Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
Chương 28
Khi đó, Phó Sủng còn hút thuốc lá, hơn nữa hút rất nhiều, chỉ có điều khi đi cùng anh thì hút ít.
Một lần đi kiểm tra phòng, thuốc của Phó Sủng lại bị lục soát ra ngoài, lúc ấy, là Lâm Diệu huấn luyện Phó Sủng, Lâm Diệu và anh cùng học trường quân đội, là bạn học, quan hệ không tệ, được điều đến trường quân đội làm huấn luyện viên.
Lâm Diệu nói chuyện này cho Đường Dật, Đường Dật đặc biệt tức giận, không chỉ nói một lần Phó Sủng không được hút thuốc, lần này, Đường Dật thật sự tức giận, gửi tin nhắn cho Phó Sủng, cai thuốc trước, không cần liên lạc với anh.
Ước chừng hai tháng, Phó Sủng gọi điện thoại nhiều hơn anh đều không nhận, chỉ có điều lúc không chịu đựng được, gửi tin nhắn cho Phó Sủng, kêu cô học tập tốt, ăn cơm thật ngon, nhiều thêm một chữ cũng không có.
Cho đến sau cùng, Phó Sủng dùng điện thoại của Lâm Diệu gọi tới, giọng nói vô cùng uất ức: “Em đã cai rồi, đừng không để ý đến em."
Phó Sủng thời điểm đó kiêu ngạo, kiêu ngạo dã không gì ngăn cản, nhưng chỉ ở trước mặt Đường Dật mới cúi thấp đầu, Đường Dật nghe cũng đau lòng, nhưng đau lòng cũng vì muốn cô nhóc này tốt hơn.
Lời nói nhiều nhất trước kia của Phó Sủng hoàn toàn là vâng dạ, Đường Dật anh xem, em chưa bao giờ nghe lời như vậy.
Ngay cả ông nội nói em cũng không nghe, bây giờ em nghe anh, muốn là người phụ nữ được anh cưng chiều, biết chưa?
Khi đó, lúc Phó Sủng nói lời này, Đường Dật chỉ cho là đứa nhỏ đùa giỡn, thật sự không nghĩ đến Phó Sủng dieendaanleequuydonn nói được làm được, một khi đã đồng ý nhất định sẽ đổi, không đổi nhất định sẽ không đồng ý.
Ôm Phó Sủng, Đường Dật nhắm mắt lại, cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đầu mùa xuân, tia sáng mặt trời đầu tiên lúc sáng sớm cũng vẻ mập mờ mà ấp áp, đúng như trong thơ viết: “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng. (1)"
Lúc Phó Sủng mở mắt ra, Đường Dật đã không còn ở bên cạnh, cạnh đầu giường để nguyên quân phục, xếp chỉnh tề ở đó, hình như trở lại quá khứ, nhìn xuyên qua lan can sắt ra ngoài, ánh mặt trời từ nơi núi xa xuyên qua rừng cây, chiếu vào trong nhà.
Cô không biết như vậy là đúng hay là sai, lựa chọn ở cùng Đường Dật lần nữa, nghĩ phải đối mặt với quá nhiều, rất nhiều, nhớ tới mẹ Đường Dật, Phó Sủng vẫn cảm thấy hơi khó chịu từ đáy lòng.
Lắc đầu một cái, Phó Sủng chẳng thèm suy nghĩnhiều như vậy, mạnh mẽ ngồi dậy, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt, chạy ra sân huấn luyện.
Đến sân huấn luyện, mọi người đủ toàn bộ không sai biệt lắm, lại bắt đầu lặp lại cuộc sống một ngày, huấn luyện theo lệ thường, liều mạng chạy theo lệ thường, cho dù rớt lại phía sau, Phó Sủng vẫn đi theo sau, Tiếu Khải thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn.
Thân hình Phó Sủng gầy gò, ở bên trong đám lính có vẻ đặc biệt chói mắt, không phải bởi vì cái gì khác, chỉ vì trên mặt cô lộ ra vẻ quật cường, một người không chịu thua, vĩnh viễn đều là xuất sắc.
Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười, cô nhóc này thật ra không hư hỏng như vậy, mặc dù đã biết ngày đó mình bị cô nhóc này lừa, nhưng nghĩ lại vẫn không cảm thấy tức giận.
“Cười gì vậy?" Lúc doanh trưởng doanh hai chạy đến bên cạnh Tiếu Khải, gương mặt mờ mịt, thằng nhóc Tiếu Khải này bản tính hung ác, trong ngày thường đều không làm sao nói, không thế nào cười, không hiểu sao sáng sớm nay mang lính đi huấn luyện sáng sớm lại vui mừng cười ở đây rồi, rất có ý tứ.
Tiếu Khải ngưng cười, hơi lúng túng: “Báo cáo doanh trưởng, không cười ạ."
Nói xong Tiếu Khải đuổi theo liên đội mình, nhanh chóng lại, lưu lại doanh trưởng doanh hai càng ngày càng không giải thích được, cũng không nghĩ nhiều, thúc giục đám lính.
Dọc theo đường đi, tiếng khẩu hiệu tiếng sau áp đảo tiếng trước, Phó Sủng chạy thở không ra hơi, thật sự không nghĩ ra mình tự nhiên lại bị Đường Dật kéo đến đây chịu khổ, người chưa từng huấn luyện không biết, chạy bộ kiểu này thuần túy là rèn luyện ý chí.
Mà thôi, bộ đội đặc chủng, sáng sớm cơm còn chưa ăn đã bắt đầu vác nặng chạy năm cây số, cô còn chưa phải mang nặng gì đó, đã cảm thấy dùng sinh mạng mà chạy bộ.
Thật khó khăn thở hổn hển trở về, Tiếu Khải hô khẩu lệnh giải tán: “Giải tán, buổi sáng huấn luyện kỹ năng, buổi chiều nhảy dù theo thường lệ."
Tiếng nói vừa dứt, đám lính giải tán tìm chỗ ngồi, vọt lên rửa mồ hôi trên mặt, rồi xoay người đi nhà ăn, Phó Sủng lê tấm thân mệt mỏi, cũng đi rửa mặt rồi tới nhà ăn.
Đến trước cửa chia đồ, theo lệ thường đưa cho cô trứng gà tươi, nhìn chú một cái, lần này Phó Sủng lại không cự tuyệt, bưng rời đi, đi tới góc nào đó ngồi xuống.
Cũng bởi vì mới đến không lâu, thật ra mọi người cũng chưa phải đặc biệt quen thuộc Phó Sủng, cũng không biết đáp lời thế nào.
Khi Phó Sủng đang cúi đầu ăn cơm, Tiếu Khải ngồi xuống đối diện với Phó Sủng, Phó Sủng nhìn thấy Tiếu Khải, trên mặt lộ ra ý cười: “Xin chào liên trưởng Tiếu."
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù sao lập quan hệ với Tiếu Khải, tóm lại cũng có chỗ tốt die endanleq uydon cho mình, tối thiểu lúc phạm sai lầm cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tiếu Khải “Ừ" một tiếng: “Biểu hiện mấy ngày nay không tệ, cảm thấy có thể tiếp nhận cường độ huấn luyện sao?"
Không buôn chuyện dư thừa, lời này của Tiếu Khải chỉ là lời ân cần với binh lính của mình, người khác nghe thấy cũng không tìm ra bất kỳ lời ong tiếng ve gì.
“Tạm được? Nhưng các anh là bộ đội đặc chủng, huấn luyện ma quỷ này thành người sắt." Phó Sủng cắn đũa, trả lời Tiếu Khải.
Bộ đội đặc chủng huấn luyện nhiều, nhưng có rất nhiều huấn luyện cô không cần tham dự, những huấn luyện kia đều là cường độ cao, nói thần thoại cũng được, người thường hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Cho nên cô có thể hiểu vì sao những bộ đội đặc chủng trong sở huấn luyện của mình khi nói về binh chủng của mình lại có vẻ kiêu ngạo thế kia.
“Lấy đâu ra nhiều người sắt như vậy? Em cũng là quân nhân, cũng biết khi chúng ta cởi quân trang, còn chưa phải người bình thường, rời khỏi quân ngũ vẫn còn chưa phải người đi đường!" Tiếu Khải uống một ngụm cháo, cười nói với Phó Sủng.
Lời nói buồn cười này quả thật là lời chân thật nhất, trừ lúc bình thường huấn luyện bên ngoài, bọn họ tốn nhiều thời gian nhất chính là đứng nghiêm, không phân biệt trời trắng đêm đen, đứng một đêm, đứng cả ngày, đây đều là quá bình thường.
“Em biết rõ, trong nhà cũng không thiếu người làm lính." Phó Sủng gật đầu, người khác không hiểu, cô đương nhiên hiểu.
Không có ai nhiều đặc biệt như vậy, nhiều nhất chính là niềm tin và cố chấp hơn người thường, niềm tin bộ quần áo này, là niềm tin với bộ đội, cố chấp là chính mình, cố chấp với tín ngưỡng, không hơn.
Tiếu Khải gật đầu, bắt đầu đổi đề tài, nói tới những chuyện khác với Phó Sủng: “Em nghĩ sao mà làm lính, chịu ảnh hưởng của cha sao? Con gái bây giờ ít làm lính, làm chuyên gia mật mã càng hiếm."
(1) Đây là bài thơ ‘Thanh bình điệu kỳ 1’清平調其一 (Khúc hát thanh bình 1) của nhà thơ Lý Bạch. (năm 743)
Dịch nghĩa:
Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,
Gió xuân thổi nhẹ qua, sương hoa nồng nàn.
Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,
Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.
Dịch thơ (bản dịch của Ngô Tất Tố):
Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng,
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong.
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.
Điển tích điển cố:
Thanh bình điệu là một điệu nhạc danh tiếng được mọi người ái mộ dưới đời Đường. Theo Nhạc sử, trong năm Thiên Bảo, khi Lý Bạch ở toà Hàn Lâm, trong cung mới bắt đầu trồng một loài hoa mẫu đơn rất quý, được gọi là mộc thược dược. Tại đình Trầm Hương, người ta trồng bốn loại quý nhất vừa mới tìm ra. Ngày hoa nở đầu tiên, Đường Minh Hoàng đưa Dương Quý Phi đến thưởng hoa. Ban nhạc do nhạc trưởng Lý Quý Niên điều khiển, toan cất tiếng hát, Đường Minh Hoàng ngăn lại và nói: "Thưởng danh hoa, đối phi tử, sao lại dùng những bài hát cũ?" Rồi Minh Hoàng truyền Lý Quý Niên cầm giấy hoa vàng đòi Lý Bạch đến, bảo Lý Bạch làm ngay ba bài Thanh bình điệu. Bấy giờ Lý Bạch còn say rượu (có nơi nói Dương Quý Phi phải phun nước lạnh vào mặt mới bàng hoàng tỉnh lại) liền vung bút viết ngay ba bài.
Giai thoại này còn thêm một biến cố nhỏ. Cũng trong thời gian được vua yêu chuộng, một hôm trong lúc say rượu, Lý Bạch đã đưa chân cho Cao lực sĩ tháo giày cũ thay giày mới vừa được vua ban sủng ái, Cao lực sĩ đành phải làm nhưng trong lòng căm giận, liền nhân bài hát này, dèm pha với Dương Quý Phi rằng Lý Bạch có ý ngạo mạn khi ví Dương Quý Phi với nàng Triệu Phi Yến (kỳ 2), một phi tần thất sủng của vua Thành Đế nhà Hán. Vì thế mà nhiều lần Minh Hoàng muốn phong quan chức cho Lý Bạch nhưng vẫn không thành, vì Dương Quý Phi cản trở. Lý Bạch không tiến thân được ở Trường An, phải xin vua trở về quê, rồi đi ngao du, vui với danh lam thắng cảnh của miền trung và nam Trung Hoa.
Thanh bình điệu quả là một bài thơ định mệnh. Được quân vương sủng ái, đãi ngộ như tân khách cũng nhờ nó, mà công thành dở dang cũng vì nó. Nhưng có lẽ tiền định cả. Trời cao đã không để cho Lý Bạch say men chính quyền hay nhẹ bước đường mây. Bắt Lý Bạch phải say rượu, say thú phong lưu, say văn chương thi phú, phải dang dở trên đường tiến thân, thì hậu thế mới được thưởng thức mấy ngàn bài thơ trác tuyệt, văn học sử Trung Hoa mới có nhà thơ tiên của vạn đời. (nguồn: thivien.net)
Một lần đi kiểm tra phòng, thuốc của Phó Sủng lại bị lục soát ra ngoài, lúc ấy, là Lâm Diệu huấn luyện Phó Sủng, Lâm Diệu và anh cùng học trường quân đội, là bạn học, quan hệ không tệ, được điều đến trường quân đội làm huấn luyện viên.
