Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 14: Đừng đi giày cao gót
“Anh muốn làm gì vậy chứ!" Tôi vung tay cho hắn một bạt tai.
Hắn cũng ngạc nhiên, vội buông tay nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải là..."
"Không phải cái quái gì chứ!" Tôi nhấc chân đạp hắn.
Gót giày nhọn đâm vào chân làm hắn kêu lên một tiếng, nhưng mà hắn cũng mặc kệ, ngược lại còn nhào về phía tôi.
Sàm sỡ?
Khoảnh khắc ấy trong đầu tôi chợt nghĩ đến hai chữ đấy.
Tên giám đốc đó làm tôi ngã nhào xuống đất, giơ tay bịt lấy miệng tôi, khẽ nói: “Nơi này không thể nói... ma."
Lời của hắn vừa dứt, tôi bỗng chốc giật mình.
Hai chúng tôi đã bổ nhào xuống ngay cửa nhà vệ sinh nữ...
Nhiệt độ không khí bên cạnh đột nhiên lạnh đi, tên giám đốc đó run cầm cập liều mình lùi về phía sau, nhưng mà có một bức tường không nhìn thấy đã ngăn cách nơi này, chúng tôi không thể trở về chỗ ánh đèn cách một bước chân đó.
Tôi nghe thấy tiếng hét của Tô Mộng trong đó, không còn thấy sợ hãi nữa, lập tức xông vào bên trong!
“Tô Mộng! Cậu ở đâu?" Tôi đẩy ra từng cánh cửa ngăn cách.
Không có ai!
"Thanh Tiêu, Thanh Tiêu cứu tớ với! Tớ tớ, tớ ở phòng cuối cùng!"
Phòng cuối cùng?
Tôi lập tức xông lại đấy.
Khoảnh khắc ấy, tôi không nghĩ ngợi gì liệu có phải cái bẫy của ác quỷ hay không.
Tôi xông vào phòng cuối cùng, lúc đẩy cửa ra một thứ đồ toàn thân xám xịt, dúm dó đang ngồi xổm trên nắp bồn cầu.
Một đứa trẻ...
"Chơi cùng tôi đi." Đứa trẻ đó đột nhiên nói.
Tôi sợ chết khiếp, đứa trẻ đó đột nhiên nhào về phía tôi, chính vào lúc tôi hét lên đó, một quầng sáng màu đỏ đã ngăn cản đứa trẻ đó lại.
Đứa trẻ đó giống như quả bóng da bị va vào tấm thủy tinh, va binh một tiếng rồi bắn lại, sau đó nện xuống sàn nhà.
Trời đất ơi... là một đứa trẻ! Không phải là quả bóng da! Tôi vô thức định đi đỡ nó dậy, đã giơ tay ra rồi mới phản ứng lại nó là ma quỷ.
“Hừ... đồ lừa đảo, sao không chơi với tôi..." Đứa trẻ đó căm giận quay đầu nhìn tôi.
"Bạn của tôi ở đâu!" Tôi lấy dũng khí cất tiếng hỏi, thật ra bởi vì khi này chiếc nhẫn phát ra ánh sáng màu đỏ, bảo vệ tôi, nên trong lòng tôi có chút dũng khí.
Không phải chỉ là thấy quỷ thôi sao? Mình còn làm chuyện đấy với quỷ cơ mà!
Đứa trẻ đó cười rộ lên, mở ra cái miệng đen ngòm ra: “Bị tôi ăn rồi! Bây giờ tôi ăn cô, là cô có thể gặp bạn mình ngay..."
Nó đột nhiên nhào đến, tôi hét lên rồi chạy ra ngoài, đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện!
Nhưng mà đôi cao giày cao gót đáng chết đó! Tôi đi không quen!
Rắc một tiếng, tôi đột nhiên bị treo chân, bị ngã xuống nền gạch lạnh giá.
Nhưng mà nó vẫn chưa nhào đến.
Tôi quay đầu nhìn, một bóng hình đứng sau lưng tôi.
Mặc bộ đồ kiểu cổ màu đen, tóc dài đến lưng.
Tôi nghe thấy giọng nói lành lạnh của đàn ông: "Nào, chơi cùng tôi."
Đứa trẻ đó sợ hãi bò lùi về sau, vừa lùi xuống vừa lắc đầu nói: "Không, không cần... tôi không cần chơi với ngươi, đừng có tiêu diệt tôi, tôi chưa từng hại ai cả..."
“Vậy ngươi đi đi, vận may của ngươi cũng tốt đấy, nhân lúc ta còn muốn đối xử rộng lượng." Người đàn ông đó cười một tiếng, chỉ tay xuống đất, mặt đất hiện lên một cánh cửa đồng cao hơn một mét!
Trên cánh cửa có điêu khắc của quỷ quái, còn có gông xiềng và ác quỷ.
Đứa trẻ đó run rẩy lưỡng lự, giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Còn không đi đi?"
Nó sợ run cả người, nhanh chóng xông vào cánh cửa y như con chuột đã bị lột da vậy.
Biến mất rồi.
Cánh cửa và đứa trẻ đều biến mất rồi.
Không khí lạnh giá xung quanh cũng đột nhiên biến mất, tôi bỗng nghe thấy tiếng khóc.
“Tô Mộng, Tô Mộng! Mau ra đây đi, không sao rồi!" Tôi ngồi xuống sàn nhà lạnh giá, ánh mắt nhìn bóng hình cao to của người đàn ông đó, miệng thì gọi tên của Tô Mộng.
Cánh cửa bên trong kêu lên mấy tiếng, Tô Mộng khóc lóc trả lời: “Thanh Tiêu, khóa cửa bị hư rồi, tớ, tớ sợ quá... hu hu hu.."
“Không sao rồi, cậu đợi tớ gọi người tới." Tôi vừa nói, vừa nhìn tên giám đốc đang bị dọa sợ chết khiếp đó.
Hắn thật sự đã bị dọa cho sợ rồi, cứ đứng im nhìn vào bên trong.
Tôi tháo một chiếc giày cao gót đập vào đó, hắn ta đột nhiên tỉnh táo lại, ngạc nhiên hỏi: "Thu phục rồi, các cô đã thu phục được cái đó..."
“Mau đi tìm người đến mở cửa! Khóa cửa bị hư rồi!" Tôi hét lên với hắn.
Hắn ta dĩ nhiên biết nơi này có ma quỷ, lúc này tận mắt nhìn thấy đứa nhóc đó đã biến mất rồi, vội vàng chạy ra ngoài.
Tôi không thể đứng lên được nữa rồi.
Mắt cá chân đã bị sưng lên, dứt khoát ngồi dưới đất ôm lấy đầu gối, vùi đầu xuống trốn tránh mọi thứ giống như con đà điểu.
Tôi không nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông này.
Tôi không nhìn thấy đôi tay quen thuộc của người đàn ông này.
Tôi cũng không cảm nhận được hơi thở lạnh giá quen thuộc của người đàn ông này.
Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, giúp tôi tháo chiếc giày cao gót còn lại ra.
"Quan Thanh Tiêu." Giọng nói khàn khan của hắn khẽ vang lên bên tai.
Tôi cắn môi ngước đầu lên.
Không có mặt nạ ác quỷ.
Tôi biết hắn có vầng trán bóng loáng, mép tóc gọn gàng.
Nhưng mà tôi không biết mắt hắn có con ngươi màu vàng đậm.
Tôi không biết hắn có sống mũi cao thẳng và viền môi tinh tế.
Tôi cũng không biết rằng hắn tháo mặt nạ xuống, thì càng đáng sợ.
Ngón tay mạnh mẽ của hắn móc lấy cái dây đeo của đôi giày cao gót, đung đưa trước mặt tôi.
Giọng nói của hắn nghiêm nghị, nói rõ từng từ một: "...Đừng để tôi tiếp tục nhìn thấy cô đi kiểu giày cao gót này nữa."
Giày cao gót?
Tôi sững người, lúc này không phải nên quan tâm về mắt cá chân đang bị sưng lên của tôi hay sao?
"Nếu như làm hại đến thứ trong bụng cô, tôi sẽ khiến cả nhà cô sống không bằng chết!" Ánh mắt hắn lạnh giá nhìn chằm chằm bụng tôi.
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra, hắn ta sợ làm thương đến “món đồ" mà hắn để lại.
Tôi cười nhạt nói: “Được, tuân lệnh... Đế Quân đại nhân."
Ánh mắt hắn u ám lại, rất bất mãn với thái độ của tôi.
Bất mãn thì bất mãn đi, tôi bây giờ chỉ là công cụ sinh đẻ, hắn cũng không thể nào giết chết tôi nhỉ?
Cái thứ mà trước đây hắn uổng công gieo trồng, đối với thân thể cứng đờ không có chút thú vị nào của tôi, đúng là làm khó hắn phải cứng lên được.
Tên giám đốc kia vội vàng xách cái hộp dụng cụ chạy đến, người này cũng coi như trượng nghĩa đấy, không bỏ trốn đi, hắn kêu lên: “Hai người tránh sang một bên để tôi phá khóa."
Hai người?
Hai người sao?
Tôi sững sờ nhìn người đàn ông bên cạnh, biểu cảm của hắn vẫn lạnh lùng như vậy, không có chút biến đổi gì.
Cửa vừa mở, Tô Mộng khóc lóc chạy ra: “Đi vệ sinh thôi mà suýt chút nữa sợ chết luôn rồi! Vừa nghe thấy tiếng động khóa lại bị hư, còn cắt điện nữa chứ! Bị cái chợ này của mấy người dọa chết khiếp mất!"
Cậu ấy vừa ra ngoài đã mắng tên giám đốc một trận, sau đó chạy về phía tôi: “Hu hu hu, Thanh Tiêu tớ sợ quá... Ở, đây là người mẫu nam ở đầu vậy? Đẹp trai quá! Anh gì ơi, cho tôi weixin được không?"
Nước mắt của cậu ấy còn dính trên mặt, còn sợ hãi nhưng khi nhìn thấy trai đã quên hết rồi.
Phong Ly Ngân.
Tôi nhớ hắn đã từng nói qua cái tên này. Nhưng mà cụ cố đã từng cúi đầu bái lạy trước dấu tên của hắn. Bắc Thái Đế Quân, Đạo Gia Tôn Thần, Minh Phu Chi Tôn.
Đối với hắn, tôi chỉ là một công cụ.
Là bằng chứng cho hắn ta khi qua lại giữa hai thế giới, không chịu bất kỳ khống chế nào, cũng là công cụ mang linh thai.
Tô Mộng cười ha ha nói: “Thanh Tiêu, cậu quen được trai đẹp như này lúc nào vậy! Ấy đừng ngại mà! Đừng tưởng rằng cứ trốn sau lưng anh ấy, tớ sẽ không biết cậu đang đỏ mặt!"
Hắn không nói một lời, sau khi Tô Mộng rời khỏi, hắn cõng tôi đến một nơi hẻo lánh, giơ tay vẽ một tấm bùa, ánh sáng màu trắng phút chốc đã chìm ngập chúng tôi...
Hắn cũng ngạc nhiên, vội buông tay nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải là..."
"Không phải cái quái gì chứ!" Tôi nhấc chân đạp hắn.
Gót giày nhọn đâm vào chân làm hắn kêu lên một tiếng, nhưng mà hắn cũng mặc kệ, ngược lại còn nhào về phía tôi.
Sàm sỡ?
Khoảnh khắc ấy trong đầu tôi chợt nghĩ đến hai chữ đấy.
Tên giám đốc đó làm tôi ngã nhào xuống đất, giơ tay bịt lấy miệng tôi, khẽ nói: “Nơi này không thể nói... ma."
Lời của hắn vừa dứt, tôi bỗng chốc giật mình.
Hai chúng tôi đã bổ nhào xuống ngay cửa nhà vệ sinh nữ...
Nhiệt độ không khí bên cạnh đột nhiên lạnh đi, tên giám đốc đó run cầm cập liều mình lùi về phía sau, nhưng mà có một bức tường không nhìn thấy đã ngăn cách nơi này, chúng tôi không thể trở về chỗ ánh đèn cách một bước chân đó.
Tôi nghe thấy tiếng hét của Tô Mộng trong đó, không còn thấy sợ hãi nữa, lập tức xông vào bên trong!
“Tô Mộng! Cậu ở đâu?" Tôi đẩy ra từng cánh cửa ngăn cách.
Không có ai!
"Thanh Tiêu, Thanh Tiêu cứu tớ với! Tớ tớ, tớ ở phòng cuối cùng!"
Phòng cuối cùng?
Tôi lập tức xông lại đấy.
Khoảnh khắc ấy, tôi không nghĩ ngợi gì liệu có phải cái bẫy của ác quỷ hay không.
Tôi xông vào phòng cuối cùng, lúc đẩy cửa ra một thứ đồ toàn thân xám xịt, dúm dó đang ngồi xổm trên nắp bồn cầu.
Một đứa trẻ...
"Chơi cùng tôi đi." Đứa trẻ đó đột nhiên nói.
Tôi sợ chết khiếp, đứa trẻ đó đột nhiên nhào về phía tôi, chính vào lúc tôi hét lên đó, một quầng sáng màu đỏ đã ngăn cản đứa trẻ đó lại.
Đứa trẻ đó giống như quả bóng da bị va vào tấm thủy tinh, va binh một tiếng rồi bắn lại, sau đó nện xuống sàn nhà.
Trời đất ơi... là một đứa trẻ! Không phải là quả bóng da! Tôi vô thức định đi đỡ nó dậy, đã giơ tay ra rồi mới phản ứng lại nó là ma quỷ.
“Hừ... đồ lừa đảo, sao không chơi với tôi..." Đứa trẻ đó căm giận quay đầu nhìn tôi.
"Bạn của tôi ở đâu!" Tôi lấy dũng khí cất tiếng hỏi, thật ra bởi vì khi này chiếc nhẫn phát ra ánh sáng màu đỏ, bảo vệ tôi, nên trong lòng tôi có chút dũng khí.
Không phải chỉ là thấy quỷ thôi sao? Mình còn làm chuyện đấy với quỷ cơ mà!
Đứa trẻ đó cười rộ lên, mở ra cái miệng đen ngòm ra: “Bị tôi ăn rồi! Bây giờ tôi ăn cô, là cô có thể gặp bạn mình ngay..."
Nó đột nhiên nhào đến, tôi hét lên rồi chạy ra ngoài, đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện!
Nhưng mà đôi cao giày cao gót đáng chết đó! Tôi đi không quen!
Rắc một tiếng, tôi đột nhiên bị treo chân, bị ngã xuống nền gạch lạnh giá.
Nhưng mà nó vẫn chưa nhào đến.
Tôi quay đầu nhìn, một bóng hình đứng sau lưng tôi.
Mặc bộ đồ kiểu cổ màu đen, tóc dài đến lưng.
Tôi nghe thấy giọng nói lành lạnh của đàn ông: "Nào, chơi cùng tôi."
Đứa trẻ đó sợ hãi bò lùi về sau, vừa lùi xuống vừa lắc đầu nói: "Không, không cần... tôi không cần chơi với ngươi, đừng có tiêu diệt tôi, tôi chưa từng hại ai cả..."
“Vậy ngươi đi đi, vận may của ngươi cũng tốt đấy, nhân lúc ta còn muốn đối xử rộng lượng." Người đàn ông đó cười một tiếng, chỉ tay xuống đất, mặt đất hiện lên một cánh cửa đồng cao hơn một mét!
Trên cánh cửa có điêu khắc của quỷ quái, còn có gông xiềng và ác quỷ.
Đứa trẻ đó run rẩy lưỡng lự, giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Còn không đi đi?"
Nó sợ run cả người, nhanh chóng xông vào cánh cửa y như con chuột đã bị lột da vậy.
Biến mất rồi.
Cánh cửa và đứa trẻ đều biến mất rồi.
Không khí lạnh giá xung quanh cũng đột nhiên biến mất, tôi bỗng nghe thấy tiếng khóc.
“Tô Mộng, Tô Mộng! Mau ra đây đi, không sao rồi!" Tôi ngồi xuống sàn nhà lạnh giá, ánh mắt nhìn bóng hình cao to của người đàn ông đó, miệng thì gọi tên của Tô Mộng.
Cánh cửa bên trong kêu lên mấy tiếng, Tô Mộng khóc lóc trả lời: “Thanh Tiêu, khóa cửa bị hư rồi, tớ, tớ sợ quá... hu hu hu.."
“Không sao rồi, cậu đợi tớ gọi người tới." Tôi vừa nói, vừa nhìn tên giám đốc đang bị dọa sợ chết khiếp đó.
Hắn thật sự đã bị dọa cho sợ rồi, cứ đứng im nhìn vào bên trong.
Tôi tháo một chiếc giày cao gót đập vào đó, hắn ta đột nhiên tỉnh táo lại, ngạc nhiên hỏi: "Thu phục rồi, các cô đã thu phục được cái đó..."
“Mau đi tìm người đến mở cửa! Khóa cửa bị hư rồi!" Tôi hét lên với hắn.
Hắn ta dĩ nhiên biết nơi này có ma quỷ, lúc này tận mắt nhìn thấy đứa nhóc đó đã biến mất rồi, vội vàng chạy ra ngoài.
Tôi không thể đứng lên được nữa rồi.
Mắt cá chân đã bị sưng lên, dứt khoát ngồi dưới đất ôm lấy đầu gối, vùi đầu xuống trốn tránh mọi thứ giống như con đà điểu.
Tôi không nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông này.
Tôi không nhìn thấy đôi tay quen thuộc của người đàn ông này.
Tôi cũng không cảm nhận được hơi thở lạnh giá quen thuộc của người đàn ông này.
Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, giúp tôi tháo chiếc giày cao gót còn lại ra.
"Quan Thanh Tiêu." Giọng nói khàn khan của hắn khẽ vang lên bên tai.
Tôi cắn môi ngước đầu lên.
Không có mặt nạ ác quỷ.
Tôi biết hắn có vầng trán bóng loáng, mép tóc gọn gàng.
Nhưng mà tôi không biết mắt hắn có con ngươi màu vàng đậm.
Tôi không biết hắn có sống mũi cao thẳng và viền môi tinh tế.
Tôi cũng không biết rằng hắn tháo mặt nạ xuống, thì càng đáng sợ.
Ngón tay mạnh mẽ của hắn móc lấy cái dây đeo của đôi giày cao gót, đung đưa trước mặt tôi.
Giọng nói của hắn nghiêm nghị, nói rõ từng từ một: "...Đừng để tôi tiếp tục nhìn thấy cô đi kiểu giày cao gót này nữa."
Giày cao gót?
Tôi sững người, lúc này không phải nên quan tâm về mắt cá chân đang bị sưng lên của tôi hay sao?
"Nếu như làm hại đến thứ trong bụng cô, tôi sẽ khiến cả nhà cô sống không bằng chết!" Ánh mắt hắn lạnh giá nhìn chằm chằm bụng tôi.
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra, hắn ta sợ làm thương đến “món đồ" mà hắn để lại.
Tôi cười nhạt nói: “Được, tuân lệnh... Đế Quân đại nhân."
Ánh mắt hắn u ám lại, rất bất mãn với thái độ của tôi.
Bất mãn thì bất mãn đi, tôi bây giờ chỉ là công cụ sinh đẻ, hắn cũng không thể nào giết chết tôi nhỉ?
Cái thứ mà trước đây hắn uổng công gieo trồng, đối với thân thể cứng đờ không có chút thú vị nào của tôi, đúng là làm khó hắn phải cứng lên được.
Tên giám đốc kia vội vàng xách cái hộp dụng cụ chạy đến, người này cũng coi như trượng nghĩa đấy, không bỏ trốn đi, hắn kêu lên: “Hai người tránh sang một bên để tôi phá khóa."
Hai người?
Hai người sao?
Tôi sững sờ nhìn người đàn ông bên cạnh, biểu cảm của hắn vẫn lạnh lùng như vậy, không có chút biến đổi gì.
Cửa vừa mở, Tô Mộng khóc lóc chạy ra: “Đi vệ sinh thôi mà suýt chút nữa sợ chết luôn rồi! Vừa nghe thấy tiếng động khóa lại bị hư, còn cắt điện nữa chứ! Bị cái chợ này của mấy người dọa chết khiếp mất!"
Cậu ấy vừa ra ngoài đã mắng tên giám đốc một trận, sau đó chạy về phía tôi: “Hu hu hu, Thanh Tiêu tớ sợ quá... Ở, đây là người mẫu nam ở đầu vậy? Đẹp trai quá! Anh gì ơi, cho tôi weixin được không?"
Nước mắt của cậu ấy còn dính trên mặt, còn sợ hãi nhưng khi nhìn thấy trai đã quên hết rồi.
Phong Ly Ngân.
Tôi nhớ hắn đã từng nói qua cái tên này. Nhưng mà cụ cố đã từng cúi đầu bái lạy trước dấu tên của hắn. Bắc Thái Đế Quân, Đạo Gia Tôn Thần, Minh Phu Chi Tôn.
Đối với hắn, tôi chỉ là một công cụ.
Là bằng chứng cho hắn ta khi qua lại giữa hai thế giới, không chịu bất kỳ khống chế nào, cũng là công cụ mang linh thai.
Tô Mộng cười ha ha nói: “Thanh Tiêu, cậu quen được trai đẹp như này lúc nào vậy! Ấy đừng ngại mà! Đừng tưởng rằng cứ trốn sau lưng anh ấy, tớ sẽ không biết cậu đang đỏ mặt!"
Hắn không nói một lời, sau khi Tô Mộng rời khỏi, hắn cõng tôi đến một nơi hẻo lánh, giơ tay vẽ một tấm bùa, ánh sáng màu trắng phút chốc đã chìm ngập chúng tôi...
Tác giả :
Kiến Tự Như Diện