Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 42: Quan tài màu đen trấn quỷ (1)
Làm công trình đào được đồ ở dưới lòng đất đã không còn là chuyện mới mẻ gì, bố tôi cũng đã từng lấy được một số món đồ đào từ dưới đất.
Nhưng mà kỳ thứ hai của dự án này lại đào ra được một chiếc quan tài màu đen.
Khi đầu thì báo cáo lên bộ phận có liên quan ở địa phương, đợi có người đến nhận lại, kết quả rất lâu sau cũng không ai đến, không thể bởi vì cái này mà bỏ lỡ tiến độ công trình được, vậy nên sau khi làm những hồ sơ hành chính có liên quan xong, họ chuẩn bị chuyển quan tài đó tới nghĩa trang chôn.
Nghĩa trang bây giờ chỉ nhận hũ tro cốt, những người phụ trách công trình có liên quan liền nói mở quan tài ra rồi lấy xương cốt trong đó đem đi thiêu, cũng mua một ít tiền giấy để cúng.
Khi mở quan tài ra lại thấy đó chỉ là một quan tài rỗng! Thế mà lại làm tiêu tốn thời gian sức lực lâu như vậy, thế nên họ đã vứt nó đi, tiếp tục khởi công.
Không lâu sau thì cái nơi phát hiện quan tài lại đào được một cái hang động lớn...
"Người của bộ phận công trình nói, trong hang động có rất nhiều dụng cụ tra tấn cổ đại." Hầu Thiếu Văn vò đầu bứt tai: “Đào ra mấy thứ đồ này là vô cùng đen đủi, nếu như để đồn ra ngoài, dự án này của tôi sẽ không bán được giá tốt nữa, tôi nói với người phụ trách công trình cứ lấp nó lại trước đi, đợi tôi tìm pháp sư xem thế nào, kết quả tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện rồi."
Nghe đến đây, trong lòng tôi có chút sợ hãi.
Phong Ly Ngân từng nói, tôi không có thiên phú để học đạo thuật đạo pháp, hơn nữa đã qua tuổi để học cái đó, học xem phong thủy là được rồi.
Anh tôi mặc dù học đạo thuật, những chỉ mới học kiểu nửa vời, tôi thấy anh ấy cứ chơi game cả ngày rồi làm gian thương, chưa từng thấy anh ấy chuyên tâm học đạo thuật.
Những nơi tà môn thế này cần phải có người chuyên nghiệp đến xử lý, tôi với anh trai hợp lực lại... không biết có được không.
"Thế này đi, Hầu thiếu gia, tôi gọi anh tôi đến xem, nếu như có đồ âm, anh tôi cũng biết giải quyết hơn."
"Được, nếu như hai người xử lý được chuyện này, tôi sẽ trả công một triệu." Hắn cười cay đẳng: “Đừng chế ít, bây giờ tôi thực sự không còn tiền nữa rồi."
Hừm, thiếu gia nhà giàu cũng có lúc đau đầu vì tiền sao.
Tôi về nhà nói với anh tôi chuyện này, anh tôi tặc lưỡi nói: “Loại như vậy anh không dám nhận đâu, dụng cụ tra tấn à, cho dù xử lý được thì bán cho ai đây? Không ai mua cả..."
"Hầu thiếu nói có tiền phí một triệu."
"...Vậy thì tới xem thế nào." Anh tôi lập tức đổi chủ đề: “Anh phát hiện nghiệp chướng nhà họ Hầu rất nặng, chắc chắn làm rất nhiều chuyện không có tính người."
Buổi tối khi Phong Ly Ngân nằm cạnh tôi, tôi nói với hắn ngày mai tôi đi với anh tôi làm chút chuyện, hắn không hỏi gì nhiều.
Tôi muốn hỏi hắn Thẩm Thanh Nhụy là người như thế nào, nhưng nghĩ rằng lúc này hắn sẽ không trả lời, không chừng sẽ còn tức giận với tôi.
Nhà họ Thẩm dưới sự gợi ý của hắn đã tổ chức pháp trận phong tà, chứng minh là hắn rất thân thiết với nhà họ Thẩm, nếu không sẽ không giao chuyện quan trọng như vậy cho nhà họ Thẩm.
