Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 14

Không phải là đàn ông miệng lưỡi trơn tru, Đường Dật chưa bao giờ tán tỉnh con gái, đã từng dẫn lính nữ, sẽ không bắt nạt phụ nữ, cũng sẽ không nuông chiều phụ nữ, nếu không sẽ dẫn lính không tốt, về Phó Sủng, anh chính là muốn cưng chiều cô nhóc này.

Lời Đường Dật khiến Phó Sủng đặc biệt vui vẻ, quay đầu nhìn Đường Dật: “Anh là gì của em? Quan tâm em mặc nhiều hay ít?"

“Đàn ông! Người đàn ông của em!" Đường Dật trả lời như chém đinh chặt sắt, cô nhóc này nghĩ gì thế? Hôm qua đánh cuộc, ngủ một đêm đã quên?

Phó Sủng cười khanh khách với Đường Dật, cũng không quản nhiều người ít người hôn Đường Dật, có đôi lời nói qua, chỉ cần anh cho em một khẳng định, dù đi khắp thế giới, em nguyện ý đi theo anh, Phó Sủng cảm thấy chỉ một câu nói của Đường Dật, cô có thể bất chấp tất cả yêu người đàn ông này.

Đường Dật ôm Phó Sủng, bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Trên đường cái mà lại bắt đầu với anh à? Không sợ là chuyện cười cho người khác, phải dè dặt, biết chưa?" Lời Đường Dật nói nhiều nhất với Phó Sủng chính là phải dè dặt, cô gái tốt nên làm như thế nào làm ra làm sao?

Mặc dù Phó Sủng chưa từng thay đổi, nhưng Đường Dật vẫn không ngại phiền toái mà nói, dĩ nhiên đây là nói sau.

Đường Dật mang theo Phó Sủng đi dạo rất nhiều nơi, đáy lòng lại vui vẻ khó hiểu, nếu trong mối tình đầu, tất cả các cô gái đều rơi vào rất sâu, cực kỳ sâu như Phó Sủng.

Đi dạo không lâu lắm, trời cũng tối rồi, Đường Dật dẫn Phó Sủng đi ăn cơm, cơm nước xong, cùng Phó Sủng ngồi vào trong xe, điện thoại trong túi Đường Dật đột nhiên vang lên, Đường Dật buông đôi tay đang hà hơi cho Phó Sủng, dịu dàng nói: “Đợi lát nữa phục vụ em, anh nhận điện thoại."

Nói xong Đường Dật lấy điện thoại trong túi ra, bên kia truyền đến tiếng Tiêu Sủng: “Hi, hello, nghe nói tối hôm qua, bên bờ Sĩ Hà cậu đã làm rất tốt, cho tụi anh mặt mũi."

Anh rất bận, vẫn không có thời gian tiếp đãi Đường Dật, hôm nay khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, đã nghe nói đến công lao thành tích của Đường Dật, có thể không kích động sao?

“Anh là tên yêu nghiệt, mặt mũi cái gì chứ, là nở mày nở mặt, chú ý lời nói, biết chưa?" Đường Dật mắng Tiêu Sủng, người đàn ông này, mỗi lần mở miệng cũng không phun ra được lời gì tốt.

Tiêu Sủng ở bên kia nở nụ cười, nói với Đường Dật: “Được rồi, được rồi, đến đây đi, chúng ta đang tụ họp ở câu lạc bộ xe hơi, tới đây vui đùa một chút."

Chỗ này, nếu có thời gian, tất cả mọi người đều tập trung tụ họp một chút, trừ Kiều Lộ Phi, đại khái đều sẽ đi.

“Câu lạc bộ xe hơi?" Đường Dật hỏi ngược lại một tiếng, cũng nhìn Phó Sủng, “Mình đi qua không?"

Vừa rồi cùng Phó Sủng tốt hơn, gặp gỡ anh em anh sợ Phó Sủng hơi không quen, không ngờ Phó Sủng kích động hơn anh, gật đầu liên tục: “Đi!"

Câu lạc bộ xe hơi bên kia của Kiều Lộ Phi, là một nơi chuyên môn để tụ họp, cô nghe nói bên trong không tệ, thiết kế tốt hơn quán bar, nhưng không phải người trong nhóm, không có chìa khóa, không có người dẫn, đại khái không vào được.

“Được rồi, lập tức tới, cúp đây." Đường Dật thuận tay cúp điện thoại, lái xe rời khỏi chỗ dừng xe.

Xe rất nhanh tiến vào dòng xe chạy, dọc theo đường đi, Phó Sủng vẫn rất kích động, càng không ngừng nói chuyện phiếm với Đường Dật, phần lớn là Đường Dật thỉnh thoảng chen vào một câu, chỉ có điều vốn không cần đề cập, nhiều nhất chính là một câu: Em còn dám dính vào, anh chắc chắn đánh em!

Cô nhóc này, cả ngày không cách nào không coi trời bằng vung!

Không bao lâu, hai người đã tới câu lạc bộ xe hơi, đến cửa câu lạc bộ, Phó Sủng xuống xe, nhìn thấy cửa hoa lớn nhiều màu sắc, giống như hạnh phúc, Đường Dật đậu xong xe, đi tới trước mặt Phó Sủng, ôm Phó Sủng, cười nói: “Vào đi thôi, chiến lợi phẩm!"

Anh rất thích gọi Phó Sủng như vậy, cảm thấy đó là một kiểu kiêu ngạo, rất vui vẻ, Phó Sủng cũng không quan tâm, Đường Dật gọi gì cũng được!

Hai người đi vào, Tiêu Sủng nhìn thấy Đường Dật ôm Phó Sủng đi vào, cả người hóa đá trong nháy mắt, đây là lần đầu tiên Tiêu Sủng trợn mắt há hốc mồm.

Không đợi Tiêu Sủng nói, tiểu Hoa đã vọt tới, nhìn Đường Dật, lại nhìn Phó Sủng: “Hai người thật sự ở chung một chỗ rồi hả?"

Ni mã *, làm bậy, sớm biết thế thua thì thua, không có mặt mũi thì không có mặt mũi, cũng không phải lần đầu, mình coi như xong rồi, hay rồi, hai yêu nghiệt tụ tập chung một chỗ, không phải Tứ Cửu thành xảy ra chuyện lớn sao!

(*) Ni mã 尼玛 viết tắt của 阿尼马 (a ni mã) là phiên âm của “animal" trong tiếng Anh, nghĩa là súc vật.

“Sao nào, nhìn không tốt?" Đường Dật lưu manh nhìn tiểu Hoa, ngay sau đó kéo Phó Sủng vào trong ngực: “Giới thiệu với mọi người một chút, cô ấy tên Phó Sủng, là vợ tôi, về sau nhờ mọi người chăm sóc nhiều một chút."

Một câu nói khiến tất cả mọi người yên tĩnh lại, chỉ còn mỗi nhạc rock, yên lặng khác thường, chăm sóc nhiều một chút, lời Đường Dật nói chắc đúng là nói về Phó Sủng? Bình thường bọn họ đều ước cách xa cô nhóc này một chút.

Lúc này Tiêu Sủng mới lấy lại tinh thần, đi tới trước mặt Phó Sủng, nâng mặt Phó Sủng, nhìn bên trái một chút, bên phải một chút, đặc biệt khó hiểu lên tiếng: “Em dùng cách nào, dụ dỗ vợ con anh, anh với em không xong."

Một câu nói khiến mọi người cười ầm lên, mọi người đều chưa từng thấy đức hạnh này của Tiêu Sủng.

Đường Dật đẩy Tiêu Sủng ra, ôm Phó Sủng cười nói: “Cút ngay, ông đây mới không đồng tính bằng anh, mọi người nên làm gì thì làm đi?"

Lần đầu tiên, Đường Dật cảm thấy trong cuộc tụ họp này có thể vui vẻ như vậy, bởi vì Phó Sủng ở đây.

Tiếng Đường Dật vừa dứt, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, mặc dù Phó Sủng hơi yêu nghiệt, nhưng cơ hội theo chân bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều lắm, cho nên Đường Dật và Phó Sủng tốt đẹp, giật mình vẫn giật mình, còn không có ý kiến.

Đều tự bận rộn vui vẻ, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, lúc này chìm đắm trong thanh xuân đầy càn rỡ.

Phó Sủng nhìn mọi người, cười cười: “Lần đầu lấy thân phận vợ của Đường Dật gặp mặt mọi người, biểu diễn cho mọi người một chút, coi như cởi bỏ hiểu lầm lúc trước?"

Nhìn đám đàn ông ăn mặc rất theo trào lưu, Phó Sủng nổi lên hứng thú pha rượu, cũng muốn vui đùa một chút.

Mọi người nghe Phó Sủng muốn biểu diễn, lập tức hô vang, chỉ cảm thấy Phó Sủng đi đến trước mặt đám đàn ông, mọi người lập tức lui ra nhường chỗ, Phó Sủng bắt đầu lục lọi một đống rượu tây, lấy ra rất nhiều ly, đặt chung một chỗ.

Trong tay bắt đầu biến đổi đa dạng rượu, mọi người nhìn không chớp mắt, thường loại tay nghề này trong đám tuổi trẻ là hiếm lạ, đổi lấy rượu ngon.

Chỉ thấy Phó Sủng lại lấy một bình sứ nhỏ, đổ rượu màu xanh vào, dùng nhíp đặt rượu lên ngọn nến nhẹ đốt.

Không bao lâu, rượu đã bị đun nóng phát ra âm thanh dễ nghe.

Khi rượu bị đun nóng không sai lắm, Phó Sủng kẹp lấy chia ra rót vào từng ly, rượu bên trong ly trong nháy mắt dấy lên ngọn lửa nho nhỏ, màn này khỏi phải nói bao nhiêu đẹp đẽ.

“Cô gái này quá lợi hại, biện pháp pha rượu này khó lường!" Một người trong nghề không nhịn được tán dương, bên cạnh không nhìn ra chỉ cảm thấy mới mẻ.
Tác giả : Mặc Tô Lê
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại