Mối Tình Đầu Năm 14 Tuổi
Chương 17: Không phải chia tay!
Nicky đi chưa được bao lâu. Shane liền bắt đầu có chút đứng ngồi không yên.
Mụ mụ nói mệt mỏi rồi đi nghỉ ngơi , Shane ngồi vào một góc phòng sinh hờn giận. Hắn cảm thấy được chính mình quả thực rất khó hiểu, khi Nicky tiếp cận hắn thì nghĩ muốn đẩy ra, khi Nicky rời đi thì hắn lại kích động.
Thực đáng chết! Shane hung hăng đặt tay lên ghế.
Tỷ tỷ hắn bưng nước trái cây đi tới, bỗng nhiên bị hành động của hắn hoảng sợ. Nàng đưa cho Shane một ly nước trái cây, Shane lắc đầu tỏ vẻ không uống.
“Ngươi làm sao vậy, sinh khí sao?" Tỷ tỷ khó hiểu hỏi.
Shane không nói gì.
“Sinh khí với ai chứ?"
Shane lắc đầu.
Tỷ tỷ ngồi xuống tới gần hắn nhỏ giọng hỏi: " Rốt cuộc sao lại thế này, có phiền toái gì vậy?"
Shane vẫn là lắc đầu.
“Có lẽ ta có thể giúp ngươi đưa ra chủ ý."
Shane nhìn nàng, do dự trong chốc lát nói: “Ta sinh khí với chính bản thân."
“Hối hận vì hủy bỏ hôn lễ?"
Shane lắc đầu.
“Vậy là sao chứ?" Tỷ tỷ đoán, “Chẳng lẽ là Trác Biệt Lâm nàng không thương ngươi?"
Shane vẫn như cũ chính là lắc đầu.
Tỷ tỷ nóng nảy: “Ngươi như thế nào trở nên buồn bã như vậy! Vẫn cứ do dự không nói, thực làm cho người ta chán ghét."
Shane lập tức có chút giận: “Liên quan gì đến ngươi!" Hắn đứng lên đi ra ngoài.
Hắn ra ngoài cửa đứng trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện Eva cũng đứng ở ngoài cửa nhà Bourne. Nhìn đến hắn vừa đi đến thì Eva lập tức lớn tiếng quát: “Các ngươi làm sao vậy?"
“Cái gì?" Shane cố ý giả ngu.
“Ngươi cùng Nicky đó ~. Hắn cái gì cũng không chịu nghe ta nói, một mình đi giải sầu ." (khổ thân mấy pà chị nài quá)
Shane lập tức quay đầu lại phòng mụ mụ đang nghỉ ngơi, cửa sổ chính đang mở to ra. Eva loa giọng thật sự là làm cho người ta bất đắc dĩ.
Shane xoay người quay lại trong phòng, Eva còn nói thêm: “Ngươi đi ra có phải hay không muốn tìm Nicky a. Hắn nói nếu ngươi tới tìm hắn thì đi ra phía rừng cây."
Shane giả vờ như không nghe thấy lập tức quay lại trong phòng, hắn làm bộ như không có việc gì quan sát mọi người. Kian đang ở cùng ông nội hết sức chuyên chú chơi cờ, Gillian ở trong phòng cho tỷ tỷ Shane xem những trang phục mốt nhất tạiDublin, mụ mụ hắn ở trên lầu thượng đang ngủ. Tựa hồ ai cũng không chú ý tới lời Eva vừa nói.
Shane lại lén lút đi ra ngoài, hướng rừng cây đi đến.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu rực rỡ, lũ côn trùng cũng tiến vào sau rừng cây nhỏ, lén lút trốn dưới những tầng lá cây, đem người ta đến với thế giới đồng thoại.
Nicky ở chỗ nào, Shane vừa nghĩ vừa đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng cây. Cái rễ cây ngày xưa hắn vấp phải giỡ đã không còn , hắn không dám xác định phải rẽ xuống con đường nào.
Tựa hồ có tiếng hát loáng thoáng trong khu rừng yên tĩnh, Shane đến một chỗ sườn núi thấp liền rẽ, phía trước có mấy cây cổ thụ, hắn đã từng đi qua vài lần.
