Mộng Đổi Đời
Chương 6
Đến gần tối thì Uông Trường Xích và Lưu Song Cúc đã tới được bệnh viện huyện. Uông Hòe vẫn còn nằm ở hành lang. Đôi mắt ông mở trừng trừng, hai con ngươi chẳng khác nào hai quả nho nhân tạo. Khi Uông Trường Xích xuất hiện, ông khép mắt lại nhưng hình như việc nhắm mắt cũng khó khăn nên nếp da trên mí mắt cứ run run. Giữa mí mắt với tròng mắt Uông Hòe không có nước mắt bôi trơn, khô khốc, thậm chí là trên tròng mắt còn vương nhiều hạt bụi li ti. Hoàng Qùy nói:
- Từ khi cậu đi, ông ấy cứ mở mắt chờ. Bởi vì không thể đi đến nhà vệ sinh nên mỗi ngày ông ấy chỉ ăn mấy miếng bánh bao, vài ngụm nước tượng trưng mà thôi.
Nộp tiền xong, Uông Hòe được khiêng vào bệnh viện. Qua kiểm tra, ngoài việc cành cây gây ra không biết bao nhiêu vết thương ngoài da ra, Uông Hòe còn bị chấn thương đốt xương sống số năm ở thắt lưng. Bác sĩ nói trị liệu không tốt e là sẽ bại liệt suốt đời. Uông Trường Xích nói:
- Bị rơi từ độ cao như vậy xuống mà còn giữ được mạng sống cũng đáng xem là một kỳ tích.
- Sở dĩ không chết là vì khi rơi, ông ấy đã bám được một chút vào thành lan can, sau đó lại được cậu giữ lại một giây, cuối cùng quan trọng nhất là được lùm cây chè tàu ngăn lại. Ngay cả cậu, không chết cũng nhờ vào lùm cây chè tàu.
Bác sĩ còn giải thích về việc Uông Trường Xích túm lấy tay Uông Hòe lúc ông rơi xuống, lực rơi mạnh đến như thế tại sao tay cậu lại không hề hấn gì là vì, Uông Hòe chỉ đeo trên tay của Uông Trường Xích trong nháy mắt, có nghĩa là trọng lực trong tay Uông Trường Xích không vượt quá thời gian hai giây, nếu vượt quá hai giây thì cánh tay Uông Trường Xích không chừng sẽ đứt lìa.
Một tuần sau, Uông Hòe đã có thể nói năng, câu đầu tiên là “Sống rồi", câu thứ hai là “Đưa tôi về nhà." Uông Trường Xích nói bệnh của bố vẫn chưa khỏi hẳn. Uông Hòe nói, chẳng có cách nào điều trị được đâu. Uông Trường Xích nói, không có cách trị cũng phải trị… Lời qua tiếng lại, đột nhiên Uông Hòe nổi đóa:
- Mày nhiều tiền lắm à? Một con quỷ khốn cùng thì nằm chết dí ở bệnh viện làm gì? Không về là khuynh gia bại sản. Bố mà khuynh gia bại sản thì mày không có tiền để ôn thi, mày không ôn thi thì cả đời mày chẳng còn một chút hy vọng nào.
Uông Hòe nói một hơi, mệt đến nỗi thở dốc, mồ hôi túa ra thành giọt trên trán nhưng Uông Trường Xích và Lưu Song Cúc làm như không nghe không thấy. Hai mẹ con như hai chiếc máy cần mẫn, mỗi ngày cứ đến giờ là lau chùi cho Uông Hòe, xoa bóp chân, bón cháo mớm nước, đổ nước đái đổ phân. Qua ba ngày nữa, Uông Hòe mím chặt miệng, không ăn không uống. Những hạt cháo trào ra hai bên khóe miệng chảy xuống cổ, ngay cả nước cũng không thể chui tọt qua kẽ răng của ông ta. Lưu Song Cúc thở dài, nói:
- Tốn nhiều tiền như vậy tôi cũng đau lòng lắm, nhưng bây giờ sống lưng của ông vẫn chưa liền, chẳng may đi trên đường động đậy rồi rạn trở lại, không phải là bị thương lần thứ hai sao?
Đôi mắt Uông Hòe vẫn nhắm tịt như không muốn nghe bất kỳ lời nói nào, nhưng tiếng thở của ông ta càng ngày càng nặng nhọc, Lưu Song Cúc vẫn tiếp tục nói:
- Vả lại, bác sĩ không đồng ý để ông xuất viện sớm...
Lúc này miệng Uông Hòe mới há ra, gằn từng tiếng một:
- Việc gì mà bà phải tin vào bọn chúng?
Uông Trường Xích cùng mẹ rời khỏi phòng bệnh, ra sân bàn bạc, không ai nghĩ được cách giải quyết vấn đề. Hai người ngồi trên các tảng đá, đầu cúi gằm thảm hại, để mặc cho ánh nắng thiêu đốt da thịt. Tiếng côn trùng rỉ rả trên các lùm cây, nhỉều người qua lại có vẻ hiếu kỳ quay đầu nhìn hai mẹ con rồi vội vàng quay ngoắt đi. Lưu Song Cúc lên tiếng trước:
- Trong túi con còn bao nhiêu tiền?
Uông Trường Xích thò tay vào túi áo ngực rồi đến hai túi quần, lôi ra một nắm tiền lẻ, nhàu nát, bỏ vào vạt chiếc váy của mẹ đang xõa ra trên tảng đá. Cậu còn nghĩ mình vẫn chưa lấy ra hết, bèn lộn trái túi áo ngực và hai chiếc túi quần ra, ba chiếc túi trông giống ba cái dạ dày bị bỏ đói lâu ngày treo tòng teng trên người cậu ấy. Lưu Song Cúc cũng lục lọi toàn bộ số tiền trên người minh. Uông Trường Xích vuốt những tờ giấy bạc lại ngay ngắn rồi đưa cho mẹ. Lưu Song Cúc đếm đi đếm lại đến hai lần, nói:
- Còn một nghìn không trăm năm mươi ba đồng sáu hào, nhiều nhất là còn nằm được năm ngày.
- Được ngày nào hay ngày ấy thôi.
- Năm ngày nữa e rằng bố con cũng chưa chắc đã khỏe.