Ngày hôm sau tôi đã thu dọn xong xuôi, khi đeo lên chiếc túi nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài, Phong Ly Ngân đột nhiên giữ tôi lại trong phòng.
"Sao... sao vậy?" Tôi cẩn thận phân tích ánh mắt đó.
Hắn nheo mắt lại, nói một câu không đầu không đuôi: “...Tối qua vẫn chưa làm."
“Làm cái gì?" Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hắn nhíu mày, ngón tay ấn xuống huyệt đạo trên vai tôi, vai đau điếng, tôi ngã xuống giường.
Đến khi hắn cởi áo phông và đồ lót ra, tôi mới hiểu ra hắn muốn làm gì, con người này, có cần phải cố chấp như vậy không?
Hắn vẫn vừa cắn mút, vừa vẽ lên đó những đường ngoằn ngoèo.
Anh tôi đã khởi động xe một lúc lâu, nhìn thấy tôi đỏ bừng mặt ngồi trên ghế phụ xe, bất lực nói: “Không phải chứ? Cậu ta mới ngủ dậy còn đòi ăn nữa sao?"
Đòi ăn cái quỷ!
Dự án địa sản của Hầu Thiếu Văn ở một khu thành phố mới, hắn không dám tự mình dẫn chúng tôi đi, nên để người phụ trách công trình là lão Lưu dẫn chúng tôi đến xem hang động đó.
Lão Lưu nói, đêm lấp cái động, có một công nhân lớn tuổi khi đang nấu cơm, chuẩn bị rang chút đậu phộng để nhắm rượu, kết quả đột nhiên huyết áp tăng cao, đầu đau vô cùng, cả đầu nhúng vào nồi dầu ăn đang nóng, cả da đầu và mặt đều hỏng bét, xe cấp cứu đến thì đã chết rồi.
Ngày hôm sau, trên công trường một cậu thanh niên trẻ tuổi bị ngã, sắt thép ở dưới đất đâm vào mắt của cậu ấy, lòi cả xương ra, chưa vùng vẫy gì đã chết luôn rồi.
Tôi lấy la bàn ra, cái kim nhỏ xíu rung rung chỉ về phía cái động đó, đi đến gần đó đã có thể cảm nhận được chút khí lạnh từ bên trong phả ra.
"Chuyện sau còn rùng rợn hơn nữa, có vợ của một công nhân nấu cơm cho chúng tôi, mấy ngày nay cậu ấy đều nhìn thấy đến nửa đêm thì vợ ngồi dậy, dùng một cây định vừa dài vừa thổ tự đâm vào ngực của mình, trong đó có một cây đinh đã đâm xuyên qua một bên ngực, cậu ấy sợ khiếp vía, bây giờ vẫn đang trói vợ lại."
Tôi và anh nhìn nhau, trong lòng nghĩ thứ gì đang tác oai tác quái vậy? Cũng lắm trò thật đấy.
"Chúng tôi nghi ngờ... linh hồn trên những dụng cụ tra tấn đó ám lên người..." Lão Lưu không dám đến gần cái hang động đó, cách xa mười mét ông ta đã dừng lại: “Hai người nhìn xem, chính là chỗ đó... dám xuống dưới xem không?"
“Có gì mà không dám chứ, nhìn vật âm thôi có gì mà phải sợ hãi như vậy chứ?" Anh tôi lấy ra hai tấm bùa chú, sau đó kéo tấm gỗ ra.
Tôi lập tức cảm nhận được một luồng âm khí phả đến, nơi này chắc chắn có “bay bay" nguy hiểm.
Có điều thủ đoạn hại người của cái "bay bay" này cũng nhiều thật đấy, còn không trùng lặp, chắc chắn là lệ quỷ có đầu óc.
Kim la bàn luôn chỉ về phía cửa hang động, đầu kim hơi rung lên, con lệ quỷ đó có lẽ đang ẩn nấp dưới đất.
