Mộng Dục
Chương 57: Triền miên dục ái (2)
Chiếc lưỡi của Trịnh Liệt đưa vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt, mạnh mẽ hút. Một cỗ khoái cảm xông thẳng lên đại não của Lâm Vĩnh Túc khiến cô mơ hồ, đầu óc quay cuồng.
cô ưỡn hông, muốn đẩy hoa huyệt sát hơn để chiếc lưỡi của hắn đi vào sâu hơn bên trong cô. Độ nhám cùng độ ấm của lưỡi khiến cô mê man, mật dịch ở bên trong chảy ra càng nhiều hơn.
Mà Trịnh Liệt như kẻ lữ hành trên sa mạc gặp được nguồn nước, ngấu nghiến hút thật mạnh mẽ, tựa hồ như đây là hồ nước cuối cùng của hắn vậy.
"Ân...Aaaaa....ngứa... ngứa quá...." Lâm Vĩnh Túc cắn chặt răng mà rên rỉ.
thân thể cô vặn vẹo.
Trịnh Liệt ngẩng đầu nhìn Lâm Vĩnh Túc: "Muốn không?"
"Ưm...Muốn..."
"Được. Câu trả lời rất thành thực."
Trịnh Liệt cầm lấy côn thịt thô lớn của mình, đặt tại cửa mật huyệt ướt đẫm, vận sức chờ phát động.
Trịnh Liệt mâu đen được ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngủ rọi vào càng khiến đôi mắt của hắn trở nên sâu thẳm, động eo một cái, một nửa cự vật đã đi vào bên trong Lâm Vĩnh Túc.
"Aaa...." Lâm Vĩnh Túc ưỡn mông thật cao, một luồng cảm xúc tê dại ập đến khiến cô không biết mình vừa lên thiên đường hay đang ở địa ngục. Chỉ biết là toàn thân tê rần như bị kiến đốt, xúc cảm mãnh liệt, nơi cô và hắn giao nhau đang co rút mãnh liệt.
Trịnh Liệt cắn răng, miệng khô lưỡi hanh, gầm nhẹ một tiếng: "Ân... Vĩnh Túc... em thật chặt."
Aa.... có vẻ như bốn tháng không trải qua chuyện đấy khiến hoa huyệt của cô trở nên chật hẹp hơn.
"Aa....Liệt. Động...động đi..." Lâm Vĩnh Túc ở dưới thân hắn mềm mại lên tiếng, hai má đỏ ửng, hai mắt bị dục vọng xâm chiếm trở nên mờ đục.
Nhìn một màn này, Trịnh Liệt có chút kiềm chế không nổi mà bắt đầu gồng sức, đi vào bên trong cô.
Động một cái, toàn bộ côn thịt to lớn đã đi vào bên trong Lâm Vĩnh Túc.
Trịnh Liệt chỉ cảm thấy một loại khoái cảm cực hạn theo xương sống của hắn lan tỏa khắp toàn thân, dưới thân bị nhục thịt gắt gao bao lấy, nhục gốc càng nhanh chóng rút ra cắm vào: "Bốp bốp bốp..." Âm thanh va chạm mạnh giữa ha người liên stieeps vang lên không dứt.
Trong phòng bây giờ, nặng nề tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ kiều mỵ của thiếu nữ, còn có cả thanh âm bốp bốp phát xuất do thân thể va chạm vào nhau, hình thành một cỗ hòa âm độc đáo cùng mị hoặc.
Trịnh Liệt không không thể khống chế được khoái cảm đang dâng lên mà rút ra cắm vào liên tục, cũng không để ý tới sức lực mà hắn mỗi lần giáng xuống.
"Ân... Oa...Liệt... aaa... Nhẹ một chút.... Chậm... Chậm một chút....Aaa...." Lâm Vĩnh Túc thét lớn. NHục huyệt co rút dữ dội, ép chặt lấy côn thịt đang ra vào của Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt càng ra vào mãnh mẽ hơn, đã lâu... đã lâu quá hắn không được ở trong cơ thể cô. Cơ thể hắn, ham muốn của hắn quá lướn rồi.
Trịnh Liệt cúi người xuống, hôn lên chiếc miệng nhỏ đang không ngừng rên rỉ của cô, hai tay đưa ra nhào nặn lấy hai đồi tuyết đang nảy lên theo từng lần hắn ra vào, nhào nặn đến không còn nhìn ra hình dạng. Hắn dùng ngón tay siết lấy nụ anh đào đang đứng lên trên đó, Lâm Vĩnh Túc ưỡn ngực. Trầm thấp rên rỉ.
Phía dưới của Trịnh Liệt vẫn không ngừng trùng kích, âm thanh bốp bốp kịch liệt vang lên bên tai.
Lúc này đêm đã khuya, dưới ánh nến vàng nhạt trong phòng, thân thể của hai người triền miên quấn lấy nhau, xuân ý đầy phòng.
"Aa...Liệt... Không được.... Rút... Rút....Aaa..." Lâm Vĩnh Túc lắc đầu quầy quậy, ánh mắt như nước, mười ngón tay bấu chặt lấy ga trải giường. Giọng nói cô đã sớm khô khốc, chỉ có thể đứt quãng nức nở cầu xin tha thứ. Khong được rồi, Cô không thể nữa.
Trịnh Liệt cười cười tà mị: "Ngày xưa em nói em rất thích như thế này mà."
Lâm Vĩnh Túc nhíu nhíu mày: "Ân...Kh... không có...aa... tôi chưa bao giờ nói... á..."
"Hự... Em còn nói...Hự... em thích làm từ phía sau nữa cơ...Hự..." mỗi một tiếng hự là một lần Trịnh Liệt dùng sức đi vào thật sâu bên trong cô, dường như chạm đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt.
"Á...KHông... tôi chưa...á...chưa từng nói..."
Ánh mắt Trịnh Liệt lóe lên một tia sáng, khóe miệng nở nụ cười ma mãnh, toàn thân đột nhiên tản ra một loại khí chất bức người: "Ồ... vậy chắc tôi nhớ nhầm." Sau đó lại thô bạo đi vào bên trong cô, hai tay tách chân Lâm Vĩnh Túc ra thật rộng, vùng eo chuyển động liên tục, nơi tiếp xúc giữa hai người tràn ra những vùng bọt nước nhỏ li ti, phát ra tiếng bèm bẹp bèm bẹp.
cảm nhận cô đang co rút kịch liệt, Trịnh Liệt đẩy nhanh tốc độ, ra vào như vũ bão mấy chục cái liên tiếp, sau đó nghiến răng gầm một tiếng, chất lỏng đặc quánh ấm nóng đi sâu vào bên trong Lâm Vĩnh Túc.
Trịnh Liệt thở gấp nhìn Lâm Vĩnh Túc đang đê mê ở dưới thân, nhếch miệng cười: "Em làm tôi muốn phát điên." Sau đó ôm lấy Lâm Vĩnh Túc, hôn lên đôi mắt đang tràn đầy sương mù của cô.
(Na: rồi. vậy là sắp ngược tơi tả rồi. ồ ồ... chuẩn bị thuốc trợ tim nhé.)
cô ưỡn hông, muốn đẩy hoa huyệt sát hơn để chiếc lưỡi của hắn đi vào sâu hơn bên trong cô. Độ nhám cùng độ ấm của lưỡi khiến cô mê man, mật dịch ở bên trong chảy ra càng nhiều hơn.
Mà Trịnh Liệt như kẻ lữ hành trên sa mạc gặp được nguồn nước, ngấu nghiến hút thật mạnh mẽ, tựa hồ như đây là hồ nước cuối cùng của hắn vậy.
"Ân...Aaaaa....ngứa... ngứa quá...." Lâm Vĩnh Túc cắn chặt răng mà rên rỉ.
thân thể cô vặn vẹo.
Trịnh Liệt ngẩng đầu nhìn Lâm Vĩnh Túc: "Muốn không?"
"Ưm...Muốn..."
"Được. Câu trả lời rất thành thực."
Trịnh Liệt cầm lấy côn thịt thô lớn của mình, đặt tại cửa mật huyệt ướt đẫm, vận sức chờ phát động.
Trịnh Liệt mâu đen được ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngủ rọi vào càng khiến đôi mắt của hắn trở nên sâu thẳm, động eo một cái, một nửa cự vật đã đi vào bên trong Lâm Vĩnh Túc.
"Aaa...." Lâm Vĩnh Túc ưỡn mông thật cao, một luồng cảm xúc tê dại ập đến khiến cô không biết mình vừa lên thiên đường hay đang ở địa ngục. Chỉ biết là toàn thân tê rần như bị kiến đốt, xúc cảm mãnh liệt, nơi cô và hắn giao nhau đang co rút mãnh liệt.
Trịnh Liệt cắn răng, miệng khô lưỡi hanh, gầm nhẹ một tiếng: "Ân... Vĩnh Túc... em thật chặt."
Aa.... có vẻ như bốn tháng không trải qua chuyện đấy khiến hoa huyệt của cô trở nên chật hẹp hơn.
"Aa....Liệt. Động...động đi..." Lâm Vĩnh Túc ở dưới thân hắn mềm mại lên tiếng, hai má đỏ ửng, hai mắt bị dục vọng xâm chiếm trở nên mờ đục.
Nhìn một màn này, Trịnh Liệt có chút kiềm chế không nổi mà bắt đầu gồng sức, đi vào bên trong cô.
Động một cái, toàn bộ côn thịt to lớn đã đi vào bên trong Lâm Vĩnh Túc.
Trịnh Liệt chỉ cảm thấy một loại khoái cảm cực hạn theo xương sống của hắn lan tỏa khắp toàn thân, dưới thân bị nhục thịt gắt gao bao lấy, nhục gốc càng nhanh chóng rút ra cắm vào: "Bốp bốp bốp..." Âm thanh va chạm mạnh giữa ha người liên stieeps vang lên không dứt.
Trong phòng bây giờ, nặng nề tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ kiều mỵ của thiếu nữ, còn có cả thanh âm bốp bốp phát xuất do thân thể va chạm vào nhau, hình thành một cỗ hòa âm độc đáo cùng mị hoặc.
Trịnh Liệt không không thể khống chế được khoái cảm đang dâng lên mà rút ra cắm vào liên tục, cũng không để ý tới sức lực mà hắn mỗi lần giáng xuống.
"Ân... Oa...Liệt... aaa... Nhẹ một chút.... Chậm... Chậm một chút....Aaa...." Lâm Vĩnh Túc thét lớn. NHục huyệt co rút dữ dội, ép chặt lấy côn thịt đang ra vào của Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt càng ra vào mãnh mẽ hơn, đã lâu... đã lâu quá hắn không được ở trong cơ thể cô. Cơ thể hắn, ham muốn của hắn quá lướn rồi.
Trịnh Liệt cúi người xuống, hôn lên chiếc miệng nhỏ đang không ngừng rên rỉ của cô, hai tay đưa ra nhào nặn lấy hai đồi tuyết đang nảy lên theo từng lần hắn ra vào, nhào nặn đến không còn nhìn ra hình dạng. Hắn dùng ngón tay siết lấy nụ anh đào đang đứng lên trên đó, Lâm Vĩnh Túc ưỡn ngực. Trầm thấp rên rỉ.
Phía dưới của Trịnh Liệt vẫn không ngừng trùng kích, âm thanh bốp bốp kịch liệt vang lên bên tai.
Lúc này đêm đã khuya, dưới ánh nến vàng nhạt trong phòng, thân thể của hai người triền miên quấn lấy nhau, xuân ý đầy phòng.
"Aa...Liệt... Không được.... Rút... Rút....Aaa..." Lâm Vĩnh Túc lắc đầu quầy quậy, ánh mắt như nước, mười ngón tay bấu chặt lấy ga trải giường. Giọng nói cô đã sớm khô khốc, chỉ có thể đứt quãng nức nở cầu xin tha thứ. Khong được rồi, Cô không thể nữa.
Trịnh Liệt cười cười tà mị: "Ngày xưa em nói em rất thích như thế này mà."
Lâm Vĩnh Túc nhíu nhíu mày: "Ân...Kh... không có...aa... tôi chưa bao giờ nói... á..."
"Hự... Em còn nói...Hự... em thích làm từ phía sau nữa cơ...Hự..." mỗi một tiếng hự là một lần Trịnh Liệt dùng sức đi vào thật sâu bên trong cô, dường như chạm đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt.
"Á...KHông... tôi chưa...á...chưa từng nói..."
Ánh mắt Trịnh Liệt lóe lên một tia sáng, khóe miệng nở nụ cười ma mãnh, toàn thân đột nhiên tản ra một loại khí chất bức người: "Ồ... vậy chắc tôi nhớ nhầm." Sau đó lại thô bạo đi vào bên trong cô, hai tay tách chân Lâm Vĩnh Túc ra thật rộng, vùng eo chuyển động liên tục, nơi tiếp xúc giữa hai người tràn ra những vùng bọt nước nhỏ li ti, phát ra tiếng bèm bẹp bèm bẹp.
cảm nhận cô đang co rút kịch liệt, Trịnh Liệt đẩy nhanh tốc độ, ra vào như vũ bão mấy chục cái liên tiếp, sau đó nghiến răng gầm một tiếng, chất lỏng đặc quánh ấm nóng đi sâu vào bên trong Lâm Vĩnh Túc.
Trịnh Liệt thở gấp nhìn Lâm Vĩnh Túc đang đê mê ở dưới thân, nhếch miệng cười: "Em làm tôi muốn phát điên." Sau đó ôm lấy Lâm Vĩnh Túc, hôn lên đôi mắt đang tràn đầy sương mù của cô.
(Na: rồi. vậy là sắp ngược tơi tả rồi. ồ ồ... chuẩn bị thuốc trợ tim nhé.)
Tác giả :
Huyền Namida