Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 49: Đi vào tầng ngầm
Buổi tối hôm đó, anh tôi thà rằng lót nệm ở dưới phòng tôi cũng không muốn về ngủ một mình.
Anh ấy rất ít khi sợ hãi đến như vậy, nhìn thấy ma cũng đã quen rồi, nhưng nhìn thấy đầu bay lượn thì quá là đáng sợ.
Tôi cũng căng thẳng đến mức ngủ không ngon, ngày hôm sau xuống giường chân giẫm phải bụng của anh tôi, anh ấy kêu lên, trách tôi bất cẩn.
" Biết thỏa mãn đi! Em chỉ giẫm vào bụng anh, nếu như còn lùi về sau, anh thực sự không dựng lên được!" Tôi bực mình dụi mắt nói.
“Thanh Tiêu, hai ngày này em cứ nóng nảy vậy, nếu như trước đây anh còn nghĩ là bà dì đến, còn bây giờ bị sao vậy? Có phải em trách người chồng quỷ của em vứt em sang một bên, chạy đến thôn Hoàng Đạo không?" Anh tôi vô cùng sắn bén tìm nguyên nhân.
"..Anh, thôn Hoàng Đạo rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Phong Ly Ngân hình như rất để ý đến nơi này.
Tôi từng nói đùa muốn đến thôn Hoàng Đạo giúp giữ pháp trận, mặt anh ấy lập tức trở nên âm u lạnh giá, không khí đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Anh tôi lắc đầu nói: “Không tận mắt nhìn thấy thì không tưởng tượng được địa ngục là thế nào... anh cũng chỉ mới đi tới đó một lần, chính là lần bố bị thương đó, còn tình hình cụ thể anh cũng không rõ..."
Anh ấy nói với tôi, thôn Hoàng Đạo đã biến mất trên bản đồ, chính quyền đã gạt đi thôn không người ở này.
Nghe nói bởi vì khi gặp nạn mất mùa vào thế kỷ trước, vùng thôn trang nhỏ bé nằm ở vùng hoang vu hẻo lánh này xảy ra một số chuyện. Khi đó đất nước còn nghèo nàn, còn phải thắt lưng buộc bụng để phát triển cho chiến lược đe dọa bằng vũ khí, gặp phải mất mùa, nhà nước muốn nghĩ mọi cách, nhưng cũng không thể để ý hết được đến tất cả mọi nơi, mọi ngóc ngách.
Người trong thôn Hoàng Đạo đã ăn hết những thứ có thể ăn, ngay cả chuột trong thôn cũng không còn một con nào, chỉ thiếu điều là chưa ăn đất quan âm thôi. Đúng lúc có đạo sĩ dẫn hai đồ đệ đi ngang qua, bởi vì trời mưa, trời mưa đi đường núi quá nguy hiểm, vậy nên muốn trú tại thôn một đêm.
Trưởng thôn cho bọn họ ở lại, nhưng sau đó đạo sĩ và hai đồ đệ đó lại mất tích, còn hai người dân sắp bị đói chết thì lại có canh có thịt ăn. Nghe đến đây, tôi không nhịn được sởn cả da gà, vị đạo sĩ và hai đồ đệ đó đã bị xem như đồ ăn rồi.
Anh tôi nói tiếp: "Sau đó, hầu như những người đi qua thôn đó đều biến mất, nhưng mà những thông tin của năm đó bị giấu diếm rất kỹ, vùng thôn trang nhỏ nằm nơi hẻo lánh đó xảy ra chuyện gì, bên ngoài không biết được."
Người trong thôn nếu như chết vì bệnh, vì đói, vì già thì đều sẽ trở thành lương thực, để tiếp tục sống, người ở đó mặc nhận thịt trong bát chính là “thịt lợn rừng".
Ba năm đói rét, có nửa số lượng người trong thôn còn sống sót, nhưng đến khi đói rét đi qua, dần dần khôi phục lại cuộc sống bình thường, người trong thôn lại bắt đầu cảm thấy bất thường.
Bắt đầu cảm thấy cơ thể của mình cứng đờ, động tác không không chế theo bản thân mình, sau đó răng cũng bị đen, hơn nữa rất thèm ăn thịt.
