Mộng Trung Vãng Liên Hoa
Chương 1-5: Mộng trung vãng liên hoa [3]
Liên Hoa Ổ
Giang Tông Chủ tĩnh thất.
Lặng lẽ vén tấm mạn mỏng tang trước đầu giường, mỹ nhân nhẹ nhàng bước xuống thảm lông mềm mại, thong thả thu nhặt từng mảnh y phục vương vãi trên mặt đất. Dường như không hề bận tâm thân mình trần trụi, mỹ nhân thản nhiên đi lại trong phòng bài bố lại đồ vật tán loạn, sau cùng mới tiến tới mở cánh tủ gỗ lấy ra hai bộ y phục mới. Khói trầm hương từ trong lư phảng phất mớn trớn trên da thịt nhẵn mịn, nương theo ánh nến nhạt nhoà vuốt ve bờ eo tráng kiện đầy mỹ lệ. Song mông hài hoà theo động tác cúi người của mỹ nhân khẽ mở ra như đoá liên hoa tinh khiết, một lượt phơi bày cảnh tượng kiều diễm không một chút che đậy, khiến cho ai đó ở nơi xa âm thầm hút từng ngụm không khí.
Mỹ nhân không biết rằng có ánh mắt nhìn lén mình, say sưa lựa đồ mặc lên người, ngồi xuống trước gương đồng chải chuốt mái tóc mềm, còn cẩn thận mang lên một chiếc trâm cài bằng bạc tinh xảo. Ngắm nghía mình trong gương một hồi, mỹ nhân nặng nhọc nhấc bờ eo mỏi nhừ đứng lên, đi đến bên án thư chất đầy công văn, nhẹ nhàng rút ra một tờ giấy nhỏ, nhanh chóng đem nó đến bên cửa sổ.
Bên ngoài trời đã sắp sáng, mặt trăng nơi đường chân trời chỉ còn lại là một đám sương trắng mờ ảo. Mỹ nhân khẽ cong môi huýt ra một tiếng sáo, một cái bóng trắng theo hiệu lệnh lao ra từ màn đêm đáp xuống bên khung cửa. Dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của con tuyết ưng, mỹ nhân cuộn chặt mảnh giấy buộc vào một bên chân nó, ưu nhã đặt ngón tay lên môi huýt ra một giai điệu ngắn. Cái bóng trắng ngay lập tức giang lên đôi cánh rộng, lấy đà bay vụt đi, chỉ còn vài sợi lông vũ khẽ xoay tròn trong không khí. Mỹ nhân nhìn theo bóng dáng đã khuất đi vào màn đêm thêm một lúc nữa, mới yên tâm khép chặt lại cánh cửa, trở lại vào bên trong tĩnh thất.
Qua một cái đảo mắt, ánh nhìn của mỹ nhân vô tình lướt qua đôi hài nam màu trắng nằm lăn lóc bên cạnh giường. Nơi đáy mắt thoáng rung động như mặt nước dưới mũi con thuyền, gò má bắt đầu xuất hiện những mảng phấn hồng nhàn nhạt. Mỹ nhân rốt cuộc vẫn là nhịn không được chỉnh lại vị trí đôi hài, mang một bộ y phục gấp nếp cẩn thận đến bên giường, vô thanh vô thức ngồi xuống.
Đằng sau tấm mạn xa hoa, một nam nhân đang mê man trong trong mộng đẹp, thân thể kiện mỹ được khéo léo che phủ bởi tấm chăn lụa mỏng, chỉ lộ ra bờ vai trần quyến rũ. Gương mặt say ngủ của nam nhân cùng tư thế ngủ của y toát nên vẻ chính trực đặc hữu, an tĩnh siêu thực như một vị tiên tử thanh sạch không vướng chút bụi trần. So với mỹ nhân, nam nhân nói giảm nói tránh cũng là bảy tám phần lấn át, nhan sắc phi thường tản ra nhu quang ấm áp, ngay tại ánh nhìn đầu tiên có thể đem đến cho người đối diện thật nhiều hảo cảm. Ngũ quan sắc sảo cương trực hài hoà quyện lại với những đường nét thanh tú, nếu có đầu thai lại khẳng định cũng không hề thua kém bất kì nữ nhân nào trong thiên hạ. Bất quá ở thời điểm hiện tại, y đã là Đệ Nhất Mỹ Nam của Tu Chân Giới, hào quang cùng ái mộ ít ai có thể bì kịp.
Nam nhân vĩ đại như vậy giờ đây lại nằm trên giường mình, một đêm cùng mình lăn qua lăn lại, không tiếc lời yêu thương thỏ thẻ bên tai, mỹ nhân đương nhiên cảm thấy tự hào không ít, nhẹ nhàng cúi xuống áp môi mình lên môi y, âm thầm khẳng định chủ quyền lên con người này. Mùi đàn hương thanh nhã từ đôi môi nam nhân có thể sánh ngang với bất kì loại men say thượng hạng trên đời, mỹ nhân càng hôn càng hài lòng, nghịch ngợm vươn răng ra day day nhè nhẹ. Khẽ tựa đầu lên khuôn ngực đầy đặn của đối phương, mỹ nhân nghịch ngợm cất giọng mũi pha chút nũng nịu, âu yếm kêu ra nhũ danh của y.
-Lam Hoán... Lam Hoán a....
Chính là không ngờ đến, nam nhân ngỡ rằng đang say ngủ bỗng choàng tỉnh, túm lấy eo mỹ nhân kéo vào trong giường, vòng đôi tay đầy cơ bắp ghim chặt lấy người trên ngực mình, một giây cũng không để đối phương có cơ hội trốn thoát. Đột nhiên bị người ôm đến phát đau, Giang Tông Chủ theo phản xạ uỷ khuất giãy dụa, như thói quen cao giọng ra lệnh:
-Ngươi buông ra!
-Không buông. -Thanh âm của nam nhân không có chút gì ngái ngủ, thay vào đó còn chứa không ít tiếu ý. Hoá ra y không hề ngủ, tất cả những gì hắn vụng trộm làm ban nãy đều bị y nhìn thấu. Giang Trừng nổi giận gặm gặm bắp tay như đá tảng của y, quắc mắt mắng:
-Không buông ta xách roi đánh ngươi! Lam Tông Chủ ngang nhiên ức hiếp người, còn ra thể thống gì nữa!
Giang Trừng giương ra Tử Điện trên tay, hua hua trước mặt Lam Hi Thần, nhăn mặt nhíu mày tỏ ý doạ dẫm. Cảnh này rơi vào mắt Lam Hi Thần không khác gì tiểu miêu làm nũng với chủ nhân, khiến y thực vui vẻ, nụ cười nở rộ trên gương mặt kiệt xuất.
-Lam mỗ không biết tiết tháo cũng là chuyện của nhà họ Lam, Giang Tông Chủ quản nhiều như vậy để làm gì? Dựa vào quãng thời gian ngài học tập tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngài chắc hẳn biết rõ, theo như gia huấn của Cô Tô Lam thị, ngoài các bậc tiền bối Lam gia, chỉ có phu nhân mới có được đặc quyền quản thúc Lam Tông Chủ.. Ai nha.. Lam mỗ mu muội, không biết Giang Tông Chủ đã hiểu rõ gia huấn mà vẫn còn muốn dạy dỗ ta, đây là có ý tứ gì a?
-Trượng phu thấy bất bình xuất đao tương trợ là chuyện thường tình, huống hồ người bị ức hiếp là ta, ta lại không được quyền phẫn nộ sao? Ta chính là sẽ trói ngươi lại giải về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho mấy lão già đó trừng trị ngươi! Tuyệt đối không phải... là ta muốn...trở thành...Tông chủ phu nhân đâu...
Âm thanh càng lúc càng bé dần, tỉ lệ thuận với những vệt đỏ hồng xuất hiện trên gò má của Giang Trừng. Lam Hi Thần yêu nhất chính là bộ dạng này của ái nhân, hào hứng mút mút cánh môi đỏ mọng, lại dịu dàng hôn lên khoé mắt đầy bất khuất của đối phương. Cử chỉ âu yếm tự nhiên từ Lam Hi Thần giống như dòng nước ấm bao lấy trái tim đang nhộn nhạo trong lồng ngực của Giang Trừng, khiến cho hắn ngay lập tức xụi lơ, nhoan ngoãn nằm yên trong lồng ngực y.
-Bởi vậy ta mới không buông, kiếp này dù có phải chịu thiên đao vạn quả, cũng sẽ không buông ngươi ra....-Lam Hi Thần khép mắt, hít hà hương sen thơm ngát trên thân thể bảo bối. Vẻ mặt của y cực kì hưởng thụ, không hiểu sao rơi vào mắt vị Tông Chủ lại thành bộ dáng hoa hoa công tử, chọc hắn phồng mồm trợn má nạt nộ:
-Hừ, công phu miệng lưỡi của ngươi quả thực không tệ, một câu này không biết đã nói qua bao nhiêu cô nương rồi..
Không khí lãng mạn bị Giang Trừng một cước đạp bung bét. Hắn giận dỗi đấm đá lung tung, tóc tai vừa mới chải chuốt gọn gàng vì thế lại rối loạn, trâm cài rơi đi đâu không biết. Lam Hi Thần biết hắn lại dỗi chuyện gì, muốn cười cũng không cười ra nổi, trong đầu hiện lên một chuỗi kí ức dài.
Đêm Thất Tịch hai năm trước, Thải Y Trấn theo thường lệ tổ chức lễ hội hoa đăng. Các môn sinh Cô Tô Lam thị được đặc cách tham gia, giờ giới nghiêm cũng được nới lỏng ra một canh giờ. Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện nhất quyết kéo y đi bằng được, giữa đường lại mải khanh khanh ta ta bỏ quên y. Đại mỹ nam một mình đi trên đường giữa không khí nhộn nhịp của lễ hội, đương nhiên là thu hút được không ít ánh nhìn. Lam Hi Thần còn đang mang lên đồng phục của Cô Tô Lam thị, một thân xán lạn ngời ngời, thiếu nữ trong bán kính nửa dặm đều bị y thu hút, bao vây lấy y không có một khe hở. Trong lúc nguy cấp, Lam Hi Thần bất chợt thấy được một chiếc thuyền hoa lệ trên sông, nơi mũi thuyền chạm khắc biểu tượng sen chín cánh của Vân Mộng Giang thị. Không còn cách nào khác, y đành vận dụng linh lực phi thân đi, nương nhờ thuyền của Giang gia tránh được một kiếp, đứng trên thuyền vuốt ngực mãi mới trấn tĩnh được.
