Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 26: Tôi là Khôn Đạo?
“Tâm nguyện? Ông ta rõ ràng đã nói với tôi tuy không được sinh cùng lúc, nhưng nguyện chết cùng nhau... nhưng khi tôi vẫn đang ở trên giường bệnh, ông ta đã tằng tịu với cô nữ thư ký đó!" Ma nữ cười khẩy: “Ngày nào tôi cũng nhắc ông ta, đừng quên những lời mà ông nói, tôi vẫn đang đợi ông đấy."
“Ông ta không chỉ không tỉnh ngộ, còn dám mời pháp sư đến đuổi tôi đi! Hừ... Đáng tiếc con trai tôi ngu ngốc, mời một tà sư! Đám tà sư này thì hiểu cái quái gì chứ, chỉ biết dùng tà pháp hấp thu ánh sáng và bổ khí cho hắn!"
“Không biết tên pháp sư đó lấy cái tượng đồng Phật Hoan Hỉ luyện hồn đó ở đâu! Còn dẫn đến một ranh con, để linh hồn đó ám lên người con bé đó rồi quan hệ với ông ấy!"
Giọng nói của ma nữ đầy thê lương, bà ta giận dữ cào nền nhà ken két đến chói tai.
"Chính mắt tôi nhìn thấy, chính mắt tôi nhìn thấy! Con ả đó ngồi lên trên người ông ta, máu trinh chảy lên người ông ta... Tôi chỉ muốn lao tới cấu xé ông già để tiện và con đĩ đó ra trăm mảnh!"
Ma nữ điên cuồng cào cấu, thậm chí còn cấu cả cổ của mình, cổ của người đàn ông đó bị chính mình cào xước tróc da chảy máu.
"..Bình tĩnh lại, đây là con trai của bà." Tôi nhìn vào cái gáy máu thịt be bét đó mà thấy hơi buồn nôn.
"Con trai?" Bà ta cười khẩy rồi nói: “Đúng là con trai ngoan của tôi... bởi vậy mới tìm cho ba nó một đứa con gái mười mấy tuổi, không mảnh áo che thân làm chuyện đấy trước mặt tôi, ha ha, ha ha ha..."
Chuyện này quả thật có chút tàn nhẫn, người phụ nữ nào cũng không thể chấp nhận được việc này.
Ma nữ đó điên cuồng một hồi, đột nhiên nhỏ giọng khóc lóc thảm thiết: “Khi tôi còn trẻ cũng đã từng xinh đẹp như cô... hy vọng ông ấy sẽ ở cùng tôi đến đầu bạc răng long, tin ông ấy sẽ một lòng một dạ... hé hé hé... lời của đàn ông đúng là không thể tin được mà!"
Tục ngữ nói một người đàn bà điên có thể giết chết mười người đàn ông, huống hồ gì là một ma nữ điên, bà ta đã đố kỵ đến phát điên lên rồi.
“Bà đã chết rồi, từ bỏ đi, đầu thai lại lần nữa rồi tìm một người đàn ông tốt." Tôi khuyên nhủ: “Ở bên cạnh một ông già còn chút hơi tàn thì có ý nghĩa gì chứ?"
Bà ta đứng lên, khống chế cơ thể của con trai mình, bước từng bước về phía tôi.
“Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy... nhưng đầu thai lại lần nữa phải quên đi hết tất cả mọi chuyện trong quá khứ, tôi không thể quên được nỗi hận này, nếu như cô muốn giúp tôi hoàn thành nguyện vọng, chi bằng... để tôi sống trong cơ thể của cô đi!"
Bà ta gào lên, bay ra khỏi cơ thể con trai mình, lao thẳng tới chỗ tôi!
Chiếc nhẫn của tôi phát sáng lên, mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, chiếc nhẫn đều sẽ dựng nên một màn bảo vệ che chắn cho tôi.
Bên tai tôi đột nhiên vang lên một giọng nói: "Tiểu nương nương, mau đọc thần chú đi!"
Đại Bảo? Giọng nói của cậu ta sao lại truyền đến tai tôi chứ? Đọc thần chú gì?
“Bảo Cao đây! Tiểu nương nương, tôi là Bảo Cao đây! Thôi đi, người đọc theo tôi vậy, chí tâm quy mệnh lễ... đại từ đại bi, đại thánh đại từ. Địa phủ Bắc Âm Phong Đô, Huyền Khanh Đại Đế, cửu u đắc tội Thiên Tôn!"
Tôi đọc theo cậu ta một lần, sau lưng lập tức nổi lên trận gió lạnh, quay đầu nhìn, có hai con ma mặc áo bào màu đen, đội chiếc mũ màu đen, gương mặt u ám xuất hiện sau lưng.
"Á!" Tôi sợ hãi hét lên, trước mặt và sau lưng đều là ma!
Tiểu quỷ mặc áo bào nhìn tôi đầy oán giận: “Tiểu nương nương, không phải người gọi tôi đến sao? Người sợ hãi như vậy là sao?"
Hắn ta vung vẫy xiềng xích trong tay, con tiểu quỷ bên cạnh thì giơ tấm thẻ bài ra, hồn của ma nữ đó đờ đẫn đứng tại chỗ như kẻ đần vậy.
"Nữ quỷ này vẫn chưa hại người, vậy thì dễ xử rồi." Tiểu quỷ xích bà ta lại rồi nở một nụ cười ghê rợn với tôi: “Lần sau còn chuyện kiểu này, tiểu nương nương nhớ gọi bọn tôi nhé!"
Tôi sững sờ, đây chính là quỷ mà tôi gọi tới hay sao? Nhìn bộ dạng của bọn họ thì có lẽ là quỷ sai cuả Âm phủ!
“Đợi đã, đợi đã!" Tôi vội vàng gọi hai người bọn họ, hỏi: “Phong Ly Ngân đâu? Các người biết không?"
Phong Ly Ngân? Tên quỷ sai mặc áo đen ngơ ngác lắc đầu.
Nhìn họ như vậy, tôi thấy hơi hoang mang! Chẳng lẽ thế giới quan đã bị thay đổi rồi sao?
“Đấy là ai? Chúng tôi không biết..." Tên quỷ sai mặc áo bào đen có lòng tốt nói: "Hay là cô đi hỏi Thành Hoàng Gia xem sao? Ông ấy là thần cai quản thành này, có lẽ là biết đấy."
Bọn họ không biết Phong Ly Ngân là ai sao? Tôi nhíu mày, hỏi theo cách khác: “Vậy... Đế Quân thì sao?"
"Đế..." Tên quỷ sai áo đen run rẩy, gương mặt đầy vẻ lo sợ nhìn tôi: “Tiểu nương nương nói đùa rồi, hành tung của Minh Quân không phải người rõ hơn hay sao?"
Hai tên tiểu quỷ không muốn ở lại, lập tức lôi cổ ma nữ đó rồi lải nhải" “Dám chạy trốn à, quay về ta sẽ chiến bà luôn!"
Bọn họ đi mất, tôi ngẩn ngơ nằm tấm con dấu trước ngực, Phong Ly Ngân từng nói, hắn có rất nhiều chuyện phải làm ở trần gian, nhưng tôi không hề biết hắn làm gì.
"Thanh Tiêu? Xong rồi hả? Anh thấy âm khí ở đây đã tiêu tan cả rồi." Anh tôi mở cửa phòng ra, Hầu Chi Ngọc và quỷ sai Đại Bảo đang trốn sau lưng anh ấy.
“Ừm, đi thôi." Tôi gật đầu, vẫy tay với âm sai Đại Bảo: “Cậu lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Đại Bảo cười xòa, tôi kéo gã đến sân nhà nghiêm giọng hỏi: “Sao khi nãy cậu có thể nói chuyện bên tai tôi được vậy?"
"Đấy chỉ là một pháp thuật nhỏ, quỷ âm sai đều biết chiêu này..." Gã lúng túng trả lời.
“Vậy tại sao cậu lại biết mà nhắc tôi đọc thần chú là có thể gọi quỷ sai đến?"
Đại Bảo lại càng tỏ vẻ ấm ức: “Tiểu nương nương, Đế Quân đưa con dấu cho người, không phải cho phép người có quyền sai khiến quỷ sai sao? Tôi còn tưởng người biết chứ.."
Thật sao? Phong Ly Ngân đưa dấu ấn cho tôi có nghĩa là cho phép tôi có thể sai khiến quỷ sai sao?
Đại Bảo nhìn một hồi, khẽ nói: “Tiểu nương nương, sau này tôi đi làm mấy việc lặt vặt cho người, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn đám âm sai kia, người là người nhà họ Thẩm, rất có tiếng tăm ở đây, Đế Quân lại yêu thương người như vậy, cho người được phép sai khiến quỷ sai, đúng là oai phong bệ vệ! Đi theo người, tôi nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn!"
