Món Quà Bí Ẩn
Chương 9
Chú bé “Gà Tây" 2
“Vì thế ông để anh ta đi?". Một giọng trẻ con cắt ngang suy nghĩ của Raphie.
“Sao cơ?". Raphie thoát khỏi những suy nghĩ mien man, chú ý lại vào cậu bé đang ngồi trên bàn, đối diện với ông.
“Tôi nói, vì thế mà ông để cho anh ta đi à?".
“Ai?".
“Người đàn ông trogn chiếc Porche bóng lộn. Anh ta vi phạm tốc độ nhưng ông cho anh ta đi".
“Không, tôi có cho anh ta đi đâu!"
“Có mà, ông cho đi. Ông không ghi điểm phạt hay ghi giấy phạt gì cả. Ông cho anh ta đi. Đó chính là rắc rối của ông đấy. Lúc nào ông cũng bênh vực cho người giàu. Nếu là tôi, hẳn ông sẽ giam bằng lái tôi suốt đời. Tôi chỉ ném con gà tây chết tiệt vào cửa sổ thôi mà bị nhốt ở đây suốt cả ngày. Lại là ngày Giáng sinh nữa chứ!".
“Đừng lèm bèm than vãn nữa nào. Chúng ta đang chờ mẹ của cậu, và cậu thừa biết là tôi sẽ không trách bà ấy nếu bà ấy quyết định để cậu ở đây suốt ngày đâu!".
Chú bé “Gà Tây" giận dỗi một lúc vì chuyện đó.
“Cậu là người mới ở khu này? Cậu và mẹ cậu mới dọn về đây phải không?", Raphie hỏi.
Cậu bé gật đầu.
“Ở đâu dọn tới?".
“Ở đâu kệ tôi".
“Trả lời hay đấy!", Raphie nói mỉa.
“Nhưng sao ông cho anh chàng lái xe Porche đi nhanh thế?", cậu bé lại tò mò hỏi. “Ông sợ chuyện gì hay sao?"
“Đừng có ngớ ngẩn, cậu bé, tôi đã cảnh cáo anh ta rồi", Raphie nói, thẳng người lại một cách phòng thủ trên ghế.
“Nhưng điều đó không hợp pháp, đáng lẽ ông phải ghi giấy phạt anh ta. Anh ta có thể giết chết người khác vì chạy xe vượt quá tốc độ cho phép như thế".
Mắt của Raphie tối sầm lại. Cậu bé “Gà Tây" biết nên không dám trêu tức nữa.
“Giờ cậu có muốn nghe phần còn lại của câu chuyện nữa không?".
“Vâng, nghe chứ!". Cậu bé chồm tới, dựa vào bàn, tay chống cằm. “Tôi có cả ngày mà", cậu bé nói.
“Vì thế ông để anh ta đi?". Một giọng trẻ con cắt ngang suy nghĩ của Raphie.
“Sao cơ?". Raphie thoát khỏi những suy nghĩ mien man, chú ý lại vào cậu bé đang ngồi trên bàn, đối diện với ông.
“Tôi nói, vì thế mà ông để cho anh ta đi à?".
“Ai?".
“Người đàn ông trogn chiếc Porche bóng lộn. Anh ta vi phạm tốc độ nhưng ông cho anh ta đi".
“Không, tôi có cho anh ta đi đâu!"
“Có mà, ông cho đi. Ông không ghi điểm phạt hay ghi giấy phạt gì cả. Ông cho anh ta đi. Đó chính là rắc rối của ông đấy. Lúc nào ông cũng bênh vực cho người giàu. Nếu là tôi, hẳn ông sẽ giam bằng lái tôi suốt đời. Tôi chỉ ném con gà tây chết tiệt vào cửa sổ thôi mà bị nhốt ở đây suốt cả ngày. Lại là ngày Giáng sinh nữa chứ!".
“Đừng lèm bèm than vãn nữa nào. Chúng ta đang chờ mẹ của cậu, và cậu thừa biết là tôi sẽ không trách bà ấy nếu bà ấy quyết định để cậu ở đây suốt ngày đâu!".
Chú bé “Gà Tây" giận dỗi một lúc vì chuyện đó.
“Cậu là người mới ở khu này? Cậu và mẹ cậu mới dọn về đây phải không?", Raphie hỏi.
Cậu bé gật đầu.
“Ở đâu dọn tới?".
“Ở đâu kệ tôi".
“Trả lời hay đấy!", Raphie nói mỉa.
“Nhưng sao ông cho anh chàng lái xe Porche đi nhanh thế?", cậu bé lại tò mò hỏi. “Ông sợ chuyện gì hay sao?"
“Đừng có ngớ ngẩn, cậu bé, tôi đã cảnh cáo anh ta rồi", Raphie nói, thẳng người lại một cách phòng thủ trên ghế.
“Nhưng điều đó không hợp pháp, đáng lẽ ông phải ghi giấy phạt anh ta. Anh ta có thể giết chết người khác vì chạy xe vượt quá tốc độ cho phép như thế".
Mắt của Raphie tối sầm lại. Cậu bé “Gà Tây" biết nên không dám trêu tức nữa.
“Giờ cậu có muốn nghe phần còn lại của câu chuyện nữa không?".
“Vâng, nghe chứ!". Cậu bé chồm tới, dựa vào bàn, tay chống cằm. “Tôi có cả ngày mà", cậu bé nói.
Tác giả :
Cecelia Ahern