Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin
Chương 34
"Tôi có hỏi nguyên nhân không?" Cao Vinh hiếu kỳ nói, từ lức phát hiện tâm tư này của Tôn Duệ, anh vẫn kỳ quái không biết vì sao đối phương lại thích mình.
"Chuyện như vậy nào có nguyên nhân, chính là không giải thích được đấy... Anh bảo tôi nói, tôi cũng không làm sao giải thích rõ ràng được," Tôn Duệ hơi ngượng ngùng, cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, nói, "Tuy rằng có chút vội vàng, nhưng mọi điều tôi nói đều là thật. Tôi vốn không muốn nói ra, nhưng thế thì anh căn bản vĩnh viễn không biết..."
"Tôi biết," Cao Vinh không nhịn được nói thẳng, nhìn Tôn Duệ như thế, câu này không nói không được( *chỗ này không chắc lắm.), "Cậu tử cảm thấy bản thân che giấu rất khá sao?"
Tôn Duệ khiếp sợ: "!??"
Cao Vinh thở dài, thẳng thắn với Tôn Duệ: "Tôi đã sớm phát hiện ra một chút, cũng không muốn làm cậ suy nghĩ nhiều, nên gần đây mới cố ý kéo dài khoảng cách. Mà cậu thì hình như hoàn toàn không có phát hiện."
Tôn Duệ sửng sốt một hồi, mới chậm rãi nói: "Cũng không phải tôi hoàn toàn không phát hiện... Vậy nên, ý anh là cự tuyệt?"
Cao Vinh nhìn Tôn Duệ, đối phương so với tưởng tượng của anh bình tĩnh không ít, gian nan gật đầu: "Tôi là thẳng, cái này cậu không phải không biết."
"Ai... Tôi biết." Tôn Duệ "rầm" một tiếng ngồi lại trên ghế sô pha, đầu cúi xuống, "Nhưng nói ra cũng không hối hận, ngược lại cũng hiểu được rõ ràng. Tôi cũng chả hiểu bản thân làm sao nữa. Anh nói xem, có phải tôi có ham muốn thất tình nên mới toàn thích phải giai thẳng không."
"...Xin lỗi." Cao Vinh không nhịn được mà cảm thấy áy này, tim có chút không thoải mái.
"Anh không sai, đừng xin lỗi tôi... Mà này, với tôi, một tia hy vọng cũng không có sao?", Tôn Duệ dùng sức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cao Vinh.
Lý trí Cao Vinh muốn anh dứt khoát cắt đứt cái suy nghĩ ấy, không thì lại càng thêm hại nguwoif ta. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt này của Tôn Duệ, lời đến bên môi lại không thể nói: "Cái này..."
Anh cứ như thế mà do dự hai giây đồng hồ, đối mặt với Tôn Duệ đang bừng bừng thế tiến công, Tôn Duệ thấy hy vọng liền nhanh nhảu nhảy đến: "Đây nghĩa là anh vẫn có chút ý tứ mà!?"
"Không đúng không đúng..."
Cao Vinh còn chưa kịp nói gì đã bị Tôn Duệ ngắt lời: "Thế anh thử không để ý đến giới tính, chỉ nhìn nhận con người tôi, anh cảm thấy thế nào? Tuy rằng tôi hoàn toàn không cùng một hình mẫu với bạn gái trước của anh, thế nhưng anh vẫn chưa có cảm giác bí bách muốn tìm đối tượng mới phải không? Anh xem, trước kia, chúng ta cùng đến đoàn phim, sáng sớm cùng ăn điểm tâm, tối lại cùng đi dạo với Cơm Nắm, không phải đều rất vui vẻ sao?"
"Chúng ta đúng là rất hợp, nhưng những gì cậu nói, giữa bạn bè với nhau cũng có thể xảy ra mà." Cao Vinh bất đắc dĩ nói.
"Tôi không khống chế được mà nghĩ theo hướng khác... Thật sự không thể cho tôi một cơ hội à?" Tôn Duệ đầy một mặt u sầu.
Cao Vinh dở khóc dở cười: "Cậu như vậy thì tôi biết làm sao đây."
