Mộng Dục
Chương 8: Ngày cấm (5)
"Cô gái, bà con đến thăm. Em có muốn tiếp tục?"
Giọng hắn trầm thấp mang theo mùi nguy hiểm nồng nặc.
Lâm Vĩnh Túc đang mơ màng trong cơn mê loạn đột nhiên dừng lại khiến cơ thể chưa kịp thích ứng nhưng hai chữ "bà con" vừa phát ra, gần như lập tức cô mở to hai mắt.
Đến...rồi...???
Lâm Vĩnh Túc giật mình nhìn xuống nơi đang hạ bộ đang liên kết hai người lại với nhau.
Nơi đó...
Có chút...
À không...phải nói là có khá nhiều thứ chất dịch màu đỏ sẫm đang chảy ra.
Không đợi suy nghĩ nhiều cô liền đứng phắt dậy chạy về phía phòng tắm, mặc cho vừa rồi đang dâm mỹ ra sao, bỏ qua người đàn ông kia đang ngơ ngác trên giường.
Xin lỗi! Xin lỗi! Nhưng tôi không thể tiếp tục.
Lâm Vĩnh Túc tựa lưng vào cánh cửa phòng tắm, thở dốc.
Khuôn mặt vì hoan lạc vừa rồi chưa dứt công thêm xấu hổ vì "bà con" lại càng ửng hồng mê ly.
Cô cúi xuống nơi giao điểm giữa cặp đùi trắng nõn thon dài đang rỉ ra chất lỏng đặc màu đỏ, cắn cắn môi,sau đó mở vòi nước.
***___________
Cạch.
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Lâm Vĩnh Túc bước ra với đôi vai trần và chiếc khắn tắm quấn quanh người.
Mái tóc ẩm ướt rỉ xuống những giọt nước, từ trán xuống đôi lông mày thanh tú, gò má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng ướt át, chiếc cổ thon dài rồi chảy xuống vùng xương quai xanh tinh tế, giọt nước trong suốt như pha lê chảy xuống thêm chút nữa, chạm đến vùng đầy đặn đang được khăn tắm che che lấp lấp, phập phồng mê hoặc
Trịnh Liệt nhìn đến có chút ngây dại.
Chiếc khăn tắm trên không đủ dài để che đi đôi chân ngọc, chỉ đủ che khuất đi bộ mông tròn trịa như có như không đang khiêu gợi trước mặt hắn.
Cô...
Là đang thách thức sự kiềm chế của hắn?
Nuốt ực một miếng nước bọt, Trịnh Liệt ho khan, sau đó quay mặt để giấu đi dục vọng đang hiện hữu trong đáy mắt.
Khốn kiếp!
Sao lại chọn đúng lúc này mà đến chứ?
Mắt khẽ liếc sang một tý. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Lâm Vĩnh Túc đang cởi khăn tắm ra, cầm lấy chiếc áo ngực hình dâu tây màu hồng đang treo đầu góc giường.
Chắc hẳn là tối qua đã tiện tay vứt ngay tại đó.
Ừ thì...đâu giường chính là ngay tại tầm mắt hắn đang nhìn cô. Vậy mà cô vẫn dám cởi bỏ đi mảnh "áo giáp" cuối cùng đó mà trần truồng đứng trước mặt sói thế này.
Chẳng lẽ cô nghĩ hắn là thái giám hay là cô đánh giá sức chịu đựng của hắn quá cao đây?
Nhìn những ngón tay thon dài xinh đep xủa Lâm Vĩnh Túc đang cầm lấy đầu khuy áo, loay hoay mãi vẫn chưa gài lại được.
Nhìn theo làn da mượt mà bóng bẩy là chi chít những dấu hôn xanh tím mà hắn để lại, ám muội đến mờ mịt.
Trịnh liệt vươn người tới, cầm lấy khuy áo mà Lâm Vĩnh Túc đang loay hoay, đặt bờ ngực dày dặn dán vào tấm lưng cong của cô, ghé sát vành tai đang ửng đỏ vì bất ngờ, thấp giọng: "Tiểu yêu tinh, em cố ý?"