Nào ngờ, chủ nhân của chiếc thuyền ngồi ở buồng trong lại chính là bảo bối của y, trông thấy một màn vừa rồi liền cười khẩy, thản nhiên rót rượu nhâm nhi bỏ y qua một bên. Y theo phép lịch sự tiến vào chào hỏi, hàn huyên một chút, không nghĩ đến thay vì chén trà lại cầm nhầm chén rượu của Giang Trừng, từ đó mà mất đi ý thức. Theo như lời của bảo bối, y sau chén rượu ấy liền như biến thành một người khác, ngang nhiên gạ gẫm hắn thi uống rượu. Hai người một lượt uống hết mười vò rượu, say đến không biết trời đất gì nữa, kéo nhau lên giường điên cuồng vài trận. Sáng sớm hôm sau, y tỉnh dậy, chính là thấy mình ôm Giang Tông Chủ đồng thời loã thể trên giường, tinh khí bán cương nằm sâu trong cơ thể hắn, thời điểm rút ra còn kéo theo không ít dịch thể ái muội.
Bảo bối sau khi tỉnh dậy chính là ngay lập tức rút kiếm muốn chém người, may mắn nơi kia vì quá đau nên tinh thần không ổn định, chém qua chém lại không tới chỗ y. Đả kích quá lớn này khiến Giang Tông Chủ đóng cửa trốn biệt trong Liên Hoa Ổ, kiên quyết từ mặt y một thời gian dài. Trong khi đó, Lam Hi Thần luôn cảm thấy áy náy, hết lần này đến lần khác mượn công vụ đến Vân Mộng, mong muốn gặp mặt tạ lỗi với hắn. Dây dưa qua bao nhiêu ngày tháng, hai người không biết thế nào lại phát sinh tình cảm, qua đi vài lần tỏ tình hụt của y cũng trở thành một đôi, ở bên nhau hạnh phúc cho đến tận bây giờ.
Y không nhớ quá nhiều chuyện xảy ra vào đêm ấy, chỉ biết rằng bản thân mình thực thoải mái, thực khoái lạc, muốn hắn hết lần này đến lần khác. Ba mươi mấy năm cấm dục, y chưa bao giờ biết được loại sự tình này lại đem đến khoái cảm như vậy. Lam Hi Thần chưa từng qua lại với nữ nhân, lại càng chưa có làm qua với nam nhân, nhưng y có thể chắc chắn, bảo bối là người duy nhất có thể mang đến cho y cảm giác ấy. Trừng Trừng của y đêm đó nhất định cũng rất hưởng thụ, ôm chặt lấy y nức nở cầu thao, còn chủ động khẩu giao cho y nữa. Lam Hi Thần từ khi ấy thay đổi hoàn toàn, ngay cả Giang Trừng cũng không còn cổ quái như trước. Chuyện bọn họ qua lại cũng chẳng coi là vẻ vang gì, mỗi lần hẹn hò không phải giữ bí mật tuyệt đối cũng phải lấy cớ đi săn đêm, khổ cực nhiều như lá cây trên rừng, không sao đếm hết được. Ngay cả Lam Hi Thần hôm nay đến được đây cũng phải lén lén lút lút, trời rạng sáng phải đi ngay, uyên ương mặn nồng chưa được bao lâu đã lại phải chia ly. Hiện tại, y chỉ muốn kéo dài thời gian thêm chút nữa, ôm bảo bối trong ngực thế này, nói những lời yêu thương chân thành nhất cho hắn nghe. Vậy mà hắn vẫn để bụng chuyện ngày đó y bị các cô nương săn đuổi, cho rằng y trêu hoa ghẹo nguyệt, thật khiến y muốn khóc ra được.
-A Trừng, ta chỉ có một mình ngươi thôi, đến bây giờ ngươi vẫn không chịu tin ta?
Lam Hi Thần ghé sát đến bên mặt Giang Trừng, cố tình để hắn thấy bộ dáng uỷ khuất của mình, vành mắt ửng đỏ lên thực sự rất đáng thương. Giang Tông Chủ cả đời chẳng biết nể nang ai, trông thấy ái nhân trưng ra vẻ mặt tiểu cẩu bị người ta ngược đãi, ổ bụng tự nhiên quặn đau từng trận.
-Ngươi xem, người bị bắt nạt là ta, tại sao người tỏ ra đáng thương lại là ngươi? Ngươi dụng đến chiêu này bức ép ta, ta còn có thể không tin ngươi bên trong một đằng bên ngoài một nhẽ ư?
Người này chính là như vậy, bộ dáng tiểu bạch thỏ hiền lành thiện lương, nội tâm lại thâm sâu khó lường, tuỳ thời có thể dễ dàng đàn áp người ta. Trong ấn tượng của mọi người, Lam Hi Thần luôn là bậc anh tài tâm sáng như gương, nhu tình như nước, một nụ cười thoáng qua cũng có thể khiến trăm hoa đua nở, lòng người xốn xang, vậy mà từ khi ở chung một chỗ, Giang Trừng mới nhận ra được không ít mặt "tốt đẹp" của y. Giang Tông Chủ ngày trước luôn ôm mộng một ngày nào đó mình có thể đảo chính, giành lại chút sĩ diện cho tổ tông Giang gia. Có đánh chết y cũng không dám tin, mình thế nhưng lại không bao giờ phản công nổi. Lam Hi Thần ngoài mặt lúc nào cũng tươi cười, còn có điểm giống thiếu nữ ngại ngùng, mong manh như hồ điệp trước gió, ẩn ẩn đằng sau lại là tiềm lực kinh người, thậm chí nếu muốn còn có thể nhân lúc ân ái ép chết bẹp hắn. Mỗi lần nghĩ đến việc mình phải nằm dưới thân người ta, Giang Trừng chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi, Lam Hi Thần xuống nước dỗ dành nịnh nọt bằng đủ phương cách, hắn mới tạm thời bỏ qua vấn đề này.
Bù đắp lại, Lam Hi Thần ở các phương diện khác lại nuông chiều hắn đến vô pháp vô thiên, phải chăng y là nữ nhân, người ngoài nhìn vào khẳng định sẽ nghĩ rằng, y chính là đối tượng hoàn hảo nhất cho vị trí Tông Chủ phu nhân, dung mạo tiêu hồn thực cốt, nhân tính hoà hảo bẩm sinh, đức độ phẩm hạnh chu toàn. Giang Trừng nghĩ thế nào cũng không ra, những tiêu chuẩn hắn đặt ra từ trước tới giờ với đối tượng song tu vẫn được bảo toàn hoàn hảo, chỉ không tính tới vấn đề giới tính lại đi chệch hướng đến hai vạn dặm...Lam Hi Thần ngày đó tỏ tình với hắn là nói "Dung mạo đoan chính, tính cách dịu dàng, cần kiệm đảm đang, gia thế trong sạch...ngươi vất vả tìm kiếm như vậy làm gì, còn chê người trước mặt ngươi không có đủ sao?".
Quả thật, luận về mặt nào Lam Hi Thần tuyệt đối không có đối thủ, Giang Trừng há miệng mắc quai, muốn vùng bỏ trốn, nhưng không làm sao thoát được khỏi ma trảo sức mạnh kinh người kia, còn bị dáng vẻ như thiếu nữ bị cường bạo của y làm mê muội. Hiện tại ngẫm lại, Giang Trừng thật không còn lời nào để nói, có muốn hối hận cũng đã muộn rồi.
Lam Hi Thần cũng không nói thêm gì nữa, buông người trong lòng ra, quay mặt vào bên trong giường đưa lưng về phía hắn.
"Dỗi rồi?"
Giang Trừng nhớ đến Kim Lăng lúc nhỏ, mỗi lần bị người bắt nạt không đánh lại được liền chạy về phòng, chui vào chăn lén khóc, ngoài hắn ra không ai kéo thằng bé ra được. Hắn đối với người khác có cứng rắn thế nào, cũng tuyệt nhiên không nỡ xuống tay với Kim Lăng. Giang Trừng từng nghĩ cả đời sẽ không có thể với ai đối đãi như với Kim Lăng, nhưng không hiểu sao ở thời điểm này nhìn thấy tấm lưng cô độc của người kia, lại có được loại cảm giác không đành lòng.
Y cũng thực... đáng thương đi...
Ngoài mặt y luôn tươi cười, với Cô Tô Lam thị hay bất cứ ai ở cùng, Lam Hi Thần đều là trụ cột đáng tin cậy, mang đến bình yên cùng hy vọng.. Bởi vì trách nhiệm trên vai, y gần như không bao giờ để lộ ra bi ai của mình, hỉ nộ ái ố giữ chặt trong tim, không giống như hắn muốn giận liền giận muốn đánh liền đánh. Ấn tượng của hắn về con người này chỉ có ôn nhu, ôn nhu, và ôn nhu, ngoài ra thì duy nhất còn có nụ cười dịu dàng mà thật buồn kia. Cảm xúc chừng ấy năm không có chỗ phát tiết, nội tâm con người này vì thế mà có bao nhiêu phong phú, hắn thật không dám tưởng tượng.
Ở bên Giang Trừng, y thế nhưng lại từng bước từng bước gỡ xuống chiếc mặt nạ của bản thân, cho hắn thấy những cảm xúc chôn chặt trong con người mình. Y mỗi khi tức giận thanh âm sẽ lên tông liên tục, y mỗi khi thương tâm sẽ quay mặt đi không đối diện với ai, y mỗi khi phát ghen đều sẽ trầm mặc ôm hắn ngồi trên giường nửa ngày trời, tất cả những cảm xúc đó, biểu hiện đó, Giang Trừng là người duy nhất có thể nhìn thấy.. Hắn bỗng giật mình nhận ra, mình trước đây không có cảm giác gì với y, là vì hắn chán ghét loại người với ai cũng thực dịu dàng như Lam Hi Thần. Hiện tại hắn đã khám phá ra những gam màu mới trong Lam Hi Thần, cảm thấy con người y có những khía cạnh thật mới mẻ. Bản chất y không tàn độc, không thích làm hại người khác, y chỉ là thật tệ trong việc thể hiện cảm xúc của mình. Lam Hi Thần khác Kim Quang Dao ở điểm này, không dùng sự ôn nhu của mình để lừa người. Nam nhân này khiến hắn cảm thấy thật an toàn khi ở bên cạnh, còn có hứng thú tìm hiểu nhiều điều hơn về y. Giang Trừng không cho rằng mình có thể nhìn thấu con người Lam Hi Thần, nhưng ít nhất hắn biết y sẽ không làm điều xấu. Vậy nên, hắn muốn ở bên y thật lâu, muốn cùng y làm tri kỷ, cùng y đi nốt quãng đường đời còn lại, bởi vì dù chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ tuyệt đối tin tưởng y.
-Huynh đệ các ngươi thật giống nhau, không biết thể hiện cảm xúc gì cả. Nhạt nhẽo!
Miệng thì nói vậy nhưng cánh tay Giang Trừng vẫn đi đến ôm eo Lam Hi Thần, từ đằng sau cắn một ngụm lên bả vai dày rộng của y.
-Ta vốn là không có ý ghét bỏ ngươi... Ta yêu thích ngươi.... Cũng muốn ngươi cả đời yêu thích ta.. Chỉ có mình ta a...
"Ưm.."
Hắn chưa có tỏ tình xong, thân người đã bị áp chặt xuống tấm nệm mềm mại, bờ môi cảm nhận được áp lực nặng nề miễn cưỡng mở ra. Cánh môi bị nam nhân càn quấy, hết day cắn lại mút mát, chẳng mấy chốc đã sưng mọng như trái chín, xinh đẹp kiều diễm mê người. Chiếc lưỡi ngọt ngào theo dẫn dụ của người kia chen vào khoang miệng y, cùng nhịp điệu nhu cắn sớm đã truyền đi cảm giác tê bại tiêu hồn. Dục vọng được khơi mào mang đến từng trận run rẩy, khiến Giang Trừng vô thức dán sát lên thân thể tráng kiện của đối phương, mong muốn tìm được một điểm tựa vững chắc. Lam Hi Thần hiểu được khát khao của ái nhân trong ngực, đem vòng tay âu yếm bao chắc lấy, ôn nhu hôn lên cần cổ trơn mịn của hắn, âm thầm lưu lại những ấn ký mờ nhạt. Bàn tay y trượt dọc theo thắt lưng mềm dẻo đi xuống cạp quần, qua vài động tác đã lột bỏ được cả tiết khố, đem cả hai ném xuống đất.
-Không nên... Ta còn công vụ cần xử lí.. Ưm... Kim Lăng sớm sẽ tới Liên Hoa Ổ.. A..Không nên để nó.. a.. thấy ngươi..
Lam Hi Thần làm bộ không nghe thấy, tay mạnh mẽ tách mở cặp đùi săn chắc của Giang Trừng, đem chúng áp chặt sang hai bên. Y gầm gừ xốc chăn lên, để lộ tinh khí đang bừng bừng khí thế của mình, gấp gáp ở bên tai hắn phả ra lửa nóng, qua thanh âm trầm thấp miễn cưỡng nhả ra được mấy từ:
-Ta yêu ngươi.. Ta muốn ngươi...
Giang Trừng trên thân y phục vẫn chỉnh tề, hạ thân lại một mảng trần trụi dâng lên trước tầm mắt của đối phương, toàn bộ kiều diễm đều bị y nhìn thấy, má bất giác nóng như gạch nung. Hắn chưa kịp phản kháng, Lam Hi Thần đã hạ thủ trước, ưu ái hôn lên nụ hoa giữa hai chân Giang Trừng, cẩn thận làm tiền diễn cho hắn. Qua một đêm kịch liệt, nơi đó không đến mức quá chặt chẽ, nhưng Lam Hi Thần vẫn muốn thực hiện đủ quy trình, tránh việc làm thương hắn.
Giang Trừng vừa cảm động vừa thẹn, xấu hổ quay mặt qua một bên, lại bị y kéo lại chứng kiến toàn bộ, bên trong theo phản xạ co rút lại mút chặt đầu lưỡi của người kia. Trước khi lí trí bị dục vọng nuốt chửng, hắn bất chợt cảm thấy thật tội lỗi, Lam Hi Thần trước đây đối với việc này không có chút kinh nghiệm nào, giờ đây lại có thể dùng vài đường cơ bản có thể không biết xấu hổ áp hắn lên giường thao thao thao, quả thật đã tiến được một bước rất dài. Nếu ngày đó hắn không trêu chọc y ném qua một quyển Long Dương đồ, y lại thực tâm chong đèn chuyên chú nghiên cứu, Lam Hi Thần cũng không đến nỗi bị nhuộm đen thế này, trở thành đại hắc lang đội lốt tiểu bạch thỏ a..
Giang Trừng thả lỏng thân người, cảm nhận hai rồi ba ngón tay tiến xuất trong cơ thể mình, không nhịn được đưa tay vuốt ve sườn mặt của ái nhân. Lam Hi Thần tận tình chăm sóc nụ hoa bên dưới cũng không quên nụ hoa phía trên, say sưa cùng Giang Trừng hôn môi, hạnh phúc đón nhận những cái vuốt ve âu yếm của hắn. Chẳng bao lâu sau, một ngón tay nữa lại chen vào, Giang Trừng thật sự không cười nổi, hai bàn tay ghim chặt vào đệm giường, chân vô thức mở rộng hơn tạo không gian cho bốn ngón tay sục khuấy. Điểm mẫn cảm trong vách tràng liên tục bị hai ngón tay đùa nghịch, tiếng rên rỉ kiều mỵ không kìm nén được cứ thế thoát ra từ cuống họng, nghe qua thực sự có mị lực, khiến cho tiểu Hi Thần bất giác lớn thêm một vòng.
Đến khi cảm giác được mình sắp tới giới hạn, Giang Trừng vội vã ngọ nguậy kêu người kia rời bỏ, đẩy y ngồi xuống giường, quỳ sấp xuống bên người khẩu giao cho y. Tinh khí của y vừa thô vừa nóng, hắn cố gắng lắm cũng chỉ nuốt vào được hai phần ba, một tay an ủi phân thân không được chăm sóc, tay kia ép khớp hàm mở ra lớn hơn mới có thể thuận lợi hô hấp. Thân thể kiện mĩ theo động tác bày ra một đường cong mê người, cặp mông thịt đầy đặn đưa lên cao ngất, vô thức nhịp nhàng đong đưa theo tiết tấu ở bên trên, ngay lập tức bị đối phương bắt bài được. Y nhanh chóng gạt vạt áo đang che chắn ở mông hắn sang một phía, ba ngón tay không báo trước thô lỗ xâm nhập vào nụ hoa ướt nhẹp, mang theo tiếu ý đâm rút cực nhanh, kéo theo không ít dịch thể trong suốt tinh tế chảy dọc theo bắp đùi. Bàn tay còn lại của y đan vào mái tóc rối loạn của Giang Trừng, phối hợp với nhịp mút mát của hắn đẩy cự vật nóng bỏng chạm tới yết hầu, khiến cả hai cùng lúc ngâm ra thành tiếng. Khoái cảm nóng rực từng chút từng chút một xâm chiếm thân thể, đem lí trí đánh vụn thành từng mảnh. Lam Hi Thần theo bản năng ngửa đầu rên hừ hừ qua cánh mũi, tư vị giống đực nồng đậm quyện vào không gian, làm nên một cảnh tượng phiến tình vô hạn.
Đến khi chiến binh bên dưới đã sẵn sàng ra trận, Lam Hi Thần đỡ ái nhân ngồi lên lòng mình, một bên không ngừng mát xa huyệt nhỏ, một bên nắm lấy vật giữa hai chân hắn yêu thương chăm sóc. Hơi thở nóng bỏng của Giang Trừng lưu chuyển trên gương mặt hoàn mỹ và xương quai xanh của y, khiến y thực hạnh phúc. Y mặc kệ ái nhân rải dấu hôn khắp người mình, tiếp tục hầu hạ hai địa phương kia, sau đó lại cùng hắn ngọt ngào hôn một trận. Qua một chút thời gian, thân thể ái nhân đột nhiên căng cứng, từng dòng dịch thể nóng bỏng hạ cánh trên ngực Lam Hi Thần, đem nó ướt đẫm thành một mảng ô uế. Y ngay lập tức chớp thời cơ này một đường nhấc bổng Giang Trừng áp lên tường, lực cánh tay kinh người giữ hắn lơ lửng trong không trung, hai chân vội vã quắp lấy bờ eo cứng rắn của y. Tinh khí không biết từ khi nào mạnh mẽ xỏ vào huyệt động sau cao trào đang co bóp từng trận kia, ngay lần đầu đã đi vào toàn bộ, đỉnh tới nơi cuối cùng trong con đường hẹp hòi ấy.
-Không!! Đừng mà!!
Giang Trừng còn đang mê man trong khoái lạc của cao trào, đột nhiên bị đâm vào mạnh bạo như thế, ngay lập tức không chống đỡ nổi cảm giác bị nhồi đầy. Dịch thể trắng đục liên tục chảy ra nơi lỗ nhỏ vừa đau vừa xót, giống như ống nước bị rò rỉ không tài nào dừng lại được, dâng lên từng trận khoái cảm xa lạ trong cơ thể hắn. Từ trước đến nay, Giang Trừng chưa bao giờ có được cảm giác điên cuồng như thế, không kìm nén được la hét thất thanh, bất chấp tất cả giãy dụa thoát ra. Thế nhưng, hắn nhanh chóng liền nhận thức được, bản thân mình đã bị Lam Hi Thần ghim chặt trên tường, căn bản không có cơ hội trốn thoát. Nước mắt sinh lý theo khoái cảm tăng cấp tràn ra ướt đẫm mặt, giọng nói khản đặc lại mãi mới nói lên thành câu:
-Ngươi buông... Phía trước của ta.. Sắp hỏng rồi...
Đáng sợ là, Lam Hi Thần ở thời điểm bị tình dục chi phối, cư nhiên sẽ biến thành một con người rất khác. Y nhẹ nhàng rời đi một cánh tay, ấy vậy mà vẫn có thể giữ chặt lấy hắn ở trên tường, làm Giang Trừng sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch. Bàn tay có vài vết chai của y đi xuống vuốt ve vật đáng thương kẹp giữa hai người, ngón trỏ ấn ấn lỗ nhỏ đang rỉ ra không ít tinh dịch, đem nó đến bên môi liếm láp, môi cong lên thành một nụ cười đẫm sắc dục. Đôi mắt trong veo của y mờ đục đi, tựa như cái đầm lầy không đáy không thể nhìn ra ý tứ gì trong đó. Thanh âm thoát ra từ đôi môi hoàn mỹ của y cũng hàm chứa không ít ẩn nhẫn.
-Thực ngon miệng...
Lam Hi Thần trông nét mặt sợ hãi của ái nhân, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng như nước. Y áp sát người lại đặt lên môi hắn một nụ hôn đầy mĩ vị, bên dưới vẫn không ngừng xỏ xuyên, đè ép điểm mẫn cảm trong nội vách tường nóng rực. Bởi vì cơ thể vẫn đang duy trì trạng thái cao trào, bên trong Giang Trừng vô thức co giật từng hồi, mát xa vật bên trong thoải mái vô cùng. Lam Hi Thần không ngờ xúc cảm lại kịch liệt như vậy, nhắm mắt đâm chọc đến nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, thắt lưng âm thầm đong đưa thay đổi góc độ, chọc khuấy đến từng ngóc ngách, đem cả hai dung hợp đến không có một khe hở.
Cảm giác của Lam Hi Thần thời điểm này chính là sướng, sướng đến phát điên, càng làm càng nghiện, chỉ thiếu nước đem Giang Trừng xé toạc thành hai nửa. Y nhanh tay lật người hắn, đẩy Giang Trừng áp chặt lên tường, hướng cặp mông tròn mẩy về phía y. Cự vật ở tư thế thích hợp đi vào càng sâu, trên điểm nhỏ gờ lên trong vách tràng điên cuồng ma qua sát lại, nhấn chìm người bên dưới trong ái tình mê loạn. Giang Trừng ở trong cái ôm ấm áp của nam nhân bị thao đến không biết gì nữa, cần cổ trắng ngần ngả ra sau mệt mỏi tựa vào bả vai dày rộng của y, khuôn miệng hơi hé phát ra âm thanh kiều mị. Vật nhỏ phía trước bị đè ép trên tường vẽ ra những vệt nước lóng lánh, ở trạng thái bán cương không ngừng nhỏ ra "nước mắt", đáng yêu đến cực điểm.
Lam Hi Thần đương nhiên trông thấy điều này, vô thanh vô tức luồn tay xuống bắt lấy nó. Ngón tay luyện đàn lâu năm cẩn trọng bóp chặt lấy phần đỉnh rỉ nước, bàn tay trái mạnh mẽ giữ chắc lấy côn trụ không ngừng vuốt ve, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bởi vì khoái cảm trước sau cùng lúc đánh tới, thân thể Giang Trừng lại một lần nữa đạt cao trào, vách tràng nóng bỏng co rút lại từng hồi giống như muốn nghiền nát vật bên trong, Lam Hi Thần sung sướng ngâm ra một hơi thật dài..
-Ngươi... không... ta muốn xuất... mau cho ta xuất...
Ngỡ rằng người kia đã tới, Giang Trừng không thể ngờ y rốt cuộc vẫn kìm lại được, ở trong cơ thể co giật liên hồi của hắn đâm vào rút ra. Hắn không thể chịu đựng nổi, nơi phía trước không được giải phóng đã run rẩy đến phát đau, nơi phía sau cơ hồ cũng không thể tiếp nhận được nữa, vậy mà người kia vẫn chưa tận hứng. Giang Trừng nức nở cầu xin Lam Hi Thần mau rời bỏ, móng tay ở trên lưng y bấu ra những vệt dài.
-Ngươi.. mau ra đi... a... Ngươi không ra... đời này đừng hòng trèo lên giường ta nữa..Buông...
-Ta sắp tới rồi...hừ... Ngươi nhẫn một chút.. Chúng ta cùng nhau tới...
-Ngươi! Ngươi điên..a...
Nhịp tiến xuất đột nhiên tăng gấp đôi khiến Giang Trừng không chống đỡ kịp, há miệng la hét thất thanh. Đến khi điểm mẫn cảm bị thúc tới lần cuối cùng, địa phương phía dưới vừa được buông bỏ ngay lập tức xuất ra từng dòng trắng đục, đồng loạt rơi xuống trên mặt hắn. Giang Trừng trong mê man chính là đột nhiên ngã sấp xuống giường, khuôn miệng đỏ hồng vô thức mở ra, đón lấy thuỷ lưu nóng bỏng tràn vào bên trong, vô lực đem tất cả nuốt xuống. Hai mắt hắn mờ đục đi, đầu óc quay cuồng không chống đỡ được, ý thức nhanh chóng vỡ tan thành mảnh vụn.
Khi hắn tỉnh lại, thân thể ngập tràn tinh dịch đã được thanh lý sạch sẽ. Người kia đang ôm hắn ngồi ở trên giường, như cũ đặt từng nụ hôn dịu dàng lên môi hắn. Giang Trừng mệt nhọc tựa lên vai y, trong âm thầm hôn đáp trả y, ngay lúc y không ngờ cắn mạnh vào vành môi tinh tế, hương vị rỉ sắt ngay lập tức ngập tràn trong khoang miệng, khiến Giang Trừng không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
-Ngươi... ah ha..
Lam Hi Thần mặc kệ vết thương trên môi tiếp tục hôn vào. Thẳng đến khi Giang Trừng sắp không thở nổi nữa, y mới hài lòng buông ra, trước lúc rời đi còn mút nhẹ cánh môi sưng phù của hắn.
-Ngươi xấu xa a! Ta chính là đã nhìn lầm ngươi!
Giang Tông Chủ nhớ lại một màn điên cuồng ban nãy, xấu hổ đến mức vành mắt cũng phiếm hồng. Lam Hi Thần hữu lực nắn bóp cánh mông săn chắc của hắn, sống mũi cao ngất cọ cọ bên sườn mặt láng mịn, thanh âm có đến tám phần là sủng ái.
-A Trừng cũng rất hưởng thụ mà... Bên trong cắn chặt đến mức muốn đem tinh khí của ta cắn rời... Rốt cuộc ai mới là người xấu xa nha?
-Không có! Đem thứ hung khí đó cắn đứt mới là tốt, sau này ngươi khỏi cần dùng nó mê hoặc.. à không... hành hung người khác...
Lam Hi Thần thấy bảo bối lỡ lời, quay mặt sang một bên cười rộ lên thành tiếng. Y thu thập lại được mình mới quay lại kéo người trong lòng dựa sát hơn, yêu thương hôn hôn hai má đỏ hồng của hắn.
-Ta xin lỗi.. Lần này quả thực có chút mạnh bạo, sau này ta sẽ lưu ý chiếu cố cảm nhận của ngươi hơn. Ngươi sẽ không thực sự cắn đứt nó chứ?
-Lời xin lỗi không có thành ý, ta không thèm!
Giang Trừng dẩu môi quay mặt đi, làm bộ không chú ý đến y. Lam Hi Thần suy nghĩ một lát, ở bên tai Giang Trừng khẽ thì thầm vài câu. Ngay sau đó, nộ khí trong hắn bất chợt tắt lịm, khoé môi rộ lên nụ cười sảng khoái. Hắn vui vẻ đẩy ngã Lam Hi Thần xuống giường, cùng hắn hôn qua hôn lại, hôn đến quên đi cả thời gian.
Hai người lăn lộn trên giường một lúc, sau đó mới ôm nhau xuống giường mặc y phục. Lam Hi Thần từ đầu đến cuối giúp bảo bối mặc đồ đều mỉm cười xán lạn, buộc đến đai lưng còn lợi dụng tình huống vụng trộm ôm người kia một cái. Giang Trừng phụng phịu hết mắng chửi lại quay sang doạ đánh y, nhưng khi đổi lại là hắn giúp y khoác áo, đeo đai lưng, cũng ở trên người y cắn cắn vài ngụm. Y phục đã chỉnh tề, Lam Hi Thần lại kéo hắn vào ngực âu yếm, dồn sức ôm hắn thật chắc trong lòng, nụ hôn tình tứ nhẹ nhàng hạ cánh trên đỉnh đầu, truyền đi những trận tê ngứa ngọt ngào.
-Ta không muốn rời đi, chỉ muốn ôm
ngươi thế này mãi thôi a..
Giang Trừng vốn là muốn phản bác lại, nghĩ nghĩ rồi lại thôi. Bàn tay hắn đặt trên thắt lưng người kia chậm chạp siết nhẹ, mặt áp trên lồng ngực rộng lớn khẽ dụi dụi vài cái. Lam Hi Thần đương nhiêu cảm nhận được, không nói thêm gì nữa, sủng ái vuốt ve sống lưng mềm dẻo của hắn, nụ cười trên mặt rộ lên mấy phần.
Mãi cho đến khi Giang Trừng ra đến cửa phòng, người kia vẫn ở sau lưng hắn bám dính như keo, mặt tì vào bả vai hắn nặng nề đến phát đau, thật khiến hắn không chịu nổi. Cánh cửa phòng được mở ra, Giang Tông Chủ nhất quyết một đường đạp y ra ngoài, khí thế hừng hực chảy thành dòng trong hai con mắt. Chính là hắn không ngờ đến, ở ngoài cửa cư nhiên có người đang đứng chờ, nhìn thấy một màn ân ái của hai người sửng sốt đến độ đánh rơi cả miếng bánh đang chuẩn bị đút cho Tiên Tử:
-Cữu cữu... Lam Tông Chủ... Hai người...
-Kim Lăng... Ta...
Giang Trừng đã nhìn thấy vài tia đỏ ngầu trong mắt Kim Lăng, trong lòng chợt nghĩ...
