Mối Tình Đầu - Nhất Thập Thất
Chương 7
Yên tĩnh.
Chẳng biết Khiêm Dã dừng xe lại bên đường từ lúc nào, gió bên ngoài nhè nhẹ thổi hàng cây hạnh xào xạc, giọng nói thản nhiên của cô gái trên đài vang lên trong xe, như là vừa mở ra ký ức long đong phủi bụi từ lâu, thời gian cuồn cuộn chảy.
Tài Tiền Quang cào tóc, rũ mắt không để ai nhìn thấy cảm xúc của mình.
A Quang, em hát… hay không?
Cũng tạm được, nhưng Hạnh Thụ em thật sự không hợp hát nhạc nhẹ đâu, ca khúc sôi động gì đó lần trước em biểu diễn từ thiện tốt hơn.
A Quang, em…
Chuyện gì?
Em… thích anh.
Xin lỗi, Hạnh Thụ…
Em rất nghiêm túc.
…
Ba mẹ em đã quyết định cho em tham gia cuộc thi ở học viện nghệ thuật Tokyo vào ba tháng sau… Vậy… Cứ như vậy đi…
Hạnh Thụ…
Hả?
Anh… Chúc em gặp nhiều may mắn…
… Cám ơn.
Có một ngày, nước hỏi cá, cậu thích ai?
Cá trả lời, mình thích rong.
Nước đau lòng gần chết, quyết tâm rời khỏi cá.
Cá không còn hô hấp được nữa.
Hạnh Thụ, đây không phải thích, là yêu…
Có lẽ là từ chối theo bản năng, có lẽ là không chịu thừa nhận mình đã không dứt ra được nữa, có lẽ là cố chấp phủ nhận sự quyến luyến với nụ cười, gương mặt, âm thanh, tính tình ương bướng của em, có lẽ là nói không nên lời, có lẽ…
Thói quen…
Đã quen mỗi ngày tan học, anh đứng ngoài hành lang lớp em gõ cửa nhắc nhở em về cùng. Đã quen mỗi sáng tập thể dục, khi trở về là thấy bạch tuột cuốn móc trên hòm thư trước nhà anh. Đã quen mỗi khi kết thúc trận tennis là gặp được khuôn mặt tươi cười của em trên khán đài. Đã quen hình ảnh hai người đi sóng vai trên con đường nhỏ trời chiều, em đeo ba lô, anh xách túi tennis…
Về sau, mỗi lần đi qua hành lang, định giơ tay lên gõ cửa thì lại nhìn thấy bàn học rỗng tuếch, mới nhớ ra em đã rời đi… Bàn học của em sẽ không sạch sẽ đến vậy…
Về sau, mỗi lần tập thể dục về đều vô thức nhìn vào món điểm tâm móc trên hòm thư nhưng lại thất vọng, em đã rời đi rồi… Em sẽ không còn đi suốt ba quảng trường mua bạch tuột cuốn cho anh nữa…
Về sau, mỗi lần kết thúc trận tennis đều vô thức nhìn ra hàng lưới cách ly tìm khuôn mặt tươi cười của em nhưng lại thất vọng, em đã rời đi… em vốn dĩ sẽ không vắng mặt bất cứ buổi tập luyện hay thi đấu nào của anh cả.
Về sau, mỗi đêm đi trên con đường nhỏ đều quen nghiêng đầu tìm bóng em in dưới đất, nhưng chợt nhận ra em đã rời đi… em sẽ không để anh cảm thấy con đường này trống trải như thế.
Chẳng biết Khiêm Dã dừng xe lại bên đường từ lúc nào, gió bên ngoài nhè nhẹ thổi hàng cây hạnh xào xạc, giọng nói thản nhiên của cô gái trên đài vang lên trong xe, như là vừa mở ra ký ức long đong phủi bụi từ lâu, thời gian cuồn cuộn chảy.
Tài Tiền Quang cào tóc, rũ mắt không để ai nhìn thấy cảm xúc của mình.
A Quang, em hát… hay không?
Cũng tạm được, nhưng Hạnh Thụ em thật sự không hợp hát nhạc nhẹ đâu, ca khúc sôi động gì đó lần trước em biểu diễn từ thiện tốt hơn.
A Quang, em…
Chuyện gì?
Em… thích anh.
Xin lỗi, Hạnh Thụ…
Em rất nghiêm túc.
…
Ba mẹ em đã quyết định cho em tham gia cuộc thi ở học viện nghệ thuật Tokyo vào ba tháng sau… Vậy… Cứ như vậy đi…
Hạnh Thụ…
Hả?
Anh… Chúc em gặp nhiều may mắn…
… Cám ơn.
Có một ngày, nước hỏi cá, cậu thích ai?
Cá trả lời, mình thích rong.
Nước đau lòng gần chết, quyết tâm rời khỏi cá.
Cá không còn hô hấp được nữa.
Hạnh Thụ, đây không phải thích, là yêu…
Có lẽ là từ chối theo bản năng, có lẽ là không chịu thừa nhận mình đã không dứt ra được nữa, có lẽ là cố chấp phủ nhận sự quyến luyến với nụ cười, gương mặt, âm thanh, tính tình ương bướng của em, có lẽ là nói không nên lời, có lẽ…
Thói quen…
Đã quen mỗi ngày tan học, anh đứng ngoài hành lang lớp em gõ cửa nhắc nhở em về cùng. Đã quen mỗi sáng tập thể dục, khi trở về là thấy bạch tuột cuốn móc trên hòm thư trước nhà anh. Đã quen mỗi khi kết thúc trận tennis là gặp được khuôn mặt tươi cười của em trên khán đài. Đã quen hình ảnh hai người đi sóng vai trên con đường nhỏ trời chiều, em đeo ba lô, anh xách túi tennis…
Về sau, mỗi lần đi qua hành lang, định giơ tay lên gõ cửa thì lại nhìn thấy bàn học rỗng tuếch, mới nhớ ra em đã rời đi… Bàn học của em sẽ không sạch sẽ đến vậy…
Về sau, mỗi lần tập thể dục về đều vô thức nhìn vào món điểm tâm móc trên hòm thư nhưng lại thất vọng, em đã rời đi rồi… Em sẽ không còn đi suốt ba quảng trường mua bạch tuột cuốn cho anh nữa…
Về sau, mỗi lần kết thúc trận tennis đều vô thức nhìn ra hàng lưới cách ly tìm khuôn mặt tươi cười của em nhưng lại thất vọng, em đã rời đi… em vốn dĩ sẽ không vắng mặt bất cứ buổi tập luyện hay thi đấu nào của anh cả.
Về sau, mỗi đêm đi trên con đường nhỏ đều quen nghiêng đầu tìm bóng em in dưới đất, nhưng chợt nhận ra em đã rời đi… em sẽ không để anh cảm thấy con đường này trống trải như thế.
Tác giả :
Nhất Thập Thất