Lâm Diệu nói chuyện này cho Đường Dật, Đường Dật đặc biệt tức giận, không chỉ nói một lần Phó Sủng không được hút thuốc, lần này, Đường Dật thật sự tức giận, gửi tin nhắn cho Phó Sủng, cai thuốc trước, không cần liên lạc với anh.
Ước chừng hai tháng, Phó Sủng gọi điện thoại nhiều hơn anh đều không nhận, chỉ có điều lúc không chịu đựng được, gửi tin nhắn cho Phó Sủng, kêu cô học tập tốt, ăn cơm thật ngon, nhiều thêm một chữ cũng không có.
Cho đến sau cùng, Phó Sủng dùng điện thoại của Lâm Diệu gọi tới, giọng nói vô cùng uất ức: “Em đã cai rồi, đừng không để ý đến em."
Phó Sủng thời điểm đó kiêu ngạo, kiêu ngạo dã không gì ngăn cản, nhưng chỉ ở trước mặt Đường Dật mới cúi thấp đầu, Đường Dật nghe cũng đau lòng, nhưng đau lòng cũng vì muốn cô nhóc này tốt hơn.
Lời nói nhiều nhất trước kia của Phó Sủng hoàn toàn là vâng dạ, Đường Dật anh xem, em chưa bao giờ nghe lời như vậy.
Ngay cả ông nội nói em cũng không nghe, bây giờ em nghe anh, muốn là người phụ nữ được anh cưng chiều, biết chưa?
Khi đó, lúc Phó Sủng nói lời này, Đường Dật chỉ cho là đứa nhỏ đùa giỡn, thật sự không nghĩ đến Phó Sủng dieendaanleequuydonn nói được làm được, một khi đã đồng ý nhất định sẽ đổi, không đổi nhất định sẽ không đồng ý.
Ôm Phó Sủng, Đường Dật nhắm mắt lại, cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Đầu mùa xuân, tia sáng mặt trời đầu tiên lúc sáng sớm cũng vẻ mập mờ mà ấp áp, đúng như trong thơ viết: “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng. (1)"
Lúc Phó Sủng mở mắt ra, Đường Dật đã không còn ở bên cạnh, cạnh đầu giường để nguyên quân phục, xếp chỉnh tề ở đó, hình như trở lại quá khứ, nhìn xuyên qua lan can sắt ra ngoài, ánh mặt trời từ nơi núi xa xuyên qua rừng cây, chiếu vào trong nhà.
Cô không biết như vậy là đúng hay là sai, lựa chọn ở cùng Đường Dật lần nữa, nghĩ phải đối mặt với quá nhiều, rất nhiều, nhớ tới mẹ Đường Dật, Phó Sủng vẫn cảm thấy hơi khó chịu từ đáy lòng.
Lắc đầu một cái, Phó Sủng chẳng thèm suy nghĩnhiều như vậy, mạnh mẽ ngồi dậy, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt, chạy ra sân huấn luyện.
Đến sân huấn luyện, mọi người đủ toàn bộ không sai biệt lắm, lại bắt đầu lặp lại cuộc sống một ngày, huấn luyện theo lệ thường, liều mạng chạy theo lệ thường, cho dù rớt lại phía sau, Phó Sủng vẫn đi theo sau, Tiếu Khải thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn.
Thân hình Phó Sủng gầy gò, ở bên trong đám lính có vẻ đặc biệt chói mắt, không phải bởi vì cái gì khác, chỉ vì trên mặt cô lộ ra vẻ quật cường, một người không chịu thua, vĩnh viễn đều là xuất sắc.
Tiếu Khải nhìn Phó Sủng, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười, cô nhóc này thật ra không hư hỏng như vậy, mặc dù đã biết ngày đó mình bị cô nhóc này lừa, nhưng nghĩ lại vẫn không cảm thấy tức giận.
