Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái
Chương 6: Mông co dãn
Mấy ngày nay, cái chân bị gãy đã khôi phục được bảy tám phần.
Nhìn bề ngoài thì có lẽ sẽ không để lại vết sẹo nào.
Cả đời này, ta chỉ có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng một vết sẹo duy nhất. Lúc làm phẫu thuật sinh con, nhờ bác sĩ mổ xong khâu cho ta một bông hoa, để đứa con của ta danh xứng với thực: trở thành đứa trẻ được sinh ra từ một bông hoa, ây da!
Vốn đang dự định cầm thạch cao quay về trường khoe khoang một chút. Nhưng dòng chữ của đại thần đã làm cho ta đành phải từ bỏ ý niệm mà có lẽ, sẽ tạo thành một cơn chấn động lan khắp cả lớp, thậm chí là toàn trường.
Nhưng ta lại lo lắng đại thần thỉnh thoảng hứng trí, muốn thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của hắn, cho nên không dám quăng đi.
Thật ra, nguyên nhân lúc đó chính là, ta phải tiếp tục bảo trì sự tôn sùng đối với đại thần, nên phải duy trì khoảng cách an toàn.
Cuộc đời mà, dù sao ta cũng phải tìm chuyện biến thái để làm chứ.
Cũng là nhất thời cao hứng, ngày quay trở lại trường học, ta dùng vải quấn từ đỉnh đầu đến cằm, giả làm xác ướp, còn nhỏ vài giọt thuốc đỏ lên mặt. Vốn còn muốn vẽ thêm mấy vết chém nữa, nhưng vẽ vết chém ta lại sợ mình sẽ muốn vẽ độc nhãn long, vẽ độc nhãn long xong rồi lại muốn gắn thêm móc sắt vào tay nữa, cho nên đành nhịn xuống.
Mẹ ta, trên cơ bản là đá thẳng ta ra khỏi cửa, nói ta là con nhãi ranh, sao mày không bị xe đâm chết luôn cho rồi.
Đánh là thương, mắng là yêu. Mẹ ta yêu ta, yêu muốn chết đi được.
Trở lại phòng học, cả lớp lặng ngắt như tờ.
Ta hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thong dong ngồi vào vị trí.
Bạn cùng bàn nói. “Lớp trưởng đi thăm bệnh về, nói cậu chỉ bị thương ở chân thôi mà…"
Ta vỗ vỗ nó, cười nói: “Chúng ta phải học cách dùng ánh mắt phát triển để nhìn sự vật."
“Vậy mặt cậu bị sao vậy?"
“Chẳng sao cả."
Bạn cùng bàn không tin. Cả lớp, cũng chẳng ai tin.
Xã hội đang phát triển, vậy mà năng lực quan sát của con người lại thụt lùi. Nói thật hay nói dối mà cũng không phân biệt được.
Sau khi tan học, Quách Tiểu Bảo tới tìm ta, đoán chừng là tới thăm, an ủi ta.
Nhưng ta vừa đi ra, hắn liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói: “Vẫn chưa chết nhỉ!"
Ta cười.
Về phần nguyên nhân tại sao hắn đến thăm ta, ta nghĩ, hẳn là sau khi trầm tư suy nghĩ cặn kẽ, hắn đã quyết định, chấp nhận làm bạn với ta.
Nói rằng, thời gian qua ta hờ hững với hắn, thái độ hoàn toàn trái ngược, cho nên rốt cuộc hắn chịu đựng không nổi, chủ động tới cửa giáp mặt nói chuyện.
Nhưng thật ra, hôm đó khi nhìn thấy Quách Tiểu Bảo, ta tuyệt nhiên không hề bất ngờ.
Hôm đó, ta đang vội vàng giúp đại thần xử lý văn kiện, trông thấy Quách Tiểu Bảo ta liền nghĩ. Đây chính là lúc chứng minh thực lực của ta với đại thần. Vì vậy ta đứng lên, mỉm cười với đại thần rồi gọi Quách Tiểu Bảo cùng đi ra.