Giọng hắn trầm thấp mang theo mùi nguy hiểm nồng nặc.
Lâm Vĩnh Túc đang mơ màng trong cơn mê loạn đột nhiên dừng lại khiến cơ thể chưa kịp thích ứng nhưng hai chữ "bà con" vừa phát ra, gần như lập tức cô mở to hai mắt.
Đến...rồi...???
Lâm Vĩnh Túc giật mình nhìn xuống nơi đang hạ bộ đang liên kết hai người lại với nhau.
Nơi đó...
Có chút...
À không...phải nói là có khá nhiều thứ chất dịch màu đỏ sẫm đang chảy ra.
Không đợi suy nghĩ nhiều cô liền đứng phắt dậy chạy về phía phòng tắm, mặc cho vừa rồi đang dâm mỹ ra sao, bỏ qua người đàn ông kia đang ngơ ngác trên giường.
Xin lỗi! Xin lỗi! Nhưng tôi không thể tiếp tục.
Lâm Vĩnh Túc tựa lưng vào cánh cửa phòng tắm, thở dốc.
Khuôn mặt vì hoan lạc vừa rồi chưa dứt công thêm xấu hổ vì "bà con" lại càng ửng hồng mê ly.
Cô cúi xuống nơi giao điểm giữa cặp đùi trắng nõn thon dài đang rỉ ra chất lỏng đặc màu đỏ, cắn cắn môi,sau đó mở vòi nước.
***___________
Cạch.
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Lâm Vĩnh Túc bước ra với đôi vai trần và chiếc khắn tắm quấn quanh người.
Mái tóc ẩm ướt rỉ xuống những giọt nước, từ trán xuống đôi lông mày thanh tú, gò má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng ướt át, chiếc cổ thon dài rồi chảy xuống vùng xương quai xanh tinh tế, giọt nước trong suốt như pha lê chảy xuống thêm chút nữa, chạm đến vùng đầy đặn đang được khăn tắm che che lấp lấp, phập phồng mê hoặc
Trịnh Liệt nhìn đến có chút ngây dại.
Chiếc khăn tắm trên không đủ dài để che đi đôi chân ngọc, chỉ đủ che khuất đi bộ mông tròn trịa như có như không đang khiêu gợi trước mặt hắn.
Cô...
Là đang thách thức sự kiềm chế của hắn?
Nuốt ực một miếng nước bọt, Trịnh Liệt ho khan, sau đó quay mặt để giấu đi dục vọng đang hiện hữu trong đáy mắt.
Khốn kiếp!
Sao lại chọn đúng lúc này mà đến chứ?
Mắt khẽ liếc sang một tý. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Lâm Vĩnh Túc đang cởi khăn tắm ra, cầm lấy chiếc áo ngực hình dâu tây màu hồng đang treo đầu góc giường.
Chắc hẳn là tối qua đã tiện tay vứt ngay tại đó.
Ừ thì...đâu giường chính là ngay tại tầm mắt hắn đang nhìn cô. Vậy mà cô vẫn dám cởi bỏ đi mảnh "áo giáp" cuối cùng đó mà trần truồng đứng trước mặt sói thế này.
Chẳng lẽ cô nghĩ hắn là thái giám hay là cô đánh giá sức chịu đựng của hắn quá cao đây?
Nhìn những ngón tay thon dài xinh đep xủa Lâm Vĩnh Túc đang cầm lấy đầu khuy áo, loay hoay mãi vẫn chưa gài lại được.
Nhìn theo làn da mượt mà bóng bẩy là chi chít những dấu hôn xanh tím mà hắn để lại, ám muội đến mờ mịt.
Trịnh liệt vươn người tới, cầm lấy khuy áo mà Lâm Vĩnh Túc đang loay hoay, đặt bờ ngực dày dặn dán vào tấm lưng cong của cô, ghé sát vành tai đang ửng đỏ vì bất ngờ, thấp giọng: "Tiểu yêu tinh, em cố ý?"
Tác giả :
Huyền Namida