Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
Chương 84
Phó Sủng nằm trên giường, khi tỉnh lại, đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở, ngẩng đầu lên đã thấy Đường Dật đang ngủ say, Phó Sủng đưa tay sờ mặt Đường Dật, khóe miệng không nhịn được nhếch lên cười.
Ôm cổ Đường Dật, hơi thở nhè nhẹ phả đến, tính cảnh giác của Đường Dật vốn cao, vừa mở mắt nhìn thấy Phó Sủng chạm lên cằm mình, khẽ nhíu mày: “Thân thể không chịu được, tại sao không nói?"
Trong mắt Phó Sủng tràn đầy ý cười, chớp chớp hai mắt: “Đường Dật, hôm nay kết hôn đi."
“Hôm nay? Kịp sao? Còn chưa chuẩn bị?" Đường Dật hơi giật mình nhìn Phó Sủng, hôn lễ này, áo cưới, thiệp mời, còn một đống lớn gì đó cần chuẩn bị, còn phải thông báohọ hàng thân thuộc.
Phó Sủng khẽ lắc đầu, nói rất nhẹ: “Em không muốn những thứ giả tạo kia, em chính là muốn kết hôn, hôm nay, lập tức kết hôn."
Đường Dật cứ kinh ngạc nhìn Phó Sủng như vậy, hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Được, anh điên cuồng cùng em một lần."
“Được!" Cô cũng biết, Đường Dật sẽ cưng chiều cô, sẽ đặc biệt, đặc biệt cưng chiều cô.
Đường Dật tung người, vừa mặc quần áo vừa lấy điện thoại di động ra, bấm số: “Tiểu Hoa, ông đây muốn kết hôn, tìm Kiều Lộ Phi, lấy chìa khóa câu lạc bộ tới, đặt giúp tôi một chỗ, ba giờ sau chúng tôi đến."
Không có bất kỳ chỗ nào thích hợp để kết hôn hơn chỗ kia.
Tiểu Hoa bên kia “Oh" một tiếng: “Kết hôn à?"
Chỉ chốc lát, tiểu Hoa mãnh liệt lấy lại tinh thần, quát vào trong điện thoại: “Mẹ nó, kết hôn, anh không đùa chứ?"
Đường Dật điên rồi sao, kết hôn vào lúc này? Không có gì cả, ba giờ bố trí hội trường?
“Tôi biết rõ cậu có thể giải quyết, không cần xa hoa như vậy, Phó Sủng muốn kết hôn, hôm nay anh đây phải kết hôn!" Đường Dật mặc áo khoác, đặc biệt nghiêm túc trả lời vào điện thoại, Phó Sủng bên kia đang mặc quần áo, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
Khoảnh khắc khi té xỉu, lúc nằm mơ, cô mơ thấy mình không ngừng làm bậy, Đường Dật nói không cần cô nữa, cô liều mạng đuổi theo bước chân Đường Dật, nhưng đuổi không kịp, cô nói với Đường Dật, cô sẽ không làm chuyện xấu, chúng ta kết hôn đi?
Lúc tỉnh cô lập tức muốn kết hôn với Đường Dật, mặc dù biết đó là mộng, nhưng cô chính là muốn kết hôn rồi.
“Kiếp trước tôi đặc biệt thiếu nợ anh, nói cho anh biết, đây là lần cuối cùng, lần sau ông đây dù chết cũng không giúp anh." Tiểu Hoa quát vào trong điện thoại, kết giao với người anh em Đường Dật này, anh biết loại hàng này nhất định vĩnh viễn vợ là số một.
Đường Dật mặc xong quân trang, đặc biệt chân thành đáp một câu vào trong điện thoại: “Tiểu Hoa, cảm ơn cậu."
Từ trong đáylòng anh đặc biệt cảm ơn tiểu Hoa, đã nhiều năm như vậy, đều là tiểu Hoa tận tâm tận lực giúp đỡ anh, anh có thể ở chung một chỗ với Phó Sủng cũng do tiểu Hoa thúc đẩy, anh có thể hòa hảo với Phó Sủng cũng do tiểu Hoa giúp đỡ không ít.
“Khỏi phải con mẹ nó kiểu cách, ông đây nói cho anh biết, hội trường bố trí cho anh, lát nữa thanh toán die.endaa/nleeq6uuydo.nn nợ nần cho rõ ràng, không thể ngay cả tiền cưới cũng để ông đây bỏ ra cho anh chứ?" Lời tiểu Hoa tràn đầy không kiên nhẫn.
Anh không thích giữa anh em nói vài lời đặc biệt không nhiệt tình, hoặc là không kết giao, hoặc là quen thân.
Bên kia nói xong, tiểu Hoa lập tức cúp điện thoại, đi chuẩn bị hôn lễ cho Đường Dật, cháu trai này không có chuyện gì nổi điên, anh cũng phải điên theo.
