Món Ăn Khai Vị Của Tổng Tài
Chương 2
Editor: Seka
.
.
.
“Nói cách khác, anh, Hàn phó tổng tài, bị từ chối, hơn nữa đối phương còn là một chàng trai?".
Cho dù vừa mới kết thúc một hồi tình ái cuồng dã, lúc Phí Tương nghe Hàn Thần Tị ảo não nói như vậy, vẫn nhịn không được mà cười phá lên.
Kẻ xấu cũng có lúc bị trừng trị, Hàn Thần Tị cuối cùng cũng bị quả hóa.
Cừu Vĩ, làm tốt lắm nha!.
“Nhiều chuyện!".
Hàn Thần Tị nhíu mày tức giận: “Tôi muốn cô tới, không phải để nghe những lời châm chọc!" Hắn muốn nói những chuyện có tính xây dựng chút!.
“Được, được, năm vạn nữa." Phí Tương cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn theo lệ cũ phải trả thù lao trước.
Hàn Thần Tị hung dữ liếc cô, “Trước khi đưa tiền, tôi muốn cho cô biết yêu cầu của tôi trước." Chuyện gì cũng phải tìm đúng phương pháp thì mới có thể giải quyết tốt đẹp, hắn sẽ không ngu ngốc giống như con ruồi không có đầu óc chỉ biết đâm đầu bậy bạ vào mọi chỗ.
Hắn hiểu rất rõ cuộc sống của Cừu Vĩ đơn giản hơn mình rất nhiều, nói trắng ra, bọn họ căn bản là hai đường thẳng song song khó có thể gặp nhau, mà hắn lại càng không ngốc đến mức chỉ vì muốn gặp Cừu Vĩ mà mỗi ngày đều ăn pizza đến nôn cả ra.
“Ok, trước tiên là nói về chuyện tốt, nếu hiện giờ Hàn phó tổng tài muốn nghĩ cách lừa cậu ta lên giường, đề nghị của tôi cũng chỉ có mỗi cách ngang ngược ép buộc!" Cho dù kinh nghiệm yêu đương của cô phong phú thế nào đi nữa, cũng không có cách nào khiến cho Cừu Vĩ con người vốn đơn thuần, không có kinh nghiệm gì về yêu đương sẽ lập tức rơi vào trong tay của Hàn Thần Tị, rồi ngoan ngoãn mặc hắn xâm phạm.
“Hừ!" Đôi lông mày đen trên khuôn mặt anh tuấn của Hàn Thần Tị nhướn lên, đối với phương pháp của cô chỉ cười khinh bỉ. Cho rằng hắn đam mê tình dục đến cả đạo lý cũng không hiểu rõ hay sao?.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, muốn hành tung của cậu ta phải trong phạm vi tôi có thể nắm trong tầm tay, hiểu chứ, tôi không muốn bản thân tự tạo cơ hội, nhưng cũng không muốn đến mức giam cầm.".
Muốn theo đuổi con người ta mà còn lớn giọng như vậy! Phí Tương tức giận nói thầm trong bụng, đối với tính cách tự cao tự đại, kiêu ngạo cuồng vọng chất thành núi của Hàn Thần Tị cũng chỉ liếc mắt khinh thường, nhưng mà bản thân cũng không ngốc tới mức nói ra khiến cho ông chủ của mình không vui.
“Tôi nghĩ…" Cô đứng dậy mặc lại quần áo, ánh mắt chiếu vào cái giá treo quần áo mắc đầy áo sơ mi và quần ở bên cạnh, một đống móc áo thép đủ các kiểu tưởng chừng như sắp sụp đổ, còn có một đống sách báo tạp chí ngổn ngang dưới đất.
Căn phòng ngủ sạch sẽ, thoải mái, rộng rãi ban đầu, không biết từ lúc nào đã trở thành cái ổ chó. Dễ dàng có thể nhận ra, ở đây căn bản không có ai quét dọn.
“Hàn phó tổng tài, ngài có tiền có của như vậy, lẽ nào không thể mời một người tới giúp ngài dọn dẹp căn nhà hay sao?" Phí Tương chẹp miệng có phần chịu không nổi sự dơ bẩn trong phòng lúc này. “Nếu không thêm mấy ngày nữa, nơi này sẽ dơ bẩn buồn nôn đến không thể ở được đấy!".
“Thím Vương đã về Đại Lục để thăm người thân, tôi cho bà ấy nghỉ hai tuần.".
Dọn dẹp nhà cửa không phải là tài năng thiên phú của hắn, mà hắn cũng không muốn dành thời gian để học, sự phân công công việc trong xã hội từ khi bắt đầu cũng có điểm tốt, có sự xuất hiện của loại công việc gọi là ‘Quản gia’, có nghĩa là sự xuất hiện của nó có sự cần thiết, bản thân không nên làm thay việc của người khác.
“Oh ——" Phí Tương kéo dài giọng, một ý tưởng nảy ra trong đầu bởi vì lời nói của Hàn Thần Tị, cho dù sẽ có lỗi với thím Vương, nhưng nếu không nói, sẽ cảm thấy có lỗi với túi tiền của mình. “Cho anh một sáng kiến, dán một cái thông báo dưới lầu, ở cửa cũng dán một cái.".
“Làm cái gì?" Hàn Thần Tị nhíu mày, “Công ty tôi không thiếu người." Hơn nữa, ngay cả một ngàn nhân dân tệ Cừu Vĩ cũng không chịu nhận, huống hồ là làm việc ở công ty hắn? Hơn nữa bản thân cũng không có đam mê sắc đẹp đến nỗi công tư bất phân.
“Công ty của anh không thiếu người." Phí Tương quay đầu, nháy mắt đầy đắc ý với Hàn Thần Tị. “Nhưng nhà anh, hiện giờ đang cần một —— Quản gia!".
Lời nói của Phí Tương làm cho Hàn Thần Tị nhanh chóng tỉnh ngộ. “Cô đang định nói muốn cho Cừu Vĩ đến đây ——".
“Đúng, cứ như vậy, hành tung của cậu ấy tự nhiên sẽ được anh nắm trong tay một cách danh chính ngôn thuận, nhưng mà anh đừng trả lương quá cao, so với việc ra ngoài giao pizza nhiều hơn một trăm đồng là được rồi, như vậy cậu ấy mới không cảm thấy có gì kỳ lạ.".
“Oh?" Đề nghị của Phí Tương khiến cho vùng xunh quanh lông mày của Hàn Thần Tị tự động giãn ra, đôi môi gợi cảm cũng lộ ra nụ cười. “Rất mê người nha ——".
Trong đầu hắn tự động hiện ra hình ảnh mặc tạp dề thay mình quét dọn nhà cửa, nụ cười trên môi càng sâu sắc, kết hợp với hình ảnh trong đầu hắn cực kỳ không tương xứng.
Nếu đã phải tìm một quản gia, vậy tự nhiên phải chọn một phần thưởng cho bản thân. Thời gian hai tuần cũng không chính xác lắm, e rằng bản thân chưa tới hai tuần thì đã thấy chán, một cước đem Cừu Vĩ đá văng ra ngoài, nói tóm lại, bản thân bây giờ, so với việc mướn thím Vương thì ý tưởng mướn quản gia nam này còn tốt hơn nhiều.
Nhìn Phí Tương đang cười đắc ý liếc nhìn mình, Hàn Thần Tị cho bạn giường của mình một ánh mắt khen ngợi hiếm thấy.
“Chờ một chút tôi sẽ viết chi phiếu cho cô, sau khi chuyện thành công, sẽ cho nhiều hơn năm vạn." Sáng kiến rất đáng đồng tiền.
Tiền thưởng hào phóng như vậy, khiến cho Phí Tương cười càng thêm quyến rũ.
“Cảm ơn Hàn phó tổng tài, ngày sau nếu còn cần tôi cống hiến sức lực, xin ngài tận lực sai bảo." Chỉ cần duy trì tốt mối quan hệ này, nửa đời sau của cô thực sự không cần phải lo!.
“Phải không?" Hàn Thần Tị nhếch mày cười chế giễu, cũng không hề khách khí mà lập tức sai bảo Phí Tương. “Vậy cô thay tôi đi dán thông báo đi, đúng mười một giờ ngày mai đi qua đây!".
Hàn Thần Tị nói xong lại tiêu sái đứng dậy, đi vào phòng tắm đi tắm. Ngày hôm nay biết Cừu Vĩ phải học bù buổi tối, xem ra cậu ta chỉ đi làm thêm vào ngày nghỉ mà thôi.
Này này! Hắn sai bảo thực sự rất thuận tiện nha!.
Phí Tương tức giận nở nụ cười châm biếm, liếc mắt trừng cái bóng cao lớn của Hàn Thần Tị. Nhưng vì tránh đắc tội với ông chủ, cô cũng chỉ ngoan ngoãn đi tìm giấy, thay Hàn Thần Tị tìm quản gia.
~ oOo ~
Dựa theo kết quả điều tra, số người ăn ở bên ngoài tăng mạnh, ngày càng có nhiều người không nấu nướng ở nhà, thành ra xứng với cái tên gọi ‘Ngoài nghề’, tốc độ tăng trưởng doanh thu của ngành ẩm thực cho dù nền kinh tế đang đình trệ vẫn còn có thể nhấp nháy ánh sáng vàng, khiến cho các ngành khác đều phải ganh tị.
Cũng bởi vì vậy, ngay cả việc nấu ba bữa cơm mỗi ngày dân chúng bình thường cũng ngại mệt, huống chi là vào ngày chủ nhật được nghỉ ngơi chứ? Tự nhiên sẽ muốn cùng gia đình ra ngoài hưởng thụ một bữa ăn nhàn nhã.
Buổi trưa mặt trời chói chang, chỉ cần là thức ăn có thể cho vào miệng, lại có cả máy điều hòa nhiệt độ, làm cho tiệm cơm đầu đường gần như là đông nghịt người đến đó dùng cơm, ở Đài Bắc, vị trí tốt một chút thì không sợ không thể làm ăn, nếu sợ vị trí không tốt, thì đã có mặt của dịch vụ giao hàng tận nơi.