"Chỉ, chỉ thử trước một chút cũng không được sao?" Tôn Duệ nói tới có chút không còn sức, "Tôi cảm thấy anh cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác... Hay là bởi vì tôi là nam, nên mới không thế có cơ hội?"
"Cậu..." Cao Vinh trong lòng lo lắng không thôi, anh cảm thấy bản thân anh đang bị Tôn Duệ làm cho lung lay, "Haizzz, trước hết cậu để cho tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút đi."
Tôn Duệ gật đầu cái rụp: "A, được! Anh phải suy nghĩ thật thật kĩ đấy!"
Cao Vinh trên tay cầm một bó lớn hoa hồng, thả không được mà mang vào phòng cũng không xong, anh cúi đầu lúng túng, nhìn hoa một chút lại trả cho Tôn Duệ: "Hay là, cậu cứ lấy lại cái này đi, tôi cầm làm gì đây?"
"Cái này cũng phải trả tôi sao?" Tôn Duệ không nhịn được than thở đáp, "Chiều hôm nay tôi vừa về đã vội vàng tìm mua trên đường, đi vài vòng đều thấy người ta đóng cửa..."
"Trong phòng tôi không có nơi bày. Không thì cậu... tìm lọ hoa rồi đem ra bày ở phòng khách vậy." Cao Vinh lui một bước nói.
"...Được rồi." Tôn Duệ nhận lại hoa, xoay người đi tìm lọ, "Anh muốn ngủ đúng không? Ngủ ngon."
"Ừm... Ngủ ngon."
"Sáng mai có thể cùng nhau ăn không?" Tôn Duệ thử dò xét hỏi, "Không phải tôi làm. Tiện đường ra ngoài ăn nhé?"
"Tôi còn phải đến đoán phim," Cao Vinh khó xử nói, "Sáng mai nói sau đi."
"...À. Vậy cũng được." Tôn Duệ còn thực sự tìm được một cái bình không lớn lắm đem ra phòng khách, ban đầu dùng để đựng mật ong, dùng hết vẫn cứ để lại trong tủ lạnh. Cao Vinh không xem tiếp hắn làm gì, bước nhanh về phòng rồi đóng cửa lại.
Chính như Tôn Duệ nói, bỏ đi vấn đề giới tính, anh xác thực không ghét được Tôn Duệ. Nhưng mà bởi vậy mà "thử xem", cái loại thử nghiệm này cũng quá mạo hiểm rồi. Dù cho hiện tại ngẫm kỹ, bản thân anh cũng khong ghét bỏ đồng tính, nhưng nếu cứ bất cẩn mà thử nghiệm, đến lúc kết thúc không tốt, đối với cả hai đều không có lợi.
Rõ ràng anh chỉ muốn im lặng, giả vờ ngây ngốc cho qua, chờ thêm một đoạn thời gian, việc này tám phần mười sẽ không cần nhắc lại, mà Tôn Duệ lại nhất định đạp hỏng kế hoạch này, đem tình thế quấy đến loạn không chịu được.
Cao Vinh càng nghĩ càng đau đầu. Qua khe cửa, thấy bên ngoài đã tối đen, phỏng chừng Tôn Duệ đã về phòng, anh liền chạy vào phòng tắm, động tác nhanh chóng. Lúc đi ngang qua phòng khách, anh liếc nhìn lọ hoa của Tôn Duệ, cắm lung ta lung tung vào lọ thuỷ tinh, bởi vì cành hoa quá dài, mà lọ thì quá nông, cho nên nghiêng ngả rơi rớt hết cả. Nhìn thấy cái này, Cao Vinh suýt nữa thì không nhịn được, tiến đến giúp đỡ một chút, mà nghĩ hành vi này hiện tại không thể làm, nên lại làm bộ như không nhìn thấy, nhanh chóng trở về phòng, cứ y như đi ăn trộm.
Tiểu Hoa nhảy lên giường, thật giống như nhìn thấy Cao Vinh đang phiền lòng, liền im lặng đi tới đi lui quanh đầu anh. Cao Vinh không có tâm tình đùa nó, vuốt vuốt hai cái rồi thôi. Vì vậy Tiểu Hoa liền xoay người, đi đến bụng Cao Vinh, tìm vị trí thích hợp rồi nằm xuống ngủ.
Cao Vinh vừa nhắm mắt, gương mặt mất mát kia của Tôn Duệ lại hiện ra trong đầu, xoá đi không được, quả thực là có độc. Cứ như vậy nhìn trần nhà, càng nghĩ lại càng loạn. Cao Vinh phát hiện đã 3 rưỡi sáng, và anh thì không ngủ được. Vì vậy đành phải lăn qua lộn lại mà chờ đến hừng đông.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Vinh đương nhiên là rời giường với hai cái vành mắt đen sì, một đêm không chợp mắt.
Anh lặng lẽ mà đi vào phòng tắm, không ngờ lúc vừa đi ra đã bị Tôn Duệ vây chặt.
"Thật khéo, tôi cũng vừa tỉnh. Tiện đường thì cùng ăn sáng nhé?" Tôn Duệ lúc nói nửa câu đầu ngữ khí cứng nhắc cực kỳ, theo Cao Vinh thì so với lúc đọc lời thoại đối chiếu kịch bản chỉ hơn chứ không kém.
"Cậu là canh lúc tôi dậy rồi mới chạy ra ha."
"Không phải... Tôi thực sự là vừa mới dậy không bao lâu..." Tôn Duệ kiên trì nói, nhưng mà vành mắt đen y đúc Cao Vinh đã tố cáo hắn.
"Không phải tôi đã nói cần yên tĩnh suy nghĩ một chút sao?" Cao Vinh phảng phất thấy cái mặt mất mát quấy rầy anh cả đêm qua chỉ là ảo giác, lúc này Tôn Duệ đã một bộ dạng đầy nhiệt huyết đứng trước mặt anh.
"Đã là ngày hôm sau rồi mà!" Tôn Duệ đương nhiên đáp, "Hơn nữa, tôi cũng nghĩ rồi, cho là anh không thể ngay lập tức anh không thể chấp nhận việc tôi là đàn ông, nhưng chúng ta cũng có thể bắt đầu từ những việc cơ bản mà? Tỷ như cùng ra ngoài ăn cơm ___ tuy rằng trước đây chúng ta cũng đã cùng nhau ăn sáng rồi. Anh xem, giờ vẫn còn sớm, hoàn toàn đủ thời gian để ăn gì đó lót bụng. Ăn xong anh có thể đến đoàn phim, còn tôi vừa vặn về cho Cơm Nắm đi dạo..."
Hắn vừa mở miệng liềng lải nhải liên miên không ngừng, còn nâng cao âm lượng, Cao Vinh nghe liền đau cả đầu. Anh vốn muốn dậy sớm rời nhà, tránh lúng túng, nhưng bây giờ lại nhìn thấy Tôn Duệ chả có tẹo xấu hổ nào. Không nghi ngờ gì, là đang muốn dùng hết sức theo đuổi đây.
"Chương trình của chúng tôi sắp kết thúc quá trình quay chụp rồi. Sang tuần chỉ phải đi một chuyến nữa là được."
"Cũng vừa khéo, tôi còn muốn ở lại đoàn phim bên kia, lo không biết phải làm gì với Cơm Nắm. Cậu trở về thì có thể tự mình chăm nó." Cao Vinh quay về phòng muốn thu dọn một chút, Tôn Duệ cũng lăng xăng chạy đến, đứng tại cửa xoắn xuýt, muốn đi vào nhưng không ai cho phép nên không dám, cuối cùng đứng ngoài cửa hét qua hét lại với Cao Vinh.
"Ừm, anh phải vất vả chăm nó rồi! Nó quá nghịch. Lại nói, anh muốn ở lại đoàn phim à? Bao lâu? Tiểu Hoa cũng theo anh sao?"
"Tôi còn đang suy nghĩ đây. Để nó ở nhà một mình cũng không có chuyện gì, cách hai ngày tôi về một chuyến nhìn là được."
Tôn Duệ vội vàng nói: "Tôi có thể giúp mà! Sau khi hoàn thành chương trình, thời gian dài tôi sẽ không có việc gì làm, mỗi ngày đều trạch trong nhà, có thể giúp anh chăm sóc nó."
"Có được không vậy?" Cao Vinh ngẩng đầu liền nhìn thấy Tôn Duệ cách mình một đoạn xa, đứng ở cửa phòng, như kiểu chỗ đó có kết giới gì đó vậy, "... Haizz, cậu muốn thì vào đây rồi nói."
Cao Vinh vừa dứt lời, Tôn Duệ đã nhanh chóng nhảy vào; "Được được được, rất được luôn, chăm nó cũng không vất vả gì. So với Cơm Nắm còn thoải mái hơn nhiều. Tôi còn có thể chăm được mười Tiểu Hoa ấy chứ."
Tiểu Hoa thừa dịp cửa không khoá liền chạy tới phòng khách. Gần đây nó cũng quen với Cơm Nắm, chỉ cần chó ta không đến làm phiền nó, một chó một mèo liền có thể chung sống hoà bình trong phòng khách, mỗi đứa chiếm một đầu sô pha ngủ ngon lành.
Cao Vinh tưởng tượng mọt chút về viễn cảnh có 10 Tiểu Hoa, cảm thấy thật đáng sợ.
Anh đứng thẳng, nhìn về phía Tôn Duệ. Người nào đó lập tức có chút khẩn trương, cũng cứng quèo đứng thẳng luôn, theo bản năng mím mím môi, một mặt cẩn thận nhìn về phía anh.
"Kỳ thực, việc này cũng nên sớm nói cho cậu, phòng của tôi bên kia rất nhanh sẽ hoàn thành, hai tuần vừa rồi toi cũng đã sắp xếp đồ gia dụng xong xuôi. Tôi sẽ chuyển nhà từ tháng sau, sau đó mua thêm một vài đồ vật cần thiết là được."
Tôn Duệ thiếu chút nữa đã quên mất việc này, cả kinh kêu lên: "Thật đấy à, anh muốn chuyển đi ngay sao? Chờ chút, có phải vì những lời tôi nói hôm qua, cho nên anh mới sốt ruột muốn rời đi không?"
"Không phải, vốn dĩ tôi cũng nên rời đi. Cứ ở nhờ nhà cậu mãi, tự tôi cũng thấy không tiện." Cao Vinh lắc đầu.
"Có thể..."
"Tôi cũng không muốn nợ cậu quá nhiều ân huệ. Đầu tháng sau tôi sẽ chuyển đi." Cao Vinh dứt khoát nói.
"Được rồi," Tôn Duệ cũng hết cách, hắn biết mình không thể níu kéo đối phương, không cho người ta rời đi, có hơi mất mát, rất nhanh đã đổi đề tài, cười ha ha nói, "Vậy không nói đến việc này nữa. Bữa sáng, chúng ta...?"
Cao Vinh không ngờ tới hắn còn kiên trì với việc này đến vậy. Nhìn đối phương mặc dù là "mới rời giường", mà đã quần áo chỉnh tề, ở trạng thái có thể ra khỏi cửa bất cứ lúc nào, anh liền đoán được sáng sớm Tôn Duệ đã chuẩn bị đầy đủ để hỏi mình.
Haizz, ăn sáng, muốn cùng thì cùng đi.
Cao Vinh bất đắc dĩ nghĩ thầm. Anh cũng biết, nếu bản thân anh không để lại cho đối phương một con đường, Tôn Duệ cũng sẽ không tràn đầy phấn khởi mà bám anh đến vậy. Nhưng đôi khi hành động của con người lại trái với lý trí. Nhìn thấy Tôn Duệ vui vẻ như vậy, cười đến ngốc, trái tim anh lại nảy sinh một loại cảm xúc không nói lên được, không cho anh quyết đoán từ chối hắn.
"Vậy cùng ăn đi. Nhưng phải nhanh một chút, tôi còn phải lái xe đến phim trường, không có nhiều thời gian."
"Cũng tiện đường, sẽ không quá lâu đâu! Tôi thế này được rồi, anh tiếp tục thu dọn, tôi lái xe dưới lầu chờ anh nha!" tôn Duệ một mặt biểu tình từ bản thân thu được thắng lợi, hoan hoan hỉ hỉ chạy xuống lầu đánh xe ra.
Nhìn Tôn Duệ nhanh nhảu chạy ra khỏi cửa, nội tâm Cao Vinh bắt đầu rối như tơ vò. Anh cũng dứt khoát không nghĩ về nó nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ như vậy đi.
"Chuyện như vậy nào có nguyên nhân, chính là không giải thích được đấy... Anh bảo tôi nói, tôi cũng không làm sao giải thích rõ ràng được," Tôn Duệ hơi ngượng ngùng, cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, nói, "Tuy rằng có chút vội vàng, nhưng mọi điều tôi nói đều là thật. Tôi vốn không muốn nói ra, nhưng thế thì anh căn bản vĩnh viễn không biết..."
"Tôi biết," Cao Vinh không nhịn được nói thẳng, nhìn Tôn Duệ như thế, câu này không nói không được( *chỗ này không chắc lắm.), "Cậu tử cảm thấy bản thân che giấu rất khá sao?"
Tôn Duệ khiếp sợ: "!??"
Cao Vinh thở dài, thẳng thắn với Tôn Duệ: "Tôi đã sớm phát hiện ra một chút, cũng không muốn làm cậ suy nghĩ nhiều, nên gần đây mới cố ý kéo dài khoảng cách. Mà cậu thì hình như hoàn toàn không có phát hiện."
Tôn Duệ sửng sốt một hồi, mới chậm rãi nói: "Cũng không phải tôi hoàn toàn không phát hiện... Vậy nên, ý anh là cự tuyệt?"
Cao Vinh nhìn Tôn Duệ, đối phương so với tưởng tượng của anh bình tĩnh không ít, gian nan gật đầu: "Tôi là thẳng, cái này cậu không phải không biết."
"Ai... Tôi biết." Tôn Duệ "rầm" một tiếng ngồi lại trên ghế sô pha, đầu cúi xuống, "Nhưng nói ra cũng không hối hận, ngược lại cũng hiểu được rõ ràng. Tôi cũng chả hiểu bản thân làm sao nữa. Anh nói xem, có phải tôi có ham muốn thất tình nên mới toàn thích phải giai thẳng không."
"...Xin lỗi." Cao Vinh không nhịn được mà cảm thấy áy này, tim có chút không thoải mái.
"Anh không sai, đừng xin lỗi tôi... Mà này, với tôi, một tia hy vọng cũng không có sao?", Tôn Duệ dùng sức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Cao Vinh.
Lý trí Cao Vinh muốn anh dứt khoát cắt đứt cái suy nghĩ ấy, không thì lại càng thêm hại nguwoif ta. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt này của Tôn Duệ, lời đến bên môi lại không thể nói: "Cái này..."
Anh cứ như thế mà do dự hai giây đồng hồ, đối mặt với Tôn Duệ đang bừng bừng thế tiến công, Tôn Duệ thấy hy vọng liền nhanh nhảu nhảy đến: "Đây nghĩa là anh vẫn có chút ý tứ mà!?"
"Không đúng không đúng..."
Cao Vinh còn chưa kịp nói gì đã bị Tôn Duệ ngắt lời: "Thế anh thử không để ý đến giới tính, chỉ nhìn nhận con người tôi, anh cảm thấy thế nào? Tuy rằng tôi hoàn toàn không cùng một hình mẫu với bạn gái trước của anh, thế nhưng anh vẫn chưa có cảm giác bí bách muốn tìm đối tượng mới phải không? Anh xem, trước kia, chúng ta cùng đến đoàn phim, sáng sớm cùng ăn điểm tâm, tối lại cùng đi dạo với Cơm Nắm, không phải đều rất vui vẻ sao?"
"Chúng ta đúng là rất hợp, nhưng những gì cậu nói, giữa bạn bè với nhau cũng có thể xảy ra mà." Cao Vinh bất đắc dĩ nói.
"Tôi không khống chế được mà nghĩ theo hướng khác... Thật sự không thể cho tôi một cơ hội à?" Tôn Duệ đầy một mặt u sầu.
Cao Vinh dở khóc dở cười: "Cậu như vậy thì tôi biết làm sao đây."
"Chỉ, chỉ thử trước một chút cũng không được sao?" Tôn Duệ nói tới có chút không còn sức, "Tôi cảm thấy anh cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác... Hay là bởi vì tôi là nam, nên mới không thế có cơ hội?"
"Cậu..." Cao Vinh trong lòng lo lắng không thôi, anh cảm thấy bản thân anh đang bị Tôn Duệ làm cho lung lay, "Haizzz, trước hết cậu để cho tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút đi."
Tôn Duệ gật đầu cái rụp: "A, được! Anh phải suy nghĩ thật thật kĩ đấy!"
Cao Vinh trên tay cầm một bó lớn hoa hồng, thả không được mà mang vào phòng cũng không xong, anh cúi đầu lúng túng, nhìn hoa một chút lại trả cho Tôn Duệ: "Hay là, cậu cứ lấy lại cái này đi, tôi cầm làm gì đây?"
"Cái này cũng phải trả tôi sao?" Tôn Duệ không nhịn được than thở đáp, "Chiều hôm nay tôi vừa về đã vội vàng tìm mua trên đường, đi vài vòng đều thấy người ta đóng cửa..."
"Trong phòng tôi không có nơi bày. Không thì cậu... tìm lọ hoa rồi đem ra bày ở phòng khách vậy." Cao Vinh lui một bước nói.
"...Được rồi." Tôn Duệ nhận lại hoa, xoay người đi tìm lọ, "Anh muốn ngủ đúng không? Ngủ ngon."
"Ừm... Ngủ ngon."
"Sáng mai có thể cùng nhau ăn không?" Tôn Duệ thử dò xét hỏi, "Không phải tôi làm. Tiện đường ra ngoài ăn nhé?"
"Tôi còn phải đến đoán phim," Cao Vinh khó xử nói, "Sáng mai nói sau đi."
"...À. Vậy cũng được." Tôn Duệ còn thực sự tìm được một cái bình không lớn lắm đem ra phòng khách, ban đầu dùng để đựng mật ong, dùng hết vẫn cứ để lại trong tủ lạnh. Cao Vinh không xem tiếp hắn làm gì, bước nhanh về phòng rồi đóng cửa lại.
Chính như Tôn Duệ nói, bỏ đi vấn đề giới tính, anh xác thực không ghét được Tôn Duệ. Nhưng mà bởi vậy mà "thử xem", cái loại thử nghiệm này cũng quá mạo hiểm rồi. Dù cho hiện tại ngẫm kỹ, bản thân anh cũng khong ghét bỏ đồng tính, nhưng nếu cứ bất cẩn mà thử nghiệm, đến lúc kết thúc không tốt, đối với cả hai đều không có lợi.
Rõ ràng anh chỉ muốn im lặng, giả vờ ngây ngốc cho qua, chờ thêm một đoạn thời gian, việc này tám phần mười sẽ không cần nhắc lại, mà Tôn Duệ lại nhất định đạp hỏng kế hoạch này, đem tình thế quấy đến loạn không chịu được.
Cao Vinh càng nghĩ càng đau đầu. Qua khe cửa, thấy bên ngoài đã tối đen, phỏng chừng Tôn Duệ đã về phòng, anh liền chạy vào phòng tắm, động tác nhanh chóng. Lúc đi ngang qua phòng khách, anh liếc nhìn lọ hoa của Tôn Duệ, cắm lung ta lung tung vào lọ thuỷ tinh, bởi vì cành hoa quá dài, mà lọ thì quá nông, cho nên nghiêng ngả rơi rớt hết cả. Nhìn thấy cái này, Cao Vinh suýt nữa thì không nhịn được, tiến đến giúp đỡ một chút, mà nghĩ hành vi này hiện tại không thể làm, nên lại làm bộ như không nhìn thấy, nhanh chóng trở về phòng, cứ y như đi ăn trộm.
Tiểu Hoa nhảy lên giường, thật giống như nhìn thấy Cao Vinh đang phiền lòng, liền im lặng đi tới đi lui quanh đầu anh. Cao Vinh không có tâm tình đùa nó, vuốt vuốt hai cái rồi thôi. Vì vậy Tiểu Hoa liền xoay người, đi đến bụng Cao Vinh, tìm vị trí thích hợp rồi nằm xuống ngủ.
Cao Vinh vừa nhắm mắt, gương mặt mất mát kia của Tôn Duệ lại hiện ra trong đầu, xoá đi không được, quả thực là có độc. Cứ như vậy nhìn trần nhà, càng nghĩ lại càng loạn. Cao Vinh phát hiện đã 3 rưỡi sáng, và anh thì không ngủ được. Vì vậy đành phải lăn qua lộn lại mà chờ đến hừng đông.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Vinh đương nhiên là rời giường với hai cái vành mắt đen sì, một đêm không chợp mắt.
Anh lặng lẽ mà đi vào phòng tắm, không ngờ lúc vừa đi ra đã bị Tôn Duệ vây chặt.
"Thật khéo, tôi cũng vừa tỉnh. Tiện đường thì cùng ăn sáng nhé?" Tôn Duệ lúc nói nửa câu đầu ngữ khí cứng nhắc cực kỳ, theo Cao Vinh thì so với lúc đọc lời thoại đối chiếu kịch bản chỉ hơn chứ không kém.
"Cậu là canh lúc tôi dậy rồi mới chạy ra ha."
"Không phải... Tôi thực sự là vừa mới dậy không bao lâu..." Tôn Duệ kiên trì nói, nhưng mà vành mắt đen y đúc Cao Vinh đã tố cáo hắn.
"Không phải tôi đã nói cần yên tĩnh suy nghĩ một chút sao?" Cao Vinh phảng phất thấy cái mặt mất mát quấy rầy anh cả đêm qua chỉ là ảo giác, lúc này Tôn Duệ đã một bộ dạng đầy nhiệt huyết đứng trước mặt anh.
"Đã là ngày hôm sau rồi mà!" Tôn Duệ đương nhiên đáp, "Hơn nữa, tôi cũng nghĩ rồi, cho là anh không thể ngay lập tức anh không thể chấp nhận việc tôi là đàn ông, nhưng chúng ta cũng có thể bắt đầu từ những việc cơ bản mà? Tỷ như cùng ra ngoài ăn cơm ___ tuy rằng trước đây chúng ta cũng đã cùng nhau ăn sáng rồi. Anh xem, giờ vẫn còn sớm, hoàn toàn đủ thời gian để ăn gì đó lót bụng. Ăn xong anh có thể đến đoàn phim, còn tôi vừa vặn về cho Cơm Nắm đi dạo..."
Hắn vừa mở miệng liềng lải nhải liên miên không ngừng, còn nâng cao âm lượng, Cao Vinh nghe liền đau cả đầu. Anh vốn muốn dậy sớm rời nhà, tránh lúng túng, nhưng bây giờ lại nhìn thấy Tôn Duệ chả có tẹo xấu hổ nào. Không nghi ngờ gì, là đang muốn dùng hết sức theo đuổi đây.
"Chương trình của chúng tôi sắp kết thúc quá trình quay chụp rồi. Sang tuần chỉ phải đi một chuyến nữa là được."
"Cũng vừa khéo, tôi còn muốn ở lại đoàn phim bên kia, lo không biết phải làm gì với Cơm Nắm. Cậu trở về thì có thể tự mình chăm nó." Cao Vinh quay về phòng muốn thu dọn một chút, Tôn Duệ cũng lăng xăng chạy đến, đứng tại cửa xoắn xuýt, muốn đi vào nhưng không ai cho phép nên không dám, cuối cùng đứng ngoài cửa hét qua hét lại với Cao Vinh.
"Ừm, anh phải vất vả chăm nó rồi! Nó quá nghịch. Lại nói, anh muốn ở lại đoàn phim à? Bao lâu? Tiểu Hoa cũng theo anh sao?"
"Tôi còn đang suy nghĩ đây. Để nó ở nhà một mình cũng không có chuyện gì, cách hai ngày tôi về một chuyến nhìn là được."
Tôn Duệ vội vàng nói: "Tôi có thể giúp mà! Sau khi hoàn thành chương trình, thời gian dài tôi sẽ không có việc gì làm, mỗi ngày đều trạch trong nhà, có thể giúp anh chăm sóc nó."
"Có được không vậy?" Cao Vinh ngẩng đầu liền nhìn thấy Tôn Duệ cách mình một đoạn xa, đứng ở cửa phòng, như kiểu chỗ đó có kết giới gì đó vậy, "... Haizz, cậu muốn thì vào đây rồi nói."
Cao Vinh vừa dứt lời, Tôn Duệ đã nhanh chóng nhảy vào; "Được được được, rất được luôn, chăm nó cũng không vất vả gì. So với Cơm Nắm còn thoải mái hơn nhiều. Tôi còn có thể chăm được mười Tiểu Hoa ấy chứ."
Tiểu Hoa thừa dịp cửa không khoá liền chạy tới phòng khách. Gần đây nó cũng quen với Cơm Nắm, chỉ cần chó ta không đến làm phiền nó, một chó một mèo liền có thể chung sống hoà bình trong phòng khách, mỗi đứa chiếm một đầu sô pha ngủ ngon lành.
Cao Vinh tưởng tượng mọt chút về viễn cảnh có 10 Tiểu Hoa, cảm thấy thật đáng sợ.
Anh đứng thẳng, nhìn về phía Tôn Duệ. Người nào đó lập tức có chút khẩn trương, cũng cứng quèo đứng thẳng luôn, theo bản năng mím mím môi, một mặt cẩn thận nhìn về phía anh.
"Kỳ thực, việc này cũng nên sớm nói cho cậu, phòng của tôi bên kia rất nhanh sẽ hoàn thành, hai tuần vừa rồi toi cũng đã sắp xếp đồ gia dụng xong xuôi. Tôi sẽ chuyển nhà từ tháng sau, sau đó mua thêm một vài đồ vật cần thiết là được."
Tôn Duệ thiếu chút nữa đã quên mất việc này, cả kinh kêu lên: "Thật đấy à, anh muốn chuyển đi ngay sao? Chờ chút, có phải vì những lời tôi nói hôm qua, cho nên anh mới sốt ruột muốn rời đi không?"
"Không phải, vốn dĩ tôi cũng nên rời đi. Cứ ở nhờ nhà cậu mãi, tự tôi cũng thấy không tiện." Cao Vinh lắc đầu.
"Có thể..."
"Tôi cũng không muốn nợ cậu quá nhiều ân huệ. Đầu tháng sau tôi sẽ chuyển đi." Cao Vinh dứt khoát nói.
"Được rồi," Tôn Duệ cũng hết cách, hắn biết mình không thể níu kéo đối phương, không cho người ta rời đi, có hơi mất mát, rất nhanh đã đổi đề tài, cười ha ha nói, "Vậy không nói đến việc này nữa. Bữa sáng, chúng ta...?"
Cao Vinh không ngờ tới hắn còn kiên trì với việc này đến vậy. Nhìn đối phương mặc dù là "mới rời giường", mà đã quần áo chỉnh tề, ở trạng thái có thể ra khỏi cửa bất cứ lúc nào, anh liền đoán được sáng sớm Tôn Duệ đã chuẩn bị đầy đủ để hỏi mình.
Haizz, ăn sáng, muốn cùng thì cùng đi.
Cao Vinh bất đắc dĩ nghĩ thầm. Anh cũng biết, nếu bản thân anh không để lại cho đối phương một con đường, Tôn Duệ cũng sẽ không tràn đầy phấn khởi mà bám anh đến vậy. Nhưng đôi khi hành động của con người lại trái với lý trí. Nhìn thấy Tôn Duệ vui vẻ như vậy, cười đến ngốc, trái tim anh lại nảy sinh một loại cảm xúc không nói lên được, không cho anh quyết đoán từ chối hắn.
"Vậy cùng ăn đi. Nhưng phải nhanh một chút, tôi còn phải lái xe đến phim trường, không có nhiều thời gian."
"Cũng tiện đường, sẽ không quá lâu đâu! Tôi thế này được rồi, anh tiếp tục thu dọn, tôi lái xe dưới lầu chờ anh nha!" tôn Duệ một mặt biểu tình từ bản thân thu được thắng lợi, hoan hoan hỉ hỉ chạy xuống lầu đánh xe ra.
Nhìn Tôn Duệ nhanh nhảu chạy ra khỏi cửa, nội tâm Cao Vinh bắt đầu rối như tơ vò. Anh cũng dứt khoát không nghĩ về nó nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ như vậy đi.
Tác giả :
Hanh Hanh