Mỗi Ngày Nhất Định Phải Hôn Một Cái
Chương 18
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Chạy tới nửa đường, cậu đột nhiên dừng lại ngay chỗ ngoặt hành lang. Nếu bây giờ cậu mà chạy về phòng, như vậy có quá đột ngột hay không? Rất dễ làm người khác đoán được cậu đứng ở bên ngoài nghe lén đó a! Hay là tìm cơ hội khác, rồi thuận theo tự nhiên mà đưa cho Kiều Lưu?
Chu Tử Chu quyết định xong, liền bỏ hộp sữa chua vào cặp, chuẩn bị tới bữa cơm trưa lại đưa cho Kiều Lưu. Ân, vừa khéo, có thể ủ ấm một chút, Kiều Lưu không uống lạnh được.
Cậu xách cặp đi về hướng thư viện, cảm thấy tâm tình hôm nay đặc biệt tốt, lúc đi xuống lầu, còn phát hiện trên con hồ gần đó có hai con vịt nhỏ, có thể là do mùa đông, tụi nó chỉ lắc lư dưới nước một chút, sau đó liền đập cánh bay đi, chỉ còn dư lại hai cái gợn sóng nước lăn tăn.
Con vịt kia thật giống như Kiều Lưu, mạnh miệng, Chu Tử Chu miệng nhếch lên, chẳng hiểu sao mà lại có suy nghĩ như vậy.
Chu Tử Chu ở thư viện chiếm được một vị trí rất đẹp, là gần bên cửa sổ, vừa vặn có thể phơi ánh mặt ấm áp thoải mái vào buổi sáng.
Bởi vì sinh viên của W đại tới rất nhiều, chiếm được chỗ này đã coi như là không dễ dàng gì, bởi vậy không lâu sau đó, có một nam sinh mặc áo khoác lông tới hỏi Chu Tử Chu: “Bạn học, có thể để sách gọn lại để tôi dời ghế qua đây, ngồi chung một bàn với cậu hay không?"
Chu Tử Chu ngẩng đầu lên, chỉ thấy đó là một nam sinh tóc cắt ngắn, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, mặt mũi nhu hoà, lúc nói chuyện với Chu Tử Chu còn cười cười, rất dễ khiến người khác sinh hảo cảm, mặc một bộ áo khoác cổ tròn bằng lông của một con vật nào đó, khiến cho người khác thấy rất hoà hợp.
Chu Tử Chu đem ghế dời đi một chút, để lại cho đối phương nửa chỗ của mình, hào phóng nói: “Cậu ngồi đi."
Nam sinh dời ghế qua, cùng Chu Tử Chu dùng chung cái bàn, sau đó đem vài quyển sách đặt lên bàn.
Chu Tử Chu nhìn thấy nam sinh đọc đều là sách y khoa dày cộm, liền hỏi: “Cậu là sinh viên của học viện y khoa bên cạnh hả?"
“Ân, tôi gọi là Chung Lập Hề." Nam sinh nói xong còn cảm thấy hơi thiếu thiếu, ngại ngùng mà nhỏ giọng hỏi: “Còn cậu?"
Chu Tử Chu đem bìa vở của mình đưa cho đối phương, trên đó có ba chữ được viết rất đẹp.
Chung Lập Hề hình như là bị cảm, sắc mặt không quá tốt, trực tiếp hắt hơi một cái, làm cho những bạn học đang nghiêm túc học bài đều quay đầu lại nhìn hắn, hắn lập tức mở to mắt có chút bối rối, rất ngượng ngùng nói: “Quấy rầy cậu rồi, tôi sẽ cố gắng không phát ra tiếng động nữa đâu."
Chu Tử Chu cười cười, tốt tính nói: “Không có chuyện gì."
Buổi sáng ở thư viện tự học xong, khoảng mười một rưỡi, Chu Tử Chu liền dọn đồ đạc của mình rời đi.
Đợi cậu đi rồi, Trì Vọng mới từ một góc kín đáo của thư viện bước ra, ngồi ở bên cạnh Chung Lập Hề, hỏi: “Thấy cậu ta thế nào? Tôi đã nói có cách rồi mà, cậu đừng lo lắng."
“Bạn học Chu Tử Chu thoạt nhìn rất tốt, nhưng mà cậu ấy sẽ đồng ý sao, có khi nào còn bị doạ luôn không?" Chung Lập Hề lo âu nói, sắc mặt cậu ta vẫn luôn tái nhợt, ngồi từ sáng tới giờ, mặt mày tuy vẫn bình thường, nhưng lại có chút mệt mỏi, còn không nhịn được mà run run chân.
“Đau sao?" Trì Vọng trầm mặc nhìn cậu ta, cảm thấy Chung Lập Hề nhíu mày lại thật giống như con sóc nhỏ phát sầu vì không tìm được chỗ ngủ đông —— Thế nhưng chuyện khiến cậu ta phát sầu, nếu thật sự chỉ đơn giản như do không có chỗ ngủ đông thì tốt rồi.
Trì Vọng cùng Chung Lập Hề là hàng xóm với nhau, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Trì Vọng khi còn bé cái gì cũng không hiểu, lúc nhỏ yêu thích căm ghét gì cũng đều thể hiện ra bên ngoài, thậm chí có thể nói là quá trớn, lần đó là do hắn ghen tỵ với Kiều Lưu, do y có một buổi tiệc sinh nhật long trọng như vậy, trong khi hắn có quấn lấy mẹ hắn cỡ nào đòi mua con rô bốt cũng không được, cho nên mới cố ý ở trên lớp nhắm vào Kiều Lưu, trước mặt toàn bộ bạn bè trong lớp mà nói ra bệnh tình của y ——
Dẫn tới hết thảy đều lệch khỏi quỹ đạo.
Ngày đó hắn về nhà, liền phát hiện cả nhà mình đều biết tới bệnh tình của Kiều Lưu, đồng thời còn thương lượng làm cách nào để ăn xén một phần lợi nhuận của Kiều gia. Rõ ràng hắn chỉ nói với một mình mẹ hắn, kết quả cả ba hắn cùng ông nội hắn đều biết cả.
Lúc đó Trì Vọng chỉ mới tám tuổi, có thể nói là không hiểu chuyện đời, cũng không hiểu tại sao ngày đó sắc mặt của người trong nhà lại khác như vậy, vừa mừng như điên còn có cả tham lam, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Chờ hắn phản ứng được bản thân mình đã làm ra cái gì, thì cũng đã là chuyện lúc sơ trung.
Kiều Lưu sớm đã chuyển trường đi.
Kế đó báo ứng tựa như trút xuống trên đầu của Chung Lập Hề bạn thời thơ ấu của hắn. Mùng hai năm đó, hắn và Chung Lập Hề đi đập chứa nước ở gần nhà chơi, vốn Chung Lập Hề rất sợ nước, lá gan lại nhỏ, bị mấy đứa bạn bằng tuổi ồn ào, lôi kéo cậu ta xuống đó bơi. Trì Vọng đáng lẽ nên ở bên cạnh, nhưng hắn lại say xưa chơi game ở gần đó, đeo tai nghe vào, mặc cho bên này có gọi như thế nào, đều không có quay đầu lại nhìn.
Vì vậy Chung Lập Hề cứ thế mà bị bắt xuống nước.
Người bị đẩy xuống nước, chỉ phun ra mấy cái bọt không khí, sau đó liền không có tăm hơi. Chờ tới lúc vớt lên rồi, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, nhanh chóng được mang vào bệnh viện, bệnh phong thấp di truyền cũng bị thôi thúc ra, nhiều năm chữa trị đều không có kết quả, loại bệnh này không thể trị hết được, chỉ có thể giảm bớt đau đớn.
Trời nắng thì đau, ngày mưa dầm thì càng đau tới chết đi sống lại.
Cũng chính vào lúc này, Trì Vọng phát hiện ra thể chất đặc biệt của hắn. Lúc hắn nắm lấy tay của Chung Lập Hề, Chung Lập Hề tựa như không còn đau đến lợi hại như vậy nữa. Vừa mới bắt đầu, Trì Vọng còn tưởng là do Chung Lập Hề thích hắn, cho nên mới ảnh hưởng tới tinh thần, là tác dụng của tâm lý.
Nhưng sau đó, đi tìm một ít đạo sĩ coi số mạng, Trì Vọng mới biết được trên đời này còn có một loại đồ vật gọi là thảo dược hình người.
Thảo dược được hấp thụ tinh hoa của đất trời có thể thành tinh, người nếu có mệnh cách đặc biệt, hơn nữa còn có thể hấp thụ được một ít linh khí, cũng có thể tạo ra được công dụng tương tự.
Vì vậy những năm gần đây, hắn đều luôn ở bên cạnh Chung Lập Hề.
Lúc hắn chạm vào da thịt của Chung Lập Hề, tựa như có một loại linh khí nào đó từ trong cơ thể hắn truyền vào trong người Chung Lập Hề, có thể trì hoãn lại cơn đau của Chung Lập Hề, đem những đau đớn đó từng chút từng chút biến mất, Chung Lập Hề cũng dần dần từ trong cơn đau giãy dụa ra.
Lúc này, Trì Vọng nhìn cậu ta, thường nghĩ rằng, đều là do lỗi của hắn, nếu như lúc đó hắn có thể nghe thấy thì tốt rồi, nói không chừng căn bệnh này có thể đến chậm hơn một chút, như vậy cậu ấy cũng sẽ có mấy năm sống như người bình thường mà nhảy nhót thoả thích.
Bất quá trước đó một đoạn thời gian, một đạo sĩ mà bọn họ tìm được nói rằng có một cách có thể triệt để trị khỏi căn bệnh này —— Đó chính là tìm linh chi hình người. Nghe nói đây là thảo dược hình người hiếm có nhất trong nhóm thảo dược hình người, là ngàn năm khó gặp một lần, có thể không tồn tại trên thế giới, nhưng cũng không hẳn là không có.
Trì Vọng cùng người trong nhà Chung Lập Hề đã tìm rất lâu, vận dụng hết tất thảy mọi thứ, mượn một chút thủ đoạn điều tra hồ sơ của rất nhiều người, mới tìm được một người gọi là Chu Tử Chu.
Vì vậy hắn mới chuyển trường tới đây.
Nếu như kết hợp giữa linh khí Chu Tử Chu và Trì Vọng lại với nhau, nói không chừng còn có thể nghiên cứu ra một dữ liệu nào đó, có thể triệt để chữa hết căn bệnh này cho Chung Lập Hề.
Thế nhưng —— Không nghĩ tới Kiều Lưu cũng học ở trường này, hơn nữa còn là chung lớp với Chu Tử Chu. Muốn tiếp cận Chu Tử Chu, liền không thể tránh khỏi giáp mặt với Kiều Lưu. Thậm chí ở ngày đầu tiên chuyển tới đây, còn đánh một trận với cả Kiều Lưu.
Đương nhiên, là Trì Vọng một bên chịu đòn, hắn không có đánh trả.
Trì Vọng thu hồi lại tâm tình, theo thói quen mà đưa bàn tay ra đặt ở đầu gối Chung Lập Hề, đem nhiệt độ truyền vào, hắn có thể cảm nhận được cả người của đối phương đều toả ra hơi lạnh, tận sâu trong xương tuỷ lộ ra một cỗ lạnh lẽo.
“Cậu không cần phải lo lắng như vậy." Tuy rằng thật sự rất đau đớn, khiến người muốn xé da xé thịt, tựa như muốn đem tuỷ trong xương đều rút ra, nhưng Chung Lập Hề vẫn là cười cười nói: “Tôi còn rất tốt."