- Thế... ý của mẹ là chúng ta về à?
- Mẹ cũng không biết. Con là đàn ông, con hãy quyết định đi.
Uông Trường Xích đưa hai tay ôm đầu cúi gằm, đầu óc chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng, lúc giống như tiếng thác nước đổ xuống vách đá, lúc thì như hàng nghìn chiếc búa sắt nhỏ đập vào vỏ não cậu ấy. Đến khi nhận ra da đầu đã bị tê dại, Uông Trường Xích mới ngước đầu lên. Khi Lưu Song Cúc đưa xấp tiền lẻ nhàu nát, lộn xộn đến trước mặt, Uông Trường Xích nửa như muốn cầm lấy, nửa như không dám. Lưu Song Cúc nhét xấp tiền vào tay con trai. Xấp tiền ướt át, nhầy nhụa, hình như nước mắt của lsc đã thấm ướt chúng.
Từ trong phòng bệnh vang lên những tiếng gọi lớn, chú ý lắng nghe thì những âm thanh ấy đang gọi người nhà của bệnh nhân ở giường số hai. Cả hai hộc tốc chạy vào. Một đám đông bệnh nhân đang tụ tập bên ngoài hành lang. Uông Trường Xích vạch đám đông, trông thấy Uông Hòe đang bò lồm cồm trên nền xi măng. Nửa thân hình phía dưới cứng đơ đang bị nửa thân hình phía trên kéo lê để lại hai vệt mờ trên nền xi măng ướt át, nhớp nhúa.
- Bố đi đâu thế?
- Về nhà!
- Bố có thể bò được hai mươi cây số không?
- Ít ra thì tao cũng có thể bò đến bến xe.
Những người hiếu kỳ chung quanh đòng loạt vỗ tay. Uông Hòe bò được một bước thì họ đi theo một bước như đang xem một con vật gì đó biểu diễn. Lưu Song Cúc đem chiếc băng ta chắn ngang trước mặt, Uông Hòe ngước đầu lên nhìn. Mắt Lưu Song Cúc đã đỏ, nước mắt cũng đã trào ra nhưng ánh mắt sáng lên. Uông Hòe cúi đầu, bò lên băng ca.
Sau khi làm thủ tục xuất viện, Uông Trường Xích cùng mẹ csng Uông Hòe đi ra bến xe. Những thùng nhựa, hộp đựng cơm, chiếc bi đông quân dụng, túi đựng thức ăn bằng ni lông treo tòng teng trên chiếc cáng thi đua va đập vào nhau, thanh âm vang lên hỗn tạp. Uông Hòe mở mắt ngắm bầu trời xanh, chín tầng mây trong suốt như vừa được gội rửa xong. Nửa tiếng sau, họ đến bến xe, mua ba chiếc vé. Chiếc cáng được xếp hẹp lại đặt ở lối đi nhỏ trong xe, Uông Hòe đành phải nằm nghiêng. Chiếc xe nhảy chồm chồm trên con đường đất núi hơn một tiếng đồng hồ mới về đến đầu thôn.
Hai người khiêng Uông Hòe xuống xe, cẩn thận mở rộng chiếc cáng. Uông Hòe thở ra một hơi thật dài, mừng vì đã có thể nằm thẳng, ngửa mặt lên trời. Đúng lúc ấy họ mới phát hiện một con chó đang ngồi chồm hổm trên đường. Đó chính là con Vàng. Nó gầy rộc đi, cỏ khô và bùn đất dính đầy trên lông. Nó trừng mắt nhìn cả ba, dường như không hề quen biết họ. Có lẽ là đã quá nhiều ngày rồi, ngày nào nó cũng nhảy lên mừng đón khi có người từ trên xe bước xuống nhưng lần nào nó cũng cụp đuôi thấy vọng khiến nó trở nên lạnh nhạt chăng? Khi Uông Trường Xích lên tiếng gọi: “Vàng…", nó hếch mũi lên, bước đến đầy vẻ thăm dò rồi đưa mũi hít hít lên quần áo của từng người, cuối cùng thì nhảy bổ lên cáng, thè lưỡi liếm vội liếm vàng khuôn mặt Uông Hòe. Ông ôm chặt lấy nó. Nó vùng khỏi tay Uông Hòe rồi lại chạy vòng quanh chiếc cáng. Cả ba đều là người thân, nó không biết nên mừng ai, cuối cùng là chọn cách chạy vòng quanh hết người này đến người khác.
Lưu Song Cúc va Uông Trường Xích khiêng chiếc cáng lên, con Vàng chạy trước dẫn đường. Họ đi xuyên qua cánh rừng nhỏ, ánh nắng buổi chiều tà lấp ló, thoắt ẩn thoát hiện. Đi qua đập chặn nước, lại đi qua khúc quanh nhà họ Long, cuối cùng họ đã đến rừng chè và thấy nhà của mình. Đột nhiêu Uông Hòe cất tiếng:
- Đừng xem tôi là người tàn phế, tôi vẫn còn hai quả thận. Nếu thằng Xích biết nghe lời, đồng ý tiếp tục ôn thi, tôi có thể bán một quả thận. Uông Trường Xích! Mày có nghe bố nói không?
- Con đang nghe đây.
- Mày có số phú quý, hồi nhỏ bố đã tìm thầy tướng số đoán vận mệnh cho mày, nếu làm quan thì mày phải làm quan đầu tỉnh, nếu giàu có thì tài sản của mày lên đến hàng tỷ. Nếu không nghe lời bố, không chịu ôn tập, không đi thi thì mày chỉ có thể lại là một thằng Uông Hòe mà thôi, có bị giẫm chết cũng chẳng ai động lòng thương xót đâu.
Chó Vàng thè lưỡi dài ngoằng, Uông Trưòng Xích và Lưu Song Cúc thở chẳng ra hơi, Uông Hòe nói lảm nhảm không ngừng. Ban đầu hai người còn có thể nghe thấy Uông Hòe nói gì, nhưng khi đã mệt thì những gì ông ta đã nói và đang nói hầu như không ai nhớ gì nữa. Đột nhiên thân thể con Vàng lệch qua một bên rồi nằm lăn ra đường, Uông Trường Xích nhẹ nhàng dùng chân hất vào người nó, mông đít nó vừa nhổm lên lại ngã soài ra. Lưu Song Cúc nói:
- Mẹ biết nó bị làm sao rồi. Bao nhiêu ngày rồi chắc chắn lá nó không ăn không uống, đói quá đấy thôi.
Họ đặt cái cáng xuống đất. Uông Trường Xích đổ vào mồm con Vàng một ít nước, cho ăn một cái bánh bao. Hình như nó đã lấy lại được tinh thần nhưng không còn sức để đi nữa. Uông Trường Xích ôm đặt nó lên cáng, Uông Hòe ôm chặt lấy nó. Chiếc cáng được nhấc lên, nặng hơn. Uông Trường Xích lấm bẩm:
- Thảo nào trông thấy chúng ta, nó không mừng quấn quýt lên, thì ra là nó quá đói, không còn chút sức để mừng chủ nữa.
7. Vừa về đến nhà, Uông Trường Xích đã vội vàng ra ruộng. Ruộng lúa nhà cậu trong hẻm núi sau thôn. Lúc người khác đã gặt hết, chỉ còn trơ lại những đám lúa nhà cậu đang lao xao trong gió thành những lọn sóng. Trông từ xa là một mảng vàng rực, ánh nắng mặt trời phủ lên trông như đang dát một lớp vàng, nhưng khi đến gần, cậu mới phát hiện, cọng thì đổ gục, cọng thì ngã nghiêng. Trải qua bao lần nắng mưa, những hạt lúa no tròn đã chín rục, phần lớn đã rụng xuống đất, một số đang nhú lên những mầm mạ xanh. Do không kịp thu hoạch, những hạt lúa đang trở thành chất phân bón cho đất. Uông Trường Xích ngồi xuống nhặt những hạt lúa rơi dày trên mặt đất, đến lúc trời tối, cậu mới đứng dậy.
Do phần lớn những hạt lúa đã rơi và bị mục nên việc gặt hái không còn ý nghĩa gì nữa. Lưu Song Cúc và Uông Trường Xích chỉ còn có thể ngắt những bông lúa còn đang treo trên cây và nhặt những hạt rơi xuống đất chưa kịp mục. Ngắt ngắt nhặt nhặt, đầy tay thì cho vào một cái túi đeo bên thắt lưng, túi bên thắt lung đầy thì đổ vào một chiếc bao lớn đeo trên lưng. Trời vẫn rất nóng, mặt trời vẫn cháy rực, đặc biệt là lúc ngồi xuống nhặt những hạt lúa trên đất, cả thân người bị cây lúa bao vây, một chút gió cũng không thể len lỏi thổi qua được. Mặt mũi, cổ, cánh tay, bàn tay bị lá lúa cắt thành những vệt ngang dọc, đỏ quạnh, mồ hôi thấm vào, xót ngứa không tả xiết. Trong những lùm cây chung quanh, tiếng côn trùng không ngừng rên rỉ khiến tâm trang con người càng trở nên nặng nề hơn.
Nằm ở nhà nhưng Uông Hòe cũng không thể nằm yên. Ông bỏ ra hai mươi tệ để nhờ Lưu Bách Điều và Vương Đông khiêng mình ra hẻm núi. Ở đó có một tảng đá khá bằng phẳng, chung quanh có những cây lúp xúp. Nằm úp trên tảng đá, từ trên cao nhìn xuống, Uông Hòe quan sát ruộng lúc của mình. Ông nhìn thấy Uông Trường Xích và lsc trông giống như hai con dế đang bò giữa những luốn lúa vàng rực. Họ ngồi xuống, đứng dậy, thi thoảng đưa tay quệt mồ hôi… mỗi động tác của họ đều chọc thẳng vào lồng ngực, thậm chí còn khiến trái tim Uông Hòe lạc nhịp. Ông nhìn đến độ ngây độn. Đến khi Lưu Bách Điều nói hết giờ rồi, Uông Hòe mới lên tiếng:
- Ngày nào mày cũng ngủ đến lúc mặt trời lên ba con sào mới dậy, hôm nay sao đúng giờ thế!
- Quá giờ phải bù thêm tiền. – Vương Đông đáp.
Uông Hòe lưu luyến thu ánh mắt lại, Lưu Bách Điều và Vương Đông khiêng ông về nhà.
Utx nhờ một người thợ mộc đóng cho Uông Hòe một chiếc ghế có bánh xe bằng gỗ. Sau khi chiếc xe hoàn thành, utx leo lên ngồi thử, cảm thấy khá tốt, bèn trải một cái áo lên chỗ ngồi, ôm bố đặt lên trên ghế. Vốn chỉ có thể nằm, lúc này Uông Hòe đã có thể ngồi dậy được rồi. utx đẩy chiếc ghế lăn ra giữa nhà, lại còn đưa cho bố một chiếc gậy trúc. Uông Hòe chống chiếc gậy xuống đất, chiếc ghế liền chạy từ phía trái sang bên phải. Uông Hòe nghĩ, mặc dù chiếc ghế đã có thể chạy, nhưng vấp phải ngạch cửa thì làm thế nào? Vừa nghĩ đến đây thì ông đã phát hiện tất cả các ngạch cửa đều đã bị vỡ. Chống gậy đẩy xe ra khỏi cửa lớn ra đến sân, Uông Hòe ngước nhìn những nóc nhà cao thấp trong thôn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên nóc nhà của chú Hai. Utx cho rằng bố muốn thương lượng gì đó với chú Hai, do vậy lúc rảnh rỗi, cậu cầm dao rựa phát quang, lấy cuốc san lấp mặt bằng lối đi. Cậu muốn con đường nhỏ nối từ nhà mình đến nhà chú Hai thật quang đãng, thật phẳng để chiếc ghế lăn của bố có thể tự do đi lại.
Con đường đã được sửa xong nhưng Uông Hòe không vội vàng đến nhà chú Hai. Rồi đến một đêm, thừa lúc utx và lsc cặm cụi với những công việc bếp núc thường ngày, ông lén lút rời khỏi nhà, chống gậy đẩy xe đến bên chuồng trâu nhà chú Hai. Trâu hai và cô ba vừa trông thấy chủ cũ liền vươn cổ khỏi chuồng liếm tay ông. Uông Hòe định vuốt ve hai con trâu nhưng chúng quá cao. Hình như trâu hai và cô ba hiểu được ý định của chủ, nhất tề quỳ xuống. Uông Hòe sờ mó đầu rồi đến ngực chúng, sờ đến độ bàn tay nóng hổi lên. Utx đuổi theo bố và mục kích toàn bộ cảnh tượng này. Cậu đứng lặng từ phía xa. Đột nhiên Uông Hòe cất tiếng:
- Trường Xích, đưa bố về!
Utx lẳng lặng đẩy chiếc xe.
- Mày biết mấy ngày nay bố nghĩ gì không?
- Nghĩ không ra!
- Bố muốn biến thành một viên đá hình chiếc trống lăn xuống từ bờ đê này.
- Sẽ đau lắm đấy! Nhưng việc gì phải thế? Ông trời giày vò bố thế đã đủ rồi, có lẽ sẽ ban cho bố một điều gì đó tốt lành hơn.
- Bố không cam tâm! Bố không muốn con phải cưu mang suốt cuộc đời còn lại của bố.
- Không phải là bố đã chăm sóc ông nội sao?
- Cưu mang cũng phải có giới hạn của nó. Con nhất định phải ôn thi!
- Tiền đâu?
- Trưởng phòng nói rồi, có thể miễn phí ôn thi lần này cho con.
- Thế thì ai sẽ bế bố vào nhà vệ sinh? Ai sẽ cầm cày cầm cuốc?
- Không cần con phải lo. Chỉ cần con thi đỗ đại học, bố lập tức sẽ đứng dậy được.
Bánh xe gỗ vẫn lọc cọc lăn. Utx không nói thêm gì nữa.
- Kể từ khi con mở mắt chào đời, bố đã hy vọng con sẽ thay đổi vận mệnh nhà ta. Trước mắt mọi việc đã sắp thành, con đừng chùn bước.
- Con không có bản lĩnh lớn như thế đâu.
- Bốn tuổi con đã biết nhận mặt chứ, năm tuổi đã có thể mó máy đến bàn tính, mọi người đều nói con là thiên tài.
- Con bước chân rời khỏi nhà là mẹ sẽ chịu khổ.
- Chỉ cần con cái có thể nở mày nở mặt là bố mẹ đã xem như là một phần thưởng khích lệ rồi.
- Nhưng… có lẽ con không phải là thiên tài như trong tưởng tượng của bố đâu.
- Con cố tình tìm cớ thoái thác thôi. Con không đáng với cái sống lưng bị gãy của bố!
Nói xong, Uông Hòe dùng dậy trúc chống mạnh xuống đất, không cho bánh xe lăn về phía trước nữa. Lúc này, phía bên phải con đường là một chiếc hố, độ sâu dễ đến năm sáu mét. Uông Hòe chỉ chiếc hố, nói:
- Mày đã không chịu ôn tập, bố có sống cũng chẳng có chút hy vọng nào nữa.
Utx ra sức đẩy chiếc ghế, Uông Hòe lại dùng sức để chống chiếc gậy giữ chiếc xe lại, chiếc gậy trúc cong vẹo thành hình cánh cung. Utx càng đẩy mạnh, chiếc gậy càng cong như muốn gãy gập lại. Đột nhiên, Uông Hòe buông tay, chiếc ghế như một mũi tên bắn về phía trước, chiếc gậy trong tay Uông Hòe chống sang bên trái, chiếc ghế chuyển hướng lao thẳng xuống hố. utx nhào tới, một tay túm được chiếc ghế. Nó bị treo lơ lửng trên miệng hố. Uông Hòe dùng chiếc gậy đập mạnh vào tay utx, đập liên tục, mỗi cú đập đều đau đến tận tâm can. Đôi bàn tay không thể chịu đựng được nữa rồi, nhanh chóng buông ra thôi. Utx khẩn thiết van xin:
- Bố! Bố đừng đánh nữa, con sẽ nghe theo lời bố.
Khi utx chuẩn bị hành lý, lsc cứ nhắc đi nhắc lại rằng đừng quên chứng minh nhân dân như lần trước. Con trai hiểu ý mẹ, rằng đừng bao giờ quên thân phận của mình. Hành lý chuẩn bị xong, utx nhét một nghìn đồng thật sâu vào trong túi quần, đó là tiền lệ phí ôn thi. Lsc đưa thêm năm tờ tiền giấy, bảo đó là tiền cơm nước trong suốt thời gian ôn thi, utx chỉ lấy một tờ.
Một trăm tệ, trừ tiền xe ra con chỉ đủ ăn một tháng. – lsc nói.
- Tư con sẽ nghĩ cách, tùy cơ ứng biến.
- Không thể ăn trộm ăn cướp, con còn có cách nào khác?
Vừa nói, bà vừa nhét tiền vào túi utx, nhưng cậu kiên quyết đẩy tay bà ra.
Nửa đêm, tiếng rột roạt vang lên nhè nhẹ khiến Uông Trường Xích tỉnh giấc. Qua tấm màn mỏng, cậu thấy mẹ đang nhét vật gì đó vào trong ba lô hành lý của mình. Uông Trường Xích nhắm mắt giả vờ ngủ say. Sáng hôm sau, Uông Trường Xích khoác ba lô lên lưng rời khỏi nhà, Uông Hòe và Lưu Song Cúc tiễn con ra cổng. Lưu Song Cúc còn dặn dò là cần phải lưu ý chiếc ba lô trên lưng, đừng để cho người khác đến quá gần, Uông Hòe chỉ đưa ngón tay trỏ lên hướng về phía con. Uông Trường Xích vui vẻ chào tạm biệt, Uông Hòe, Lưu Song Cúc cùng con Vàng đứng nhìn theo cho đến khi bóng dáng Uông Trường Xích mất hút ngoài đầu ngõ.
Ngày hôm sau, Lưu Song Cúc ra ruộng tiếp tục nhặt lúa. Nhặt lúa cần phải mang đôi ủng nhựa cao cổ. Xỏ bàn chân phải vào ủng, bàn chân đã gặp phải một vật gì cưng cứng. Lôi ra xem mới thấy đó là một gói ni lông nhỏ, mở ra, bên trong là bốn trăm tệ. Lưu Song Cúc kêu lên nho nhỏ, thở dài:
- Bố thằng Xích à, nó không mang tiền đi theo.
- Cái thằng nhỏ này, nó mà không ôn thi thì quả là đáng tiếc. – Uông Hòe cũng thở dài bất lực.
- Không phải nó đã hứa là sẽ ôn thi sao?
- Không tiền thì làm sao mà yên tâm học được chứ!
- Từ khi cậu đi, ông ấy cứ mở mắt chờ. Bởi vì không thể đi đến nhà vệ sinh nên mỗi ngày ông ấy chỉ ăn mấy miếng bánh bao, vài ngụm nước tượng trưng mà thôi.
Nộp tiền xong, Uông Hòe được khiêng vào bệnh viện. Qua kiểm tra, ngoài việc cành cây gây ra không biết bao nhiêu vết thương ngoài da ra, Uông Hòe còn bị chấn thương đốt xương sống số năm ở thắt lưng. Bác sĩ nói trị liệu không tốt e là sẽ bại liệt suốt đời. Uông Trường Xích nói:
- Bị rơi từ độ cao như vậy xuống mà còn giữ được mạng sống cũng đáng xem là một kỳ tích.
- Sở dĩ không chết là vì khi rơi, ông ấy đã bám được một chút vào thành lan can, sau đó lại được cậu giữ lại một giây, cuối cùng quan trọng nhất là được lùm cây chè tàu ngăn lại. Ngay cả cậu, không chết cũng nhờ vào lùm cây chè tàu.
Bác sĩ còn giải thích về việc Uông Trường Xích túm lấy tay Uông Hòe lúc ông rơi xuống, lực rơi mạnh đến như thế tại sao tay cậu lại không hề hấn gì là vì, Uông Hòe chỉ đeo trên tay của Uông Trường Xích trong nháy mắt, có nghĩa là trọng lực trong tay Uông Trường Xích không vượt quá thời gian hai giây, nếu vượt quá hai giây thì cánh tay Uông Trường Xích không chừng sẽ đứt lìa.
Một tuần sau, Uông Hòe đã có thể nói năng, câu đầu tiên là “Sống rồi", câu thứ hai là “Đưa tôi về nhà." Uông Trường Xích nói bệnh của bố vẫn chưa khỏi hẳn. Uông Hòe nói, chẳng có cách nào điều trị được đâu. Uông Trường Xích nói, không có cách trị cũng phải trị… Lời qua tiếng lại, đột nhiên Uông Hòe nổi đóa:
- Mày nhiều tiền lắm à? Một con quỷ khốn cùng thì nằm chết dí ở bệnh viện làm gì? Không về là khuynh gia bại sản. Bố mà khuynh gia bại sản thì mày không có tiền để ôn thi, mày không ôn thi thì cả đời mày chẳng còn một chút hy vọng nào.
Uông Hòe nói một hơi, mệt đến nỗi thở dốc, mồ hôi túa ra thành giọt trên trán nhưng Uông Trường Xích và Lưu Song Cúc làm như không nghe không thấy. Hai mẹ con như hai chiếc máy cần mẫn, mỗi ngày cứ đến giờ là lau chùi cho Uông Hòe, xoa bóp chân, bón cháo mớm nước, đổ nước đái đổ phân. Qua ba ngày nữa, Uông Hòe mím chặt miệng, không ăn không uống. Những hạt cháo trào ra hai bên khóe miệng chảy xuống cổ, ngay cả nước cũng không thể chui tọt qua kẽ răng của ông ta. Lưu Song Cúc thở dài, nói:
- Tốn nhiều tiền như vậy tôi cũng đau lòng lắm, nhưng bây giờ sống lưng của ông vẫn chưa liền, chẳng may đi trên đường động đậy rồi rạn trở lại, không phải là bị thương lần thứ hai sao?
Đôi mắt Uông Hòe vẫn nhắm tịt như không muốn nghe bất kỳ lời nói nào, nhưng tiếng thở của ông ta càng ngày càng nặng nhọc, Lưu Song Cúc vẫn tiếp tục nói:
- Vả lại, bác sĩ không đồng ý để ông xuất viện sớm...
Lúc này miệng Uông Hòe mới há ra, gằn từng tiếng một:
- Việc gì mà bà phải tin vào bọn chúng?
Uông Trường Xích cùng mẹ rời khỏi phòng bệnh, ra sân bàn bạc, không ai nghĩ được cách giải quyết vấn đề. Hai người ngồi trên các tảng đá, đầu cúi gằm thảm hại, để mặc cho ánh nắng thiêu đốt da thịt. Tiếng côn trùng rỉ rả trên các lùm cây, nhỉều người qua lại có vẻ hiếu kỳ quay đầu nhìn hai mẹ con rồi vội vàng quay ngoắt đi. Lưu Song Cúc lên tiếng trước:
- Trong túi con còn bao nhiêu tiền?
Uông Trường Xích thò tay vào túi áo ngực rồi đến hai túi quần, lôi ra một nắm tiền lẻ, nhàu nát, bỏ vào vạt chiếc váy của mẹ đang xõa ra trên tảng đá. Cậu còn nghĩ mình vẫn chưa lấy ra hết, bèn lộn trái túi áo ngực và hai chiếc túi quần ra, ba chiếc túi trông giống ba cái dạ dày bị bỏ đói lâu ngày treo tòng teng trên người cậu ấy. Lưu Song Cúc cũng lục lọi toàn bộ số tiền trên người minh. Uông Trường Xích vuốt những tờ giấy bạc lại ngay ngắn rồi đưa cho mẹ. Lưu Song Cúc đếm đi đếm lại đến hai lần, nói:
- Còn một nghìn không trăm năm mươi ba đồng sáu hào, nhiều nhất là còn nằm được năm ngày.
- Được ngày nào hay ngày ấy thôi.
- Năm ngày nữa e rằng bố con cũng chưa chắc đã khỏe.
- Thế... ý của mẹ là chúng ta về à?
- Mẹ cũng không biết. Con là đàn ông, con hãy quyết định đi.
Uông Trường Xích đưa hai tay ôm đầu cúi gằm, đầu óc chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng, lúc giống như tiếng thác nước đổ xuống vách đá, lúc thì như hàng nghìn chiếc búa sắt nhỏ đập vào vỏ não cậu ấy. Đến khi nhận ra da đầu đã bị tê dại, Uông Trường Xích mới ngước đầu lên. Khi Lưu Song Cúc đưa xấp tiền lẻ nhàu nát, lộn xộn đến trước mặt, Uông Trường Xích nửa như muốn cầm lấy, nửa như không dám. Lưu Song Cúc nhét xấp tiền vào tay con trai. Xấp tiền ướt át, nhầy nhụa, hình như nước mắt của lsc đã thấm ướt chúng.
Từ trong phòng bệnh vang lên những tiếng gọi lớn, chú ý lắng nghe thì những âm thanh ấy đang gọi người nhà của bệnh nhân ở giường số hai. Cả hai hộc tốc chạy vào. Một đám đông bệnh nhân đang tụ tập bên ngoài hành lang. Uông Trường Xích vạch đám đông, trông thấy Uông Hòe đang bò lồm cồm trên nền xi măng. Nửa thân hình phía dưới cứng đơ đang bị nửa thân hình phía trên kéo lê để lại hai vệt mờ trên nền xi măng ướt át, nhớp nhúa.
- Bố đi đâu thế?
- Về nhà!
- Bố có thể bò được hai mươi cây số không?
- Ít ra thì tao cũng có thể bò đến bến xe.
Những người hiếu kỳ chung quanh đòng loạt vỗ tay. Uông Hòe bò được một bước thì họ đi theo một bước như đang xem một con vật gì đó biểu diễn. Lưu Song Cúc đem chiếc băng ta chắn ngang trước mặt, Uông Hòe ngước đầu lên nhìn. Mắt Lưu Song Cúc đã đỏ, nước mắt cũng đã trào ra nhưng ánh mắt sáng lên. Uông Hòe cúi đầu, bò lên băng ca.
Sau khi làm thủ tục xuất viện, Uông Trường Xích cùng mẹ csng Uông Hòe đi ra bến xe. Những thùng nhựa, hộp đựng cơm, chiếc bi đông quân dụng, túi đựng thức ăn bằng ni lông treo tòng teng trên chiếc cáng thi đua va đập vào nhau, thanh âm vang lên hỗn tạp. Uông Hòe mở mắt ngắm bầu trời xanh, chín tầng mây trong suốt như vừa được gội rửa xong. Nửa tiếng sau, họ đến bến xe, mua ba chiếc vé. Chiếc cáng được xếp hẹp lại đặt ở lối đi nhỏ trong xe, Uông Hòe đành phải nằm nghiêng. Chiếc xe nhảy chồm chồm trên con đường đất núi hơn một tiếng đồng hồ mới về đến đầu thôn.
Hai người khiêng Uông Hòe xuống xe, cẩn thận mở rộng chiếc cáng. Uông Hòe thở ra một hơi thật dài, mừng vì đã có thể nằm thẳng, ngửa mặt lên trời. Đúng lúc ấy họ mới phát hiện một con chó đang ngồi chồm hổm trên đường. Đó chính là con Vàng. Nó gầy rộc đi, cỏ khô và bùn đất dính đầy trên lông. Nó trừng mắt nhìn cả ba, dường như không hề quen biết họ. Có lẽ là đã quá nhiều ngày rồi, ngày nào nó cũng nhảy lên mừng đón khi có người từ trên xe bước xuống nhưng lần nào nó cũng cụp đuôi thấy vọng khiến nó trở nên lạnh nhạt chăng? Khi Uông Trường Xích lên tiếng gọi: “Vàng…", nó hếch mũi lên, bước đến đầy vẻ thăm dò rồi đưa mũi hít hít lên quần áo của từng người, cuối cùng thì nhảy bổ lên cáng, thè lưỡi liếm vội liếm vàng khuôn mặt Uông Hòe. Ông ôm chặt lấy nó. Nó vùng khỏi tay Uông Hòe rồi lại chạy vòng quanh chiếc cáng. Cả ba đều là người thân, nó không biết nên mừng ai, cuối cùng là chọn cách chạy vòng quanh hết người này đến người khác.
Lưu Song Cúc va Uông Trường Xích khiêng chiếc cáng lên, con Vàng chạy trước dẫn đường. Họ đi xuyên qua cánh rừng nhỏ, ánh nắng buổi chiều tà lấp ló, thoắt ẩn thoát hiện. Đi qua đập chặn nước, lại đi qua khúc quanh nhà họ Long, cuối cùng họ đã đến rừng chè và thấy nhà của mình. Đột nhiêu Uông Hòe cất tiếng:
- Đừng xem tôi là người tàn phế, tôi vẫn còn hai quả thận. Nếu thằng Xích biết nghe lời, đồng ý tiếp tục ôn thi, tôi có thể bán một quả thận. Uông Trường Xích! Mày có nghe bố nói không?
- Con đang nghe đây.
- Mày có số phú quý, hồi nhỏ bố đã tìm thầy tướng số đoán vận mệnh cho mày, nếu làm quan thì mày phải làm quan đầu tỉnh, nếu giàu có thì tài sản của mày lên đến hàng tỷ. Nếu không nghe lời bố, không chịu ôn tập, không đi thi thì mày chỉ có thể lại là một thằng Uông Hòe mà thôi, có bị giẫm chết cũng chẳng ai động lòng thương xót đâu.
Chó Vàng thè lưỡi dài ngoằng, Uông Trưòng Xích và Lưu Song Cúc thở chẳng ra hơi, Uông Hòe nói lảm nhảm không ngừng. Ban đầu hai người còn có thể nghe thấy Uông Hòe nói gì, nhưng khi đã mệt thì những gì ông ta đã nói và đang nói hầu như không ai nhớ gì nữa. Đột nhiên thân thể con Vàng lệch qua một bên rồi nằm lăn ra đường, Uông Trường Xích nhẹ nhàng dùng chân hất vào người nó, mông đít nó vừa nhổm lên lại ngã soài ra. Lưu Song Cúc nói:
- Mẹ biết nó bị làm sao rồi. Bao nhiêu ngày rồi chắc chắn lá nó không ăn không uống, đói quá đấy thôi.
Họ đặt cái cáng xuống đất. Uông Trường Xích đổ vào mồm con Vàng một ít nước, cho ăn một cái bánh bao. Hình như nó đã lấy lại được tinh thần nhưng không còn sức để đi nữa. Uông Trường Xích ôm đặt nó lên cáng, Uông Hòe ôm chặt lấy nó. Chiếc cáng được nhấc lên, nặng hơn. Uông Trường Xích lấm bẩm:
- Thảo nào trông thấy chúng ta, nó không mừng quấn quýt lên, thì ra là nó quá đói, không còn chút sức để mừng chủ nữa.
7. Vừa về đến nhà, Uông Trường Xích đã vội vàng ra ruộng. Ruộng lúa nhà cậu trong hẻm núi sau thôn. Lúc người khác đã gặt hết, chỉ còn trơ lại những đám lúa nhà cậu đang lao xao trong gió thành những lọn sóng. Trông từ xa là một mảng vàng rực, ánh nắng mặt trời phủ lên trông như đang dát một lớp vàng, nhưng khi đến gần, cậu mới phát hiện, cọng thì đổ gục, cọng thì ngã nghiêng. Trải qua bao lần nắng mưa, những hạt lúa no tròn đã chín rục, phần lớn đã rụng xuống đất, một số đang nhú lên những mầm mạ xanh. Do không kịp thu hoạch, những hạt lúa đang trở thành chất phân bón cho đất. Uông Trường Xích ngồi xuống nhặt những hạt lúa rơi dày trên mặt đất, đến lúc trời tối, cậu mới đứng dậy.
Do phần lớn những hạt lúa đã rơi và bị mục nên việc gặt hái không còn ý nghĩa gì nữa. Lưu Song Cúc và Uông Trường Xích chỉ còn có thể ngắt những bông lúa còn đang treo trên cây và nhặt những hạt rơi xuống đất chưa kịp mục. Ngắt ngắt nhặt nhặt, đầy tay thì cho vào một cái túi đeo bên thắt lưng, túi bên thắt lung đầy thì đổ vào một chiếc bao lớn đeo trên lưng. Trời vẫn rất nóng, mặt trời vẫn cháy rực, đặc biệt là lúc ngồi xuống nhặt những hạt lúa trên đất, cả thân người bị cây lúa bao vây, một chút gió cũng không thể len lỏi thổi qua được. Mặt mũi, cổ, cánh tay, bàn tay bị lá lúa cắt thành những vệt ngang dọc, đỏ quạnh, mồ hôi thấm vào, xót ngứa không tả xiết. Trong những lùm cây chung quanh, tiếng côn trùng không ngừng rên rỉ khiến tâm trang con người càng trở nên nặng nề hơn.
Nằm ở nhà nhưng Uông Hòe cũng không thể nằm yên. Ông bỏ ra hai mươi tệ để nhờ Lưu Bách Điều và Vương Đông khiêng mình ra hẻm núi. Ở đó có một tảng đá khá bằng phẳng, chung quanh có những cây lúp xúp. Nằm úp trên tảng đá, từ trên cao nhìn xuống, Uông Hòe quan sát ruộng lúc của mình. Ông nhìn thấy Uông Trường Xích và lsc trông giống như hai con dế đang bò giữa những luốn lúa vàng rực. Họ ngồi xuống, đứng dậy, thi thoảng đưa tay quệt mồ hôi… mỗi động tác của họ đều chọc thẳng vào lồng ngực, thậm chí còn khiến trái tim Uông Hòe lạc nhịp. Ông nhìn đến độ ngây độn. Đến khi Lưu Bách Điều nói hết giờ rồi, Uông Hòe mới lên tiếng:
- Ngày nào mày cũng ngủ đến lúc mặt trời lên ba con sào mới dậy, hôm nay sao đúng giờ thế!
- Quá giờ phải bù thêm tiền. – Vương Đông đáp.
Uông Hòe lưu luyến thu ánh mắt lại, Lưu Bách Điều và Vương Đông khiêng ông về nhà.
Utx nhờ một người thợ mộc đóng cho Uông Hòe một chiếc ghế có bánh xe bằng gỗ. Sau khi chiếc xe hoàn thành, utx leo lên ngồi thử, cảm thấy khá tốt, bèn trải một cái áo lên chỗ ngồi, ôm bố đặt lên trên ghế. Vốn chỉ có thể nằm, lúc này Uông Hòe đã có thể ngồi dậy được rồi. utx đẩy chiếc ghế lăn ra giữa nhà, lại còn đưa cho bố một chiếc gậy trúc. Uông Hòe chống chiếc gậy xuống đất, chiếc ghế liền chạy từ phía trái sang bên phải. Uông Hòe nghĩ, mặc dù chiếc ghế đã có thể chạy, nhưng vấp phải ngạch cửa thì làm thế nào? Vừa nghĩ đến đây thì ông đã phát hiện tất cả các ngạch cửa đều đã bị vỡ. Chống gậy đẩy xe ra khỏi cửa lớn ra đến sân, Uông Hòe ngước nhìn những nóc nhà cao thấp trong thôn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên nóc nhà của chú Hai. Utx cho rằng bố muốn thương lượng gì đó với chú Hai, do vậy lúc rảnh rỗi, cậu cầm dao rựa phát quang, lấy cuốc san lấp mặt bằng lối đi. Cậu muốn con đường nhỏ nối từ nhà mình đến nhà chú Hai thật quang đãng, thật phẳng để chiếc ghế lăn của bố có thể tự do đi lại.
Con đường đã được sửa xong nhưng Uông Hòe không vội vàng đến nhà chú Hai. Rồi đến một đêm, thừa lúc utx và lsc cặm cụi với những công việc bếp núc thường ngày, ông lén lút rời khỏi nhà, chống gậy đẩy xe đến bên chuồng trâu nhà chú Hai. Trâu hai và cô ba vừa trông thấy chủ cũ liền vươn cổ khỏi chuồng liếm tay ông. Uông Hòe định vuốt ve hai con trâu nhưng chúng quá cao. Hình như trâu hai và cô ba hiểu được ý định của chủ, nhất tề quỳ xuống. Uông Hòe sờ mó đầu rồi đến ngực chúng, sờ đến độ bàn tay nóng hổi lên. Utx đuổi theo bố và mục kích toàn bộ cảnh tượng này. Cậu đứng lặng từ phía xa. Đột nhiên Uông Hòe cất tiếng:
- Trường Xích, đưa bố về!
Utx lẳng lặng đẩy chiếc xe.
- Mày biết mấy ngày nay bố nghĩ gì không?
- Nghĩ không ra!
- Bố muốn biến thành một viên đá hình chiếc trống lăn xuống từ bờ đê này.
- Sẽ đau lắm đấy! Nhưng việc gì phải thế? Ông trời giày vò bố thế đã đủ rồi, có lẽ sẽ ban cho bố một điều gì đó tốt lành hơn.
- Bố không cam tâm! Bố không muốn con phải cưu mang suốt cuộc đời còn lại của bố.
- Không phải là bố đã chăm sóc ông nội sao?
- Cưu mang cũng phải có giới hạn của nó. Con nhất định phải ôn thi!
- Tiền đâu?
- Trưởng phòng nói rồi, có thể miễn phí ôn thi lần này cho con.
- Thế thì ai sẽ bế bố vào nhà vệ sinh? Ai sẽ cầm cày cầm cuốc?
- Không cần con phải lo. Chỉ cần con thi đỗ đại học, bố lập tức sẽ đứng dậy được.
Bánh xe gỗ vẫn lọc cọc lăn. Utx không nói thêm gì nữa.
- Kể từ khi con mở mắt chào đời, bố đã hy vọng con sẽ thay đổi vận mệnh nhà ta. Trước mắt mọi việc đã sắp thành, con đừng chùn bước.
- Con không có bản lĩnh lớn như thế đâu.
- Bốn tuổi con đã biết nhận mặt chứ, năm tuổi đã có thể mó máy đến bàn tính, mọi người đều nói con là thiên tài.
- Con bước chân rời khỏi nhà là mẹ sẽ chịu khổ.
- Chỉ cần con cái có thể nở mày nở mặt là bố mẹ đã xem như là một phần thưởng khích lệ rồi.
- Nhưng… có lẽ con không phải là thiên tài như trong tưởng tượng của bố đâu.
- Con cố tình tìm cớ thoái thác thôi. Con không đáng với cái sống lưng bị gãy của bố!
Nói xong, Uông Hòe dùng dậy trúc chống mạnh xuống đất, không cho bánh xe lăn về phía trước nữa. Lúc này, phía bên phải con đường là một chiếc hố, độ sâu dễ đến năm sáu mét. Uông Hòe chỉ chiếc hố, nói:
- Mày đã không chịu ôn tập, bố có sống cũng chẳng có chút hy vọng nào nữa.
Utx ra sức đẩy chiếc ghế, Uông Hòe lại dùng sức để chống chiếc gậy giữ chiếc xe lại, chiếc gậy trúc cong vẹo thành hình cánh cung. Utx càng đẩy mạnh, chiếc gậy càng cong như muốn gãy gập lại. Đột nhiên, Uông Hòe buông tay, chiếc ghế như một mũi tên bắn về phía trước, chiếc gậy trong tay Uông Hòe chống sang bên trái, chiếc ghế chuyển hướng lao thẳng xuống hố. utx nhào tới, một tay túm được chiếc ghế. Nó bị treo lơ lửng trên miệng hố. Uông Hòe dùng chiếc gậy đập mạnh vào tay utx, đập liên tục, mỗi cú đập đều đau đến tận tâm can. Đôi bàn tay không thể chịu đựng được nữa rồi, nhanh chóng buông ra thôi. Utx khẩn thiết van xin:
- Bố! Bố đừng đánh nữa, con sẽ nghe theo lời bố.
Khi utx chuẩn bị hành lý, lsc cứ nhắc đi nhắc lại rằng đừng quên chứng minh nhân dân như lần trước. Con trai hiểu ý mẹ, rằng đừng bao giờ quên thân phận của mình. Hành lý chuẩn bị xong, utx nhét một nghìn đồng thật sâu vào trong túi quần, đó là tiền lệ phí ôn thi. Lsc đưa thêm năm tờ tiền giấy, bảo đó là tiền cơm nước trong suốt thời gian ôn thi, utx chỉ lấy một tờ.
Một trăm tệ, trừ tiền xe ra con chỉ đủ ăn một tháng. – lsc nói.
- Tư con sẽ nghĩ cách, tùy cơ ứng biến.
- Không thể ăn trộm ăn cướp, con còn có cách nào khác?
Vừa nói, bà vừa nhét tiền vào túi utx, nhưng cậu kiên quyết đẩy tay bà ra.
Nửa đêm, tiếng rột roạt vang lên nhè nhẹ khiến Uông Trường Xích tỉnh giấc. Qua tấm màn mỏng, cậu thấy mẹ đang nhét vật gì đó vào trong ba lô hành lý của mình. Uông Trường Xích nhắm mắt giả vờ ngủ say. Sáng hôm sau, Uông Trường Xích khoác ba lô lên lưng rời khỏi nhà, Uông Hòe và Lưu Song Cúc tiễn con ra cổng. Lưu Song Cúc còn dặn dò là cần phải lưu ý chiếc ba lô trên lưng, đừng để cho người khác đến quá gần, Uông Hòe chỉ đưa ngón tay trỏ lên hướng về phía con. Uông Trường Xích vui vẻ chào tạm biệt, Uông Hòe, Lưu Song Cúc cùng con Vàng đứng nhìn theo cho đến khi bóng dáng Uông Trường Xích mất hút ngoài đầu ngõ.
Ngày hôm sau, Lưu Song Cúc ra ruộng tiếp tục nhặt lúa. Nhặt lúa cần phải mang đôi ủng nhựa cao cổ. Xỏ bàn chân phải vào ủng, bàn chân đã gặp phải một vật gì cưng cứng. Lôi ra xem mới thấy đó là một gói ni lông nhỏ, mở ra, bên trong là bốn trăm tệ. Lưu Song Cúc kêu lên nho nhỏ, thở dài:
- Bố thằng Xích à, nó không mang tiền đi theo.
- Cái thằng nhỏ này, nó mà không ôn thi thì quả là đáng tiếc. – Uông Hòe cũng thở dài bất lực.
- Không phải nó đã hứa là sẽ ôn thi sao?
- Không tiền thì làm sao mà yên tâm học được chứ!
Tác giả :
Đông Tây