Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
Chương 3
“Từ nay về sau, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh." Phó Sủng đẩy Đường Dật ra, đứng lên, chắc cô điên rồi, hôn ai chẳng được, lại hôn Đường Dật, đời này cô đã không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, thêm một lần cũng không muốn.
Toàn bộ người trong phòng hít khí lạnh thêm lần nữa, đây nhất định đang đóng phim, chính là đang đóng phim, vừa mới nhào tới đã hôn, hôn xong lại trở mặt không nhận, khiến cho người ta đoán không ra tâm tình của người phụ nữ này.
Phó Sủng nhấc chân sải bước đi, không thèm để ý nhiều như vậy, bên tai còn văng vẳng đoạn nhạc: “Tôi uống còn nhiều hơn người khác, đi hơi lắc lơ, tôi còn rất vui vẻ…"
Ngay lúc Phó Sủng kéo cửa ra, giọng nói lạnh lẽo ung dung của Đường Dật nhẹ nhàng thốt lên: “Muốn không nhìn thấy anh, khó đó!" Chân mày xinh đẹp nhíu lại một chỗ, khiến cho người ta cảm thấy người đàn ông này ngay cả khi ủ rũ cũng khiến cho người khác say mê.
Phó Sủng dừng bước, yên lặng chờ câu tiếp theo của Đường Dật, Đường Dật nhìn bóng lưng Phó Sủng, hài lòng cười cười: “Hôm nay nhận được lệnh thuyên chuyển, em phải phối hợp diễn tập với tụi anh, ngày mai, nhớ đi đại đội Tuyết Lang, anh sẽ ở đó chờ em."
Miếng dưa hấu trong tay tiểu Quách d1end4nl3quyd0n ở bên cạnh rớt lên bàn, Đường Dật liếc nhìn tiểu Quách, khẽ nhấp một ngụm rượu, đáy lòng đang âm thầm đếm, ba, hai, một!
“Đường Dật, tôi bóp chết anh!" Cô đã nói đang yên ổn, sao lại phái cô đến đại đội đặc chủng phối hợp diễn tập?
Đã từng gây ra chuyện kia, ai cũng không dám dùng cô, huống chi là phái đến đại đội đặc chủng, lúc nghe ông nội nói, cô đã cảm thấy lần này chủ nhiệm rất có dũng khí.
Thì ra Đường Dật giở trò quỷ, nhất định là anh ta tạm điều động, đưa cô qua, tên điên này.
Mọi người yên lặng cầu nguyện cho Đường Dật ở trong lòng, Phó Sủng bóp chết Đường Dật, bọn họ nên ngăn cản hay không? Chỉ nghe thấy tiếng Phó Sủng cắn răng nghiến lợi: “Đường Dật, tôi nói cho anh biết, tôi không đi, anh nghĩ cách cho tôi, dù chết tôi cũng không đi."
Phó Sủng vứt câu nói tàn nhẫn về phía Đường Dật, cô né tránh Đường Dật còn không kịp, sao còn muốn tiếp cận anh ta? Huống chi, chỗ đại đội đặc chủng đó, cô sợ Đường Dật sẽ đùa cô đến chết.
“Đây là mệnh lệnh, em là quân nhân, phải biết thân phận mình, em không có lựa chọn." Đường Dật ngửa đầu uống cạn rượu, anh có thể dung túng Phó Sủng, nhưng thật sự không thể để cô nhóc này phóng túng như vậy tiếp.
Có đôi khi, nếu gây họa, bạn còn là đứa bé, cầu xin giúp bạn, xin lỗi là xong rồi, nhưng Phó Sủng càng ngày càng vô pháp vô thiên, không quản lý sẽ vô dụng, hơn nữa, chuyên gia mật mã là nhân tài rất hiếm có, nhưng hàng ngày Phó Sủng để cho bản thân mình hoang phí như vậy.
Trước kia anh không ở đây, không xem vào, bây giờ đã trở về, anh nghe thấy, nhìn thấy thì anh không thể mặc kệ.
Cặp mắt đỏ au của Phó Sủng cứ nhìn Đường Dật chằm chằm như vậy, vẻ thù hận đó khiến người khác cảm thấy có một luồng khí lạnh bức người, lâu sau mới bình phục lại, nhìn Đường Dật: “Được, đi thì đi, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng gọi điện thoại cho Sở của tôi, xin tôi rời khỏi."
Nói xong Phó Sủng quay người, rầm một tiếng đóng cửa lại, sớm biết vậy, ban đầu cô đã nối gót theo Nhược Sơ, sau khi tốt nghiệp đi đến nơi khác, ở đâu cũng tốt hơn ở đây.
Từ phòng Đường Dật ra ngoài, người hai bên nhanh chóng dạt sang bên cạnh, vào lúc này, yêu nghiệt đang nổi nóng, ai dám chọc giận?
Phó Sủng trở về phòng, cầm túi xách, xoay người rời khỏi hộ sở, lái xe về nhà, hôm nay đúng là xui xẻo, ở đâu cũng có thể đụng phải chuyện không thoải mái, đến độ uống nước lạnh còn có thể nhét kẽ răng.
Mặc dù cuối thu, Phó Sủng lại mở mui xe thể thao ra, từng cơn gió lạnh thổi vào trong cổ, cả người cũng có thể cảm thấy không khí lạnh lẽo, cô không chuẩn bị, chưa hề chuẩn bị chút gì, sẽ lại lằng nhằng một chỗ lần nữa với Đường Dật.
Một chiếc xe chạy phía trước vô cùng chậm, xem chừng chắc là tay lái mới, Phó Sủng thuận thế lượn qua, vượt qua từ bên cạnh, một giây đèn vàng sau cùng, vượt qua xe, người đàn ông lái xe phía sau giương mắt nhìn, xe thể thao này thật tuyệt.
Lái xe trở về đại viện, về đến nhà, dừng xe, Phó Sủng cầm chìa khóa mở cửa, đổi giày, đi thẳng về phòng, lúc đi qua phòng Phó Mặc, đột nhiên dừng lại, gõ cửa: “Phó Mặc, rời giường, trễ giờ làm rồi!"
Tức giận trong lòng, nếu không giải tỏa mà nín nhịn, nếu nhịn hỏng thì làm thế nào?
Gõ cửa xong, Phó Sủng xoay người về phòng, cởi quân trang treo lên.
Chỉ trong chốc lát, đã thấy Phó Mặc ló đầu vào, mặc đồ ngủ, cắn răng nghiến lợi với Phó Sủng: “Anh đã nói với em, Phó Sủng, hôm nay ở trước mặt ông nội, anh thêm dầu vào lửa là anh không đúng, nhưng mà…"
“Nếu chủ động nhận lỗi, em sẽ tha thứ cho anh." Phó Sủng mở hộp sữa tươi uống một ngụm, sớm biết mình sai, lúc ấy sẽ không nhiều chuyện.
Phó Mặc mím môi, tức giận, sắc mặt trắng bệch, ngón tay chỉ Phó Sủng: “Em hãy nghe anh nói hết! Em thử nói xem bình thường em gây ra bao nhiêu tội lỗi? Em không quản lý chính em? Em khiến cha mẹ rất thất vọng biết không? Ông cụ cưng chiều như vậy, thêm chút tấm lòng chứ?"
Anh sắp bị Phó Sủng làm tức chết, lúc này mới bốn giờ hơn, sáu giờ phải rời rời giường lái xe đi làm, nếu không kẹt xe, đúng là đã trễ, nhưng ngủ lúc này chắc chắn dậy không nổi?
Giấc ngủ đẹp của anh cứ bị Phó Sủng đạp nát như vậy, sao mình lại là anh trai con bé?
“Đã nói xong?" Phó Sủng liếm sữa tươi ở bên khóe môi, mặt vô hại nhìn Phó Mặc, Phó Mặc “A" một tiếng, gật đầu nói: “Đã nói xong."
“Anh và Hiểu Nghiên nói chuyện yêu đương, chuyện như vậy, nếu em nói cho cha mẹ, anh chết như thế nào cũng không biết, biết không, Phó Mặc?" Phó Sủng quay đầu lại, nhìn Phó Mặc, trâu già gặm cỏ non, còn ăn ngon như vậy, đừng tưởng rằng ai cũng không biết?
Một câu nói, Phó Mặc lập tức trầm mặc, nhìn Phó Sủng, búng ngón tay: “Giỏi thật, dám tìm người theo dõi anh? Lá gan em quá lớn đó, hừ?"
Anh không ngờ Phó Sủng biết chuyện như vậy, về sau trước mặt con nhóc này sẽ không có địa vị, không phải bị nó đè đến chết sao.
“Cái này còn cần em theo dõi? Chuyện ở Tứ Cửu thành * sao có thể giấu? Em nói cho biết, Phó Mặc, đừng đùa quá lớn." Phó Sủng ngửa đầu nằm trên giường, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cha mẹ cũng có thể biết.
(*) Tứ Cửu thành: Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội thành ở Bắc Kinh. Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn), Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng.
Ngày nay Tứ Cửu thành không chỉ đơn thuần chỉ về các cổng thành trên mà mang theo nghĩa rộng chỉ Bắc Kinh, bao hàm văn hóa Bắc Kinh, tình cảm cùng bầu không khí hoài niệm an tĩnh hài hòa.
Phó Mặc nhìn Phó Sủng nằm trên giường, không ngờ cô nhóc này lại tâm lớn, chịu nói với anh, cũng chính là nghiêng về anh, đi tới nằm bên cạnh Phó Sủng, tay gối lên cánh tay thở dài: “Em nói xem, cha mẹ có thể tiếp nhận cô ấy không?"
Có lúc sống trong vòng luẩn quẩn quyền quý, cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, ngay cả tình cảm của mình, cũng không có cách theo đuổi.
“Cô ấy trong làng giải trí, coi như cha mẹ đón nhận, nhưng cửa ải của ông nội cũng khổ sở." Phó Sủng không chút suy nghĩ đã dội nước lạnh, cô gái kia mới vừa tốt nghiệp, lại nhiều xì căng đan như vậy, ông cụ là người thích thể diện, chưa chắc có thể tiếp nhận.
Toàn bộ người trong phòng hít khí lạnh thêm lần nữa, đây nhất định đang đóng phim, chính là đang đóng phim, vừa mới nhào tới đã hôn, hôn xong lại trở mặt không nhận, khiến cho người ta đoán không ra tâm tình của người phụ nữ này.
Phó Sủng nhấc chân sải bước đi, không thèm để ý nhiều như vậy, bên tai còn văng vẳng đoạn nhạc: “Tôi uống còn nhiều hơn người khác, đi hơi lắc lơ, tôi còn rất vui vẻ…"
Ngay lúc Phó Sủng kéo cửa ra, giọng nói lạnh lẽo ung dung của Đường Dật nhẹ nhàng thốt lên: “Muốn không nhìn thấy anh, khó đó!" Chân mày xinh đẹp nhíu lại một chỗ, khiến cho người ta cảm thấy người đàn ông này ngay cả khi ủ rũ cũng khiến cho người khác say mê.
Phó Sủng dừng bước, yên lặng chờ câu tiếp theo của Đường Dật, Đường Dật nhìn bóng lưng Phó Sủng, hài lòng cười cười: “Hôm nay nhận được lệnh thuyên chuyển, em phải phối hợp diễn tập với tụi anh, ngày mai, nhớ đi đại đội Tuyết Lang, anh sẽ ở đó chờ em."
Miếng dưa hấu trong tay tiểu Quách d1end4nl3quyd0n ở bên cạnh rớt lên bàn, Đường Dật liếc nhìn tiểu Quách, khẽ nhấp một ngụm rượu, đáy lòng đang âm thầm đếm, ba, hai, một!
“Đường Dật, tôi bóp chết anh!" Cô đã nói đang yên ổn, sao lại phái cô đến đại đội đặc chủng phối hợp diễn tập?
Đã từng gây ra chuyện kia, ai cũng không dám dùng cô, huống chi là phái đến đại đội đặc chủng, lúc nghe ông nội nói, cô đã cảm thấy lần này chủ nhiệm rất có dũng khí.
Thì ra Đường Dật giở trò quỷ, nhất định là anh ta tạm điều động, đưa cô qua, tên điên này.
Mọi người yên lặng cầu nguyện cho Đường Dật ở trong lòng, Phó Sủng bóp chết Đường Dật, bọn họ nên ngăn cản hay không? Chỉ nghe thấy tiếng Phó Sủng cắn răng nghiến lợi: “Đường Dật, tôi nói cho anh biết, tôi không đi, anh nghĩ cách cho tôi, dù chết tôi cũng không đi."
Phó Sủng vứt câu nói tàn nhẫn về phía Đường Dật, cô né tránh Đường Dật còn không kịp, sao còn muốn tiếp cận anh ta? Huống chi, chỗ đại đội đặc chủng đó, cô sợ Đường Dật sẽ đùa cô đến chết.
“Đây là mệnh lệnh, em là quân nhân, phải biết thân phận mình, em không có lựa chọn." Đường Dật ngửa đầu uống cạn rượu, anh có thể dung túng Phó Sủng, nhưng thật sự không thể để cô nhóc này phóng túng như vậy tiếp.
Có đôi khi, nếu gây họa, bạn còn là đứa bé, cầu xin giúp bạn, xin lỗi là xong rồi, nhưng Phó Sủng càng ngày càng vô pháp vô thiên, không quản lý sẽ vô dụng, hơn nữa, chuyên gia mật mã là nhân tài rất hiếm có, nhưng hàng ngày Phó Sủng để cho bản thân mình hoang phí như vậy.
Trước kia anh không ở đây, không xem vào, bây giờ đã trở về, anh nghe thấy, nhìn thấy thì anh không thể mặc kệ.
Cặp mắt đỏ au của Phó Sủng cứ nhìn Đường Dật chằm chằm như vậy, vẻ thù hận đó khiến người khác cảm thấy có một luồng khí lạnh bức người, lâu sau mới bình phục lại, nhìn Đường Dật: “Được, đi thì đi, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng gọi điện thoại cho Sở của tôi, xin tôi rời khỏi."
Nói xong Phó Sủng quay người, rầm một tiếng đóng cửa lại, sớm biết vậy, ban đầu cô đã nối gót theo Nhược Sơ, sau khi tốt nghiệp đi đến nơi khác, ở đâu cũng tốt hơn ở đây.
Từ phòng Đường Dật ra ngoài, người hai bên nhanh chóng dạt sang bên cạnh, vào lúc này, yêu nghiệt đang nổi nóng, ai dám chọc giận?
Phó Sủng trở về phòng, cầm túi xách, xoay người rời khỏi hộ sở, lái xe về nhà, hôm nay đúng là xui xẻo, ở đâu cũng có thể đụng phải chuyện không thoải mái, đến độ uống nước lạnh còn có thể nhét kẽ răng.
Mặc dù cuối thu, Phó Sủng lại mở mui xe thể thao ra, từng cơn gió lạnh thổi vào trong cổ, cả người cũng có thể cảm thấy không khí lạnh lẽo, cô không chuẩn bị, chưa hề chuẩn bị chút gì, sẽ lại lằng nhằng một chỗ lần nữa với Đường Dật.
Một chiếc xe chạy phía trước vô cùng chậm, xem chừng chắc là tay lái mới, Phó Sủng thuận thế lượn qua, vượt qua từ bên cạnh, một giây đèn vàng sau cùng, vượt qua xe, người đàn ông lái xe phía sau giương mắt nhìn, xe thể thao này thật tuyệt.
Lái xe trở về đại viện, về đến nhà, dừng xe, Phó Sủng cầm chìa khóa mở cửa, đổi giày, đi thẳng về phòng, lúc đi qua phòng Phó Mặc, đột nhiên dừng lại, gõ cửa: “Phó Mặc, rời giường, trễ giờ làm rồi!"
Tức giận trong lòng, nếu không giải tỏa mà nín nhịn, nếu nhịn hỏng thì làm thế nào?
Gõ cửa xong, Phó Sủng xoay người về phòng, cởi quân trang treo lên.
Chỉ trong chốc lát, đã thấy Phó Mặc ló đầu vào, mặc đồ ngủ, cắn răng nghiến lợi với Phó Sủng: “Anh đã nói với em, Phó Sủng, hôm nay ở trước mặt ông nội, anh thêm dầu vào lửa là anh không đúng, nhưng mà…"
“Nếu chủ động nhận lỗi, em sẽ tha thứ cho anh." Phó Sủng mở hộp sữa tươi uống một ngụm, sớm biết mình sai, lúc ấy sẽ không nhiều chuyện.
Phó Mặc mím môi, tức giận, sắc mặt trắng bệch, ngón tay chỉ Phó Sủng: “Em hãy nghe anh nói hết! Em thử nói xem bình thường em gây ra bao nhiêu tội lỗi? Em không quản lý chính em? Em khiến cha mẹ rất thất vọng biết không? Ông cụ cưng chiều như vậy, thêm chút tấm lòng chứ?"
Anh sắp bị Phó Sủng làm tức chết, lúc này mới bốn giờ hơn, sáu giờ phải rời rời giường lái xe đi làm, nếu không kẹt xe, đúng là đã trễ, nhưng ngủ lúc này chắc chắn dậy không nổi?
Giấc ngủ đẹp của anh cứ bị Phó Sủng đạp nát như vậy, sao mình lại là anh trai con bé?
“Đã nói xong?" Phó Sủng liếm sữa tươi ở bên khóe môi, mặt vô hại nhìn Phó Mặc, Phó Mặc “A" một tiếng, gật đầu nói: “Đã nói xong."
“Anh và Hiểu Nghiên nói chuyện yêu đương, chuyện như vậy, nếu em nói cho cha mẹ, anh chết như thế nào cũng không biết, biết không, Phó Mặc?" Phó Sủng quay đầu lại, nhìn Phó Mặc, trâu già gặm cỏ non, còn ăn ngon như vậy, đừng tưởng rằng ai cũng không biết?
Một câu nói, Phó Mặc lập tức trầm mặc, nhìn Phó Sủng, búng ngón tay: “Giỏi thật, dám tìm người theo dõi anh? Lá gan em quá lớn đó, hừ?"
Anh không ngờ Phó Sủng biết chuyện như vậy, về sau trước mặt con nhóc này sẽ không có địa vị, không phải bị nó đè đến chết sao.
“Cái này còn cần em theo dõi? Chuyện ở Tứ Cửu thành * sao có thể giấu? Em nói cho biết, Phó Mặc, đừng đùa quá lớn." Phó Sủng ngửa đầu nằm trên giường, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cha mẹ cũng có thể biết.
(*) Tứ Cửu thành: Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội thành ở Bắc Kinh. Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn), Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng.
Ngày nay Tứ Cửu thành không chỉ đơn thuần chỉ về các cổng thành trên mà mang theo nghĩa rộng chỉ Bắc Kinh, bao hàm văn hóa Bắc Kinh, tình cảm cùng bầu không khí hoài niệm an tĩnh hài hòa.
Phó Mặc nhìn Phó Sủng nằm trên giường, không ngờ cô nhóc này lại tâm lớn, chịu nói với anh, cũng chính là nghiêng về anh, đi tới nằm bên cạnh Phó Sủng, tay gối lên cánh tay thở dài: “Em nói xem, cha mẹ có thể tiếp nhận cô ấy không?"
Có lúc sống trong vòng luẩn quẩn quyền quý, cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, ngay cả tình cảm của mình, cũng không có cách theo đuổi.
“Cô ấy trong làng giải trí, coi như cha mẹ đón nhận, nhưng cửa ải của ông nội cũng khổ sở." Phó Sủng không chút suy nghĩ đã dội nước lạnh, cô gái kia mới vừa tốt nghiệp, lại nhiều xì căng đan như vậy, ông cụ là người thích thể diện, chưa chắc có thể tiếp nhận.
Tác giả :
Mặc Tô Lê