đầy đả kích ấy, hoặc lăn ra ngã bệnh; hoặc liều mạng vờ tới khám bệnh để thấy rõ thực hư. Cũng có một số kẻ bực bội, âm thầm thuê người ra tay với Túy Y nhưng bao nhiêu tiền thuê người cũng vô dụng. Sát thủ nhận tiền rồi đều một đi không trở lại, cho dù đó là kẻ uy tín nhất trong giới hắc đạo.
Chuyện này hắn và hai nàng đều không hề hay biết, nhưng với tam đại tộc lẽ nào không ai hay? Mỗi lần như vậy, những môn hạ tam tộc đều bí mật xử lý gọn gàng, không để cho ai biết. Còn đám công tử kia ư? Làm nhẹ nhàng thôi, cứ để chúng tán gia bại sản hoặc bệnh tật liên miên là đủ rồi…
Túy Y kể từ lúc có hai nàng đến ở cùng, hắn cũng cảm thấy có gì đó thoải mái hơn những ngày trước đây. Căn nhà nhỏ giờ đây dường như ấm cúng hơn hẳn; bữa cơm hắn cũng không phải lui cui một mình mà đã có hai nàng dùng cùng. Hắn cảm thấy tinh thần thoải mái hơn trước, dần dần tâm trạng cảm thấy khá hơn, không còn u uất như xưa mặc dù hắn cũng không thể nhớ nổi tại sao mình lại như vậy. Tử Hàm đòi hắn truyền lại kiến thức y dược của bản thân, nàng từ đó học cách nhận biết các loại thảo dược, phụ hắn bốc thuốc. Mỹ Mỹ thì lo việc cơm nước, thi thoảng nàng cũng tranh dành việc bốc thuốc với Tử Hàm. Còn hắn ngoài thời gian khám bệnh, hắn tranh thủ viết tay lại một loạt những kiến thức y dược mà hắn biết. Theo như ý Tử Hàm, nàng muốn hắn truyền lại ột người có duyên, sau đó cả ba người sẽ rời khỏi Phàm Thành này về lại Tu chân giới giúp đỡ nàng ấy gặp lại các tỷ muội. Hắn đã hứa với nàng rồi.
Công việc, cuộc sống nói chung là vậy. Còn về những mặt khác thì phải mất tới một tuần, hắn mới dần quen nó, nhất là việc ngủ cùng với hai nàng. Từ ngày mới đến, hắn để Tử Hàm ngủ trên giường cùng Mỹ Mỹ, còn hắn một mực khăng khăng ngủ một mình trên chõng tre. Phân định cẩn thận như vậy, tự tay hắn đắp chăn cho các nàng rồi hắn mới đi ngủ, ấy vậy mà trong một tuần liền, cứ sáng sớm hắn thức giấc là đã cảm thấy có cánh tay ôm lấy người mình. Trên chiếc chõng, Mỹ Mỹ và Tử Hàm mỗi người nằm một bên, thân hình nghiêng áp lên người hắn mà say xưa ngủ. Chiếc chõng vốn nhỏ, vì thế hai nàng gần như nằm trên người hắn, chỉ có chút vai ở mép chõng tre. Hắn bối rối, đánh thức cả hai nàng dậy mà nói nhỏ; hai nàng thì vẫn vừa ngái ngủ, vừa gật đầu nhưng đâu rồi lại vào đó, hôm sau lại tiếp diễn y như cũ. Thậm trí, có những người đi rừng sớm, theo thói quen tới tận cửa nhà cầu kiến xin thuốc, khi họ đẩy cửa ra là khung cảnh ấy đập vào mắt họ, hắn cũng bất ngờ không biết phải giải thích ra sao. Người ngoài lại một phen thì thào to nhỏ; từ đấy người tới khám dường như cũng né tránh việc tới quá sớm hay tới quá muộn, có vẻ như họ tránh làm hắn mất hứng đêm xuân cùng hai mỹ nhân như hoa như ngọc kia…
Thời gian cứ thế trôi đi, mùa đông tới. Những vạt rừng vốn phủ đầy màu xanh mát của lá cây nay nhanh tróng khoác lên lớp áo dày của tuyết. Từng cơn gió ào ào thổi, cuốn theo những bông tuyết trắng tung bay, len lỏi qua những tán lá được phủ đầy tuyết mà buông xuống mái căn nhà nhỏ. Thi thoảng, từ đâu đó vọng lại tiếng sói hú, không gian thật tĩnh lặng. Trong nhà, hắn đang cẩn thận trao tay một chồng hơn mười cuốn sách cho một thanh niên trẻ, Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ đang cẩn thận gói đồ trong tay nải. Túy Y nhìn nam thanh niên một lượt, cuối cùng mới nói.
- Hoa Đà, mọi cách chữa bệnh, mọi loại dược vật cùng cách nhận biết ta biết đều được ta ghi chép cẩn thận trong những cuốn sách này. Ta hy vọng cậu có thể dùng nó thật tốt, có thể trở thành một y sư tốt!
Nam nhân trẻ tuổi rưng rưng nước mắt, y gạt tay qua mặt rồi mới mếu mếu máo máo nói.
- Sư phụ... con xin đa tạ!
- Ầy, cậu cũng chỉ tầm tuổi ta, đừng xưng hô như vậy. Ta thấy cậu cũng là người có tâm, có duyên với nghề y dược nên mới truyền thụ lại. Chỉ mong cậu nhớ lấy một câu, lương y như từ mẫu. Lấy việc cứu người làm gốc, y thuật để cứu người chứ không phải để hại người!
Túy Y khoát tay nói, hắn đứng dậy. Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ sớm đã mở cửa căn nhà nhỏ, đứng sẵn đó chờ hắn. Hắn nhìn lại căn nhà nhỏ một hồi, sau đó chắp tay sau lưng mà cùng hai nàng rời đi, để lại sau lưng nam nhân trẻ tên Hoa Đà kia cung kính cúi đầu tiễn hắn dưới cơn mưa tuyết. Trong một buổi mưa tuyết dày đặc, con người tên Túy Y chính thức biến mất khỏi Soái Sơn, khỏi Phàm Thành mà không ai hay biết. Ngay cả tam đại tộc cũng bất ngờ khi biết được tin này, dù dốc sức tìm kiếm hắn chỉ để nói một lời từ biệt cũng chẳng thấy hắn đâu. Căn nhà nhỏ của hắn lúc này xuất hiện một vị y sư trẻ mang tên Hoa Đà, người tự nhận là đệ tử của Túy Y tiên sinh trước kia. Người này ra tay là cứu người, bất cứ ai có bệnh, dù xa tới đâu y cũng tìm đến chữa trị mà không hề lấy một đồng xu; khiến dân chúng Phàm Thành yêu kính, tôn y lên làm Y Tiên; họ còn tôn con người thần bí Túy Y kia lên làm Y Thần, lập cả miếu thờ, hương khói cực thịnh…
Phần về ba người, ngay trưa hôm đó, theo sự chỉ dẫn của Tử Hàm đi tới thông đạo để rời khỏi Phàm Thành. Nơi này đơn giản chỉ là một hang núi treo leo, bề ngoài dây leo chằng chịt trông chẳng có vẻ gì là một thông đạo. Ấy vậy khi vào trong mới nhìn thấy một con đường tối đen hun hút, lờ mờ một đốm sáng trắng phía xa xa. Ba người tiến vào, hắn thì chẳng cảm thấy lo lắng chút nào, thậm trí trong lòng còn cảm thấy những cảm giác vô cùng thân thuộc. Những với cả hai nàng thì ngược lại. Tử Hàm trên mặt lộ ra sự lo lắng, nàng cảm nhận được nơi này phảng phất mang theo khí tức long tộc, nhưng cũng phảng phất mang theo một luồng uy lực cực đại khiến nàng có chút run sợ. Nàng không phải mới tới nơi này lần đầu, nhưng là lần đầu tiên nàng có ý định tiến vào trong nó. Những lần trước đây, nàng chỉ tới tiễn chân Thanh Nhi và Bạch Nhi mà thôi. Cả hai tiểu cô nương ấy đều sinh ra và lớn lên ở đây, vì thế thông đạo này dường như chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới cả hai người họ. Thêm nữa, nàng thông qua lỗ hổng thiên không mà rớt vào trong nơi này, không hề bị phong ấn chân lực nên càng thêm lo lắng.