Không xong rồi.
Giang Tông Chủ tĩnh thất.
Lặng lẽ vén tấm mạn mỏng tang trước đầu giường, mỹ nhân nhẹ nhàng bước xuống thảm lông mềm mại, thong thả thu nhặt từng mảnh y phục vương vãi trên mặt đất. Dường như không hề bận tâm thân mình trần trụi, mỹ nhân thản nhiên đi lại trong phòng bài bố lại đồ vật tán loạn, sau cùng mới tiến tới mở cánh tủ gỗ lấy ra hai bộ y phục mới. Khói trầm hương từ trong lư phảng phất mớn trớn trên da thịt nhẵn mịn, nương theo ánh nến nhạt nhoà vuốt ve bờ eo tráng kiện đầy mỹ lệ. Song mông hài hoà theo động tác cúi người của mỹ nhân khẽ mở ra như đoá liên hoa tinh khiết, một lượt phơi bày cảnh tượng kiều diễm không một chút che đậy, khiến cho ai đó ở nơi xa âm thầm hút từng ngụm không khí.
Mỹ nhân không biết rằng có ánh mắt nhìn lén mình, say sưa lựa đồ mặc lên người, ngồi xuống trước gương đồng chải chuốt mái tóc mềm, còn cẩn thận mang lên một chiếc trâm cài bằng bạc tinh xảo. Ngắm nghía mình trong gương một hồi, mỹ nhân nặng nhọc nhấc bờ eo mỏi nhừ đứng lên, đi đến bên án thư chất đầy công văn, nhẹ nhàng rút ra một tờ giấy nhỏ, nhanh chóng đem nó đến bên cửa sổ.
Bên ngoài trời đã sắp sáng, mặt trăng nơi đường chân trời chỉ còn lại là một đám sương trắng mờ ảo. Mỹ nhân khẽ cong môi huýt ra một tiếng sáo, một cái bóng trắng theo hiệu lệnh lao ra từ màn đêm đáp xuống bên khung cửa. Dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của con tuyết ưng, mỹ nhân cuộn chặt mảnh giấy buộc vào một bên chân nó, ưu nhã đặt ngón tay lên môi huýt ra một giai điệu ngắn. Cái bóng trắng ngay lập tức giang lên đôi cánh rộng, lấy đà bay vụt đi, chỉ còn vài sợi lông vũ khẽ xoay tròn trong không khí. Mỹ nhân nhìn theo bóng dáng đã khuất đi vào màn đêm thêm một lúc nữa, mới yên tâm khép chặt lại cánh cửa, trở lại vào bên trong tĩnh thất.
Qua một cái đảo mắt, ánh nhìn của mỹ nhân vô tình lướt qua đôi hài nam màu trắng nằm lăn lóc bên cạnh giường. Nơi đáy mắt thoáng rung động như mặt nước dưới mũi con thuyền, gò má bắt đầu xuất hiện những mảng phấn hồng nhàn nhạt. Mỹ nhân rốt cuộc vẫn là nhịn không được chỉnh lại vị trí đôi hài, mang một bộ y phục gấp nếp cẩn thận đến bên giường, vô thanh vô thức ngồi xuống.
Đằng sau tấm mạn xa hoa, một nam nhân đang mê man trong trong mộng đẹp, thân thể kiện mỹ được khéo léo che phủ bởi tấm chăn lụa mỏng, chỉ lộ ra bờ vai trần quyến rũ. Gương mặt say ngủ của nam nhân cùng tư thế ngủ của y toát nên vẻ chính trực đặc hữu, an tĩnh siêu thực như một vị tiên tử thanh sạch không vướng chút bụi trần. So với mỹ nhân, nam nhân nói giảm nói tránh cũng là bảy tám phần lấn át, nhan sắc phi thường tản ra nhu quang ấm áp, ngay tại ánh nhìn đầu tiên có thể đem đến cho người đối diện thật nhiều hảo cảm. Ngũ quan sắc sảo cương trực hài hoà quyện lại với những đường nét thanh tú, nếu có đầu thai lại khẳng định cũng không hề thua kém bất kì nữ nhân nào trong thiên hạ. Bất quá ở thời điểm hiện tại, y đã là Đệ Nhất Mỹ Nam của Tu Chân Giới, hào quang cùng ái mộ ít ai có thể bì kịp.
Nam nhân vĩ đại như vậy giờ đây lại nằm trên giường mình, một đêm cùng mình lăn qua lăn lại, không tiếc lời yêu thương thỏ thẻ bên tai, mỹ nhân đương nhiên cảm thấy tự hào không ít, nhẹ nhàng cúi xuống áp môi mình lên môi y, âm thầm khẳng định chủ quyền lên con người này. Mùi đàn hương thanh nhã từ đôi môi nam nhân có thể sánh ngang với bất kì loại men say thượng hạng trên đời, mỹ nhân càng hôn càng hài lòng, nghịch ngợm vươn răng ra day day nhè nhẹ. Khẽ tựa đầu lên khuôn ngực đầy đặn của đối phương, mỹ nhân nghịch ngợm cất giọng mũi pha chút nũng nịu, âu yếm kêu ra nhũ danh của y.
-Lam Hoán... Lam Hoán a....
Chính là không ngờ đến, nam nhân ngỡ rằng đang say ngủ bỗng choàng tỉnh, túm lấy eo mỹ nhân kéo vào trong giường, vòng đôi tay đầy cơ bắp ghim chặt lấy người trên ngực mình, một giây cũng không để đối phương có cơ hội trốn thoát. Đột nhiên bị người ôm đến phát đau, Giang Tông Chủ theo phản xạ uỷ khuất giãy dụa, như thói quen cao giọng ra lệnh:
-Ngươi buông ra!
-Không buông. -Thanh âm của nam nhân không có chút gì ngái ngủ, thay vào đó còn chứa không ít tiếu ý. Hoá ra y không hề ngủ, tất cả những gì hắn vụng trộm làm ban nãy đều bị y nhìn thấu. Giang Trừng nổi giận gặm gặm bắp tay như đá tảng của y, quắc mắt mắng:
-Không buông ta xách roi đánh ngươi! Lam Tông Chủ ngang nhiên ức hiếp người, còn ra thể thống gì nữa!
Giang Trừng giương ra Tử Điện trên tay, hua hua trước mặt Lam Hi Thần, nhăn mặt nhíu mày tỏ ý doạ dẫm. Cảnh này rơi vào mắt Lam Hi Thần không khác gì tiểu miêu làm nũng với chủ nhân, khiến y thực vui vẻ, nụ cười nở rộ trên gương mặt kiệt xuất.
-Lam mỗ không biết tiết tháo cũng là chuyện của nhà họ Lam, Giang Tông Chủ quản nhiều như vậy để làm gì? Dựa vào quãng thời gian ngài học tập tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngài chắc hẳn biết rõ, theo như gia huấn của Cô Tô Lam thị, ngoài các bậc tiền bối Lam gia, chỉ có phu nhân mới có được đặc quyền quản thúc Lam Tông Chủ.. Ai nha.. Lam mỗ mu muội, không biết Giang Tông Chủ đã hiểu rõ gia huấn mà vẫn còn muốn dạy dỗ ta, đây là có ý tứ gì a?
-Trượng phu thấy bất bình xuất đao tương trợ là chuyện thường tình, huống hồ người bị ức hiếp là ta, ta lại không được quyền phẫn nộ sao? Ta chính là sẽ trói ngươi lại giải về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho mấy lão già đó trừng trị ngươi! Tuyệt đối không phải... là ta muốn...trở thành...Tông chủ phu nhân đâu...
Âm thanh càng lúc càng bé dần, tỉ lệ thuận với những vệt đỏ hồng xuất hiện trên gò má của Giang Trừng. Lam Hi Thần yêu nhất chính là bộ dạng này của ái nhân, hào hứng mút mút cánh môi đỏ mọng, lại dịu dàng hôn lên khoé mắt đầy bất khuất của đối phương. Cử chỉ âu yếm tự nhiên từ Lam Hi Thần giống như dòng nước ấm bao lấy trái tim đang nhộn nhạo trong lồng ngực của Giang Trừng, khiến cho hắn ngay lập tức xụi lơ, nhoan ngoãn nằm yên trong lồng ngực y.
-Bởi vậy ta mới không buông, kiếp này dù có phải chịu thiên đao vạn quả, cũng sẽ không buông ngươi ra....-Lam Hi Thần khép mắt, hít hà hương sen thơm ngát trên thân thể bảo bối. Vẻ mặt của y cực kì hưởng thụ, không hiểu sao rơi vào mắt vị Tông Chủ lại thành bộ dáng hoa hoa công tử, chọc hắn phồng mồm trợn má nạt nộ:
-Hừ, công phu miệng lưỡi của ngươi quả thực không tệ, một câu này không biết đã nói qua bao nhiêu cô nương rồi..
Không khí lãng mạn bị Giang Trừng một cước đạp bung bét. Hắn giận dỗi đấm đá lung tung, tóc tai vừa mới chải chuốt gọn gàng vì thế lại rối loạn, trâm cài rơi đi đâu không biết. Lam Hi Thần biết hắn lại dỗi chuyện gì, muốn cười cũng không cười ra nổi, trong đầu hiện lên một chuỗi kí ức dài.
Đêm Thất Tịch hai năm trước, Thải Y Trấn theo thường lệ tổ chức lễ hội hoa đăng. Các môn sinh Cô Tô Lam thị được đặc cách tham gia, giờ giới nghiêm cũng được nới lỏng ra một canh giờ. Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện nhất quyết kéo y đi bằng được, giữa đường lại mải khanh khanh ta ta bỏ quên y. Đại mỹ nam một mình đi trên đường giữa không khí nhộn nhịp của lễ hội, đương nhiên là thu hút được không ít ánh nhìn. Lam Hi Thần còn đang mang lên đồng phục của Cô Tô Lam thị, một thân xán lạn ngời ngời, thiếu nữ trong bán kính nửa dặm đều bị y thu hút, bao vây lấy y không có một khe hở. Trong lúc nguy cấp, Lam Hi Thần bất chợt thấy được một chiếc thuyền hoa lệ trên sông, nơi mũi thuyền chạm khắc biểu tượng sen chín cánh của Vân Mộng Giang thị. Không còn cách nào khác, y đành vận dụng linh lực phi thân đi, nương nhờ thuyền của Giang gia tránh được một kiếp, đứng trên thuyền vuốt ngực mãi mới trấn tĩnh được.
Nào ngờ, chủ nhân của chiếc thuyền ngồi ở buồng trong lại chính là bảo bối của y, trông thấy một màn vừa rồi liền cười khẩy, thản nhiên rót rượu nhâm nhi bỏ y qua một bên. Y theo phép lịch sự tiến vào chào hỏi, hàn huyên một chút, không nghĩ đến thay vì chén trà lại cầm nhầm chén rượu của Giang Trừng, từ đó mà mất đi ý thức. Theo như lời của bảo bối, y sau chén rượu ấy liền như biến thành một người khác, ngang nhiên gạ gẫm hắn thi uống rượu. Hai người một lượt uống hết mười vò rượu, say đến không biết trời đất gì nữa, kéo nhau lên giường điên cuồng vài trận. Sáng sớm hôm sau, y tỉnh dậy, chính là thấy mình ôm Giang Tông Chủ đồng thời loã thể trên giường, tinh khí bán cương nằm sâu trong cơ thể hắn, thời điểm rút ra còn kéo theo không ít dịch thể ái muội.
Bảo bối sau khi tỉnh dậy chính là ngay lập tức rút kiếm muốn chém người, may mắn nơi kia vì quá đau nên tinh thần không ổn định, chém qua chém lại không tới chỗ y. Đả kích quá lớn này khiến Giang Tông Chủ đóng cửa trốn biệt trong Liên Hoa Ổ, kiên quyết từ mặt y một thời gian dài. Trong khi đó, Lam Hi Thần luôn cảm thấy áy náy, hết lần này đến lần khác mượn công vụ đến Vân Mộng, mong muốn gặp mặt tạ lỗi với hắn. Dây dưa qua bao nhiêu ngày tháng, hai người không biết thế nào lại phát sinh tình cảm, qua đi vài lần tỏ tình hụt của y cũng trở thành một đôi, ở bên nhau hạnh phúc cho đến tận bây giờ.
Y không nhớ quá nhiều chuyện xảy ra vào đêm ấy, chỉ biết rằng bản thân mình thực thoải mái, thực khoái lạc, muốn hắn hết lần này đến lần khác. Ba mươi mấy năm cấm dục, y chưa bao giờ biết được loại sự tình này lại đem đến khoái cảm như vậy. Lam Hi Thần chưa từng qua lại với nữ nhân, lại càng chưa có làm qua với nam nhân, nhưng y có thể chắc chắn, bảo bối là người duy nhất có thể mang đến cho y cảm giác ấy. Trừng Trừng của y đêm đó nhất định cũng rất hưởng thụ, ôm chặt lấy y nức nở cầu thao, còn chủ động khẩu giao cho y nữa. Lam Hi Thần từ khi ấy thay đổi hoàn toàn, ngay cả Giang Trừng cũng không còn cổ quái như trước. Chuyện bọn họ qua lại cũng chẳng coi là vẻ vang gì, mỗi lần hẹn hò không phải giữ bí mật tuyệt đối cũng phải lấy cớ đi săn đêm, khổ cực nhiều như lá cây trên rừng, không sao đếm hết được. Ngay cả Lam Hi Thần hôm nay đến được đây cũng phải lén lén lút lút, trời rạng sáng phải đi ngay, uyên ương mặn nồng chưa được bao lâu đã lại phải chia ly. Hiện tại, y chỉ muốn kéo dài thời gian thêm chút nữa, ôm bảo bối trong ngực thế này, nói những lời yêu thương chân thành nhất cho hắn nghe. Vậy mà hắn vẫn để bụng chuyện ngày đó y bị các cô nương săn đuổi, cho rằng y trêu hoa ghẹo nguyệt, thật khiến y muốn khóc ra được.
-A Trừng, ta chỉ có một mình ngươi thôi, đến bây giờ ngươi vẫn không chịu tin ta?
Lam Hi Thần ghé sát đến bên mặt Giang Trừng, cố tình để hắn thấy bộ dáng uỷ khuất của mình, vành mắt ửng đỏ lên thực sự rất đáng thương. Giang Tông Chủ cả đời chẳng biết nể nang ai, trông thấy ái nhân trưng ra vẻ mặt tiểu cẩu bị người ta ngược đãi, ổ bụng tự nhiên quặn đau từng trận.
-Ngươi xem, người bị bắt nạt là ta, tại sao người tỏ ra đáng thương lại là ngươi? Ngươi dụng đến chiêu này bức ép ta, ta còn có thể không tin ngươi bên trong một đằng bên ngoài một nhẽ ư?
Người này chính là như vậy, bộ dáng tiểu bạch thỏ hiền lành thiện lương, nội tâm lại thâm sâu khó lường, tuỳ thời có thể dễ dàng đàn áp người ta. Trong ấn tượng của mọi người, Lam Hi Thần luôn là bậc anh tài tâm sáng như gương, nhu tình như nước, một nụ cười thoáng qua cũng có thể khiến trăm hoa đua nở, lòng người xốn xang, vậy mà từ khi ở chung một chỗ, Giang Trừng mới nhận ra được không ít mặt "tốt đẹp" của y. Giang Tông Chủ ngày trước luôn ôm mộng một ngày nào đó mình có thể đảo chính, giành lại chút sĩ diện cho tổ tông Giang gia. Có đánh chết y cũng không dám tin, mình thế nhưng lại không bao giờ phản công nổi. Lam Hi Thần ngoài mặt lúc nào cũng tươi cười, còn có điểm giống thiếu nữ ngại ngùng, mong manh như hồ điệp trước gió, ẩn ẩn đằng sau lại là tiềm lực kinh người, thậm chí nếu muốn còn có thể nhân lúc ân ái ép chết bẹp hắn. Mỗi lần nghĩ đến việc mình phải nằm dưới thân người ta, Giang Trừng chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi, Lam Hi Thần xuống nước dỗ dành nịnh nọt bằng đủ phương cách, hắn mới tạm thời bỏ qua vấn đề này.
Bù đắp lại, Lam Hi Thần ở các phương diện khác lại nuông chiều hắn đến vô pháp vô thiên, phải chăng y là nữ nhân, người ngoài nhìn vào khẳng định sẽ nghĩ rằng, y chính là đối tượng hoàn hảo nhất cho vị trí Tông Chủ phu nhân, dung mạo tiêu hồn thực cốt, nhân tính hoà hảo bẩm sinh, đức độ phẩm hạnh chu toàn. Giang Trừng nghĩ thế nào cũng không ra, những tiêu chuẩn hắn đặt ra từ trước tới giờ với đối tượng song tu vẫn được bảo toàn hoàn hảo, chỉ không tính tới vấn đề giới tính lại đi chệch hướng đến hai vạn dặm...Lam Hi Thần ngày đó tỏ tình với hắn là nói "Dung mạo đoan chính, tính cách dịu dàng, cần kiệm đảm đang, gia thế trong sạch...ngươi vất vả tìm kiếm như vậy làm gì, còn chê người trước mặt ngươi không có đủ sao?".
Quả thật, luận về mặt nào Lam Hi Thần tuyệt đối không có đối thủ, Giang Trừng há miệng mắc quai, muốn vùng bỏ trốn, nhưng không làm sao thoát được khỏi ma trảo sức mạnh kinh người kia, còn bị dáng vẻ như thiếu nữ bị cường bạo của y làm mê muội. Hiện tại ngẫm lại, Giang Trừng thật không còn lời nào để nói, có muốn hối hận cũng đã muộn rồi.
Lam Hi Thần cũng không nói thêm gì nữa, buông người trong lòng ra, quay mặt vào bên trong giường đưa lưng về phía hắn.
"Dỗi rồi?"
Giang Trừng nhớ đến Kim Lăng lúc nhỏ, mỗi lần bị người bắt nạt không đánh lại được liền chạy về phòng, chui vào chăn lén khóc, ngoài hắn ra không ai kéo thằng bé ra được. Hắn đối với người khác có cứng rắn thế nào, cũng tuyệt nhiên không nỡ xuống tay với Kim Lăng. Giang Trừng từng nghĩ cả đời sẽ không có thể với ai đối đãi như với Kim Lăng, nhưng không hiểu sao ở thời điểm này nhìn thấy tấm lưng cô độc của người kia, lại có được loại cảm giác không đành lòng.
Y cũng thực... đáng thương đi...
Ngoài mặt y luôn tươi cười, với Cô Tô Lam thị hay bất cứ ai ở cùng, Lam Hi Thần đều là trụ cột đáng tin cậy, mang đến bình yên cùng hy vọng.. Bởi vì trách nhiệm trên vai, y gần như không bao giờ để lộ ra bi ai của mình, hỉ nộ ái ố giữ chặt trong tim, không giống như hắn muốn giận liền giận muốn đánh liền đánh. Ấn tượng của hắn về con người này chỉ có ôn nhu, ôn nhu, và ôn nhu, ngoài ra thì duy nhất còn có nụ cười dịu dàng mà thật buồn kia. Cảm xúc chừng ấy năm không có chỗ phát tiết, nội tâm con người này vì thế mà có bao nhiêu phong phú, hắn thật không dám tưởng tượng.
