Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
Chương 8
Một câu nói của Phó Sủng phá hỏng kế hoạch của Đường Dật, hiểu rõ chỉ thẳng ra, cô nhóc này lại là người hiểu chuyện, chỉ có điều, Phó Sủng vốn thông minh, anh cũng biết.
Đường Dật nhìn Phó Sủng, nhíu mày: “Phó Sủng, em tới phối hợp diễn tập, cho dù em tùy hứng như thế nào, em phải nhớ kỹ một điểm, em là quân nhân, quân lệnh như núi!"
Diễn tập lần này hết sức quan trọng, cũng là lần đầu tiên đại đội đặc chủng của anh tham gia diễn tập.
Anh lập nhiều quân lệnh với Kiều Chí Vĩ, nếu diễn tập lần này có bất kỳ sai lầm gì, anh sẽ vác đồ cuốn xéo, Kiều Chí Vĩ mới đồng ý anh, chỉ đích danh Phó Sủng điều tới.
Anh cũng không phải người làm loạn, anh biết Phó Sủng có năng lực, đều nói phá mật mã cực tốt, vô cùng nhanh! Anh đã từng nhìn thấy Phó Sủng phá mật mã của người khác một lần, tốc độ đó tuyệt đối là lần đầu tiên anh nhìn thấy, hầu như không cần phí chút hơi sức.
Một lần kia anh cũng biết, Phó Sủng không phải thật sự không có năng lực, mà hoàn toàn không muốn dụng tâm đi làm, làm nghề này cũng chỉ vì dụ dỗ cho ông cụ cao hứng, là thứ mà ông cụ thích thôi.
Phó Sủng nhìn Đường Dật, trầm mặc một lúc, không thể không nói, Đường Dật nói rất đúng, chuyện này di3ndanleequuydonn rất quan trọng, hơn nữa, là đại đội đặc chủng diễn tập, bao nhiêu người nhìn, nếu cô gây ra lỗi, chịu xử phạt không chỉ một mình cô.
“Được rồi, tôi đồng ý với anh, huấn luyện tốt." Phó Sủng hơi không tình không nguyện nói, mặc kệ như thế nào? Nếu cô ở đây gây ra rủi ro lớn, ông nội sẽ thật sự không bảo vệ cô, đến lúc đó, chết như thế nào cũng không biết?
Đường Dật lộ ý cười với Phó Sủng, đưa tay sờ mặt Phó Sủng: “Sáng mai, anh dẫn em đi huấn luyện!"
Bọn Tiếu Khải hoàn toàn không phải đối thủ của yêu nghiệt này, coi như cô nhóc này đồng ý huấn luyện, cũng không nhất định đàng hoàng nghe theo chỉ huy, không chừng gây loạn gì, anh phải nhìn.
Phó Sủng vừa nghe, thật nóng nảy, nhìn Đường Dật, vẻ mặt gấp gáp: “Đường Dật, tôi đồng ý huấn luyện tốt, tôi muốn đi theo Tiếu Khải."
Liên trưởng kia nhìn người không sai, cô muốn đi theo Tiếu Khải, đi theo Đường Dật, lỡ như Đường Dật huấn luyện cô chết rồi, làm thế nào? Cô biết Đường Dật mang lính ác, huống chi từ trường học thợ săn ra ngoài, đó là nơi nào?
Cô từng nghe ông nội nói, nơi đó không có tôn nghiêm, chỉ có phục tùng, thời gian thoải mái nhất vĩnh viễn đã qua!
Huấn luyện viên nơi đó không có sắc mặt tốt một ngày, cho dù ăn cơm, cho dù tắm, cho dù ngủ, cũng phải cảnh giác mọi lúc, bọn họ gọi trường học là nhà địa ngục.
Đường Dật nhìn Phó Sủng như vậy, lắc đầu: “Không được! Đến lúc diễn tập em phải theo kịp tốc độ của tụi anh, anh không thể bỏ mặc em! Đây là mệnh lệnh!"
