Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 66: Không có tiền đồ

Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 66: Không có tiền đồ

Cả đoạn đường trở về, anh tôi tái mặt lái xe, lão Trần đã ngất xỉu rồi, nằm bất tỉnh nhân sự ở ghế sau.

Tôi thấy mình đúng là ngu hết chỗ nói, khi ấy sao lại nhiều nhiều chuyện mà trả lời “Được được được" chứ?

Tiểu quỷ sai tỏ vẻ thông cảm nói với tôi rằng nếu tôi trả lời lại những linh hồn bị oan đó thì sẽ bị bọn họ bám theo, gọi là quỷ theo chân.

Bây giờ tôi không dám quay đầu lại, sau xe chúng tôi đều là hồn ma ác quỷ máu me be bét, thủng ruột nát bụng.

“Được rồi... Thanh Tiêu, đừng khóc nữa, chúng ta coi như rút ra được bài học... sau này anh cũng phải giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không thể trả lời lung tung." Anh tôi kìm ném hồi lâu rồi trả lời.

Tôi che mặt lại không dám ngước đầu lên, tôi sợ nhìn thấy những hồn ma đáng sợ ở cửa kính, bọn họ bây giờ đang ở sau lưng tôi.

Bởi vì sự căng thẳng đáng sợ này, tôi không chợp mắt chút nào, anh tôi cũng thần kinh căng thẳng tập trung lái xe, sợ rằng bị những linh hồn bị oan đó dẫn đi đâu.

Anh ấy lái xe cả ngày hôm nay, đến khi về nhà đã vô cùng mệt mỏi, ném lão Trần lên thềm, anh ấy không cởi áo ra đã nằm ngủ trên sofa.

Tôi nhìn lại sáu hồn ma thê thảm đó đứng sau người tôi, vừa khóc vừa ôm lấy chăn đắp lên cho anh tôi.

Làm thế nào đây? Tôi kéo sáu con ma bám chân đó ra ra vào vào sao? Nửa đêm tỉnh dậy mà nhìn thấy có khi nào bị dọa sợ phát điên luôn không?

Tôi mở cửa phòng ra, Phong Ly Ngân đang dựa vào đầu giường, lật xem quyển sách trong nhà tôi.

Ánh mắt hắn lạnh giá, miệng nở nụ cười lạnh lẽo như có như không, nhìn tôi run cầm cập đi đến trước mặt hắn.

Chắc chắn hắn đã thấy mấy thứ đi theo sau lưng tôi rồi, song hắn chỉ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm tôi, đợi tôi nói ra trước.

Tôi có thể nói gì chứ? Trừ khóc lóc cầu xin hắn giúp đỡ đưa đám ma bám chân đó đi ra, tôi còn có thể thế nào chứ? Tiểu quỷ sai nói với tôi, tôi đã đích thân đồng ý với thỉnh cầu của những con ma bị chết oan đó thì đây chính là một khế ước ngôn linh, phải siêu độ bọn họ mới được.

Nhưng tôi làm gì có thời gian đi tìm pháp sư chính hiệu siêu độ cho bọn họ chứ! Tôi không muốn nhìn những con ma bị chết oan đó thêm một giây nào nữa!

Phong Ly Ngân gập sách lại, đứng lên cạnh tôi, ánh mắt của tôi chỉ nhìn vào cúc áo trước ngực hắn.

"Phong... Ly Ngân... anh có thể nào, giúp tôi..." Tôi cắn răng cầu xin hắn, tôi có chút chột dạ, giọng nói nhỏ như con muỗi vậy.

Trước khi đi ra ngoài, tôi còn rất có khí thế nói chúng tôi sẽ không có sau này, mới chưa được một ngày, tôi đã cầu xin hắn rồi.

May là hắn không để bụng, chỉ cất giọng lạnh nhạt nhắc tôi: “Gọi tôi là gì?"

"...Phong Ly Ngân."

"Gọi lại."

"...Phong... Ly Ngân."

"Gọi lại."

Tôi sắp vùi cả đầu xuống ngực luôn rồi, tôi biết hắn muốn nghe cái gì, nhưng mà tôi thật sự... không có tiền đồ.

"Chồng."

Không có tiền đồ, đúng là không có tiền đồ.

Một ánh mắt, một nụ cười khẽ của hắn là có thể khiến tôi biến thành con thiêu thân, cố gắng nhấc cánh lên trong đêm tối, lao vào đống lửa.

Hơi thở lạnh giá bao vây tôi, trán tôi áp sát nơi trái tim hắn, nước mắt và cả bờ môi đều kề sát da thịt lạnh giá của hắn.

Hắn giơ tay ôm lấy tôi, sau đó đẩy tôi vào nhà tắm: “Cả người nồng mùi khó chịu, mau đi tắm đi, nhớ phải dùng lá ngải đấy."

Tôi gật đầu, vừa lấy đồ ngủ, vừa nhìn trộm hắn, hắn đã giơ tay lên vẽ một luồng ánh sáng trên không trung, từng tấm bùa bay đến những con ma theo chân đó.

Tôi thở phào, sau đó chạy vào nhà tắm xả nước, tiện tay vớ luôn một bao lá ngải rắc vào trong.

Bởi vì tình hình đặc biệt trong nhà tôi, lá ngải dường như là vật cần thiết cho mỗi người từ nhỏ đến lớn, phòng tắm trong nhà lúc nào cũng phải chuẩn bị, bị nhiễm âm khí thì dùng nó để khử độc, tránh những thứ nhơ bẩn.

Tôi chà đi chà lại tới khi trời cũng đã sắp sáng rồi, Phong Ly Ngân mặc dù không cần ngủ, nhưng đợi tôi cả đêm như vậy, khiến tôi cảm thấy bất an, khi nằm xuống tôi đã chủ động phá vỡ ngăn cách của chiến tranh lạnh, ngoan ngoãn dính lấy người hắn.

Hắn vẫn lạnh lùng như vậy, không thích giải thích quá nhiều, cũng sẽ không làm gì cho hai người đỡ căng thẳng, chỉ cần không chọc cho hắn tức giận, hắn sẽ im lặng và hờ hững. Nếu như làm cho hắn không vui, cơn tức giận của hắn sẽ rất đáng sợ.

“Cái đó... Mật Phong Lâm Thi Sở là nơi nào vậy?" Tôi tìm chuyện để hỏi.

"Cô có hứng thú với Âm phủ sao?" Hắn nhắm mắt hỏi lại tôi.

"... Không có, tôi chỉ là muốn tìm chút chủ để để nói chuyện với anh thôi. Tôi không biết nói gì, chỉ có thể nói thật lòng như vậy.

Hắn mở mắt ra, trong ánh mắt lướt qua ý cười: "Trước đây không phải oán hận tôi, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói sao?"

Tôi quả thực oán hận hắn, tại sao lại nghĩ ra cách như vậy, đây là con của hắn mà, hắn nhẫn tâm sao?

Nhưng tôi nghe Bạch Vô Thường nói ma nữ đó nhân lúc không gian bị xiêu vẹo, đã bay ra từ Mật Phong Lâm Thi Sở, trong lòng tôi âm thầm có chút sợ hãi, nếu như có quá nhiều ác ma như vậy, nơi mà chúng tôi sống sẽ trở thành thế nào chứ?

Người khác tôi không quan tâm, nhưng ba tôi và anh tôi có khi nào sẽ gặp phải nguy hiểm? Bọn họ vốn dĩ ở trong cái ngành này, mỗi ngày đều qua lại với những thứ đó, người đầu tiên chịu ảnh hưởng không phải là những người trong ngành này sao.

“Quan Thanh Tiêu." Phong Ly Ngân nghiêm túc nhìn tôi: “Cho dù cô oán hận tôi, cô cũng chỉ có thể sống với tôi đến chết, ngoại trừ chấp nhận, không có lựa chọn nào khác nữa."

Tôi không thích kiểu nói chuyện như vậy của hắn, cứ luôn làm cho tôi xuất hiện những hoang tưởng vô vọng.

Tôi tham vọng được hắn thương yêu tôi, tham vọng được hắn dịu dàng và quan tâm tới tôi.

"... Bạch Vô Thường nói không tìm thấy anh ở Âm Cảnh Thiên Cung, có phải anh đã lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này rồi?" Tôi nặng nề nói ra, cố gắng tìm kiếm chủ đề để nói chuyện với hắn.

Phong Ly Ngân khẽ cười, đưa tay nắm cằm tôi vuốt nhẹ: “Ông ấy muốn nói tôi sa vào sắc đẹp sao? Thanh Nhụy có một câu nói rất đúng, người phụ nữ tứ trụ thuần âm, xinh đẹp rung động lòng người lại yếu đuối đa cảm... có điều, cô vẫn còn có chút ngang tàng"

Hắn xán lại gần hơn, ghé sát lại môi tôi khẽ nói: “Không... nghe, lời, chút nào."

Âm thanh phát ra từ môi gần như vậy khiến người ta thấy tê liệt, cảm giác này rất khác lạ, làm cho cảm xúc nào đó đột nhiên điên cuồng trỗi dậy, nước miếng rơi xuống cằm cũng không lau đi nữa, còn cố gắng bám lấy đối phương muốn nuốt chửng đối phương vào bụng.

Nhưng mà tôi buồn ngủ lắm rồi, khi ngồi trên xe, nỗi sợ hãi cộng với những phản ứng mang thai làm tôi cực kỳ buồn ngủ, tôi thậm chí cảm thấy mình đã cắn lấy bờ môi hắn đi ngủ.

Nếu không tại sao khi tỉnh dậy cả mặt đều là nước miếng chứ?

Lúc này đã là buổi trưa rồi, không thấy Phong Ly Ngân đâu nữa, thình lình biến mất là thói quen của hắn, tôi cũng không thèm để ý trong lòng, đưa tay lấy điện thoại xem, weixin sắp bùng cháy luôn rồi.

Tô Mộng gọi mấy cuộc, tôi lại không nghe thấy chút tiếng động nào, nhìn thấy lời nhắn của cậu ấy, tôi đoán Phong Ly Ngân khẳng định đã ngắt điện thoại!

"Thanh Tiêu cậu không muốn sống nữa à! Hôm này là tiết học chuyên ngành của Tạ Đỉnh Đỉnh! Cậu lại dám trốn học! Gọi điện thoại cũng tắt máy, có phải cậu vẫn đang lăn lộn trên giường với bạn trai không!"

"Tạ Đỉnh Đỉnh nói phải thu xếp thực tập kỳ nghỉ đông, cậu bị chú ý đến rồi, nhớ lần sau phải đến học đấy! Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu!"

Xem xong tin nhắn của cậu ấy, lại đến tin nhắn trong nhóm lớp, trong lòng tôi chán nản, cả lớp chỉ có mình tôi không đi học tiết học của thầy giáo sát thủ Tạ Đỉnh Đỉnh...
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại