Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 3: Người lạ chớ đến gần (1)
Bố tôi ngẩn người, lập tức khẩn trương hội: "Con nói ai?"
Côn có thể là ai?
Chiếc nhân huyết ngọc trên cổ tôi hai ngày nay trở nên sáng ngời ấm áp, tựa như đã hấp thu đủ dinh dưỡng nên biến thành vật sống".
Thanh Tiêu, con nói chuyện với hắn xem hỏi phần rốt cuộc muốn cái gi"
Muốn cái gì?
Tôi cảm thấy hắn muốn tôi chết đi.
Đêm ngày thứ ba, tôi thật sự chịu không nối loại tra tấn này nữa, cần răng đầy vai hắn ra, run rấy nói: "Chúng ta có thể nói chuyện được không?"
"Nói?" Hán cười nhạt một tiếng: "Ngươi muốn nói gì với ta?"
Ngay cả khi nói chuyện thì động tác của hắn cũng không dừng lại, câu nói của tôi bị những đợt va chạm của hãn làm cho dut doan.
"Anh, anh rốt cuộc muốn gì A Tôi cố lấy dũng khí nỏi rằng: "Nhà chúng tôi có phải là, có phải là. đã đắc tội với anh không? Hoặc là anh có tâm nguyện gì chưa làm xong không?"
Hân cười khê một tiếng, tạm thời dừng lại để tôi thở một hơi.
"Đám cưới ma là chuyện của hai người cõi âm với nhau. Chúng ta Không thích hợp. Tội ám chỉ việc mình vẫn là người sống "Anh nên tìm một đối tượng thích hợp hơn."
Tim một nữ quỷ đi, đừng quấn lấy tôi nữa.
"Người chết là thích hợp ngay thôi" Hân khế cười buông một câu lạnh lùng.
Ông cổ tôi nói, những người gặp phải chuyện giống tôi đều
có kết cục là tử vong, có thể là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, cũng có thể là tự sát.
Thật sự chỉ có cái chết mới hoàn thành một đám cưới ma, mới có thể làm chuyện này chấm dứt sao?
"Tôi" Nước mắt tôi lãn xuống.
Hân cười, nói: "Rất oan ức đùng không? Người không làm gì sai mà lại trở thành người trả nợ
Hân đưa tay siết cảm tôi, ngôn tay lanh căm.
Ai bảo ngươi sinh ra là con gái nhà họ Quan" Đột nhiên giọng hắn trở nên lạnh lùng, không có chút đồng cảm nào, ngược lại có phần trào phúng
Ngoài khóc, tôi còn biết làm gì nữa đây.
Bố báo tôi nói chuyện với hắn, nhưng như thế này thì sao mà nói được?
Tội của tôi là được sinh ra, tôi không thể thay đổi được gì.
"Đừng khóc!" Hắn mất kiên nhẫn gầm nhẹ: "Nếu ta muốn người chết thì hai năm trước ngươi đã chết rồi, biết điều chút
Nói vậy là có ý gì? Từ màn "bạch hỉ sự hoang đường đêm hôm đó đến những cơn ác mộng vô tận tra tấn tôi hàng đêm đều là do hắn ban tặng, chẳng lẽ tôi phải cảm ơn hân đã "ban än" hay sao?
"Vây rốt cuộc là anh muốn thế nào?" Tôi không nhịn được mà
đánh lên vai hắn, nhưng mà với sức lực yếu ớt như vậy thì chi như đang gãi ngứa.
Tôi đã không còn sức để phản kháng
"Chỉ cần chết là có thể chấm dứt đúng không?" Tôi quát: "Tôi tự sát là được rõi chứ gì, anh có thể buông tha cho tôi được chura!"
Tôi quơ tay rút cáy kéo dưới gối ra, nghe nói đặt kéo dưới gối là có thể trừ tả, thế nhưng với anh thì điều đó hoàn toàn võ dung
Việc tôi dùng kéo muốn tự đâm mình khiến hãn tức giận, hãn bấm vào khuỷu tay làm cho cơ tay tôi të đi, cây kéo rơi xuống dưới giường.
"Ngươi dám tự làm minh bị thương thứ xem!" Sự giận dữ của hân giống như một lưỡi dao băng cát vào da thịt tôi.
"Quan Thanh Tiêu, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám bị thương, hoặc muốn chết, ngươi thử xem, ta sẽ làm cho nhà họ Quan các người muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Hån bóp cổ tôi, sức không mạnh không nhẹ nhưng cũng đủ làm tôi có cảm giác không thể hít thở.
"Không phải đám cưới ma là muốn người còn lại mau chết sao? Anh... đừng tra tấn tôi nữa Tôi thứ cầu xin hãn.
"Tra tấn?" Hẫn cười gần: "Ngươi cảm thấy đây là tra tấn? Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, ngươi là thế tử của ta, đến chết cũng không thể thay đổi, có bị tra tấn cũng phải nhịn! Sau bảy ngày, cho dù người có van xin ta, ta cũng không muốn động vào người. Cái thân thế cứng đỡ của nhà ngươi thật là làm cho ta mất hứng!"
Bảy ngày?
Vậy là còn bốn ngày.
Hãn tức giận siết chất thất lưng của tôi, biến cơn tức giận thành hành động.
Tôi tuyết vọng nâm liệt trên giường, tôi rồi sẽ chết phải không?
Ý thức thoát ra khỏi thân thế, tôi cảm thấy bản thân đang trôi nối trong cơn sóng ham muốn hỗn loạn.
Giống như đang đần chết đuổi.
Thận yếu là cảm giác thế nào?
Lúc bước xuống giường tôi nghiêm túc nghĩ xem có nên uống thuốc bổ thận không, nếu không tôi cũng không chịu nổi đến ngày thứ bảy.
Toàn bộ phần eo đều đau mỏi không chịu nổi, mấy cái cảm giác như vừa đau vừa mỏi vừa tẽ thật là muốn lấy mạng của tôi, hơn nữa bụng như đang bị thiêu đốt, mỗi khớp xương trong cơ thể đều đang lên tiếng phản đối.
Mấy ngày nay hắn để lại không it thứ đó trong người tôi, tôi. có nên uống thuốc để phòng ngừa không nhi? Suy nghĩ lung tung, tôi xem thoáng qua giờ giấc trên di động, rửa mặt qua loa rồi ra ngoài.
Năm nay tôi vừa lên đại học, hôm nay là ngày khai giảng, nếu ngày đầu tiên mà đi trẻ thi phụ trách lớp sẽ nhân cơ hội làm khó tôi.
Giáo viên của lớp bọn tôi là nghiên cứu sinh tại chức, hình như là châu chất gì đó của lãnh đạo trường, nghiên cứu sinh tại chức đảm nhiệm phụ trách lớp cho sinh viên chưa tốt nghiệp là chuyện thường thấy
Từ sau khi tôi tham gia biểu diễn catwalk trong bữa tiệc đó A sinh viên mới, hân lúc nào cũng tim cơ hội quấy rầy tôi, không có việc gi cũng kêu tôi tới phòng giáo viên, hỏi tôi có hứng thủ đảm nhiệm chức vụ gì trong lớp hay không.
Tôi vẫn luôn cẩn thận giữ khoảng cách với hắn ta, nhưng hôm nay tôi thật sự chạy không nổi, vội vàng chạy vào lớp học nhưng vẫn đến trẻ.
Phụ trách lớp cười cười, nói với cả lớp: "Tôi là một người tiến bộ, đi trẻ về sớm trốn học cúp tiết, đều đến đây làm cu li cho tôi. Quan Thanh Tiêu, chút nữa đến phòng làm việc của tôi chờ."
Các bạn trong lớp thở dài than ngắn một hồi, tôi cúi đầu ngồi cạnh Tô Mộng.
Tô Mộng trừng phụ trách lớp một cái, nhỏ giọng nói: Tên điên, chút tâm tư của hần ai mà không nhìn ra! Ai bảo cậu ngực lớn mông cong eo nhỏ, đáng đời! Cậu cẩn thận một chút đi."
Buổi họp sắp kết thúc, Tô Mộng định theo tôi đến văn phòng, nhưng giữa đường bị người của hội học sinh gọi đi, kết quả tôi vẫn phải đi một mình.
Trong văn phòng không ngờ chỉ có mình hắn, không có giáo viên nào quay về cả, hắn kết thúc buổi học sớm như vậy chẳng lẽ đều là âm mưu sắp đặt sẵn?
Hån báo tôi ngồi xuống trước máy tính xử lý báng biểu thông tin của sinh viên, sau đó thỉnh thoảng khom người tới gần tôi.
Tôi cũng không phải thiếu nữ ngây thơ, hai năm trước tên người cõi âm kia đã dạy tôi thế nào là quan hệ nam nữ rồi.
Tôi đứng lên nói: "Xem ra thầy không muốn để em tập trung làm việc, em đi trước đây, thầy tim bạn khác đến làm đi."
Hån đột nhiên kéo tay tôi, cười xấu xa nói: "Quan Thanh Tiêu, thầy đã theo dõi em lâu rồi, còn tưởng rằng em là một cô gái thuần khiết, nhìn đi, dầu vết đầy trên người em kia, tối qua coi bộ kịch liệt lắm nhỉ?"
Hân nắm tay tối kéo mạnh, làm cho áo thun của tôi bị kẻo tuột khỏi vai.
Xương quai xanh, ngực, thậm chí mép ngực trên đều là những dấu vết xanh tím.
Đây không phải dấu hôn, đây là những vết bầm do tên kia bóp quá mạnh để lại.
Nhìn lại em đi! Ngực lớn mông cong, mẹ nó chính là một đứa đâm đãng! Kịch liệt quả ha!" Hơi thở của hắn dồn dập, sau đó xán đến gần...
Côn có thể là ai?
Chiếc nhân huyết ngọc trên cổ tôi hai ngày nay trở nên sáng ngời ấm áp, tựa như đã hấp thu đủ dinh dưỡng nên biến thành vật sống".
Thanh Tiêu, con nói chuyện với hắn xem hỏi phần rốt cuộc muốn cái gi"
Muốn cái gì?
Tôi cảm thấy hắn muốn tôi chết đi.
Đêm ngày thứ ba, tôi thật sự chịu không nối loại tra tấn này nữa, cần răng đầy vai hắn ra, run rấy nói: "Chúng ta có thể nói chuyện được không?"
"Nói?" Hán cười nhạt một tiếng: "Ngươi muốn nói gì với ta?"
Ngay cả khi nói chuyện thì động tác của hắn cũng không dừng lại, câu nói của tôi bị những đợt va chạm của hãn làm cho dut doan.
"Anh, anh rốt cuộc muốn gì A Tôi cố lấy dũng khí nỏi rằng: "Nhà chúng tôi có phải là, có phải là. đã đắc tội với anh không? Hoặc là anh có tâm nguyện gì chưa làm xong không?"
Hân cười khê một tiếng, tạm thời dừng lại để tôi thở một hơi.
"Đám cưới ma là chuyện của hai người cõi âm với nhau. Chúng ta Không thích hợp. Tội ám chỉ việc mình vẫn là người sống "Anh nên tìm một đối tượng thích hợp hơn."
Tim một nữ quỷ đi, đừng quấn lấy tôi nữa.
"Người chết là thích hợp ngay thôi" Hân khế cười buông một câu lạnh lùng.
Ông cổ tôi nói, những người gặp phải chuyện giống tôi đều
có kết cục là tử vong, có thể là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, cũng có thể là tự sát.
Thật sự chỉ có cái chết mới hoàn thành một đám cưới ma, mới có thể làm chuyện này chấm dứt sao?
"Tôi" Nước mắt tôi lãn xuống.
Hân cười, nói: "Rất oan ức đùng không? Người không làm gì sai mà lại trở thành người trả nợ
Hân đưa tay siết cảm tôi, ngôn tay lanh căm.
Ai bảo ngươi sinh ra là con gái nhà họ Quan" Đột nhiên giọng hắn trở nên lạnh lùng, không có chút đồng cảm nào, ngược lại có phần trào phúng
Ngoài khóc, tôi còn biết làm gì nữa đây.
Bố báo tôi nói chuyện với hắn, nhưng như thế này thì sao mà nói được?
Tội của tôi là được sinh ra, tôi không thể thay đổi được gì.
"Đừng khóc!" Hắn mất kiên nhẫn gầm nhẹ: "Nếu ta muốn người chết thì hai năm trước ngươi đã chết rồi, biết điều chút
Nói vậy là có ý gì? Từ màn "bạch hỉ sự hoang đường đêm hôm đó đến những cơn ác mộng vô tận tra tấn tôi hàng đêm đều là do hắn ban tặng, chẳng lẽ tôi phải cảm ơn hân đã "ban än" hay sao?
"Vây rốt cuộc là anh muốn thế nào?" Tôi không nhịn được mà
đánh lên vai hắn, nhưng mà với sức lực yếu ớt như vậy thì chi như đang gãi ngứa.
Tôi đã không còn sức để phản kháng
"Chỉ cần chết là có thể chấm dứt đúng không?" Tôi quát: "Tôi tự sát là được rõi chứ gì, anh có thể buông tha cho tôi được chura!"
Tôi quơ tay rút cáy kéo dưới gối ra, nghe nói đặt kéo dưới gối là có thể trừ tả, thế nhưng với anh thì điều đó hoàn toàn võ dung
Việc tôi dùng kéo muốn tự đâm mình khiến hãn tức giận, hãn bấm vào khuỷu tay làm cho cơ tay tôi të đi, cây kéo rơi xuống dưới giường.
"Ngươi dám tự làm minh bị thương thứ xem!" Sự giận dữ của hân giống như một lưỡi dao băng cát vào da thịt tôi.
"Quan Thanh Tiêu, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám bị thương, hoặc muốn chết, ngươi thử xem, ta sẽ làm cho nhà họ Quan các người muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Hån bóp cổ tôi, sức không mạnh không nhẹ nhưng cũng đủ làm tôi có cảm giác không thể hít thở.
"Không phải đám cưới ma là muốn người còn lại mau chết sao? Anh... đừng tra tấn tôi nữa Tôi thứ cầu xin hãn.
"Tra tấn?" Hẫn cười gần: "Ngươi cảm thấy đây là tra tấn? Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, ngươi là thế tử của ta, đến chết cũng không thể thay đổi, có bị tra tấn cũng phải nhịn! Sau bảy ngày, cho dù người có van xin ta, ta cũng không muốn động vào người. Cái thân thế cứng đỡ của nhà ngươi thật là làm cho ta mất hứng!"
Bảy ngày?
Vậy là còn bốn ngày.
Hãn tức giận siết chất thất lưng của tôi, biến cơn tức giận thành hành động.
Tôi tuyết vọng nâm liệt trên giường, tôi rồi sẽ chết phải không?
Ý thức thoát ra khỏi thân thế, tôi cảm thấy bản thân đang trôi nối trong cơn sóng ham muốn hỗn loạn.
Giống như đang đần chết đuổi.
Thận yếu là cảm giác thế nào?
Lúc bước xuống giường tôi nghiêm túc nghĩ xem có nên uống thuốc bổ thận không, nếu không tôi cũng không chịu nổi đến ngày thứ bảy.
Toàn bộ phần eo đều đau mỏi không chịu nổi, mấy cái cảm giác như vừa đau vừa mỏi vừa tẽ thật là muốn lấy mạng của tôi, hơn nữa bụng như đang bị thiêu đốt, mỗi khớp xương trong cơ thể đều đang lên tiếng phản đối.
Mấy ngày nay hắn để lại không it thứ đó trong người tôi, tôi. có nên uống thuốc để phòng ngừa không nhi? Suy nghĩ lung tung, tôi xem thoáng qua giờ giấc trên di động, rửa mặt qua loa rồi ra ngoài.
Năm nay tôi vừa lên đại học, hôm nay là ngày khai giảng, nếu ngày đầu tiên mà đi trẻ thi phụ trách lớp sẽ nhân cơ hội làm khó tôi.
Giáo viên của lớp bọn tôi là nghiên cứu sinh tại chức, hình như là châu chất gì đó của lãnh đạo trường, nghiên cứu sinh tại chức đảm nhiệm phụ trách lớp cho sinh viên chưa tốt nghiệp là chuyện thường thấy
Từ sau khi tôi tham gia biểu diễn catwalk trong bữa tiệc đó A sinh viên mới, hân lúc nào cũng tim cơ hội quấy rầy tôi, không có việc gi cũng kêu tôi tới phòng giáo viên, hỏi tôi có hứng thủ đảm nhiệm chức vụ gì trong lớp hay không.
Tôi vẫn luôn cẩn thận giữ khoảng cách với hắn ta, nhưng hôm nay tôi thật sự chạy không nổi, vội vàng chạy vào lớp học nhưng vẫn đến trẻ.
Phụ trách lớp cười cười, nói với cả lớp: "Tôi là một người tiến bộ, đi trẻ về sớm trốn học cúp tiết, đều đến đây làm cu li cho tôi. Quan Thanh Tiêu, chút nữa đến phòng làm việc của tôi chờ."
Các bạn trong lớp thở dài than ngắn một hồi, tôi cúi đầu ngồi cạnh Tô Mộng.
Tô Mộng trừng phụ trách lớp một cái, nhỏ giọng nói: Tên điên, chút tâm tư của hần ai mà không nhìn ra! Ai bảo cậu ngực lớn mông cong eo nhỏ, đáng đời! Cậu cẩn thận một chút đi."
Buổi họp sắp kết thúc, Tô Mộng định theo tôi đến văn phòng, nhưng giữa đường bị người của hội học sinh gọi đi, kết quả tôi vẫn phải đi một mình.
Trong văn phòng không ngờ chỉ có mình hắn, không có giáo viên nào quay về cả, hắn kết thúc buổi học sớm như vậy chẳng lẽ đều là âm mưu sắp đặt sẵn?
Hån báo tôi ngồi xuống trước máy tính xử lý báng biểu thông tin của sinh viên, sau đó thỉnh thoảng khom người tới gần tôi.
Tôi cũng không phải thiếu nữ ngây thơ, hai năm trước tên người cõi âm kia đã dạy tôi thế nào là quan hệ nam nữ rồi.
Tôi đứng lên nói: "Xem ra thầy không muốn để em tập trung làm việc, em đi trước đây, thầy tim bạn khác đến làm đi."
Hån đột nhiên kéo tay tôi, cười xấu xa nói: "Quan Thanh Tiêu, thầy đã theo dõi em lâu rồi, còn tưởng rằng em là một cô gái thuần khiết, nhìn đi, dầu vết đầy trên người em kia, tối qua coi bộ kịch liệt lắm nhỉ?"
Hân nắm tay tối kéo mạnh, làm cho áo thun của tôi bị kẻo tuột khỏi vai.
Xương quai xanh, ngực, thậm chí mép ngực trên đều là những dấu vết xanh tím.
Đây không phải dấu hôn, đây là những vết bầm do tên kia bóp quá mạnh để lại.
Nhìn lại em đi! Ngực lớn mông cong, mẹ nó chính là một đứa đâm đãng! Kịch liệt quả ha!" Hơi thở của hắn dồn dập, sau đó xán đến gần...
Tác giả :
Kiến Tự Như Diện