“Vợ, chúng ta đi, kết hôn thôi!" Đường Dật vui mừng thuận tay ôm lấy Phó Sủng, đi thẳng ra khỏi nhà, Phó Sủng cứ treo trên người Đường Dật như vậy, đi theo Đường Dật ra cửa, kết hôn thôi, vậy thật tốt!
Hai người ra cửa, lúc ở cửa ra vào vừa vặn chạm mặt Kiều Chí Vĩ, Đường Dật dừng bước, Kiều Chí Vĩ ngước mắt nhìn hai người, cũng không biết chú ý chút ảnh hưởng, cả ngày cứ như vậy, làm cho người ta thấy được, thành cái dạng gì?
“Đội trưởng Kiều, chúng tôi xin nghỉ!" Đường Dật đặt Phó Sủng xuống, nhếch miệng cười một tiếng với Kiều Chí Vĩ
Đi đến thật đúng lúc, giống như vừa khéo, vào lúc này vừa đúng lúc gặp Kiều Chí Vĩ, tránh cho lát nữa phải đến phòng làm việc xin nghỉ.
Kiều Chí Vĩ nhìn hai người, vẻ mặt mất hứng: “Xin nghỉ làm gì?"
Hai giày thối này, diễn tập vừa kết thúc đã muốn ra ngoài lắc lư, anh bao thê thảm chứ, An An bận rộn, không có thời gian để ý đến anh, chỉ có thể ở đơn vị ngây ngô, lúc An An bận rộn còn nhiều việc hơn anh.
“Kết hôn!" Vẻ mặt Đường Dật như chuyện đương nhiên, “Sáng mai mang kẹo cưới về cho anh!"
Nói xong Đường Dật kéo Phó Sủng rời đi, Kiều Chí Vĩ hồi lâu chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, đứng trên ban công, quát Đường Dật: “Cậu kết hôn không báo cáo không phê duyệt kết hôn cái gì, hơn nữa Phó Sủng kết hôn phải được ông cụ gật đầu."
Đừng nói Đường Dật cho anh phê duyệt, hôn sự của Phó Sủng, ông cụ không gật đầu, ai dám đồng ý?
“Không có chuyện gì, báo cáo sẽ bổ sung, hôm nay em kết hôn." Đường Dật đặt Phó Sủng vào trong xe, mình xoay người nhảy vào trong xe jeep nghênh ngang rời đi, Kiều Chí Vĩ vẻ mặt buồn bực, hai đứa bé này, đúng là không đáng tin cậy.
Nói hợp lại thì hợp lại, nói kết hôn lập tức kết hôn, báo cáo cũng không đánh, nhớ ngày đó, anh đuổi theo An An dieendaanleequuydonn bao nhiêu khó khăn, thằng cháu Đường Dật này, việc gì tốt cũng để cho cậu ta chiếm tiện nghi.
Đường Dật lái xe ra khỏi đại đội, dọc đường gió bụi mệt mỏi, nhìn kính chắn gió phía trước, một tay Đường Dật cầm lái, một tay cầm tay Phó Sủng.
“Vợ, có muốn mua áo cưới, bổ sung nhẫn gì đó?" Đường Dật cảm thấy hôn lễ làm hơi hấp tấp, nhưng chỗ người lớn không qua cửa được, sớm muộn gì cũng phải bổ sung một.
Gia tộc lớn chính là như vậy, cũng không thể mặc kệ, bọn họ không thật sự muốn tổ chức lớn, thu được chính là mặt mũi.
Dọc theo đường đi Phó Sủng vẫn cười, quay đầu: “Không cần, em thích quân trang, em yêu thích bộ quần áo này, kết hôn em mặc nó, anh cũng không cho đổi."
Đường Dật mặc quân trang đẹp trai nhất, cô chính là muốn trong hôn lễ mặc như vậy, chiếc nhẫn và áo cưới gì, đó, cô hoàn toàn không để ý.
“Không uất ức sao?" Đường Dật đột nhiên hỏi một câu, không phải phụ nữ đều thích mặc áo cưới xinh đẹp sao?
Phó Sủng lắc đầu: “Không uất ức, kết hôn với anh, cho dù không làm hôn lễ, em cũng vui vẻ vậy."
Đường Dật cười, cười đặc biệt vui vẻ, anh chính là không thích lầm người, xe lái rất nhanh, khi tỉnh lại chính là trưa rồi, ra khỏi đơn vị, mấy giờ chạy xe, trước mắt sắc trời dần dần tối.
Vào trong thành phố, trên đường cái đã sớm lên đèn, một mảnh rực rỡ đâm vào mắt người cũng không mở ra được, ở xã hội này, chúng ta cầu mong không nhiều lắm, một phần tình yêu, một phần giữ vững, một phần trái tim đồng cam cộng khổ.
Ôm cổ Đường Dật, hơi thở nhè nhẹ phả đến, tính cảnh giác của Đường Dật vốn cao, vừa mở mắt nhìn thấy Phó Sủng chạm lên cằm mình, khẽ nhíu mày: “Thân thể không chịu được, tại sao không nói?"
Trong mắt Phó Sủng tràn đầy ý cười, chớp chớp hai mắt: “Đường Dật, hôm nay kết hôn đi."
“Hôm nay? Kịp sao? Còn chưa chuẩn bị?" Đường Dật hơi giật mình nhìn Phó Sủng, hôn lễ này, áo cưới, thiệp mời, còn một đống lớn gì đó cần chuẩn bị, còn phải thông báohọ hàng thân thuộc.
Phó Sủng khẽ lắc đầu, nói rất nhẹ: “Em không muốn những thứ giả tạo kia, em chính là muốn kết hôn, hôm nay, lập tức kết hôn."
Đường Dật cứ kinh ngạc nhìn Phó Sủng như vậy, hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Được, anh điên cuồng cùng em một lần."
“Được!" Cô cũng biết, Đường Dật sẽ cưng chiều cô, sẽ đặc biệt, đặc biệt cưng chiều cô.
Đường Dật tung người, vừa mặc quần áo vừa lấy điện thoại di động ra, bấm số: “Tiểu Hoa, ông đây muốn kết hôn, tìm Kiều Lộ Phi, lấy chìa khóa câu lạc bộ tới, đặt giúp tôi một chỗ, ba giờ sau chúng tôi đến."
Không có bất kỳ chỗ nào thích hợp để kết hôn hơn chỗ kia.
Tiểu Hoa bên kia “Oh" một tiếng: “Kết hôn à?"
Chỉ chốc lát, tiểu Hoa mãnh liệt lấy lại tinh thần, quát vào trong điện thoại: “Mẹ nó, kết hôn, anh không đùa chứ?"
Đường Dật điên rồi sao, kết hôn vào lúc này? Không có gì cả, ba giờ bố trí hội trường?
“Tôi biết rõ cậu có thể giải quyết, không cần xa hoa như vậy, Phó Sủng muốn kết hôn, hôm nay anh đây phải kết hôn!" Đường Dật mặc áo khoác, đặc biệt nghiêm túc trả lời vào điện thoại, Phó Sủng bên kia đang mặc quần áo, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.
Khoảnh khắc khi té xỉu, lúc nằm mơ, cô mơ thấy mình không ngừng làm bậy, Đường Dật nói không cần cô nữa, cô liều mạng đuổi theo bước chân Đường Dật, nhưng đuổi không kịp, cô nói với Đường Dật, cô sẽ không làm chuyện xấu, chúng ta kết hôn đi?
Lúc tỉnh cô lập tức muốn kết hôn với Đường Dật, mặc dù biết đó là mộng, nhưng cô chính là muốn kết hôn rồi.
“Kiếp trước tôi đặc biệt thiếu nợ anh, nói cho anh biết, đây là lần cuối cùng, lần sau ông đây dù chết cũng không giúp anh." Tiểu Hoa quát vào trong điện thoại, kết giao với người anh em Đường Dật này, anh biết loại hàng này nhất định vĩnh viễn vợ là số một.
Đường Dật mặc xong quân trang, đặc biệt chân thành đáp một câu vào trong điện thoại: “Tiểu Hoa, cảm ơn cậu."
Từ trong đáylòng anh đặc biệt cảm ơn tiểu Hoa, đã nhiều năm như vậy, đều là tiểu Hoa tận tâm tận lực giúp đỡ anh, anh có thể ở chung một chỗ với Phó Sủng cũng do tiểu Hoa thúc đẩy, anh có thể hòa hảo với Phó Sủng cũng do tiểu Hoa giúp đỡ không ít.
“Khỏi phải con mẹ nó kiểu cách, ông đây nói cho anh biết, hội trường bố trí cho anh, lát nữa thanh toán die.endaa/nleeq6uuydo.nn nợ nần cho rõ ràng, không thể ngay cả tiền cưới cũng để ông đây bỏ ra cho anh chứ?" Lời tiểu Hoa tràn đầy không kiên nhẫn.
Anh không thích giữa anh em nói vài lời đặc biệt không nhiệt tình, hoặc là không kết giao, hoặc là quen thân.
Bên kia nói xong, tiểu Hoa lập tức cúp điện thoại, đi chuẩn bị hôn lễ cho Đường Dật, cháu trai này không có chuyện gì nổi điên, anh cũng phải điên theo.
“Vợ, chúng ta đi, kết hôn thôi!" Đường Dật vui mừng thuận tay ôm lấy Phó Sủng, đi thẳng ra khỏi nhà, Phó Sủng cứ treo trên người Đường Dật như vậy, đi theo Đường Dật ra cửa, kết hôn thôi, vậy thật tốt!
Hai người ra cửa, lúc ở cửa ra vào vừa vặn chạm mặt Kiều Chí Vĩ, Đường Dật dừng bước, Kiều Chí Vĩ ngước mắt nhìn hai người, cũng không biết chú ý chút ảnh hưởng, cả ngày cứ như vậy, làm cho người ta thấy được, thành cái dạng gì?
“Đội trưởng Kiều, chúng tôi xin nghỉ!" Đường Dật đặt Phó Sủng xuống, nhếch miệng cười một tiếng với Kiều Chí Vĩ
Đi đến thật đúng lúc, giống như vừa khéo, vào lúc này vừa đúng lúc gặp Kiều Chí Vĩ, tránh cho lát nữa phải đến phòng làm việc xin nghỉ.
Kiều Chí Vĩ nhìn hai người, vẻ mặt mất hứng: “Xin nghỉ làm gì?"
Hai giày thối này, diễn tập vừa kết thúc đã muốn ra ngoài lắc lư, anh bao thê thảm chứ, An An bận rộn, không có thời gian để ý đến anh, chỉ có thể ở đơn vị ngây ngô, lúc An An bận rộn còn nhiều việc hơn anh.
“Kết hôn!" Vẻ mặt Đường Dật như chuyện đương nhiên, “Sáng mai mang kẹo cưới về cho anh!"
Nói xong Đường Dật kéo Phó Sủng rời đi, Kiều Chí Vĩ hồi lâu chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, đứng trên ban công, quát Đường Dật: “Cậu kết hôn không báo cáo không phê duyệt kết hôn cái gì, hơn nữa Phó Sủng kết hôn phải được ông cụ gật đầu."
Đừng nói Đường Dật cho anh phê duyệt, hôn sự của Phó Sủng, ông cụ không gật đầu, ai dám đồng ý?
“Không có chuyện gì, báo cáo sẽ bổ sung, hôm nay em kết hôn." Đường Dật đặt Phó Sủng vào trong xe, mình xoay người nhảy vào trong xe jeep nghênh ngang rời đi, Kiều Chí Vĩ vẻ mặt buồn bực, hai đứa bé này, đúng là không đáng tin cậy.
Nói hợp lại thì hợp lại, nói kết hôn lập tức kết hôn, báo cáo cũng không đánh, nhớ ngày đó, anh đuổi theo An An dieendaanleequuydonn bao nhiêu khó khăn, thằng cháu Đường Dật này, việc gì tốt cũng để cho cậu ta chiếm tiện nghi.
Đường Dật lái xe ra khỏi đại đội, dọc đường gió bụi mệt mỏi, nhìn kính chắn gió phía trước, một tay Đường Dật cầm lái, một tay cầm tay Phó Sủng.
“Vợ, có muốn mua áo cưới, bổ sung nhẫn gì đó?" Đường Dật cảm thấy hôn lễ làm hơi hấp tấp, nhưng chỗ người lớn không qua cửa được, sớm muộn gì cũng phải bổ sung một.
Gia tộc lớn chính là như vậy, cũng không thể mặc kệ, bọn họ không thật sự muốn tổ chức lớn, thu được chính là mặt mũi.
Dọc theo đường đi Phó Sủng vẫn cười, quay đầu: “Không cần, em thích quân trang, em yêu thích bộ quần áo này, kết hôn em mặc nó, anh cũng không cho đổi."
Đường Dật mặc quân trang đẹp trai nhất, cô chính là muốn trong hôn lễ mặc như vậy, chiếc nhẫn và áo cưới gì, đó, cô hoàn toàn không để ý.
“Không uất ức sao?" Đường Dật đột nhiên hỏi một câu, không phải phụ nữ đều thích mặc áo cưới xinh đẹp sao?
Phó Sủng lắc đầu: “Không uất ức, kết hôn với anh, cho dù không làm hôn lễ, em cũng vui vẻ vậy."
Đường Dật cười, cười đặc biệt vui vẻ, anh chính là không thích lầm người, xe lái rất nhanh, khi tỉnh lại chính là trưa rồi, ra khỏi đơn vị, mấy giờ chạy xe, trước mắt sắc trời dần dần tối.
Vào trong thành phố, trên đường cái đã sớm lên đèn, một mảnh rực rỡ đâm vào mắt người cũng không mở ra được, ở xã hội này, chúng ta cầu mong không nhiều lắm, một phần tình yêu, một phần giữ vững, một phần trái tim đồng cam cộng khổ.
Tác giả :
Mặc Tô Lê