Hắn yêu thương tôi? Tôi chỉ biết cười đắng cay.
Hắn tức giận bỏ đi rồi, ngay cả đi đâu tìm hắn tôi cũng không biết.
Ba của Hầu Chi Ngọc bị giày vò một trận, giờ nhìn như đã già đi mười tuổi, nhưng mà đây đều là chuyện ông ta gây ra, nếu như ông ta không tin cách thức của tên tà sư đó, ông ta cũng không bị linh hồn của mẹ mình giận lây, nên để ông ấy tự trả lấy.
Nghe lời khuyến cáo của anh tôi, Hầu tiểu thư đã mua chiếc hồ lô đồng từ cửa tiệm nhà tôi đến trấn giữ nhà cửa. Chỉ bán một cái hồ lô mà anh tôi nhận được số tiền năm triệu.
Nhưng mà anh lập tức chuyển đến thẻ của tôi, anh nói nhìn thấy có nhiều tiền như vậy, không nhịn được mà lấy để chơi game! Anh ấy sợ anh ấy sẽ tiêu hết mất!
Chuyện này vừa qua, đột nhiên nổi lên một tin đồn, một Khôn Đạo nhà họ Thẩm, cùng với một âm thương nhà họ Quan xuất sơn, khí thế dũng mãnh, tre già măng mọc.
"Khôn Đạo là chỉ tôi sao?" Tôi hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy, nam nữ lần lượt là Càn đạo và Khôn đạo, đây là một cách xưng hô, nhưng mà Khôn đạo của nhà họ Thẩm ngang ngược có tiếng, ai dám can thiệp vào chuyện của họ chứ, bọn họ sẽ không thèm quan tâm đến thể diện của đồng đạo, vậy nên đại sư nhà họ Hầu vừa nhìn thấy người là Khôn đạo nhà họ Thẩm liền bỏ đi mất, thà rằng không kiếm số tiền này chứ không muốn động đến con gái nhà họ Thẩm."
Tôi ngơ ngác, bá đạo như vậy à! Xem ra sau này tôi phải khiêm tốn hơn rồi, không thể tùy tiện trước mặt người khác lấy ra chiếc la bàn của mẹ tôi được.
"Thanh Tiêu, bà già dơ gọi điện đến bảo em đến quán của bà ta."
“Ông ta không chỉ không tỉnh ngộ, còn dám mời pháp sư đến đuổi tôi đi! Hừ... Đáng tiếc con trai tôi ngu ngốc, mời một tà sư! Đám tà sư này thì hiểu cái quái gì chứ, chỉ biết dùng tà pháp hấp thu ánh sáng và bổ khí cho hắn!"
“Không biết tên pháp sư đó lấy cái tượng đồng Phật Hoan Hỉ luyện hồn đó ở đâu! Còn dẫn đến một ranh con, để linh hồn đó ám lên người con bé đó rồi quan hệ với ông ấy!"
Giọng nói của ma nữ đầy thê lương, bà ta giận dữ cào nền nhà ken két đến chói tai.
"Chính mắt tôi nhìn thấy, chính mắt tôi nhìn thấy! Con ả đó ngồi lên trên người ông ta, máu trinh chảy lên người ông ta... Tôi chỉ muốn lao tới cấu xé ông già để tiện và con đĩ đó ra trăm mảnh!"
Ma nữ điên cuồng cào cấu, thậm chí còn cấu cả cổ của mình, cổ của người đàn ông đó bị chính mình cào xước tróc da chảy máu.
"..Bình tĩnh lại, đây là con trai của bà." Tôi nhìn vào cái gáy máu thịt be bét đó mà thấy hơi buồn nôn.
"Con trai?" Bà ta cười khẩy rồi nói: “Đúng là con trai ngoan của tôi... bởi vậy mới tìm cho ba nó một đứa con gái mười mấy tuổi, không mảnh áo che thân làm chuyện đấy trước mặt tôi, ha ha, ha ha ha..."
Chuyện này quả thật có chút tàn nhẫn, người phụ nữ nào cũng không thể chấp nhận được việc này.
Ma nữ đó điên cuồng một hồi, đột nhiên nhỏ giọng khóc lóc thảm thiết: “Khi tôi còn trẻ cũng đã từng xinh đẹp như cô... hy vọng ông ấy sẽ ở cùng tôi đến đầu bạc răng long, tin ông ấy sẽ một lòng một dạ... hé hé hé... lời của đàn ông đúng là không thể tin được mà!"
Tục ngữ nói một người đàn bà điên có thể giết chết mười người đàn ông, huống hồ gì là một ma nữ điên, bà ta đã đố kỵ đến phát điên lên rồi.
“Bà đã chết rồi, từ bỏ đi, đầu thai lại lần nữa rồi tìm một người đàn ông tốt." Tôi khuyên nhủ: “Ở bên cạnh một ông già còn chút hơi tàn thì có ý nghĩa gì chứ?"
Bà ta đứng lên, khống chế cơ thể của con trai mình, bước từng bước về phía tôi.
“Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy... nhưng đầu thai lại lần nữa phải quên đi hết tất cả mọi chuyện trong quá khứ, tôi không thể quên được nỗi hận này, nếu như cô muốn giúp tôi hoàn thành nguyện vọng, chi bằng... để tôi sống trong cơ thể của cô đi!"
Bà ta gào lên, bay ra khỏi cơ thể con trai mình, lao thẳng tới chỗ tôi!
Chiếc nhẫn của tôi phát sáng lên, mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, chiếc nhẫn đều sẽ dựng nên một màn bảo vệ che chắn cho tôi.
Bên tai tôi đột nhiên vang lên một giọng nói: "Tiểu nương nương, mau đọc thần chú đi!"
Đại Bảo? Giọng nói của cậu ta sao lại truyền đến tai tôi chứ? Đọc thần chú gì?
“Bảo Cao đây! Tiểu nương nương, tôi là Bảo Cao đây! Thôi đi, người đọc theo tôi vậy, chí tâm quy mệnh lễ... đại từ đại bi, đại thánh đại từ. Địa phủ Bắc Âm Phong Đô, Huyền Khanh Đại Đế, cửu u đắc tội Thiên Tôn!"
Tôi đọc theo cậu ta một lần, sau lưng lập tức nổi lên trận gió lạnh, quay đầu nhìn, có hai con ma mặc áo bào màu đen, đội chiếc mũ màu đen, gương mặt u ám xuất hiện sau lưng.
"Á!" Tôi sợ hãi hét lên, trước mặt và sau lưng đều là ma!
Tiểu quỷ mặc áo bào nhìn tôi đầy oán giận: “Tiểu nương nương, không phải người gọi tôi đến sao? Người sợ hãi như vậy là sao?"
Hắn ta vung vẫy xiềng xích trong tay, con tiểu quỷ bên cạnh thì giơ tấm thẻ bài ra, hồn của ma nữ đó đờ đẫn đứng tại chỗ như kẻ đần vậy.
"Nữ quỷ này vẫn chưa hại người, vậy thì dễ xử rồi." Tiểu quỷ xích bà ta lại rồi nở một nụ cười ghê rợn với tôi: “Lần sau còn chuyện kiểu này, tiểu nương nương nhớ gọi bọn tôi nhé!"
Tôi sững sờ, đây chính là quỷ mà tôi gọi tới hay sao? Nhìn bộ dạng của bọn họ thì có lẽ là quỷ sai cuả Âm phủ!
“Đợi đã, đợi đã!" Tôi vội vàng gọi hai người bọn họ, hỏi: “Phong Ly Ngân đâu? Các người biết không?"
Phong Ly Ngân? Tên quỷ sai mặc áo đen ngơ ngác lắc đầu.
Nhìn họ như vậy, tôi thấy hơi hoang mang! Chẳng lẽ thế giới quan đã bị thay đổi rồi sao?
“Đấy là ai? Chúng tôi không biết..." Tên quỷ sai mặc áo bào đen có lòng tốt nói: "Hay là cô đi hỏi Thành Hoàng Gia xem sao? Ông ấy là thần cai quản thành này, có lẽ là biết đấy."
Bọn họ không biết Phong Ly Ngân là ai sao? Tôi nhíu mày, hỏi theo cách khác: “Vậy... Đế Quân thì sao?"
"Đế..." Tên quỷ sai áo đen run rẩy, gương mặt đầy vẻ lo sợ nhìn tôi: “Tiểu nương nương nói đùa rồi, hành tung của Minh Quân không phải người rõ hơn hay sao?"
Hai tên tiểu quỷ không muốn ở lại, lập tức lôi cổ ma nữ đó rồi lải nhải" “Dám chạy trốn à, quay về ta sẽ chiến bà luôn!"
Bọn họ đi mất, tôi ngẩn ngơ nằm tấm con dấu trước ngực, Phong Ly Ngân từng nói, hắn có rất nhiều chuyện phải làm ở trần gian, nhưng tôi không hề biết hắn làm gì.
"Thanh Tiêu? Xong rồi hả? Anh thấy âm khí ở đây đã tiêu tan cả rồi." Anh tôi mở cửa phòng ra, Hầu Chi Ngọc và quỷ sai Đại Bảo đang trốn sau lưng anh ấy.
“Ừm, đi thôi." Tôi gật đầu, vẫy tay với âm sai Đại Bảo: “Cậu lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Đại Bảo cười xòa, tôi kéo gã đến sân nhà nghiêm giọng hỏi: “Sao khi nãy cậu có thể nói chuyện bên tai tôi được vậy?"
"Đấy chỉ là một pháp thuật nhỏ, quỷ âm sai đều biết chiêu này..." Gã lúng túng trả lời.
“Vậy tại sao cậu lại biết mà nhắc tôi đọc thần chú là có thể gọi quỷ sai đến?"
Đại Bảo lại càng tỏ vẻ ấm ức: “Tiểu nương nương, Đế Quân đưa con dấu cho người, không phải cho phép người có quyền sai khiến quỷ sai sao? Tôi còn tưởng người biết chứ.."
Thật sao? Phong Ly Ngân đưa dấu ấn cho tôi có nghĩa là cho phép tôi có thể sai khiến quỷ sai sao?
Đại Bảo nhìn một hồi, khẽ nói: “Tiểu nương nương, sau này tôi đi làm mấy việc lặt vặt cho người, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn đám âm sai kia, người là người nhà họ Thẩm, rất có tiếng tăm ở đây, Đế Quân lại yêu thương người như vậy, cho người được phép sai khiến quỷ sai, đúng là oai phong bệ vệ! Đi theo người, tôi nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn!"
Hắn yêu thương tôi? Tôi chỉ biết cười đắng cay.
Hắn tức giận bỏ đi rồi, ngay cả đi đâu tìm hắn tôi cũng không biết.
Ba của Hầu Chi Ngọc bị giày vò một trận, giờ nhìn như đã già đi mười tuổi, nhưng mà đây đều là chuyện ông ta gây ra, nếu như ông ta không tin cách thức của tên tà sư đó, ông ta cũng không bị linh hồn của mẹ mình giận lây, nên để ông ấy tự trả lấy.
Nghe lời khuyến cáo của anh tôi, Hầu tiểu thư đã mua chiếc hồ lô đồng từ cửa tiệm nhà tôi đến trấn giữ nhà cửa. Chỉ bán một cái hồ lô mà anh tôi nhận được số tiền năm triệu.
Nhưng mà anh lập tức chuyển đến thẻ của tôi, anh nói nhìn thấy có nhiều tiền như vậy, không nhịn được mà lấy để chơi game! Anh ấy sợ anh ấy sẽ tiêu hết mất!
Chuyện này vừa qua, đột nhiên nổi lên một tin đồn, một Khôn Đạo nhà họ Thẩm, cùng với một âm thương nhà họ Quan xuất sơn, khí thế dũng mãnh, tre già măng mọc.
"Khôn Đạo là chỉ tôi sao?" Tôi hỏi Đại Bảo.
Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy, nam nữ lần lượt là Càn đạo và Khôn đạo, đây là một cách xưng hô, nhưng mà Khôn đạo của nhà họ Thẩm ngang ngược có tiếng, ai dám can thiệp vào chuyện của họ chứ, bọn họ sẽ không thèm quan tâm đến thể diện của đồng đạo, vậy nên đại sư nhà họ Hầu vừa nhìn thấy người là Khôn đạo nhà họ Thẩm liền bỏ đi mất, thà rằng không kiếm số tiền này chứ không muốn động đến con gái nhà họ Thẩm."
Tôi ngơ ngác, bá đạo như vậy à! Xem ra sau này tôi phải khiêm tốn hơn rồi, không thể tùy tiện trước mặt người khác lấy ra chiếc la bàn của mẹ tôi được.
"Thanh Tiêu, bà già dơ gọi điện đến bảo em đến quán của bà ta."
Tác giả :
Kiến Tự Như Diện