Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 11: Chồng quỷ ra tay
Tôi ngơ ngác nhìn bà ấy, không nhớ ra mình có quen người phụ nữ trung niên này không.
“Cháu là con gái của Quan Du Bình phải không?" Bà ấy hỏi.
Tôi vừa nghe thấy tên của bố, liền vội vàng gật đầu nói: “Là cháu, là cháu! Bố cháu..."
“Bố cháu đang ở bệnh viện chỗ các cô! Người bị thương ở đây quá nhiều, đã cử mấy người qua đấy rồi, ở đường bên cạnh đây thôi, ông ấy nhờ cô đến xem, ông ấy sợ thời sự đã đưa tin rồi, con gái đến sẽ không tìm được ông ấy."
Vẫn còn sống! Ông già này!
Tôi vội vàng hỏi: “Bố cháu không sao chứ?"
“Bị thương rồi, nhưng mà tinh thần vẫn ổn, đi thôi nào, cô dẫn cháu tới đó." Người phụ nữ trung niên kéo tay tôi đi ra ngoài.
Tôi đi theo bà ấy tới cổng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Sao cô lại biết cháu là Quan Thanh Tiêu chứ?"
Nếu như là một người lạ mà bố tôi nhờ tới đây, vậy có lẽ là chưa từng gặp tôi, vậy sao có thể tìm được tôi chính xác nhanh như vậy.
"Cô xem ảnh trên điện thoại của bố cháu! Ông ấy nói người xinh đẹp nhất trong đám người đó chính là con gái ông ấy, ha ha." Người phụ nữ trung niên cười nói.
Đang lúc lo lắng, tôi không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng theo bà ấy đi tới con đường bên cạnh.
Vừa đi đến đầu đường, một mùi hương kỳ lạ đột nhiên bịt lấy mũi tôi...
“Chà... đây đúng là cơ thể tươi trẻ, xinh đẹp... thật muốn xâm nhập vào cơ thể cô ta, mùi vị nhất định sẽ rất tuyệt vời.."
"Ha ha ha, xin lỗi nhé, Ma Vương, tôi là phụ nữ, không có cách nào để giúp người xâm nhập vào cơ thể cô ta, ha ha ha."
"Bảo vật này, tên họ Phong đó đúng là hời thật... ta chỉ chậm trễ có một ngày, chỉ chậm một ngày! Chỉ chậm một ngày là có thể bám lên người bố cô ta, lưu giữ lại thứ của ta trên cơ thể này."
“Bây giờ cũng chưa muộn đâu, Ma Vương, đợi lát nữa dùng pháp thuật kéo linh thai vẫn chưa thành hình đó ra, sau đó người lại bám lên người bố cô ta."
“Không được đâu... ông già đó dù có dùng cả tính mạng cũng phải đuổi ta ra ngoài... thay cho cô ta bộ quần áo khác trước đi rồi đưa xuống dưới..."
Tôi nhắm mắt lại, nghe thấy giọng của hai người đang nói chuyện bên tai, trong đó giọng nói khàn khàn của người đàn ông tôi đã từng nghe thấy rồi!
Chính là quỷ mặt đỏ đó.
Còn người phụ nữ bên cạnh chính là người phụ nữ trung niên khi nãy đã lừa tôi.
Không lâu sau tôi cảm nhận được có một đôi tay đang chạm vào tôi, tháo giày của tôi ra.
"Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa." Người phụ nữ đó cười nói.
Tôi từ từ hé mắt ra, người trước mặt khiến tôi sợ chết khiếp!
Trước mặt tôi chỉ có một người! Nửa bên mặt là người phụ nữ trung niên đó, da thịt của nửa bên còn lại lồi lên, chính là cái tên quỷ mặt đỏ! Nửa bên mặt của bà ta bị tên mặt quỷ đó làm cho biến dạng, da mặt mỏng đến mức dường như trong suốt, giống như bất cứ khi nào cũng có thể bị tên mặt quỷ đó phá hủy gương mặt!
Bụng đột nhiên quặn thắt khó chịu, tôi nôn khan mấy lần.
Bà ta bưng bộ hỷ phục màu đó vốn đã bị bố tôi khóa lại và đôi hài thêu màu đỏ mà anh tôi từ chối nhận, đậm mùi bụi bặm khó chịu.
Người phụ nữ trung niên nhìn tôi cười nham hiểm: “Mạng của cô cũng lớn thật đấy, mệnh cách thuần âm mà lại không sợ âm vật nhập vào cơ thể, quả là người sinh ra để hầu hạ người cõi âm mà."
"Các người... tại sao các người không đi tìm một con ma nữ?" Tôi nhìn bộ hỷ phục đó, không phải lại là tìm tôi để làm đám cưới mà nào đấy chứ?
Người phụ nữ đó sừng sỡ một hồi, cười ha hả rồi nói: “Cô thật thú vị, nếu như chỉ là muốn hoan ái cho sung sướng thì có rất nhiều người cõi âm đợi để được hầu hạ cho Ma Vương, nhưng mà hai người cõi âm thì sao có thể sinh con chứ, số mệnh và thể chất này của cô, quả đúng là hiếm gặp! Đương nhiên phải để Ma Vương hưởng thụ! Nhưng mà.. lại bị cái tên họ Phong đó cướp đi trước rồi!"
Đầu tôi giờ quay mòng mòng, có nghĩa là, tôi sinh ra là đã không thể thoát khỏi vận mệnh này sao?
Người phụ nữ đó đưa tay cởi đồ của tôi, kéo vạt áo ra, rồi đột nhiên hét lên thất thanh, bàn tay nhả ra làn khói màu đen.
Tên quỷ mặt đỏ ở nửa bên kia mặt lập tức điên cuồng hét lên: “Mau thả ra! Mau thả ra! Trên người cô ta có gì đó!"
Bàn tay người phụ nữ đó như đang bị thiêu đốt, da thịt cháy đen đến nhìn thấy cả xương, mặt quỷ đỏ đó vùng vẫy kịch liệt trên gương mặt bà ta, kéo một bên mặt lộ cả hàm răng trắng hếu.
Tôi vô cùng lo sợ, trước đây tên quỷ xấu xí kia từng nói quỷ mặt đỏ không dám chạm vào con dấu này, xem chừng là thật.
"Giết cô ta! Giết cô ta đi! Chặt đứt tay chân cô ta! Móc bụng cô ta! Thứ ta không có được thì cũng không thể để cho tên họ Phong đấy có được..." Tên quỷ mặt đỏ gào thét.
Chân tay tôi đều bị trói, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ đó cầm đến một con dao phay.
"Rầm!"
Bên ngoài vang lên một tiếng động lớn như bị cái gì đó đâm mạnh vào, cả căn phòng đều bị rung chuyển theo.
“Pháp trận bị phá vỡ rồi!" Người phụ nữ đó kêu lên.
Tên quỷ mặt đỏ vừa nghe thấy vậy thì điên cuồng vùng vẫy xé toạc nửa bên mặt của người phụ nữ đó, biến thành một cái bóng màu đen vượt qua ngôi nhà chạy trốn.
Máu tươi bắn tung tóe, tôi thấy nửa bên mặt của bà ta nát bét, da đầu cũng nứt toạc, rơi xuống một nửa làm lộ cả bộ xương trắng hếu.
“Á!" Tôi nhắm chặt mắt quay đầu đi, cảnh tượng này thật đáng sợ!
Máu ào ạt trào ra khỏi miệng nhưng bà ta vẫn giơ con dao về phía tôi...
"Rầm!" Sức mạnh to lớn phá vỡ cánh cửa làm người phụ nữ đó bay lên, đầu bà ta đập vào tường, tôi nghe thấy tiếng xương bị gãy.
Khói bụi tan hết, mặt nạ quỷ đen xì xuất hiện trước mặt tôi.
Mặt tôi dính đầy cát bụi máu me, trông vô cùng thảm hại, nhìn thấy hắn đến, tôi không nhịn được nữa mà òa khóc.
“Khóc gì mà khóc! Đã ngu ngốc còn chạy nhảy lung tung!" Hắn quở mắng.
Tay tôi được tháo dây trói ra, hắn cúi người rồi nhấc tôi lên, giơ tay vẽ một bùa chú trong không trung.
Đầu ngón tay hắn điểm khí lạnh màu trắng, tấm bùa chú trong không trung đó bay đến thi thể của người phụ nữ trung niên, từ từ bốc khói lên, thoắt chốc cả thân thể và quần áo đều biến mất.
“Anh... tại sao anh lại ở đây?" Tôi khẽ hỏi.
Hắn cười nhạt: "Cô nói xem?"
Lẽ nào là... đến cứu mình sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu tôi thì bị câu nói của hắn tạt cho một thau nước lạnh.
"Thời gian bảy ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, bỏ lỡ thời cơ thì bao nhiêu công sức coi như đổ sông đổ bể, cô nói xem tại sao tôi lại ở đây?" Hắn hừ một tiếng.
Bảy ngày... tôi nhếch mép cười cay đắng, thì ra, là theo đúng thời gian đến hoàn thành nhiệm vụ" thôi.
Hắn giày vò tôi suốt sáu buổi tối, tối qua bởi vì tác động của thuốc bôi trơn, phản ứng cơ thể của tôi cực kỳ khoa trương.
Chút tình cảm vừa xuất hiện đó bị thái độ lạnh nhạt của hắn làm cho tan vỡ.
Hắn đến, chỉ là bởi vì đúng giờ “làm" xong việc của hẳn.
Thứ khi nãy phá vỡ pháp trận là chiếc xe việt dã của anh tôi, tôi không biết tại sao hắn ta lại ở chung một chỗ với anh tôi, chỉ biết sau khi hắn ta vứt tôi vào chỗ ngồi đằng sau thì nói một câu với anh tôi: “Tôi mượn xe dùng một lát."
Chiếc xe lập tức bị kết giới của pháp trận bao phủ, tôi nằm trên ghế sau xe, cảm nhận được hắn ta xé đi bộ quần áo dính đầy bụi bặm, sau đó cúi người xuống đè lên..
Khó khăn đưa vào.
Hắn có chút bất mãn: "Sao hôm nay lại cứng như vậy?"
Tôi nhấc tay lên che đi đôi mắt đẫm nước mắt của mình, tôi không muốn hắn nhìn thấy.
Mặc kệ đi, đồ cúng tế cũng được, đạo cụ cũng được, hy vọng qua đêm nay, chúng tôi có thể không còn liên quan gì đến nhau nữa.
“Cháu là con gái của Quan Du Bình phải không?" Bà ấy hỏi.
Tôi vừa nghe thấy tên của bố, liền vội vàng gật đầu nói: “Là cháu, là cháu! Bố cháu..."
“Bố cháu đang ở bệnh viện chỗ các cô! Người bị thương ở đây quá nhiều, đã cử mấy người qua đấy rồi, ở đường bên cạnh đây thôi, ông ấy nhờ cô đến xem, ông ấy sợ thời sự đã đưa tin rồi, con gái đến sẽ không tìm được ông ấy."
Vẫn còn sống! Ông già này!
Tôi vội vàng hỏi: “Bố cháu không sao chứ?"
“Bị thương rồi, nhưng mà tinh thần vẫn ổn, đi thôi nào, cô dẫn cháu tới đó." Người phụ nữ trung niên kéo tay tôi đi ra ngoài.
Tôi đi theo bà ấy tới cổng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Sao cô lại biết cháu là Quan Thanh Tiêu chứ?"
Nếu như là một người lạ mà bố tôi nhờ tới đây, vậy có lẽ là chưa từng gặp tôi, vậy sao có thể tìm được tôi chính xác nhanh như vậy.
"Cô xem ảnh trên điện thoại của bố cháu! Ông ấy nói người xinh đẹp nhất trong đám người đó chính là con gái ông ấy, ha ha." Người phụ nữ trung niên cười nói.
Đang lúc lo lắng, tôi không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng theo bà ấy đi tới con đường bên cạnh.
Vừa đi đến đầu đường, một mùi hương kỳ lạ đột nhiên bịt lấy mũi tôi...
“Chà... đây đúng là cơ thể tươi trẻ, xinh đẹp... thật muốn xâm nhập vào cơ thể cô ta, mùi vị nhất định sẽ rất tuyệt vời.."
"Ha ha ha, xin lỗi nhé, Ma Vương, tôi là phụ nữ, không có cách nào để giúp người xâm nhập vào cơ thể cô ta, ha ha ha."
"Bảo vật này, tên họ Phong đó đúng là hời thật... ta chỉ chậm trễ có một ngày, chỉ chậm một ngày! Chỉ chậm một ngày là có thể bám lên người bố cô ta, lưu giữ lại thứ của ta trên cơ thể này."
“Bây giờ cũng chưa muộn đâu, Ma Vương, đợi lát nữa dùng pháp thuật kéo linh thai vẫn chưa thành hình đó ra, sau đó người lại bám lên người bố cô ta."
“Không được đâu... ông già đó dù có dùng cả tính mạng cũng phải đuổi ta ra ngoài... thay cho cô ta bộ quần áo khác trước đi rồi đưa xuống dưới..."
Tôi nhắm mắt lại, nghe thấy giọng của hai người đang nói chuyện bên tai, trong đó giọng nói khàn khàn của người đàn ông tôi đã từng nghe thấy rồi!
Chính là quỷ mặt đỏ đó.
Còn người phụ nữ bên cạnh chính là người phụ nữ trung niên khi nãy đã lừa tôi.
Không lâu sau tôi cảm nhận được có một đôi tay đang chạm vào tôi, tháo giày của tôi ra.
"Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa." Người phụ nữ đó cười nói.
Tôi từ từ hé mắt ra, người trước mặt khiến tôi sợ chết khiếp!
Trước mặt tôi chỉ có một người! Nửa bên mặt là người phụ nữ trung niên đó, da thịt của nửa bên còn lại lồi lên, chính là cái tên quỷ mặt đỏ! Nửa bên mặt của bà ta bị tên mặt quỷ đó làm cho biến dạng, da mặt mỏng đến mức dường như trong suốt, giống như bất cứ khi nào cũng có thể bị tên mặt quỷ đó phá hủy gương mặt!
Bụng đột nhiên quặn thắt khó chịu, tôi nôn khan mấy lần.
Bà ta bưng bộ hỷ phục màu đó vốn đã bị bố tôi khóa lại và đôi hài thêu màu đỏ mà anh tôi từ chối nhận, đậm mùi bụi bặm khó chịu.
Người phụ nữ trung niên nhìn tôi cười nham hiểm: “Mạng của cô cũng lớn thật đấy, mệnh cách thuần âm mà lại không sợ âm vật nhập vào cơ thể, quả là người sinh ra để hầu hạ người cõi âm mà."
"Các người... tại sao các người không đi tìm một con ma nữ?" Tôi nhìn bộ hỷ phục đó, không phải lại là tìm tôi để làm đám cưới mà nào đấy chứ?
Người phụ nữ đó sừng sỡ một hồi, cười ha hả rồi nói: “Cô thật thú vị, nếu như chỉ là muốn hoan ái cho sung sướng thì có rất nhiều người cõi âm đợi để được hầu hạ cho Ma Vương, nhưng mà hai người cõi âm thì sao có thể sinh con chứ, số mệnh và thể chất này của cô, quả đúng là hiếm gặp! Đương nhiên phải để Ma Vương hưởng thụ! Nhưng mà.. lại bị cái tên họ Phong đó cướp đi trước rồi!"
Đầu tôi giờ quay mòng mòng, có nghĩa là, tôi sinh ra là đã không thể thoát khỏi vận mệnh này sao?
Người phụ nữ đó đưa tay cởi đồ của tôi, kéo vạt áo ra, rồi đột nhiên hét lên thất thanh, bàn tay nhả ra làn khói màu đen.
Tên quỷ mặt đỏ ở nửa bên kia mặt lập tức điên cuồng hét lên: “Mau thả ra! Mau thả ra! Trên người cô ta có gì đó!"
Bàn tay người phụ nữ đó như đang bị thiêu đốt, da thịt cháy đen đến nhìn thấy cả xương, mặt quỷ đỏ đó vùng vẫy kịch liệt trên gương mặt bà ta, kéo một bên mặt lộ cả hàm răng trắng hếu.
Tôi vô cùng lo sợ, trước đây tên quỷ xấu xí kia từng nói quỷ mặt đỏ không dám chạm vào con dấu này, xem chừng là thật.
"Giết cô ta! Giết cô ta đi! Chặt đứt tay chân cô ta! Móc bụng cô ta! Thứ ta không có được thì cũng không thể để cho tên họ Phong đấy có được..." Tên quỷ mặt đỏ gào thét.
Chân tay tôi đều bị trói, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ đó cầm đến một con dao phay.
"Rầm!"
Bên ngoài vang lên một tiếng động lớn như bị cái gì đó đâm mạnh vào, cả căn phòng đều bị rung chuyển theo.
“Pháp trận bị phá vỡ rồi!" Người phụ nữ đó kêu lên.
Tên quỷ mặt đỏ vừa nghe thấy vậy thì điên cuồng vùng vẫy xé toạc nửa bên mặt của người phụ nữ đó, biến thành một cái bóng màu đen vượt qua ngôi nhà chạy trốn.
Máu tươi bắn tung tóe, tôi thấy nửa bên mặt của bà ta nát bét, da đầu cũng nứt toạc, rơi xuống một nửa làm lộ cả bộ xương trắng hếu.
“Á!" Tôi nhắm chặt mắt quay đầu đi, cảnh tượng này thật đáng sợ!
Máu ào ạt trào ra khỏi miệng nhưng bà ta vẫn giơ con dao về phía tôi...
"Rầm!" Sức mạnh to lớn phá vỡ cánh cửa làm người phụ nữ đó bay lên, đầu bà ta đập vào tường, tôi nghe thấy tiếng xương bị gãy.
Khói bụi tan hết, mặt nạ quỷ đen xì xuất hiện trước mặt tôi.
Mặt tôi dính đầy cát bụi máu me, trông vô cùng thảm hại, nhìn thấy hắn đến, tôi không nhịn được nữa mà òa khóc.
“Khóc gì mà khóc! Đã ngu ngốc còn chạy nhảy lung tung!" Hắn quở mắng.
Tay tôi được tháo dây trói ra, hắn cúi người rồi nhấc tôi lên, giơ tay vẽ một bùa chú trong không trung.
Đầu ngón tay hắn điểm khí lạnh màu trắng, tấm bùa chú trong không trung đó bay đến thi thể của người phụ nữ trung niên, từ từ bốc khói lên, thoắt chốc cả thân thể và quần áo đều biến mất.
“Anh... tại sao anh lại ở đây?" Tôi khẽ hỏi.
Hắn cười nhạt: "Cô nói xem?"
Lẽ nào là... đến cứu mình sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu tôi thì bị câu nói của hắn tạt cho một thau nước lạnh.
"Thời gian bảy ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, bỏ lỡ thời cơ thì bao nhiêu công sức coi như đổ sông đổ bể, cô nói xem tại sao tôi lại ở đây?" Hắn hừ một tiếng.
Bảy ngày... tôi nhếch mép cười cay đắng, thì ra, là theo đúng thời gian đến hoàn thành nhiệm vụ" thôi.
Hắn giày vò tôi suốt sáu buổi tối, tối qua bởi vì tác động của thuốc bôi trơn, phản ứng cơ thể của tôi cực kỳ khoa trương.
Chút tình cảm vừa xuất hiện đó bị thái độ lạnh nhạt của hắn làm cho tan vỡ.
Hắn đến, chỉ là bởi vì đúng giờ “làm" xong việc của hẳn.
Thứ khi nãy phá vỡ pháp trận là chiếc xe việt dã của anh tôi, tôi không biết tại sao hắn ta lại ở chung một chỗ với anh tôi, chỉ biết sau khi hắn ta vứt tôi vào chỗ ngồi đằng sau thì nói một câu với anh tôi: “Tôi mượn xe dùng một lát."
Chiếc xe lập tức bị kết giới của pháp trận bao phủ, tôi nằm trên ghế sau xe, cảm nhận được hắn ta xé đi bộ quần áo dính đầy bụi bặm, sau đó cúi người xuống đè lên..
Khó khăn đưa vào.
Hắn có chút bất mãn: "Sao hôm nay lại cứng như vậy?"
Tôi nhấc tay lên che đi đôi mắt đẫm nước mắt của mình, tôi không muốn hắn nhìn thấy.
Mặc kệ đi, đồ cúng tế cũng được, đạo cụ cũng được, hy vọng qua đêm nay, chúng tôi có thể không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Tác giả :
Kiến Tự Như Diện