Khi đó làm gì có nhiều thịt mà ăn vậy, những người quá đói bắt đầu tự cắn mình, có người nghiệm trọng đến mức cắn hết cả ngón tay mình. Ngay cả đứa trẻ vừa mới sinh ra sau đợt đói rét, khi ra ngoài cũng thấy răng bị đen."
Trưởng thôn sợ hãi, báo cáo với cấp trên, nhưng lại giấu diếm sự thật, chỉ nói người trong thôn mắc phải bệnh kỳ lạ, còn bị di truyền.
Nói như vậy làm cho cấp trên chú ý đến, phái đội ngũ bác sĩ tới kiểm tra, kiểm tra không phát hiện được nguyên nhân, sau đó một nữ bác sĩ bị mất tích, khi tìm thấy, thịt ở trước ngực và bụng đều không thấy nữa, không giấu diếm được chuyện này, càng ngày càng lan truyền ra ngoài.
Nhưng năm đó không dám nhắc đến yêu ma quỷ quái, cấp trên âm thầm mời một vài hoà thượng và đạo sĩ đến xem, trong đó có người nhà họ Thẩm.
Khi đó một vị hòa thượng đức cao vọng trọng quan sát tình hình, chỉ nói một câu: “Tu la trường không thể ở được, tất cả mọi người đi hết, nếu như còn tiếp tục ở sẽ gặp phải đại họa."
Năm đó hộ tịch còn nghiêm ngặt, lại có đất được chia, không thể nào di chuyển cả thôn được, cuối cùng chính phủ quyết định đánh dấu nơi này là thôn bệnh phong, làm cho những người muốn lại gần đó ngần ngại. Người dân trong thôn cũng bị giam giữ ở đây, không cho ai ra ngoài, chính phủ sẽ cung cấp lương thực.
Nhưng cho dù như vậy, người ở đây cũng không thể kìm nén khao khát được ăn thịt, ban đầu thì ăn người chết, nhà nào có người chết, sau khi làm lễ truy điệu không phải chôn xuống đất, mà có nhiều cái miệng màu đen đang đợi để húp canh thịt, ăn thịt người.
Sau này người ở đây càng ngày càng ít, họ hàng gần kế nghĩa vợ chồng, bệnh kỳ lạ hoành hành... cuối cùng số người còn lại là những người được sinh ra sau thời kỳ mất mùa, cũng bởi vì sợ hãi mà không dám ăn thịt người, nhà nước cho bọn họ di chuyển ra ngoài, đồng thời lấy đất xây dựng một vùng thôn mới.
Hơn chín mươi năm sau thổ hào bắt đầu xuất hiện, có người muốn trở về vùng thôn cũ đó lấy ít đồ cổ để bán, nhưng mà người đi tới đó không thấy một ai trở về.
Người nhà họ Thẩm sau khi nghe được tin này lại đến đó xem, phát hiện nơi đó đã trở thành nơi âm dương hỗn loạn, pháp trận lệ khí xung thiên, sương mù đen tràn lan trong thôn, giống như lối ra vào đến địa ngục, còn có ác ma bám lên cơ thể người sống tạo thành vụ án giết người.
Vậy nên nhà họ Thẩm liên hệ với vị hòa thượng năm đó, liên thủ làm pháp trận phong ấn thôn này, nhưng mà mấy năm nay Phật pháp hơi yếu, sau khi đại hòa thượng tọa hóa (*), không còn ai kế thừa nữa, nhà họ Thẩm chỉ có thể tìm người khác tiếp tục duy trì.
Âm phủ cũng phát hiện được chuyện này, nhưng bọn họ cũng thuộc âm, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của thế gia trong ngành để hoàn thành pháp trận phong ấn tà.
"Phong Ly Ngân chính là hóa thân của Đế Quân, hắn cần phải có liên hệ gì với trần gian mới có thể tự do đi lại, dù sao đi nữa âm dương cũng là hai thế giới khác nhau, vậy nên mới cần một đám cưới ma" Anh tôi suy đoán.
Ttôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, trước khi tôi sinh ra trong nhà đã có rất nhiều người chết, có lẽ là do Quỷ vương nào báo thù, cụ cố cứ tưởng là phải cống tế phẩm cho Quỷ vương, nên mới để tôi ở trong mộ của Quỷ vương.
Sau đó không phải Quỷ vương xuất hiện, mà là Phong Ly Ngân, chiếc nhẫn mà anh ấy để lại ám thị tôi được chỉ định, đồng thời ăn thề bằng máu với tôi.
Sao tôi lại lờ mờ cảm thấy, Phong Ly Ngân đã “nẫng tay trên" để hoàn thành một số chuyện?
Tên Quỷ vương đó còn nói muốn móc bụng tôi ra, những thứ hắn không có được, thì Phong Ly Ngân cũng đừng hòng có được, như vậy thì, thứ bọn họ tranh giành... chính là linh thai này sao?
Tôi không hiểu những liên hệ rắc rối trong chuyện này, suy nghĩ quá nhiều, huyệt thái dương lại đau lên rần rần, hình như mọi sự bắt đầu đều là từ cái tầng ngầm trong nhà này.
Anh tôi cũng không nghĩ đến điều này, bây giờ hai chúng tôi liều lĩnh hơn rồi, không còn là đứa trẻ ngơ ngác nữa, vậy nên anh ấy khẽ nói: “Hay là, bây giờ chúng ta đi xuống đấy xem sao?"
Tôi có thể triệu hồi được quỷ sai, Phong Ly Ngân còn dạy tôi cách kêu được Hắc Bạch Vô Thường, cho dù gặp phải con ma nào cũng có khả năng phản kháng, vậy nên tôi gật đầu.
Lúc này trời mới vừa sáng, bọn tôi lén chạy đến phía sau nhà.
Bây giờ nhìn thấy vùng sườn núi nhỏ được gọi là “hậu viên" này, phía trên không có cái gì để che đậy lại, ngay cả cây cũng bị chặt đi, có một cánh cửa gỗ, phía trên đè một hòn bia đá.
Anh tôi dịch chuyển biển đá đó ra, mở cửa gỗ ra, một luồng khí nặng nề phả ra từ con đường tối um đó...
Anh ấy rất ít khi sợ hãi đến như vậy, nhìn thấy ma cũng đã quen rồi, nhưng nhìn thấy đầu bay lượn thì quá là đáng sợ.
Tôi cũng căng thẳng đến mức ngủ không ngon, ngày hôm sau xuống giường chân giẫm phải bụng của anh tôi, anh ấy kêu lên, trách tôi bất cẩn.
" Biết thỏa mãn đi! Em chỉ giẫm vào bụng anh, nếu như còn lùi về sau, anh thực sự không dựng lên được!" Tôi bực mình dụi mắt nói.
“Thanh Tiêu, hai ngày này em cứ nóng nảy vậy, nếu như trước đây anh còn nghĩ là bà dì đến, còn bây giờ bị sao vậy? Có phải em trách người chồng quỷ của em vứt em sang một bên, chạy đến thôn Hoàng Đạo không?" Anh tôi vô cùng sắn bén tìm nguyên nhân.
"..Anh, thôn Hoàng Đạo rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Phong Ly Ngân hình như rất để ý đến nơi này.
Tôi từng nói đùa muốn đến thôn Hoàng Đạo giúp giữ pháp trận, mặt anh ấy lập tức trở nên âm u lạnh giá, không khí đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Anh tôi lắc đầu nói: “Không tận mắt nhìn thấy thì không tưởng tượng được địa ngục là thế nào... anh cũng chỉ mới đi tới đó một lần, chính là lần bố bị thương đó, còn tình hình cụ thể anh cũng không rõ..."
Anh ấy nói với tôi, thôn Hoàng Đạo đã biến mất trên bản đồ, chính quyền đã gạt đi thôn không người ở này.
Nghe nói bởi vì khi gặp nạn mất mùa vào thế kỷ trước, vùng thôn trang nhỏ bé nằm ở vùng hoang vu hẻo lánh này xảy ra một số chuyện. Khi đó đất nước còn nghèo nàn, còn phải thắt lưng buộc bụng để phát triển cho chiến lược đe dọa bằng vũ khí, gặp phải mất mùa, nhà nước muốn nghĩ mọi cách, nhưng cũng không thể để ý hết được đến tất cả mọi nơi, mọi ngóc ngách.
Người trong thôn Hoàng Đạo đã ăn hết những thứ có thể ăn, ngay cả chuột trong thôn cũng không còn một con nào, chỉ thiếu điều là chưa ăn đất quan âm thôi. Đúng lúc có đạo sĩ dẫn hai đồ đệ đi ngang qua, bởi vì trời mưa, trời mưa đi đường núi quá nguy hiểm, vậy nên muốn trú tại thôn một đêm.
Trưởng thôn cho bọn họ ở lại, nhưng sau đó đạo sĩ và hai đồ đệ đó lại mất tích, còn hai người dân sắp bị đói chết thì lại có canh có thịt ăn. Nghe đến đây, tôi không nhịn được sởn cả da gà, vị đạo sĩ và hai đồ đệ đó đã bị xem như đồ ăn rồi.
Anh tôi nói tiếp: "Sau đó, hầu như những người đi qua thôn đó đều biến mất, nhưng mà những thông tin của năm đó bị giấu diếm rất kỹ, vùng thôn trang nhỏ nằm nơi hẻo lánh đó xảy ra chuyện gì, bên ngoài không biết được."
Người trong thôn nếu như chết vì bệnh, vì đói, vì già thì đều sẽ trở thành lương thực, để tiếp tục sống, người ở đó mặc nhận thịt trong bát chính là “thịt lợn rừng".
Ba năm đói rét, có nửa số lượng người trong thôn còn sống sót, nhưng đến khi đói rét đi qua, dần dần khôi phục lại cuộc sống bình thường, người trong thôn lại bắt đầu cảm thấy bất thường.
Bắt đầu cảm thấy cơ thể của mình cứng đờ, động tác không không chế theo bản thân mình, sau đó răng cũng bị đen, hơn nữa rất thèm ăn thịt.
Khi đó làm gì có nhiều thịt mà ăn vậy, những người quá đói bắt đầu tự cắn mình, có người nghiệm trọng đến mức cắn hết cả ngón tay mình. Ngay cả đứa trẻ vừa mới sinh ra sau đợt đói rét, khi ra ngoài cũng thấy răng bị đen."
Trưởng thôn sợ hãi, báo cáo với cấp trên, nhưng lại giấu diếm sự thật, chỉ nói người trong thôn mắc phải bệnh kỳ lạ, còn bị di truyền.
Nói như vậy làm cho cấp trên chú ý đến, phái đội ngũ bác sĩ tới kiểm tra, kiểm tra không phát hiện được nguyên nhân, sau đó một nữ bác sĩ bị mất tích, khi tìm thấy, thịt ở trước ngực và bụng đều không thấy nữa, không giấu diếm được chuyện này, càng ngày càng lan truyền ra ngoài.
Nhưng năm đó không dám nhắc đến yêu ma quỷ quái, cấp trên âm thầm mời một vài hoà thượng và đạo sĩ đến xem, trong đó có người nhà họ Thẩm.
Khi đó một vị hòa thượng đức cao vọng trọng quan sát tình hình, chỉ nói một câu: “Tu la trường không thể ở được, tất cả mọi người đi hết, nếu như còn tiếp tục ở sẽ gặp phải đại họa."
Năm đó hộ tịch còn nghiêm ngặt, lại có đất được chia, không thể nào di chuyển cả thôn được, cuối cùng chính phủ quyết định đánh dấu nơi này là thôn bệnh phong, làm cho những người muốn lại gần đó ngần ngại. Người dân trong thôn cũng bị giam giữ ở đây, không cho ai ra ngoài, chính phủ sẽ cung cấp lương thực.
Nhưng cho dù như vậy, người ở đây cũng không thể kìm nén khao khát được ăn thịt, ban đầu thì ăn người chết, nhà nào có người chết, sau khi làm lễ truy điệu không phải chôn xuống đất, mà có nhiều cái miệng màu đen đang đợi để húp canh thịt, ăn thịt người.
Sau này người ở đây càng ngày càng ít, họ hàng gần kế nghĩa vợ chồng, bệnh kỳ lạ hoành hành... cuối cùng số người còn lại là những người được sinh ra sau thời kỳ mất mùa, cũng bởi vì sợ hãi mà không dám ăn thịt người, nhà nước cho bọn họ di chuyển ra ngoài, đồng thời lấy đất xây dựng một vùng thôn mới.
Hơn chín mươi năm sau thổ hào bắt đầu xuất hiện, có người muốn trở về vùng thôn cũ đó lấy ít đồ cổ để bán, nhưng mà người đi tới đó không thấy một ai trở về.
Người nhà họ Thẩm sau khi nghe được tin này lại đến đó xem, phát hiện nơi đó đã trở thành nơi âm dương hỗn loạn, pháp trận lệ khí xung thiên, sương mù đen tràn lan trong thôn, giống như lối ra vào đến địa ngục, còn có ác ma bám lên cơ thể người sống tạo thành vụ án giết người.
Vậy nên nhà họ Thẩm liên hệ với vị hòa thượng năm đó, liên thủ làm pháp trận phong ấn thôn này, nhưng mà mấy năm nay Phật pháp hơi yếu, sau khi đại hòa thượng tọa hóa (*), không còn ai kế thừa nữa, nhà họ Thẩm chỉ có thể tìm người khác tiếp tục duy trì.
Âm phủ cũng phát hiện được chuyện này, nhưng bọn họ cũng thuộc âm, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của thế gia trong ngành để hoàn thành pháp trận phong ấn tà.
"Phong Ly Ngân chính là hóa thân của Đế Quân, hắn cần phải có liên hệ gì với trần gian mới có thể tự do đi lại, dù sao đi nữa âm dương cũng là hai thế giới khác nhau, vậy nên mới cần một đám cưới ma" Anh tôi suy đoán.
Ttôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, trước khi tôi sinh ra trong nhà đã có rất nhiều người chết, có lẽ là do Quỷ vương nào báo thù, cụ cố cứ tưởng là phải cống tế phẩm cho Quỷ vương, nên mới để tôi ở trong mộ của Quỷ vương.
Sau đó không phải Quỷ vương xuất hiện, mà là Phong Ly Ngân, chiếc nhẫn mà anh ấy để lại ám thị tôi được chỉ định, đồng thời ăn thề bằng máu với tôi.
Sao tôi lại lờ mờ cảm thấy, Phong Ly Ngân đã “nẫng tay trên" để hoàn thành một số chuyện?
Tên Quỷ vương đó còn nói muốn móc bụng tôi ra, những thứ hắn không có được, thì Phong Ly Ngân cũng đừng hòng có được, như vậy thì, thứ bọn họ tranh giành... chính là linh thai này sao?
Tôi không hiểu những liên hệ rắc rối trong chuyện này, suy nghĩ quá nhiều, huyệt thái dương lại đau lên rần rần, hình như mọi sự bắt đầu đều là từ cái tầng ngầm trong nhà này.
Anh tôi cũng không nghĩ đến điều này, bây giờ hai chúng tôi liều lĩnh hơn rồi, không còn là đứa trẻ ngơ ngác nữa, vậy nên anh ấy khẽ nói: “Hay là, bây giờ chúng ta đi xuống đấy xem sao?"
Tôi có thể triệu hồi được quỷ sai, Phong Ly Ngân còn dạy tôi cách kêu được Hắc Bạch Vô Thường, cho dù gặp phải con ma nào cũng có khả năng phản kháng, vậy nên tôi gật đầu.
Lúc này trời mới vừa sáng, bọn tôi lén chạy đến phía sau nhà.
Bây giờ nhìn thấy vùng sườn núi nhỏ được gọi là “hậu viên" này, phía trên không có cái gì để che đậy lại, ngay cả cây cũng bị chặt đi, có một cánh cửa gỗ, phía trên đè một hòn bia đá.
Anh tôi dịch chuyển biển đá đó ra, mở cửa gỗ ra, một luồng khí nặng nề phả ra từ con đường tối um đó...
Tác giả :
Kiến Tự Như Diện