Anh tôi cắn tấm bùa đồng hộ thân trong miệng, cúi người đi xuống cầu thang, tôi đi theo sát anh ấy.
Phía dưới là một căn phòng hình vuông, có hai bức tượng ma quỷ trừng mắt, các loại dụng cụ treo rải rác trên tường, còn có một miếng đá to toàn vết màu đen.
Lúc này đang là ban ngày, lão Lưu thấy chúng tôi đã đi xuống rồi nên cũng lo sợ đi theo, thò đầu vào trong cửa động hỏi: “Không sao chứ?"
Tôi và anh không trả lời, tôi quay đầu ra hiệu đi đi với ông ta, khoảnh khắc đó tay tôi như đụng vào thứ gì đó, nó lướt nhanh qua người tôi.
Tôi kinh hãi, lùi hai bước chạm vào lưng anh tôi, anh tôi nhìn tôi, thuận theo ánh mắt tôi mở cái hộp đó ra.
Có hai món đồ đen xì bị treo lên bằng móc sắt, nhìn như giấy báo nát vậy.
Anh tôi đeo găng tay vào sờ, nhe răng trợn mắt bày ra vẻ ghê tởm: “Da người."
La bàn trong tay đột nhiên quay ngược lại, mũi tên đó quay nửa vòng, chỉ về phía lối ra vào sau người tôi, sau đó lại quay về chỗ cũ.
Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức trong lòng lặng lẽ kêu Bảo Cao, tiểu quỷ sai mặc áo bào vù vù hai tiếng xuất hiện.
“Á!" Tiểu quỷ ngổ ngố đó nhìn thấy hai bức tượng ma mặt xanh hở răng đó cũng giật bắn mình.
"..Cậu không phải quỷ sai à, sao còn sợ mấy cái này?" Tôi thấy có chút buồn cười.
"Không, không phải... nơi này sao lại giống với nhà lao của chúng tôi đến vậy... tôi còn tưởng mình đến nhầm nơi rồi đó... Hừm, nơi này
không có hồn ma, tiểu nương nương kêu chúng tôi đến làm gì vậy?"
Cái gì? Không có hồn ma? La bàn của tôi rõ ràng..
Nhưng mà kỳ thứ hai của dự án này lại đào ra được một chiếc quan tài màu đen.
Khi đầu thì báo cáo lên bộ phận có liên quan ở địa phương, đợi có người đến nhận lại, kết quả rất lâu sau cũng không ai đến, không thể bởi vì cái này mà bỏ lỡ tiến độ công trình được, vậy nên sau khi làm những hồ sơ hành chính có liên quan xong, họ chuẩn bị chuyển quan tài đó tới nghĩa trang chôn.
Nghĩa trang bây giờ chỉ nhận hũ tro cốt, những người phụ trách công trình có liên quan liền nói mở quan tài ra rồi lấy xương cốt trong đó đem đi thiêu, cũng mua một ít tiền giấy để cúng.
Khi mở quan tài ra lại thấy đó chỉ là một quan tài rỗng! Thế mà lại làm tiêu tốn thời gian sức lực lâu như vậy, thế nên họ đã vứt nó đi, tiếp tục khởi công.
Không lâu sau thì cái nơi phát hiện quan tài lại đào được một cái hang động lớn...
"Người của bộ phận công trình nói, trong hang động có rất nhiều dụng cụ tra tấn cổ đại." Hầu Thiếu Văn vò đầu bứt tai: “Đào ra mấy thứ đồ này là vô cùng đen đủi, nếu như để đồn ra ngoài, dự án này của tôi sẽ không bán được giá tốt nữa, tôi nói với người phụ trách công trình cứ lấp nó lại trước đi, đợi tôi tìm pháp sư xem thế nào, kết quả tối ngày hôm đó đã xảy ra chuyện rồi."
Nghe đến đây, trong lòng tôi có chút sợ hãi.
Phong Ly Ngân từng nói, tôi không có thiên phú để học đạo thuật đạo pháp, hơn nữa đã qua tuổi để học cái đó, học xem phong thủy là được rồi.
