Mộng Trung Vãng Liên Hoa
Chương 1-8: Mộng trung vãng liên hoa [kết thúc]
Ngày đại hôn.
Kim Lân đài tấp nập người qua lại.
-Ngươi mau đem hũ rượu đó qua đây.
-Hoa tươi đâu hết rồi, giờ này vẫn còn chưa chuẩn bị xong sao?
-Hàng ghế kia bị lệch rồi kìa, còn không nhanh nhanh chỉnh lại?
Ngay từ đêm hôm trước, toàn bộ gia nhân của Lan Lăng Kim thị đã được triệu hồi đến đây. Ai ai cũng bận bịu đến tối tăm mặt mày, không kẻ nào dám ngồi dây dưa tán phét. Người hì hục kê ghế, người gấp gáp trải chiếu, người lại khẩn trương bày biện bàn tiệc, không có một phút nào ngơi nghỉ. Khi ánh nắng ban mai đầu tiên chạm tới viên ngói trên đỉnh đại môn, công việc đã gần như hoàn thành.
Hôn lễ trăm năm có một, Kim Lân đài được tứ đại gia tộc chọn làm nơi tổ chức, Kim gia đương nhiên không thể nào qua loa. Từ một tháng trước, công tác chuẩn bị đã được tiến hành, hoa tươi, thảm gấm từ khắp nơi được vận chuyển đến đây. Tất cả đồ vật trong buổi lễ đều là hàng thượng đẳng, từ chiếc bình cắm hoa cũng là người của Giang gia đích thân chọn lựa rồi gửi tới. Những gì đẹp đẽ hoa lệ nhất trong phủ đệ của Kim gia theo lệnh chủ nhân đều được trưng dụng làm vật trang trí, ở nơi cao nhất trên đài bày biện đủ các món pháp bảo xa hoa, khéo léo phô bày uy quang bức người của Lan Lăng Kim Thị.
Những tấm lụa đỏ được gia nhân chăng lên khắp mái ngói đình viện, hoa trì cũng được đầu tư tu bổ lại, trồng thêm thật nhiều giống Tịnh Đế Huyết Liên quý hiếm. Thời gian mãn khai đều được tính toán kĩ càng, thời điểm đại lễ diễn ra hoa sẽ đồng loạt nở rộ, nhuộm đỏ cả một vùng nước xanh trong. Hai đoá sen đỏ thắm ngự trên cùng một đài hoa, tượng trưng cho sự hoà hợp, phước lành cùng may mắn. Lá sen uốn cong mềm mại như phiến lụa ôm lấy song hoa kiệt mỹ, màu sắc thanh tao mĩ lệ điểm xuyết những giọt sương trong vắt, dễ làm người ta liên tưởng đến những đám mây lờ lững phiêu du trên nền trời.
Lấy cảm hứng từ đó, đan trì ở chính giữa Kim Lân Đài thời điểm này được phủ lên một tấm thảm đặc biệt, mô phỏng một đoá liên hoa chín cánh yểu điệu giấu mình trong mây trắng. Hoạ tiết này không những ám chỉ sự gắn bó trọn đời của hai vị tông chủ, nó còn biểu thị mối liên kết khăng khít giữa hai đại gia tộc từ thời điểm này trở đi. Tuyệt tác mỹ nghệ trên là món quà cưới từ Tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Hoài Tang, do những nghệ nhân tay nghề thượng đẳng của gia tộc làm ra, thay phiên nhau ngày đêm không ngừng nghỉ gần một tháng trời mới chính thức hoàn thành. Đứng từ trên cao nhìn xuống, tấm thảm giống như một bức hoạ khổng lồ, mỗi một đường nét đều được chau chuốt tỉ mỉ, đủ thấy được thành ý dạt dào của Nhiếp Tông chủ dành cho hai cặp phu phu Cô Tô Lam thị.
So với Nhiếp gia, đãi ngộ của Kim gia lại càng khiến người ta kinh ngạc, không những sẵn sàng mở cửa Kim Lân Đài làm nơi tổ chức, mỹ thực thiết đãi quan khách cũng vô cùng hào phóng. Hai bên đài là những bàn tiệc đầy ắp cao lương mĩ vị, tưởng chừng như bao tinh hoa ẩm thực trên đời đều được Lan Lăng Kim thị mang tới đây vậy. Bởi vì Cô Tô Lam thị không uống rượu cũng không ăn thịt, Kim gia đặc biệt chuẩn bị bàn tiệc ngọt, bao gồm trái cây và trà tươi thượng hạng, phân nửa đều là đặc sản chuyển tới từ Cô Tô Thải Y Trấn. Trong khi đó, ở phía đối diện, bàn tiệc của các gia tộc còn lại bàn nào cũng cơ man là rượu thịt, tiêu điểm chính là rượu ngon Kim gia tự mình ủ ba bốn năm trời, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta muốn say sưa mấy ngày đêm.
Không khí càng về chính ngọ càng sôi sục, quan khách từ Thanh Hà Nhiếp thị đã đến, ngồi chật kín hết một phần tư khán đài. Nhiếp Hoài Tang đi đi lại lại cười nói vui vẻ, hoàn toàn lột xác so với hắn ta ngày trước. Từ sau khi món nợ của Nhiếp Minh Quyết được tính đủ, hắn một mình chèo chống gây dựng lại danh tiếng cho gia tộc mình, không đến ba năm đã lại một lần nữa phục hưng. Bản thân hắn không còn phải giả bộ như trước, tâm tình đương nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Giang Trừng là bạn thân của hắn, Lam Hi Thần chẳng khác gì huynh đệ trong nhà, ngày vui của hai người họ, hắn nhất định hưởng thụ không ít, cùng các tiền bối ngồi trên chiếu cao cắn hạt dưa tán gẫu.
Nén nhang cắm phía trên Kim Lân Đài đã gần cháy hết. Đại diện các gia tộc ít thanh thế hơn có mặt đông đủ, nhất loạt hướng đến phía đại môn chờ đợi Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị tiến vào. Từ phía trên thềm cao, người thừa kế duy nhất của Lan Lăng Kim thị cẩn trọng bước từng bước xuống, y phục thêu kim tuyến lấp lánh trong ánh mặt trời ban trưa, làm không ít kẻ ở phía dưới phải giật mình nheo mắt. So với Liễm Phương Tôn ngày đó, khí chất của người này vẫn có vài phần thua thiệt, nét ngây thơ trên mặt chưa trút hết xuống, nhưng vẻ ngang tàng đã sớm bộc lộ trong đôi mắt. Những người phía bên dưới biết được thân thế của cậu, có người nể nang, có người khinh ghét, nhưng trong giờ phút này, không ai dám ngang nhiên phá quấy. Kim Lăng từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi quan sát toàn cục, sau đó mới đi xuống chào hỏi quan khách, ghi nhớ những lời cữu cữu dặn dò mà thực hiện, không lơ là bỏ qua một bước nào.
Thấy được sự tiếp đãi chu đáo và thịnh tình của Lan Lăng Kim thị, các tiền bối của các gia tộc khác không khỏi có chút hảo cảm. Bọn họ với tính tình thẳng thắn có chừng mực của Kim Lăng cảm thấy khá hài lòng, buông xuống không ít lời khen ngợi. Thiếu niên cũng vì thế mà tự tin hơn hẳn, rót rượu quý kính mời các tiền bối, lại không quên dặn dò đám gia nhân mang lên thêm điểm tâm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, tiếng trống hối hả đã dội từ ngoài vào, báo hiệu nhân vật chính của buổi lễ đã đến. Đại môn rộng mở, cánh hoa tươi từ trên cao rơi xuống, trải dưới vó ngựa tới tận khu vực đài chính, dâng lên trong lòng người cảm giác xa hoa đến cực điểm.
Cô Tô Song Bích tiến vào trước trên lưng đôi bạch mã, trên thân mang hai bộ hỷ phục giống hệt nhau màu đỏ tươi. Mạt ngạch trên trán cũng đã đổi sang màu đỏ thuần tuý, mang đến ấn tượng vô cùng khác biệt so với thường ngày. Đẳng cấp dung mạo của hai đại nam nhân nhà họ Lam tuyệt đối không phải chuyện có thể đùa, tuy gương mặt có đến tám phần giống nhau nhưng khí chất không có nửa phần tương ứng. Lam Hi Thần ngọt ngào như gió xuân, Lam Vong Cơ lại cường ngạnh như tuyết trắng, đi bên nhau như hai luồng không khí đối kháng mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến nơi này nổ tung. Bất quá cả hai đều đẹp đến nao lòng, khiến cho các thiếu nữ đứng trên khán đài ngượng ngùng quay đi, không ai dám nhìn thẳng vào cặp mỹ nam ấy.
Hai người nhìn nhau một cái, đồng loạt phi thân xuống ngựa, động tác ưu nhã lại rắn rỏi, xoay người hướng về phía đại môn. Theo sau họ, chiếc xe ngựa của Lam Khải Nhân dừng lăn bánh, đệ tử và môn sinh Cô Tô Lam Thị đồng loạt tiến vào, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Lam Hi Thần hồi hộp đến mức lộ rõ ra trên mặt, gò má không giấu được hơi hồng hồng. Trong khi đó, Lam Vong Cơ vẫn như thường ngày cao lãnh như một toà băng sơn, người ngoài không thể nhìn ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Con bạch mã chở trên lưng là Giang Tông Chủ đã nhập môn, theo sau là các môn sinh và đệ tử Vân Mộng Giang Thị. Giang Tông Chủ vẫn như ngày thường cả một bầu trời khí chất, ngay cả động tác thúc ngựa cũng khiến người ta phải hút khí. Gương mặt điển trai của hắn giờ đây có thêm một tầng hạnh phúc, bao nhiêu hùng tàn đều thu liễm lại, thay vào đó nụ cười dịu dàng đến động lòng người. Hắn điều khiển bạch mã đi đến bên Lam Hi Thần, nương nhờ cánh tay của y mà xuống ngựa. Ánh mắt hai người giao nhau, ẩn ẩn trong đó là nỗi niềm xúc động không tài nào che giấu được. Lam Hi Thần nâng bàn tay của ái nhân lên, yêu thương nắm lấy siết nhè nhẹ, truyền cho hắn thật nhiều dũng khí. Giang Tông Chủ bạo tàn có tiếng thường ngày biến đi đâu mất, chỉ thấy một nam nhân dung nhan kiệt xuất ngượng ngùng dựa sát vào vị hôn phu, gò má thanh tú còn có dấu hiệu hơi ửng hồng.
Không khí lúc này không tránh được có chút căng thẳng, mọi người không một ai dám lên tiếng, tất cả sự tập trung đều hướng về phía đại môn. Đệ tử cuối cùng của Giang gia đã tiến vào, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng "người đó". Quan khách trên khán đài đã bắt đầu nhìn nhau bối rối, nhưng vẫn không ai dám nói với ai tiếng nào. Thời gian như dòng nước trôi đi, nét hoảng hốt đã bắt đầu xuất hiện trên mặt đệ tử Cô Tô Lam thị. Bởi vì điều kiện sức khoẻ không cho phép, Lam Khải Nhân không tiện bước ra ngoài, chốc chốc lại hé tấm mành lên quan sát, khói đen từng đợt từng đợt bốc ra nghi ngút. Cùng lúc đó, hắc khí cũng tản ra ngùn ngụt trên đỉnh đầu Lam Vong Cơ, sát khí tụ lại khủng khiếp đến độ Kim Lăng ở trên đài cũng phải đổ từng giọt mồ hôi lạnh trên trán. Bởi vì xung quanh quá yên ắng, một âm thanh nhỏ thôi cũng có thể nghe rõ mồn một...
-Hàm Quang Quân~ Hàm Quang Quân~ Mau tới đón ta~
Thanh âm lảnh lót không biết từ đâu phát ra, trong không khí căng thẳng ở nội điện doạ mọi người thót cả tim. Qua âm vực giọng nói cùng ngữ điệu không có quy củ, ai có thể lờ mờ đoán được chủ nhân của nó là ai.
Từ bên ngoài đại môn, một con lừa lững thững bước vào, trên thân chở theo một nam nhân ưu tú, qua trang phục mới miễn cưỡng nhận ra vị hôn phu của Lam Vong Cơ. Mái tóc của hắn vẫn còn vương lại vài cọng rơm, lọn này vướng vào lọn kia cực kì lôi thôi, khiến cho những người còn lại ở đó đều phải nhăn mặt lắc đầu. Hắn dường như chẳng hề bận tâm, móc ra từ cánh tay áo một quả táo đưa đến miệng con lừa, một tay nâng lên vẫy vẫy Lam Vong Cơ ở đằng xa, nụ cười trên mặt chỉ thiếu nước rộng ngoác đến tận mang tai.
Trái với phản ứng thất vọng của mọi người, gương mặt thâm sì của Lam Vong Cơ bỗng rộ lên một nụ cười hiếm hoi, doạ những người xung quanh ôm tim khuỵ ngã hết một lượt. Nhị thiếu gia nhà họ Lam lúc này không còn quan tâm hình tượng của mình thế nào, đi như bay về phía ái nhân ở đằng xa, dịu dàng dang vòng tay ra chờ đợi.
Nguỵ Vô Tiện hãnh diện đến mức cánh mũi sắp nổ đến nơi, dương dương tự đắc liếc mắt sang Giang Trừng tỏ ý thách thức, chọc vị Tông Chủ tức muốn xì khói qua hai lỗ tai. Hắn từ trên lưng lừa nhảy vào lồng ngực ấm áp của Lam Vong Cơ, mặc cho ái nhân ôm mình đặt xuống đất, cánh tay lưu luyến ở cổ người kia mãi không chịu buông, giống như muốn khẳng định cho cả thế gian sự độc quyền chiếm hữu của hắn vậy.
Lam Vong Cơ lúc này chỉ muốn tính sổ với hắn một trận, rốt cuộc ghìm lại được, yêu thương gỡ gỡ những cọng rơm trên tóc. Tiểu tử ngốc đang yên đang lành trốn đi biệt tích, chỉ lưu lại tờ giấy nhắn "ta ra ngoài một chút, phu quân đừng đợi", còn đến muộn gần nửa canh giờ, làm sao Lam Vong Cơ không nổi giận cho được. Dù sao thì cuối cùng người cũng đã ở trong lòng rồi, không sợ chạy đi đâu mất nữa. Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ mới dám nặng nề thở hắt ra, vuốt vuốt lại mái tóc rối bù của Nguỵ Vô Tiện.