“Cười gì vậy?" Lúc doanh trưởng doanh hai chạy đến bên cạnh Tiếu Khải, gương mặt mờ mịt, thằng nhóc Tiếu Khải này bản tính hung ác, trong ngày thường đều không làm sao nói, không thế nào cười, không hiểu sao sáng sớm nay mang lính đi huấn luyện sáng sớm lại vui mừng cười ở đây rồi, rất có ý tứ.
Tiếu Khải ngưng cười, hơi lúng túng: “Báo cáo doanh trưởng, không cười ạ."
Nói xong Tiếu Khải đuổi theo liên đội mình, nhanh chóng lại, lưu lại doanh trưởng doanh hai càng ngày càng không giải thích được, cũng không nghĩ nhiều, thúc giục đám lính.
Dọc theo đường đi, tiếng khẩu hiệu tiếng sau áp đảo tiếng trước, Phó Sủng chạy thở không ra hơi, thật sự không nghĩ ra mình tự nhiên lại bị Đường Dật kéo đến đây chịu khổ, người chưa từng huấn luyện không biết, chạy bộ kiểu này thuần túy là rèn luyện ý chí.
Mà thôi, bộ đội đặc chủng, sáng sớm cơm còn chưa ăn đã bắt đầu vác nặng chạy năm cây số, cô còn chưa phải mang nặng gì đó, đã cảm thấy dùng sinh mạng mà chạy bộ.
Thật khó khăn thở hổn hển trở về, Tiếu Khải hô khẩu lệnh giải tán: “Giải tán, buổi sáng huấn luyện kỹ năng, buổi chiều nhảy dù theo thường lệ."
Tiếng nói vừa dứt, đám lính giải tán tìm chỗ ngồi, vọt lên rửa mồ hôi trên mặt, rồi xoay người đi nhà ăn, Phó Sủng lê tấm thân mệt mỏi, cũng đi rửa mặt rồi tới nhà ăn.
Đến trước cửa chia đồ, theo lệ thường đưa cho cô trứng gà tươi, nhìn chú một cái, lần này Phó Sủng lại không cự tuyệt, bưng rời đi, đi tới góc nào đó ngồi xuống.
Cũng bởi vì mới đến không lâu, thật ra mọi người cũng chưa phải đặc biệt quen thuộc Phó Sủng, cũng không biết đáp lời thế nào.
Khi Phó Sủng đang cúi đầu ăn cơm, Tiếu Khải ngồi xuống đối diện với Phó Sủng, Phó Sủng nhìn thấy Tiếu Khải, trên mặt lộ ra ý cười: “Xin chào liên trưởng Tiếu."
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù sao lập quan hệ với Tiếu Khải, tóm lại cũng có chỗ tốt die endanleq uydon cho mình, tối thiểu lúc phạm sai lầm cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tiếu Khải “Ừ" một tiếng: “Biểu hiện mấy ngày nay không tệ, cảm thấy có thể tiếp nhận cường độ huấn luyện sao?"
Không buôn chuyện dư thừa, lời này của Tiếu Khải chỉ là lời ân cần với binh lính của mình, người khác nghe thấy cũng không tìm ra bất kỳ lời ong tiếng ve gì.
“Tạm được? Nhưng các anh là bộ đội đặc chủng, huấn luyện ma quỷ này thành người sắt." Phó Sủng cắn đũa, trả lời Tiếu Khải.
Bộ đội đặc chủng huấn luyện nhiều, nhưng có rất nhiều huấn luyện cô không cần tham dự, những huấn luyện kia đều là cường độ cao, nói thần thoại cũng được, người thường hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Cho nên cô có thể hiểu vì sao những bộ đội đặc chủng trong sở huấn luyện của mình khi nói về binh chủng của mình lại có vẻ kiêu ngạo thế kia.
“Lấy đâu ra nhiều người sắt như vậy? Em cũng là quân nhân, cũng biết khi chúng ta cởi quân trang, còn chưa phải người bình thường, rời khỏi quân ngũ vẫn còn chưa phải người đi đường!" Tiếu Khải uống một ngụm cháo, cười nói với Phó Sủng.
