Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái
Chương 15: Nơi nào cũng có đại thần

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Chương 15: Nơi nào cũng có đại thần

Nhìn cái thùng rác kia, ta đoán chừng Nghiêm Tử Tụng nhìn thấy mặt ai cũng đều giống như bánh mì.

Cho nên câu nói “Có phải tôi đã từng gặp cô không" đã thể hiện sâu sắc sự mưu tính sâu xa của hắn.

Chỉ một câu nói mà có thể áp dụng cho tất cả mọi người!

Nghĩ vậy ta liền nhếch miệng cười, thật tài hoa!

Lại thấy khí huyết dâng trào. Nhìn quanh mình thấy liễu rủ bên cầu, trời xanh nước biếc, còn có một bãi cỏ xanh tươi, suy nghĩ xem tiếp theo ta nên làm thế nào mới có thể khiến hắn khắc cốt ghi tâm.

Ồ, nghĩ thế nào cũng thấy cảnh hô hấp nhân tạo là tuyệt mỹ nhất!

Ta vô cùng e thẹn liếc mắt nhìn đôi môi mỏng của hắn. Ôi! Trau chuốt kịch bản…

Nhưng nghĩ lại, thị lực của Yêu quái đại nhân không tốt, nếu ta nhảy cầu mà lỡ xui hắn lại đi cứu lên một đống rong rêu rác rưởi thì đúng mất nhiều hơn được. Cho nên ta liền ưỡn ngực, quyết định viết lên một câu chuyện tình yêu lãng mạn tươi đẹp nhất, huy hoàng nhất, truyền kỳ nhất và cũng khó tưởng tượng nhất từ trước đến nay.

Câu chuyện bắt đầu trong một ngày mưa gió bão bùng, sấm chớp ì đùng.

Nội dung chính bắt đầu từ khi ta đạp Yêu quái đại nhân xuống nước ——

“Nghiêm Tử Tụng!" Ta đột nhiên chỉ sang bên cạnh, “Anh nhìn xem, có cái gì kìa!"

Hai tiểu cô nương vốn đang đứng bên cạnh, đồng loạt quay phắt đầu lại nhìn.

Chỉ là…

Nghiêm Tử Tụng lại không chút nhúc nhích.

Hắn chỉ liếc nhìn ta, liếc nhìn ta bằng nửa con mắt, ánh mắt hơi trào phúng.

Ta kinh ngạc sợ hãi——

Ngươi thật sự hờ hững đến vậy sao!

Sau đó hiểu ra ——

Thật ra, hẳn là cái gì ngươi cũng đều không nhìn rõ! (cho nên mới dứt khoát không thèm nhìn)

Được rồi, là lỗi của ta. Vì vậy, ta tiến lên đứng ở trước mặt hắn.

Nhìn nhau không nói năng gì.

Hắn cao xấp xỉ đại thần. Ta đột nhiên mỉm cười ngọt ngào, không nói hai lời, nắm tay lại hung hăng gõ ngay vào trán hắn!

“A ——" Hai tiểu cô nương không tìm thấy gì, đang buồn bực quay đầu lại thì vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, đưa tay lên áp hai bên má, thét lên chói tai.

Đó là tiếng thét ẩn chứa thâm ý khiến người nghe cảm thấy đau thương.

Nhưng Yêu quái đại nhân của chúng ta thì…

Khụ, đoán chừng phản ứng hơi chậm…

Ta đã cố tình thừa lúc hắn không đề phòng mà lập tức ra tay. Ngón tay ta rõ ràng còn cảm thấy hơi đau vì đã dùng sức quá độ.

Hắn hẳn sẽ phải gào khóc kêu đau.

Sau đó ta sẽ thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đột nhiên ra tay đẩy.

Hắn ngã vào hồ nước.

Ta làm mỹ nhân cứu anh hùng.

Sau đó…

Hô hấp hô hấp…

Nhưng mà không ngờ hắn vẫn không hề nhúc nhích, cứ như vậy tiếp tục liếc nửa con mắt nhìn ta…

Ta cam đoan, hắn thật sự đang liếc ta!

Mặc dù không phải là ẩn tình đưa tình.

Đôi mắt xinh đẹp câu hồn kia rốt cục bắt đầu chậm rãi nói lên những biến hóa trong tình cảm của hắn.

Không biết vì sao ta lại cảm thấy tình cảnh này rất có ý vị. Nhếch miệng cười. Rống! Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng!

Đó là nhảy tại chỗ lấy đà, phút chốc hung hăng đạp mạnh xuống bàn chân hắn.

Trên cơ bản là toàn bộ trọng lực cơ thể đều tập trung lên chân hắn…

Mấu chốt là…

Bán cao! Ta quên mất tiêu, chân hắn chỉ mang dép lê!!

Hai tiểu cô nương kêu gào tại chỗ.

“Tử Tụng, anh không sao chứ?"

“Anh không sao chứ? Tử Tụng!"



Ai u uy, Yêu quái đại nhân của ta ~

Gạt lệ, ta cũng đau lòng, nhưng tất cả đều chỉ vì tương lai tốt đẹp của chúng ta thôi mà. Vì sao ngươi vẫn vững như Thái Sơn vậy hả? !!

Hắn hẳn là phải bưng chân nhảy dựng lên.

Ta thừa dịp hắn không xong, đột nhiên ra tay đẩy.

Hắn ngã vào hồ nước.

Ta mỹ nhân cứu anh hùng.

Sau đó…

Hô hấp hô hấp…

Thế nhưng…

Ngươi cứ đứng trơ trơ ra đó, ta làm sao mà đẩy ngươi xuống nước được chứ!

Lại thất bại…

Chỉ thấy hắn rốt cục có phản ứng, chậm rãi giơ cánh tay lên. Ngay khi ta tưởng hắn sẽ cho ta một chưởng bắn ra xa thì hắn chỉ túm lấy sau áo ta, kéo ta ra sau.

Sau đó, ta đứng cách xa hắn một khoảng.

Sau một khắc, hắn nhăn trán nhíu mày, từ từ nhấc cái chân bị đạp lên. Sau đó nhẹn nhàng dí dí đầu ngón chân xuống bãi cỏ. Đầu thoáng quay sang một bên, chậm rãi thở hắt ra một hơi.

Rất rõ ràng là đang muốn giảm bớt cơn đau mà ta đã gây ra cho hắn.

Sau đó mới quay đầu lại trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi. “Chết tiệt, như vậy rất đau!"

Trông thấy biểu tình không rõ là đang tức giận hay đau đớn của hắn, ta rất không phúc hậu, mỉm cười.

Sau đó hình như hắn cảm thấy làm như vậy không có lực sát thương, lại tựa hồ là muốn nhìn cho rõ mặt ta, bất ngờ túm lấy gáy áo ta kéo sát lại gần hắn vài phân.

Một khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ liền vì vậy mà phóng đại ở trước mắt ta.

Ta còn chưa kịp thưởng thức đã nghe thấy trong âm điệu của hắn thoáng có chút biến hóa, “Tôi tuyệt đối đã từng gặp cô!"

Gào khóc, thật thông minh a Nghiêm Tử Tụng. Ta híp mắt cười, làm ra một hành động biến thái nhất trong cuộc đời của mình: Hai tay bất ngờ nhân tiện đáp nhẹ lên hai vai hắn, chủ động tiến lên trước, kiễng chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn.

Hô hấp của hắn, ta đều có thể cảm nhận được.

Làm xong, ta cũng chẳng hiểu tại sao mình lại cảm thấy thẹn thùng, nhưng vẫn cứ cười cười nhìn hắn một cái. Sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lên má trái của hắn. Ôi, chính là làn da màu lúa mạch mà ta thích nhất!

Thật ra, ta vẫn cứ muốn đẩy hắn xuống hồ.

Cái hồ này vừa nhìn cũng đủ biết, ta đoán nó sâu cũng chỉ nửa thước là cùng, không thể chết được. Quan trọng là, dù sao ta vẫn muốn kiểm tra nhân phẩm của người kia một chút, chí ít cũng sẽ không thể đánh nữ sinh chứ nhỉ, miễn cho đến lúc đó đánh không thắng ta lại phải chạy.

Nhún nhún vai, nhưng sau khi ta làm hai việc kia xong, hắn không túm áo mà ném ta xuống nước, ta nghĩ hắn cũng không phải là gã tồi.

Liền dứt khoát nhìn hắn, chớp mắt lia lịa, ân hừ! Kế hoạch hô hấp nhân tạo à, đợi sau này ta bố trí hoàn mỹ rồi ngươi hãy ngóc đầu trở lại đi nha!

Nghiêm Tử Tụng bởi vì ta vừa hôn vừa vỗ má, còn đang giật mình đứng ngây tại chỗ, chưa kịp hoàn hồn.

Trái lại, hai tiểu cô nương kia lại rất phối hợp, thét lên chói tai.

Bị ta nhanh chân đến trước cướp đoạt rồi đúng không. Hứ, đáng đời!

Ha ha ha ha…

Ta cười hì hì rời khỏi cánh tay của Nghiêm Tử Tụng, sau đó bắt đầu chạy bộ



Bạch bạch bạch…

Ôi ha ha…

Ôi ha ha…

Ôi ha ha…

Bạch bạch…

Chỉ có điều, ngày mai phải học quân sự rồi. Ngẫm nghĩ một chút lại xoay người lại, giọng điệu khoa trương:

“Nếu muốn được em yêu!"

Lại phất phất tay, “Phải thủ thân như ngọc nhé!"

Lại híp mắt cười.

Quả nhiên duyên trời đã định. Nghiêm Tử Tụng hắn nhìn không rõ ta, cũng không thể đi đường vòng!

Nhún vai. Ông trời, ta đã hiểu lầm ngài, ngài quả nhiên vẫn là chỗ dựa vững chắc lớn nhất của ta!

***

Từ Bàn Ti động của Yêu quái Nghiêm Tử Tụng kia đến ký túc xá của ta khoảng chừng hai mươi phút. Sau tối hôm qua ta tự mình mày mò lục lọi, hiện giờ dù có che mắt ta lại, xoay tròn ta ba mươi vòng, ta vẫn có thể nhớ được từng gốc cây, ngọn cỏ ven đường.

Ánh mặt trời rất là sáng lạn. Dọc đường nghe thấy đám tân sinh viên oán giận: Sao lại phải phơi nắng a? Làm sao bây giờ a? Sao trời không đổ mưa a?!!

Sau đó ta lại vui vẻ, nửa tháng phơi nắng ngoài trời, cho dù không phải là cà phê Lam Sơn thì cũng thành than đá Tây Sơn chứ ha.

Heiz…

Thở dài, ta sẽ không may mắn như vậy đâu!

Ta phơi năng thế nào cũng không thể đen được!

╮(╯▽╰)╭

Ăn cơm no, quay về ký túc xá. Mới vừa uống một hớp, ghế ngồi còn chưa ấm chỗ, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một bạn nữ làm cho mọi người đều chú ý, ồn ào cả lên: “Không xong rồi, Thẩm Lôi phòng các cậu đang đánh nhau với người ta ở dưới lầu kìa!"

Tiểu Mễ nghe xong liền đập bàn đứng lên, cười đến xuân quang sáng lạn. “Trò vui như vậy? Mình phải đi xem mới được!"

Lôi Chấn Tử đánh nhau? Ôi, đúng là rất thú vị, ta cũng đi xem!

Kết quả cái gì gọi là đánh nhau với người ta, rõ ràng là quân tình báo cáo láo. Đây đúng ra phải nói là Lôi Chấn Tử đơn phương đánh người. Tay chân lưu loát, đánh cho người ta đứng cũng đứng không nổi.

Ta buồn bực, sao Lôi Chấn Tử không đi thi công an, lại chạy tới khoa lịch sử làm tướng quân cái gì chứ!

Nhưng mà Tiểu Mễ từ lúc bắt đầu nhìn thấy màn này, da đầu liền tê dại đến sững sờ. Sửng sốt mất một lúc mới đột nhiên dùng khuỷu tay huých ta, cố gắng trấn định mở miệng, “Tiểu Mạn này, cậu nói xem thái độ trước đây của mình đối với Thẩm Lôi có phải có chút đối chọi gay gắt không?"

“Đâu có!" Ta kiên định lắc đầu.

Khẳng định không chỉ là một chút!

Đợi Lôi Chấn Tử ngoan độc đá người nọ một cước nữa, cô ta lại tiếp tục hỏi. “Cậu nói xem, một ngày nào đó Thẩm Lôi có thể đánh mình không?"

Đúng ha!

“Cái này có khả năng." Vì thế ta nhíu mày lo lắng, vỗ vỗ cô ta, bắt đầu cố vấn. “Vậy cậu mua hai đôi giày chạy đua đi là được rồi." Một đôi lấy ra luyện chạy, một đôi dùng khi chạy trốn. Cùng lắm ta sẽ làm người chấm điểm cho ngươi, làm đội cổ động viên miễn phí cho ngươi.

“Cậu…"

Ta vừa cười cười vừa giả vờ nghiêm túc. “Nếu thật sự không được thì cậu dùng ngực đẩy cậu ấy ra!" Khoảng cách đó hẳn là rất khả quan!

“Tiểu Mạn này…"

“Ửm?" Ta không chút để ý, Lôi Chấn Tử thật sự hạ thủ không lưu tình a.

“Mình thật sự rất muốn đánh cậu!"

Nói thì mau chứ khi đó thì chậm, đột nhiên có một người tiến lên kéo nam sinh bị Lôi Chấn Tử đánh trên mặt đất ra, sau đó đứng chắn giữa cậu ấy và nam sinh kia, nhíu mày, “Tại sao cậu lại đánh người này?" Tiếp theo có chút hồ nghi, liếc mắt nhìn nam sinh mặt mày bầm tím dưới đất.

Ta cảm thấy cái liếc mắt ấy rất có ý nghĩa. Ý hắn muốn hỏi là nam sinh đang nằm dưới đất kia vì cái gì không phản kháng.

Chỉ thấy Lôi Chấn Tử đặc biệt thong dong hất đầu, lại đặc biệt anh tuấn tức giận phủi phủi quần áo, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt. “Đáng đời! Ai kêu hắn dám giở trò lưu manh!"

Nam sinh bị đánh kia lúc này mới hơi lảo đảo đứng lên, sau đó quay mặt phun xuống đất, ra vẻ xui xẻo rống lên, “Mẹ nó, cô ta chẳng phải đàn bà!"

Lúc này nam sinh đến giải hòa vô cùng kinh ngạc, “Hoàng Vinh, không phải cậu lại bụng đói ăn quàng đấy chứ!"

Chờ một chút…

Hoàng Vinh? Chẳng lẽ đây là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công? Chẳng lẽ thế giới này lại nhỏ bé như vậy sao?

Ta phấn khởi.

“Kháo!" Lúc này Hoàng Vinh lại rống lên một tiếng. “Xui!" Tiếp theo trừng mắt nhìn Lôi Chấn Tử. “Mẹ nó, bạn tao cứ cược mày là nữ … Kháo! Là nữ thì đừng có giả bộ thành nam!"

“Mày nói cái gì?"

Ta phút chốc vọt tới, hai tay đặt trước ngực Lôi Chấn Tử đang phập phồng kích động…

Ách, bi ai! Rất… Bi ai!

Gạt lệ, thảo nào người ta cứ hay nói Thiên Lôi Thiên Lôi, bởi vì bẩm sinh hay vì không cố gắng a!

Cảm giác này… Mồ hôi tuôn ra như thác, thật đúng là tra tấn tính xung động của nam nhân…

Ta quay đầu lại trừng mắt với Hoàng Vinh. “Sao cậu lại nói như vậy! Tiểu Lôi nhà chúng tôi sao lại không dùng được." Cô ta không giả bộ cũng rất giống rồi có được hay không!

Ta cũng không quản nửa câu sau có ai nghe hay không, quay về với chính nghĩa, ta cau mày không ngừng cố gắng. “Lại nói, Hoàng Vinh, sao cậu lại có thể giở trò lưu manh với Tiểu Lôi của chúng tôi!" Lắc đầu thở dài, lời lẽ nghiêm khắc.

“Nhà cậu thì dài bao nhiêu chứ?!"

Bất chấp trên trán mọi người nổi hắc tuyến, ta làm rõ. “Tôi là nói Nghiêm Tử Tụng đấy? “

“…"

Ta quan sát phản ứng của hắn. Ừm, khẳng định hắn có quen biết Nghiêm Tử Tụng, không sai được.

Hoàng Vinh nhìn ta thật lâu, lát sau lại nghiêng đầu nhìn qua nam sinh đến hoà giải, hít vào một hơi, nhíu mày. “Cậu hỏi anh họ tôi sao?"

Sau đó sờ sờ cổ, lại chạm đến vết thương, nhăn nhó, “Sao tôi nghe cậu nói cứ thấy không tự nhiên thế nào ấy nhỉ?"

Ta cười thầm, vẫn giả vờ nghiêm túc nhìn mọi người. “Tất cả giải tán đi." Sau đó đi đến chỗ Hoàng Vinh đang đứng, cười, “Xem ra tôi thật sự cần phải cùng cậu —— cẩn thận nói chuyện."

Mà phía sau ta, vẫn như cũ, là một mảnh hoàn toàn yên tĩnh…

Tiếp theo, ta lặng lẽ tới gần Hoàng Vinh, mỉm cười quỷ dị. Khóe mắt nhìn lướt qua Thẩm Lôi, nói nhẹ, “Cậu muốn báo thù không? Tôi có thể giúp cậu ~"

Thông thường, con đường đi đến thành công luôn quanh co khó đi! Hoàng Vinh rốt cuộc có thể là một bước ngoặt.

Hoàng Vinh cũng là một nam tử hán, không có cự tuyệt ta.

Chỉ có điều, hóa ra chỉ là ta đơn phương tình nguyện gọi người ta là Hoàng Vinh. Người ta tên thật là Dư Hoàng Nhung. Phỏng chừng ta đã từng thấy cái tên này rồi, nhưng bởi vì tên viết và tên gọi hoàn toàn khác nhau nên cứ lật qua thôi chứ không hề lưu ý.

Anh em họ là cách hắn xưng hô với Nghiêm Tử Tụng. Hai người là anh em bà con.

Ta nhắc lại chuyện chìa khóa cửa hôm đó, hắn nói Nghiêm Tử Tụng từ nhỏ đã sống nhờ ở nhà hắn.

À, có lẽ bên trong còn có một câu chuyện khác…

“Cậu nhìn trúng Tử Tụng rồi à?" Chỉ thấy Dư Hoàng Nhung đột nhiên hừ một tiếng. “Lại thêm một nữ sinh theo đuổi hắn. Chỉ có điều…" Hắn liếc mắt ngắm nghía ta, “Cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào có thể làm cho Tử Tụng nhớ mặt được!"

Không nhớ được mặt?

“Hắn là một tên không có tính nhẫn nại lại chậm chạp, tôi khinh." Hắn xoa nhẹ vết thương, “Cái người như con trai vừa nãy thật sự ở cùng ký túc xá với cậu à?"

“Ừm." Ta cười ngọt ngào, gật đầu.

“Nhưng mà, cậu cũng chẳng khá hơn cô ta bao nhiêu." Ánh mắt Hoàng Nhung nhìn ta thật không đáng gật bừa, ý nói ta vì yêu mà bán đứng bạn bè.

Ôi, ta không định dạy dỗ hắn. Thật ra ta chỉ cảm thấy sống trên đời, khắp nơi đều là niềm vui. Vừa rồi nhìn thấy cảnh hắn bị đánh cảm thấy thật sảng khoái, nói không chừng một cô gái ngực phẳng bạo lực, cũng có thể tìm thấy mùa xuân của mình.

Nhất cử lưỡng tiện, đúng vậy! Ta thích!

***

Ngày hôm sau là huấn luyện quân sự.

6 giờ rưỡi tập trung tại thao trường, ta mang theo mũ quân trang, đứng hiên ngang với một tình thần cực kỳ phấn chấn.

Khoa chúng ta một chuyên ngành có hai lớp. Lớp chúng ta có 44 người, một sỉ số rất hài hòa.

Mới hai giờ, đã muốn tuyển ra được đâu là hoa hậu đâu là cỏ dại.

Luận về ngoại hình, Tiểu Mễ thật sự không xinh đẹp bằng Hữu Dung tỷ.

Thẩm Lôi bị đánh rớt xuống hàng cỏ dại…

Nhưng ta tuyệt đối không kinh ngạc chút nào. Khoa lịch sử có rất nhiều nam sinh, ta đoán, có lẽ cứt trâu cũng không muốn ra mặt giúp bọn họ nói chuyện.

Nhân tâm bất cổ (Lòng người không còn như xưa)

Ta nghĩ, nói không chừng bọn hắn trong lòng còn ôm hận, muốn đi đào bới phần mộ của cổ nhân.

Hơn chín giờ là thời gian giải lao.

Đột nhiên có một bóng người thon dài xinh đẹp chậm rãi đi vào dưới ánh mặt trời.

Toàn trường ồ lên.

Ta không nói gì.

Thật sự là trên đời, nơi nào cũng có đại thần…

Hôm nay hắn đứng dưới ánh mặt trời, cười đến là ấm áp.

“Tôi là người thay mặt thầy chủ nhiệm khóa quân sự của khoa lịch sử các bạn. Tôi ở khoa pháp luật – Vương Đình Hiên."

“Bây giờ có chút thời gian." Hắn cười cười. “Tạm thời đề cử một người đại diện đứng ra làm lớp trưởng của khóa huấn luyện quân sự này. Có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với lớp trưởng của các bạn…"

Sau đó…

Hắn nhìn về phía ta.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại