Mộng Anh Hùng Của Một Thiếu Niên Bình Thường
Chương 5
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông, bất kể có việc hay không có việc tôi đều chạy đến nhà Vương Khải, tụ tập với cậu ấy, thậm chí còn tình nguyện đảm nhận vai trò tổ chức, lặn lội đến từng nhà, gõ từng cánh cửa gọi mọi người đến điểm hẹn, cách ăn mặc áo quần cũng cố tình học theo cậu ấy, đem vài bộ quần áo ít ỏi của mình giặt đến sạch không chút vết bẩn. Sau đó còn bắt đầu niềng răng, để tóc dài, cật lực tập chạy bộ, tham gia đội trống của trường, đăng ký vào lớp huấn luyện viết văn. Tôi làm hết những việc trước đây chẳng bao giờ tôi thèm để mắt đến.
Kỳ nghỉ lúc Vương Khải tốt nghiệp Cấp 2, lần đầu tiên cậu ấy chủ động đến nhà bà ngoại tìm tôi, vừa bước vào cửa đã ngây ra. Cậu ấy nghi hoặc hỏi, bạn là…
Tôi cũng kỳ quái nhìn cậu ấy: Tôi là tôi thôi, nếu không còn có thể là ai nữa. Cậu ấy kéo tôi lại tỉ mỉ quan sát: Hình như so với trước đây khác 180 độ. Tôi bĩu môi bật cười: Có phải rất giống cậu không? Cậu ấy chậm rãi gật đầu: Đúng thật thay đổi rất ra dáng người lớn. Sau đó, giống như chợt nghĩ ra điều gì, cậu ấy nói: Đúng rồi, tôi thành công rồi! Tôi thi đậu vào trường Cấp 3 trọng điểm rồi!
Tôi cũng vui mừng thay cho cậu ấy, hưng phấn đến nỗi nắm lấy tay cậu ấy, lớn tiếng hú hét đầy kích động. Thế nhưng, khác biệt so với trước đây chính là, tôi kích động không phải vì cậu ấy có thể thành công, mà vì trên người cậu ấy tôi có thể thấy được tương lai của chính mình. Cậu ấy có thể làm được, vậy thì tôi cũng có thể.
Tháng đầu tiên của kỳ nghỉ đó, Vương Khải hết sức cần mẫn, gần như mỗi lần cả đám tập trung ở bãi đất trống nghe kể chuyện, cậu ấy đều vô cùng hứng khởi chia xẻ cảm tưởng được đỗ vào trường Cấp 3 trọng điểm, vẽ ra tương lai của bản thân, miêu tả cuộc sống ở thành phố lớn của mình sau này. Tôi nhẫn nại ngồi nghe, ánh mắt đánh một vòng xung quanh, phát hiện ra ít nhất nửa số người trong đám cũng có cùng cảm giác chán nản như tôi.
Về sau, cậu ấy rất ít khi xuất hiện, nghe mẹ cậu ấy nói cậu ấy bị bố bắt ở nhà, tham gia đủ loại tiệc tùng gặp mặt của người lớn trong gia đình, đón nhận khen ngợi của hiệu trưởng. Cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, kể cho tôi nghe cậu ấy đến một khách sạn lộng lẫy tráng lệ thế nào, nhận được nhiều phần thưởng ra sao. Tôi nghe đến hết chịu nổi, về sau không thèm nhận điện thoại của cậu ấy nữa.
Không có Vương Khải, tôi liền trở thành thủ lĩnh của cả đám, bà ngoại vô cùng hạnh phúc nói tôi đã thay da đổi thịt khác hẳn trước kia. Không ngày nào không có người đến tìm tôi đi chơi. Mọi người dùng ánh mắt từng dùng để nhìn Vương Khải nhìn vào tôi. Tôi cũng làm theo cậu ấy học kể chuyện, sắp xếp trò chơi, đốc thúc làm bài tập, mỗi ngày đều bận rộn đến chết đi được.
Có điều, thỉnh thoảng trong lòng lại cảm thấy nặng nề. Nếu như Vương Khải trở lại, tôi nên đi đâu đây, có phải mọi người sẽ về lại với cậu ấy không. Vương Khải biết được bây giờ tôi bắt chước theo cậu ấy lại thay thế vị trí của cậu ấy, cậu ấy có bằng lòng không? Nhưng một góc khác trong đầu tôi lại nghĩ, tôi đã làm sai điều gì đâu? Tôi rất muốn được trở thành một người như cậu ấy kia mà.
Ngày hôm đó, tôi ở bãi đất trống kể cho mọi người nghe chuyện sụp đổ của triều Thanh, đột nhiên Vương Khải đi đến. Cậu ấy vui vẻ gọi cả đám đến nhận quà, bên trong cái túi nhựa cậu ấy xách theo là đủ loại điểm tâm, bánh quy, hộp bút chì, bút máy… Cậu ấy lại dùng vẻ mặt hớn hở nói về những dự tính cậu ấy đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần. Cậu ấy đem quà nhét vào tay từng đứa một, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt chán ghét của cả đám.
Sau đó, một đứa trong đám đem điểm tâm trong tay vứt ngay trước mặt cậu ấy, lẩm bẩm trong miệng nói: Tôi không cần, tôi muốn nghe chuyện về triều Thanh. Kết quả, những đứa khác đều lần lượt làm theo, đem quà để lại vào trong túi, sau đó quay đầu đi, dùng ánh mắt mong chờ nhìn tôi.
Vương Khải đứng tại chỗ sửng sốt rất lâu, không nói không rằng nhìn tôi chăm chăm, sau đó xoay người chạy mất. Tôi của lúc ấy cũng chẳng biết mình nên vui vẻ hay là buồn rầu.
Kỳ nghỉ lúc Vương Khải tốt nghiệp Cấp 2, lần đầu tiên cậu ấy chủ động đến nhà bà ngoại tìm tôi, vừa bước vào cửa đã ngây ra. Cậu ấy nghi hoặc hỏi, bạn là…
Tôi cũng kỳ quái nhìn cậu ấy: Tôi là tôi thôi, nếu không còn có thể là ai nữa. Cậu ấy kéo tôi lại tỉ mỉ quan sát: Hình như so với trước đây khác 180 độ. Tôi bĩu môi bật cười: Có phải rất giống cậu không? Cậu ấy chậm rãi gật đầu: Đúng thật thay đổi rất ra dáng người lớn. Sau đó, giống như chợt nghĩ ra điều gì, cậu ấy nói: Đúng rồi, tôi thành công rồi! Tôi thi đậu vào trường Cấp 3 trọng điểm rồi!
Tôi cũng vui mừng thay cho cậu ấy, hưng phấn đến nỗi nắm lấy tay cậu ấy, lớn tiếng hú hét đầy kích động. Thế nhưng, khác biệt so với trước đây chính là, tôi kích động không phải vì cậu ấy có thể thành công, mà vì trên người cậu ấy tôi có thể thấy được tương lai của chính mình. Cậu ấy có thể làm được, vậy thì tôi cũng có thể.
Tháng đầu tiên của kỳ nghỉ đó, Vương Khải hết sức cần mẫn, gần như mỗi lần cả đám tập trung ở bãi đất trống nghe kể chuyện, cậu ấy đều vô cùng hứng khởi chia xẻ cảm tưởng được đỗ vào trường Cấp 3 trọng điểm, vẽ ra tương lai của bản thân, miêu tả cuộc sống ở thành phố lớn của mình sau này. Tôi nhẫn nại ngồi nghe, ánh mắt đánh một vòng xung quanh, phát hiện ra ít nhất nửa số người trong đám cũng có cùng cảm giác chán nản như tôi.
Về sau, cậu ấy rất ít khi xuất hiện, nghe mẹ cậu ấy nói cậu ấy bị bố bắt ở nhà, tham gia đủ loại tiệc tùng gặp mặt của người lớn trong gia đình, đón nhận khen ngợi của hiệu trưởng. Cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, kể cho tôi nghe cậu ấy đến một khách sạn lộng lẫy tráng lệ thế nào, nhận được nhiều phần thưởng ra sao. Tôi nghe đến hết chịu nổi, về sau không thèm nhận điện thoại của cậu ấy nữa.
Không có Vương Khải, tôi liền trở thành thủ lĩnh của cả đám, bà ngoại vô cùng hạnh phúc nói tôi đã thay da đổi thịt khác hẳn trước kia. Không ngày nào không có người đến tìm tôi đi chơi. Mọi người dùng ánh mắt từng dùng để nhìn Vương Khải nhìn vào tôi. Tôi cũng làm theo cậu ấy học kể chuyện, sắp xếp trò chơi, đốc thúc làm bài tập, mỗi ngày đều bận rộn đến chết đi được.
Có điều, thỉnh thoảng trong lòng lại cảm thấy nặng nề. Nếu như Vương Khải trở lại, tôi nên đi đâu đây, có phải mọi người sẽ về lại với cậu ấy không. Vương Khải biết được bây giờ tôi bắt chước theo cậu ấy lại thay thế vị trí của cậu ấy, cậu ấy có bằng lòng không? Nhưng một góc khác trong đầu tôi lại nghĩ, tôi đã làm sai điều gì đâu? Tôi rất muốn được trở thành một người như cậu ấy kia mà.
Ngày hôm đó, tôi ở bãi đất trống kể cho mọi người nghe chuyện sụp đổ của triều Thanh, đột nhiên Vương Khải đi đến. Cậu ấy vui vẻ gọi cả đám đến nhận quà, bên trong cái túi nhựa cậu ấy xách theo là đủ loại điểm tâm, bánh quy, hộp bút chì, bút máy… Cậu ấy lại dùng vẻ mặt hớn hở nói về những dự tính cậu ấy đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần. Cậu ấy đem quà nhét vào tay từng đứa một, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt chán ghét của cả đám.
Sau đó, một đứa trong đám đem điểm tâm trong tay vứt ngay trước mặt cậu ấy, lẩm bẩm trong miệng nói: Tôi không cần, tôi muốn nghe chuyện về triều Thanh. Kết quả, những đứa khác đều lần lượt làm theo, đem quà để lại vào trong túi, sau đó quay đầu đi, dùng ánh mắt mong chờ nhìn tôi.
Vương Khải đứng tại chỗ sửng sốt rất lâu, không nói không rằng nhìn tôi chăm chăm, sau đó xoay người chạy mất. Tôi của lúc ấy cũng chẳng biết mình nên vui vẻ hay là buồn rầu.
Tác giả :
Gần Như Vậy Xa Đến Thế