Ở bên Giang Trừng, y thế nhưng lại từng bước từng bước gỡ xuống chiếc mặt nạ của bản thân, cho hắn thấy những cảm xúc chôn chặt trong con người mình. Y mỗi khi tức giận thanh âm sẽ lên tông liên tục, y mỗi khi thương tâm sẽ quay mặt đi không đối diện với ai, y mỗi khi phát ghen đều sẽ trầm mặc ôm hắn ngồi trên giường nửa ngày trời, tất cả những cảm xúc đó, biểu hiện đó, Giang Trừng là người duy nhất có thể nhìn thấy.. Hắn bỗng giật mình nhận ra, mình trước đây không có cảm giác gì với y, là vì hắn chán ghét loại người với ai cũng thực dịu dàng như Lam Hi Thần. Hiện tại hắn đã khám phá ra những gam màu mới trong Lam Hi Thần, cảm thấy con người y có những khía cạnh thật mới mẻ. Bản chất y không tàn độc, không thích làm hại người khác, y chỉ là thật tệ trong việc thể hiện cảm xúc của mình. Lam Hi Thần khác Kim Quang Dao ở điểm này, không dùng sự ôn nhu của mình để lừa người. Nam nhân này khiến hắn cảm thấy thật an toàn khi ở bên cạnh, còn có hứng thú tìm hiểu nhiều điều hơn về y. Giang Trừng không cho rằng mình có thể nhìn thấu con người Lam Hi Thần, nhưng ít nhất hắn biết y sẽ không làm điều xấu. Vậy nên, hắn muốn ở bên y thật lâu, muốn cùng y làm tri kỷ, cùng y đi nốt quãng đường đời còn lại, bởi vì dù chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ tuyệt đối tin tưởng y.
-Huynh đệ các ngươi thật giống nhau, không biết thể hiện cảm xúc gì cả. Nhạt nhẽo!
Miệng thì nói vậy nhưng cánh tay Giang Trừng vẫn đi đến ôm eo Lam Hi Thần, từ đằng sau cắn một ngụm lên bả vai dày rộng của y.
-Ta vốn là không có ý ghét bỏ ngươi... Ta yêu thích ngươi.... Cũng muốn ngươi cả đời yêu thích ta.. Chỉ có mình ta a...
"Ưm.."
Hắn chưa có tỏ tình xong, thân người đã bị áp chặt xuống tấm nệm mềm mại, bờ môi cảm nhận được áp lực nặng nề miễn cưỡng mở ra. Cánh môi bị nam nhân càn quấy, hết day cắn lại mút mát, chẳng mấy chốc đã sưng mọng như trái chín, xinh đẹp kiều diễm mê người. Chiếc lưỡi ngọt ngào theo dẫn dụ của người kia chen vào khoang miệng y, cùng nhịp điệu nhu cắn sớm đã truyền đi cảm giác tê bại tiêu hồn. Dục vọng được khơi mào mang đến từng trận run rẩy, khiến Giang Trừng vô thức dán sát lên thân thể tráng kiện của đối phương, mong muốn tìm được một điểm tựa vững chắc. Lam Hi Thần hiểu được khát khao của ái nhân trong ngực, đem vòng tay âu yếm bao chắc lấy, ôn nhu hôn lên cần cổ trơn mịn của hắn, âm thầm lưu lại những ấn ký mờ nhạt. Bàn tay y trượt dọc theo thắt lưng mềm dẻo đi xuống cạp quần, qua vài động tác đã lột bỏ được cả tiết khố, đem cả hai ném xuống đất.
-Không nên... Ta còn công vụ cần xử lí.. Ưm... Kim Lăng sớm sẽ tới Liên Hoa Ổ.. A..Không nên để nó.. a.. thấy ngươi..
Lam Hi Thần làm bộ không nghe thấy, tay mạnh mẽ tách mở cặp đùi săn chắc của Giang Trừng, đem chúng áp chặt sang hai bên. Y gầm gừ xốc chăn lên, để lộ tinh khí đang bừng bừng khí thế của mình, gấp gáp ở bên tai hắn phả ra lửa nóng, qua thanh âm trầm thấp miễn cưỡng nhả ra được mấy từ:
-Ta yêu ngươi.. Ta muốn ngươi...
Giang Trừng trên thân y phục vẫn chỉnh tề, hạ thân lại một mảng trần trụi dâng lên trước tầm mắt của đối phương, toàn bộ kiều diễm đều bị y nhìn thấy, má bất giác nóng như gạch nung. Hắn chưa kịp phản kháng, Lam Hi Thần đã hạ thủ trước, ưu ái hôn lên nụ hoa giữa hai chân Giang Trừng, cẩn thận làm tiền diễn cho hắn. Qua một đêm kịch liệt, nơi đó không đến mức quá chặt chẽ, nhưng Lam Hi Thần vẫn muốn thực hiện đủ quy trình, tránh việc làm thương hắn.
Giang Trừng vừa cảm động vừa thẹn, xấu hổ quay mặt qua một bên, lại bị y kéo lại chứng kiến toàn bộ, bên trong theo phản xạ co rút lại mút chặt đầu lưỡi của người kia. Trước khi lí trí bị dục vọng nuốt chửng, hắn bất chợt cảm thấy thật tội lỗi, Lam Hi Thần trước đây đối với việc này không có chút kinh nghiệm nào, giờ đây lại có thể dùng vài đường cơ bản có thể không biết xấu hổ áp hắn lên giường thao thao thao, quả thật đã tiến được một bước rất dài. Nếu ngày đó hắn không trêu chọc y ném qua một quyển Long Dương đồ, y lại thực tâm chong đèn chuyên chú nghiên cứu, Lam Hi Thần cũng không đến nỗi bị nhuộm đen thế này, trở thành đại hắc lang đội lốt tiểu bạch thỏ a..
Giang Trừng thả lỏng thân người, cảm nhận hai rồi ba ngón tay tiến xuất trong cơ thể mình, không nhịn được đưa tay vuốt ve sườn mặt của ái nhân. Lam Hi Thần tận tình chăm sóc nụ hoa bên dưới cũng không quên nụ hoa phía trên, say sưa cùng Giang Trừng hôn môi, hạnh phúc đón nhận những cái vuốt ve âu yếm của hắn. Chẳng bao lâu sau, một ngón tay nữa lại chen vào, Giang Trừng thật sự không cười nổi, hai bàn tay ghim chặt vào đệm giường, chân vô thức mở rộng hơn tạo không gian cho bốn ngón tay sục khuấy. Điểm mẫn cảm trong vách tràng liên tục bị hai ngón tay đùa nghịch, tiếng rên rỉ kiều mỵ không kìm nén được cứ thế thoát ra từ cuống họng, nghe qua thực sự có mị lực, khiến cho tiểu Hi Thần bất giác lớn thêm một vòng.
Đến khi cảm giác được mình sắp tới giới hạn, Giang Trừng vội vã ngọ nguậy kêu người kia rời bỏ, đẩy y ngồi xuống giường, quỳ sấp xuống bên người khẩu giao cho y. Tinh khí của y vừa thô vừa nóng, hắn cố gắng lắm cũng chỉ nuốt vào được hai phần ba, một tay an ủi phân thân không được chăm sóc, tay kia ép khớp hàm mở ra lớn hơn mới có thể thuận lợi hô hấp. Thân thể kiện mĩ theo động tác bày ra một đường cong mê người, cặp mông thịt đầy đặn đưa lên cao ngất, vô thức nhịp nhàng đong đưa theo tiết tấu ở bên trên, ngay lập tức bị đối phương bắt bài được. Y nhanh chóng gạt vạt áo đang che chắn ở mông hắn sang một phía, ba ngón tay không báo trước thô lỗ xâm nhập vào nụ hoa ướt nhẹp, mang theo tiếu ý đâm rút cực nhanh, kéo theo không ít dịch thể trong suốt tinh tế chảy dọc theo bắp đùi. Bàn tay còn lại của y đan vào mái tóc rối loạn của Giang Trừng, phối hợp với nhịp mút mát của hắn đẩy cự vật nóng bỏng chạm tới yết hầu, khiến cả hai cùng lúc ngâm ra thành tiếng. Khoái cảm nóng rực từng chút từng chút một xâm chiếm thân thể, đem lí trí đánh vụn thành từng mảnh. Lam Hi Thần theo bản năng ngửa đầu rên hừ hừ qua cánh mũi, tư vị giống đực nồng đậm quyện vào không gian, làm nên một cảnh tượng phiến tình vô hạn.
Đến khi chiến binh bên dưới đã sẵn sàng ra trận, Lam Hi Thần đỡ ái nhân ngồi lên lòng mình, một bên không ngừng mát xa huyệt nhỏ, một bên nắm lấy vật giữa hai chân hắn yêu thương chăm sóc. Hơi thở nóng bỏng của Giang Trừng lưu chuyển trên gương mặt hoàn mỹ và xương quai xanh của y, khiến y thực hạnh phúc. Y mặc kệ ái nhân rải dấu hôn khắp người mình, tiếp tục hầu hạ hai địa phương kia, sau đó lại cùng hắn ngọt ngào hôn một trận. Qua một chút thời gian, thân thể ái nhân đột nhiên căng cứng, từng dòng dịch thể nóng bỏng hạ cánh trên ngực Lam Hi Thần, đem nó ướt đẫm thành một mảng ô uế. Y ngay lập tức chớp thời cơ này một đường nhấc bổng Giang Trừng áp lên tường, lực cánh tay kinh người giữ hắn lơ lửng trong không trung, hai chân vội vã quắp lấy bờ eo cứng rắn của y. Tinh khí không biết từ khi nào mạnh mẽ xỏ vào huyệt động sau cao trào đang co bóp từng trận kia, ngay lần đầu đã đi vào toàn bộ, đỉnh tới nơi cuối cùng trong con đường hẹp hòi ấy.
-Không!! Đừng mà!!
Giang Trừng còn đang mê man trong khoái lạc của cao trào, đột nhiên bị đâm vào mạnh bạo như thế, ngay lập tức không chống đỡ nổi cảm giác bị nhồi đầy. Dịch thể trắng đục liên tục chảy ra nơi lỗ nhỏ vừa đau vừa xót, giống như ống nước bị rò rỉ không tài nào dừng lại được, dâng lên từng trận khoái cảm xa lạ trong cơ thể hắn. Từ trước đến nay, Giang Trừng chưa bao giờ có được cảm giác điên cuồng như thế, không kìm nén được la hét thất thanh, bất chấp tất cả giãy dụa thoát ra. Thế nhưng, hắn nhanh chóng liền nhận thức được, bản thân mình đã bị Lam Hi Thần ghim chặt trên tường, căn bản không có cơ hội trốn thoát. Nước mắt sinh lý theo khoái cảm tăng cấp tràn ra ướt đẫm mặt, giọng nói khản đặc lại mãi mới nói lên thành câu:
-Ngươi buông... Phía trước của ta.. Sắp hỏng rồi...
Đáng sợ là, Lam Hi Thần ở thời điểm bị tình dục chi phối, cư nhiên sẽ biến thành một con người rất khác. Y nhẹ nhàng rời đi một cánh tay, ấy vậy mà vẫn có thể giữ chặt lấy hắn ở trên tường, làm Giang Trừng sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch. Bàn tay có vài vết chai của y đi xuống vuốt ve vật đáng thương kẹp giữa hai người, ngón trỏ ấn ấn lỗ nhỏ đang rỉ ra không ít tinh dịch, đem nó đến bên môi liếm láp, môi cong lên thành một nụ cười đẫm sắc dục. Đôi mắt trong veo của y mờ đục đi, tựa như cái đầm lầy không đáy không thể nhìn ra ý tứ gì trong đó. Thanh âm thoát ra từ đôi môi hoàn mỹ của y cũng hàm chứa không ít ẩn nhẫn.
-Thực ngon miệng...
Lam Hi Thần trông nét mặt sợ hãi của ái nhân, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng như nước. Y áp sát người lại đặt lên môi hắn một nụ hôn đầy mĩ vị, bên dưới vẫn không ngừng xỏ xuyên, đè ép điểm mẫn cảm trong nội vách tường nóng rực. Bởi vì cơ thể vẫn đang duy trì trạng thái cao trào, bên trong Giang Trừng vô thức co giật từng hồi, mát xa vật bên trong thoải mái vô cùng. Lam Hi Thần không ngờ xúc cảm lại kịch liệt như vậy, nhắm mắt đâm chọc đến nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, thắt lưng âm thầm đong đưa thay đổi góc độ, chọc khuấy đến từng ngóc ngách, đem cả hai dung hợp đến không có một khe hở.
Cảm giác của Lam Hi Thần thời điểm này chính là sướng, sướng đến phát điên, càng làm càng nghiện, chỉ thiếu nước đem Giang Trừng xé toạc thành hai nửa. Y nhanh tay lật người hắn, đẩy Giang Trừng áp chặt lên tường, hướng cặp mông tròn mẩy về phía y. Cự vật ở tư thế thích hợp đi vào càng sâu, trên điểm nhỏ gờ lên trong vách tràng điên cuồng ma qua sát lại, nhấn chìm người bên dưới trong ái tình mê loạn. Giang Trừng ở trong cái ôm ấm áp của nam nhân bị thao đến không biết gì nữa, cần cổ trắng ngần ngả ra sau mệt mỏi tựa vào bả vai dày rộng của y, khuôn miệng hơi hé phát ra âm thanh kiều mị. Vật nhỏ phía trước bị đè ép trên tường vẽ ra những vệt nước lóng lánh, ở trạng thái bán cương không ngừng nhỏ ra "nước mắt", đáng yêu đến cực điểm.
Lam Hi Thần đương nhiên trông thấy điều này, vô thanh vô tức luồn tay xuống bắt lấy nó. Ngón tay luyện đàn lâu năm cẩn trọng bóp chặt lấy phần đỉnh rỉ nước, bàn tay trái mạnh mẽ giữ chắc lấy côn trụ không ngừng vuốt ve, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bởi vì khoái cảm trước sau cùng lúc đánh tới, thân thể Giang Trừng lại một lần nữa đạt cao trào, vách tràng nóng bỏng co rút lại từng hồi giống như muốn nghiền nát vật bên trong, Lam Hi Thần sung sướng ngâm ra một hơi thật dài..
-Ngươi... không... ta muốn xuất... mau cho ta xuất...
Ngỡ rằng người kia đã tới, Giang Trừng không thể ngờ y rốt cuộc vẫn kìm lại được, ở trong cơ thể co giật liên hồi của hắn đâm vào rút ra. Hắn không thể chịu đựng nổi, nơi phía trước không được giải phóng đã run rẩy đến phát đau, nơi phía sau cơ hồ cũng không thể tiếp nhận được nữa, vậy mà người kia vẫn chưa tận hứng. Giang Trừng nức nở cầu xin Lam Hi Thần mau rời bỏ, móng tay ở trên lưng y bấu ra những vệt dài.
-Ngươi.. mau ra đi... a... Ngươi không ra... đời này đừng hòng trèo lên giường ta nữa..Buông...
-Ta sắp tới rồi...hừ... Ngươi nhẫn một chút.. Chúng ta cùng nhau tới...
-Ngươi! Ngươi điên..a...
Nhịp tiến xuất đột nhiên tăng gấp đôi khiến Giang Trừng không chống đỡ kịp, há miệng la hét thất thanh. Đến khi điểm mẫn cảm bị thúc tới lần cuối cùng, địa phương phía dưới vừa được buông bỏ ngay lập tức xuất ra từng dòng trắng đục, đồng loạt rơi xuống trên mặt hắn. Giang Trừng trong mê man chính là đột nhiên ngã sấp xuống giường, khuôn miệng đỏ hồng vô thức mở ra, đón lấy thuỷ lưu nóng bỏng tràn vào bên trong, vô lực đem tất cả nuốt xuống. Hai mắt hắn mờ đục đi, đầu óc quay cuồng không chống đỡ được, ý thức nhanh chóng vỡ tan thành mảnh vụn.
Khi hắn tỉnh lại, thân thể ngập tràn tinh dịch đã được thanh lý sạch sẽ. Người kia đang ôm hắn ngồi ở trên giường, như cũ đặt từng nụ hôn dịu dàng lên môi hắn. Giang Trừng mệt nhọc tựa lên vai y, trong âm thầm hôn đáp trả y, ngay lúc y không ngờ cắn mạnh vào vành môi tinh tế, hương vị rỉ sắt ngay lập tức ngập tràn trong khoang miệng, khiến Giang Trừng không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
-Ngươi... ah ha..
Lam Hi Thần mặc kệ vết thương trên môi tiếp tục hôn vào. Thẳng đến khi Giang Trừng sắp không thở nổi nữa, y mới hài lòng buông ra, trước lúc rời đi còn mút nhẹ cánh môi sưng phù của hắn.
-Ngươi xấu xa a! Ta chính là đã nhìn lầm ngươi!
Giang Tông Chủ nhớ lại một màn điên cuồng ban nãy, xấu hổ đến mức vành mắt cũng phiếm hồng. Lam Hi Thần hữu lực nắn bóp cánh mông săn chắc của hắn, sống mũi cao ngất cọ cọ bên sườn mặt láng mịn, thanh âm có đến tám phần là sủng ái.
-A Trừng cũng rất hưởng thụ mà... Bên trong cắn chặt đến mức muốn đem tinh khí của ta cắn rời... Rốt cuộc ai mới là người xấu xa nha?
-Không có! Đem thứ hung khí đó cắn đứt mới là tốt, sau này ngươi khỏi cần dùng nó mê hoặc.. à không... hành hung người khác...
Lam Hi Thần thấy bảo bối lỡ lời, quay mặt sang một bên cười rộ lên thành tiếng. Y thu thập lại được mình mới quay lại kéo người trong lòng dựa sát hơn, yêu thương hôn hôn hai má đỏ hồng của hắn.
-Ta xin lỗi.. Lần này quả thực có chút mạnh bạo, sau này ta sẽ lưu ý chiếu cố cảm nhận của ngươi hơn. Ngươi sẽ không thực sự cắn đứt nó chứ?
-Lời xin lỗi không có thành ý, ta không thèm!
Giang Trừng dẩu môi quay mặt đi, làm bộ không chú ý đến y. Lam Hi Thần suy nghĩ một lát, ở bên tai Giang Trừng khẽ thì thầm vài câu. Ngay sau đó, nộ khí trong hắn bất chợt tắt lịm, khoé môi rộ lên nụ cười sảng khoái. Hắn vui vẻ đẩy ngã Lam Hi Thần xuống giường, cùng hắn hôn qua hôn lại, hôn đến quên đi cả thời gian.
Hai người lăn lộn trên giường một lúc, sau đó mới ôm nhau xuống giường mặc y phục. Lam Hi Thần từ đầu đến cuối giúp bảo bối mặc đồ đều mỉm cười xán lạn, buộc đến đai lưng còn lợi dụng tình huống vụng trộm ôm người kia một cái. Giang Trừng phụng phịu hết mắng chửi lại quay sang doạ đánh y, nhưng khi đổi lại là hắn giúp y khoác áo, đeo đai lưng, cũng ở trên người y cắn cắn vài ngụm. Y phục đã chỉnh tề, Lam Hi Thần lại kéo hắn vào ngực âu yếm, dồn sức ôm hắn thật chắc trong lòng, nụ hôn tình tứ nhẹ nhàng hạ cánh trên đỉnh đầu, truyền đi những trận tê ngứa ngọt ngào.
-Ta không muốn rời đi, chỉ muốn ôm
ngươi thế này mãi thôi a..
Giang Trừng vốn là muốn phản bác lại, nghĩ nghĩ rồi lại thôi. Bàn tay hắn đặt trên thắt lưng người kia chậm chạp siết nhẹ, mặt áp trên lồng ngực rộng lớn khẽ dụi dụi vài cái. Lam Hi Thần đương nhiêu cảm nhận được, không nói thêm gì nữa, sủng ái vuốt ve sống lưng mềm dẻo của hắn, nụ cười trên mặt rộ lên mấy phần.
Mãi cho đến khi Giang Trừng ra đến cửa phòng, người kia vẫn ở sau lưng hắn bám dính như keo, mặt tì vào bả vai hắn nặng nề đến phát đau, thật khiến hắn không chịu nổi. Cánh cửa phòng được mở ra, Giang Tông Chủ nhất quyết một đường đạp y ra ngoài, khí thế hừng hực chảy thành dòng trong hai con mắt. Chính là hắn không ngờ đến, ở ngoài cửa cư nhiên có người đang đứng chờ, nhìn thấy một màn ân ái của hai người sửng sốt đến độ đánh rơi cả miếng bánh đang chuẩn bị đút cho Tiên Tử:
-Cữu cữu... Lam Tông Chủ... Hai người...
-Kim Lăng... Ta...
Giang Trừng đã nhìn thấy vài tia đỏ ngầu trong mắt Kim Lăng, trong lòng chợt nghĩ...
Không xong rồi.
Tác giả :
Tố Lạp