Có người sẵn sàng đi ra ngoài kiếm đồ ăn dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, cũng có một số người căn bản không muốn bước ra khỏi căn phòng có máy điều hòa, chỉ sẵn sàng gọi điện thoại.
Vì vậy tới mười rưỡi mới được bắt đầu, đơn đặt hàng của tiệm pizza đến không ngừng.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục đứng ở quầy hàng nhận từng cuộc điện thoại, lịch sự hỏi mùi vị mong muốn cùng địa chỉ của đối phương, nhưng sau đó lại vì yêu cầu cuối cùng mà nhíu mày nghi hoặc.
Cúp điện thoại, hắn hướng vào bên trong hô to: “Tiểu Cừu, lầu mười tòa nhà Lệ Trì, Hàn tiên sinh muốn giao hàng.".
Cừu Vĩ sau khi nghe vậy liền nhoài đầu ra trả lời.
Thật kỳ lạ, dù sao vẫn cảm thấy địa chỉ này rất quen thuộc.
Mà người nhận điện thoại kia nhìn thấy Cừu Vĩ, vẻ mặt đột nhiên trở nên mờ ám đứng dậy, một tay ôm lấy cổ Cừu Vĩ nói: “Tiểu Cừu, cậu cùng vị Hàn tiên sinh kia có quan hệ gì?".
“Hàn tiên sinh?" Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú anh lãng nhưng lại mang theo chút bá đạo của Hàn Thần Tị, nhưng đối với lời nói của người đồng nghiệp Cừu Vĩ hoàn toàn không hiểu rõ. “Chỉ là khác hàng mà thôi, không phải sao?" Sao tất cả mọi người đều thích hỏi về mối quan hệ của cậu với Hàn Thần Tị như thế chứ?.
“Khách hàng?" Hắn che miệng cười trộm, “Căn bản là thủ thuật che mắt kẻ khác đúng không? Rõ ràng giọng nói của người kêu giao bánh là của một người phụ nữ, hơn nữa còn nói rõ phải để cậu đưa đấy!" Lúc này thiếu chút nữa hắn đã buột miệng nói rằng đây là tiệm bánh pizza, không phải khách sạn, sao có thể cho cô lựa chọn này nọ chứ.
Lời của đối phương khiến cho Cừu Vĩ nhớ tới chuyện lần trước khi đi giao bánh pizza, nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng vô cùng mê hoặc người kia.
Cô gái gợi cảm, quyến rũ thậm chí còn hơn những ngôi sao kia, có lẽ là bạn gái của Hàn Thần Tị tiên sinh, xem ra, hành động của kẻ có tiền quả thực khác thường, hôm nay lại muốn ăn pizza vào buổi trưa.
Những lời nói của A Phi ngày hôm qua vẫn còn lưu trong đầu, khiến cho cậu lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, thì nhịn không được mà đi vào trong cầm tờ tuần san thương mại lên xem, bên trong có rất nhiều bài viết về Hàn Thần Tị, ngoại trừ việc có nhiều tiền đến mức hù chết người ra, còn có rất nhiều chuyện bê bối.
Nghe nói hiện giờ Hàn Thần Tị đang sống ở tòa cao ốc kia, chỉ một tầng lầu đã có giá hơn bốn mươi triệu, đây là cuộc sống của kẻ có tiền sao? Bản thân cả đời chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nhìn trộm, muốn vào đó? Khó khăn à!.
Cừu Vĩ sờ mũi, nhún vai, “Tớ cũng không biết vì sao lại chỉ đích danh tớ, có lẽ do hai lần trước đều là tớ đưa, bọn họ chắc đã quen như vậy.".
Chỉ có điều, trong nhà Hàn Thần Tị không có đầu bếp sao? Cậu không phải muốn đập bể bảng hiệu nhà mình, nhưng cậu tin tưởng pizza làm bằng tay ở đây tuyệt đối ăn ngon hơn loại pizza sản xuất đại trà bằng máy.
“Là vậy à ——" Đối phương nghe xong có chút thất vọng, hóa ra bọn họ, xem ra không phải nói giỡn.
“Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa!" Cừu Vĩ vỗ vai hắn, xoay người đi chuẩn bị.
Nhưng mà trong lòng vẫn vì lời nói của đồng nghiệp mà âm thầm nói thầm, đưa pizza còn muốn chọn lựa người giao?.
Lúc này, cậu liền cảm thấy bản thân càng không thể lý giải được suy nghĩ của kẻ có tiền.
Nhưng mà lúc Cừu Vĩ cúi đầu, sau khi nhìn thấy thứ bản thân đang cầm trên tay, lại nghĩ tới hôm qua mới trả lại tiền boa cho Hàn Thần Tị, thì cảm thấy mặc kệ hắn định làm ra chuyện không ngờ gì, bản thân đều có thể tiếp nhận.
Nghe nói người càng thông minh, hành vi bình thường sẽ càng quái lạ, cho nên, những thứ không hợp lý trong mắt bọn họ đều sẽ trở thành điều hiển nhiên.
Nhớ tới cuốn tạp chí cậu xem ngày hôm qua, bên trên có liệt kê rõ ràng các bằng cấp của Hàn Thần Tị, điều này làm cho Cừu Vĩ lại cảm thấy ông trời thực sự rất không công bằng.
Cho Hàn Thần Tị một khuôn mặt quyến rũ hấp dẫn chết người đã là một ân đức rất lớn rồi, không phải sao? Lại cho người như vậy sinh ra trong một gia đình giàu có, nhất định là muốn những tiểu dân thường tự mình đấm ngực giậm chân, đã có tiền có của, lại có khuôn mặt, dáng người, bản thân Hàn Thần Tị còn có một đầu óc thông minh sắc sảo, căn bản là không có mắt, thật không công bằng!.
Cừu Vĩ âm thầm thở dài, nhưng ngay lập tức đã chỉnh đốn lại tâm tình.
Người so với người, tức chết người, không so sánh tự nhiên sẽ không cảm thấy bản thân đáng thương. Cậu sớm biết rõ điều kiện và gia cảnh của mình thế nào, cho nên cũng sẽ không buồn chán mà đi đố kị đến đỏ mặt tía tai.
Nhưng mà —— Trước lúc giao pizza cho Hàn Thần Tị, cậu vẫn phải chuẩn bị cho tốt tâm tình đã.
Bởi vì đồng nghiệp nói rằng là một người phụ nữ gọi đến, như vậy có thể nghĩ ra, khó đảm bảo sẽ không gặp phải cảnh tượng giống hệt lần trước.
~ oOo ~
Cừu Vĩ, lúc này đây, ngươi nên bình tĩnh một chút à! Cừu Vĩ đã tới tầng thứ mười của tòa nhà trong khoảng thời gian dự định, đứng ở ngoài cửa, sau khi bấm chuông, lúc cửa mở không phải là người phụ nữ như dự đoán, mà là Hàn Thần Tị tự ra mở.
“Cậu tới rồi sao?".
Hai mắt Hàn Thần Tị sáng ngời cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đổ mồ hôi của Cừu Vĩ, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Thấy Hàn Thần Tị ăn mặc chỉnh tề, trong đầu Cừu Vĩ lặng lẽ thở phào một hơi. Xem ra sự cố gắng chuẩn bị tốt tư tưởng trước khi bấm chuộng không có cơ hội phát huy tác dụng rồi.
“Hàn tiên sinh, pizza của ngài." Cậu cầm hộp pizza nóng hổi đưa tới trước mặt Hàn Thần Tị.
Hàn Thần Tị cũng không có lập tức nhận lấy, chỉ ngắm ngoài cửa liếc một cái. Cừu Vĩ hình như —— Không chú ý tới gợi ý tuyển người ở ngoài cửa.
Bất quá Phí Tương nói cô tự có diệu kế có thể khiến cho Cừu Vĩ trở thành quản gia của hắn, cho nên tốt nhất là hắn có thể thành công, bằng không hắn khẳng định sẽ một cước đá cô ra khỏi cửa, phải nghiêm khắc trừng phạt cô đã làm mình mới sáng sớm đã bị cú điện thoại hỏi ý kiến đánh thức!.
Lúc này, Phí Tương ở trong phòng đột nhiên hét lên một tiếng, Hàn Thần Tị cùng Cừu Vĩ đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy cô mang theo một chiếc áo sơ mi, khóc không ra nước mắt mà nhìn chằm chằm Hàn Thần Tị, “Cháy mất tiêu rồi ——".
Trên chiếc áo sơ mi có một vòng tròn màu vàng nâu so với phần vải vóc ban đầu hoàn toàn không phù hợp, rất rõ ràng, kia tuyệt đối không phải là hoa văn dùng để trang trí, hơn nữa theo khẩu vị của Hàn Thần Tị cũng sẽ không dùng loại kém chất lượng như vậy.
Hàn Thần Tị nhướng mày, xoay người đi tới trước mặt Phí Tương. “Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Thần Tị không hiểu sao cô lại tự nhiên muốn giúp hắn ủi đồ?.
“Em muốn giúp anh sắp xếp quần áo một chút, muốn lấy bàn ủi ra ủi, kết quả không cẩn thận bị cháy mất." Phí Tương nũng nịu đáng thương nói, “Còn nữa à, A Tị, máy giặt cứ phát ra những tiếng kỳ lạ, làm sao bây giờ?" Cô vừa nói, vừa nháy mắt với Hàn Thần Tị, muốn hắn phối hợp đừng manh động mà nổi giận trước.
Tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng Hàn Thần Tị cũng rất nhanh chóng đã hiểu được ý đồ của cô, theo ý cô mà áp chế cơn tức giận xuống trước.
Hắn gãi đầu, hung dữ hừ một tiếng nói: “Cái máy giặt đó không phải nên im lặng giặt đồ sao? Em đã làm như thế nào vậy hả?" Hắn trừng mắt liếc Phí Tương một cái.
“Em làm sao biết nó phiền phức như vậy chứ ——" Phí Tương cúi đầu nhỏ giọng oán giận, sau đó dời ánh mắt về phía Cừu Vĩ đang đứng ngây ngốc ở một bên, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Cừu vĩ sửng sờ, chỉ mình, thấy Phí Tương ra sức gật đầu, cậu đành phải ngoan ngoãn lên tiếng, làm anh hùng cứu mĩ nhân một lát.
“Hàn tiên sinh —— Nếu anh không ngại, tôi có thể xem qua máy giặt bị thế nào chứ." Quả nhiên, trên đời này thực sự tồn tại một nhóm người ngốc, có tiền có của.
Hàn Thần Tị cùng Phí Tương sau khi nhìn nhau, mới quay đầu lại nhìn Cừu Vĩ, “Cậu ư?" Không nghĩ tới cách của Phí Tương lại có thể thực sự đem Cừu Vĩ vào trong nhà?.
“Tôi thử xem xem." Cách sử dụng loại máy này, hẳn là rất đơn giản, sẽ không quá phức tạp đi.
Thấy Hàn Thần Tị ra hiệu cậu cởi giày đi vào, Cừu Vĩ liền nghe lời bước vào trong cửa chính, đem hộp giấy đặt trên bàn ở phòng khách. Dưới sự chỉ thị của Hàn Thần Tị cậu đi tới sân ban công, chưa đầy ba phút, cậu đã dễ dàng làm cho máy giặt phát ra âm thanh hoạt động bình thường, thành công cứu vớt nguy cơ nó có thể kết thúc sớm thời gian sử dụng.
“Xong rồi!" Phí Tương vui mừng reo hò một tiếng, lôi kéo Cừu Vĩ giống như muốn hôn một cái, nhưng sau khi nhận được ánh mắt nhắc nhở của Hàn Thần Tị, chỉ có thể coi như không có gì. “Cậu thật lợi hại!".
Chỉ có điều, hành động và công lực biên đạo của cô còn lợi hại hơn, có thể lúc trước nên đi theo con đường đóng phim, nói không chừng còn có thể thành công rực rỡ à!.
Cừu Vĩ có chút lúng túng tùy ý để Phí Tương kéo tay, mắc cỡ mà lộ ra nụ cười xấu hổ. “Không có gì." Từ nhỏ cậu đã làm những việc vặt trong nhà, cho nên đối với chuyện cho máy giặt hoạt động bình thường đối với cậu mà nói chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, lúc ba người mới từ ban công đi vào phòng khách, Cừu Vĩ ngửi được một mùi khét gay mũi.
Cừu Vĩ nghi ngờ nhìn về phía hai người đều đang nhíu mày, ngay sau đó thì nhìn thấy khuôn mặt đang cười mỉm của Phí Tương liền biến sắc, thảm thiết kêu một tiếng: “Thế là xong ——".
Cô nhanh chóng chạy vào bếp, luống cuống mà tắt bếp đi.
“Lại làm sao vậy?" Bóng dáng cao lớn của Hàn Thần Tị xuất hiện bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào trong cái nồi đen như mực, nhìn vào cái đống gì đó bị cháy khét liền nhíu mày lại. “Trong nồi là cái quỷ gì vậy?".
“Anh không phải nói muốn ăn canh sao?" Phí Tương thu hồi vẻ mặt sợ hãi, cầm lấy khăn lau nhấc cái nồi lên giơ trước mặt Hàn Thần Tị. “Đây, ở đây, cứ từ từ dùng, em biết A Tị là tốt nhất, nhất định sẽ đem thứ em làm toàn bộ uống hết.".
Hàn Thần Tị im lặng mà trừng mắt Phí Tương đang cười nham hiểm, vùng xung quanh lông mày nhíu lại đầy hung dữ.
Làm gì vậy? Người phụ nữ này đang muốn lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân sao?.
Ở một bên nhìn á khẩu không trả lời được, Hàn Thần Tị chỉ nhíu mày trừng mắt nhìn cái thứ chả biết gọi là gì nằm trong nồi, Cừu Vĩ liền nhớ tới cuốn tạp chí tối hôm qua mới xem, đem hình ảnh giỏi giang, nhanh trí của hắn được miêu tả bên trên đối chiếu với hình ảnh lúc này, sau đó cậu liền nhịn không được mà bật cười khúc khích.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Cừu Vĩ.
“Cười cái gì?" Giọng điệu của Hàn Thần Tị tuy rằng không tốt, nhưng hắn càng khó hiểu về nụ cười bất chợt của Cừu Vĩ.
Phát hiện bản thân thất lễ, mà tâm tình của Hàn Thần Tị hình như cực kỳ tồi tệ, Cừu Vĩ thầm kêu không ổn, vội vàng lắc đầu.
“Xin lỗi, Hàn tiên sinh, tôi không phải cố ý muốn cười." Cậu vội vàng thu hồi nụ cười trên mặt, “Tiệm chúng tôi cũng có soup, nếu lần sau anh gọi pizza, cũng có thể gọi chung." Tranh thủ cơ hội thay tiệm mình kéo thêm chút cơ hội buôn bán.
“Tôi không thích canh bên ngoài." Hàn Thần Tị nhíu mày chán ghét, “Nhiều bột ngọt lắm, cũng rất dầu mỡ.".
“Như vậy à ——" Đẩy mạnh tiêu thụ không phải đã bị đá ngược vào cánh cửa sắt sao, Cừu Vĩ xấu hổ gãi gãi đầu nở nụ cười gượng. Nhưng mà nghĩ đến việc cậu ở đây rất lâu rồi, còn không mau trở về thì sẽ bị la, cậu lại nói: “Tôi ——".
Nhưng mà lời nói của cậu rất nhanh đã bị Phí Tương cắt ngang. “A Tị, không có canh uống làm sao bây giờ?" Cô nũng nịu kéo cánh tay của Hàn Thần Tị. “Chỉ ăn pizza, miệng sẽ rất khô, em không thích.".
“Không biết." Hàn Thần Tị liếc cô một cái, “Ai kêu em cái gì cũng không biết làm chứ?".
“Em không có học qua mà ——" Phí Tương ủy khuất vạn phần trước sự tức giận của Hàn Thần Tị chỉ biết cúi đầu xuống, sau đó, đương nhiên lại phát ra ánh mắt cầu cứu với Cừu Vĩ đang đứng bên cạnh.
Cái này, Cừu Vĩ càng thêm ngây ngốc.
Vì sao ngay cả việc này cũng muốn cậu giúp hả?.
Nhưng mà trước dáng vẻ càng thêm phần điềm đạm đáng yêu của Phí Tương, Cừu Vĩ không thể chống lại, đành phải thở dài, theo sự năn nỉ im ắng của cô lại chủ động lên tiếng nhanh chóng giúp đỡ: “Tôi sẽ nấu một chút gì đó, nếu hai người không ngại ——".
Nói còn chưa xong, hai người trước còn đang tranh chấp lập tức rất có ăn ý mà tránh đường cho cậu đi.
“Nấu đi." Hàn Thần Tị nói.
Phương diện làm việc nhà đã kiểm tra rồi, kế tiếp sẽ kiểm tra khả năng nấu nướng của Cừu Vĩ. Dù sao mướn một người quản gia cái gì cũng không biết làm, về tình về lý đều không hợp lý.
Cừu Vĩ đành phải ngoan ngoãn cuộn tay áo lên, dưới sự nỗ lực tìm được hai quả trứng cùng một số rau xanh vẫn còn có thể dùng bên trong chiếc tủ lạnh đầy đủ công năng nhưng hoàn toàn không có đất dụng võ.
Trước khi đóng cửa tủ lạnh, Cừu Vĩ lại liếc nhìn đống bia trong tủ lạnh, đối với sinh hoạt cá nhân đầy phóng đãng của Hàn Thần Tị cảm thấy líu lưỡi không nói nên lời.
Thuốc, rượu, phụ nữ, tất cả biểu tượng của ‘Sự thối nát’, Hàn Thần Tị không thiếu thứ gì.
Cừu Vĩ sau khi cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất nấu xong món canh trứng, liền tắt bếp bưng nồi canh đang bốc khói đầy hương vị đặt lên bàn cơm, còn Phí Tương dưới ánh mắt đe dọa của Hàn Thần Tị, kéo bước chân không cam lòng đi tới đó cầm lấy chén và muỗng lên. Mới uống một ngụm, Phí Tương lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, “Rất ngon nha!" Phương diện làm việc nhà của Cừu Vĩ xem ra rất lợi hại đi. Cô nhìn về phía Hàn Thần Tị, muốn hắn cho một ý kiến.
“Được" Hàn Thần Tị gật đầu. Tuy là khẩu vị thường ngày của gia đình, nhưng rất phù hợp với khẩu vị của hắn, xem ra chức quản gia này nếu không phải Cừu Vĩ thì chắc cũng không còn ai.
Cừu Vĩ đối với sự khen ngợi của hai người cũng chỉ cười ngại ngùng, không nói thêm điều gì. Cậu đứng ở cạnh bàn nhìn hai người đang uống canh, nam thì tuấn tú đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, lúc này đây, cậu rốt cuộc cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Hôm nay, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Cậu vậy mà lại có thể bước chân vào khu nhà cấp cao của ông trùm kinh doanh, hơn nữa chỉ là đưa pizza nhưng cuối cùng lại biến thành giúp người ta nấu canh?.
Nếu như ngày hôm nay Hàn Thần Tị đưa tiền boa cho cậu, cậu nhất định sẽ không từ chối nữa, bởi vì ngay cả bản thân cũng cảm thấy phục vụ như vậy thật đúng là hết sức chu đáo rồi đi.
Cậu thu hồi lại tâm trạng, sau khi phát hiện bản thân rốt cuộc đã ở đây bao lâu, liền vội vã cúi người chào hai người đang ăn canh kia, “Hàn tiên sinh, pizza sắp lạnh rồi, phải nhân lúc còn nóng thì ăn đi, tôi phải trở về tiệm.".
Nghe vậy, Hàn Thần Tị cùng Phí Tương liếc nhìn nhau cũng đứng dậy, Hàn Thần Tị nói:
“Cậu có muốn làm quản gia ở đây không?".
“Gì?" Cừu Vĩ ngây ngốc ngẩng đầu lên, không cách nào tiêu hóa được câu hỏi bất thình lình của Hàn Thần Tị.
Hàn Thần Tị nhíu mày, chỉ chỉ ngoài cửa.
Lúc này, Cừu Vĩ cuối cũng cũng nhìn thấy tờ giấy đỏ dán ở bên ngoài, phía trên ghi rõ cần tuyển một người quản gia, tiền lương là hai trăm.
Cừu Vĩ chỉ về tờ giấy nhìn về phía Hàn Thần Tị: “Anh là hỏi —— Tôi sao?".
“Đúng vậy." Nơi này không có người thứ hai làm tốt việc nhà bằng Cừu Vĩ à.
Thấy Cừu Vĩ vẫn còn vẻ mặt không tin tưởng, Phí Tương cũng lên tiếng thuyết phục:
“Cậu xem đi, căn nhà này không có ai quét dọn cũng không ai biết nấu cơm, hơn nữa không biết vì sao, tờ giấy kia đã dán ba ngày rồi, cũng không ai muốn tới ứng cử." Cô quả thực là nói dối không biết chớp mắt. Bởi vì hôm qua lúc cô vào cửa, bởi vì cú điện thoại hỏi một đống thứ mà bị Hàn Thần Tị mắng cho một trận đến thối đầu.
“Nhưng mà tôi ——" Cừu Vĩ vẫn có chút do dự. Cậu không biết bản thân có cách nào đảm đương loại công việc này hay không, nhưng mà tiền lương quả thực rất hấp dẫn.
Hàn Thần Tị thấy Cừu Vĩ còn đang suy nghĩ, liền không nói hai lời đã đi ra ngoài cửa xé tờ giấy đỏ xuống, nhét vào tay Cừu Vĩ.
“Cậu suy nghĩ một chút đi, căn nhà này của tôi quả thực thiếu người quét dọn, nếu như cậu không hài lòng về tiền lương, chúng ta cũng có thể thương lượng, cậu chỉ cần nấu hai bữa cơm và giữ cho hoàn cảnh ngăn nắp sạch sẽ là được rồi." Hắn ngừng lại một chút, lại bồi thêm một câu: “Tôi không kén ăn, miễn là có một tô canh, tôi đều có thể đồng ý. Cậu trở về suy nghĩ một chút đi, trước buổi trưa ngày mai thì cho tôi câu trả lời.".
Nhìn cánh cửa sắt trước mặt khép lại, Cừu Vĩ nắm lấy tờ giấy đỏ vẫn không cách nào từ sự kinh ngạc khôi phục lại bình thường được, cứ ngơ ngác đi vào thang máy, mãi cho đến lúc đi ra khỏi tòa nhà, cậu mới có cách suy nghĩ về công việc vô cùng tốt từ trên trời giáng xuống kia.
Hiện tại cậu đang học năm tư, cho nên tiết học của cậu cũng giảm đi rất nhiều, phải thay đổi thời gian cũng không phải vấn đề, hơn nữa tiền lương những hai trăm đối với học trò nghèo vừa học vừa làm như cậu mà nói, đây thực sự là một con số làm cho người khác lung lay.
Nhưng mà —— Đối với tình hình kinh tế của Hàn Thần Tị, muốn mời một đầu bếp ở nhà hàng đảm đương chức vụ cũng không phải là vấn đề, sao lại muốn mình làm những món ăn bình thường chứ?.
Nhưng mà, sau khi Cừu Vĩ cúi đầu nhìn bộ đồng phục mình đang mặc trên người mình, đột nhiên trong đầu cậu tràn ngập những ý nghĩ ngốc nghếch.
Cho dù bọn họ có tiền có của như thế nào đi nữa thì cũng là người thôi nha, tại sao cậu lại muốn đem bọn họ xem như người xa ngoài tầm với như vậy chứ, mỗi người cũng đâu phải giống như mấy nhân vật trong tiểu thuyết, truyện tranh chứ, đâu phải mỗi ngày đều muốn uống rượu vang đỏ, ăn thức ăn tiêu chuẩn nhà hàng đúng không?.
Nói không chừng thứ cậu nấu thật đúng là hợp khẩu vị của Hàn Thần Tị. Dù sao bình thường mẹ cậu vẫn thường bận rộn làm việc, cho nên từ hồi lớp năm cậu đã bắt đầu nấu một số món đơn giản, khả năng nấu nướng cũng có trình độ nhất định.
Đã như vậy, con người phải hướng về phía ‘Lương cao’ vậy, tiền lương như thế, cậu kiếm được cũng yên tâm thoải mái, có gì không được chứ? Công việc quản gia này, Cừu Vĩ muốn sau khi chào từ giã tiệm pizza, sẽ chính thức bắt đầu.
~ oOo ~
Sau khi mưu kế của Hàn Thần Tị thành công mỹ mãn, ngoại trừ cho Phí Tương số tiền thưởng đã hứa trước đây, cũng thuận tiện gọi điện cho thím Vương đang ở Đại Lục, muốn bà cùng người thân cứ ôn chuyện cũ, không cần vội vã trở về.
Thím Vương ngoại trừ cảm động đến rơi lệ ra, căn bản không nghĩ tới nếu như sau khi trở về bà sẽ phát hiện ra công việc của mình khó giữ được, nước mắt cảm kích kia nhất định sẽ trở thành nước mắt ôm hận.
Cừu Vĩ quả nhiên như mong muốn của Hàn Thần Tị, ngoan ngoãn đưa cho hắn thời khóa biểu của mình, còn nói cho Hàn Thần Tị biết bản thân lúc nào thì trở về dọn dẹp, trước mấy giờ thì sẽ làm xong cơm, tất cả hành tung toàn bộ đều được tên lang bụng dạ khó lường kia nắm vững, tùy ý đối phương mai phục cũng không biết.
~ oOo ~
Lúc này, Hàn Thần Tị đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đen bằng chất liệu da cao cấp, nheo đôi con ngươi màu đen lại nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp, bên môi càng nổi lên một nụ cười tà ngay cả hắn cũng khó phát hiện.
‘Chia ra cày cấy, chia ra thu hoạch’ Trước đây hắn luôn khinh thường những người theo đuổi người khác, không nghĩ tới lần này hắn cũng phải thực hiện việc kinh khủng đó. Như vậy thì —— Cày cấy sau đó là thu hoạch, hắn nên hưởng thụ thành quả to lớn kia lúc nào đây?.
Cầm lấy ly rượu để trên bàn, hắn chậm rãi uống một ngụm, hưởng thụ vị ngọt trong vắt của loại rượu vang đang trượt xuống cổ họng, con mắt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cừu Vĩ —— Không đúng, phải nói rằng chỉ có nửa người dưới, nhất là cặp mông căng tròn đang bị chiếc quần jaen màu xanh bao lấy, hình như là hai gò núi đó rất có tính đàn hồi.
Đôi môi khêu gợi khẽ nhếch lên, có một luồng kích thích khiến hắn muốn bổ nhào lên con người đang mang tạp dề kia, theo dõi Cừu Vĩ thuần khiết hiền lành, nếu trực tiếp nếm thủ mùi vị đó thì sẽ tuyệt vời thế nào.
Nhưng mà, hắn không thích những cuộc tình ái bằng cách dùng bạo lực, cho nên bây giờ còn đem dục vọng kiềm chế xuống, phải đợi thời cơ chín muồi mới được.
Trong nhà bếp, Cừu Vĩ đang nỗ lực đảo thức ăn trong nồi đột nhiên toàn thân run lên.
Thật kỳ lạ, ngay từ đầu cậu vẫn cứ cảm thấy có người cứ nhìn chằm chằm mình, cậu ngừng động tác trên tay lại, nhớ tới bản thân đang ở trong căn hộ xa hoa của Hàn Thần Tị nấu đồ ăn giúp việc nhà, chẳng lẽ là vì cậu nấu cơm lâu quá, khiến cho đối phương chờ không được, cho nên dùng ánh mắt nhắc nhở cậu?.
Cừu Vĩ theo bản năng vừa quay đầu lại, quả nhiên liền chống lại một ánh mắt.
Nơi ở của Hàn Thần Tị rất đặc biệt, hoàn toàn không có cách gian, cho nên Cừu Vĩ có thể từ nhà bếp trực tiếp nhìn thấy gã đàn ông đang ngồi uống rượu trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cừu Vĩ không biết Hàn Thần Tị nhìn chằm chằm mình để làm gì, chỉ có thể thò đầu ra lễ phép cười với hắn, “Hàn tiên sinh, đồ ăn sẽ nhanh có thôi, xin anh đợi thêm một chút nữa.".
Thấy Hàn Thần Tị khẽ gật đầu, Cừu Vĩ lại lùi người về tiếp tục làm việc dang dở, lại nghe thấy một tiếng huýt sáo ——
Eh, tiếng của trạm canh gác ư?.
Cậu lại vội vàng quay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh đó, lại chỉ thấy Hàn Thần Tị đã sớm không còn nhìn chằm chằm mình nữa, ánh mắt đã quay về phía chiếc TV LCD cỡ lớn.
Là —— Ảo giác sao? Hay đó là tiếng động trong TV?.
Mặc kệ thế nào, cũng không thể nào là do Hàn Thần Tị làm ra được đúng không? Đường đường một vị phó tổng tài của tập đoàn nổi tiếng, sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ?.
Quả nhiên là do bản thân quá nhạy cảm.
Cơ thể cứng ngắc của Cừu Vĩ sau khi liên kết những thứ ấy lại liền trầm tĩnh lại, trong lòng khẽ cười nhạt phản ứng quá mức của mình, cũng đem tâm tư trở về đống đồ ăn.
Còn bên kia, Hàn Thần Tị lặng lẽ đưa tất cả phản ứng của cậu thu hết vào tầm mắt, chỉ lộ ra nụ cười tà.
Ha ha ha, hắn càng ngày càng —— Chờ mong xử lý ‘Bữa tiệc lớn’ kia!.
-HẾT CHƯƠNG 2-
.
.
.