Nhận được sự sủng ái từ phu quân, Di lăng lão tổ chẳng màng những ánh mắt sắc như dao cạo trên người mình, vòng tay qua eo người kia tình tứ, chớp chớp đôi mắt đầy nũng nịu:
-Hôm nay là đại hôn của chúng ta, làm sao có thể thiếu vắng Tiểu Bình Quả cơ chứ. Ta cưỡi ngựa không quen, cảm thấy rất khó chịu, lại phải vòng về sân sau của Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm nó, ai dè con lừa già này nhất quyết không đi, phải quần nhau với nó một hồi mới miễn cưỡng dắt nó đi được, thành ra đến hơi muộn. Hàm Quang Quân không giận ta chứ~
Nói không giận chính là nói dối. So với giận dữ, Lam Vong Cơ đương nhiên là thương tâm ái nhân nhiều hơn. Hắn không nói một lời nào, cẩn thận chỉnh lại những nếp nhăn trên y phục của Nguỵ Vô Tiện, còn nhân thời điểm đặt một nụ hôn yêu thương lên đỉnh đầu thoang thoảng mùi cỏ dại ấy. Nói gì thì nói, Nguỵ Vô Tiện cũng không phải con cháu chính thống nhà họ Giang, sao có thể cùng Giang Tông Chủ ngang hàng tiến vào. Hắn rõ ràng biết điều này, nên mới cố tình đi chậm một chút. Không giống như Giang Trừng có cả trăm môn sinh đệ tử, hắn từ đầu đến cuối chỉ có một thân một mình, Ôn Ninh dù thế nào cũng không tiện có mặt ở đây, ngoài Lam Vong Cơ và Tiểu Bình Quả, còn có bao nhiêu người là người thân thiết. Lam Vong Cơ hiểu tâm ý hôn phu của mình, lại càng thương hắn nhiều hơn, bàn tay đặt trên eo hắn vuốt nhẹ, vô thanh vô tức truyền đi một tín hiệu yêu thương.
Lam Hi Thần trông phu nhân nhà mình sắp bị một màn kia chọc tức đến nổ đom đóm mắt, vội vã đằng hắng một câu thu hút sự chú ý của mọi người, ra hiệu cho Lam Vong Cơ dắt Nguỵ Vô Tiện tới, theo sau bọn họ cùng tiến lên lễ đài. Giang Trừng từ đầu đến cuối không thèm liếc qua bên kia một cái, cố gắng nín nhịn nộ khí đến cực hạn, bằng không, hắn sẽ ngay lúc này đem tên họ Nguỵ đó xẻ làm ba mảnh vì tội làm nhục gia môn. May mắn thay bên cạnh hắn là viên đường hoa mai ngọt ngào Lam Hi Thần, bao nhiêu bực tức theo nhịp vuốt ve ở mu bàn tay trôi đi mất sạch.
Nhiếp Hoài Tang và Kim Lăng đã chờ đợi từ lâu, nhất loạt đứng sang hai bên nhường lại vị trí trung tâm. Bởi vì bọn họ đã thực hiện đủ tam bái tại Liên Hoa Ổ và Vân Thâm Bất Tri Xứ, trên Kim Lân Đài chủ yếu là tiến hành trao lễ vật trước sự chứng kiến của đại diện tứ đại gia tộc mà thôi. Lam Khải Nhân được Lam Tư Truy đỡ lên ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa, ngang hàng với các bậc tiền bối của các gia tộc khác. Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của lão, những người khác cũng biết đường hướng ánh nhìn đi chỗ khác, trong lòng tự giác đồng cảm với lão mấy phần.
Giờ tốt đã điểm, từng hồi trống vang lên trong không gian, thật tự nhiên khiến mọi người nghiêm túc hẳn lên. Nhiếp Hoài Tang thay mặt các gia tộc phát biểu mở đầu cùng những lời chúc phúc đầy hoa ngôn mỹ ngữ, dẫn dắt buổi đại hôn đến phần trao lễ vật. Hắn vừa dứt lời, bốn tiểu hài tử kháu khỉnh theo hiệu lệnh tỉ mỉ bưng lễ vật lên trên đài, đứng trước mặt hai cặp phu phu đồng loạt cất tiếng:
-Lễ vật trao tay, trăm năm hạnh phúc!
Hai đại gia tộc kết thông gia, pháp bảo dùng để trao đổi đương nhiên không thể nào tầm thường. Lễ vật Lam gia chuẩn bị cho Tông Chủ phu nhân là một chiếc nhẫn tinh xảo làm từ tinh thạch trong lòng núi, không những có thể giúp người mang nó điều hoà linh lực vận chuyển trong cơ thể, tại thời điểm cần thiết còn có thể dùng tiềm lực bên trong nó phong ấn ngăn chặn linh lực bạo phát, cực kì thích hợp cho quá trình tu luyện bế quan. Trong khi đó, Giang gia cũng không hề chịu kém cạnh, lễ vật đáp lễ là viên Xích Liên Châu ba trăm năm mới xuất hiện một lần, ngậm trong miệng có thể ức chế bất cứ loại kỳ độc nào di căn đến các bộ phận thân thể, tuy không phải là vĩnh viễn nhưng lúc cấp bách hoàn toàn có thể cứu được mạng người. Giang Trừng đã cho chế tác viên tinh châu này vào biểu tượng bằng bạc trên mạt ngạch của Lam Hi Thần, để y có thể mang nó đi khắp mọi nơi, tuỳ thời đem ra sử dụng. Hai món pháp bảo quý hiếm không có gia tộc nào không thèm khát, nay lại đồng thời có mặt trong hôn lễ này, đủ cho người ta thấy được tầm vóc của hai đại gia tộc trong Tu Chân Giới là như thế nào.
Lam Hi Thần mỉm cười xoa đầu hai tiểu hài tử đứng trước mặt, gật đầu nhận lễ vật, dịu dàng mang lên cho ái nhân của mình. Tử Điện cùng chiếc nhẫn sóng đôi trên bàn tay thon dài của Giang Trừng, uy lực từ song nhẫn tản ra từ xa xa cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Đáp lại Lam Tông Chủ, Giang Trừng cũng nâng lên chiếc mạt ngạch đính Xích Liên Châu, mang lên trán cho y. Viên trân châu màu máu ngự ở chính giữa vầng trán xán lạn của Lam Hi Thần, trong ánh nắng tản ra ánh sáng lập loè như hàm chứa hàng trăm ngọn lửa đỏ rực đang nhảy múa.
Kết thúc phần trao lễ vật của song Tông chủ, ánh nhìn của người xem lúc này đều tự giác hướng về cặp đôi Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện phía đối diện. Hàng trăm đôi mắt đều có ý tứ chờ đợi, lại giấu không được có không ít mỉa mai.
Nguỵ Vô Tiện không có Giang gia chống lưng, rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ mồ côi. Hắn có tái sinh thành Mạc Huyền Vũ thì vẫn là đứa con bị vứt bỏ, gia môn từ lâu đã bị diệt trừ. Nguỵ Vô Tiện ở phương diện nào cũng không có nửa phần môn đăng hộ đối với Lam Vong Cơ, trông một màn xuất hiện vừa rồi cũng đã đủ thấy hắn hiện tại như thế nào. Hắn có thể tặng cho Lam gia món pháp bảo gì, chính là chủ đề bàn tán xôn xao mấy ngày gần đây. Dù Nguỵ Vô Tiện có mặt dày đến mấy, những chuyện như thế này cũng không thể thiếu nghiêm túc được. Không có đại gia tộc đứng sau bảo hộ, không có khối gia sản đồ sộ trong tay, thảm trạng Nguỵ Vô Tiện bây giờ, không ít người có thể cảm nhận được, thậm chí còn cảm thấy hả hê. Tất nhiên, người thông minh như Nguỵ Vô Tiện sẽ không ở thời điểm này làm cho bản thân mình mất mặt.
Khay lễ vật đã được hai tiểu hài tử bưng đến trước mặt Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, bên trên theo đúng thông lệ được phủ một lớp vải đỏ đầy bí ẩn. Ngay cả hai người cũng không biết đối phương sẽ tặng mình thứ gì, người ít thể hiện cảm xúc như Lam Vong Cơ cũng phải nhướn lên một bên chân mày tỏ ý tò mò. Nguỵ Vô Tiện lúc này lại nở một nụ cười thanh thuần đến vô hại, hình ảnh đó rơi vào mắt đối phương bất giác khiến trái tim trong lồng ngực đập dồn, vành tai không nhịn được hơi ửng đỏ. Lam Vong Cơ hiểu gia cảnh ái nhân của mình, lễ vật của hắn có là một chiếc nhẫn cỏ Lam Vong Cơ cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, nhưng trong giây phút này trông vẻ mặt của hắn, lại cảm thấy có chút khẩn trương.
Đám người bên dưới nhìn đến sắp rách cả tấm vải mà vẫn không tài nào đoán được bên trong là gì, bắt đầu túm năm tụm ba đoán già đoán non. Khoảnh khắc Nguỵ Vô Tiện lấy ra lễ vật, vẻ mặt còn hết sức hãnh diện, cả khán đài bất chợt im phăng phắc.
-Thiên Tử Tiếu! Thiên hạ đệ nhất tiếu! Tân hôn uống một chén, men say theo đến cả đời!
Nguỵ Vô Tiện nhấc lên vò rượu nhỏ thơm nồng, mỉm cười hít hà một hơi. Lam Vong Cơ tròn mắt nhìn ái nhân khệ nệ bưng vò Thiên Tử Tiếu đặt vào tay mình, biểu cảm phát ngốc khả ái cực kỳ. Nguỵ Vô Tiện cũng không nhịn được hôn khẽ lên gò má phu quân nhà mình, chớp chớp đôi mắt vô tội hỏi:
-Lam Trạm, ngươi không thích sao?
Những người bên dưới vì một màn ân ái này đều phải nâng tay áo che mặt đi, nhưng rất nhanh đã lại quay lại hóng xem phản ứng của Lam Vong Cơ thế nào.
Lam Vong Cơ nhìn xuống vò rượu, lại nhìn đến Nguỵ Vô Tiện, thật lâu sau mới lên tiếng, khoé môi cong lên một đường bán nguyệt dịu dàng:
-Ta thích.
Nghe được câu trả lời của vị thiếu gia, khán đài bên dưới như quân vỡ trận, kẻ thì ôm mặt ngưỡng mộ, kẻ lại xông xáo buôn dưa. Người tinh tế ngay lập tức liếc sang Lam Khải Nhân, trông thấy lão mệt mỏi cụp mắt, khói đen bắt đầu bốc ra trên đỉnh đầu, cũng biết đường hướng ánh nhìn sang chỗ khác. Món quà này đúng là nằm ngoài dự tính, chẳng trách tiền bối nhà họ Lam lại tức giận đến không nói nên lời.
Ở trên lễ đài, Nguỵ Vô Tiện đã đặt lại vò rượu vào khay, khẽ khàng xoa đầu tiểu hài tử dặn dò nó, còn lén dúi vào tay áo một gói kẹo mạch nha. Xong xuôi đâu đấy, hắn trở lại đối diện với Lam Vong Cơ, sốt sắng chờ đợi món quà của đối phương.
Ở bên kia, Lam Hi Thần nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua, bất giác quay mặt vào trong lấy tay áo che miệng, vẽ nên trong đầu Giang Trừng một ngàn linh một dấu hỏi chấm to đùng. Bàn tay y nắm lấy tay ái nhân bất chợt run run từng đợt, khiến Giang Tông Chủ xám xịt hết cả mặt mày, ném hàng chục ánh mắt nóng như lửa qua, buộc y phải nhanh chóng thu thập lại mình.
Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn tiểu hài tử kháu khỉnh bưng lễ trước mặt, doạ nó sợ đến mức hai chân run bần bật. Chính là đứa nhỏ không ngờ tới, vị thúc thúc có bộ mặt đáng sợ này lại đưa tay đến xoa nhẹ mái đầu của nó, bàn tay vừa to vừa ấm mang đến cảm giác cực kì dễ chịu. Bàn tay ấy không nhanh không chậm lật lên tấm lụa đỏ, lấy ra lễ vật đặt lên tay của Nguỵ Vô Tiện.
Không gian lại một lần nữa rơi vào im lặng...
Rất nhanh sau đó, những tràng cười không kìm nén rộ lên như sóng trào...
-Há há... Là gia quy của Cô Tô Lam thị.....Cười chết ta rồi.. haha..
Nguỵ Vô Tiện nhìn tập gia quy chép tay bốn ngàn điều trên tay mình, khoé môi bất giác giật giật vài cái. Hắn ấm ức nhìn nụ cười như có như không trên môi Lam Vong Cơ, má không giấu được đỏ bừng.
-Lam Trạm, ta đã nhìn nhầm ngươi a!!!!
Giang Tông Chủ ngay lập tức vùi mặt trên bờ vai dày rộng của Lam Hi Thần, tấm lưng run rẩy không ngừng, phải nhờ phu quân vuốt vuốt mãi mới dừng cười được, lúc rời đi khoé mắt còn vương lại không ít nước. Hắn ngẩng lên nhìn nam nhân của mình, nén cười hỏi:
undefined
-Là ý tưởng của ngươi sao?
-Không. Là thúc phụ.
Lam Hi Thần nhìn thấy vẻ thoả mãn trên gương mặt Lam Khải Nhân, âm thầm thở dài một tiếng trong lòng. Y nắm tay Giang Trừng tiến xuống dưới lễ đài, chào hỏi những bậc tiền bối của các gia tộc khác. Vì y không thể uống rượu, Giang Trừng đều uống thay y, uống hết chén này đến chén khác. Người tửu lượng kém như Lam Hi Thần đương nhiên ngưỡng mộ không ít.
-Trăm năm hạnh phúc!
Nhiếp Hoài Tang đã ngà ngà say loạng choạng bước đến bên cặp Tông Chủ, nâng lên một chén rượu đầy ắp. Kính Lam Hi Thần một chén, lại uống với Giang Trừng hai chén, Nhiếp Tông Chủ chưa say mà hoá say thật, thanh âm có chút lè nhè.
-Hai người mau chóng sinh hài tử~ Cho ta làm nghĩa phụ a~
-Tên ngốc này, chúng ta làm sao có thể sinh hài tử? Ngươi say rồi!
Giang Trừng không niệm tình gõ một nhát lên đầu tên bằng hữu không có quy củ của mình, chỉ thiếu nước đá cho hắn một cước. Nhiếp Hoài Tang dù say cũng nhận ra mình nói hớ, cười cười sửa lại:
-Lam Đại Ca, huynh phải nhớ lấy, không nên bởi vì không thể mang thai mà phóng túng. Giang Trừng bằng hữu của ta mạnh mẽ như vậy, nhưng dù sao cũng là nam nhân, không thể tuỳ tiện mỗi ngày đâm vào rút ra a, huynh hạ thủ phải lưu tình...
-Tên bại hoại này!!!
Lam Hi Thần phải cố gắng hết sức, mới ngăn được phu nhân nhà mình rút ra Tử Điện quật chết người kia ngay tại chỗ. Nhiếp Hoài Tang cũng bị bộ dáng như ăn tươi nuốt sống của Giang Trừng doạ sợ, vội vàng cáo từ loạng choạng đi ra chỗ khác. May mắn người tiếp theo đến chúc rượu là Kim Lăng, nộ khí trong Giang Trừng mới dịu bớt. Trông thấy thiếu niên trắng trẻo thanh tú đứng đối diện với hai người họ, ngữ khí đầy uy lực nhưng vành mắt lại có chút hồng, nội tâm Giang Trừng bỗng nhiên mềm nhũn.
-Lam tiền bối, ta mong ngươi sau này đặc biệt chiếu cố cữu cữu của ta... Không được để hắn khóc, không được để hắn thương tâm, lại càng không được để hắn khổ sở.. Nếu ta phát hiện hắn uỷ khuất, sẽ ngay lập tức đón hắn về Liên Hoa Ổ, vĩnh viễn không cho ngươi gặp lại.
-Ta có thể dễ dàng bị người bắt nạt sao? Kim Lăng, con đánh giá ta quá thấp rồi.
Giang Trừng không hiểu sao lại cảm thấy xúc động, sống mũi bất giác cay cay. Lam Hi Thần hiểu được tâm ý của Kim Lăng, nắm tay Giang Trừng mỉm cười, nâng lên chén trà của mình, ý tứ chắc nịch nói:
-Ngươi đừng lo. Quân tử nhất ngôn, ta đã thề sẽ bảo hộ hắn, yêu thương hắn thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ đi ngược lại lời thề đó. Giang Trừng ở bên cạnh ta tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định sẽ một đời vô lo vô nghĩ, an nhàn hưởng phúc.
-Ta tin tưởng Lam Tông Chủ.
Kim Lăng nhận được lời hứa của Lam Hi Thần thì rất hài lòng, uống cạn chén rượu rồi đi. Giang Trừng đi cùng cậu đến bàn tiệc của tiền bối Vân Mộng, không an tâm mà dặn dò riêng Kim Lăng vài điều, tạm thời tách ra khỏi phu quân của mình.
Lam Tư Truy đến ngay sau Kim Lăng, nhìn thấy bóng lưng của đại tiểu thư, nét mặt tươi tắn như thấy được chuyện gì vui lắm.
-Lam Tông Chủ, còn ai trong Tu Chân Giới có thể so bì được uy vũ của người chứ?.. Tư Truy thật ngưỡng mộ người, Tư Truy cũng muốn hàng phục đại tiểu thư kia, cùng hắn thành thân, kết thành quyến lữ như người và Giang Tông Chủ a...
Lam Hi Thần chưa kịp lên tiếng, đã trông thấy Lam Khải Nhân chầm chậm đi đến, vội vã đi đến nâng tay người. Lão tiền bối chắc hẳn đã nghe được câu nói vừa rồi của Lam Tư Truy, tức giận ném sang một cái nhìn sắc lẹm:
-Trạch Vu Quân, rốt cuộc kiếp trước chúng ta mắc nợ Vân Mộng Giang Thị cái gì, đến cả ngươi cũng quyến luyến con cháu nhà họ Giang? Còn Tư Truy nữa, ngươi dám lớn mật đòi tiếp nối cái truyền thống vượt rào đó của tiền bối sao? Đây là các ngươi khinh thường ta, coi thúc phụ các ngươi như không khí! Nếu đã cạn tình cạn nghĩa như vậy, ta sẽ bế quan! Bế quan vĩnh viễn cho các người xem!
-Tiền bối, người bớt giận..
Cậu thiếu niên hốt hoảng đến bên lão tiền bối dỗ dành người, sắc mặt xanh như tàu lá. Lam Hi Thần biết tính khí của thúc phụ, ở bên cạnh trấn an lão, hoàn toàn không muốn vì xích mích nhỏ mà làm hỏng chuyện vui hôm nay.
-Thúc phụ, người xem, hôm nay là ngày vui của chúng con, người cũng nên thả lỏng đi a.. Giang Trừng hiện tại đã là người trong nhà, không nên vì mâu thuẫn cỏn con này làm ảnh hưởng không khí..
-Hắn...Giang Tông Chủ đâu rồi?
-A Trừng đang ở bên bàn tiệc của Giang gia, thật mau sẽ trở lại đây. Thúc phụ, Giang Trừng hắn... luôn lo sợ sự xuất hiện của mình sẽ khiến người không vui, trong lòng cực kì để bụng chuyện này mà nghĩ ngợi, người không nên quá khắt khe với hắn a. Dù gì A Trừng đối với người cũng là thật lòng hiếu kính, người cũng nên mở lòng một chút.. Gia môn có thuận hoà, phúc hỷ mới dạt dào.
Đối diện với nụ cười như hoa nở của Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân chỉ có thể "hừ" nhẹ rồi quay mặt đi. Lão thật ra cũng không đến nỗi ghét bỏ Giang Trừng như Nguỵ Vô Tiện, còn có ý định muốn làm hoà với hắn. Sau khi vào tĩnh thất nghỉ ngơi nghĩ lại mọi chuyện, lão chợt nhớ đến khoảnh khắc Giang Trừng vùng ra khỏi vòng tay của Lam Hi Thần che chở cho y, trong lòng tự nhiên sinh ra tương đối nhiều hảo cảm. Nói cho cùng, Giang Trừng là lựa chọn không tồi, hắn trung thực thẳng thắn lại biết cách thu vén công việc, trừ bỏ việc là nam nhân ra thì cũng có đến nỗi nào. Hắn còn có một ưu điểm nữa mà Lam Khải Nhân rất ưng, đó là giống lão cực kì ghét thói tuỳ hứng hành xử của Nguỵ Vô Tiện, sinh hoạt chung coi như có thể cùng hội cùng thuyền với lão. Gần đây Giang Trừng cũng rất tích cực thể hiện thành ý, thái độ của Lam Khải Nhân với hắn không còn khắt nghiệt như trước. Ở chung một thời gian, không biết chừng hắn còn có thể trở thành cháu dâu cưng của Lam Khải Nhân, vị thế trong gia tộc tiến lên đến mấy bậc.
Giang Trừng từ đằng xa đã trông thấy thúc phụ ngồi chung với Lam Hi Thần, lệnh cho một gia nhân xuống lấy ấm trà tươi ngon nhất cùng điểm tâm thanh đạm, chậm rãi bưng chúng đến bên thúc phụ. Cẩn trọng rót ra một chén trà đầy, hắn tinh tế cúi người nâng đến trước mặt lão, thanh âm đầy nhu thuận nói:
-Đây là loại trà sen thượng hạng từ Vân Mộng chuyển tới, thúc phụ, người nếm thử một chút đi... Nếu người cảm thấy hài lòng, từ nay về sau ta sẽ tự tay ướp thật nhiều trà cho người, mỗi ngày sẽ cùng người thưởng trà đàm đạo a..
Làm Tông chủ bao nhiêu năm, những người cần lấy lòng hắn cũng đã lấy lòng rồi, mấy chuyện cỏn con này đâu thể làm khó được hắn. Đã từng học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn biết tính tình Lam Khải Nhân là như thế nào, lại càng biết lão có bao nhiêu ghét bỏ với những kẻ tuỳ tiện như tên họ Nguỵ kia. Nếu đã quyết tâm ở bên Lam Hi Thần, hắn tất nhiên không ngại chiều vị thúc phụ này một chút, coi như tính phúc phu phu nhà hắn được an ổn. Biểu hiện của Giang Trừng khi còn là một thiếu niên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không đến nỗi tệ, đã từng là một trong những học trò tâm đắc của Lam Khải Nhân, việc lão mở lòng với hắn chẳng phải là vấn đề gì lớn. Sông còn có thể cạn, núi cũng có thể mòn, làm sao Giang Trừng không thể lấy lòng được một người cơ chứ.
-Cảm ơn.
Lam Khải Nhân nhận lấy chén trà, vẫn rất khách khí mà nói. Lão nhấp từng ngụm trà thanh mát, cảm thấy thân thể thoải mái hẳn ra, tâm tình cũng theo đó mà dịu xuống. Đứa cháu dâu hoàn mỹ Giang Vãn Ngâm còn đặc biệt biết nâng đỡ câu chuyện, thành ra Lam Khải Nhân rất hưởng thụ, an nhàn ngồi uống trà ăn bánh thưởng thức nhịp đấm bóp của Lam Tư Truy, thoả mãn đến độ có lúc còn cười ra thành tiếng.
Ngay tại thời điểm lão cao hứng nhất, thanh âm quen thuộc từ đâu vọng đến, khiến lão suýt sặc ngụm trà ở trong miệng. Chưa cần người nào đó xuất hiện, Lam Khải Nhân đã ra hiệu Tư Truy đỡ mình rời đi, tốc độ nhanh nhẹn đến bất ngờ.
-Lam Đại ca, ta vừa mới thấy thúc phụ ở đây mà, tại sao thoáng cái đã không thấy đâu rồi?
Nguỵ Vô Tiện ôm cánh tay Lam Vong Cơ hớn hở đi tới, hướng đến Lam Hi Thần hỏi. Y chẳng biết nói gì, đành cười trừ cho qua. Giang Trừng vừa nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đã cụt hứng, khoanh tay quay mặt đi, không thèm liếc nhìn đến một cái. Nguỵ Vô Tiện cũng không phật ý, rót rượu cung kính mời Lam Hi Thần một chén, ngữ khí trò chuyện vô cùng thoải mái:
-Lam đại ca, ta thật không ngờ, hai người như thế nào mà lại thành đôi nha... Ta thấy hai người thực ra còn bạo dạn hơn cả chúng ta đấy, thật đáng ngưỡng mộ a ~ May mắn Giang Trừng không phải nữ nhân, bằng không Cô Tô Lam thị có bao nhiêu nhân khẩu, quỳ mọp gối trước Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng không thể cầu xin thúc phụ ngươi không lột đồ cả hai, nhốt lồng heo thả trôi sông hahaha...
Có đánh chết, Nguỵ Vô Tiện cũng không dám nói ra bọn họ đã tận mắt trông thấy Lam Hi Thần và Giang Trừng làm những chuyện gì. Hắn chỉ dám cười thầm trong lòng, như bình thường cạn chén với huynh trưởng, cùng y tán gẫu một chút. Trông bản mặt thâm sì của Giang Trừng, hắn lại quen thói cũ muốn trêu chọc, rót thêm một chén rượu đầy đưa ra trước mặt.
-Tẩu tẩu, cùng phu phu đệ đệ uống một chén đi...
-Ngươi gọi ai là tẩu tẩu?
Giang Trừng giống như ngồi phải tổ kiến nhảy dựng lên, hai má bất chợt đỏ bừng. Nguỵ Vô Tiện còn chưa muốn dừng lại, tiếp tục trêu người kia:
-Ngươi thành thân với Lam Đại Ca, đương nhiên với ta chính là tẩu tẩu. Ta gọi không đúng sao?
Những người xung quanh nghe được cách xưng hô này, đều không nhịn được ôm miệng cười thầm. Giang Trừng mất mặt đến độ không dám nhấc mắt lên nữa, nóng giận vùng vằng bỏ đi. Lam Hi Thần đuổi theo còn bị đẩy ra, thẳng thừng cự tuyệt:
-Đừng có mà đuổi theo ta, ngươi ở lại dạy dỗ đệ đệ mình đi. Không đòi lại được công bằng cho ta, ta không thèm nhìn mặt ngươi nữa.
Phu nhân nhà mình lại dỗi vặt, Lam Hi Thần ủ rũ quay trở lại, bộ dáng rõ ràng vô cùng mệt mỏi. Lam Vong Cơ từ nãy đến giờ không có phản ứng gì, hiện tại đã đưa tay lên vỗ vỗ vai vị huynh trưởng, trong thanh âm có sự đồng cảm sâu sắc:
-Huynh Trưởng. Ta nói, bản lĩnh của ngươi...không hề nhỏ...
-Vong Cơ à...
Lam Hi Thần nắm khẽ bờ vai của đệ đệ, trong phút chốc chẳng biết nói điều gì mới phải. Mới ngày đại hôn đã xảy ra đủ thứ chuyện như vậy, y khó có thể tưởng tượng sau này sinh hoạt chung sẽ phát sinh vấn đề gì. Y nghĩ nghĩ một hồi, hướng đến Nguỵ Vô Tiện nói:
-Tính tình Giang Trừng có lúc giống như tiểu hài tử vậy, ngươi đừng để trong lòng. Hai người còn sống chung lâu dài, không thể lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ được. Ngươi.. có thể nể mặt ta... chiếu cố Giang Trừng chút được không?
Hai chữ "chiếu cố" này có hàm ý là gì, ai ai cũng hiểu. Nguỵ Vô Tiện có vẻ đã hối lỗi, cẩn trọng đáp lời.
-Là ta sai. Ta không nên trêu chọc hắn như vậy. Lam Đại ca giúp ta chuyển lời xin lỗi đến hắn nhé. Từ nay về sau, chuyện gì nhịn được ta sẽ nhịn, tuyệt đối không làm hỏng không khí gia đình đâu, huynh yên tâm.
-Cảm ơn ngươi, Nguỵ Vô Tiện. -Lam Hi Thần mỉm cười, hòn đá đè nặng trong lòng lăn đi đâu mất.
Nguỵ Vô Tiện cũng vui vẻ cười đáp lại, lấy ra trong cánh tay áo một cái chai nhỏ, thần thần bí bí đưa đến trước mặt Lam Hi Thần.
-Đây là cái gì vậy?
-Quà tân hôn bọn đệ chuẩn bị cho hai người. Lúc làm tiền diễn hãy dùng nó khai mở cho hắn, sau đó chính huynh cũng nên thoa cho chính mình một ít. Từ nay về sau, hắn sẽ chỉ yêu một mình huynh, chỉ có thể làm với một mình huynh, không thể đối với người khác dậy nổi hứng thú đâu.
Nguỵ Vô Tiện tỉnh bơ giải trình, còn bày ra bộ mặt "Lam Vong Cơ và đệ cũng sắp sửa dùng nó đây, huynh cứ an tâm", khiến Lam Hi Thần không thể nào không nhận lấy. Trước khi rời đi, y còn nghi ngờ hỏi lại:
-Thật sự công hiệu như vậy sao?
Nhận được cái gật đầu lia lịa của người kia, Lam Hi Thần cũng không truy hỏi nữa, cất chiếc lọ vào trong ống tay áo, đi tìm phu nhân nhà mình dỗ dành.
Ở một bên, Lam Vong Cơ tuy không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn bộc lộ rõ ràng ý tứ nghi vấn ngập trời với hành động của người kia. Nguỵ Vô Tiện kéo tay hắn đi chỗ khác, từ đầu đến cuối không để lộ ra thứ trong chai là cái gì, như thường ngày cười cười nói nói không thôi.
Đại hôn dần đi đến thời điểm kết thúc. Lam Hi Thần thay mặt Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị đứng ra nói lời cảm ơn đến đại diện các gia tộc, chỉ đạo môn sinh đệ tử trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ nghỉ ngơi. Thời điểm tất cả về đến nơi cũng đã qua giờ Tuất, môn sinh Vân Mộng được sắp xếp ở phòng nghỉ của khách, không dây dưa trò chuyện mà ai về phòng người nấy đi ngủ. Hai cặp phu phu sau khi tiễn thúc phụ về tĩnh thất cũng tự giác quay về hôn phòng của mình.
Giang Trừng vừa mở cửa bước vào đã nhanh nhanh chóng chóng nằm phịch xuống giường, chẳng buồn động đậy một ngón tay. Lam Hi Thần triệu hồi gia nhân mang lên nước ấm cùng phu nhân tắm rửa, đi đến bên giường ôm lấy tấm lưng của ái nhân, âu yếm hôn lên cái gáy trơn mịn của hắn, nhỏ giọng gọi:
-Ái thê~
-Ngươi gọi ai là ái thê? Mau cút ra ngoài cho ta! Đêm nay không có động phòng gì hết! Chừng nào Hàm Quang Quân còn không quản được tên Nguỵ Không Biết Xấu Hổ đó, để hắn kêu ta là tẩu tẩu một lần nữa, đời này ngươi đừng mong leo lên giường của ta!
Mặc dù đã gần như mệt nhoài, Giang Trừng vẫn còn đủ lực mắng yêu người kia mấy câu. Lam Hi Thần ở đằng sau vội vã vuốt ve ổ bụng săn chắc của hắn, ngọt nhạt dỗ dành:
-Ta đã trao đổi với Nguỵ Vô Tiện rồi. Hắn hứa sẽ tích cực sửa đổi, từ giờ sẽ nể mặt ta mà hành sự, ngươi yên tâm đi. Hôm nay là ngày vui của chúng ta, phu nhân đừng giận dỗi nữa, lại đây ta thương ngươi~
-Ai là phu nhân của ngươi cơ chứ..
Giang Trừng vẫn còn rất để bụng tên họ Nguỵ kia, nhưng trước thanh âm có chút nũng nịu của Lam Hi Thần, tất nhiên là cũng không nhịn được lật người lại, túm lấy y ngọt ngào hôn một trận. Ánh đèn trong hôn phòng rất ám muội, tôn lên vẻ hoàn mỹ bức người của Lam Hi Thần, khiến cho Giang Trừng như uống phải thứ men say thượng hạng nhất, chủ động leo lên trên người y tiếp tục triền hôn.
Lam Hi Thần an nhàn cảm nhận hương vị tuyệt vời trên môi, mở mắt nhìn lên trần nhà tận hưởng giây phút dường như đang kéo dài bất tận ấy. Trong con mắt của y, tĩnh thất hôm nay có gì đó rất khác, không phải bởi vì những vạt lụa đỏ trang trí mà là vì cảm giác đột nhiên có thêm một người nữa bên cạnh mình. Điểm lại quãng thời gian đã qua, y bất chợt nghĩ rằng, căn phòng y đã sống mấy chục năm chưa bao giờ có thể mang đến cho y cảm giác ấm áp đến thế. Mùi đàn hương quẩn quanh không gian lưu lại một mảnh ngòn ngọt trong lòng, cùng với hơi ấm trên môi làm y thoả mãn vô cùng. Sức lực nhanh chóng được phục hồi, hạ thân bắt đầu có dấu hiệu bí bức khôn nguôi.
-A Trừng, ta yêu ngươi quá đi mất!
Lam Hi Thần vùng dậy đổi tư thế, giành vị thế chủ động hôn vào đôi môi mềm mọng của ái nhân. Bàn tay to rộng lột ra chiếc quần lụa trên thân thể Giang Trừng, ngay cả tiết khố cũng bị y một lượt ném xuống dưới đất. Y không mất nhiều thời gian đã bắt được phân thân đáng yêu đang bừng bừng khí thế, hết nhấn nhấn lại đổi sang vuốt ve, khiến cho phu nhân của mình vô thức nức nở rên rỉ như tiểu miêu.
-Tông chủ, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.
-Vào đi.
Lam Hi Thần cất giọng khàn khàn ra lệnh, một tay phất xuống tấm màn che, ngăn cách hoàn toàn cảnh xuân bên trong với bên ngoài. Y không có dừng lại động tác, vừa hôn vừa xoa nắn, làm Giang Trừng xấu hổ chết đi được. Hắn vô lực nằm thở dốc, suốt cả quá trình được người thoát ly y phục cho đến khi được ôm vào mộc dũng chẳng buồn động đậy, lười biếng hưởng thụ sự chăm sóc của Lam Hi Thần, chốc chốc lại ưu ái thưởng cho y một nụ hôn trên gò má.
Giúp phu nhân tẩy rửa thân thể xong, Lam Hi Thần cũng lau rửa qua, ôm hắn về giường mát xa cho hắn một lúc. Giang Trừng nằm sấp trên giường để phu quân tận tâm nhu niết các huyệt đạo, bờ mông căng tràn vô thức hơi vểnh lên, bóng mịn săn chắc lại hồng hồng giống như hai trái đào cực kì thích mắt. Bàn tay hữu lực của Lam Tông Chủ không hiểu sao lại cứ di chuyển thấp dần xuống, cuối cùng dừng lại trên hai khoả mông dồn sức nắn nắn.
-Biến thái! -Giang Trừng không thèm nghiêng mặt qua mắng.
Lam Hi Thần chỉ cười cười, tiếp tục "nhào bột", hết xoa rồi lại vỗ.
-Không biến thái với phu nhân thì biến thái với ai. Huống hồ phu nhân của ta lại là cực phẩm, đâu phải nam nhân nào cũng có cơ hội thụ hưởng đâu. Nếu phu nhân thích, mỗi ngày ta đều sẽ đấm bóp cho phu nhân, mươi năm, hai mươi năm, cho đến khi chúng ta tóc bạc da mồi..
Giang Trừng không đáp, cũng không thèm quay lại, nhưng Lam Hi Thần có thể thấy rõ được vành tai đỏ ứng của hắn, trong lòng cảm thấy người này quá sức khả ái rồi. Y chợt nhớ đến lọ thuốc mỡ Nguỵ Vô Tiện đưa cho mình, nhanh chóng đổ ra tay làm ấm nó. Tay y nhẹ nhàng mở ra hai cánh mông của phu nhân, ngón tay đầy thuốc đi đến mớn trớn nơi cửa huyệt hồng hào.
-Ân...
Giang Trừng bỗng ngâm ra một tiếng, tay theo phản xạ bấu chặt lấy đệm giường. Hắn biết đêm tân hôn phải phát sinh chuyện này nên không đến nỗi quá bất ngờ, chỉ là không tính đến lại hôm nay lại được cấp thêm thuốc mỡ bôi trơn. Cảm giác ngón tay trơn tuột trượt qua trượt lại trong thân thể mình nói thế nào cũng thực sự thoải mái, hắn tự lấy chiếc gối kê dưới hông mình, khiến cho tiểu huyệt dâng cao hơn, thuận lợi cho ngón tay tiến vào càng sâu.
-Phu nhân thích ta xoa bóp như vậy sao? -Lam Hi Thần tiếp tục đưa thêm một ngón tay vào, nhấn đến tận cùng chiều dài của hai ngón tay, chạm đến điểm gờ lên bên trong vách tràng liền yêu thương niết niết.
-Ân.. Sâu một chút..Ha...
Tại thời điểm này, nội tâm Giang Trừng đã muốn mềm nhũn. Hắn không nhịn được rên rỉ thành tiếng, hậu đình bắt đầu co rút lại, hấp ngón tay cùng thuốc mỡ đi vào càng sâu.
Trông phu nhân hưởng thụ như vậy, Lam Hi Thần bí bức không chịu nổi, một tay tiếp tục khai mở cho hắn, tay kia cũng lấy ra một ít thuốc bôi lên phân thân đang trướng đau của mình. Y chợt cảm thấy kì lạ, hình như sau khi bôi thứ thuốc đó, tinh khí của mình có vẻ lớn lên thêm một chút. Nếu đem nó ngay lập tức đi vào, Giang Trừng sẽ thụ thương không ít.
"Rốt cuộc là thứ thuốc gì vậy?"
Lam Hi Thần còn chưa kịp thắc mắc, Giang Trừng bỗng đỏ mắt quay lại nhìn y, hông tự động nâng cao lên đưa đẩy ngón tay đi vào thật nhanh, da thịt đột nhiên biến hồng, thanh âm khàn đục hẳn đi.
-Hoán, bên trong ta thực ngứa... A.. Giống như bị kiến cắn vậy... Giúp ta.. Gãi... A...
Hắn vừa dứt lời, hạ thân của Lam Hi Thần cũng đột nhiên truyền đến cảm giác trướng đau đến khó chịu. Luồng nhiệt truyền lên từ đó bắt đầu chạy dọc khắp các kinh mạch, thân thể giống như bị ngàn vạn ngọn lửa thiêu đốt, mồ hôi túa ra ướt đẫm mảng cơ lưng rắn chắc. Đến lúc này, Lam Hi Thần mới chân chính nhận ra thứ thuốc Nguỵ Vô Tiện đưa cho mình là gì, nội tâm không tránh được hốt hoảng vô cùng.
-Lam Hoán, thế này không đủ... Ta muốn nữa...
Giang Trừng ngồi phắt dậy từ trên giường, đẩy người kia xuống bên dưới, nôn nóng ngồi lên phân thân nóng bỏng của y. Tinh khí thô dài ngay lập tức bị nuốt vào trọn vẹn, đem Giang Trừng hoàn toàn lấp đầy. Cơn ngứa dịu đi một chút, hắn thích chí bắt đầu luật động, tay bắt lấy bàn tay to rộng của Lam Hi Thần giúp mình giải quyết dục vọng phía trước, sung sướng đến độ tê bại cả da đầu, mồ hôi từng dòng từng dòng chảy xuống thân thể kiệt mỹ.
-Hoán a... Cho ta... Cho ta... Ân.. Sâu hơn nữa...
Lam Hi Thần dục hoả thiêu đốt, thu vào trong mắt lại là hình ảnh phu nhân điên cuồng cưỡi trên người mình, thân thể màu mật ong ướt đẫm mồ hôi gợi cảm chết người, hạ thân lại trướng thêm một vòng, hông tự giác đẩy lên theo tiết tấu, mỗi lần đều thao đến nơi sâu nhất.
Giang Trừng ở trên người Lam Hi Thần đạt cao trào liên tiếp hai lần vẫn không thấy đủ, kéo đối phương ngồi dậy dựa sát vào tường cuồng hôn, lại đem y và mình sát nhập thêm lần nữa. Cánh tay chống sau lưng làm điểm tựa, bờ hông săn chắc lên xuống không biết mệt mỏi, đem tinh khí của Lam Hi Thần hấp vào sâu càng thêm sâu, khuấy đảo bên trong vách tràng đến rối tinh rối mù.
-Ngươi... Ngươi dám đánh thuốc ta a...
Giang Trừng qua hai lần cao trào đã thanh tỉnh lại được vài phần, khàn khàn trách móc phu quân của mình. Lam Hi Thần ôm chắc bờ eo của ái nhân giúp hắn luật động, miệng ngậm nhũ tiêm ngọt ngào lưu luyến rời đi, uỷ khuất nói:
-Là quà cưới... của phu phu đệ đệ... Hắn nói dùng thuốc này... chúng ta sẽ trăm năm hạnh phúc a...
Nghe được mấy chữ này, hai mắt Giang Trừng bỗng nhiên mở to, hoả khí phát ra tưởng chừng như có thể đem kẻ nào đó cháy tan thành tro bụi.
Từ trong tĩnh thất của Lam Tông Chủ, bỗng nhiên phát ra tiếng thét long trời lở đất:
-NGUỴ VÔ TIỆN!!!! NGƯƠI ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!
Nguỵ Vô Tiện nằm sấp trên giường hầu hạ Lam Vong Cơ, nghe thấy tiếng thét kia không nhịn được cười, bất giác ha ha thành tiếng. Lam Vong Cơ dục hoả phừng phừng rút ra cự vật trướng đau của mình, ôm ngang eo Nguỵ Vô Tiện mang ra ngoài áp chặt lên bàn, lấy ra một ít thuốc mỡ theo ngón tay đâm vào tiểu huyệt hư hỏng của hắn, không niệm tình khuấy khuấy trong vách tràng đem thuốc mỡ tan hết.
-Oa!! Lam Trạm! Ngươi không thể làm thế với ta a!!!! Ta không muốn, không được bôi cho ta!!
Đêm hôm đó, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ không ai có thể ngủ yên... Sáng hôm sau, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ rất tự giác đỡ hai vị phu nhân mông eo mỏi nhừ đến từ đường nhận giáo huấn của thúc phụ. Nếu không phải y và Lam Vong Cơ ngăn lại, Lam Khải Nhân và Giang Trừng đã đem Nguỵ Vô Tiện ra ngoài lột da treo lên trước đại môn.
Từ thời khắc cuộc sống sinh hoạt chung bắt đầu, Vân Thâm Bất Tri Xứ bỗng trở thành trung tâm náo nhiệt....
Toàn văn hoàn.
Kim Lân đài tấp nập người qua lại.
-Ngươi mau đem hũ rượu đó qua đây.
-Hoa tươi đâu hết rồi, giờ này vẫn còn chưa chuẩn bị xong sao?
-Hàng ghế kia bị lệch rồi kìa, còn không nhanh nhanh chỉnh lại?
Ngay từ đêm hôm trước, toàn bộ gia nhân của Lan Lăng Kim thị đã được triệu hồi đến đây. Ai ai cũng bận bịu đến tối tăm mặt mày, không kẻ nào dám ngồi dây dưa tán phét. Người hì hục kê ghế, người gấp gáp trải chiếu, người lại khẩn trương bày biện bàn tiệc, không có một phút nào ngơi nghỉ. Khi ánh nắng ban mai đầu tiên chạm tới viên ngói trên đỉnh đại môn, công việc đã gần như hoàn thành.
Hôn lễ trăm năm có một, Kim Lân đài được tứ đại gia tộc chọn làm nơi tổ chức, Kim gia đương nhiên không thể nào qua loa. Từ một tháng trước, công tác chuẩn bị đã được tiến hành, hoa tươi, thảm gấm từ khắp nơi được vận chuyển đến đây. Tất cả đồ vật trong buổi lễ đều là hàng thượng đẳng, từ chiếc bình cắm hoa cũng là người của Giang gia đích thân chọn lựa rồi gửi tới. Những gì đẹp đẽ hoa lệ nhất trong phủ đệ của Kim gia theo lệnh chủ nhân đều được trưng dụng làm vật trang trí, ở nơi cao nhất trên đài bày biện đủ các món pháp bảo xa hoa, khéo léo phô bày uy quang bức người của Lan Lăng Kim Thị.
Những tấm lụa đỏ được gia nhân chăng lên khắp mái ngói đình viện, hoa trì cũng được đầu tư tu bổ lại, trồng thêm thật nhiều giống Tịnh Đế Huyết Liên quý hiếm. Thời gian mãn khai đều được tính toán kĩ càng, thời điểm đại lễ diễn ra hoa sẽ đồng loạt nở rộ, nhuộm đỏ cả một vùng nước xanh trong. Hai đoá sen đỏ thắm ngự trên cùng một đài hoa, tượng trưng cho sự hoà hợp, phước lành cùng may mắn. Lá sen uốn cong mềm mại như phiến lụa ôm lấy song hoa kiệt mỹ, màu sắc thanh tao mĩ lệ điểm xuyết những giọt sương trong vắt, dễ làm người ta liên tưởng đến những đám mây lờ lững phiêu du trên nền trời.
Lấy cảm hứng từ đó, đan trì ở chính giữa Kim Lân Đài thời điểm này được phủ lên một tấm thảm đặc biệt, mô phỏng một đoá liên hoa chín cánh yểu điệu giấu mình trong mây trắng. Hoạ tiết này không những ám chỉ sự gắn bó trọn đời của hai vị tông chủ, nó còn biểu thị mối liên kết khăng khít giữa hai đại gia tộc từ thời điểm này trở đi. Tuyệt tác mỹ nghệ trên là món quà cưới từ Tông chủ Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Hoài Tang, do những nghệ nhân tay nghề thượng đẳng của gia tộc làm ra, thay phiên nhau ngày đêm không ngừng nghỉ gần một tháng trời mới chính thức hoàn thành. Đứng từ trên cao nhìn xuống, tấm thảm giống như một bức hoạ khổng lồ, mỗi một đường nét đều được chau chuốt tỉ mỉ, đủ thấy được thành ý dạt dào của Nhiếp Tông chủ dành cho hai cặp phu phu Cô Tô Lam thị.
So với Nhiếp gia, đãi ngộ của Kim gia lại càng khiến người ta kinh ngạc, không những sẵn sàng mở cửa Kim Lân Đài làm nơi tổ chức, mỹ thực thiết đãi quan khách cũng vô cùng hào phóng. Hai bên đài là những bàn tiệc đầy ắp cao lương mĩ vị, tưởng chừng như bao tinh hoa ẩm thực trên đời đều được Lan Lăng Kim thị mang tới đây vậy. Bởi vì Cô Tô Lam thị không uống rượu cũng không ăn thịt, Kim gia đặc biệt chuẩn bị bàn tiệc ngọt, bao gồm trái cây và trà tươi thượng hạng, phân nửa đều là đặc sản chuyển tới từ Cô Tô Thải Y Trấn. Trong khi đó, ở phía đối diện, bàn tiệc của các gia tộc còn lại bàn nào cũng cơ man là rượu thịt, tiêu điểm chính là rượu ngon Kim gia tự mình ủ ba bốn năm trời, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta muốn say sưa mấy ngày đêm.
Không khí càng về chính ngọ càng sôi sục, quan khách từ Thanh Hà Nhiếp thị đã đến, ngồi chật kín hết một phần tư khán đài. Nhiếp Hoài Tang đi đi lại lại cười nói vui vẻ, hoàn toàn lột xác so với hắn ta ngày trước. Từ sau khi món nợ của Nhiếp Minh Quyết được tính đủ, hắn một mình chèo chống gây dựng lại danh tiếng cho gia tộc mình, không đến ba năm đã lại một lần nữa phục hưng. Bản thân hắn không còn phải giả bộ như trước, tâm tình đương nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Giang Trừng là bạn thân của hắn, Lam Hi Thần chẳng khác gì huynh đệ trong nhà, ngày vui của hai người họ, hắn nhất định hưởng thụ không ít, cùng các tiền bối ngồi trên chiếu cao cắn hạt dưa tán gẫu.
Nén nhang cắm phía trên Kim Lân Đài đã gần cháy hết. Đại diện các gia tộc ít thanh thế hơn có mặt đông đủ, nhất loạt hướng đến phía đại môn chờ đợi Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị tiến vào. Từ phía trên thềm cao, người thừa kế duy nhất của Lan Lăng Kim thị cẩn trọng bước từng bước xuống, y phục thêu kim tuyến lấp lánh trong ánh mặt trời ban trưa, làm không ít kẻ ở phía dưới phải giật mình nheo mắt. So với Liễm Phương Tôn ngày đó, khí chất của người này vẫn có vài phần thua thiệt, nét ngây thơ trên mặt chưa trút hết xuống, nhưng vẻ ngang tàng đã sớm bộc lộ trong đôi mắt. Những người phía bên dưới biết được thân thế của cậu, có người nể nang, có người khinh ghét, nhưng trong giờ phút này, không ai dám ngang nhiên phá quấy. Kim Lăng từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi quan sát toàn cục, sau đó mới đi xuống chào hỏi quan khách, ghi nhớ những lời cữu cữu dặn dò mà thực hiện, không lơ là bỏ qua một bước nào.
Thấy được sự tiếp đãi chu đáo và thịnh tình của Lan Lăng Kim thị, các tiền bối của các gia tộc khác không khỏi có chút hảo cảm. Bọn họ với tính tình thẳng thắn có chừng mực của Kim Lăng cảm thấy khá hài lòng, buông xuống không ít lời khen ngợi. Thiếu niên cũng vì thế mà tự tin hơn hẳn, rót rượu quý kính mời các tiền bối, lại không quên dặn dò đám gia nhân mang lên thêm điểm tâm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, tiếng trống hối hả đã dội từ ngoài vào, báo hiệu nhân vật chính của buổi lễ đã đến. Đại môn rộng mở, cánh hoa tươi từ trên cao rơi xuống, trải dưới vó ngựa tới tận khu vực đài chính, dâng lên trong lòng người cảm giác xa hoa đến cực điểm.
Cô Tô Song Bích tiến vào trước trên lưng đôi bạch mã, trên thân mang hai bộ hỷ phục giống hệt nhau màu đỏ tươi. Mạt ngạch trên trán cũng đã đổi sang màu đỏ thuần tuý, mang đến ấn tượng vô cùng khác biệt so với thường ngày. Đẳng cấp dung mạo của hai đại nam nhân nhà họ Lam tuyệt đối không phải chuyện có thể đùa, tuy gương mặt có đến tám phần giống nhau nhưng khí chất không có nửa phần tương ứng. Lam Hi Thần ngọt ngào như gió xuân, Lam Vong Cơ lại cường ngạnh như tuyết trắng, đi bên nhau như hai luồng không khí đối kháng mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến nơi này nổ tung. Bất quá cả hai đều đẹp đến nao lòng, khiến cho các thiếu nữ đứng trên khán đài ngượng ngùng quay đi, không ai dám nhìn thẳng vào cặp mỹ nam ấy.
Hai người nhìn nhau một cái, đồng loạt phi thân xuống ngựa, động tác ưu nhã lại rắn rỏi, xoay người hướng về phía đại môn. Theo sau họ, chiếc xe ngựa của Lam Khải Nhân dừng lăn bánh, đệ tử và môn sinh Cô Tô Lam Thị đồng loạt tiến vào, xếp thành hai hàng ngay ngắn. Lam Hi Thần hồi hộp đến mức lộ rõ ra trên mặt, gò má không giấu được hơi hồng hồng. Trong khi đó, Lam Vong Cơ vẫn như thường ngày cao lãnh như một toà băng sơn, người ngoài không thể nhìn ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Con bạch mã chở trên lưng là Giang Tông Chủ đã nhập môn, theo sau là các môn sinh và đệ tử Vân Mộng Giang Thị. Giang Tông Chủ vẫn như ngày thường cả một bầu trời khí chất, ngay cả động tác thúc ngựa cũng khiến người ta phải hút khí. Gương mặt điển trai của hắn giờ đây có thêm một tầng hạnh phúc, bao nhiêu hùng tàn đều thu liễm lại, thay vào đó nụ cười dịu dàng đến động lòng người. Hắn điều khiển bạch mã đi đến bên Lam Hi Thần, nương nhờ cánh tay của y mà xuống ngựa. Ánh mắt hai người giao nhau, ẩn ẩn trong đó là nỗi niềm xúc động không tài nào che giấu được. Lam Hi Thần nâng bàn tay của ái nhân lên, yêu thương nắm lấy siết nhè nhẹ, truyền cho hắn thật nhiều dũng khí. Giang Tông Chủ bạo tàn có tiếng thường ngày biến đi đâu mất, chỉ thấy một nam nhân dung nhan kiệt xuất ngượng ngùng dựa sát vào vị hôn phu, gò má thanh tú còn có dấu hiệu hơi ửng hồng.
Không khí lúc này không tránh được có chút căng thẳng, mọi người không một ai dám lên tiếng, tất cả sự tập trung đều hướng về phía đại môn. Đệ tử cuối cùng của Giang gia đã tiến vào, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng "người đó". Quan khách trên khán đài đã bắt đầu nhìn nhau bối rối, nhưng vẫn không ai dám nói với ai tiếng nào. Thời gian như dòng nước trôi đi, nét hoảng hốt đã bắt đầu xuất hiện trên mặt đệ tử Cô Tô Lam thị. Bởi vì điều kiện sức khoẻ không cho phép, Lam Khải Nhân không tiện bước ra ngoài, chốc chốc lại hé tấm mành lên quan sát, khói đen từng đợt từng đợt bốc ra nghi ngút. Cùng lúc đó, hắc khí cũng tản ra ngùn ngụt trên đỉnh đầu Lam Vong Cơ, sát khí tụ lại khủng khiếp đến độ Kim Lăng ở trên đài cũng phải đổ từng giọt mồ hôi lạnh trên trán. Bởi vì xung quanh quá yên ắng, một âm thanh nhỏ thôi cũng có thể nghe rõ mồn một...
-Hàm Quang Quân~ Hàm Quang Quân~ Mau tới đón ta~
Thanh âm lảnh lót không biết từ đâu phát ra, trong không khí căng thẳng ở nội điện doạ mọi người thót cả tim. Qua âm vực giọng nói cùng ngữ điệu không có quy củ, ai có thể lờ mờ đoán được chủ nhân của nó là ai.
Từ bên ngoài đại môn, một con lừa lững thững bước vào, trên thân chở theo một nam nhân ưu tú, qua trang phục mới miễn cưỡng nhận ra vị hôn phu của Lam Vong Cơ. Mái tóc của hắn vẫn còn vương lại vài cọng rơm, lọn này vướng vào lọn kia cực kì lôi thôi, khiến cho những người còn lại ở đó đều phải nhăn mặt lắc đầu. Hắn dường như chẳng hề bận tâm, móc ra từ cánh tay áo một quả táo đưa đến miệng con lừa, một tay nâng lên vẫy vẫy Lam Vong Cơ ở đằng xa, nụ cười trên mặt chỉ thiếu nước rộng ngoác đến tận mang tai.
Trái với phản ứng thất vọng của mọi người, gương mặt thâm sì của Lam Vong Cơ bỗng rộ lên một nụ cười hiếm hoi, doạ những người xung quanh ôm tim khuỵ ngã hết một lượt. Nhị thiếu gia nhà họ Lam lúc này không còn quan tâm hình tượng của mình thế nào, đi như bay về phía ái nhân ở đằng xa, dịu dàng dang vòng tay ra chờ đợi.
Nguỵ Vô Tiện hãnh diện đến mức cánh mũi sắp nổ đến nơi, dương dương tự đắc liếc mắt sang Giang Trừng tỏ ý thách thức, chọc vị Tông Chủ tức muốn xì khói qua hai lỗ tai. Hắn từ trên lưng lừa nhảy vào lồng ngực ấm áp của Lam Vong Cơ, mặc cho ái nhân ôm mình đặt xuống đất, cánh tay lưu luyến ở cổ người kia mãi không chịu buông, giống như muốn khẳng định cho cả thế gian sự độc quyền chiếm hữu của hắn vậy.
Lam Vong Cơ lúc này chỉ muốn tính sổ với hắn một trận, rốt cuộc ghìm lại được, yêu thương gỡ gỡ những cọng rơm trên tóc. Tiểu tử ngốc đang yên đang lành trốn đi biệt tích, chỉ lưu lại tờ giấy nhắn "ta ra ngoài một chút, phu quân đừng đợi", còn đến muộn gần nửa canh giờ, làm sao Lam Vong Cơ không nổi giận cho được. Dù sao thì cuối cùng người cũng đã ở trong lòng rồi, không sợ chạy đi đâu mất nữa. Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ mới dám nặng nề thở hắt ra, vuốt vuốt lại mái tóc rối bù của Nguỵ Vô Tiện.
Nhận được sự sủng ái từ phu quân, Di lăng lão tổ chẳng màng những ánh mắt sắc như dao cạo trên người mình, vòng tay qua eo người kia tình tứ, chớp chớp đôi mắt đầy nũng nịu:
-Hôm nay là đại hôn của chúng ta, làm sao có thể thiếu vắng Tiểu Bình Quả cơ chứ. Ta cưỡi ngựa không quen, cảm thấy rất khó chịu, lại phải vòng về sân sau của Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm nó, ai dè con lừa già này nhất quyết không đi, phải quần nhau với nó một hồi mới miễn cưỡng dắt nó đi được, thành ra đến hơi muộn. Hàm Quang Quân không giận ta chứ~
Nói không giận chính là nói dối. So với giận dữ, Lam Vong Cơ đương nhiên là thương tâm ái nhân nhiều hơn. Hắn không nói một lời nào, cẩn thận chỉnh lại những nếp nhăn trên y phục của Nguỵ Vô Tiện, còn nhân thời điểm đặt một nụ hôn yêu thương lên đỉnh đầu thoang thoảng mùi cỏ dại ấy. Nói gì thì nói, Nguỵ Vô Tiện cũng không phải con cháu chính thống nhà họ Giang, sao có thể cùng Giang Tông Chủ ngang hàng tiến vào. Hắn rõ ràng biết điều này, nên mới cố tình đi chậm một chút. Không giống như Giang Trừng có cả trăm môn sinh đệ tử, hắn từ đầu đến cuối chỉ có một thân một mình, Ôn Ninh dù thế nào cũng không tiện có mặt ở đây, ngoài Lam Vong Cơ và Tiểu Bình Quả, còn có bao nhiêu người là người thân thiết. Lam Vong Cơ hiểu tâm ý hôn phu của mình, lại càng thương hắn nhiều hơn, bàn tay đặt trên eo hắn vuốt nhẹ, vô thanh vô tức truyền đi một tín hiệu yêu thương.
Lam Hi Thần trông phu nhân nhà mình sắp bị một màn kia chọc tức đến nổ đom đóm mắt, vội vã đằng hắng một câu thu hút sự chú ý của mọi người, ra hiệu cho Lam Vong Cơ dắt Nguỵ Vô Tiện tới, theo sau bọn họ cùng tiến lên lễ đài. Giang Trừng từ đầu đến cuối không thèm liếc qua bên kia một cái, cố gắng nín nhịn nộ khí đến cực hạn, bằng không, hắn sẽ ngay lúc này đem tên họ Nguỵ đó xẻ làm ba mảnh vì tội làm nhục gia môn. May mắn thay bên cạnh hắn là viên đường hoa mai ngọt ngào Lam Hi Thần, bao nhiêu bực tức theo nhịp vuốt ve ở mu bàn tay trôi đi mất sạch.
Nhiếp Hoài Tang và Kim Lăng đã chờ đợi từ lâu, nhất loạt đứng sang hai bên nhường lại vị trí trung tâm. Bởi vì bọn họ đã thực hiện đủ tam bái tại Liên Hoa Ổ và Vân Thâm Bất Tri Xứ, trên Kim Lân Đài chủ yếu là tiến hành trao lễ vật trước sự chứng kiến của đại diện tứ đại gia tộc mà thôi. Lam Khải Nhân được Lam Tư Truy đỡ lên ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa, ngang hàng với các bậc tiền bối của các gia tộc khác. Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của lão, những người khác cũng biết đường hướng ánh nhìn đi chỗ khác, trong lòng tự giác đồng cảm với lão mấy phần.
Giờ tốt đã điểm, từng hồi trống vang lên trong không gian, thật tự nhiên khiến mọi người nghiêm túc hẳn lên. Nhiếp Hoài Tang thay mặt các gia tộc phát biểu mở đầu cùng những lời chúc phúc đầy hoa ngôn mỹ ngữ, dẫn dắt buổi đại hôn đến phần trao lễ vật. Hắn vừa dứt lời, bốn tiểu hài tử kháu khỉnh theo hiệu lệnh tỉ mỉ bưng lễ vật lên trên đài, đứng trước mặt hai cặp phu phu đồng loạt cất tiếng:
-Lễ vật trao tay, trăm năm hạnh phúc!
Hai đại gia tộc kết thông gia, pháp bảo dùng để trao đổi đương nhiên không thể nào tầm thường. Lễ vật Lam gia chuẩn bị cho Tông Chủ phu nhân là một chiếc nhẫn tinh xảo làm từ tinh thạch trong lòng núi, không những có thể giúp người mang nó điều hoà linh lực vận chuyển trong cơ thể, tại thời điểm cần thiết còn có thể dùng tiềm lực bên trong nó phong ấn ngăn chặn linh lực bạo phát, cực kì thích hợp cho quá trình tu luyện bế quan. Trong khi đó, Giang gia cũng không hề chịu kém cạnh, lễ vật đáp lễ là viên Xích Liên Châu ba trăm năm mới xuất hiện một lần, ngậm trong miệng có thể ức chế bất cứ loại kỳ độc nào di căn đến các bộ phận thân thể, tuy không phải là vĩnh viễn nhưng lúc cấp bách hoàn toàn có thể cứu được mạng người. Giang Trừng đã cho chế tác viên tinh châu này vào biểu tượng bằng bạc trên mạt ngạch của Lam Hi Thần, để y có thể mang nó đi khắp mọi nơi, tuỳ thời đem ra sử dụng. Hai món pháp bảo quý hiếm không có gia tộc nào không thèm khát, nay lại đồng thời có mặt trong hôn lễ này, đủ cho người ta thấy được tầm vóc của hai đại gia tộc trong Tu Chân Giới là như thế nào.
Lam Hi Thần mỉm cười xoa đầu hai tiểu hài tử đứng trước mặt, gật đầu nhận lễ vật, dịu dàng mang lên cho ái nhân của mình. Tử Điện cùng chiếc nhẫn sóng đôi trên bàn tay thon dài của Giang Trừng, uy lực từ song nhẫn tản ra từ xa xa cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Đáp lại Lam Tông Chủ, Giang Trừng cũng nâng lên chiếc mạt ngạch đính Xích Liên Châu, mang lên trán cho y. Viên trân châu màu máu ngự ở chính giữa vầng trán xán lạn của Lam Hi Thần, trong ánh nắng tản ra ánh sáng lập loè như hàm chứa hàng trăm ngọn lửa đỏ rực đang nhảy múa.
Kết thúc phần trao lễ vật của song Tông chủ, ánh nhìn của người xem lúc này đều tự giác hướng về cặp đôi Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện phía đối diện. Hàng trăm đôi mắt đều có ý tứ chờ đợi, lại giấu không được có không ít mỉa mai.
Nguỵ Vô Tiện không có Giang gia chống lưng, rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ mồ côi. Hắn có tái sinh thành Mạc Huyền Vũ thì vẫn là đứa con bị vứt bỏ, gia môn từ lâu đã bị diệt trừ. Nguỵ Vô Tiện ở phương diện nào cũng không có nửa phần môn đăng hộ đối với Lam Vong Cơ, trông một màn xuất hiện vừa rồi cũng đã đủ thấy hắn hiện tại như thế nào. Hắn có thể tặng cho Lam gia món pháp bảo gì, chính là chủ đề bàn tán xôn xao mấy ngày gần đây. Dù Nguỵ Vô Tiện có mặt dày đến mấy, những chuyện như thế này cũng không thể thiếu nghiêm túc được. Không có đại gia tộc đứng sau bảo hộ, không có khối gia sản đồ sộ trong tay, thảm trạng Nguỵ Vô Tiện bây giờ, không ít người có thể cảm nhận được, thậm chí còn cảm thấy hả hê. Tất nhiên, người thông minh như Nguỵ Vô Tiện sẽ không ở thời điểm này làm cho bản thân mình mất mặt.
Khay lễ vật đã được hai tiểu hài tử bưng đến trước mặt Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, bên trên theo đúng thông lệ được phủ một lớp vải đỏ đầy bí ẩn. Ngay cả hai người cũng không biết đối phương sẽ tặng mình thứ gì, người ít thể hiện cảm xúc như Lam Vong Cơ cũng phải nhướn lên một bên chân mày tỏ ý tò mò. Nguỵ Vô Tiện lúc này lại nở một nụ cười thanh thuần đến vô hại, hình ảnh đó rơi vào mắt đối phương bất giác khiến trái tim trong lồng ngực đập dồn, vành tai không nhịn được hơi ửng đỏ. Lam Vong Cơ hiểu gia cảnh ái nhân của mình, lễ vật của hắn có là một chiếc nhẫn cỏ Lam Vong Cơ cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, nhưng trong giây phút này trông vẻ mặt của hắn, lại cảm thấy có chút khẩn trương.
Đám người bên dưới nhìn đến sắp rách cả tấm vải mà vẫn không tài nào đoán được bên trong là gì, bắt đầu túm năm tụm ba đoán già đoán non. Khoảnh khắc Nguỵ Vô Tiện lấy ra lễ vật, vẻ mặt còn hết sức hãnh diện, cả khán đài bất chợt im phăng phắc.
-Thiên Tử Tiếu! Thiên hạ đệ nhất tiếu! Tân hôn uống một chén, men say theo đến cả đời!
Nguỵ Vô Tiện nhấc lên vò rượu nhỏ thơm nồng, mỉm cười hít hà một hơi. Lam Vong Cơ tròn mắt nhìn ái nhân khệ nệ bưng vò Thiên Tử Tiếu đặt vào tay mình, biểu cảm phát ngốc khả ái cực kỳ. Nguỵ Vô Tiện cũng không nhịn được hôn khẽ lên gò má phu quân nhà mình, chớp chớp đôi mắt vô tội hỏi:
-Lam Trạm, ngươi không thích sao?
Những người bên dưới vì một màn ân ái này đều phải nâng tay áo che mặt đi, nhưng rất nhanh đã lại quay lại hóng xem phản ứng của Lam Vong Cơ thế nào.
Lam Vong Cơ nhìn xuống vò rượu, lại nhìn đến Nguỵ Vô Tiện, thật lâu sau mới lên tiếng, khoé môi cong lên một đường bán nguyệt dịu dàng:
-Ta thích.
Nghe được câu trả lời của vị thiếu gia, khán đài bên dưới như quân vỡ trận, kẻ thì ôm mặt ngưỡng mộ, kẻ lại xông xáo buôn dưa. Người tinh tế ngay lập tức liếc sang Lam Khải Nhân, trông thấy lão mệt mỏi cụp mắt, khói đen bắt đầu bốc ra trên đỉnh đầu, cũng biết đường hướng ánh nhìn sang chỗ khác. Món quà này đúng là nằm ngoài dự tính, chẳng trách tiền bối nhà họ Lam lại tức giận đến không nói nên lời.
Ở trên lễ đài, Nguỵ Vô Tiện đã đặt lại vò rượu vào khay, khẽ khàng xoa đầu tiểu hài tử dặn dò nó, còn lén dúi vào tay áo một gói kẹo mạch nha. Xong xuôi đâu đấy, hắn trở lại đối diện với Lam Vong Cơ, sốt sắng chờ đợi món quà của đối phương.
Ở bên kia, Lam Hi Thần nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua, bất giác quay mặt vào trong lấy tay áo che miệng, vẽ nên trong đầu Giang Trừng một ngàn linh một dấu hỏi chấm to đùng. Bàn tay y nắm lấy tay ái nhân bất chợt run run từng đợt, khiến Giang Tông Chủ xám xịt hết cả mặt mày, ném hàng chục ánh mắt nóng như lửa qua, buộc y phải nhanh chóng thu thập lại mình.
Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn tiểu hài tử kháu khỉnh bưng lễ trước mặt, doạ nó sợ đến mức hai chân run bần bật. Chính là đứa nhỏ không ngờ tới, vị thúc thúc có bộ mặt đáng sợ này lại đưa tay đến xoa nhẹ mái đầu của nó, bàn tay vừa to vừa ấm mang đến cảm giác cực kì dễ chịu. Bàn tay ấy không nhanh không chậm lật lên tấm lụa đỏ, lấy ra lễ vật đặt lên tay của Nguỵ Vô Tiện.
Không gian lại một lần nữa rơi vào im lặng...
Rất nhanh sau đó, những tràng cười không kìm nén rộ lên như sóng trào...
-Há há... Là gia quy của Cô Tô Lam thị.....Cười chết ta rồi.. haha..
Nguỵ Vô Tiện nhìn tập gia quy chép tay bốn ngàn điều trên tay mình, khoé môi bất giác giật giật vài cái. Hắn ấm ức nhìn nụ cười như có như không trên môi Lam Vong Cơ, má không giấu được đỏ bừng.
-Lam Trạm, ta đã nhìn nhầm ngươi a!!!!
Giang Tông Chủ ngay lập tức vùi mặt trên bờ vai dày rộng của Lam Hi Thần, tấm lưng run rẩy không ngừng, phải nhờ phu quân vuốt vuốt mãi mới dừng cười được, lúc rời đi khoé mắt còn vương lại không ít nước. Hắn ngẩng lên nhìn nam nhân của mình, nén cười hỏi:
undefined
-Là ý tưởng của ngươi sao?
-Không. Là thúc phụ.
Lam Hi Thần nhìn thấy vẻ thoả mãn trên gương mặt Lam Khải Nhân, âm thầm thở dài một tiếng trong lòng. Y nắm tay Giang Trừng tiến xuống dưới lễ đài, chào hỏi những bậc tiền bối của các gia tộc khác. Vì y không thể uống rượu, Giang Trừng đều uống thay y, uống hết chén này đến chén khác. Người tửu lượng kém như Lam Hi Thần đương nhiên ngưỡng mộ không ít.
-Trăm năm hạnh phúc!
Nhiếp Hoài Tang đã ngà ngà say loạng choạng bước đến bên cặp Tông Chủ, nâng lên một chén rượu đầy ắp. Kính Lam Hi Thần một chén, lại uống với Giang Trừng hai chén, Nhiếp Tông Chủ chưa say mà hoá say thật, thanh âm có chút lè nhè.
-Hai người mau chóng sinh hài tử~ Cho ta làm nghĩa phụ a~
-Tên ngốc này, chúng ta làm sao có thể sinh hài tử? Ngươi say rồi!
Giang Trừng không niệm tình gõ một nhát lên đầu tên bằng hữu không có quy củ của mình, chỉ thiếu nước đá cho hắn một cước. Nhiếp Hoài Tang dù say cũng nhận ra mình nói hớ, cười cười sửa lại:
-Lam Đại Ca, huynh phải nhớ lấy, không nên bởi vì không thể mang thai mà phóng túng. Giang Trừng bằng hữu của ta mạnh mẽ như vậy, nhưng dù sao cũng là nam nhân, không thể tuỳ tiện mỗi ngày đâm vào rút ra a, huynh hạ thủ phải lưu tình...
-Tên bại hoại này!!!
Lam Hi Thần phải cố gắng hết sức, mới ngăn được phu nhân nhà mình rút ra Tử Điện quật chết người kia ngay tại chỗ. Nhiếp Hoài Tang cũng bị bộ dáng như ăn tươi nuốt sống của Giang Trừng doạ sợ, vội vàng cáo từ loạng choạng đi ra chỗ khác. May mắn người tiếp theo đến chúc rượu là Kim Lăng, nộ khí trong Giang Trừng mới dịu bớt. Trông thấy thiếu niên trắng trẻo thanh tú đứng đối diện với hai người họ, ngữ khí đầy uy lực nhưng vành mắt lại có chút hồng, nội tâm Giang Trừng bỗng nhiên mềm nhũn.
-Lam tiền bối, ta mong ngươi sau này đặc biệt chiếu cố cữu cữu của ta... Không được để hắn khóc, không được để hắn thương tâm, lại càng không được để hắn khổ sở.. Nếu ta phát hiện hắn uỷ khuất, sẽ ngay lập tức đón hắn về Liên Hoa Ổ, vĩnh viễn không cho ngươi gặp lại.
-Ta có thể dễ dàng bị người bắt nạt sao? Kim Lăng, con đánh giá ta quá thấp rồi.
Giang Trừng không hiểu sao lại cảm thấy xúc động, sống mũi bất giác cay cay. Lam Hi Thần hiểu được tâm ý của Kim Lăng, nắm tay Giang Trừng mỉm cười, nâng lên chén trà của mình, ý tứ chắc nịch nói:
-Ngươi đừng lo. Quân tử nhất ngôn, ta đã thề sẽ bảo hộ hắn, yêu thương hắn thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ đi ngược lại lời thề đó. Giang Trừng ở bên cạnh ta tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhất định sẽ một đời vô lo vô nghĩ, an nhàn hưởng phúc.
-Ta tin tưởng Lam Tông Chủ.
Kim Lăng nhận được lời hứa của Lam Hi Thần thì rất hài lòng, uống cạn chén rượu rồi đi. Giang Trừng đi cùng cậu đến bàn tiệc của tiền bối Vân Mộng, không an tâm mà dặn dò riêng Kim Lăng vài điều, tạm thời tách ra khỏi phu quân của mình.
Lam Tư Truy đến ngay sau Kim Lăng, nhìn thấy bóng lưng của đại tiểu thư, nét mặt tươi tắn như thấy được chuyện gì vui lắm.
-Lam Tông Chủ, còn ai trong Tu Chân Giới có thể so bì được uy vũ của người chứ?.. Tư Truy thật ngưỡng mộ người, Tư Truy cũng muốn hàng phục đại tiểu thư kia, cùng hắn thành thân, kết thành quyến lữ như người và Giang Tông Chủ a...
Lam Hi Thần chưa kịp lên tiếng, đã trông thấy Lam Khải Nhân chầm chậm đi đến, vội vã đi đến nâng tay người. Lão tiền bối chắc hẳn đã nghe được câu nói vừa rồi của Lam Tư Truy, tức giận ném sang một cái nhìn sắc lẹm:
-Trạch Vu Quân, rốt cuộc kiếp trước chúng ta mắc nợ Vân Mộng Giang Thị cái gì, đến cả ngươi cũng quyến luyến con cháu nhà họ Giang? Còn Tư Truy nữa, ngươi dám lớn mật đòi tiếp nối cái truyền thống vượt rào đó của tiền bối sao? Đây là các ngươi khinh thường ta, coi thúc phụ các ngươi như không khí! Nếu đã cạn tình cạn nghĩa như vậy, ta sẽ bế quan! Bế quan vĩnh viễn cho các người xem!
-Tiền bối, người bớt giận..
Cậu thiếu niên hốt hoảng đến bên lão tiền bối dỗ dành người, sắc mặt xanh như tàu lá. Lam Hi Thần biết tính khí của thúc phụ, ở bên cạnh trấn an lão, hoàn toàn không muốn vì xích mích nhỏ mà làm hỏng chuyện vui hôm nay.
-Thúc phụ, người xem, hôm nay là ngày vui của chúng con, người cũng nên thả lỏng đi a.. Giang Trừng hiện tại đã là người trong nhà, không nên vì mâu thuẫn cỏn con này làm ảnh hưởng không khí..
-Hắn...Giang Tông Chủ đâu rồi?
-A Trừng đang ở bên bàn tiệc của Giang gia, thật mau sẽ trở lại đây. Thúc phụ, Giang Trừng hắn... luôn lo sợ sự xuất hiện của mình sẽ khiến người không vui, trong lòng cực kì để bụng chuyện này mà nghĩ ngợi, người không nên quá khắt khe với hắn a. Dù gì A Trừng đối với người cũng là thật lòng hiếu kính, người cũng nên mở lòng một chút.. Gia môn có thuận hoà, phúc hỷ mới dạt dào.
Đối diện với nụ cười như hoa nở của Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân chỉ có thể "hừ" nhẹ rồi quay mặt đi. Lão thật ra cũng không đến nỗi ghét bỏ Giang Trừng như Nguỵ Vô Tiện, còn có ý định muốn làm hoà với hắn. Sau khi vào tĩnh thất nghỉ ngơi nghĩ lại mọi chuyện, lão chợt nhớ đến khoảnh khắc Giang Trừng vùng ra khỏi vòng tay của Lam Hi Thần che chở cho y, trong lòng tự nhiên sinh ra tương đối nhiều hảo cảm. Nói cho cùng, Giang Trừng là lựa chọn không tồi, hắn trung thực thẳng thắn lại biết cách thu vén công việc, trừ bỏ việc là nam nhân ra thì cũng có đến nỗi nào. Hắn còn có một ưu điểm nữa mà Lam Khải Nhân rất ưng, đó là giống lão cực kì ghét thói tuỳ hứng hành xử của Nguỵ Vô Tiện, sinh hoạt chung coi như có thể cùng hội cùng thuyền với lão. Gần đây Giang Trừng cũng rất tích cực thể hiện thành ý, thái độ của Lam Khải Nhân với hắn không còn khắt nghiệt như trước. Ở chung một thời gian, không biết chừng hắn còn có thể trở thành cháu dâu cưng của Lam Khải Nhân, vị thế trong gia tộc tiến lên đến mấy bậc.
Giang Trừng từ đằng xa đã trông thấy thúc phụ ngồi chung với Lam Hi Thần, lệnh cho một gia nhân xuống lấy ấm trà tươi ngon nhất cùng điểm tâm thanh đạm, chậm rãi bưng chúng đến bên thúc phụ. Cẩn trọng rót ra một chén trà đầy, hắn tinh tế cúi người nâng đến trước mặt lão, thanh âm đầy nhu thuận nói:
-Đây là loại trà sen thượng hạng từ Vân Mộng chuyển tới, thúc phụ, người nếm thử một chút đi... Nếu người cảm thấy hài lòng, từ nay về sau ta sẽ tự tay ướp thật nhiều trà cho người, mỗi ngày sẽ cùng người thưởng trà đàm đạo a..
Làm Tông chủ bao nhiêu năm, những người cần lấy lòng hắn cũng đã lấy lòng rồi, mấy chuyện cỏn con này đâu thể làm khó được hắn. Đã từng học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn biết tính tình Lam Khải Nhân là như thế nào, lại càng biết lão có bao nhiêu ghét bỏ với những kẻ tuỳ tiện như tên họ Nguỵ kia. Nếu đã quyết tâm ở bên Lam Hi Thần, hắn tất nhiên không ngại chiều vị thúc phụ này một chút, coi như tính phúc phu phu nhà hắn được an ổn. Biểu hiện của Giang Trừng khi còn là một thiếu niên ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không đến nỗi tệ, đã từng là một trong những học trò tâm đắc của Lam Khải Nhân, việc lão mở lòng với hắn chẳng phải là vấn đề gì lớn. Sông còn có thể cạn, núi cũng có thể mòn, làm sao Giang Trừng không thể lấy lòng được một người cơ chứ.
-Cảm ơn.
Lam Khải Nhân nhận lấy chén trà, vẫn rất khách khí mà nói. Lão nhấp từng ngụm trà thanh mát, cảm thấy thân thể thoải mái hẳn ra, tâm tình cũng theo đó mà dịu xuống. Đứa cháu dâu hoàn mỹ Giang Vãn Ngâm còn đặc biệt biết nâng đỡ câu chuyện, thành ra Lam Khải Nhân rất hưởng thụ, an nhàn ngồi uống trà ăn bánh thưởng thức nhịp đấm bóp của Lam Tư Truy, thoả mãn đến độ có lúc còn cười ra thành tiếng.
Ngay tại thời điểm lão cao hứng nhất, thanh âm quen thuộc từ đâu vọng đến, khiến lão suýt sặc ngụm trà ở trong miệng. Chưa cần người nào đó xuất hiện, Lam Khải Nhân đã ra hiệu Tư Truy đỡ mình rời đi, tốc độ nhanh nhẹn đến bất ngờ.
-Lam Đại ca, ta vừa mới thấy thúc phụ ở đây mà, tại sao thoáng cái đã không thấy đâu rồi?
Nguỵ Vô Tiện ôm cánh tay Lam Vong Cơ hớn hở đi tới, hướng đến Lam Hi Thần hỏi. Y chẳng biết nói gì, đành cười trừ cho qua. Giang Trừng vừa nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đã cụt hứng, khoanh tay quay mặt đi, không thèm liếc nhìn đến một cái. Nguỵ Vô Tiện cũng không phật ý, rót rượu cung kính mời Lam Hi Thần một chén, ngữ khí trò chuyện vô cùng thoải mái:
-Lam đại ca, ta thật không ngờ, hai người như thế nào mà lại thành đôi nha... Ta thấy hai người thực ra còn bạo dạn hơn cả chúng ta đấy, thật đáng ngưỡng mộ a ~ May mắn Giang Trừng không phải nữ nhân, bằng không Cô Tô Lam thị có bao nhiêu nhân khẩu, quỳ mọp gối trước Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng không thể cầu xin thúc phụ ngươi không lột đồ cả hai, nhốt lồng heo thả trôi sông hahaha...
Có đánh chết, Nguỵ Vô Tiện cũng không dám nói ra bọn họ đã tận mắt trông thấy Lam Hi Thần và Giang Trừng làm những chuyện gì. Hắn chỉ dám cười thầm trong lòng, như bình thường cạn chén với huynh trưởng, cùng y tán gẫu một chút. Trông bản mặt thâm sì của Giang Trừng, hắn lại quen thói cũ muốn trêu chọc, rót thêm một chén rượu đầy đưa ra trước mặt.
-Tẩu tẩu, cùng phu phu đệ đệ uống một chén đi...
-Ngươi gọi ai là tẩu tẩu?
Giang Trừng giống như ngồi phải tổ kiến nhảy dựng lên, hai má bất chợt đỏ bừng. Nguỵ Vô Tiện còn chưa muốn dừng lại, tiếp tục trêu người kia:
-Ngươi thành thân với Lam Đại Ca, đương nhiên với ta chính là tẩu tẩu. Ta gọi không đúng sao?
Những người xung quanh nghe được cách xưng hô này, đều không nhịn được ôm miệng cười thầm. Giang Trừng mất mặt đến độ không dám nhấc mắt lên nữa, nóng giận vùng vằng bỏ đi. Lam Hi Thần đuổi theo còn bị đẩy ra, thẳng thừng cự tuyệt:
-Đừng có mà đuổi theo ta, ngươi ở lại dạy dỗ đệ đệ mình đi. Không đòi lại được công bằng cho ta, ta không thèm nhìn mặt ngươi nữa.
Phu nhân nhà mình lại dỗi vặt, Lam Hi Thần ủ rũ quay trở lại, bộ dáng rõ ràng vô cùng mệt mỏi. Lam Vong Cơ từ nãy đến giờ không có phản ứng gì, hiện tại đã đưa tay lên vỗ vỗ vai vị huynh trưởng, trong thanh âm có sự đồng cảm sâu sắc:
-Huynh Trưởng. Ta nói, bản lĩnh của ngươi...không hề nhỏ...
-Vong Cơ à...
Lam Hi Thần nắm khẽ bờ vai của đệ đệ, trong phút chốc chẳng biết nói điều gì mới phải. Mới ngày đại hôn đã xảy ra đủ thứ chuyện như vậy, y khó có thể tưởng tượng sau này sinh hoạt chung sẽ phát sinh vấn đề gì. Y nghĩ nghĩ một hồi, hướng đến Nguỵ Vô Tiện nói:
-Tính tình Giang Trừng có lúc giống như tiểu hài tử vậy, ngươi đừng để trong lòng. Hai người còn sống chung lâu dài, không thể lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ được. Ngươi.. có thể nể mặt ta... chiếu cố Giang Trừng chút được không?
Hai chữ "chiếu cố" này có hàm ý là gì, ai ai cũng hiểu. Nguỵ Vô Tiện có vẻ đã hối lỗi, cẩn trọng đáp lời.
-Là ta sai. Ta không nên trêu chọc hắn như vậy. Lam Đại ca giúp ta chuyển lời xin lỗi đến hắn nhé. Từ nay về sau, chuyện gì nhịn được ta sẽ nhịn, tuyệt đối không làm hỏng không khí gia đình đâu, huynh yên tâm.
-Cảm ơn ngươi, Nguỵ Vô Tiện. -Lam Hi Thần mỉm cười, hòn đá đè nặng trong lòng lăn đi đâu mất.
Nguỵ Vô Tiện cũng vui vẻ cười đáp lại, lấy ra trong cánh tay áo một cái chai nhỏ, thần thần bí bí đưa đến trước mặt Lam Hi Thần.
-Đây là cái gì vậy?
-Quà tân hôn bọn đệ chuẩn bị cho hai người. Lúc làm tiền diễn hãy dùng nó khai mở cho hắn, sau đó chính huynh cũng nên thoa cho chính mình một ít. Từ nay về sau, hắn sẽ chỉ yêu một mình huynh, chỉ có thể làm với một mình huynh, không thể đối với người khác dậy nổi hứng thú đâu.
Nguỵ Vô Tiện tỉnh bơ giải trình, còn bày ra bộ mặt "Lam Vong Cơ và đệ cũng sắp sửa dùng nó đây, huynh cứ an tâm", khiến Lam Hi Thần không thể nào không nhận lấy. Trước khi rời đi, y còn nghi ngờ hỏi lại:
-Thật sự công hiệu như vậy sao?
Nhận được cái gật đầu lia lịa của người kia, Lam Hi Thần cũng không truy hỏi nữa, cất chiếc lọ vào trong ống tay áo, đi tìm phu nhân nhà mình dỗ dành.
Ở một bên, Lam Vong Cơ tuy không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn bộc lộ rõ ràng ý tứ nghi vấn ngập trời với hành động của người kia. Nguỵ Vô Tiện kéo tay hắn đi chỗ khác, từ đầu đến cuối không để lộ ra thứ trong chai là cái gì, như thường ngày cười cười nói nói không thôi.
Đại hôn dần đi đến thời điểm kết thúc. Lam Hi Thần thay mặt Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị đứng ra nói lời cảm ơn đến đại diện các gia tộc, chỉ đạo môn sinh đệ tử trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ nghỉ ngơi. Thời điểm tất cả về đến nơi cũng đã qua giờ Tuất, môn sinh Vân Mộng được sắp xếp ở phòng nghỉ của khách, không dây dưa trò chuyện mà ai về phòng người nấy đi ngủ. Hai cặp phu phu sau khi tiễn thúc phụ về tĩnh thất cũng tự giác quay về hôn phòng của mình.
Giang Trừng vừa mở cửa bước vào đã nhanh nhanh chóng chóng nằm phịch xuống giường, chẳng buồn động đậy một ngón tay. Lam Hi Thần triệu hồi gia nhân mang lên nước ấm cùng phu nhân tắm rửa, đi đến bên giường ôm lấy tấm lưng của ái nhân, âu yếm hôn lên cái gáy trơn mịn của hắn, nhỏ giọng gọi:
-Ái thê~
-Ngươi gọi ai là ái thê? Mau cút ra ngoài cho ta! Đêm nay không có động phòng gì hết! Chừng nào Hàm Quang Quân còn không quản được tên Nguỵ Không Biết Xấu Hổ đó, để hắn kêu ta là tẩu tẩu một lần nữa, đời này ngươi đừng mong leo lên giường của ta!
Mặc dù đã gần như mệt nhoài, Giang Trừng vẫn còn đủ lực mắng yêu người kia mấy câu. Lam Hi Thần ở đằng sau vội vã vuốt ve ổ bụng săn chắc của hắn, ngọt nhạt dỗ dành:
-Ta đã trao đổi với Nguỵ Vô Tiện rồi. Hắn hứa sẽ tích cực sửa đổi, từ giờ sẽ nể mặt ta mà hành sự, ngươi yên tâm đi. Hôm nay là ngày vui của chúng ta, phu nhân đừng giận dỗi nữa, lại đây ta thương ngươi~
-Ai là phu nhân của ngươi cơ chứ..
Giang Trừng vẫn còn rất để bụng tên họ Nguỵ kia, nhưng trước thanh âm có chút nũng nịu của Lam Hi Thần, tất nhiên là cũng không nhịn được lật người lại, túm lấy y ngọt ngào hôn một trận. Ánh đèn trong hôn phòng rất ám muội, tôn lên vẻ hoàn mỹ bức người của Lam Hi Thần, khiến cho Giang Trừng như uống phải thứ men say thượng hạng nhất, chủ động leo lên trên người y tiếp tục triền hôn.
Lam Hi Thần an nhàn cảm nhận hương vị tuyệt vời trên môi, mở mắt nhìn lên trần nhà tận hưởng giây phút dường như đang kéo dài bất tận ấy. Trong con mắt của y, tĩnh thất hôm nay có gì đó rất khác, không phải bởi vì những vạt lụa đỏ trang trí mà là vì cảm giác đột nhiên có thêm một người nữa bên cạnh mình. Điểm lại quãng thời gian đã qua, y bất chợt nghĩ rằng, căn phòng y đã sống mấy chục năm chưa bao giờ có thể mang đến cho y cảm giác ấm áp đến thế. Mùi đàn hương quẩn quanh không gian lưu lại một mảnh ngòn ngọt trong lòng, cùng với hơi ấm trên môi làm y thoả mãn vô cùng. Sức lực nhanh chóng được phục hồi, hạ thân bắt đầu có dấu hiệu bí bức khôn nguôi.
-A Trừng, ta yêu ngươi quá đi mất!
Lam Hi Thần vùng dậy đổi tư thế, giành vị thế chủ động hôn vào đôi môi mềm mọng của ái nhân. Bàn tay to rộng lột ra chiếc quần lụa trên thân thể Giang Trừng, ngay cả tiết khố cũng bị y một lượt ném xuống dưới đất. Y không mất nhiều thời gian đã bắt được phân thân đáng yêu đang bừng bừng khí thế, hết nhấn nhấn lại đổi sang vuốt ve, khiến cho phu nhân của mình vô thức nức nở rên rỉ như tiểu miêu.
-Tông chủ, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.
-Vào đi.
Lam Hi Thần cất giọng khàn khàn ra lệnh, một tay phất xuống tấm màn che, ngăn cách hoàn toàn cảnh xuân bên trong với bên ngoài. Y không có dừng lại động tác, vừa hôn vừa xoa nắn, làm Giang Trừng xấu hổ chết đi được. Hắn vô lực nằm thở dốc, suốt cả quá trình được người thoát ly y phục cho đến khi được ôm vào mộc dũng chẳng buồn động đậy, lười biếng hưởng thụ sự chăm sóc của Lam Hi Thần, chốc chốc lại ưu ái thưởng cho y một nụ hôn trên gò má.
Giúp phu nhân tẩy rửa thân thể xong, Lam Hi Thần cũng lau rửa qua, ôm hắn về giường mát xa cho hắn một lúc. Giang Trừng nằm sấp trên giường để phu quân tận tâm nhu niết các huyệt đạo, bờ mông căng tràn vô thức hơi vểnh lên, bóng mịn săn chắc lại hồng hồng giống như hai trái đào cực kì thích mắt. Bàn tay hữu lực của Lam Tông Chủ không hiểu sao lại cứ di chuyển thấp dần xuống, cuối cùng dừng lại trên hai khoả mông dồn sức nắn nắn.
-Biến thái! -Giang Trừng không thèm nghiêng mặt qua mắng.
Lam Hi Thần chỉ cười cười, tiếp tục "nhào bột", hết xoa rồi lại vỗ.
-Không biến thái với phu nhân thì biến thái với ai. Huống hồ phu nhân của ta lại là cực phẩm, đâu phải nam nhân nào cũng có cơ hội thụ hưởng đâu. Nếu phu nhân thích, mỗi ngày ta đều sẽ đấm bóp cho phu nhân, mươi năm, hai mươi năm, cho đến khi chúng ta tóc bạc da mồi..
Giang Trừng không đáp, cũng không thèm quay lại, nhưng Lam Hi Thần có thể thấy rõ được vành tai đỏ ứng của hắn, trong lòng cảm thấy người này quá sức khả ái rồi. Y chợt nhớ đến lọ thuốc mỡ Nguỵ Vô Tiện đưa cho mình, nhanh chóng đổ ra tay làm ấm nó. Tay y nhẹ nhàng mở ra hai cánh mông của phu nhân, ngón tay đầy thuốc đi đến mớn trớn nơi cửa huyệt hồng hào.
-Ân...
Giang Trừng bỗng ngâm ra một tiếng, tay theo phản xạ bấu chặt lấy đệm giường. Hắn biết đêm tân hôn phải phát sinh chuyện này nên không đến nỗi quá bất ngờ, chỉ là không tính đến lại hôm nay lại được cấp thêm thuốc mỡ bôi trơn. Cảm giác ngón tay trơn tuột trượt qua trượt lại trong thân thể mình nói thế nào cũng thực sự thoải mái, hắn tự lấy chiếc gối kê dưới hông mình, khiến cho tiểu huyệt dâng cao hơn, thuận lợi cho ngón tay tiến vào càng sâu.
-Phu nhân thích ta xoa bóp như vậy sao? -Lam Hi Thần tiếp tục đưa thêm một ngón tay vào, nhấn đến tận cùng chiều dài của hai ngón tay, chạm đến điểm gờ lên bên trong vách tràng liền yêu thương niết niết.
-Ân.. Sâu một chút..Ha...
Tại thời điểm này, nội tâm Giang Trừng đã muốn mềm nhũn. Hắn không nhịn được rên rỉ thành tiếng, hậu đình bắt đầu co rút lại, hấp ngón tay cùng thuốc mỡ đi vào càng sâu.
Trông phu nhân hưởng thụ như vậy, Lam Hi Thần bí bức không chịu nổi, một tay tiếp tục khai mở cho hắn, tay kia cũng lấy ra một ít thuốc bôi lên phân thân đang trướng đau của mình. Y chợt cảm thấy kì lạ, hình như sau khi bôi thứ thuốc đó, tinh khí của mình có vẻ lớn lên thêm một chút. Nếu đem nó ngay lập tức đi vào, Giang Trừng sẽ thụ thương không ít.
"Rốt cuộc là thứ thuốc gì vậy?"
Lam Hi Thần còn chưa kịp thắc mắc, Giang Trừng bỗng đỏ mắt quay lại nhìn y, hông tự động nâng cao lên đưa đẩy ngón tay đi vào thật nhanh, da thịt đột nhiên biến hồng, thanh âm khàn đục hẳn đi.
-Hoán, bên trong ta thực ngứa... A.. Giống như bị kiến cắn vậy... Giúp ta.. Gãi... A...
Hắn vừa dứt lời, hạ thân của Lam Hi Thần cũng đột nhiên truyền đến cảm giác trướng đau đến khó chịu. Luồng nhiệt truyền lên từ đó bắt đầu chạy dọc khắp các kinh mạch, thân thể giống như bị ngàn vạn ngọn lửa thiêu đốt, mồ hôi túa ra ướt đẫm mảng cơ lưng rắn chắc. Đến lúc này, Lam Hi Thần mới chân chính nhận ra thứ thuốc Nguỵ Vô Tiện đưa cho mình là gì, nội tâm không tránh được hốt hoảng vô cùng.
-Lam Hoán, thế này không đủ... Ta muốn nữa...
Giang Trừng ngồi phắt dậy từ trên giường, đẩy người kia xuống bên dưới, nôn nóng ngồi lên phân thân nóng bỏng của y. Tinh khí thô dài ngay lập tức bị nuốt vào trọn vẹn, đem Giang Trừng hoàn toàn lấp đầy. Cơn ngứa dịu đi một chút, hắn thích chí bắt đầu luật động, tay bắt lấy bàn tay to rộng của Lam Hi Thần giúp mình giải quyết dục vọng phía trước, sung sướng đến độ tê bại cả da đầu, mồ hôi từng dòng từng dòng chảy xuống thân thể kiệt mỹ.
-Hoán a... Cho ta... Cho ta... Ân.. Sâu hơn nữa...
Lam Hi Thần dục hoả thiêu đốt, thu vào trong mắt lại là hình ảnh phu nhân điên cuồng cưỡi trên người mình, thân thể màu mật ong ướt đẫm mồ hôi gợi cảm chết người, hạ thân lại trướng thêm một vòng, hông tự giác đẩy lên theo tiết tấu, mỗi lần đều thao đến nơi sâu nhất.
Giang Trừng ở trên người Lam Hi Thần đạt cao trào liên tiếp hai lần vẫn không thấy đủ, kéo đối phương ngồi dậy dựa sát vào tường cuồng hôn, lại đem y và mình sát nhập thêm lần nữa. Cánh tay chống sau lưng làm điểm tựa, bờ hông săn chắc lên xuống không biết mệt mỏi, đem tinh khí của Lam Hi Thần hấp vào sâu càng thêm sâu, khuấy đảo bên trong vách tràng đến rối tinh rối mù.
-Ngươi... Ngươi dám đánh thuốc ta a...
Giang Trừng qua hai lần cao trào đã thanh tỉnh lại được vài phần, khàn khàn trách móc phu quân của mình. Lam Hi Thần ôm chắc bờ eo của ái nhân giúp hắn luật động, miệng ngậm nhũ tiêm ngọt ngào lưu luyến rời đi, uỷ khuất nói:
-Là quà cưới... của phu phu đệ đệ... Hắn nói dùng thuốc này... chúng ta sẽ trăm năm hạnh phúc a...
Nghe được mấy chữ này, hai mắt Giang Trừng bỗng nhiên mở to, hoả khí phát ra tưởng chừng như có thể đem kẻ nào đó cháy tan thành tro bụi.
Từ trong tĩnh thất của Lam Tông Chủ, bỗng nhiên phát ra tiếng thét long trời lở đất:
-NGUỴ VÔ TIỆN!!!! NGƯƠI ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!
Nguỵ Vô Tiện nằm sấp trên giường hầu hạ Lam Vong Cơ, nghe thấy tiếng thét kia không nhịn được cười, bất giác ha ha thành tiếng. Lam Vong Cơ dục hoả phừng phừng rút ra cự vật trướng đau của mình, ôm ngang eo Nguỵ Vô Tiện mang ra ngoài áp chặt lên bàn, lấy ra một ít thuốc mỡ theo ngón tay đâm vào tiểu huyệt hư hỏng của hắn, không niệm tình khuấy khuấy trong vách tràng đem thuốc mỡ tan hết.
-Oa!! Lam Trạm! Ngươi không thể làm thế với ta a!!!! Ta không muốn, không được bôi cho ta!!
Đêm hôm đó, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ không ai có thể ngủ yên... Sáng hôm sau, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ rất tự giác đỡ hai vị phu nhân mông eo mỏi nhừ đến từ đường nhận giáo huấn của thúc phụ. Nếu không phải y và Lam Vong Cơ ngăn lại, Lam Khải Nhân và Giang Trừng đã đem Nguỵ Vô Tiện ra ngoài lột da treo lên trước đại môn.
Từ thời khắc cuộc sống sinh hoạt chung bắt đầu, Vân Thâm Bất Tri Xứ bỗng trở thành trung tâm náo nhiệt....
Toàn văn hoàn.
Tác giả :
Tố Lạp