Anh tôi mặc dù học đạo thuật, những chỉ mới học kiểu nửa vời, tôi thấy anh ấy cứ chơi game cả ngày rồi làm gian thương, chưa từng thấy anh ấy chuyên tâm học đạo thuật.
Những nơi tà môn thế này cần phải có người chuyên nghiệp đến xử lý, tôi với anh trai hợp lực lại... không biết có được không.
"Thế này đi, Hầu thiếu gia, tôi gọi anh tôi đến xem, nếu như có đồ âm, anh tôi cũng biết giải quyết hơn."
"Được, nếu như hai người xử lý được chuyện này, tôi sẽ trả công một triệu." Hắn cười cay đẳng: “Đừng chế ít, bây giờ tôi thực sự không còn tiền nữa rồi."
Hừm, thiếu gia nhà giàu cũng có lúc đau đầu vì tiền sao.
Tôi về nhà nói với anh tôi chuyện này, anh tôi tặc lưỡi nói: “Loại như vậy anh không dám nhận đâu, dụng cụ tra tấn à, cho dù xử lý được thì bán cho ai đây? Không ai mua cả..."
"Hầu thiếu nói có tiền phí một triệu."
"...Vậy thì tới xem thế nào." Anh tôi lập tức đổi chủ đề: “Anh phát hiện nghiệp chướng nhà họ Hầu rất nặng, chắc chắn làm rất nhiều chuyện không có tính người."
Buổi tối khi Phong Ly Ngân nằm cạnh tôi, tôi nói với hắn ngày mai tôi đi với anh tôi làm chút chuyện, hắn không hỏi gì nhiều.
Tôi muốn hỏi hắn Thẩm Thanh Nhụy là người như thế nào, nhưng nghĩ rằng lúc này hắn sẽ không trả lời, không chừng sẽ còn tức giận với tôi.
Nhà họ Thẩm dưới sự gợi ý của hắn đã tổ chức pháp trận phong tà, chứng minh là hắn rất thân thiết với nhà họ Thẩm, nếu không sẽ không giao chuyện quan trọng như vậy cho nhà họ Thẩm.
Ngày hôm sau tôi đã thu dọn xong xuôi, khi đeo lên chiếc túi nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài, Phong Ly Ngân đột nhiên giữ tôi lại trong phòng.
"Sao... sao vậy?" Tôi cẩn thận phân tích ánh mắt đó.
Hắn nheo mắt lại, nói một câu không đầu không đuôi: “...Tối qua vẫn chưa làm."
“Làm cái gì?" Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hắn nhíu mày, ngón tay ấn xuống huyệt đạo trên vai tôi, vai đau điếng, tôi ngã xuống giường.
Đến khi hắn cởi áo phông và đồ lót ra, tôi mới hiểu ra hắn muốn làm gì, con người này, có cần phải cố chấp như vậy không?
Hắn vẫn vừa cắn mút, vừa vẽ lên đó những đường ngoằn ngoèo.
Anh tôi đã khởi động xe một lúc lâu, nhìn thấy tôi đỏ bừng mặt ngồi trên ghế phụ xe, bất lực nói: “Không phải chứ? Cậu ta mới ngủ dậy còn đòi ăn nữa sao?"
Đòi ăn cái quỷ!
Dự án địa sản của Hầu Thiếu Văn ở một khu thành phố mới, hắn không dám tự mình dẫn chúng tôi đi, nên để người phụ trách công trình là lão Lưu dẫn chúng tôi đến xem hang động đó.
Lão Lưu nói, đêm lấp cái động, có một công nhân lớn tuổi khi đang nấu cơm, chuẩn bị rang chút đậu phộng để nhắm rượu, kết quả đột nhiên huyết áp tăng cao, đầu đau vô cùng, cả đầu nhúng vào nồi dầu ăn đang nóng, cả da đầu và mặt đều hỏng bét, xe cấp cứu đến thì đã chết rồi.
Ngày hôm sau, trên công trường một cậu thanh niên trẻ tuổi bị ngã, sắt thép ở dưới đất đâm vào mắt của cậu ấy, lòi cả xương ra, chưa vùng vẫy gì đã chết luôn rồi.