“Nói cách khác, anh, Hàn phó tổng tài, bị từ chối, hơn nữa đối phương còn là một chàng trai?".
Cho dù vừa mới kết thúc một hồi tình ái cuồng dã, lúc Phí Tương nghe Hàn Thần Tị ảo não nói như vậy, vẫn nhịn không được mà cười phá lên.
Kẻ xấu cũng có lúc bị trừng trị, Hàn Thần Tị cuối cùng cũng bị quả hóa.
Cừu Vĩ, làm tốt lắm nha!.
“Nhiều chuyện!".
Hàn Thần Tị nhíu mày tức giận: “Tôi muốn cô tới, không phải để nghe những lời châm chọc!" Hắn muốn nói những chuyện có tính xây dựng chút!.
“Được, được, năm vạn nữa." Phí Tương cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn theo lệ cũ phải trả thù lao trước.
Hàn Thần Tị hung dữ liếc cô, “Trước khi đưa tiền, tôi muốn cho cô biết yêu cầu của tôi trước." Chuyện gì cũng phải tìm đúng phương pháp thì mới có thể giải quyết tốt đẹp, hắn sẽ không ngu ngốc giống như con ruồi không có đầu óc chỉ biết đâm đầu bậy bạ vào mọi chỗ.
Hắn hiểu rất rõ cuộc sống của Cừu Vĩ đơn giản hơn mình rất nhiều, nói trắng ra, bọn họ căn bản là hai đường thẳng song song khó có thể gặp nhau, mà hắn lại càng không ngốc đến mức chỉ vì muốn gặp Cừu Vĩ mà mỗi ngày đều ăn pizza đến nôn cả ra.
“Ok, trước tiên là nói về chuyện tốt, nếu hiện giờ Hàn phó tổng tài muốn nghĩ cách lừa cậu ta lên giường, đề nghị của tôi cũng chỉ có mỗi cách ngang ngược ép buộc!" Cho dù kinh nghiệm yêu đương của cô phong phú thế nào đi nữa, cũng không có cách nào khiến cho Cừu Vĩ con người vốn đơn thuần, không có kinh nghiệm gì về yêu đương sẽ lập tức rơi vào trong tay của Hàn Thần Tị, rồi ngoan ngoãn mặc hắn xâm phạm.
“Hừ!" Đôi lông mày đen trên khuôn mặt anh tuấn của Hàn Thần Tị nhướn lên, đối với phương pháp của cô chỉ cười khinh bỉ. Cho rằng hắn đam mê tình dục đến cả đạo lý cũng không hiểu rõ hay sao?.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, muốn hành tung của cậu ta phải trong phạm vi tôi có thể nắm trong tầm tay, hiểu chứ, tôi không muốn bản thân tự tạo cơ hội, nhưng cũng không muốn đến mức giam cầm.".
Muốn theo đuổi con người ta mà còn lớn giọng như vậy! Phí Tương tức giận nói thầm trong bụng, đối với tính cách tự cao tự đại, kiêu ngạo cuồng vọng chất thành núi của Hàn Thần Tị cũng chỉ liếc mắt khinh thường, nhưng mà bản thân cũng không ngốc tới mức nói ra khiến cho ông chủ của mình không vui.
“Tôi nghĩ…" Cô đứng dậy mặc lại quần áo, ánh mắt chiếu vào cái giá treo quần áo mắc đầy áo sơ mi và quần ở bên cạnh, một đống móc áo thép đủ các kiểu tưởng chừng như sắp sụp đổ, còn có một đống sách báo tạp chí ngổn ngang dưới đất.
Căn phòng ngủ sạch sẽ, thoải mái, rộng rãi ban đầu, không biết từ lúc nào đã trở thành cái ổ chó. Dễ dàng có thể nhận ra, ở đây căn bản không có ai quét dọn.
“Hàn phó tổng tài, ngài có tiền có của như vậy, lẽ nào không thể mời một người tới giúp ngài dọn dẹp căn nhà hay sao?" Phí Tương chẹp miệng có phần chịu không nổi sự dơ bẩn trong phòng lúc này. “Nếu không thêm mấy ngày nữa, nơi này sẽ dơ bẩn buồn nôn đến không thể ở được đấy!".
“Thím Vương đã về Đại Lục để thăm người thân, tôi cho bà ấy nghỉ hai tuần.".
Dọn dẹp nhà cửa không phải là tài năng thiên phú của hắn, mà hắn cũng không muốn dành thời gian để học, sự phân công công việc trong xã hội từ khi bắt đầu cũng có điểm tốt, có sự xuất hiện của loại công việc gọi là ‘Quản gia’, có nghĩa là sự xuất hiện của nó có sự cần thiết, bản thân không nên làm thay việc của người khác.
“Oh ——" Phí Tương kéo dài giọng, một ý tưởng nảy ra trong đầu bởi vì lời nói của Hàn Thần Tị, cho dù sẽ có lỗi với thím Vương, nhưng nếu không nói, sẽ cảm thấy có lỗi với túi tiền của mình. “Cho anh một sáng kiến, dán một cái thông báo dưới lầu, ở cửa cũng dán một cái.".
“Làm cái gì?" Hàn Thần Tị nhíu mày, “Công ty tôi không thiếu người." Hơn nữa, ngay cả một ngàn nhân dân tệ Cừu Vĩ cũng không chịu nhận, huống hồ là làm việc ở công ty hắn? Hơn nữa bản thân cũng không có đam mê sắc đẹp đến nỗi công tư bất phân.
“Công ty của anh không thiếu người." Phí Tương quay đầu, nháy mắt đầy đắc ý với Hàn Thần Tị. “Nhưng nhà anh, hiện giờ đang cần một —— Quản gia!".
Lời nói của Phí Tương làm cho Hàn Thần Tị nhanh chóng tỉnh ngộ. “Cô đang định nói muốn cho Cừu Vĩ đến đây ——".
“Đúng, cứ như vậy, hành tung của cậu ấy tự nhiên sẽ được anh nắm trong tay một cách danh chính ngôn thuận, nhưng mà anh đừng trả lương quá cao, so với việc ra ngoài giao pizza nhiều hơn một trăm đồng là được rồi, như vậy cậu ấy mới không cảm thấy có gì kỳ lạ.".
“Oh?" Đề nghị của Phí Tương khiến cho vùng xunh quanh lông mày của Hàn Thần Tị tự động giãn ra, đôi môi gợi cảm cũng lộ ra nụ cười. “Rất mê người nha ——".
Trong đầu hắn tự động hiện ra hình ảnh mặc tạp dề thay mình quét dọn nhà cửa, nụ cười trên môi càng sâu sắc, kết hợp với hình ảnh trong đầu hắn cực kỳ không tương xứng.
Nếu đã phải tìm một quản gia, vậy tự nhiên phải chọn một phần thưởng cho bản thân. Thời gian hai tuần cũng không chính xác lắm, e rằng bản thân chưa tới hai tuần thì đã thấy chán, một cước đem Cừu Vĩ đá văng ra ngoài, nói tóm lại, bản thân bây giờ, so với việc mướn thím Vương thì ý tưởng mướn quản gia nam này còn tốt hơn nhiều.
Nhìn Phí Tương đang cười đắc ý liếc nhìn mình, Hàn Thần Tị cho bạn giường của mình một ánh mắt khen ngợi hiếm thấy.
“Chờ một chút tôi sẽ viết chi phiếu cho cô, sau khi chuyện thành công, sẽ cho nhiều hơn năm vạn." Sáng kiến rất đáng đồng tiền.
Tiền thưởng hào phóng như vậy, khiến cho Phí Tương cười càng thêm quyến rũ.
“Cảm ơn Hàn phó tổng tài, ngày sau nếu còn cần tôi cống hiến sức lực, xin ngài tận lực sai bảo." Chỉ cần duy trì tốt mối quan hệ này, nửa đời sau của cô thực sự không cần phải lo!.
“Phải không?" Hàn Thần Tị nhếch mày cười chế giễu, cũng không hề khách khí mà lập tức sai bảo Phí Tương. “Vậy cô thay tôi đi dán thông báo đi, đúng mười một giờ ngày mai đi qua đây!".
Hàn Thần Tị nói xong lại tiêu sái đứng dậy, đi vào phòng tắm đi tắm. Ngày hôm nay biết Cừu Vĩ phải học bù buổi tối, xem ra cậu ta chỉ đi làm thêm vào ngày nghỉ mà thôi.
Này này! Hắn sai bảo thực sự rất thuận tiện nha!.
Phí Tương tức giận nở nụ cười châm biếm, liếc mắt trừng cái bóng cao lớn của Hàn Thần Tị. Nhưng vì tránh đắc tội với ông chủ, cô cũng chỉ ngoan ngoãn đi tìm giấy, thay Hàn Thần Tị tìm quản gia.
~ oOo ~
Dựa theo kết quả điều tra, số người ăn ở bên ngoài tăng mạnh, ngày càng có nhiều người không nấu nướng ở nhà, thành ra xứng với cái tên gọi ‘Ngoài nghề’, tốc độ tăng trưởng doanh thu của ngành ẩm thực cho dù nền kinh tế đang đình trệ vẫn còn có thể nhấp nháy ánh sáng vàng, khiến cho các ngành khác đều phải ganh tị.
Cũng bởi vì vậy, ngay cả việc nấu ba bữa cơm mỗi ngày dân chúng bình thường cũng ngại mệt, huống chi là vào ngày chủ nhật được nghỉ ngơi chứ? Tự nhiên sẽ muốn cùng gia đình ra ngoài hưởng thụ một bữa ăn nhàn nhã.
Buổi trưa mặt trời chói chang, chỉ cần là thức ăn có thể cho vào miệng, lại có cả máy điều hòa nhiệt độ, làm cho tiệm cơm đầu đường gần như là đông nghịt người đến đó dùng cơm, ở Đài Bắc, vị trí tốt một chút thì không sợ không thể làm ăn, nếu sợ vị trí không tốt, thì đã có mặt của dịch vụ giao hàng tận nơi.
Có người sẵn sàng đi ra ngoài kiếm đồ ăn dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, cũng có một số người căn bản không muốn bước ra khỏi căn phòng có máy điều hòa, chỉ sẵn sàng gọi điện thoại.
Vì vậy tới mười rưỡi mới được bắt đầu, đơn đặt hàng của tiệm pizza đến không ngừng.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục đứng ở quầy hàng nhận từng cuộc điện thoại, lịch sự hỏi mùi vị mong muốn cùng địa chỉ của đối phương, nhưng sau đó lại vì yêu cầu cuối cùng mà nhíu mày nghi hoặc.
Cúp điện thoại, hắn hướng vào bên trong hô to: “Tiểu Cừu, lầu mười tòa nhà Lệ Trì, Hàn tiên sinh muốn giao hàng.".
Cừu Vĩ sau khi nghe vậy liền nhoài đầu ra trả lời.
Thật kỳ lạ, dù sao vẫn cảm thấy địa chỉ này rất quen thuộc.
Mà người nhận điện thoại kia nhìn thấy Cừu Vĩ, vẻ mặt đột nhiên trở nên mờ ám đứng dậy, một tay ôm lấy cổ Cừu Vĩ nói: “Tiểu Cừu, cậu cùng vị Hàn tiên sinh kia có quan hệ gì?".
“Hàn tiên sinh?" Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú anh lãng nhưng lại mang theo chút bá đạo của Hàn Thần Tị, nhưng đối với lời nói của người đồng nghiệp Cừu Vĩ hoàn toàn không hiểu rõ. “Chỉ là khác hàng mà thôi, không phải sao?" Sao tất cả mọi người đều thích hỏi về mối quan hệ của cậu với Hàn Thần Tị như thế chứ?.
“Khách hàng?" Hắn che miệng cười trộm, “Căn bản là thủ thuật che mắt kẻ khác đúng không? Rõ ràng giọng nói của người kêu giao bánh là của một người phụ nữ, hơn nữa còn nói rõ phải để cậu đưa đấy!" Lúc này thiếu chút nữa hắn đã buột miệng nói rằng đây là tiệm bánh pizza, không phải khách sạn, sao có thể cho cô lựa chọn này nọ chứ.
Lời của đối phương khiến cho Cừu Vĩ nhớ tới chuyện lần trước khi đi giao bánh pizza, nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng vô cùng mê hoặc người kia.
Cô gái gợi cảm, quyến rũ thậm chí còn hơn những ngôi sao kia, có lẽ là bạn gái của Hàn Thần Tị tiên sinh, xem ra, hành động của kẻ có tiền quả thực khác thường, hôm nay lại muốn ăn pizza vào buổi trưa.
Những lời nói của A Phi ngày hôm qua vẫn còn lưu trong đầu, khiến cho cậu lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, thì nhịn không được mà đi vào trong cầm tờ tuần san thương mại lên xem, bên trong có rất nhiều bài viết về Hàn Thần Tị, ngoại trừ việc có nhiều tiền đến mức hù chết người ra, còn có rất nhiều chuyện bê bối.
Nghe nói hiện giờ Hàn Thần Tị đang sống ở tòa cao ốc kia, chỉ một tầng lầu đã có giá hơn bốn mươi triệu, đây là cuộc sống của kẻ có tiền sao? Bản thân cả đời chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nhìn trộm, muốn vào đó? Khó khăn à!.
Cừu Vĩ sờ mũi, nhún vai, “Tớ cũng không biết vì sao lại chỉ đích danh tớ, có lẽ do hai lần trước đều là tớ đưa, bọn họ chắc đã quen như vậy.".
Chỉ có điều, trong nhà Hàn Thần Tị không có đầu bếp sao? Cậu không phải muốn đập bể bảng hiệu nhà mình, nhưng cậu tin tưởng pizza làm bằng tay ở đây tuyệt đối ăn ngon hơn loại pizza sản xuất đại trà bằng máy.
“Là vậy à ——" Đối phương nghe xong có chút thất vọng, hóa ra bọn họ, xem ra không phải nói giỡn.
“Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa!" Cừu Vĩ vỗ vai hắn, xoay người đi chuẩn bị.
Nhưng mà trong lòng vẫn vì lời nói của đồng nghiệp mà âm thầm nói thầm, đưa pizza còn muốn chọn lựa người giao?.
Lúc này, cậu liền cảm thấy bản thân càng không thể lý giải được suy nghĩ của kẻ có tiền.
Nhưng mà lúc Cừu Vĩ cúi đầu, sau khi nhìn thấy thứ bản thân đang cầm trên tay, lại nghĩ tới hôm qua mới trả lại tiền boa cho Hàn Thần Tị, thì cảm thấy mặc kệ hắn định làm ra chuyện không ngờ gì, bản thân đều có thể tiếp nhận.
Nghe nói người càng thông minh, hành vi bình thường sẽ càng quái lạ, cho nên, những thứ không hợp lý trong mắt bọn họ đều sẽ trở thành điều hiển nhiên.
Nhớ tới cuốn tạp chí cậu xem ngày hôm qua, bên trên có liệt kê rõ ràng các bằng cấp của Hàn Thần Tị, điều này làm cho Cừu Vĩ lại cảm thấy ông trời thực sự rất không công bằng.
Cho Hàn Thần Tị một khuôn mặt quyến rũ hấp dẫn chết người đã là một ân đức rất lớn rồi, không phải sao? Lại cho người như vậy sinh ra trong một gia đình giàu có, nhất định là muốn những tiểu dân thường tự mình đấm ngực giậm chân, đã có tiền có của, lại có khuôn mặt, dáng người, bản thân Hàn Thần Tị còn có một đầu óc thông minh sắc sảo, căn bản là không có mắt, thật không công bằng!.
Cừu Vĩ âm thầm thở dài, nhưng ngay lập tức đã chỉnh đốn lại tâm tình.
Người so với người, tức chết người, không so sánh tự nhiên sẽ không cảm thấy bản thân đáng thương. Cậu sớm biết rõ điều kiện và gia cảnh của mình thế nào, cho nên cũng sẽ không buồn chán mà đi đố kị đến đỏ mặt tía tai.
Nhưng mà —— Trước lúc giao pizza cho Hàn Thần Tị, cậu vẫn phải chuẩn bị cho tốt tâm tình đã.
Bởi vì đồng nghiệp nói rằng là một người phụ nữ gọi đến, như vậy có thể nghĩ ra, khó đảm bảo sẽ không gặp phải cảnh tượng giống hệt lần trước.
~ oOo ~
Cừu Vĩ, lúc này đây, ngươi nên bình tĩnh một chút à! Cừu Vĩ đã tới tầng thứ mười của tòa nhà trong khoảng thời gian dự định, đứng ở ngoài cửa, sau khi bấm chuông, lúc cửa mở không phải là người phụ nữ như dự đoán, mà là Hàn Thần Tị tự ra mở.
“Cậu tới rồi sao?".
Hai mắt Hàn Thần Tị sáng ngời cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đổ mồ hôi của Cừu Vĩ, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Thấy Hàn Thần Tị ăn mặc chỉnh tề, trong đầu Cừu Vĩ lặng lẽ thở phào một hơi. Xem ra sự cố gắng chuẩn bị tốt tư tưởng trước khi bấm chuộng không có cơ hội phát huy tác dụng rồi.
“Hàn tiên sinh, pizza của ngài." Cậu cầm hộp pizza nóng hổi đưa tới trước mặt Hàn Thần Tị.
Hàn Thần Tị cũng không có lập tức nhận lấy, chỉ ngắm ngoài cửa liếc một cái. Cừu Vĩ hình như —— Không chú ý tới gợi ý tuyển người ở ngoài cửa.
Bất quá Phí Tương nói cô tự có diệu kế có thể khiến cho Cừu Vĩ trở thành quản gia của hắn, cho nên tốt nhất là hắn có thể thành công, bằng không hắn khẳng định sẽ một cước đá cô ra khỏi cửa, phải nghiêm khắc trừng phạt cô đã làm mình mới sáng sớm đã bị cú điện thoại hỏi ý kiến đánh thức!.
Lúc này, Phí Tương ở trong phòng đột nhiên hét lên một tiếng, Hàn Thần Tị cùng Cừu Vĩ đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy cô mang theo một chiếc áo sơ mi, khóc không ra nước mắt mà nhìn chằm chằm Hàn Thần Tị, “Cháy mất tiêu rồi ——".
Trên chiếc áo sơ mi có một vòng tròn màu vàng nâu so với phần vải vóc ban đầu hoàn toàn không phù hợp, rất rõ ràng, kia tuyệt đối không phải là hoa văn dùng để trang trí, hơn nữa theo khẩu vị của Hàn Thần Tị cũng sẽ không dùng loại kém chất lượng như vậy.
Hàn Thần Tị nhướng mày, xoay người đi tới trước mặt Phí Tương. “Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Thần Tị không hiểu sao cô lại tự nhiên muốn giúp hắn ủi đồ?.
“Em muốn giúp anh sắp xếp quần áo một chút, muốn lấy bàn ủi ra ủi, kết quả không cẩn thận bị cháy mất." Phí Tương nũng nịu đáng thương nói, “Còn nữa à, A Tị, máy giặt cứ phát ra những tiếng kỳ lạ, làm sao bây giờ?" Cô vừa nói, vừa nháy mắt với Hàn Thần Tị, muốn hắn phối hợp đừng manh động mà nổi giận trước.
Tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng Hàn Thần Tị cũng rất nhanh chóng đã hiểu được ý đồ của cô, theo ý cô mà áp chế cơn tức giận xuống trước.
Hắn gãi đầu, hung dữ hừ một tiếng nói: “Cái máy giặt đó không phải nên im lặng giặt đồ sao? Em đã làm như thế nào vậy hả?" Hắn trừng mắt liếc Phí Tương một cái.
“Em làm sao biết nó phiền phức như vậy chứ ——" Phí Tương cúi đầu nhỏ giọng oán giận, sau đó dời ánh mắt về phía Cừu Vĩ đang đứng ngây ngốc ở một bên, phát ra tín hiệu cầu cứu.
Cừu vĩ sửng sờ, chỉ mình, thấy Phí Tương ra sức gật đầu, cậu đành phải ngoan ngoãn lên tiếng, làm anh hùng cứu mĩ nhân một lát.
“Hàn tiên sinh —— Nếu anh không ngại, tôi có thể xem qua máy giặt bị thế nào chứ." Quả nhiên, trên đời này thực sự tồn tại một nhóm người ngốc, có tiền có của.
Hàn Thần Tị cùng Phí Tương sau khi nhìn nhau, mới quay đầu lại nhìn Cừu Vĩ, “Cậu ư?" Không nghĩ tới cách của Phí Tương lại có thể thực sự đem Cừu Vĩ vào trong nhà?.
“Tôi thử xem xem." Cách sử dụng loại máy này, hẳn là rất đơn giản, sẽ không quá phức tạp đi.
Thấy Hàn Thần Tị ra hiệu cậu cởi giày đi vào, Cừu Vĩ liền nghe lời bước vào trong cửa chính, đem hộp giấy đặt trên bàn ở phòng khách. Dưới sự chỉ thị của Hàn Thần Tị cậu đi tới sân ban công, chưa đầy ba phút, cậu đã dễ dàng làm cho máy giặt phát ra âm thanh hoạt động bình thường, thành công cứu vớt nguy cơ nó có thể kết thúc sớm thời gian sử dụng.
“Xong rồi!" Phí Tương vui mừng reo hò một tiếng, lôi kéo Cừu Vĩ giống như muốn hôn một cái, nhưng sau khi nhận được ánh mắt nhắc nhở của Hàn Thần Tị, chỉ có thể coi như không có gì. “Cậu thật lợi hại!".
Chỉ có điều, hành động và công lực biên đạo của cô còn lợi hại hơn, có thể lúc trước nên đi theo con đường đóng phim, nói không chừng còn có thể thành công rực rỡ à!.
Cừu Vĩ có chút lúng túng tùy ý để Phí Tương kéo tay, mắc cỡ mà lộ ra nụ cười xấu hổ. “Không có gì." Từ nhỏ cậu đã làm những việc vặt trong nhà, cho nên đối với chuyện cho máy giặt hoạt động bình thường đối với cậu mà nói chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, lúc ba người mới từ ban công đi vào phòng khách, Cừu Vĩ ngửi được một mùi khét gay mũi.
Cừu Vĩ nghi ngờ nhìn về phía hai người đều đang nhíu mày, ngay sau đó thì nhìn thấy khuôn mặt đang cười mỉm của Phí Tương liền biến sắc, thảm thiết kêu một tiếng: “Thế là xong ——".
Cô nhanh chóng chạy vào bếp, luống cuống mà tắt bếp đi.
“Lại làm sao vậy?" Bóng dáng cao lớn của Hàn Thần Tị xuất hiện bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào trong cái nồi đen như mực, nhìn vào cái đống gì đó bị cháy khét liền nhíu mày lại. “Trong nồi là cái quỷ gì vậy?".
“Anh không phải nói muốn ăn canh sao?" Phí Tương thu hồi vẻ mặt sợ hãi, cầm lấy khăn lau nhấc cái nồi lên giơ trước mặt Hàn Thần Tị. “Đây, ở đây, cứ từ từ dùng, em biết A Tị là tốt nhất, nhất định sẽ đem thứ em làm toàn bộ uống hết.".
Hàn Thần Tị im lặng mà trừng mắt Phí Tương đang cười nham hiểm, vùng xung quanh lông mày nhíu lại đầy hung dữ.
Làm gì vậy? Người phụ nữ này đang muốn lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân sao?.
Ở một bên nhìn á khẩu không trả lời được, Hàn Thần Tị chỉ nhíu mày trừng mắt nhìn cái thứ chả biết gọi là gì nằm trong nồi, Cừu Vĩ liền nhớ tới cuốn tạp chí tối hôm qua mới xem, đem hình ảnh giỏi giang, nhanh trí của hắn được miêu tả bên trên đối chiếu với hình ảnh lúc này, sau đó cậu liền nhịn không được mà bật cười khúc khích.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Cừu Vĩ.
“Cười cái gì?" Giọng điệu của Hàn Thần Tị tuy rằng không tốt, nhưng hắn càng khó hiểu về nụ cười bất chợt của Cừu Vĩ.
Phát hiện bản thân thất lễ, mà tâm tình của Hàn Thần Tị hình như cực kỳ tồi tệ, Cừu Vĩ thầm kêu không ổn, vội vàng lắc đầu.
“Xin lỗi, Hàn tiên sinh, tôi không phải cố ý muốn cười." Cậu vội vàng thu hồi nụ cười trên mặt, “Tiệm chúng tôi cũng có soup, nếu lần sau anh gọi pizza, cũng có thể gọi chung." Tranh thủ cơ hội thay tiệm mình kéo thêm chút cơ hội buôn bán.
“Tôi không thích canh bên ngoài." Hàn Thần Tị nhíu mày chán ghét, “Nhiều bột ngọt lắm, cũng rất dầu mỡ.".
“Như vậy à ——" Đẩy mạnh tiêu thụ không phải đã bị đá ngược vào cánh cửa sắt sao, Cừu Vĩ xấu hổ gãi gãi đầu nở nụ cười gượng. Nhưng mà nghĩ đến việc cậu ở đây rất lâu rồi, còn không mau trở về thì sẽ bị la, cậu lại nói: “Tôi ——".
Nhưng mà lời nói của cậu rất nhanh đã bị Phí Tương cắt ngang. “A Tị, không có canh uống làm sao bây giờ?" Cô nũng nịu kéo cánh tay của Hàn Thần Tị. “Chỉ ăn pizza, miệng sẽ rất khô, em không thích.".
“Không biết." Hàn Thần Tị liếc cô một cái, “Ai kêu em cái gì cũng không biết làm chứ?".
“Em không có học qua mà ——" Phí Tương ủy khuất vạn phần trước sự tức giận của Hàn Thần Tị chỉ biết cúi đầu xuống, sau đó, đương nhiên lại phát ra ánh mắt cầu cứu với Cừu Vĩ đang đứng bên cạnh.
Cái này, Cừu Vĩ càng thêm ngây ngốc.
Vì sao ngay cả việc này cũng muốn cậu giúp hả?.
Nhưng mà trước dáng vẻ càng thêm phần điềm đạm đáng yêu của Phí Tương, Cừu Vĩ không thể chống lại, đành phải thở dài, theo sự năn nỉ im ắng của cô lại chủ động lên tiếng nhanh chóng giúp đỡ: “Tôi sẽ nấu một chút gì đó, nếu hai người không ngại ——".
Nói còn chưa xong, hai người trước còn đang tranh chấp lập tức rất có ăn ý mà tránh đường cho cậu đi.
“Nấu đi." Hàn Thần Tị nói.
Phương diện làm việc nhà đã kiểm tra rồi, kế tiếp sẽ kiểm tra khả năng nấu nướng của Cừu Vĩ. Dù sao mướn một người quản gia cái gì cũng không biết làm, về tình về lý đều không hợp lý.
Cừu Vĩ đành phải ngoan ngoãn cuộn tay áo lên, dưới sự nỗ lực tìm được hai quả trứng cùng một số rau xanh vẫn còn có thể dùng bên trong chiếc tủ lạnh đầy đủ công năng nhưng hoàn toàn không có đất dụng võ.
Trước khi đóng cửa tủ lạnh, Cừu Vĩ lại liếc nhìn đống bia trong tủ lạnh, đối với sinh hoạt cá nhân đầy phóng đãng của Hàn Thần Tị cảm thấy líu lưỡi không nói nên lời.
Thuốc, rượu, phụ nữ, tất cả biểu tượng của ‘Sự thối nát’, Hàn Thần Tị không thiếu thứ gì.
Cừu Vĩ sau khi cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất nấu xong món canh trứng, liền tắt bếp bưng nồi canh đang bốc khói đầy hương vị đặt lên bàn cơm, còn Phí Tương dưới ánh mắt đe dọa của Hàn Thần Tị, kéo bước chân không cam lòng đi tới đó cầm lấy chén và muỗng lên. Mới uống một ngụm, Phí Tương lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, “Rất ngon nha!" Phương diện làm việc nhà của Cừu Vĩ xem ra rất lợi hại đi. Cô nhìn về phía Hàn Thần Tị, muốn hắn cho một ý kiến.
“Được" Hàn Thần Tị gật đầu. Tuy là khẩu vị thường ngày của gia đình, nhưng rất phù hợp với khẩu vị của hắn, xem ra chức quản gia này nếu không phải Cừu Vĩ thì chắc cũng không còn ai.
Cừu Vĩ đối với sự khen ngợi của hai người cũng chỉ cười ngại ngùng, không nói thêm điều gì. Cậu đứng ở cạnh bàn nhìn hai người đang uống canh, nam thì tuấn tú đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, lúc này đây, cậu rốt cuộc cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Hôm nay, cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Cậu vậy mà lại có thể bước chân vào khu nhà cấp cao của ông trùm kinh doanh, hơn nữa chỉ là đưa pizza nhưng cuối cùng lại biến thành giúp người ta nấu canh?.
Nếu như ngày hôm nay Hàn Thần Tị đưa tiền boa cho cậu, cậu nhất định sẽ không từ chối nữa, bởi vì ngay cả bản thân cũng cảm thấy phục vụ như vậy thật đúng là hết sức chu đáo rồi đi.
Cậu thu hồi lại tâm trạng, sau khi phát hiện bản thân rốt cuộc đã ở đây bao lâu, liền vội vã cúi người chào hai người đang ăn canh kia, “Hàn tiên sinh, pizza sắp lạnh rồi, phải nhân lúc còn nóng thì ăn đi, tôi phải trở về tiệm.".
Nghe vậy, Hàn Thần Tị cùng Phí Tương liếc nhìn nhau cũng đứng dậy, Hàn Thần Tị nói:
“Cậu có muốn làm quản gia ở đây không?".
“Gì?" Cừu Vĩ ngây ngốc ngẩng đầu lên, không cách nào tiêu hóa được câu hỏi bất thình lình của Hàn Thần Tị.
Hàn Thần Tị nhíu mày, chỉ chỉ ngoài cửa.
Lúc này, Cừu Vĩ cuối cũng cũng nhìn thấy tờ giấy đỏ dán ở bên ngoài, phía trên ghi rõ cần tuyển một người quản gia, tiền lương là hai trăm.
Cừu Vĩ chỉ về tờ giấy nhìn về phía Hàn Thần Tị: “Anh là hỏi —— Tôi sao?".
“Đúng vậy." Nơi này không có người thứ hai làm tốt việc nhà bằng Cừu Vĩ à.
Thấy Cừu Vĩ vẫn còn vẻ mặt không tin tưởng, Phí Tương cũng lên tiếng thuyết phục:
“Cậu xem đi, căn nhà này không có ai quét dọn cũng không ai biết nấu cơm, hơn nữa không biết vì sao, tờ giấy kia đã dán ba ngày rồi, cũng không ai muốn tới ứng cử." Cô quả thực là nói dối không biết chớp mắt. Bởi vì hôm qua lúc cô vào cửa, bởi vì cú điện thoại hỏi một đống thứ mà bị Hàn Thần Tị mắng cho một trận đến thối đầu.
“Nhưng mà tôi ——" Cừu Vĩ vẫn có chút do dự. Cậu không biết bản thân có cách nào đảm đương loại công việc này hay không, nhưng mà tiền lương quả thực rất hấp dẫn.
Hàn Thần Tị thấy Cừu Vĩ còn đang suy nghĩ, liền không nói hai lời đã đi ra ngoài cửa xé tờ giấy đỏ xuống, nhét vào tay Cừu Vĩ.
“Cậu suy nghĩ một chút đi, căn nhà này của tôi quả thực thiếu người quét dọn, nếu như cậu không hài lòng về tiền lương, chúng ta cũng có thể thương lượng, cậu chỉ cần nấu hai bữa cơm và giữ cho hoàn cảnh ngăn nắp sạch sẽ là được rồi." Hắn ngừng lại một chút, lại bồi thêm một câu: “Tôi không kén ăn, miễn là có một tô canh, tôi đều có thể đồng ý. Cậu trở về suy nghĩ một chút đi, trước buổi trưa ngày mai thì cho tôi câu trả lời.".
Nhìn cánh cửa sắt trước mặt khép lại, Cừu Vĩ nắm lấy tờ giấy đỏ vẫn không cách nào từ sự kinh ngạc khôi phục lại bình thường được, cứ ngơ ngác đi vào thang máy, mãi cho đến lúc đi ra khỏi tòa nhà, cậu mới có cách suy nghĩ về công việc vô cùng tốt từ trên trời giáng xuống kia.
Hiện tại cậu đang học năm tư, cho nên tiết học của cậu cũng giảm đi rất nhiều, phải thay đổi thời gian cũng không phải vấn đề, hơn nữa tiền lương những hai trăm đối với học trò nghèo vừa học vừa làm như cậu mà nói, đây thực sự là một con số làm cho người khác lung lay.
Nhưng mà —— Đối với tình hình kinh tế của Hàn Thần Tị, muốn mời một đầu bếp ở nhà hàng đảm đương chức vụ cũng không phải là vấn đề, sao lại muốn mình làm những món ăn bình thường chứ?.
Nhưng mà, sau khi Cừu Vĩ cúi đầu nhìn bộ đồng phục mình đang mặc trên người mình, đột nhiên trong đầu cậu tràn ngập những ý nghĩ ngốc nghếch.
Cho dù bọn họ có tiền có của như thế nào đi nữa thì cũng là người thôi nha, tại sao cậu lại muốn đem bọn họ xem như người xa ngoài tầm với như vậy chứ, mỗi người cũng đâu phải giống như mấy nhân vật trong tiểu thuyết, truyện tranh chứ, đâu phải mỗi ngày đều muốn uống rượu vang đỏ, ăn thức ăn tiêu chuẩn nhà hàng đúng không?.
Nói không chừng thứ cậu nấu thật đúng là hợp khẩu vị của Hàn Thần Tị. Dù sao bình thường mẹ cậu vẫn thường bận rộn làm việc, cho nên từ hồi lớp năm cậu đã bắt đầu nấu một số món đơn giản, khả năng nấu nướng cũng có trình độ nhất định.
Đã như vậy, con người phải hướng về phía ‘Lương cao’ vậy, tiền lương như thế, cậu kiếm được cũng yên tâm thoải mái, có gì không được chứ? Công việc quản gia này, Cừu Vĩ muốn sau khi chào từ giã tiệm pizza, sẽ chính thức bắt đầu.
~ oOo ~
Sau khi mưu kế của Hàn Thần Tị thành công mỹ mãn, ngoại trừ cho Phí Tương số tiền thưởng đã hứa trước đây, cũng thuận tiện gọi điện cho thím Vương đang ở Đại Lục, muốn bà cùng người thân cứ ôn chuyện cũ, không cần vội vã trở về.
Thím Vương ngoại trừ cảm động đến rơi lệ ra, căn bản không nghĩ tới nếu như sau khi trở về bà sẽ phát hiện ra công việc của mình khó giữ được, nước mắt cảm kích kia nhất định sẽ trở thành nước mắt ôm hận.
Cừu Vĩ quả nhiên như mong muốn của Hàn Thần Tị, ngoan ngoãn đưa cho hắn thời khóa biểu của mình, còn nói cho Hàn Thần Tị biết bản thân lúc nào thì trở về dọn dẹp, trước mấy giờ thì sẽ làm xong cơm, tất cả hành tung toàn bộ đều được tên lang bụng dạ khó lường kia nắm vững, tùy ý đối phương mai phục cũng không biết.
~ oOo ~
Lúc này, Hàn Thần Tị đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đen bằng chất liệu da cao cấp, nheo đôi con ngươi màu đen lại nhìn bóng dáng bận rộn trong nhà bếp, bên môi càng nổi lên một nụ cười tà ngay cả hắn cũng khó phát hiện.
‘Chia ra cày cấy, chia ra thu hoạch’ Trước đây hắn luôn khinh thường những người theo đuổi người khác, không nghĩ tới lần này hắn cũng phải thực hiện việc kinh khủng đó. Như vậy thì —— Cày cấy sau đó là thu hoạch, hắn nên hưởng thụ thành quả to lớn kia lúc nào đây?.
Cầm lấy ly rượu để trên bàn, hắn chậm rãi uống một ngụm, hưởng thụ vị ngọt trong vắt của loại rượu vang đang trượt xuống cổ họng, con mắt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cừu Vĩ —— Không đúng, phải nói rằng chỉ có nửa người dưới, nhất là cặp mông căng tròn đang bị chiếc quần jaen màu xanh bao lấy, hình như là hai gò núi đó rất có tính đàn hồi.
Đôi môi khêu gợi khẽ nhếch lên, có một luồng kích thích khiến hắn muốn bổ nhào lên con người đang mang tạp dề kia, theo dõi Cừu Vĩ thuần khiết hiền lành, nếu trực tiếp nếm thủ mùi vị đó thì sẽ tuyệt vời thế nào.
Nhưng mà, hắn không thích những cuộc tình ái bằng cách dùng bạo lực, cho nên bây giờ còn đem dục vọng kiềm chế xuống, phải đợi thời cơ chín muồi mới được.
Trong nhà bếp, Cừu Vĩ đang nỗ lực đảo thức ăn trong nồi đột nhiên toàn thân run lên.
Thật kỳ lạ, ngay từ đầu cậu vẫn cứ cảm thấy có người cứ nhìn chằm chằm mình, cậu ngừng động tác trên tay lại, nhớ tới bản thân đang ở trong căn hộ xa hoa của Hàn Thần Tị nấu đồ ăn giúp việc nhà, chẳng lẽ là vì cậu nấu cơm lâu quá, khiến cho đối phương chờ không được, cho nên dùng ánh mắt nhắc nhở cậu?.
Cừu Vĩ theo bản năng vừa quay đầu lại, quả nhiên liền chống lại một ánh mắt.
Nơi ở của Hàn Thần Tị rất đặc biệt, hoàn toàn không có cách gian, cho nên Cừu Vĩ có thể từ nhà bếp trực tiếp nhìn thấy gã đàn ông đang ngồi uống rượu trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cừu Vĩ không biết Hàn Thần Tị nhìn chằm chằm mình để làm gì, chỉ có thể thò đầu ra lễ phép cười với hắn, “Hàn tiên sinh, đồ ăn sẽ nhanh có thôi, xin anh đợi thêm một chút nữa.".
Thấy Hàn Thần Tị khẽ gật đầu, Cừu Vĩ lại lùi người về tiếp tục làm việc dang dở, lại nghe thấy một tiếng huýt sáo ——
Eh, tiếng của trạm canh gác ư?.
Cậu lại vội vàng quay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh đó, lại chỉ thấy Hàn Thần Tị đã sớm không còn nhìn chằm chằm mình nữa, ánh mắt đã quay về phía chiếc TV LCD cỡ lớn.
Là —— Ảo giác sao? Hay đó là tiếng động trong TV?.
Mặc kệ thế nào, cũng không thể nào là do Hàn Thần Tị làm ra được đúng không? Đường đường một vị phó tổng tài của tập đoàn nổi tiếng, sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ?.
Quả nhiên là do bản thân quá nhạy cảm.
Cơ thể cứng ngắc của Cừu Vĩ sau khi liên kết những thứ ấy lại liền trầm tĩnh lại, trong lòng khẽ cười nhạt phản ứng quá mức của mình, cũng đem tâm tư trở về đống đồ ăn.
Còn bên kia, Hàn Thần Tị lặng lẽ đưa tất cả phản ứng của cậu thu hết vào tầm mắt, chỉ lộ ra nụ cười tà.
Ha ha ha, hắn càng ngày càng —— Chờ mong xử lý ‘Bữa tiệc lớn’ kia!.
-HẾT CHƯƠNG 2-
Tác giả :
Phùng quán