Hẳn là là nơi này đi, Shane dừng lại hồi tưởng. Bỗng nhiên có cái gì đánh trúng đầu , hắn ngẩng cao đầu, đằng sau lớp lá cây um tùm bỗng rung động, phát ra tiếng cười khe khẽ.
Hắn không chút do dự tiến lên phía cây cổ thụ rậm rạp, thực nhẹ nhàng quơ tay chạm vào Nicky. Nicky đang ngồi dựa vào một thân cây thô ráp.
“Ngươi tới rất nhanh." Nicky nhẹ nhàng cười.
Shane nghĩ hắn sẽ nhìn thấy Nicky tức giận, cũng không nghĩ được hắn sẽ tươi cười như vậy. Shane có điểm ngoài ý muốn, hắn nghĩ tính cách của Nicky thực sự là rất ôn hòa.
“Ý tứ của ngươi không phải là làm cho ta đến nơi đây tìm sao? Không đi đường vòng, tự nhiên rất nhanh tìm được." Shane cười nói, thái độ của hắn rất tốt , là phương thức hắn tỏ vẻ xin lỗi .
Nicky tránh ra một chút, làm cho Shane ngồi ở nhánh cây bởi vì rất nhỏ hẹp, Shane liền tự nhiên ôm lấy Nicky.
“Thật là nơi này sao?" Shane đánh giá chung quanh có nhiều lá cây như vậy. Những lá cây càng không ngừng ở xung bọn họ đung đưa nhẹ , càng giống thế giới đồng thoại .
Nicky gật đầu: “Đúng, người đã trưởng thành, cây cũng sẽ càng rậm rạp."
“Ta nghĩ đến ngươi sẽ mặc váy chờ ta." Shane vẫn hay nói giỡn.
Biểu tình của Nicky lại lập tức tối tăm. Shane an ủi nói: “Nhưng ngươi vẫn như cũ là thiên sứ."
“Thật sự, là thiên sứ của ta."
Nghe Shane nói như vậy, Nicky nhẹ nhàng cong khóe miệng lên . Hắn dùng thanh âm thực rất nhẹ nhàng nói: “Ta vừa mới suy nghĩ cẩn thận một chuyện. Ý tưởng của hài tử, sau khi lớn lên sẽ không hẳn là vẫn kiên trì . Chúng ta đều chỉ nhớ rõ khi gặp nhau rất tốt đẹp , đã cho ta cùng nhau tìm được thiên đường. Chúng ta đều đã quên cần phải sống thực tế. Cho nên, ta hiểu được. . . . . ."
“Hiểu được cái gì ." Shane hỏi.
“Giấc mộng này hãy cho là quá khứ đi. Chúng ta cũng không nên buồn rầu cùng do dự . . . . . ."
Shane khó hiểu hỏi: “Có ý tứ gì?"
“Ta vừa mới một mực nghĩ , nếu ngươi luôn do dự như vậy làm sao bây giờ. Ta nghĩ có lẽ ta hẳn là. . . . . ."
Shane quan sát đến biểu tình Nicky nói: “Ngươi muốn buông tha sao?"
Nicky không nói gì.
Shane rất chi bất mãn: “Mẹ ta bỗng nhiên đến, ta thật sự là không có chuẩn bị. Ngươi phải lý giải. . . . . ."
Nicky trầm mặc trong chốc lát nhẹ nhàng mà nói: “Ta buông tha . Ta cảm thấy được ta rất khó xử cho ngươi . Ngươi như vậy phiền não, ta sợ chúng ta cùng một chỗ về sau sẽ đem mọi thứ nguyên bản tốt đẹp thành hủy diệt. Như vậy còn không bằng thà xa nhau để lưu lại kí ức tốt đẹp."
“Cái gì?" Shane tức giận đứng lên, “Ngươi nguyên lai là nam hài như vậy, ta như thế nào có thể không do dự! Ta đã nỗ lực cố gắng tiếp nhận rồi. Ta cũng đồng ý cùng ngươi cùng một chỗ . Ngươi còn muốn ta làm như thế nào!"
“Chúng ta như thế nào cùng một chỗ." Nicky quay đầu nhìn hắn.