Anh rất đau lòng, nhưng cũng hết cách rồi, tốc độ của bọn họ hoàn toàn khác bộ đội bình thường, huống chi Phó Sủng không có kinh nghiệm tác chiến, anh không thể che chở cô làm rối loạn tình hình chung.
Phó Sủng ôm chặt lấy hông Đường Dật, gần như khẩn cầu, trong mắt tràn đầy uất ức: “Đường Dật, tôi sẽ thật sự nghe lời, tôi nhất định đi theo Tiếu Khải huấn luyện tốt, tuyệt đối không làm loạn nữa!"
Lúc Đường Dật cố chấp, ai khuyên cũng không được, Phó Sủng biết nếu cứng rắn chỉ khiến Đường Dật càng thêm cứng rắn.
Bị Phó Sủng đột nhiên ôm như vậy, Đường Dật rùng cả mình, Đường Dật nhìn Phó Sủng trước mặt, tràn đầy trong mắt trong suốt là mặt của mình, bọn họ gần đến mức có thể nghe nhịp tim của nhau, nếu không có chuyện trước, anh và Phó Sủng trôi qua rất tốt.
“Thật sự không làm xằng làm bậy sao?" Đường Dật nhìn Phó Sủng, xác nhận lần nữa, Phó Sủng gật đầu đồng ý liên tục, Đường Dật thở dài: “Được, vậy nghe lời em, đi theo Tiếu Khải."
“Được, Đường Dật anh thật tốt!" Phó Sủng ôm Đường Dật, hưng phấn mà hô, không phải cô không có khí phách, chuyện này nếu bạn muốn khí phách thì phải tìm đường chết, đối mặt với cường quyền, khí phách gì đi chết đi, Phó Sủng cô có được dãn được.
Đường Dật nhìn Phó Sủng như vậy, cũng cười theo: “Được rồi, nếu cho em nửa ngày nghỉ thì nghỉ ngơi một chút, anh còn phải ra sân huấn luyện, đi trước."
Đường Dật buông Phó Sủng ra, gần như chạy trối chết ra cửa.
Anh không biết để Phó Sủng đến đây có đúng không, nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy cô nhóc này cười, đầu óc lại không ngừng nhớ lại.
Ngay lúc Đường Dật bước ra cửa, Phó Sủng gọi theo bóng lưng Đường Dật: “Đường Dật!"
Đường Dật dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn Phó Sủng: “Hả? Còn có chuyện?"
“Anh, dị ứng, không có chuyện gì chứ?" Ngón tay không ngừng thủ sẵn, cái miệng thật đê tiện? Sao lại đột nhiên quan tâm anh ta?
Đường Dật vẻ mặt phức tạp nhìn Phó Sủng, khuôn mặt dễ nhìn tràn đầy ý cười: “Chỉ bằng chút này của em, tiểu đả tiểu nháo *, có thể chỉnh anh? Luyện thêm mấy năm nữa đi?"
(*) tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, tầm thường
Trong lòng quả thật ấm áp, đừng nói chứ dị ứng này rất nghiêm trọng, dạ dày ói ra nhanh chóng rồi, chỉ có điều anh không muốn để cho Phó Sủng biết.
“Sớm biết, tôi đã hạ thuốc nặng thêm! Phó Sủng cắn răng nghiến lợi với Đường Dật, ngược lại đi tới trước máy tính, chuẩn bị tiếp tục chơi trò chơi.
Đường Dật cũng không nói thêm gì nữa, sải bước ra khỏi phòng, lúc đóng cửa, Đường Dật đột nhiên thở phào một hơi, cả người dựa vào trên cửa, vốn bởi vì dị ứng mà nôn mửa, trong dạ dày đau đớn, hơn nữa trong lòng đau khiến Đường Dật khẽ run lên.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, quả đấm trong tay Đường Dật không khỏi siết chặt.
Tứ Cửu thành phồn hoa, cho dù đêm khuya cũng không che giấu được, bầu trời đêm giống như một miếng vải đen chụp xuống, bỏ qua đèn neon, nếu mắt sáng ngời sẽ thắp sáng cả trời đêm.
Từ nhỏ Đường Dật đã theo cha mẹ xuống quân khu, sau khi tốt nghiệp đi bộ đội dã chiến, năm nay đổi lịch nghỉ phép, trở lại thăm ông nội, mặc dù ít trở về, nhưng người đàn ông xuất sắc như vậy, đi đâu cũng phong quang vô hạn *.
(*) phong quang vô hạn: Nở mày nở mặt.
Ông cụ đã buồn ngủ, Đường Dật nằm trên ghế sa lon xem ti vi, đổi vô số kênh, xem kịch quân đội trên ti vi, cảm thấy quá vớ vẩn, nếu bộ đội huấn luyện nhẹ nhàng như vậy, ai cũng đi làm lính rồi, phải không?
Đồng ý đến sáng mai theo ông cụ đi chợ sáng xách chim đi dạo, cũng không đi chơi, ông cụ ít khi nói yêu cầu gì, vừa mở miệng thì Đường Dật ngoan ngoãn ngây ngốc trong nhà, nhưng thật sự vô cùng buồn bực.
Đột nhiên đứng dậy, Đường Dật định đi lên lầu chơi game, điện thoại di động trong túi vang lên, lấy điện thoại ra, bấm nút nghe, bên kia truyền đến tiếng tiểu Hoa vô cùng kích động: “Đường Dật, cậu ở đâu vậy?"
“Ở nhà? Xảy ra chuyện gì rồi, kêu lớn tiếng như vậy?" Một tay Đường Dật thoải mái đút vào trong túi quần, vừa nghe điện thoại, chuẩn bị lên lầu.
Tiếng tiểu Hoa ở bên kia kích động hơn, giống như hận không thể chui ra từ điện thoại, kêu lớn: “Khẩn cấp nhờ giúp đỡ, khẩn cấp nhờ giúp đỡ, hôm nay phải ra ngoài, chuyện trời cũng phải đi ra!"
“Chuyện gì xảy ra? Xảy ra chuyện gì rồi hả?" Mặt Đường Dật nhíu lại, tiểu Hoa rất ít khi không trấn định như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!
Đường Dật nhìn Phó Sủng, nhíu mày: “Phó Sủng, em tới phối hợp diễn tập, cho dù em tùy hứng như thế nào, em phải nhớ kỹ một điểm, em là quân nhân, quân lệnh như núi!"
Diễn tập lần này hết sức quan trọng, cũng là lần đầu tiên đại đội đặc chủng của anh tham gia diễn tập.
Anh lập nhiều quân lệnh với Kiều Chí Vĩ, nếu diễn tập lần này có bất kỳ sai lầm gì, anh sẽ vác đồ cuốn xéo, Kiều Chí Vĩ mới đồng ý anh, chỉ đích danh Phó Sủng điều tới.
Anh cũng không phải người làm loạn, anh biết Phó Sủng có năng lực, đều nói phá mật mã cực tốt, vô cùng nhanh! Anh đã từng nhìn thấy Phó Sủng phá mật mã của người khác một lần, tốc độ đó tuyệt đối là lần đầu tiên anh nhìn thấy, hầu như không cần phí chút hơi sức.
Một lần kia anh cũng biết, Phó Sủng không phải thật sự không có năng lực, mà hoàn toàn không muốn dụng tâm đi làm, làm nghề này cũng chỉ vì dụ dỗ cho ông cụ cao hứng, là thứ mà ông cụ thích thôi.
Phó Sủng nhìn Đường Dật, trầm mặc một lúc, không thể không nói, Đường Dật nói rất đúng, chuyện này di3ndanleequuydonn rất quan trọng, hơn nữa, là đại đội đặc chủng diễn tập, bao nhiêu người nhìn, nếu cô gây ra lỗi, chịu xử phạt không chỉ một mình cô.
“Được rồi, tôi đồng ý với anh, huấn luyện tốt." Phó Sủng hơi không tình không nguyện nói, mặc kệ như thế nào? Nếu cô ở đây gây ra rủi ro lớn, ông nội sẽ thật sự không bảo vệ cô, đến lúc đó, chết như thế nào cũng không biết?
Đường Dật lộ ý cười với Phó Sủng, đưa tay sờ mặt Phó Sủng: “Sáng mai, anh dẫn em đi huấn luyện!"
Bọn Tiếu Khải hoàn toàn không phải đối thủ của yêu nghiệt này, coi như cô nhóc này đồng ý huấn luyện, cũng không nhất định đàng hoàng nghe theo chỉ huy, không chừng gây loạn gì, anh phải nhìn.
Phó Sủng vừa nghe, thật nóng nảy, nhìn Đường Dật, vẻ mặt gấp gáp: “Đường Dật, tôi đồng ý huấn luyện tốt, tôi muốn đi theo Tiếu Khải."
Liên trưởng kia nhìn người không sai, cô muốn đi theo Tiếu Khải, đi theo Đường Dật, lỡ như Đường Dật huấn luyện cô chết rồi, làm thế nào? Cô biết Đường Dật mang lính ác, huống chi từ trường học thợ săn ra ngoài, đó là nơi nào?
Cô từng nghe ông nội nói, nơi đó không có tôn nghiêm, chỉ có phục tùng, thời gian thoải mái nhất vĩnh viễn đã qua!
Huấn luyện viên nơi đó không có sắc mặt tốt một ngày, cho dù ăn cơm, cho dù tắm, cho dù ngủ, cũng phải cảnh giác mọi lúc, bọn họ gọi trường học là nhà địa ngục.
Đường Dật nhìn Phó Sủng như vậy, lắc đầu: “Không được! Đến lúc diễn tập em phải theo kịp tốc độ của tụi anh, anh không thể bỏ mặc em! Đây là mệnh lệnh!"
Anh rất đau lòng, nhưng cũng hết cách rồi, tốc độ của bọn họ hoàn toàn khác bộ đội bình thường, huống chi Phó Sủng không có kinh nghiệm tác chiến, anh không thể che chở cô làm rối loạn tình hình chung.
Phó Sủng ôm chặt lấy hông Đường Dật, gần như khẩn cầu, trong mắt tràn đầy uất ức: “Đường Dật, tôi sẽ thật sự nghe lời, tôi nhất định đi theo Tiếu Khải huấn luyện tốt, tuyệt đối không làm loạn nữa!"
Lúc Đường Dật cố chấp, ai khuyên cũng không được, Phó Sủng biết nếu cứng rắn chỉ khiến Đường Dật càng thêm cứng rắn.
Bị Phó Sủng đột nhiên ôm như vậy, Đường Dật rùng cả mình, Đường Dật nhìn Phó Sủng trước mặt, tràn đầy trong mắt trong suốt là mặt của mình, bọn họ gần đến mức có thể nghe nhịp tim của nhau, nếu không có chuyện trước, anh và Phó Sủng trôi qua rất tốt.
“Thật sự không làm xằng làm bậy sao?" Đường Dật nhìn Phó Sủng, xác nhận lần nữa, Phó Sủng gật đầu đồng ý liên tục, Đường Dật thở dài: “Được, vậy nghe lời em, đi theo Tiếu Khải."
“Được, Đường Dật anh thật tốt!" Phó Sủng ôm Đường Dật, hưng phấn mà hô, không phải cô không có khí phách, chuyện này nếu bạn muốn khí phách thì phải tìm đường chết, đối mặt với cường quyền, khí phách gì đi chết đi, Phó Sủng cô có được dãn được.
Đường Dật nhìn Phó Sủng như vậy, cũng cười theo: “Được rồi, nếu cho em nửa ngày nghỉ thì nghỉ ngơi một chút, anh còn phải ra sân huấn luyện, đi trước."
Đường Dật buông Phó Sủng ra, gần như chạy trối chết ra cửa.
Anh không biết để Phó Sủng đến đây có đúng không, nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy cô nhóc này cười, đầu óc lại không ngừng nhớ lại.
Ngay lúc Đường Dật bước ra cửa, Phó Sủng gọi theo bóng lưng Đường Dật: “Đường Dật!"
Đường Dật dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn Phó Sủng: “Hả? Còn có chuyện?"
“Anh, dị ứng, không có chuyện gì chứ?" Ngón tay không ngừng thủ sẵn, cái miệng thật đê tiện? Sao lại đột nhiên quan tâm anh ta?
Đường Dật vẻ mặt phức tạp nhìn Phó Sủng, khuôn mặt dễ nhìn tràn đầy ý cười: “Chỉ bằng chút này của em, tiểu đả tiểu nháo *, có thể chỉnh anh? Luyện thêm mấy năm nữa đi?"
(*) tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, tầm thường
Trong lòng quả thật ấm áp, đừng nói chứ dị ứng này rất nghiêm trọng, dạ dày ói ra nhanh chóng rồi, chỉ có điều anh không muốn để cho Phó Sủng biết.
“Sớm biết, tôi đã hạ thuốc nặng thêm! Phó Sủng cắn răng nghiến lợi với Đường Dật, ngược lại đi tới trước máy tính, chuẩn bị tiếp tục chơi trò chơi.
Đường Dật cũng không nói thêm gì nữa, sải bước ra khỏi phòng, lúc đóng cửa, Đường Dật đột nhiên thở phào một hơi, cả người dựa vào trên cửa, vốn bởi vì dị ứng mà nôn mửa, trong dạ dày đau đớn, hơn nữa trong lòng đau khiến Đường Dật khẽ run lên.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, quả đấm trong tay Đường Dật không khỏi siết chặt.
Tứ Cửu thành phồn hoa, cho dù đêm khuya cũng không che giấu được, bầu trời đêm giống như một miếng vải đen chụp xuống, bỏ qua đèn neon, nếu mắt sáng ngời sẽ thắp sáng cả trời đêm.
Từ nhỏ Đường Dật đã theo cha mẹ xuống quân khu, sau khi tốt nghiệp đi bộ đội dã chiến, năm nay đổi lịch nghỉ phép, trở lại thăm ông nội, mặc dù ít trở về, nhưng người đàn ông xuất sắc như vậy, đi đâu cũng phong quang vô hạn *.
(*) phong quang vô hạn: Nở mày nở mặt.
Ông cụ đã buồn ngủ, Đường Dật nằm trên ghế sa lon xem ti vi, đổi vô số kênh, xem kịch quân đội trên ti vi, cảm thấy quá vớ vẩn, nếu bộ đội huấn luyện nhẹ nhàng như vậy, ai cũng đi làm lính rồi, phải không?
Đồng ý đến sáng mai theo ông cụ đi chợ sáng xách chim đi dạo, cũng không đi chơi, ông cụ ít khi nói yêu cầu gì, vừa mở miệng thì Đường Dật ngoan ngoãn ngây ngốc trong nhà, nhưng thật sự vô cùng buồn bực.
Đột nhiên đứng dậy, Đường Dật định đi lên lầu chơi game, điện thoại di động trong túi vang lên, lấy điện thoại ra, bấm nút nghe, bên kia truyền đến tiếng tiểu Hoa vô cùng kích động: “Đường Dật, cậu ở đâu vậy?"
“Ở nhà? Xảy ra chuyện gì rồi, kêu lớn tiếng như vậy?" Một tay Đường Dật thoải mái đút vào trong túi quần, vừa nghe điện thoại, chuẩn bị lên lầu.
Tiếng tiểu Hoa ở bên kia kích động hơn, giống như hận không thể chui ra từ điện thoại, kêu lớn: “Khẩn cấp nhờ giúp đỡ, khẩn cấp nhờ giúp đỡ, hôm nay phải ra ngoài, chuyện trời cũng phải đi ra!"
“Chuyện gì xảy ra? Xảy ra chuyện gì rồi hả?" Mặt Đường Dật nhíu lại, tiểu Hoa rất ít khi không trấn định như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!
Tác giả :
Mặc Tô Lê