Đại thần nho nhã cười, không ngờ lại còn nhẹ nhàng nói một câu: “Mã đáo thành công."
Ngày đó ta mải miết đi theo Quách Tiểu Bảo, nhưng hắn lại không hề mở miệng.
Xuất phát từ dãy phòng học, đi qua sân bóng rổ, vòng hết sân bóng lại tiếp tục đi đến cột cờ. Nhưng cũng có chút vui mừng, hắn miễn cưỡng khôi phục lại bản sắc. Dáng đi thong dong quen thuộc, một đường thẳng tắp.
Bề ngoài của hắn tự do tự tại, nhưng mơ hồ có thể nhận thấy được hắn hơi căng thẳng.
Nếu nói là căng thẳng, còn không bằng nói là không tự tại.
Một số người đi đường quen biết hắn, tầm mắt đều không hẹn mà đều rơi cả trên người ta. Ta liền nhiệt tình quay đầu lại, dùng ánh mắt như gặp được bạn thân cũ, vẫy tay chào hỏi.
Khuôn mặt tươi cười dịu dàng.
Nhưng chúng ta tiếp tục đi từ ký túc xá về lại cột cờ. Mãi đến khi mặt trời dần xế bóng, hắn mới không nhịn nổi nữa, hơi nhíu mày quay qua liếc mắt nhìn ta một cái: “Cậu không có gì để nói với tôi sao?"
“Có chứ." Lúc đó ta trả lời liền, không hề do dự, cười cười nói: “Tôi rất thất vọng về cậu."
“…" Hắn chịu không nổi, xoay người đứng đối diện với ta, “Cậu không thể bình thường một chút được sao?"
Đương nhiên không thể. Ta híp mắt cười, nghiêng lại gần nhìn hắn, “Tôi nói xong rồi, cậu có muốn nói gì không?"
Quách Tiểu Bảo trầm mặc một hồi, rồi hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng hắn: “Trước kia, vì sao cậu lại tìm đến tôi?"
Đại thần từng nói, biến thái phải hiểu được cách thu mình.
Vì thế ta cười đến là chân thành, “Bởi vì ngoại hình của cậu đẹp trai hào hiệp phi phàm. Thành tích của cậu ưu tú cầm cờ đi trước. Dáng người uyển chuyển hàm xúc tựa như hồ nước chiều thu. Nhất là những lúc suy tư, tự nhiên bộc lộ thần sắc cao ngạo chói lọi, không thể không làm cho tôi điên đảo…"
Hắn nhíu mày, lộ vẻ không kiên nhẫn ngắt lời ta, “Mấy điều này… tôi đều biết, nói điểm đặc biệt nhất của tôi xem."
Nghe xong lời này, ta thoáng dừng lại. Trong lòng bỗng bốc cháy lên hừng hực một ngọn lửa có tên là chờ mong. Khoé miệng không kiềm chế được cong lên. Gấp gáp mở miệng, gần như là khẩn cấp: “Quách Tiểu Bảo, cậu làm bạn với tôi nha!"
“Ừm." Vẻ mặt hắn có vài phần tự phụ. “Tôi sẽ suy nghĩ."
Rất rõ ràng, hiện tại suy nghĩ của hắn đã có đáp án.
Ta nhớ là ngày đó, tầm mắt của hắn luôn luôn lơ đãng miết về hướng cột cờ inox trên đài, dựa theo hình bóng của mình được phản chiếu trên đó mà vô ý thức điều chỉnh lại tư thế.
Sau đó, ta cười đến là sáng lạn, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, mời hắn gia nhập Hội Học Sinh.
Dù sao Quách Tiểu Bảo, ở trong mắt các giáo viên, cũng là động vật quốc bảo. Thành tích xuất sắc không nói, âm nhạc mỹ thuật cũng toàn năng. Chỉ có điều, hắn không thích đụng chạm với người khác, cho nên cũng không tham gia bất kì một hoạt động đoàn thể xã hội nào.
Đợi ta nói hết, hắn đút hai tay vào túi, tằng hắng mấy tiếng, chậm rãi xoay người, chậm rãi đi trước, tiếp tục đi loanh quanh đến sân bóng.
Ánh chiều tà chiếu xuống thân hình không mấy cao to của hắn tạo thành một cái bóng thật dài, có thể nói là hoàn mỹ. Bóng người dưới ánh tà dương, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Tiếp theo, hắn phô bày tư thế sở trường với vẻ cực kỳ lơ đãng, mở miệng: “Gia nhập cũng được, nhưng tôi muốn làm chủ tịch."
Tất nhiên là không chút do dự gật đầu đồng ý, nói với hắn, “Tôi giúp cậu đạp Vương Đình Hiên xuống!"
Đương nhiên, đại thần, ta tin chắc ngài ấy sẽ không dễ dàng bị lật đổ như vậy!
Tiếp theo hắn nhẹ nhàng, cũng không quay đầu, liếc mắt nhìn ta một cái, “Xem ra cậu và hắn vẫn chưa thành đôi."
“Ai?" Ta giả ngu.
Hắn cho ta một ánh mắt “Trong lòng tự biết", sau đó trầm tĩnh lại, thoải mái tự nhiên cất bước lại mang theo một chút, cực kỳ nhỏ, hoảng động. Bước đi giữa không trung tạo thành một độ cong hoàn mỹ.
Toàn thân tràn ngập khí tức mê người.
Tốt tốt, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Ta càng cảm nhận được, mình đang dâng trào.
Tiếp theo ta tiến lên, vỗ vai hắn, “Quyết định vậy đi nha!"
Hắn nhíu nhíu đầu mày, chụp lấy cánh tay ta. “Hẳn cậu phải biết là tôi không thích bị người khác chạm vào mà…"
Ta cười cười, sau đó liền ra tay bất ngờ, nhéo vào mông hắn một cái, híp mắt cười, “Rất có cảm giác, ha hả ~"
Hắn kinh ngạc nhìn ta, bất chấp hình tượng. “Cậu! Biến thái!"
“Hư…" Lúc đó, ta đặt ngón trỏ lên môi, ra vẻ đứng đắn đá lông nheo một cái.
Nhìn thấy hắn hít mạnh, ta mỉm cười dưới ánh tà dương, “Đây là tình yêu bí mật!"
Ôi… Nhớ lại cảm giác cực kỳ co dãn ngày ấy, tầm mắt ta bất giác hạ xuống ——
Quách Tiểu Bảo nhất thời toàn thân cảnh giác, đột nhiên che mông bỏ chạy. Không ngờ lại dám mặc kệ người bạn là ta đây với cái chân bị thương chưa khỏi hẳn…
Chậc chậc, cái đồ ngụy quân tử vô tình vô nghĩa!
Sau đó, ta bị giáo viên chủ nhiệm mời lên văn phòng, bắt phải tháo băng.
Thanh âm cực lớn, toàn bộ mọi người trong văn phòng đều đang nhìn cô.
Sự việc bất đắc dĩ xảy ra trước mắt, cô cũng không làm gì ta nữa.
Trở lại lớp học, bạn cùng bàn trừng to mắt nhìn ta. “Mặt cậu thật sự không sao!" Vẻ mặt thất vọng.
Ta cười cho qua.
Tiếp theo lấy một cái túi rác mới chồng chất bụi bặm ở cuối lớp, nhét đống vải băng vào, đóng gói đem tặng cho Quách Tiểu Bảo.
Giữ lại cho hắn dùng khi tự sát.
Trực giác nói cho ta biết, ta sẽ mau chóng gặp lại tiểu yêu quái. E rằng lúc đó, Quách Tiểu Bảo mắc bệnh tự kỷ sẽ mặc cảm, xấu hổ, quẫn đến mức không thể chịu, không còn thiết sống nữa…
Quả nhiên, trực giác của ta mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Đi học lại không bao lâu, ta bất ngờ gặp lại hắn – Nghiêm Tử Tụng.
Nhìn bề ngoài thì có lẽ sẽ không để lại vết sẹo nào.
Cả đời này, ta chỉ có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng một vết sẹo duy nhất. Lúc làm phẫu thuật sinh con, nhờ bác sĩ mổ xong khâu cho ta một bông hoa, để đứa con của ta danh xứng với thực: trở thành đứa trẻ được sinh ra từ một bông hoa, ây da!
Vốn đang dự định cầm thạch cao quay về trường khoe khoang một chút. Nhưng dòng chữ của đại thần đã làm cho ta đành phải từ bỏ ý niệm mà có lẽ, sẽ tạo thành một cơn chấn động lan khắp cả lớp, thậm chí là toàn trường.
Nhưng ta lại lo lắng đại thần thỉnh thoảng hứng trí, muốn thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của hắn, cho nên không dám quăng đi.
Thật ra, nguyên nhân lúc đó chính là, ta phải tiếp tục bảo trì sự tôn sùng đối với đại thần, nên phải duy trì khoảng cách an toàn.
Cuộc đời mà, dù sao ta cũng phải tìm chuyện biến thái để làm chứ.
Cũng là nhất thời cao hứng, ngày quay trở lại trường học, ta dùng vải quấn từ đỉnh đầu đến cằm, giả làm xác ướp, còn nhỏ vài giọt thuốc đỏ lên mặt. Vốn còn muốn vẽ thêm mấy vết chém nữa, nhưng vẽ vết chém ta lại sợ mình sẽ muốn vẽ độc nhãn long, vẽ độc nhãn long xong rồi lại muốn gắn thêm móc sắt vào tay nữa, cho nên đành nhịn xuống.
Mẹ ta, trên cơ bản là đá thẳng ta ra khỏi cửa, nói ta là con nhãi ranh, sao mày không bị xe đâm chết luôn cho rồi.
Đánh là thương, mắng là yêu. Mẹ ta yêu ta, yêu muốn chết đi được.
Trở lại phòng học, cả lớp lặng ngắt như tờ.
Ta hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thong dong ngồi vào vị trí.
Bạn cùng bàn nói. “Lớp trưởng đi thăm bệnh về, nói cậu chỉ bị thương ở chân thôi mà…"
Ta vỗ vỗ nó, cười nói: “Chúng ta phải học cách dùng ánh mắt phát triển để nhìn sự vật."
“Vậy mặt cậu bị sao vậy?"
“Chẳng sao cả."
Bạn cùng bàn không tin. Cả lớp, cũng chẳng ai tin.
Xã hội đang phát triển, vậy mà năng lực quan sát của con người lại thụt lùi. Nói thật hay nói dối mà cũng không phân biệt được.
Sau khi tan học, Quách Tiểu Bảo tới tìm ta, đoán chừng là tới thăm, an ủi ta.
Nhưng ta vừa đi ra, hắn liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói: “Vẫn chưa chết nhỉ!"
Ta cười.
Về phần nguyên nhân tại sao hắn đến thăm ta, ta nghĩ, hẳn là sau khi trầm tư suy nghĩ cặn kẽ, hắn đã quyết định, chấp nhận làm bạn với ta.
Nói rằng, thời gian qua ta hờ hững với hắn, thái độ hoàn toàn trái ngược, cho nên rốt cuộc hắn chịu đựng không nổi, chủ động tới cửa giáp mặt nói chuyện.
Nhưng thật ra, hôm đó khi nhìn thấy Quách Tiểu Bảo, ta tuyệt nhiên không hề bất ngờ.
Hôm đó, ta đang vội vàng giúp đại thần xử lý văn kiện, trông thấy Quách Tiểu Bảo ta liền nghĩ. Đây chính là lúc chứng minh thực lực của ta với đại thần. Vì vậy ta đứng lên, mỉm cười với đại thần rồi gọi Quách Tiểu Bảo cùng đi ra.
Đại thần nho nhã cười, không ngờ lại còn nhẹ nhàng nói một câu: “Mã đáo thành công."
Ngày đó ta mải miết đi theo Quách Tiểu Bảo, nhưng hắn lại không hề mở miệng.
Xuất phát từ dãy phòng học, đi qua sân bóng rổ, vòng hết sân bóng lại tiếp tục đi đến cột cờ. Nhưng cũng có chút vui mừng, hắn miễn cưỡng khôi phục lại bản sắc. Dáng đi thong dong quen thuộc, một đường thẳng tắp.
Bề ngoài của hắn tự do tự tại, nhưng mơ hồ có thể nhận thấy được hắn hơi căng thẳng.
Nếu nói là căng thẳng, còn không bằng nói là không tự tại.
Một số người đi đường quen biết hắn, tầm mắt đều không hẹn mà đều rơi cả trên người ta. Ta liền nhiệt tình quay đầu lại, dùng ánh mắt như gặp được bạn thân cũ, vẫy tay chào hỏi.
Khuôn mặt tươi cười dịu dàng.
Nhưng chúng ta tiếp tục đi từ ký túc xá về lại cột cờ. Mãi đến khi mặt trời dần xế bóng, hắn mới không nhịn nổi nữa, hơi nhíu mày quay qua liếc mắt nhìn ta một cái: “Cậu không có gì để nói với tôi sao?"
“Có chứ." Lúc đó ta trả lời liền, không hề do dự, cười cười nói: “Tôi rất thất vọng về cậu."
“…" Hắn chịu không nổi, xoay người đứng đối diện với ta, “Cậu không thể bình thường một chút được sao?"
Đương nhiên không thể. Ta híp mắt cười, nghiêng lại gần nhìn hắn, “Tôi nói xong rồi, cậu có muốn nói gì không?"
Quách Tiểu Bảo trầm mặc một hồi, rồi hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng hắn: “Trước kia, vì sao cậu lại tìm đến tôi?"
Đại thần từng nói, biến thái phải hiểu được cách thu mình.
Vì thế ta cười đến là chân thành, “Bởi vì ngoại hình của cậu đẹp trai hào hiệp phi phàm. Thành tích của cậu ưu tú cầm cờ đi trước. Dáng người uyển chuyển hàm xúc tựa như hồ nước chiều thu. Nhất là những lúc suy tư, tự nhiên bộc lộ thần sắc cao ngạo chói lọi, không thể không làm cho tôi điên đảo…"
Hắn nhíu mày, lộ vẻ không kiên nhẫn ngắt lời ta, “Mấy điều này… tôi đều biết, nói điểm đặc biệt nhất của tôi xem."
Nghe xong lời này, ta thoáng dừng lại. Trong lòng bỗng bốc cháy lên hừng hực một ngọn lửa có tên là chờ mong. Khoé miệng không kiềm chế được cong lên. Gấp gáp mở miệng, gần như là khẩn cấp: “Quách Tiểu Bảo, cậu làm bạn với tôi nha!"
“Ừm." Vẻ mặt hắn có vài phần tự phụ. “Tôi sẽ suy nghĩ."
Rất rõ ràng, hiện tại suy nghĩ của hắn đã có đáp án.
Ta nhớ là ngày đó, tầm mắt của hắn luôn luôn lơ đãng miết về hướng cột cờ inox trên đài, dựa theo hình bóng của mình được phản chiếu trên đó mà vô ý thức điều chỉnh lại tư thế.
Sau đó, ta cười đến là sáng lạn, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, mời hắn gia nhập Hội Học Sinh.
Dù sao Quách Tiểu Bảo, ở trong mắt các giáo viên, cũng là động vật quốc bảo. Thành tích xuất sắc không nói, âm nhạc mỹ thuật cũng toàn năng. Chỉ có điều, hắn không thích đụng chạm với người khác, cho nên cũng không tham gia bất kì một hoạt động đoàn thể xã hội nào.
Đợi ta nói hết, hắn đút hai tay vào túi, tằng hắng mấy tiếng, chậm rãi xoay người, chậm rãi đi trước, tiếp tục đi loanh quanh đến sân bóng.
Ánh chiều tà chiếu xuống thân hình không mấy cao to của hắn tạo thành một cái bóng thật dài, có thể nói là hoàn mỹ. Bóng người dưới ánh tà dương, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Tiếp theo, hắn phô bày tư thế sở trường với vẻ cực kỳ lơ đãng, mở miệng: “Gia nhập cũng được, nhưng tôi muốn làm chủ tịch."
Tất nhiên là không chút do dự gật đầu đồng ý, nói với hắn, “Tôi giúp cậu đạp Vương Đình Hiên xuống!"
Đương nhiên, đại thần, ta tin chắc ngài ấy sẽ không dễ dàng bị lật đổ như vậy!
Tiếp theo hắn nhẹ nhàng, cũng không quay đầu, liếc mắt nhìn ta một cái, “Xem ra cậu và hắn vẫn chưa thành đôi."
“Ai?" Ta giả ngu.
Hắn cho ta một ánh mắt “Trong lòng tự biết", sau đó trầm tĩnh lại, thoải mái tự nhiên cất bước lại mang theo một chút, cực kỳ nhỏ, hoảng động. Bước đi giữa không trung tạo thành một độ cong hoàn mỹ.
Toàn thân tràn ngập khí tức mê người.
Tốt tốt, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Ta càng cảm nhận được, mình đang dâng trào.
Tiếp theo ta tiến lên, vỗ vai hắn, “Quyết định vậy đi nha!"
Hắn nhíu nhíu đầu mày, chụp lấy cánh tay ta. “Hẳn cậu phải biết là tôi không thích bị người khác chạm vào mà…"
Ta cười cười, sau đó liền ra tay bất ngờ, nhéo vào mông hắn một cái, híp mắt cười, “Rất có cảm giác, ha hả ~"
Hắn kinh ngạc nhìn ta, bất chấp hình tượng. “Cậu! Biến thái!"
“Hư…" Lúc đó, ta đặt ngón trỏ lên môi, ra vẻ đứng đắn đá lông nheo một cái.
Nhìn thấy hắn hít mạnh, ta mỉm cười dưới ánh tà dương, “Đây là tình yêu bí mật!"
Ôi… Nhớ lại cảm giác cực kỳ co dãn ngày ấy, tầm mắt ta bất giác hạ xuống ——
Quách Tiểu Bảo nhất thời toàn thân cảnh giác, đột nhiên che mông bỏ chạy. Không ngờ lại dám mặc kệ người bạn là ta đây với cái chân bị thương chưa khỏi hẳn…
Chậc chậc, cái đồ ngụy quân tử vô tình vô nghĩa!
Sau đó, ta bị giáo viên chủ nhiệm mời lên văn phòng, bắt phải tháo băng.
Thanh âm cực lớn, toàn bộ mọi người trong văn phòng đều đang nhìn cô.
Sự việc bất đắc dĩ xảy ra trước mắt, cô cũng không làm gì ta nữa.
Trở lại lớp học, bạn cùng bàn trừng to mắt nhìn ta. “Mặt cậu thật sự không sao!" Vẻ mặt thất vọng.
Ta cười cho qua.
Tiếp theo lấy một cái túi rác mới chồng chất bụi bặm ở cuối lớp, nhét đống vải băng vào, đóng gói đem tặng cho Quách Tiểu Bảo.
Giữ lại cho hắn dùng khi tự sát.
Trực giác nói cho ta biết, ta sẽ mau chóng gặp lại tiểu yêu quái. E rằng lúc đó, Quách Tiểu Bảo mắc bệnh tự kỷ sẽ mặc cảm, xấu hổ, quẫn đến mức không thể chịu, không còn thiết sống nữa…
Quả nhiên, trực giác của ta mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Đi học lại không bao lâu, ta bất ngờ gặp lại hắn – Nghiêm Tử Tụng.
Tác giả :
Trùng Tiểu Biển