Trì Vọng gật đầu, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, nhìn không ra người này thường ngày đối xử với người khác có bao nhiêu lạnh lùng cùng kiêu ngạo, giờ khắc này lại có mấy phần nhu hoà. Hắn cúi đầu, xoa xoa đầu gối Chung Lập Hề, sau đó đỡ cậu ta đứng lên, nói: “Buổi trưa muốn ăn gì?"
“Cậu chọn đi." Chung Lập Hề thần sắc bình ổn lại nói.
Chung Lập Hề cũng theo Trì Vọng chuyển trường tới đây, là ở học viện y khoa sát bên cạnh, bất quá lúc thường quá mức tĩnh lặng, không có bắt mắt, cũng không tham gia hoạt động gì của lớp, ngoại trừ Trì Vọng cùng một ít bạn học trên lớp, không có người nào để ý tới cậu ta cả.
Cậu ta vẫn là lần đầu tiên tới nhà ăn này, bị Trì Vọng kéo tới một bên xếp hàng, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn một loạt tên cùng hình ảnh chiêu bài của nhà ăn, trên ảnh có thịt kho tàu thơm ngát, quả thật rất khiến người khác thèm nhỏ dãi, lại liếc liếc nhìn thịt kho tàu ở bên trong nồi, đều nấu tới nước đen xì, thịt cứng ngắc.
“Đây là cùng một món à." Chung Lập Hề trợn tròn mắt.
Trì Vọng bỏ một cái đệm dựa sau ghế cậu ta, bảo cậu ngồi xuống, không nhịn được nhếch miệng lên nói: “Lần sau mang cậu ra ngoài ăn, hiện tại cho cậu hiểu biết thêm về tay nghề của dì nhà ăn, lúc múc đồ ăn là một muỗng to, nhưng cuối cùng tới trong mâm cũng chỉ còn lại một phần năm."
Chung Lập Hề cố nén cơn đau của mình, nhỏ giọng mà kinh ngạc: “Lợi hại như vậy sao?"
Cũng tới nhà ăn ăn cơm còn có Chu Tử Chu và Kiều Lưu, bất quá họ ngồi ở phía khác, cho nên không có nhìn thấy hai người kia, bằng không bữa cơm hôm nay đã sớm không yên với Kiều Lưu rồi. Lâm Hoắc Nhiên buổi sáng có tiết, bị giáo sư dạy lố giờ, hiện tại vẫn chưa có tan học, chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn Kiều Lưu bạn tốt của mình từ sau khi có Chu Tử Chu rồi, liền dũ bỏ quan hệ với hắn, để lại một mình hắn cô đơn bơ vơ.
“Vừa nãy trên đường tiện tay mua, cậu có muốn một hộp không?" Chu Tử Chu có chút ngượng ngùng mà móc ra hộp sữa chua vị dâu tây, cậu ủ tới buổi trưa cũng ủ không tan nổi, bởi vì lúc mới mua sữa chua đã đông cứng ngắc, cuối cùng phải dùng một ít nước ấm ở thư viện, đem sữa chua ngâm vào bên trong, mới miễn cưỡng tan ra một chút.
Chỉ là không biết sữa chua dâu tây ăn kiểu này sẽ có vị như thế nào.
Cậu đoán Kiều Lưu chắc hẳn là ít chạm tới mấy thứ này, bởi vì không thể ăn sữa chua đá, cho nên những thứ liên quan tới sữa chua gần như là không chạm vào. Cậu có chút khẩn trương, tựa như dâng khó báu mà đưa tới.
“Hửm, cho tôi?" Kiều Lưu liếc Chu Tử Chu một cái, nhìn xung quanh có người hay không, lúc này bên tai mới dám đỏ lên, ngoài miệng hừ lạnh, khoé mắt lại toàn là ý cười. Bây giờ lên cấp rồi, tên nhà quê này không ngờ lại mở mang đầu óc như vậy, có phải là do thấy đã lâu rồi mà chưa có tiến triển gì, cho nên mới bắt đầu dùng cách tặng quà này để tấn công y không ——
Đáng sợ, thế tấn công liên tiếp này quá mức ghê gớm, khiến gương mặt tuấn tú của Kiều Lưu đều đỏ lên hết, có chút thở không nổi.
Nhưng mà món quà này, cũng quá đơn sơ đi, một hộp sữa chua? Còn lại là vị dâu tây mà mình không thích nhất?
Kiều Lưu nhìn chằm chằm hộp sữa chua, bất thình lình hỏi: “Cậu biết bình thường Lâm Hoắc Nhiên thích uống gì không?"
Chu Tử Chu bị y đột ngột hỏi vấn đề này liền có chút bối rối, đầu óc đều mơ hồ, tỉ mỉ nhớ lại, mới đáp: “Chắc là cô ca đi, còn là cô ca ướp lạnh." Bởi vì cậu cũng thường xuyên thấy hắn ăn xong liền ra ngoài cổng trường mua một chai cô ca ướp lạnh.
Kiều Lưu lại hỏi: “Vậy còn Lương Mạt?"
Cái này thì Chu Tử Chu biết, lần trước Lương Mạt nói cậu đưa trà sữa cho Kiều Lưu, cho nên đó nhất định là thứ mà Lương Mạt thích nhất, sau đó liền giống như mấy đứa học sinh biết được đáp án mà hào hứng giành nhau trả lời trước: “Là trà sữa trân trâu đó!"
Ai biết bỗng nhiên Kiều Lưu liền đem hộp sữa đặt cái rầm một phát xuống bàn, hai con mắt đều nheo lại, thoạt nhìn không quá cao hứng, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, nói: “Tôi ghét nhất là dâu tây, tất cả những thứ có vị dâu tây đều ghét hết, cậu không biết sao?" Biết khẩu vị của nhiều người như vậy, lại không biết của y?!
Và y cũng quyết định kể từ nay về sau, cô ca ướp lạnh và trà sữa trân trâu chính thức là thứ y ghét nhất!
Chu Tử Chu bối rối, cậu thật sự không biết Kiều Lưu thích cái gì, ghét cái gì, chỉ biết Kiều Lưu là một tên rất xoi mói, lúc thường cũng chẳng thấy y đặc biệt thích uống cái gì.
Chu Tử Chu thần kinh thô, hoàn toàn không lý giải nổi tâm tư ưỡn ẹo đủ đường của Kiều Lưu! Bất quá nhìn Kiều Lưu hiện tại không quá cao hứng, cũng không dám làm cái gì khác, chỉ có thể ăn phần cơm của mình, lại cảm thấy cơm hôm nay thật nhạt, nhạt như nước ốc vậy.
Kiều Lưu nhìn đôi mắt ướt nhẹp của tên nhà quê đối diện, tựa như bị người trong lòng cự tuyệt mà tâm đều nguội như tro tàn, ngậm lấy một tầng nước mắt rất oan ức! Nhất thời có chút không đành lòng, mặc dù tên này thật sự có điểm ngu xuẩn, thế nhưng được cái là biết phấn đấu, dù thế nào đi nữa, biết tặng quà cho y đã là có tiến bộ rồi.
Cuối cùng cũng không nhịn được mà cho thêm năm điểm, Kiều Lưu ở trong lòng âm thầm cho Chu Tử Chu một chữ V. Y ho khan một cái, bày ra một bộ ta đây có chút ghét bỏ nhưng không thể không nhận, đưa tay ra: “Quên đi, vậy ——"
Lời còn chưa nói xong, Chu Tử Chu đã nói: “Vậy cậu cho tôi đi, tôi mang về ăn, đỡ lãng phí."
Kiều Lưu: “…"
Chu Tử Chu thích nhất là vị dâu tây, thế nên cậu cho rằng Kiều Lưu cũng sẽ thích, hiện tại Kiều Lưu nói không thích, vậy thì để cậu ăn cho rồi, tránh cho lãng phí, dù gì một hộp sữa cũng mất bảy, tám đồng chứ bộ, cậu phải hạ quyết tâm lắm mới mua đó. Vốn là đang đông đá bây giờ đã tan ra hết rồi, rất dễ hỏng, còn ngâm nước ấm lâu như vậy, nếu còn không mau ăn sẽ rất nhanh hỏng mất!
Cậu đưa tay ra định lấy hộp sữa chua, còn chưa có chạm tới, Kiều Lưu đã như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức đoạt lấy hộp sữa chua, dữ dằn nói: “Cậu tính làm gì?!"
Chu Tử Chu đầu óc mơ hồ: “Cậu không phải ghét mùi vị này sao?"
“Ghét đó rồi sao, nhưng cũng, kia cũng…" Kiều Lưu nửa ngày nói không nên lời, trừng Chu Tử Chu, sữa chua giơ lên thật cao, tựa như sợ ai cướp của y không bằng.
Mà lúc này Lâm Hoắc Nhiên vừa vặn tan học xong liền vọt tới phòng ăn, thật vất vả chen qua cả đám người liền thấy được hai thằng bạn của mình, lập tức hưng phấn chạy tới, đúng lúc hắn đang khát đến chịu không nổi, liền giựt lấy hộp sữa chua trên tay Kiều Lưu, xé nắp ra, một bên xé một bên căm phẫn mà nói: “Hai người ăn xong hết rồi hả, sao không có lấy cơm cho tôi a, giờ này bảo đảm không còn cái gì để ăn a!"
Còn chưa có xé ra được mấy milimét, Kiều Lưu đã lật đật đứng dậy, đoạt lại sữa chua trong tay hắn, cả giận nói: “Ai cho mày ăn hả?"
Lâm Hoắc Nhiên thất vọng vô cùng, nhìn sữa chua nói: “Mày không phải ghét dâu à, cầm nửa ngày cũng đâu có ăn, không cho tao ăn thì mày tính vứt đi sao?"
Chu Tử Chu ngẩng đầu khó hiểu mà nhìn Kiều Lưu.
Bị ánh mắt thăm dò của cậu bắn tới, trong lòng Kiều Lưu liền nảy lên một cái, mặt đỏ tới mang tai, gần như sắp rỉ máu tới nơi, y đẩy Lâm Hoắc Nhiên đang chắn trước mặt mình ra, tức giận nói: “Mày dám đụng vào một miếng, tao liền dần mày một trận! Đánh tới ba má mày nhận không ra luôn! Muốn ăn thì tự mà mua, đừng đụng vào của tao! Tao ăn no rồi, đi trước, hai người ở lại ăn đi."
Nói xong cũng nhanh chóng sải chân dài rời đi, bên tai đều đỏ bừng.
Lâm Hoắc Nhiên căm phẫn cực kì, hướng về bóng lưng của Kiều Lưu nói: “Mày bị ai nhập à? Chỉ là một hộp sữa chua, có cần làm quá lên vậy không?!"
Chu Tử Chu mím môi, khẽ cười, cho dù là thế nào đi nữa, sữa chua rốt cuộc cũng tặng được rồi.
Lâm Lương đang nằm lỳ ở trên giường chơi game, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa ‘Két’ một tiếng, Kiều Lưu trở về rồi, đem áo khoác ném lên ghế, không biết là làm gì mà lục đục một hồi.
Lâm Lương dựng lỗ tai lên, đồng thời căng chặt thân thể, cũng không còn tâm tư chơi game nữa. Sáng hôm nay cùng Kiều Lưu gây xích mích, hắn quả thật tức giận rất lâu, thế nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất sợ hãi, hắn hiện tại làm gì có bản lĩnh đối đầu với Kiều Lưu? Tuy rằng làm con rùa đen rúc đầu rất mất mặt, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Chẳng lẽ vứt luôn tiền đồ của mình, chỉ vì ân oán giữa bạn cùng phòng với nhau? Thế thì không có não quá rồi!
Hắn tiếp tục chơi game, khoảng thời gian tiếp theo, hắn có thể sẽ phải an phận rất lâu.
Bất quá nghe thấy động tĩnh phía dưới, vẫn là không nhịn được thò đầu ra, nhìn xem Kiều Lưu đang làm cái gì. Kết quả nhìn thấy Kiều Lưu cầm một hộp sữa chua, vui ra mặt mà nhìn chằm chằm, cũng không biết là đang nhìn cái quỷ gì, hình như là đang nhìn nhãn mác, lại giống như đang nhìn nguyên cả hộp sữa chua kia ——
Lâm Lương cảm thấy có chút kỳ quái, đeo mắt kính lên cẩn thận quan sát hộp sữa chua, rất bình thường a, không phải là cái loại bảy, tám đồng ở căn tin dưới lầu à. Tại sao Kiều Lưu lại giống như nhận được bảo bối vậy?
Thế giới của người có tiền hắn không hiểu.
Sau một hồi, lại thấy Kiều Lưu đem mấy thứ lung tung cùng sách vở này nọ ở trên bàn đều gạt qua một bên, đem sữa chua để ở nơi bắt mắt nhất, đáy mắt tràn ra ý cười, còn xuất hiện một tầng đỏ đỏ kéo dài tới mang tai, nhìn chằm chằm hộp sữa chua —— Bệnh thần kinh a!
Chỉ thiếu điều làm cái vòng hoa đội lên nữa thôi!
Ngay sau đó lại thấy Kiều Lưu còn chưa hài lòng, móc ra một cây bút, ở trên hộp sữa chua ghi ghi cái gì đó. Khoảng cách quá xa, Lâm Lương không thấy rõ.
Kiều Lưu nhìn hộp sữa chua, nhếch môi lên, vẽ một cái đầu heo nho nhỏ, hai vành tai lớn một cái mũi tròn. Chu Tử Chu thích y như vậy, sau này nhất định sẽ còn tặng cho y nhiều thứ hơn nữa, vậy thì mỗi lần nhận được quà của cậu, y đều sẽ vẽ lên một cái đầu heo để dễ phân biệt, nếu không mỗi ngày y nhận được nhiều thư tình cùng quà cáp như vậy, làm sao có thể phân biệt được cái nào là cái nào a?!
Nếu tiểu nhà quê này mà biết, bảo đảm là thích chết đi được!
Kiều Lưu nhìn lịch một cái, chỉ còn cách sinh nhật y một tháng nữa, không biết tới lúc đó Chu Tử Chu sẽ tặng cái gì cho y!
Đã rất lâu Kiều Lưu chưa từng chờ mong tới sinh nhật của mình, bởi vì hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều. Nhưng lần này, y cực kì mong chờ ngày 30 tháng 12 mau mau tới.
Buổi chiều Kiều Lưu có tiết, cho nên ngủ trưa xong, liền cầm sách đi học. Trước khi ra khỏi phòng, còn nhìn hộp sữa chua một hồi, đôi môi giương lên, đặt ở trên bàn Chu Tử Chu —— Chờ Chu Tử Chu trở về, nhìn thấy cái đầu heo kia, là do chính Kiều Lưu tự vẽ, khẳng định vui vẻ tới chết đi sống lại.
Kiều Lưu nhận được nhiều thư tình như vậy, nhưng đáp lại thì chỉ có một mình cậu thôi! Còn chưa đủ thoả mãn cái tính hám trai của cậu sao?!
Có thể nói y như vậy là quá sủng nịch cậu rồi!
Lâm Lương buổi chiều cũng có lớp thí nghiệm, không ở phòng ngủ. Mà Chu Tử Chu xế chiều còn phải tới cái phòng lần trước ở buổi phỏng vấn hội học sinh kia, cậu nhận được thông báo, đã thông qua, từ 600 người chọn ra mười sáu người, cậu quả thật không nghĩ bản thân mình được thông qua.
Chu Tử Chu hưng phấn muốn chết, cảm thấy từ sáng tới giờ tâm tình đều bay bổng. Cậu muốn gọi điện thoại cho Kiều Lưu, nhưng lại cảm thấy có chút khoe khoang, ngại ngùng, hơn nữa bây giờ Kiều Lưu đang ở trên lớp, không nên đi quấy rầy y.
Cậu liền gọi cho bà nội, hỏi mấy câu về chuyện đường cao tốc, liền biết được trong hai tháng này, đã làm được hơn phân nửa đoạn đường. Kiều gia quả nhiên hiệu suất cao.
Phòng ngủ 416 không có ai, Lâm Lương đi cũng không khoá cửa, dù sao cũng là phòng của nam sinh, cẩu thả không bằng mấy nữ sinh, lúc thường cũng không ai khoá cửa. Không lâu sau, Lý Tiểu Phỉ liền đẩy cửa đi vào tìm Chu Tử Chu, hắn có chút gấp, bởi vì từ hôm đó tới giờ, hắn vẫn chưa nhận được thông báo thông báo của hội học sinh.
Vậy có phải là nói rõ, hắn không được thông qua hay không?
Trong lòng hắn loạn tùng phèo, hắn một lòng muốn tiến vào cái ngành này, cho nên mấy ngành khác hắn không có đi phỏng vấn. Nếu như ngành này mà không qua, vậy liền thảm, chỉ có thể đi qua xã đoàn nhìn xem một chút. Cho nên hắn không kìm chế nổi, muốn đi hỏi Chu Tử Chu một chút, thế nhưng phòng của Chu Tử Chu lại không có một ai.
Lý Tiểu Phỉ ngồi ở trên ghế đợi Chu Tử Chu một chốc, còn gọi điện thoại cho Chu Tử Chu, thế nhưng Chu Tử Chu đang ở phòng làm đề tài ở trên bộ ngành giao xuống, đã tắt điện thoại.
Điện thoại gọi không được, Lý Tiểu Phỉ càng sốt ruột bất an.
Hắn nhìn thấy trên bàn Chu Tử Chu có một hộp sữa chua dâu tây, vì vậy tiện tay cầm ống hút cắm vào, uống một ngụm. Kí túc xá nam bọn họ cũng chẳng ai để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này, đồ gì cũng có thể xài chung, ngay cả lúc không có tất, liền dùng chung cũng không ai nói gì, dù sao chân ai cũng thúi, cho nên cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Uống sữa chua xong, hắn liền ra ngoài, dự định tới chỗ hội học sinh nhìn một cái ——
Coi như là không thông qua đi nữa, tốt xấu gì cũng phải phát một cái tin nhắn chớ, ngay cả thông báo loại cũng không thèm phát sao?
Lý Tiểu Phỉ đón xe buýt tới trung tâm, vừa vặn nhìn thấy bên ngoài phòng phỏng vấn xếp mấy cái bàn, Chu Tử Chu và Trì Vọng ngồi ở dãy sau, đang chỉ dẫn một vài bạn học đăng kí. Làm cái gì vậy?
Còn không có đi tới, Lý Tiểu Phỉ đã nhìn thấy tấm bảng hiệu được treo ở phía trên, mặt trên là áp phích quảng cáo về hoạt động cho sắp tới.
Hoạt động này hắn có biết, là hoạt động hàng năm ở trong trường, trước đó đều là giao cho ngành ngạo giao phụ trách tìm người tài trợ, hiện tại đã tháng mười một, chưa tới nửa tháng nữa đã cử hành đại hội thể thao, cho nên bộ ngoại giao mới gấp rút tuyển người, cũng là vì chuẩn bị cho hoạt động lần này.
Lúc phỏng vấn, còn được khảo sát một ít vấn đề liên quan tới kế hoạch hoạt động cùng với tài ăn nói.
Hiện tại Chu Tử Chu và Trì Vọng đang làm gì? Phụ trách chỉ dẫn sinh viên mới tham gia báo danh ——?
Hai người bọn họ đều thông qua? Mà bản thân hắn lại không được?
Lý Tiểu Phỉ đứng tại chỗ run lên một cái, lập tức bị thất vọng bao trùm lấy, hắn bước nhanh tới trước mặt Chu Tử Chu và Trì Vọng, tiện tay đem sữa chua để xuống, không dám tin mà hỏi: “Cậu được thông qua hả?"
Trước bàn bỗng nhiên xuất hiện một người, Chu Tử Chu sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, dừng lại một chút mới nói: “Ừm."
Chu Tử Chu biết mình với Lý Tiểu Phỉ đi phỏng vấn chung đợt, kết quả mình qua, Lý Tiểu Phỉ lại không qua. Tâm lý của hắn khẳng định không dễ chịu, lúc này mình mà nói lời an ủi, trái lại còn giống khoe khoang hơn. Vì vậy tận lực làm đơn giản hoá vấn đề hỏi: “Hôm nay cậu không đi với bạn gái sao?"
Lý Tiểu Phỉ nhìn Chu Tử Chu, tâm lý cực kì không dễ chịu, rõ ràng trước đây không lâu, lúc mới khai giảng, Chu Tử Chu còn một bộ quê mùa như vậy, mang theo bao bố rách tới bung cả chỉ tới trường, làm sao trong nháy mắt, lại biến thành người không cùng thế giới với mình như vậy. Thật giống như đã bước một bước vào loại người giống Kiều Lưu vậy.
Vốn cho rằng cậu không giỏi từ vựng, lúc nói chuyện còn bị nói lắp, tuyệt đối không thể thông qua phỏng vấn được, kết quả ——
Người không qua lại chính là hắn.
Lý Tiểu Phỉ cảm thấy không thể chấp nhận được kết quả này, loại cảm giác thất bại này khiến hắn không dám ngóc đầu lên, bị đả kích, ở trước mặt Chu Tử Chu không còn chỗ đứng, vì vậy cũng không muốn nói chuyện, xoay người rời đi.
Chu Tử Chu đứng lên, gọi hắn một tiếng, bất quá hắn không đáp, đầu cũng không quay lại.
Người bên cạnh đều nhìn Chu Tử Chu, vì vậy Chu Tử Chu có chút khó xử mà ngồi xuống. Cậu có cảm giác, bản thân mình được thông qua, lại giống như phạm vào cái tội gì đó, có chút bứt rứt, cái cảm giác này làm nhạt đi cả sự vui mừng khi cậu đậu phỏng vấn nữa.
“Cũng không phải lỗi của cậu, để trong lòng làm gì?" Trì Vọng ngồi ở bên cạnh dùng bút máy gõ mặt bàn, lộ ra mấy phần hờ hững, tiện tay giúp sinh viên mới báo danh, một khuôn mặt đẹp ngút trời cùng với hàng chữ tựa như rồng múa khiến cho mấy bạn học xếp hàng phía sau đều nhịn không được dừng chân quan sát.
Chu Tử Chu sửng sốt một chút, mới ý thức được hắn là đang nói chuyện với cậu.
Chu Tử Chu nghe Vương Thuỵ kể về chuyện hồi nhỏ Trì Vọng làm với Kiều Lưu, liền theo bản năng mà đứng về phía Kiều Lưu, đem Trì Vọng coi thành kẻ địch mà đối xử. Cậu không phải là người yêu ghét không rõ ràng như vậy, mọi chuyện đều nhìn nhận rất bình tĩnh, cho nên khi còn bé bị mấy tên to con bắt nạt, liền đi tìm trưởng thôn học chút võ thuật để phòng thân, nhưng sau đó cậu cũng đâu có đi bắt nạt làm bọn kia đâu ——
Mà không biết tại sao, Kiều Lưu yêu ghét thứ gì cũng đều dễ dàng ảnh hưởng tới cảm xúc của cậu. Cho nên cậu hiện tại cũng chẳng muốn tiếp xúc với Trì Vọng.
Nhưng cậu cũng chưa có quên lời Vương Thuỵ nói, cung cấp dữ liệu cho nghiên cứu, có thể tìm ra biện pháp triệt để chữa khỏi cho Kiều Lưu.
Triệt để chữa khỏi.
Vì vậy Chu Tử Chu xoắn xuýt một hồi, vẫn là trái lương tâm mà đáp một tiếng: “Ừm."
Cậu không biết Trì Vọng đang suy nghĩ cái gì, Trì Vọng cũng không biết Chu Tử Chu đang nghĩ cái gì. Hai người tựa như đều mang ý đồ xấu, suy nghĩ làm cách nào để chạm vào đối phương, thử nghiệm xem có đúng là sau khi linh khí kết hợp với nhau rồi, có thể tăng cường hiệu quả đối với Chung Lập Hề hoặc Kiều Lưu hay không.
Đều là mang mục đích mà tiếp cận với đối phương cả thôi.
Hai người câu được câu không mà hàn huyên vài câu, Trì Vọng người này rất lạnh lùng, có một loại cảm giác tựa như đối với xung quanh đều hờ hững, hơn nữa còn rất trầm mặc ít nói! Chu Tử Chu hoàn toàn không biết nói gì với hắn, quả thật là một cuộc đối thoại đầy lúng túng! Hai người nói được vài câu lại trầm mặc, sau đó lại lượm đại cái đề tài nào đó nói tiếp vài câu.
Sau một lát có một cơn gió thổi qua, đã là mùa thu, lá cây rất dễ dàng rụng xuống, bị gió thổi đi, liền thổi tới chỗ của bọn họ, trong đó có một mảnh lá khô vương trên tóc Chu Tử Chu.
“Đỉnh đầu của cậu có lá cây." Trì Vọng nói, lông mày giật giật, không tha cho bất kì cơ hội nào. Hắn đưa tay ra, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên mà đem lá cây từ trên đỉnh đầu Chu Tử Chu lấy xuống ——
Chu Tử Chu cũng ở trong lòng tính toán một hồi, lúc tay của Trì Vọng vươn tới, cậu có chút sửng sốt, hơn nữa lại theo bản năng mà muốn né tránh, nhưng vẫn là không có né. Bởi vì cậu cũng muốn nhìn xem, lời của Vương Thuỵ nói rốt cuộc có phải là thật hay giả, nếu cùng Trì Vọng đụng chạm nhau, thật sự có ích hay không? Mấu chốt chính là, có thể có ích với Kiều Lưu hay không?
Vì vậy Trì Vọng đụng vào Chu Tử Chu, đem lá cây trên đầu cậu lấy xuống.
Trong giây lát này, hai người đều cảm nhận được một loại liên hệ giữa hai linh khí với nhau. Loại cảm giác này cùng với lúc Chu Tử Chu đụng vào Kiều Lưu hoàn toàn khác nhau, lúc cậu đụng vào Kiều Lưu, cảm giác chính là nguội lạnh như băng, rất thoải mái mà không hề nóng hừng hực. Nhưng hiện tại đụng vào Trì Vọng một chốc thôi, lại phảng phất cảm thấy được linh khí hội tụ ở trong người, tựa như bị kích thích, lập tức trở nên mạnh mẽ muốn trào ra.
Dựa theo lời của Vương Thuỵ nói, đây chính là cho đồng loại mượn năng lực của nhau đi.
Có thể trợ giúp được Kiều Lưu không? Còn phải đợi trở về thử xem đã?
Chu Tử Chu tự hỏi một hồi, không biết làm sao, lại cảm giác được cái gì, ngẩng đầu lên, đột nhiên ngẩn ra. Cậu nhìn thấy Kiều Lưu đứng ở phòng y tế đối diện toà nhà trung tâm, tầm mắt đều rơi ở trên người cậu. Phòng y tế cách toà nhà trung tâm chỉ có một con đường nhựa, bình thường là lối dành cho xe ô tô lái vào, hiện tại cũng có rất nhiều xe, Kiều Lưu cất bước về hướng này, nhưng lại bị xe ngăn trở.
Cách khoảng năm mươi mét, Chu Tử Chu cũng không thấy rõ được biểu tình trên mặt y, thế nhưng khó giải thích được cảm thấy nhất định là rất khó xem.
Cậu theo bản năng mà đứng lên, bất quá lại có một chiếc xe vừa vặn ngăn trở tầm mắt, lập tức không nhìn thấy Kiều Lưu nữa. Đừng nói là bị hoa mắt nha? Nhưng đúng vào thời khắc Chu Tử Chu còn đang hoang mang, bên tai bỗng nhiên truyền tới một thanh âm phẫn nộ, lạnh lẽo muốn chết: “Hai người đang làm cái gì?!"
Chu Tử Chu sợ hết hồn, lập tức quay đầu lại.
Kiều Lưu đứng cách đó mấy mét, cau mày, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng một khuôn mặt bình tĩnh như vậy, lại có thể nhìn ra y đang cực lực đè nén lửa giận. Đội ngũ xếp hàng cũng chỉ còn lại vài người, hành lang trên phòng học cũng không còn sót bao nhiêu người, bởi vậy Kiều Lưu vừa đến, hết thảy chuyện vừa rồi mà Trì Vọng làm đều rơi vào trong mắt của y.
Chu Tử Chu lén y làm cái gì vậy? Lấy lá cây từ trên đầu xuống? Lá cây rơi xuống đầu tại sao không tự mình lấy xuống, còn nhờ người khác lấy? Thằng khốn Trì Vọng bám dai như đĩa kia có phải là muốn chết rồi hay không!
Chu Tử Chu bị khí thế hùng hồn muốn đánh nhau của Kiều Lưu doạ rồi, tựa như một giây sau có thể xắn ống tay lên mà nhào vô vậy, vì vậy nhanh chóng đứng lên nói: “Sao cậu lại tới đây, buổi chiều không phải có tiết sao?"
Trì Vọng ngồi ở một bên, biếng nhác mà tựa vào ghế, căn bản không thèm để Kiều Lưu vào mắt, lật lật danh sách trên bàn.
Kiều Lưu tức muốn chết, khí tràng cả người cũng lạnh tới thấu xương, quả thật có thật đóng băng tất cả mọi thứ trong vòng ba mét, khiến người bên cạnh đều không rét mà run, cũng khiến cho một Chu Tử Chu chưa từng va chạm xã hội bị hù chết. Cậu thật sự sợ Kiều Lưu muốn đánh Trì Vọng ở đây, lại không biết nên làm thế nào, liền lách ra khỏi bàn, muốn bắt lấy cánh tay của Kiều Lưu khuyên can ——
Thế nhưng còn chưa kịp làm động tác gì, Kiều Lưu đã chú ý tới hộp sữa chua đặt trên bàn của Trì Vọng, vị dâu tây?
Cả người y đều cứng đờ, quả thật không dám tin vào mắt mình, lập tức cầm lấy hộp sữa chua, lật tới vị trí quen thuộc, thấy được cái đầu heo không thể lẫn đi đâu được của mình, sắc mặt bỗng nhiên biến hoá khôn lường, âm thanh lạnh tới đáng sợ: “Đây là của tôi! Chu Tử Chu, cậu lấy cho hắn sao?!"
Không trách lúc y trở về phòng ngủ có tìm thế nào cũng không tìm thấy, còn tưởng rằng Chu Tử Chu nhìn thấy y đáp lại! Mừng như điên mà ngại ngùng nửa ngày! Kết quả Chu Tử Chu một buổi chiều cũng không về! Hỏi mới biết cậu ta phỏng vấn được thông qua, tới nơi liền nhìn thấy Trì Vọng!
Trì Vọng cũng cau mày nói: “Cậu nói vậy là ý gì?"
Hắn cũng không biết lúc nào thì trên bàn xuất hiện nhiều thêm một hộp sữa chua, khẳng định là do tên nào tới đăng kí để quên lại rồi.
Chỉ là Trì Vọng đối với chuyện năm đó, trong lòng có cảm giác bứt rứt khó nói, cho nên mới mặc kệ Kiều Lưu hùng hổ muốn đánh nhau như vậy, nỗ lực không muốn đi tính toán với đối phương.
Chỉ là, một hộp sữa chua thôi mà, mặc dù là hắn uống đi nữa, Kiều Lưu tức giận quá lên như vậy làm cái gì? Cũng không tránh khỏi bàn tán này nọ. Huống chi hắn căn bản không có uống.
Trì Vọng quả thật không hiểu nổi Kiều Lưu, nói: “Chỉ là một hộp sữa chua thôi mà, trong siêu thị không phải còn nhiều sao?"
Chỉ là một hộp sữa chua thôi mà.
Khi Kiều Lưu còn nhỏ, mỗi lần tổ chức sinh nhật, đều quấn lấy mẹ mình đòi chơi với y một chốc, đều bị mẹ của y nói như vậy, chỉ là một cái sinh nhật thôi mà.
Lần đầu tiên khi y thi được một trăm điểm, bài thi toàn bộ đều đúng hết, lúc về nhà liền muốn đi tìm ba mẹ mình, bọn họ cũng đều nói như vậy, chỉ là một trăm điểm thôi mà.
Có cái gì cần phải làm quá lên như vậy.
Trì Vọng vừa dứt lời, cổ áo đã bị Kiều Lưu túm lấy, Kiều Lưu tựa như bị cướp đi thứ quan trọng, thù hằn mà nhìn chằm chằm Trì Vọng, cả giận nói: “Con mẹ nó mày ói ra cho tao!"
Y đem Trì Vọng ấn lên mặt tường ở phía sau, sau lưng Trì Vọng liền trực tiếp bị va phải với bức tường, phát ra một tiếng vang thật khiến người khác đều cảm thấy xót giùm.
Sau lưng Trì Vọng tựa như bị chia năm xẻ bảy, đau đớn truyền tới đại não, sắc mặt hắn cũng thay đổi, lộ ra căm phẫn, gạt tay Kiều Lưu ra, sau đó liền muốn đẩy y ra chỗ khác.
Mà còn chưa kịp đụng tới Kiều Lưu, đã bị Chu Tử Chu chắn ở trước mặt Kiều Lưu: “Đủ rồi! Dừng lại đi!"
Cậu khí lực lớn, cũng không muốn đi đẩy Kiều Lưu ra, mà là trực tiếp đẩy Trì Vọng một cái, khiến hắn tách ra một khoảng cách nhất định với Kiều Lưu.
Mẹ nó, Trì Vọng lần nữa bị dội vào bức tường, hắn cười gằn, đây là cái quỷ gì, có thể mặc cho Kiều Lưu đánh hắn, lại không cho hắn đánh lại Kiều Lưu? Hai người hợp lại ăn hiếp một người đúng không!
Chu Tử Chu đẩy Trì Vọng xong, thấp thỏm mà nhìn Kiều Lưu một cái, phát hiện sau khi Kiều Lưu phẫn nộ, viền mắt còn có chút hồng hồng ——
..o0o..
Chạy tới nửa đường, cậu đột nhiên dừng lại ngay chỗ ngoặt hành lang. Nếu bây giờ cậu mà chạy về phòng, như vậy có quá đột ngột hay không? Rất dễ làm người khác đoán được cậu đứng ở bên ngoài nghe lén đó a! Hay là tìm cơ hội khác, rồi thuận theo tự nhiên mà đưa cho Kiều Lưu?
Chu Tử Chu quyết định xong, liền bỏ hộp sữa chua vào cặp, chuẩn bị tới bữa cơm trưa lại đưa cho Kiều Lưu. Ân, vừa khéo, có thể ủ ấm một chút, Kiều Lưu không uống lạnh được.
Cậu xách cặp đi về hướng thư viện, cảm thấy tâm tình hôm nay đặc biệt tốt, lúc đi xuống lầu, còn phát hiện trên con hồ gần đó có hai con vịt nhỏ, có thể là do mùa đông, tụi nó chỉ lắc lư dưới nước một chút, sau đó liền đập cánh bay đi, chỉ còn dư lại hai cái gợn sóng nước lăn tăn.
Con vịt kia thật giống như Kiều Lưu, mạnh miệng, Chu Tử Chu miệng nhếch lên, chẳng hiểu sao mà lại có suy nghĩ như vậy.
Chu Tử Chu ở thư viện chiếm được một vị trí rất đẹp, là gần bên cửa sổ, vừa vặn có thể phơi ánh mặt ấm áp thoải mái vào buổi sáng.
Bởi vì sinh viên của W đại tới rất nhiều, chiếm được chỗ này đã coi như là không dễ dàng gì, bởi vậy không lâu sau đó, có một nam sinh mặc áo khoác lông tới hỏi Chu Tử Chu: “Bạn học, có thể để sách gọn lại để tôi dời ghế qua đây, ngồi chung một bàn với cậu hay không?"
Chu Tử Chu ngẩng đầu lên, chỉ thấy đó là một nam sinh tóc cắt ngắn, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, mặt mũi nhu hoà, lúc nói chuyện với Chu Tử Chu còn cười cười, rất dễ khiến người khác sinh hảo cảm, mặc một bộ áo khoác cổ tròn bằng lông của một con vật nào đó, khiến cho người khác thấy rất hoà hợp.
Chu Tử Chu đem ghế dời đi một chút, để lại cho đối phương nửa chỗ của mình, hào phóng nói: “Cậu ngồi đi."
Nam sinh dời ghế qua, cùng Chu Tử Chu dùng chung cái bàn, sau đó đem vài quyển sách đặt lên bàn.
Chu Tử Chu nhìn thấy nam sinh đọc đều là sách y khoa dày cộm, liền hỏi: “Cậu là sinh viên của học viện y khoa bên cạnh hả?"
“Ân, tôi gọi là Chung Lập Hề." Nam sinh nói xong còn cảm thấy hơi thiếu thiếu, ngại ngùng mà nhỏ giọng hỏi: “Còn cậu?"
Chu Tử Chu đem bìa vở của mình đưa cho đối phương, trên đó có ba chữ được viết rất đẹp.
Chung Lập Hề hình như là bị cảm, sắc mặt không quá tốt, trực tiếp hắt hơi một cái, làm cho những bạn học đang nghiêm túc học bài đều quay đầu lại nhìn hắn, hắn lập tức mở to mắt có chút bối rối, rất ngượng ngùng nói: “Quấy rầy cậu rồi, tôi sẽ cố gắng không phát ra tiếng động nữa đâu."
Chu Tử Chu cười cười, tốt tính nói: “Không có chuyện gì."
Buổi sáng ở thư viện tự học xong, khoảng mười một rưỡi, Chu Tử Chu liền dọn đồ đạc của mình rời đi.
Đợi cậu đi rồi, Trì Vọng mới từ một góc kín đáo của thư viện bước ra, ngồi ở bên cạnh Chung Lập Hề, hỏi: “Thấy cậu ta thế nào? Tôi đã nói có cách rồi mà, cậu đừng lo lắng."
“Bạn học Chu Tử Chu thoạt nhìn rất tốt, nhưng mà cậu ấy sẽ đồng ý sao, có khi nào còn bị doạ luôn không?" Chung Lập Hề lo âu nói, sắc mặt cậu ta vẫn luôn tái nhợt, ngồi từ sáng tới giờ, mặt mày tuy vẫn bình thường, nhưng lại có chút mệt mỏi, còn không nhịn được mà run run chân.
“Đau sao?" Trì Vọng trầm mặc nhìn cậu ta, cảm thấy Chung Lập Hề nhíu mày lại thật giống như con sóc nhỏ phát sầu vì không tìm được chỗ ngủ đông —— Thế nhưng chuyện khiến cậu ta phát sầu, nếu thật sự chỉ đơn giản như do không có chỗ ngủ đông thì tốt rồi.
Trì Vọng cùng Chung Lập Hề là hàng xóm với nhau, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Trì Vọng khi còn bé cái gì cũng không hiểu, lúc nhỏ yêu thích căm ghét gì cũng đều thể hiện ra bên ngoài, thậm chí có thể nói là quá trớn, lần đó là do hắn ghen tỵ với Kiều Lưu, do y có một buổi tiệc sinh nhật long trọng như vậy, trong khi hắn có quấn lấy mẹ hắn cỡ nào đòi mua con rô bốt cũng không được, cho nên mới cố ý ở trên lớp nhắm vào Kiều Lưu, trước mặt toàn bộ bạn bè trong lớp mà nói ra bệnh tình của y ——
Dẫn tới hết thảy đều lệch khỏi quỹ đạo.
Ngày đó hắn về nhà, liền phát hiện cả nhà mình đều biết tới bệnh tình của Kiều Lưu, đồng thời còn thương lượng làm cách nào để ăn xén một phần lợi nhuận của Kiều gia. Rõ ràng hắn chỉ nói với một mình mẹ hắn, kết quả cả ba hắn cùng ông nội hắn đều biết cả.
Lúc đó Trì Vọng chỉ mới tám tuổi, có thể nói là không hiểu chuyện đời, cũng không hiểu tại sao ngày đó sắc mặt của người trong nhà lại khác như vậy, vừa mừng như điên còn có cả tham lam, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Chờ hắn phản ứng được bản thân mình đã làm ra cái gì, thì cũng đã là chuyện lúc sơ trung.
Kiều Lưu sớm đã chuyển trường đi.
Kế đó báo ứng tựa như trút xuống trên đầu của Chung Lập Hề bạn thời thơ ấu của hắn. Mùng hai năm đó, hắn và Chung Lập Hề đi đập chứa nước ở gần nhà chơi, vốn Chung Lập Hề rất sợ nước, lá gan lại nhỏ, bị mấy đứa bạn bằng tuổi ồn ào, lôi kéo cậu ta xuống đó bơi. Trì Vọng đáng lẽ nên ở bên cạnh, nhưng hắn lại say xưa chơi game ở gần đó, đeo tai nghe vào, mặc cho bên này có gọi như thế nào, đều không có quay đầu lại nhìn.
Vì vậy Chung Lập Hề cứ thế mà bị bắt xuống nước.
Người bị đẩy xuống nước, chỉ phun ra mấy cái bọt không khí, sau đó liền không có tăm hơi. Chờ tới lúc vớt lên rồi, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, nhanh chóng được mang vào bệnh viện, bệnh phong thấp di truyền cũng bị thôi thúc ra, nhiều năm chữa trị đều không có kết quả, loại bệnh này không thể trị hết được, chỉ có thể giảm bớt đau đớn.
Trời nắng thì đau, ngày mưa dầm thì càng đau tới chết đi sống lại.
Cũng chính vào lúc này, Trì Vọng phát hiện ra thể chất đặc biệt của hắn. Lúc hắn nắm lấy tay của Chung Lập Hề, Chung Lập Hề tựa như không còn đau đến lợi hại như vậy nữa. Vừa mới bắt đầu, Trì Vọng còn tưởng là do Chung Lập Hề thích hắn, cho nên mới ảnh hưởng tới tinh thần, là tác dụng của tâm lý.
Nhưng sau đó, đi tìm một ít đạo sĩ coi số mạng, Trì Vọng mới biết được trên đời này còn có một loại đồ vật gọi là thảo dược hình người.
Thảo dược được hấp thụ tinh hoa của đất trời có thể thành tinh, người nếu có mệnh cách đặc biệt, hơn nữa còn có thể hấp thụ được một ít linh khí, cũng có thể tạo ra được công dụng tương tự.
Vì vậy những năm gần đây, hắn đều luôn ở bên cạnh Chung Lập Hề.
Lúc hắn chạm vào da thịt của Chung Lập Hề, tựa như có một loại linh khí nào đó từ trong cơ thể hắn truyền vào trong người Chung Lập Hề, có thể trì hoãn lại cơn đau của Chung Lập Hề, đem những đau đớn đó từng chút từng chút biến mất, Chung Lập Hề cũng dần dần từ trong cơn đau giãy dụa ra.
Lúc này, Trì Vọng nhìn cậu ta, thường nghĩ rằng, đều là do lỗi của hắn, nếu như lúc đó hắn có thể nghe thấy thì tốt rồi, nói không chừng căn bệnh này có thể đến chậm hơn một chút, như vậy cậu ấy cũng sẽ có mấy năm sống như người bình thường mà nhảy nhót thoả thích.
Bất quá trước đó một đoạn thời gian, một đạo sĩ mà bọn họ tìm được nói rằng có một cách có thể triệt để trị khỏi căn bệnh này —— Đó chính là tìm linh chi hình người. Nghe nói đây là thảo dược hình người hiếm có nhất trong nhóm thảo dược hình người, là ngàn năm khó gặp một lần, có thể không tồn tại trên thế giới, nhưng cũng không hẳn là không có.
Trì Vọng cùng người trong nhà Chung Lập Hề đã tìm rất lâu, vận dụng hết tất thảy mọi thứ, mượn một chút thủ đoạn điều tra hồ sơ của rất nhiều người, mới tìm được một người gọi là Chu Tử Chu.
Vì vậy hắn mới chuyển trường tới đây.
Nếu như kết hợp giữa linh khí Chu Tử Chu và Trì Vọng lại với nhau, nói không chừng còn có thể nghiên cứu ra một dữ liệu nào đó, có thể triệt để chữa hết căn bệnh này cho Chung Lập Hề.
Thế nhưng —— Không nghĩ tới Kiều Lưu cũng học ở trường này, hơn nữa còn là chung lớp với Chu Tử Chu. Muốn tiếp cận Chu Tử Chu, liền không thể tránh khỏi giáp mặt với Kiều Lưu. Thậm chí ở ngày đầu tiên chuyển tới đây, còn đánh một trận với cả Kiều Lưu.
Đương nhiên, là Trì Vọng một bên chịu đòn, hắn không có đánh trả.
Trì Vọng thu hồi lại tâm tình, theo thói quen mà đưa bàn tay ra đặt ở đầu gối Chung Lập Hề, đem nhiệt độ truyền vào, hắn có thể cảm nhận được cả người của đối phương đều toả ra hơi lạnh, tận sâu trong xương tuỷ lộ ra một cỗ lạnh lẽo.
“Cậu không cần phải lo lắng như vậy." Tuy rằng thật sự rất đau đớn, khiến người muốn xé da xé thịt, tựa như muốn đem tuỷ trong xương đều rút ra, nhưng Chung Lập Hề vẫn là cười cười nói: “Tôi còn rất tốt."
Trì Vọng gật đầu, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, nhìn không ra người này thường ngày đối xử với người khác có bao nhiêu lạnh lùng cùng kiêu ngạo, giờ khắc này lại có mấy phần nhu hoà. Hắn cúi đầu, xoa xoa đầu gối Chung Lập Hề, sau đó đỡ cậu ta đứng lên, nói: “Buổi trưa muốn ăn gì?"
“Cậu chọn đi." Chung Lập Hề thần sắc bình ổn lại nói.
Chung Lập Hề cũng theo Trì Vọng chuyển trường tới đây, là ở học viện y khoa sát bên cạnh, bất quá lúc thường quá mức tĩnh lặng, không có bắt mắt, cũng không tham gia hoạt động gì của lớp, ngoại trừ Trì Vọng cùng một ít bạn học trên lớp, không có người nào để ý tới cậu ta cả.
Cậu ta vẫn là lần đầu tiên tới nhà ăn này, bị Trì Vọng kéo tới một bên xếp hàng, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn một loạt tên cùng hình ảnh chiêu bài của nhà ăn, trên ảnh có thịt kho tàu thơm ngát, quả thật rất khiến người khác thèm nhỏ dãi, lại liếc liếc nhìn thịt kho tàu ở bên trong nồi, đều nấu tới nước đen xì, thịt cứng ngắc.
“Đây là cùng một món à." Chung Lập Hề trợn tròn mắt.
Trì Vọng bỏ một cái đệm dựa sau ghế cậu ta, bảo cậu ngồi xuống, không nhịn được nhếch miệng lên nói: “Lần sau mang cậu ra ngoài ăn, hiện tại cho cậu hiểu biết thêm về tay nghề của dì nhà ăn, lúc múc đồ ăn là một muỗng to, nhưng cuối cùng tới trong mâm cũng chỉ còn lại một phần năm."
Chung Lập Hề cố nén cơn đau của mình, nhỏ giọng mà kinh ngạc: “Lợi hại như vậy sao?"
Cũng tới nhà ăn ăn cơm còn có Chu Tử Chu và Kiều Lưu, bất quá họ ngồi ở phía khác, cho nên không có nhìn thấy hai người kia, bằng không bữa cơm hôm nay đã sớm không yên với Kiều Lưu rồi. Lâm Hoắc Nhiên buổi sáng có tiết, bị giáo sư dạy lố giờ, hiện tại vẫn chưa có tan học, chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn Kiều Lưu bạn tốt của mình từ sau khi có Chu Tử Chu rồi, liền dũ bỏ quan hệ với hắn, để lại một mình hắn cô đơn bơ vơ.
“Vừa nãy trên đường tiện tay mua, cậu có muốn một hộp không?" Chu Tử Chu có chút ngượng ngùng mà móc ra hộp sữa chua vị dâu tây, cậu ủ tới buổi trưa cũng ủ không tan nổi, bởi vì lúc mới mua sữa chua đã đông cứng ngắc, cuối cùng phải dùng một ít nước ấm ở thư viện, đem sữa chua ngâm vào bên trong, mới miễn cưỡng tan ra một chút.
Chỉ là không biết sữa chua dâu tây ăn kiểu này sẽ có vị như thế nào.
Cậu đoán Kiều Lưu chắc hẳn là ít chạm tới mấy thứ này, bởi vì không thể ăn sữa chua đá, cho nên những thứ liên quan tới sữa chua gần như là không chạm vào. Cậu có chút khẩn trương, tựa như dâng khó báu mà đưa tới.
“Hửm, cho tôi?" Kiều Lưu liếc Chu Tử Chu một cái, nhìn xung quanh có người hay không, lúc này bên tai mới dám đỏ lên, ngoài miệng hừ lạnh, khoé mắt lại toàn là ý cười. Bây giờ lên cấp rồi, tên nhà quê này không ngờ lại mở mang đầu óc như vậy, có phải là do thấy đã lâu rồi mà chưa có tiến triển gì, cho nên mới bắt đầu dùng cách tặng quà này để tấn công y không ——
Đáng sợ, thế tấn công liên tiếp này quá mức ghê gớm, khiến gương mặt tuấn tú của Kiều Lưu đều đỏ lên hết, có chút thở không nổi.
Nhưng mà món quà này, cũng quá đơn sơ đi, một hộp sữa chua? Còn lại là vị dâu tây mà mình không thích nhất?
Kiều Lưu nhìn chằm chằm hộp sữa chua, bất thình lình hỏi: “Cậu biết bình thường Lâm Hoắc Nhiên thích uống gì không?"
Chu Tử Chu bị y đột ngột hỏi vấn đề này liền có chút bối rối, đầu óc đều mơ hồ, tỉ mỉ nhớ lại, mới đáp: “Chắc là cô ca đi, còn là cô ca ướp lạnh." Bởi vì cậu cũng thường xuyên thấy hắn ăn xong liền ra ngoài cổng trường mua một chai cô ca ướp lạnh.
Kiều Lưu lại hỏi: “Vậy còn Lương Mạt?"
Cái này thì Chu Tử Chu biết, lần trước Lương Mạt nói cậu đưa trà sữa cho Kiều Lưu, cho nên đó nhất định là thứ mà Lương Mạt thích nhất, sau đó liền giống như mấy đứa học sinh biết được đáp án mà hào hứng giành nhau trả lời trước: “Là trà sữa trân trâu đó!"
Ai biết bỗng nhiên Kiều Lưu liền đem hộp sữa đặt cái rầm một phát xuống bàn, hai con mắt đều nheo lại, thoạt nhìn không quá cao hứng, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, nói: “Tôi ghét nhất là dâu tây, tất cả những thứ có vị dâu tây đều ghét hết, cậu không biết sao?" Biết khẩu vị của nhiều người như vậy, lại không biết của y?!
Và y cũng quyết định kể từ nay về sau, cô ca ướp lạnh và trà sữa trân trâu chính thức là thứ y ghét nhất!
Chu Tử Chu bối rối, cậu thật sự không biết Kiều Lưu thích cái gì, ghét cái gì, chỉ biết Kiều Lưu là một tên rất xoi mói, lúc thường cũng chẳng thấy y đặc biệt thích uống cái gì.
Chu Tử Chu thần kinh thô, hoàn toàn không lý giải nổi tâm tư ưỡn ẹo đủ đường của Kiều Lưu! Bất quá nhìn Kiều Lưu hiện tại không quá cao hứng, cũng không dám làm cái gì khác, chỉ có thể ăn phần cơm của mình, lại cảm thấy cơm hôm nay thật nhạt, nhạt như nước ốc vậy.
Kiều Lưu nhìn đôi mắt ướt nhẹp của tên nhà quê đối diện, tựa như bị người trong lòng cự tuyệt mà tâm đều nguội như tro tàn, ngậm lấy một tầng nước mắt rất oan ức! Nhất thời có chút không đành lòng, mặc dù tên này thật sự có điểm ngu xuẩn, thế nhưng được cái là biết phấn đấu, dù thế nào đi nữa, biết tặng quà cho y đã là có tiến bộ rồi.
Cuối cùng cũng không nhịn được mà cho thêm năm điểm, Kiều Lưu ở trong lòng âm thầm cho Chu Tử Chu một chữ V. Y ho khan một cái, bày ra một bộ ta đây có chút ghét bỏ nhưng không thể không nhận, đưa tay ra: “Quên đi, vậy ——"
Lời còn chưa nói xong, Chu Tử Chu đã nói: “Vậy cậu cho tôi đi, tôi mang về ăn, đỡ lãng phí."
Kiều Lưu: “…"
Chu Tử Chu thích nhất là vị dâu tây, thế nên cậu cho rằng Kiều Lưu cũng sẽ thích, hiện tại Kiều Lưu nói không thích, vậy thì để cậu ăn cho rồi, tránh cho lãng phí, dù gì một hộp sữa cũng mất bảy, tám đồng chứ bộ, cậu phải hạ quyết tâm lắm mới mua đó. Vốn là đang đông đá bây giờ đã tan ra hết rồi, rất dễ hỏng, còn ngâm nước ấm lâu như vậy, nếu còn không mau ăn sẽ rất nhanh hỏng mất!
Cậu đưa tay ra định lấy hộp sữa chua, còn chưa có chạm tới, Kiều Lưu đã như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức đoạt lấy hộp sữa chua, dữ dằn nói: “Cậu tính làm gì?!"
Chu Tử Chu đầu óc mơ hồ: “Cậu không phải ghét mùi vị này sao?"
“Ghét đó rồi sao, nhưng cũng, kia cũng…" Kiều Lưu nửa ngày nói không nên lời, trừng Chu Tử Chu, sữa chua giơ lên thật cao, tựa như sợ ai cướp của y không bằng.
Mà lúc này Lâm Hoắc Nhiên vừa vặn tan học xong liền vọt tới phòng ăn, thật vất vả chen qua cả đám người liền thấy được hai thằng bạn của mình, lập tức hưng phấn chạy tới, đúng lúc hắn đang khát đến chịu không nổi, liền giựt lấy hộp sữa chua trên tay Kiều Lưu, xé nắp ra, một bên xé một bên căm phẫn mà nói: “Hai người ăn xong hết rồi hả, sao không có lấy cơm cho tôi a, giờ này bảo đảm không còn cái gì để ăn a!"
Còn chưa có xé ra được mấy milimét, Kiều Lưu đã lật đật đứng dậy, đoạt lại sữa chua trong tay hắn, cả giận nói: “Ai cho mày ăn hả?"
Lâm Hoắc Nhiên thất vọng vô cùng, nhìn sữa chua nói: “Mày không phải ghét dâu à, cầm nửa ngày cũng đâu có ăn, không cho tao ăn thì mày tính vứt đi sao?"
Chu Tử Chu ngẩng đầu khó hiểu mà nhìn Kiều Lưu.
Bị ánh mắt thăm dò của cậu bắn tới, trong lòng Kiều Lưu liền nảy lên một cái, mặt đỏ tới mang tai, gần như sắp rỉ máu tới nơi, y đẩy Lâm Hoắc Nhiên đang chắn trước mặt mình ra, tức giận nói: “Mày dám đụng vào một miếng, tao liền dần mày một trận! Đánh tới ba má mày nhận không ra luôn! Muốn ăn thì tự mà mua, đừng đụng vào của tao! Tao ăn no rồi, đi trước, hai người ở lại ăn đi."
Nói xong cũng nhanh chóng sải chân dài rời đi, bên tai đều đỏ bừng.
Lâm Hoắc Nhiên căm phẫn cực kì, hướng về bóng lưng của Kiều Lưu nói: “Mày bị ai nhập à? Chỉ là một hộp sữa chua, có cần làm quá lên vậy không?!"
Chu Tử Chu mím môi, khẽ cười, cho dù là thế nào đi nữa, sữa chua rốt cuộc cũng tặng được rồi.
Lâm Lương đang nằm lỳ ở trên giường chơi game, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa ‘Két’ một tiếng, Kiều Lưu trở về rồi, đem áo khoác ném lên ghế, không biết là làm gì mà lục đục một hồi.
Lâm Lương dựng lỗ tai lên, đồng thời căng chặt thân thể, cũng không còn tâm tư chơi game nữa. Sáng hôm nay cùng Kiều Lưu gây xích mích, hắn quả thật tức giận rất lâu, thế nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất sợ hãi, hắn hiện tại làm gì có bản lĩnh đối đầu với Kiều Lưu? Tuy rằng làm con rùa đen rúc đầu rất mất mặt, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Chẳng lẽ vứt luôn tiền đồ của mình, chỉ vì ân oán giữa bạn cùng phòng với nhau? Thế thì không có não quá rồi!
Hắn tiếp tục chơi game, khoảng thời gian tiếp theo, hắn có thể sẽ phải an phận rất lâu.
Bất quá nghe thấy động tĩnh phía dưới, vẫn là không nhịn được thò đầu ra, nhìn xem Kiều Lưu đang làm cái gì. Kết quả nhìn thấy Kiều Lưu cầm một hộp sữa chua, vui ra mặt mà nhìn chằm chằm, cũng không biết là đang nhìn cái quỷ gì, hình như là đang nhìn nhãn mác, lại giống như đang nhìn nguyên cả hộp sữa chua kia ——
Lâm Lương cảm thấy có chút kỳ quái, đeo mắt kính lên cẩn thận quan sát hộp sữa chua, rất bình thường a, không phải là cái loại bảy, tám đồng ở căn tin dưới lầu à. Tại sao Kiều Lưu lại giống như nhận được bảo bối vậy?
Thế giới của người có tiền hắn không hiểu.
Sau một hồi, lại thấy Kiều Lưu đem mấy thứ lung tung cùng sách vở này nọ ở trên bàn đều gạt qua một bên, đem sữa chua để ở nơi bắt mắt nhất, đáy mắt tràn ra ý cười, còn xuất hiện một tầng đỏ đỏ kéo dài tới mang tai, nhìn chằm chằm hộp sữa chua —— Bệnh thần kinh a!
Chỉ thiếu điều làm cái vòng hoa đội lên nữa thôi!
Ngay sau đó lại thấy Kiều Lưu còn chưa hài lòng, móc ra một cây bút, ở trên hộp sữa chua ghi ghi cái gì đó. Khoảng cách quá xa, Lâm Lương không thấy rõ.
Kiều Lưu nhìn hộp sữa chua, nhếch môi lên, vẽ một cái đầu heo nho nhỏ, hai vành tai lớn một cái mũi tròn. Chu Tử Chu thích y như vậy, sau này nhất định sẽ còn tặng cho y nhiều thứ hơn nữa, vậy thì mỗi lần nhận được quà của cậu, y đều sẽ vẽ lên một cái đầu heo để dễ phân biệt, nếu không mỗi ngày y nhận được nhiều thư tình cùng quà cáp như vậy, làm sao có thể phân biệt được cái nào là cái nào a?!
Nếu tiểu nhà quê này mà biết, bảo đảm là thích chết đi được!
Kiều Lưu nhìn lịch một cái, chỉ còn cách sinh nhật y một tháng nữa, không biết tới lúc đó Chu Tử Chu sẽ tặng cái gì cho y!
Đã rất lâu Kiều Lưu chưa từng chờ mong tới sinh nhật của mình, bởi vì hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều. Nhưng lần này, y cực kì mong chờ ngày 30 tháng 12 mau mau tới.
Buổi chiều Kiều Lưu có tiết, cho nên ngủ trưa xong, liền cầm sách đi học. Trước khi ra khỏi phòng, còn nhìn hộp sữa chua một hồi, đôi môi giương lên, đặt ở trên bàn Chu Tử Chu —— Chờ Chu Tử Chu trở về, nhìn thấy cái đầu heo kia, là do chính Kiều Lưu tự vẽ, khẳng định vui vẻ tới chết đi sống lại.
Kiều Lưu nhận được nhiều thư tình như vậy, nhưng đáp lại thì chỉ có một mình cậu thôi! Còn chưa đủ thoả mãn cái tính hám trai của cậu sao?!
Có thể nói y như vậy là quá sủng nịch cậu rồi!
Lâm Lương buổi chiều cũng có lớp thí nghiệm, không ở phòng ngủ. Mà Chu Tử Chu xế chiều còn phải tới cái phòng lần trước ở buổi phỏng vấn hội học sinh kia, cậu nhận được thông báo, đã thông qua, từ 600 người chọn ra mười sáu người, cậu quả thật không nghĩ bản thân mình được thông qua.
Chu Tử Chu hưng phấn muốn chết, cảm thấy từ sáng tới giờ tâm tình đều bay bổng. Cậu muốn gọi điện thoại cho Kiều Lưu, nhưng lại cảm thấy có chút khoe khoang, ngại ngùng, hơn nữa bây giờ Kiều Lưu đang ở trên lớp, không nên đi quấy rầy y.
Cậu liền gọi cho bà nội, hỏi mấy câu về chuyện đường cao tốc, liền biết được trong hai tháng này, đã làm được hơn phân nửa đoạn đường. Kiều gia quả nhiên hiệu suất cao.
Phòng ngủ 416 không có ai, Lâm Lương đi cũng không khoá cửa, dù sao cũng là phòng của nam sinh, cẩu thả không bằng mấy nữ sinh, lúc thường cũng không ai khoá cửa. Không lâu sau, Lý Tiểu Phỉ liền đẩy cửa đi vào tìm Chu Tử Chu, hắn có chút gấp, bởi vì từ hôm đó tới giờ, hắn vẫn chưa nhận được thông báo thông báo của hội học sinh.
Vậy có phải là nói rõ, hắn không được thông qua hay không?
Trong lòng hắn loạn tùng phèo, hắn một lòng muốn tiến vào cái ngành này, cho nên mấy ngành khác hắn không có đi phỏng vấn. Nếu như ngành này mà không qua, vậy liền thảm, chỉ có thể đi qua xã đoàn nhìn xem một chút. Cho nên hắn không kìm chế nổi, muốn đi hỏi Chu Tử Chu một chút, thế nhưng phòng của Chu Tử Chu lại không có một ai.
Lý Tiểu Phỉ ngồi ở trên ghế đợi Chu Tử Chu một chốc, còn gọi điện thoại cho Chu Tử Chu, thế nhưng Chu Tử Chu đang ở phòng làm đề tài ở trên bộ ngành giao xuống, đã tắt điện thoại.
Điện thoại gọi không được, Lý Tiểu Phỉ càng sốt ruột bất an.
Hắn nhìn thấy trên bàn Chu Tử Chu có một hộp sữa chua dâu tây, vì vậy tiện tay cầm ống hút cắm vào, uống một ngụm. Kí túc xá nam bọn họ cũng chẳng ai để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này, đồ gì cũng có thể xài chung, ngay cả lúc không có tất, liền dùng chung cũng không ai nói gì, dù sao chân ai cũng thúi, cho nên cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Uống sữa chua xong, hắn liền ra ngoài, dự định tới chỗ hội học sinh nhìn một cái ——
Coi như là không thông qua đi nữa, tốt xấu gì cũng phải phát một cái tin nhắn chớ, ngay cả thông báo loại cũng không thèm phát sao?
Lý Tiểu Phỉ đón xe buýt tới trung tâm, vừa vặn nhìn thấy bên ngoài phòng phỏng vấn xếp mấy cái bàn, Chu Tử Chu và Trì Vọng ngồi ở dãy sau, đang chỉ dẫn một vài bạn học đăng kí. Làm cái gì vậy?
Còn không có đi tới, Lý Tiểu Phỉ đã nhìn thấy tấm bảng hiệu được treo ở phía trên, mặt trên là áp phích quảng cáo về hoạt động cho sắp tới.
Hoạt động này hắn có biết, là hoạt động hàng năm ở trong trường, trước đó đều là giao cho ngành ngạo giao phụ trách tìm người tài trợ, hiện tại đã tháng mười một, chưa tới nửa tháng nữa đã cử hành đại hội thể thao, cho nên bộ ngoại giao mới gấp rút tuyển người, cũng là vì chuẩn bị cho hoạt động lần này.
Lúc phỏng vấn, còn được khảo sát một ít vấn đề liên quan tới kế hoạch hoạt động cùng với tài ăn nói.
Hiện tại Chu Tử Chu và Trì Vọng đang làm gì? Phụ trách chỉ dẫn sinh viên mới tham gia báo danh ——?
Hai người bọn họ đều thông qua? Mà bản thân hắn lại không được?
Lý Tiểu Phỉ đứng tại chỗ run lên một cái, lập tức bị thất vọng bao trùm lấy, hắn bước nhanh tới trước mặt Chu Tử Chu và Trì Vọng, tiện tay đem sữa chua để xuống, không dám tin mà hỏi: “Cậu được thông qua hả?"
Trước bàn bỗng nhiên xuất hiện một người, Chu Tử Chu sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, dừng lại một chút mới nói: “Ừm."
Chu Tử Chu biết mình với Lý Tiểu Phỉ đi phỏng vấn chung đợt, kết quả mình qua, Lý Tiểu Phỉ lại không qua. Tâm lý của hắn khẳng định không dễ chịu, lúc này mình mà nói lời an ủi, trái lại còn giống khoe khoang hơn. Vì vậy tận lực làm đơn giản hoá vấn đề hỏi: “Hôm nay cậu không đi với bạn gái sao?"
Lý Tiểu Phỉ nhìn Chu Tử Chu, tâm lý cực kì không dễ chịu, rõ ràng trước đây không lâu, lúc mới khai giảng, Chu Tử Chu còn một bộ quê mùa như vậy, mang theo bao bố rách tới bung cả chỉ tới trường, làm sao trong nháy mắt, lại biến thành người không cùng thế giới với mình như vậy. Thật giống như đã bước một bước vào loại người giống Kiều Lưu vậy.
Vốn cho rằng cậu không giỏi từ vựng, lúc nói chuyện còn bị nói lắp, tuyệt đối không thể thông qua phỏng vấn được, kết quả ——
Người không qua lại chính là hắn.
Lý Tiểu Phỉ cảm thấy không thể chấp nhận được kết quả này, loại cảm giác thất bại này khiến hắn không dám ngóc đầu lên, bị đả kích, ở trước mặt Chu Tử Chu không còn chỗ đứng, vì vậy cũng không muốn nói chuyện, xoay người rời đi.
Chu Tử Chu đứng lên, gọi hắn một tiếng, bất quá hắn không đáp, đầu cũng không quay lại.
Người bên cạnh đều nhìn Chu Tử Chu, vì vậy Chu Tử Chu có chút khó xử mà ngồi xuống. Cậu có cảm giác, bản thân mình được thông qua, lại giống như phạm vào cái tội gì đó, có chút bứt rứt, cái cảm giác này làm nhạt đi cả sự vui mừng khi cậu đậu phỏng vấn nữa.
“Cũng không phải lỗi của cậu, để trong lòng làm gì?" Trì Vọng ngồi ở bên cạnh dùng bút máy gõ mặt bàn, lộ ra mấy phần hờ hững, tiện tay giúp sinh viên mới báo danh, một khuôn mặt đẹp ngút trời cùng với hàng chữ tựa như rồng múa khiến cho mấy bạn học xếp hàng phía sau đều nhịn không được dừng chân quan sát.
Chu Tử Chu sửng sốt một chút, mới ý thức được hắn là đang nói chuyện với cậu.
Chu Tử Chu nghe Vương Thuỵ kể về chuyện hồi nhỏ Trì Vọng làm với Kiều Lưu, liền theo bản năng mà đứng về phía Kiều Lưu, đem Trì Vọng coi thành kẻ địch mà đối xử. Cậu không phải là người yêu ghét không rõ ràng như vậy, mọi chuyện đều nhìn nhận rất bình tĩnh, cho nên khi còn bé bị mấy tên to con bắt nạt, liền đi tìm trưởng thôn học chút võ thuật để phòng thân, nhưng sau đó cậu cũng đâu có đi bắt nạt làm bọn kia đâu ——
Mà không biết tại sao, Kiều Lưu yêu ghét thứ gì cũng đều dễ dàng ảnh hưởng tới cảm xúc của cậu. Cho nên cậu hiện tại cũng chẳng muốn tiếp xúc với Trì Vọng.
Nhưng cậu cũng chưa có quên lời Vương Thuỵ nói, cung cấp dữ liệu cho nghiên cứu, có thể tìm ra biện pháp triệt để chữa khỏi cho Kiều Lưu.
Triệt để chữa khỏi.
Vì vậy Chu Tử Chu xoắn xuýt một hồi, vẫn là trái lương tâm mà đáp một tiếng: “Ừm."
Cậu không biết Trì Vọng đang suy nghĩ cái gì, Trì Vọng cũng không biết Chu Tử Chu đang nghĩ cái gì. Hai người tựa như đều mang ý đồ xấu, suy nghĩ làm cách nào để chạm vào đối phương, thử nghiệm xem có đúng là sau khi linh khí kết hợp với nhau rồi, có thể tăng cường hiệu quả đối với Chung Lập Hề hoặc Kiều Lưu hay không.
Đều là mang mục đích mà tiếp cận với đối phương cả thôi.
Hai người câu được câu không mà hàn huyên vài câu, Trì Vọng người này rất lạnh lùng, có một loại cảm giác tựa như đối với xung quanh đều hờ hững, hơn nữa còn rất trầm mặc ít nói! Chu Tử Chu hoàn toàn không biết nói gì với hắn, quả thật là một cuộc đối thoại đầy lúng túng! Hai người nói được vài câu lại trầm mặc, sau đó lại lượm đại cái đề tài nào đó nói tiếp vài câu.
Sau một lát có một cơn gió thổi qua, đã là mùa thu, lá cây rất dễ dàng rụng xuống, bị gió thổi đi, liền thổi tới chỗ của bọn họ, trong đó có một mảnh lá khô vương trên tóc Chu Tử Chu.
“Đỉnh đầu của cậu có lá cây." Trì Vọng nói, lông mày giật giật, không tha cho bất kì cơ hội nào. Hắn đưa tay ra, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên mà đem lá cây từ trên đỉnh đầu Chu Tử Chu lấy xuống ——
Chu Tử Chu cũng ở trong lòng tính toán một hồi, lúc tay của Trì Vọng vươn tới, cậu có chút sửng sốt, hơn nữa lại theo bản năng mà muốn né tránh, nhưng vẫn là không có né. Bởi vì cậu cũng muốn nhìn xem, lời của Vương Thuỵ nói rốt cuộc có phải là thật hay giả, nếu cùng Trì Vọng đụng chạm nhau, thật sự có ích hay không? Mấu chốt chính là, có thể có ích với Kiều Lưu hay không?
Vì vậy Trì Vọng đụng vào Chu Tử Chu, đem lá cây trên đầu cậu lấy xuống.
Trong giây lát này, hai người đều cảm nhận được một loại liên hệ giữa hai linh khí với nhau. Loại cảm giác này cùng với lúc Chu Tử Chu đụng vào Kiều Lưu hoàn toàn khác nhau, lúc cậu đụng vào Kiều Lưu, cảm giác chính là nguội lạnh như băng, rất thoải mái mà không hề nóng hừng hực. Nhưng hiện tại đụng vào Trì Vọng một chốc thôi, lại phảng phất cảm thấy được linh khí hội tụ ở trong người, tựa như bị kích thích, lập tức trở nên mạnh mẽ muốn trào ra.
Dựa theo lời của Vương Thuỵ nói, đây chính là cho đồng loại mượn năng lực của nhau đi.
Có thể trợ giúp được Kiều Lưu không? Còn phải đợi trở về thử xem đã?
Chu Tử Chu tự hỏi một hồi, không biết làm sao, lại cảm giác được cái gì, ngẩng đầu lên, đột nhiên ngẩn ra. Cậu nhìn thấy Kiều Lưu đứng ở phòng y tế đối diện toà nhà trung tâm, tầm mắt đều rơi ở trên người cậu. Phòng y tế cách toà nhà trung tâm chỉ có một con đường nhựa, bình thường là lối dành cho xe ô tô lái vào, hiện tại cũng có rất nhiều xe, Kiều Lưu cất bước về hướng này, nhưng lại bị xe ngăn trở.
Cách khoảng năm mươi mét, Chu Tử Chu cũng không thấy rõ được biểu tình trên mặt y, thế nhưng khó giải thích được cảm thấy nhất định là rất khó xem.
Cậu theo bản năng mà đứng lên, bất quá lại có một chiếc xe vừa vặn ngăn trở tầm mắt, lập tức không nhìn thấy Kiều Lưu nữa. Đừng nói là bị hoa mắt nha? Nhưng đúng vào thời khắc Chu Tử Chu còn đang hoang mang, bên tai bỗng nhiên truyền tới một thanh âm phẫn nộ, lạnh lẽo muốn chết: “Hai người đang làm cái gì?!"
Chu Tử Chu sợ hết hồn, lập tức quay đầu lại.
Kiều Lưu đứng cách đó mấy mét, cau mày, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng một khuôn mặt bình tĩnh như vậy, lại có thể nhìn ra y đang cực lực đè nén lửa giận. Đội ngũ xếp hàng cũng chỉ còn lại vài người, hành lang trên phòng học cũng không còn sót bao nhiêu người, bởi vậy Kiều Lưu vừa đến, hết thảy chuyện vừa rồi mà Trì Vọng làm đều rơi vào trong mắt của y.
Chu Tử Chu lén y làm cái gì vậy? Lấy lá cây từ trên đầu xuống? Lá cây rơi xuống đầu tại sao không tự mình lấy xuống, còn nhờ người khác lấy? Thằng khốn Trì Vọng bám dai như đĩa kia có phải là muốn chết rồi hay không!
Chu Tử Chu bị khí thế hùng hồn muốn đánh nhau của Kiều Lưu doạ rồi, tựa như một giây sau có thể xắn ống tay lên mà nhào vô vậy, vì vậy nhanh chóng đứng lên nói: “Sao cậu lại tới đây, buổi chiều không phải có tiết sao?"
Trì Vọng ngồi ở một bên, biếng nhác mà tựa vào ghế, căn bản không thèm để Kiều Lưu vào mắt, lật lật danh sách trên bàn.
Kiều Lưu tức muốn chết, khí tràng cả người cũng lạnh tới thấu xương, quả thật có thật đóng băng tất cả mọi thứ trong vòng ba mét, khiến người bên cạnh đều không rét mà run, cũng khiến cho một Chu Tử Chu chưa từng va chạm xã hội bị hù chết. Cậu thật sự sợ Kiều Lưu muốn đánh Trì Vọng ở đây, lại không biết nên làm thế nào, liền lách ra khỏi bàn, muốn bắt lấy cánh tay của Kiều Lưu khuyên can ——
Thế nhưng còn chưa kịp làm động tác gì, Kiều Lưu đã chú ý tới hộp sữa chua đặt trên bàn của Trì Vọng, vị dâu tây?
Cả người y đều cứng đờ, quả thật không dám tin vào mắt mình, lập tức cầm lấy hộp sữa chua, lật tới vị trí quen thuộc, thấy được cái đầu heo không thể lẫn đi đâu được của mình, sắc mặt bỗng nhiên biến hoá khôn lường, âm thanh lạnh tới đáng sợ: “Đây là của tôi! Chu Tử Chu, cậu lấy cho hắn sao?!"
Không trách lúc y trở về phòng ngủ có tìm thế nào cũng không tìm thấy, còn tưởng rằng Chu Tử Chu nhìn thấy y đáp lại! Mừng như điên mà ngại ngùng nửa ngày! Kết quả Chu Tử Chu một buổi chiều cũng không về! Hỏi mới biết cậu ta phỏng vấn được thông qua, tới nơi liền nhìn thấy Trì Vọng!
Trì Vọng cũng cau mày nói: “Cậu nói vậy là ý gì?"
Hắn cũng không biết lúc nào thì trên bàn xuất hiện nhiều thêm một hộp sữa chua, khẳng định là do tên nào tới đăng kí để quên lại rồi.
Chỉ là Trì Vọng đối với chuyện năm đó, trong lòng có cảm giác bứt rứt khó nói, cho nên mới mặc kệ Kiều Lưu hùng hổ muốn đánh nhau như vậy, nỗ lực không muốn đi tính toán với đối phương.
Chỉ là, một hộp sữa chua thôi mà, mặc dù là hắn uống đi nữa, Kiều Lưu tức giận quá lên như vậy làm cái gì? Cũng không tránh khỏi bàn tán này nọ. Huống chi hắn căn bản không có uống.
Trì Vọng quả thật không hiểu nổi Kiều Lưu, nói: “Chỉ là một hộp sữa chua thôi mà, trong siêu thị không phải còn nhiều sao?"
Chỉ là một hộp sữa chua thôi mà.
Khi Kiều Lưu còn nhỏ, mỗi lần tổ chức sinh nhật, đều quấn lấy mẹ mình đòi chơi với y một chốc, đều bị mẹ của y nói như vậy, chỉ là một cái sinh nhật thôi mà.
Lần đầu tiên khi y thi được một trăm điểm, bài thi toàn bộ đều đúng hết, lúc về nhà liền muốn đi tìm ba mẹ mình, bọn họ cũng đều nói như vậy, chỉ là một trăm điểm thôi mà.
Có cái gì cần phải làm quá lên như vậy.
Trì Vọng vừa dứt lời, cổ áo đã bị Kiều Lưu túm lấy, Kiều Lưu tựa như bị cướp đi thứ quan trọng, thù hằn mà nhìn chằm chằm Trì Vọng, cả giận nói: “Con mẹ nó mày ói ra cho tao!"
Y đem Trì Vọng ấn lên mặt tường ở phía sau, sau lưng Trì Vọng liền trực tiếp bị va phải với bức tường, phát ra một tiếng vang thật khiến người khác đều cảm thấy xót giùm.
Sau lưng Trì Vọng tựa như bị chia năm xẻ bảy, đau đớn truyền tới đại não, sắc mặt hắn cũng thay đổi, lộ ra căm phẫn, gạt tay Kiều Lưu ra, sau đó liền muốn đẩy y ra chỗ khác.
Mà còn chưa kịp đụng tới Kiều Lưu, đã bị Chu Tử Chu chắn ở trước mặt Kiều Lưu: “Đủ rồi! Dừng lại đi!"
Cậu khí lực lớn, cũng không muốn đi đẩy Kiều Lưu ra, mà là trực tiếp đẩy Trì Vọng một cái, khiến hắn tách ra một khoảng cách nhất định với Kiều Lưu.
Mẹ nó, Trì Vọng lần nữa bị dội vào bức tường, hắn cười gằn, đây là cái quỷ gì, có thể mặc cho Kiều Lưu đánh hắn, lại không cho hắn đánh lại Kiều Lưu? Hai người hợp lại ăn hiếp một người đúng không!
Chu Tử Chu đẩy Trì Vọng xong, thấp thỏm mà nhìn Kiều Lưu một cái, phát hiện sau khi Kiều Lưu phẫn nộ, viền mắt còn có chút hồng hồng ——
Tác giả :
Quân Mai Tuyền Hạ