“Ngươi là không phải hy vọng ta cầm loa đối toàn bộ thế giới hét ta là gay, ngươi mới vừa lòng."
Nicky lắc đầu: “Hiểu được."
Shane càng tức giận xoay lại hắn: “Hiểu được cái gì , ta không rõ! Ngươi cảm thấy được ta hiện tại nên tuyên bố chúng ta luyến ái hoặc là kết hôn mới là cùng một chỗ sao, loại chuyện này chẳng lẽ không cần hảo hảo lo lắng sao!"
“Lo lắng cái gì đâu? Lo lắng ngươi là không phải yêu ta sao? Quá khứ mười năm, ngươi có không lo lắng rõ ràng?"
“Ngươi cho tới bây giờ đều biết rõ chân tướng, mà ta cho tới bây giờ đều chẳng hay biết gì. Hiện tại ngươi muốn ta không chút do dự, như thế nào có thể."
Nicky nhìn chằm chằm Shane, vài lần muốn nói lại thôi, chung quy không có tranh cãi nữa , hắn cúi đầu nói: “Cho nên, vẫn là ~ chia tay đi."
“Ngươi!" Shane vừa tức vừa giận, đang định phát tiết, nhưng lại thấy trong mắt Nicky nước mắt chợt lóe. Phẫn nộ liền lập tức tiêu thất, hắn ôm lấy Nicky."Ta yêu ngươi, ngươi hẳn là biết."
Nicky bi thương nói: “Ta đã nói không cần có cảm giác hoài nghi lẫn
nhau."
“Ta chưa nói là không thương ngươi đi."
“Ta không muốn nhìn ngươi do dự. Cho nên, ta cho ngươi tới nơi này, chính là nghĩ muốn ở đây chấm dứt." Nicky nói xong đẩy Shane ra nhảy xuống cây, Shane bắt lấy cánh tay hắn, hai người liền cùng nhau mất thăng bằng ngã xuống.
Cánh tay Nicky bị nhánh cây cắt qua , liền chảy máu. Shane vội vàng kéo qua muốn xem, Nicky đứng phắt lên: “Từ giờ trở đi, không cần quan tâm ta."
“Ngươi đừng náo loạn!"
Nicky thật thương tâm xoay người bước đi. Shane cắn răng nhìn hắn đi xa. Nicky bị một cây đại thụ chặn lại trong một giây đồng hồ, Shane lập tức thật nhanh đuổi theo hắn.
“Vậy ngươi muốn ta làm thế nào." Shane đi theo phía sau hắn hỏi.
Nicky không nói gì.
Shane bắt lấy tay hắn, lôi hắn hướng về phía nhà mình: “Đi, chúng ta đi đến trước mặt mụ mụ ta thừa nhận. Đi đối mọi người nói ta là gay."
Nicky bỏ tay hắn ra, vừa tức vừa buồn thương nhìn hắn: “Làm gì nói như vậy! Ngươi đã không thích người khác như vậy nhìn ngươi, vậy tách ra tốt lắm."
Shane nhìn Nicky, trong nháy mắt hắn có điểm không biết làm sao với nam hài này: “Vì cái gì nói muốn tách ra như vậy, ta nói rồi ngươi cho ta chút thời gian!"
Nicky thở dài. Shane lại kéo tay hắn: “Đi thôi. Đi đến nhà ta!"
Nicky bất động.
Shane lập tức thề: “Ta cam đoan, không do dự !"
Nicky nhìn về phía khác làm một bộ không tin lời hắn nói.
“Thật sự. Nhưng ngươi đáp ứng cho ta thời gian. Đặc biệt người nhà của ta cùng bằng hữu, làm cho họ từ từ tiếp nhận."
Biểu tình Nicky dịu xuống, hắn ra vẻ bình tĩnh liếc Shane một cái. Tính là tiếp nhận rồi.
Shane lập tức còn nói: “Nhưng ta cũng muốn ngươi cam đoan, không thể tùy tiện nói đem chúng ta tách ra, về sau cũng không được nói !"
Thời điểm Shane cùng Nicky trở về , mụ mụ Shane đã ngủ dậy . Lúc này mọi người đang chuẩn bị cơm chiều.
“Ngươi buổi chiều đi đâu vậy?" Mụ mụ nhìn chằm chằm Nicky hỏi Shane. Bỗng nhiên nàng thấy cánh tay Nicky có một vết máu, lập tức kinh hô.
Nàng bắt Nicky ngồi vào bàn, hướng ông nội hỏi bông y tế cùng nước khử trùng để xử lí vết thương cho hắn, Shane đối mụ mụ nói để cho hắn làm, nhưng mụ mụ thực nhanh nhẹn đến ngồi cạnh Nicky.
“Dường như là vết xượt qua, các ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Mụ mụ Shane lo lắng không ngừng dò hỏi.
“Bị ngã sấp xuống mà thôi, " Nicky ngượng ngùng nói, “Không có gì đáng ngại lắm."
“Vết xước cũng khá sâu a." Mụ mụ Shane nói xong trừng mắt nhìn về phía Shane, “Tiểu tử ngươi như thế nào không xử lý cho hắn, để máu chảy ra nhiều như vậy."
“Ta không phải dẫn hắn trở về xử lý sao. Sao khẩu khí của ngươi cứ như chính ta đem hắn làm thương tích vậy."
“Chính là ngươi làm, ta là mụ mụ ngươi nên trực giác không sai." Mụ mụ Shane kiên trì nói.
Shane lại tranh luận, ánh mắt nhìn thấy Nicky đang trộm cười.
Buổi cơm chiều, Kian nhìn chằm chằm vào Shane đang ngồi bên cạnh Nicky, thấy Shane không ngừng hướng chén hắn rót thật nhiều nước quả, Kian nói: “Buổi tối ta không quay về ."
Shane ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi phải trở về, ngươi ngày mai còn có việc mà."
“Ta mệt mỏi, muốn ăn xong cơm liền ngủ."
“Ngươi trở về ngủ. Hôm nay Nicky phải ở tại nơi này."
“Không quan hệ, giường của ngươi đủ lớn. Nhà hắn lại ngay sát vách ngươi, vì cái gì phải ở tại nơi này."
“Ngươi thấy rồi đó, hắn tại ta mà bị thương, ta phải chiếu cố hắn."
Trên bàn cơm mọi người trừng mắt nhìn Shane.
Nicky nhỏ giọng đối Shane nói: “Ngươi có thể hay không tìm một lý do cấp cho mọi người."
“Ta thật sự tìm không ra lý do gì cả." Shane cũng nhỏ giọng đáp lại.
Kian thấy bọn hắn kề tai nói nhỏ, cười nhạo một tiếng. Shane từ túi ông nội lấy ra chìa khóa xe ném cho hắn: “Ta cho ngươi mượn xe, ngươi trở về đi thôi, đừng quấy rối."
Mụ mụ Shane khó hiểu nhìn bọn họ: “Là các ngươi càng ngày càng kỳ quái , vẫn là ta càng ngày càng già rồi, đã không thể lý giải nổi thanh niên các ngươi!"
Mọi người lập tức đều như không có việc gì tiếp tục ăn cơm, Shane thỉnh thoảng liếc trộm Nicky cười cười.
“Ngươi hiện tại vừa lòng đi." Khi hai người cùng nằm trên giường lớn, Shane hỏi Nicky.
“Nếu không muốn chia tay thì đừng có nói." Shane nói. Bên tai nghe được tiếng cười của Nicky, Shane xoay người ôm lấy hắn: “Đêm đó ta chính là như vậy ôm ngươi. Cảm giác thật kì diệu."
Nicky quay đầu nhìn hắn, Shane nhắm mắt lại tựa hồ như buồn ngủ.
“Nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại thử. . . . . ."
“Thử cái gì?" Nicky đợi hồi lâu không thấy đáp lại.
Shane đã phát ra tiếng ngáy.
Mụ mụ Shane bưng hoa quả đẩy cửa lên lầu, xa xa nhìn thấy Shane đang ôm Nicky, nàng chấn động bước nhanh đi lên trước. Đang muốn mở miệng chất vấn thì bỗng nhiên thấy rõ mặt Shane biểu tình thực ngọt ngào, mụ mụ đem lời nói nuốt trở về, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đem cửa đóng lại.
Mụ mụ nói mệt mỏi rồi đi nghỉ ngơi , Shane ngồi vào một góc phòng sinh hờn giận. Hắn cảm thấy được chính mình quả thực rất khó hiểu, khi Nicky tiếp cận hắn thì nghĩ muốn đẩy ra, khi Nicky rời đi thì hắn lại kích động.
Thực đáng chết! Shane hung hăng đặt tay lên ghế.
Tỷ tỷ hắn bưng nước trái cây đi tới, bỗng nhiên bị hành động của hắn hoảng sợ. Nàng đưa cho Shane một ly nước trái cây, Shane lắc đầu tỏ vẻ không uống.
“Ngươi làm sao vậy, sinh khí sao?" Tỷ tỷ khó hiểu hỏi.
Shane không nói gì.
“Sinh khí với ai chứ?"
Shane lắc đầu.
Tỷ tỷ ngồi xuống tới gần hắn nhỏ giọng hỏi: " Rốt cuộc sao lại thế này, có phiền toái gì vậy?"
Shane vẫn là lắc đầu.
“Có lẽ ta có thể giúp ngươi đưa ra chủ ý."
Shane nhìn nàng, do dự trong chốc lát nói: “Ta sinh khí với chính bản thân."
“Hối hận vì hủy bỏ hôn lễ?"
Shane lắc đầu.
“Vậy là sao chứ?" Tỷ tỷ đoán, “Chẳng lẽ là Trác Biệt Lâm nàng không thương ngươi?"
Shane vẫn như cũ chính là lắc đầu.
Tỷ tỷ nóng nảy: “Ngươi như thế nào trở nên buồn bã như vậy! Vẫn cứ do dự không nói, thực làm cho người ta chán ghét."
Shane lập tức có chút giận: “Liên quan gì đến ngươi!" Hắn đứng lên đi ra ngoài.
Hắn ra ngoài cửa đứng trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện Eva cũng đứng ở ngoài cửa nhà Bourne. Nhìn đến hắn vừa đi đến thì Eva lập tức lớn tiếng quát: “Các ngươi làm sao vậy?"
“Cái gì?" Shane cố ý giả ngu.
“Ngươi cùng Nicky đó ~. Hắn cái gì cũng không chịu nghe ta nói, một mình đi giải sầu ." (khổ thân mấy pà chị nài quá)
Shane lập tức quay đầu lại phòng mụ mụ đang nghỉ ngơi, cửa sổ chính đang mở to ra. Eva loa giọng thật sự là làm cho người ta bất đắc dĩ.
Shane xoay người quay lại trong phòng, Eva còn nói thêm: “Ngươi đi ra có phải hay không muốn tìm Nicky a. Hắn nói nếu ngươi tới tìm hắn thì đi ra phía rừng cây."
Shane giả vờ như không nghe thấy lập tức quay lại trong phòng, hắn làm bộ như không có việc gì quan sát mọi người. Kian đang ở cùng ông nội hết sức chuyên chú chơi cờ, Gillian ở trong phòng cho tỷ tỷ Shane xem những trang phục mốt nhất tạiDublin, mụ mụ hắn ở trên lầu thượng đang ngủ. Tựa hồ ai cũng không chú ý tới lời Eva vừa nói.
Shane lại lén lút đi ra ngoài, hướng rừng cây đi đến.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu rực rỡ, lũ côn trùng cũng tiến vào sau rừng cây nhỏ, lén lút trốn dưới những tầng lá cây, đem người ta đến với thế giới đồng thoại.
Nicky ở chỗ nào, Shane vừa nghĩ vừa đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng cây. Cái rễ cây ngày xưa hắn vấp phải giỡ đã không còn , hắn không dám xác định phải rẽ xuống con đường nào.
Tựa hồ có tiếng hát loáng thoáng trong khu rừng yên tĩnh, Shane đến một chỗ sườn núi thấp liền rẽ, phía trước có mấy cây cổ thụ, hắn đã từng đi qua vài lần.
Hẳn là là nơi này đi, Shane dừng lại hồi tưởng. Bỗng nhiên có cái gì đánh trúng đầu , hắn ngẩng cao đầu, đằng sau lớp lá cây um tùm bỗng rung động, phát ra tiếng cười khe khẽ.
Hắn không chút do dự tiến lên phía cây cổ thụ rậm rạp, thực nhẹ nhàng quơ tay chạm vào Nicky. Nicky đang ngồi dựa vào một thân cây thô ráp.
“Ngươi tới rất nhanh." Nicky nhẹ nhàng cười.
Shane nghĩ hắn sẽ nhìn thấy Nicky tức giận, cũng không nghĩ được hắn sẽ tươi cười như vậy. Shane có điểm ngoài ý muốn, hắn nghĩ tính cách của Nicky thực sự là rất ôn hòa.
“Ý tứ của ngươi không phải là làm cho ta đến nơi đây tìm sao? Không đi đường vòng, tự nhiên rất nhanh tìm được." Shane cười nói, thái độ của hắn rất tốt , là phương thức hắn tỏ vẻ xin lỗi .
Nicky tránh ra một chút, làm cho Shane ngồi ở nhánh cây bởi vì rất nhỏ hẹp, Shane liền tự nhiên ôm lấy Nicky.
“Thật là nơi này sao?" Shane đánh giá chung quanh có nhiều lá cây như vậy. Những lá cây càng không ngừng ở xung bọn họ đung đưa nhẹ , càng giống thế giới đồng thoại .
Nicky gật đầu: “Đúng, người đã trưởng thành, cây cũng sẽ càng rậm rạp."
“Ta nghĩ đến ngươi sẽ mặc váy chờ ta." Shane vẫn hay nói giỡn.
Biểu tình của Nicky lại lập tức tối tăm. Shane an ủi nói: “Nhưng ngươi vẫn như cũ là thiên sứ."
“Thật sự, là thiên sứ của ta."
Nghe Shane nói như vậy, Nicky nhẹ nhàng cong khóe miệng lên . Hắn dùng thanh âm thực rất nhẹ nhàng nói: “Ta vừa mới suy nghĩ cẩn thận một chuyện. Ý tưởng của hài tử, sau khi lớn lên sẽ không hẳn là vẫn kiên trì . Chúng ta đều chỉ nhớ rõ khi gặp nhau rất tốt đẹp , đã cho ta cùng nhau tìm được thiên đường. Chúng ta đều đã quên cần phải sống thực tế. Cho nên, ta hiểu được. . . . . ."
“Hiểu được cái gì ." Shane hỏi.
“Giấc mộng này hãy cho là quá khứ đi. Chúng ta cũng không nên buồn rầu cùng do dự . . . . . ."
Shane khó hiểu hỏi: “Có ý tứ gì?"
“Ta vừa mới một mực nghĩ , nếu ngươi luôn do dự như vậy làm sao bây giờ. Ta nghĩ có lẽ ta hẳn là. . . . . ."
Shane quan sát đến biểu tình Nicky nói: “Ngươi muốn buông tha sao?"
Nicky không nói gì.
Shane rất chi bất mãn: “Mẹ ta bỗng nhiên đến, ta thật sự là không có chuẩn bị. Ngươi phải lý giải. . . . . ."
Nicky trầm mặc trong chốc lát nhẹ nhàng mà nói: “Ta buông tha . Ta cảm thấy được ta rất khó xử cho ngươi . Ngươi như vậy phiền não, ta sợ chúng ta cùng một chỗ về sau sẽ đem mọi thứ nguyên bản tốt đẹp thành hủy diệt. Như vậy còn không bằng thà xa nhau để lưu lại kí ức tốt đẹp."
“Cái gì?" Shane tức giận đứng lên, “Ngươi nguyên lai là nam hài như vậy, ta như thế nào có thể không do dự! Ta đã nỗ lực cố gắng tiếp nhận rồi. Ta cũng đồng ý cùng ngươi cùng một chỗ . Ngươi còn muốn ta làm như thế nào!"
“Chúng ta như thế nào cùng một chỗ." Nicky quay đầu nhìn hắn.
“Ngươi là không phải hy vọng ta cầm loa đối toàn bộ thế giới hét ta là gay, ngươi mới vừa lòng."