Lời nói buồn cười này quả thật là lời chân thật nhất, trừ lúc bình thường huấn luyện bên ngoài, bọn họ tốn nhiều thời gian nhất chính là đứng nghiêm, không phân biệt trời trắng đêm đen, đứng một đêm, đứng cả ngày, đây đều là quá bình thường.
“Em biết rõ, trong nhà cũng không thiếu người làm lính." Phó Sủng gật đầu, người khác không hiểu, cô đương nhiên hiểu.
Không có ai nhiều đặc biệt như vậy, nhiều nhất chính là niềm tin và cố chấp hơn người thường, niềm tin bộ quần áo này, là niềm tin với bộ đội, cố chấp là chính mình, cố chấp với tín ngưỡng, không hơn.
Tiếu Khải gật đầu, bắt đầu đổi đề tài, nói tới những chuyện khác với Phó Sủng: “Em nghĩ sao mà làm lính, chịu ảnh hưởng của cha sao? Con gái bây giờ ít làm lính, làm chuyên gia mật mã càng hiếm."
(1) Đây là bài thơ ‘Thanh bình điệu kỳ 1’清平調其一 (Khúc hát thanh bình 1) của nhà thơ Lý Bạch. (năm 743)
Dịch nghĩa:
Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,
Gió xuân thổi nhẹ qua, sương hoa nồng nàn.
Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,
Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.
Dịch thơ (bản dịch của Ngô Tất Tố):
Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng,
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong.
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.
Điển tích điển cố:
Thanh bình điệu là một điệu nhạc danh tiếng được mọi người ái mộ dưới đời Đường. Theo Nhạc sử, trong năm Thiên Bảo, khi Lý Bạch ở toà Hàn Lâm, trong cung mới bắt đầu trồng một loài hoa mẫu đơn rất quý, được gọi là mộc thược dược. Tại đình Trầm Hương, người ta trồng bốn loại quý nhất vừa mới tìm ra. Ngày hoa nở đầu tiên, Đường Minh Hoàng đưa Dương Quý Phi đến thưởng hoa. Ban nhạc do nhạc trưởng Lý Quý Niên điều khiển, toan cất tiếng hát, Đường Minh Hoàng ngăn lại và nói: "Thưởng danh hoa, đối phi tử, sao lại dùng những bài hát cũ?" Rồi Minh Hoàng truyền Lý Quý Niên cầm giấy hoa vàng đòi Lý Bạch đến, bảo Lý Bạch làm ngay ba bài Thanh bình điệu. Bấy giờ Lý Bạch còn say rượu (có nơi nói Dương Quý Phi phải phun nước lạnh vào mặt mới bàng hoàng tỉnh lại) liền vung bút viết ngay ba bài.
Giai thoại này còn thêm một biến cố nhỏ. Cũng trong thời gian được vua yêu chuộng, một hôm trong lúc say rượu, Lý Bạch đã đưa chân cho Cao lực sĩ tháo giày cũ thay giày mới vừa được vua ban sủng ái, Cao lực sĩ đành phải làm nhưng trong lòng căm giận, liền nhân bài hát này, dèm pha với Dương Quý Phi rằng Lý Bạch có ý ngạo mạn khi ví Dương Quý Phi với nàng Triệu Phi Yến (kỳ 2), một phi tần thất sủng của vua Thành Đế nhà Hán. Vì thế mà nhiều lần Minh Hoàng muốn phong quan chức cho Lý Bạch nhưng vẫn không thành, vì Dương Quý Phi cản trở. Lý Bạch không tiến thân được ở Trường An, phải xin vua trở về quê, rồi đi ngao du, vui với danh lam thắng cảnh của miền trung và nam Trung Hoa.
Thanh bình điệu quả là một bài thơ định mệnh. Được quân vương sủng ái, đãi ngộ như tân khách cũng nhờ nó, mà công thành dở dang cũng vì nó. Nhưng có lẽ tiền định cả. Trời cao đã không để cho Lý Bạch say men chính quyền hay nhẹ bước đường mây. Bắt Lý Bạch phải say rượu, say thú phong lưu, say văn chương thi phú, phải dang dở trên đường tiến thân, thì hậu thế mới được thưởng thức mấy ngàn bài thơ trác tuyệt, văn học sử Trung Hoa mới có nhà thơ tiên của vạn đời. (nguồn: thivien.net)
Tác giả :
Mặc Tô Lê