Tôi lấy la bàn ra, cái kim nhỏ xíu rung rung chỉ về phía cái động đó, đi đến gần đó đã có thể cảm nhận được chút khí lạnh từ bên trong phả ra.
"Chuyện sau còn rùng rợn hơn nữa, có vợ của một công nhân nấu cơm cho chúng tôi, mấy ngày nay cậu ấy đều nhìn thấy đến nửa đêm thì vợ ngồi dậy, dùng một cây định vừa dài vừa thổ tự đâm vào ngực của mình, trong đó có một cây đinh đã đâm xuyên qua một bên ngực, cậu ấy sợ khiếp vía, bây giờ vẫn đang trói vợ lại."
Tôi và anh nhìn nhau, trong lòng nghĩ thứ gì đang tác oai tác quái vậy? Cũng lắm trò thật đấy.
"Chúng tôi nghi ngờ... linh hồn trên những dụng cụ tra tấn đó ám lên người..." Lão Lưu không dám đến gần cái hang động đó, cách xa mười mét ông ta đã dừng lại: “Hai người nhìn xem, chính là chỗ đó... dám xuống dưới xem không?"
“Có gì mà không dám chứ, nhìn vật âm thôi có gì mà phải sợ hãi như vậy chứ?" Anh tôi lấy ra hai tấm bùa chú, sau đó kéo tấm gỗ ra.
Tôi lập tức cảm nhận được một luồng âm khí phả đến, nơi này chắc chắn có “bay bay" nguy hiểm.
Có điều thủ đoạn hại người của cái "bay bay" này cũng nhiều thật đấy, còn không trùng lặp, chắc chắn là lệ quỷ có đầu óc.
Kim la bàn luôn chỉ về phía cửa hang động, đầu kim hơi rung lên, con lệ quỷ đó có lẽ đang ẩn nấp dưới đất.
Anh tôi cắn tấm bùa đồng hộ thân trong miệng, cúi người đi xuống cầu thang, tôi đi theo sát anh ấy.
Phía dưới là một căn phòng hình vuông, có hai bức tượng ma quỷ trừng mắt, các loại dụng cụ treo rải rác trên tường, còn có một miếng đá to toàn vết màu đen.
Lúc này đang là ban ngày, lão Lưu thấy chúng tôi đã đi xuống rồi nên cũng lo sợ đi theo, thò đầu vào trong cửa động hỏi: “Không sao chứ?"
Tôi và anh không trả lời, tôi quay đầu ra hiệu đi đi với ông ta, khoảnh khắc đó tay tôi như đụng vào thứ gì đó, nó lướt nhanh qua người tôi.
Tôi kinh hãi, lùi hai bước chạm vào lưng anh tôi, anh tôi nhìn tôi, thuận theo ánh mắt tôi mở cái hộp đó ra.
Có hai món đồ đen xì bị treo lên bằng móc sắt, nhìn như giấy báo nát vậy.
Anh tôi đeo găng tay vào sờ, nhe răng trợn mắt bày ra vẻ ghê tởm: “Da người."
La bàn trong tay đột nhiên quay ngược lại, mũi tên đó quay nửa vòng, chỉ về phía lối ra vào sau người tôi, sau đó lại quay về chỗ cũ.
Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức trong lòng lặng lẽ kêu Bảo Cao, tiểu quỷ sai mặc áo bào vù vù hai tiếng xuất hiện.
“Á!" Tiểu quỷ ngổ ngố đó nhìn thấy hai bức tượng ma mặt xanh hở răng đó cũng giật bắn mình.
"..Cậu không phải quỷ sai à, sao còn sợ mấy cái này?" Tôi thấy có chút buồn cười.
"Không, không phải... nơi này sao lại giống với nhà lao của chúng tôi đến vậy... tôi còn tưởng mình đến nhầm nơi rồi đó... Hừm, nơi này
không có hồn ma, tiểu nương nương kêu chúng tôi đến làm gì vậy?"
Cái gì? Không có hồn ma? La bàn của tôi rõ ràng..
Tác giả :
Kiến Tự Như Diện