Nicky lắc đầu: “Hiểu được."
Shane càng tức giận xoay lại hắn: “Hiểu được cái gì , ta không rõ! Ngươi cảm thấy được ta hiện tại nên tuyên bố chúng ta luyến ái hoặc là kết hôn mới là cùng một chỗ sao, loại chuyện này chẳng lẽ không cần hảo hảo lo lắng sao!"
“Lo lắng cái gì đâu? Lo lắng ngươi là không phải yêu ta sao? Quá khứ mười năm, ngươi có không lo lắng rõ ràng?"
“Ngươi cho tới bây giờ đều biết rõ chân tướng, mà ta cho tới bây giờ đều chẳng hay biết gì. Hiện tại ngươi muốn ta không chút do dự, như thế nào có thể."
Nicky nhìn chằm chằm Shane, vài lần muốn nói lại thôi, chung quy không có tranh cãi nữa , hắn cúi đầu nói: “Cho nên, vẫn là ~ chia tay đi."
“Ngươi!" Shane vừa tức vừa giận, đang định phát tiết, nhưng lại thấy trong mắt Nicky nước mắt chợt lóe. Phẫn nộ liền lập tức tiêu thất, hắn ôm lấy Nicky."Ta yêu ngươi, ngươi hẳn là biết."
Nicky bi thương nói: “Ta đã nói không cần có cảm giác hoài nghi lẫn
nhau."
“Ta chưa nói là không thương ngươi đi."
“Ta không muốn nhìn ngươi do dự. Cho nên, ta cho ngươi tới nơi này, chính là nghĩ muốn ở đây chấm dứt." Nicky nói xong đẩy Shane ra nhảy xuống cây, Shane bắt lấy cánh tay hắn, hai người liền cùng nhau mất thăng bằng ngã xuống.
Cánh tay Nicky bị nhánh cây cắt qua , liền chảy máu. Shane vội vàng kéo qua muốn xem, Nicky đứng phắt lên: “Từ giờ trở đi, không cần quan tâm ta."
“Ngươi đừng náo loạn!"
Nicky thật thương tâm xoay người bước đi. Shane cắn răng nhìn hắn đi xa. Nicky bị một cây đại thụ chặn lại trong một giây đồng hồ, Shane lập tức thật nhanh đuổi theo hắn.
“Vậy ngươi muốn ta làm thế nào." Shane đi theo phía sau hắn hỏi.
Nicky không nói gì.
Shane bắt lấy tay hắn, lôi hắn hướng về phía nhà mình: “Đi, chúng ta đi đến trước mặt mụ mụ ta thừa nhận. Đi đối mọi người nói ta là gay."
Nicky bỏ tay hắn ra, vừa tức vừa buồn thương nhìn hắn: “Làm gì nói như vậy! Ngươi đã không thích người khác như vậy nhìn ngươi, vậy tách ra tốt lắm."
Shane nhìn Nicky, trong nháy mắt hắn có điểm không biết làm sao với nam hài này: “Vì cái gì nói muốn tách ra như vậy, ta nói rồi ngươi cho ta chút thời gian!"
Nicky thở dài. Shane lại kéo tay hắn: “Đi thôi. Đi đến nhà ta!"
Nicky bất động.
Shane lập tức thề: “Ta cam đoan, không do dự !"
Nicky nhìn về phía khác làm một bộ không tin lời hắn nói.
“Thật sự. Nhưng ngươi đáp ứng cho ta thời gian. Đặc biệt người nhà của ta cùng bằng hữu, làm cho họ từ từ tiếp nhận."
Biểu tình Nicky dịu xuống, hắn ra vẻ bình tĩnh liếc Shane một cái. Tính là tiếp nhận rồi.
Shane lập tức còn nói: “Nhưng ta cũng muốn ngươi cam đoan, không thể tùy tiện nói đem chúng ta tách ra, về sau cũng không được nói !"
Thời điểm Shane cùng Nicky trở về , mụ mụ Shane đã ngủ dậy . Lúc này mọi người đang chuẩn bị cơm chiều.
“Ngươi buổi chiều đi đâu vậy?" Mụ mụ nhìn chằm chằm Nicky hỏi Shane. Bỗng nhiên nàng thấy cánh tay Nicky có một vết máu, lập tức kinh hô.
Nàng bắt Nicky ngồi vào bàn, hướng ông nội hỏi bông y tế cùng nước khử trùng để xử lí vết thương cho hắn, Shane đối mụ mụ nói để cho hắn làm, nhưng mụ mụ thực nhanh nhẹn đến ngồi cạnh Nicky.
“Dường như là vết xượt qua, các ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Mụ mụ Shane lo lắng không ngừng dò hỏi.
“Bị ngã sấp xuống mà thôi, " Nicky ngượng ngùng nói, “Không có gì đáng ngại lắm."
“Vết xước cũng khá sâu a." Mụ mụ Shane nói xong trừng mắt nhìn về phía Shane, “Tiểu tử ngươi như thế nào không xử lý cho hắn, để máu chảy ra nhiều như vậy."
“Ta không phải dẫn hắn trở về xử lý sao. Sao khẩu khí của ngươi cứ như chính ta đem hắn làm thương tích vậy."
“Chính là ngươi làm, ta là mụ mụ ngươi nên trực giác không sai." Mụ mụ Shane kiên trì nói.
Shane lại tranh luận, ánh mắt nhìn thấy Nicky đang trộm cười.
Buổi cơm chiều, Kian nhìn chằm chằm vào Shane đang ngồi bên cạnh Nicky, thấy Shane không ngừng hướng chén hắn rót thật nhiều nước quả, Kian nói: “Buổi tối ta không quay về ."
Shane ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi phải trở về, ngươi ngày mai còn có việc mà."
“Ta mệt mỏi, muốn ăn xong cơm liền ngủ."
“Ngươi trở về ngủ. Hôm nay Nicky phải ở tại nơi này."
“Không quan hệ, giường của ngươi đủ lớn. Nhà hắn lại ngay sát vách ngươi, vì cái gì phải ở tại nơi này."
“Ngươi thấy rồi đó, hắn tại ta mà bị thương, ta phải chiếu cố hắn."
Trên bàn cơm mọi người trừng mắt nhìn Shane.
Nicky nhỏ giọng đối Shane nói: “Ngươi có thể hay không tìm một lý do cấp cho mọi người."
“Ta thật sự tìm không ra lý do gì cả." Shane cũng nhỏ giọng đáp lại.
Kian thấy bọn hắn kề tai nói nhỏ, cười nhạo một tiếng. Shane từ túi ông nội lấy ra chìa khóa xe ném cho hắn: “Ta cho ngươi mượn xe, ngươi trở về đi thôi, đừng quấy rối."
Mụ mụ Shane khó hiểu nhìn bọn họ: “Là các ngươi càng ngày càng kỳ quái , vẫn là ta càng ngày càng già rồi, đã không thể lý giải nổi thanh niên các ngươi!"
Mọi người lập tức đều như không có việc gì tiếp tục ăn cơm, Shane thỉnh thoảng liếc trộm Nicky cười cười.
“Ngươi hiện tại vừa lòng đi." Khi hai người cùng nằm trên giường lớn, Shane hỏi Nicky.
“Nếu không muốn chia tay thì đừng có nói." Shane nói. Bên tai nghe được tiếng cười của Nicky, Shane xoay người ôm lấy hắn: “Đêm đó ta chính là như vậy ôm ngươi. Cảm giác thật kì diệu."
Nicky quay đầu nhìn hắn, Shane nhắm mắt lại tựa hồ như buồn ngủ.
“Nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại thử. . . . . ."
“Thử cái gì?" Nicky đợi hồi lâu không thấy đáp lại.
Shane đã phát ra tiếng ngáy.
Mụ mụ Shane bưng hoa quả đẩy cửa lên lầu, xa xa nhìn thấy Shane đang ôm Nicky, nàng chấn động bước nhanh đi lên trước. Đang muốn mở miệng chất vấn thì bỗng nhiên thấy rõ mặt Shane biểu tình thực ngọt ngào, mụ mụ đem lời nói nuốt trở về, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đem cửa đóng lại.
Tác giả :
Nhất Tâm Chỉ Phẩm.