Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn
Chương 48
Ý định ban đầu của Sở Băng Hoàn và đồng đội là lén lút đột nhập. Ai ngờ Mộ Khải Niên dẫn theo người đánh tới. Toàn bộ ma tu vội chạy ra nghênh địch. Phòng tuyến Phần Tình Điện suy yếu đi rất nhiều, thuận tiện cho sư đồ Linh Tiêu Bảo Điện hành động.
Sau khi y biết được hôn phu đã bị bắt giam, Sở thần y bần thần cả người. Cho dù Trang Điền mù mắt đến cỡ nào đi nữa cũng nhìn ra tâm tư đồ đệ. Ông sắm vai sư phụ tốt vun đắp tình cho đôi trẻ: "Ngươi đến thủy lao tiếp ứng lão bát, chúng ta chia làm ba nhóm."
Sở Băng Hoàn nhìn Lâm Ngôn, và Mộ Dung Táp, kế đến là nhị, tam, tứ, ngũ sư huynh. Trong lòng càng thêm băn khoăn: "Có ổn không?"
Táp Táp không vui: "Này, tốt xấu gì bản thiếu gia ta đây cũng đứng hạng ba, ngươi nhìn vậy là có ý gì?"
Y vẫn còn nhớ, đúng vậy, Mộ Dung Táp là một trong ba người đứng đầu ở Hội Võ Vạn Môn. Cho dù mấy sư huynh, sư đệ kia không giỏi thì vẫn có Mộ Dung Táp giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, y không muốn trì hoãn thêm chút nào nữa.
Mặc dù Vân Miểu Tiên Quân sống ở nơi này ba năm, nhưng sau khi Hoa Triệt trở thành Ma tôn đã cho cải tạo lại Phần Tình Điện. Những chỗ đổ nát đều được xây dựng lại. Chính vì thế y cũng không quen với sơ đồ bài trí ở đây cho lắm.
Có bản đồ do Hoa Triệt vẽ ra trong tay, y dễ dàng đối phó với những mê trận. Sở Băng Hoàn cầm bản đồ tìm kiếm vị trí thủy lao, đi được vài bước thì nhìn thấy một rừng phong đỏ rực.
Sở Băng Hoàn xuất thần.
Y nhớ rừng phong này đã bị hắn bứng gốc, và thay vào đó là rừng hoa đào. Sâu trong rừng hoa dựng lên một tòa trúc lâu giống hệt như ở Thủy Kính.
Khi Hoa Triệt bắt cóc y về đây, nhìn rừng hoa đào, nhìn trúc lâu, y sững sờ.
Ba trăm năm trước, ở lần cuối cùng tham gia Hội Võ Vạn Môn tại Thượng Thanh Tiên Môn, Sở Băng Hoàn bị loại khỏi ảo cảnh.
Y không nói với ai về chuyện xảy ra trong ảo ảnh.
Mai Thải Liên tuy rằng rất tò mò nhưng cũng không ép buộc. Đối với nàng, con trai mình ưu tú như thế, thanh tâm quả dục như thế thì làm sao có thể bị ảo giác ảnh hưởng. Hẳn là do ảo cảnh Thượng Thanh có vấn đề mới khiến Sở Băng Hoàn gặp nạn.
Chỉ có y mới biết ảo cảnh có sức hấp dẫn đến nhường nào. Những hình ảnh ấy làm y mê mẩn mãi không thôi. Cho đến tận bây giờ, Sở công tử vẫn còn quyến luyến.
Vừa tiến vào ảo cảnh, hình ảnh Hoa Triệt ùa vào trong mắt.
Hắn không mặc đồng phục Thượng Thanh, thay vào đó là bộ trường bào đen kín đáo. Trên tay nắm một thanh trường kiếm, trông rất giống người luyện võ bình thường. Hắn ngồi giữa khoảng sân nhỏ, kế bên là gốc anh đào, sau lưng có hai gian phòng mộc mạc tựa như chỗ ở của thường dân.
Y nhìn lại mình, trường bào trắng đơn sơ, tay trái cầm quạt giấy, tay phải cầm sách. Ngón giữa có vết chai mỏng do quanh năm cầm bút tạo thành.
Sở Băng Hoàn là một thư sinh, mười năm đèn sách chỉ mong đến ngày đỗ đạt.
"Băng Hoàn." Hắn ngồi ở trong sân đột nhiên gọi y. Sở công tử hoàn hồn ngay khoảnh khắc Hoa Triệt vui vẻ nhào tới.
Y vốn không thích người khác đụng chạm đến mình, thế mà hôm nay lại quên, trốn cũng không trốn, để mặc hắn ôm vào trong lòng.
Cơ thể ấm áp, cái ôm càng thêm thần kỳ. Sở Băng Hoàn sững sờ, chưa bao giờ nghĩ cảm giác ôm Hoa Triệt lại như thế này.
Hắn cười khanh khách: "Ta từ trong quân ngũ đi về, lúc ngang qua hồ bắt được hai con cá. Mới hầm xong, vào nếm thử xem."
Y có rất nhiều câu muốn hỏi nhưng ngập ngừng hoài vẫn chẳng thốt nên lời.
Hoa Triệt vẫn là Hoa Triệt, nhưng có gì đó đã thay đổi.
Hắn không còn là cao đồ của Thượng Thanh, cũng không phải là tiên sư. Mà là một thanh niên bình thường ở phàm trần, xuất thân võ nghệ, tham gia nghĩa quân, mong giành được danh hiệu Võ Trạng Nguyên.
Y cũng không còn là công tử Vân Thiên Thủy kính. Mà là một chàng thư sinh bình thường, chăm chỉ học tập để trở thành một trong ba thí sinh đỗ đầu bảng trong kỳ khoa cử.
Bọn họ là trúc mã lớn lên bên nhau. Cha mẹ là bằng hữu. Khi xưa đính hôn từ trong bụng mẹ, bây giờ kết hôn là chuyện đương nhiên.
Đôi bên ước hẹn chờ sau khi cả hai đỗ đạt, sẽ chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ.
Lúc chưa là bạn đời chính thức của nhau, một người ở phòng Đông, một người ở phòng Tây. Mỗi đêm, Hoa Triệt ăn vạ ở lại nhà Đông không chịu rời đi, Sở Băng Hoàn phải ba lần bốn lượt mời người về phòng.
Hắn nghiêm túc thề hứa: "Ta sẽ không làm gì, do trong phòng lạnh lẽo, hai người ấm hơn."
Y không tin lời nói nhảm của hắn.
"Hôm qua ngươi mới bị sốt thương hàn, hôm nay vẫn còn ho, ta sợ ngươi lạnh. Đáng lẽ ngươi không nên đọc sách, đi theo ta luyện võ thì thân thể sẽ không yếu như vây."
Y thực sự cảm thấy ớn lạnh, bếp than ở nhà cũng sắp cạn, nên tiết kiệm một chút.
Hoa Triệt khuyên nhủ mãi mới thực hiện được ước nguyện của mình. Hắn mãn nguyện nằm trên giường với Sở Băng Hoàn. Hai người ôm nhau, không lạnh tí nào. Thân thể của hắn ấm áp hơn y tưởng rất nhiều.
Cuộc sống tuy bình dị nhưng rất thoải mái. Một năm sau, cả hai đều đạt được điều mình muốn, tân Văn - Võ Trạng Nguyên bước ra, vô cùng mỹ mãn.
Không lâu sau đó họ kết hôn như đã định.
Đêm tân hôn, lần đầu tiên Hoa Triệt tỏ ra bồn chồn. Chưa đụng chuyện thì luôn khoe khoang, đến lúc tới rồi lại thấp tha thấp thỏm.
Sở Băng Hoàn không khỏi trêu chọc: "Hoa Tướng quân, phong thái oai phong lẫm lẫm của ngươi đâu rồi?"
Hoa Triệt tủi thân: "Sở đại nhân, ngươi sẽ không nặng tay đúng không?"
Có nặng không?
Dù sao thì đến giữa trưa ngày hôm sau hắn mới xuống giường.
Lát sau, trong lúc đang luyện kiếm, Hoa Triệt vừa đứng dưới gốc anh đào vừa lẩm bẩm: "Bình thường giả bộ bệnh tật ốm yếu. Đến lúc lâm trận lại manh động như gấu. Không ngờ bản tướng quân lại bị thư sinh dày vò... Xuýt!!! Eo ta..."
Sở Băng Hoàn ở cách đó một ô cửa sổ thu hết mọi hành động vào đáy mắt, bất giác nhoẻn miệng cười tươi.
Ngày qua ngày, không biết đã qua bao nhiêu năm.
Mọi người đều nói "thất niên chi dương*", nhưng đối với hai người thì bảy năm đã là gì, bảy mươi năm vẫn còn chưa đủ.
Một ngày nọ, hai người đang ngồi xích đu dưới tán anh đào. Hoa Triệt ôm lấy cổ y, trong mắt toát lên vẻ mất mát: "Khối Băng, ngươi từng nghĩ đến chuyện nạp thiếp chưa?"
"Gì?"
Hoa huyên thuyên chưa bao giờ đứng đắn, hiếm khi coi trọng mọi việc như thế này, hắn nói rất nghiêm túc: "Ngươi lớn tuổi rồi, lại không có con nối dõi, tóm lại là không tốt."
Sở Băng Hoàn chẳng những không cảm động bởi mấy lời này mà còn nổi điên lên: "Ta không có con, ngươi có sao?"
Để trừng phạt, y ôm hắn về nhà tra tấn dã man.
Hai ngày không xuống đất.
Hoa Triệt xụi lơ ở trên giường rất ư phiền muộn: "Già đầu còn hung hăng như bò đấu đá lung tung. Ui! Đau muốn chết!"
Mười năm trôi qua, hai mươi năm trôi qua, năm mươi năm trôi qua.
Y vẫn thấy chưa đủ, y muốn cùng Hoa Triệt cả đời như thế này.
Cho đến khi một tia sáng xuyên qua, cảnh vật xung quanh bắt đầu vụn vỡ, sau đó biến mất cùng với bạn già đang nép vào lòng. Sở Băng Hoàn vươn tay muốn ôm lấy hắn, nhưng đổi lại là cơn đau xé toạc ruột gan.
Tựa như tỉnh dậy từ một giấc mơ, tựa như đã cách xa một thế hệ.
Hoa Triệt đang gọi y, tuyệt vọng gào thét. Thứ đập vào mắt y là hắn đang mặc quần áo của đệ tử Thượng Thanh. Bên tai y là tiếng hét của vô số tu sĩ.
Thức tỉnh!
Thì ra y mải chìm đắm trong giấc mơ.
Thì ra y yêu Hoa Triệt sâu đậm đến thế.
Tiếc rằng, khi nhận ra thì đã quá muộn, chật vật lắm mới "tỉnh lại", ấy vậy mà hắn đã rời đi.
Rõ ràng là gần trong gang tấc, dễ dàng như trở bàn tay. Song, chỉ vì y ngốc nghếch, thiếu hiểu biết mà bỏ lỡ đời nhau. Một khi đã xa, là xa mãi mãi, tìm kiếm cỡ nào cũng chẳng thấy nữa.
Truyền thuyết về Thuỷ Ngọc Tử là có thật, tuy nhiên cũng khó tránh khỏi có chút cường điệu. Cây đàn không thể khởi tử hồi sinh, nhưng có thể thu thập linh hồn người chết. Sau khi Hoa Triệt ngã xuống, y vội vàng dùng Thuỷ Ngọc Tử Yên tụ tập tàn hồn. Tuy rằng chỉ là một chút, nhưng đối với y đó là nguồn an ủi lớn lao vào thời điểm đó.
Y cố gắng làm Hoa Triệt sống lại, nhưng lại không ngờ rằng hai người đều trọng sinh!
Kiếp trước hắn rất khỏe mạnh, kiếp này lại ốm yếu. Sở Băng Hoàn nghi ngờ Thuỷ Ngọc Tử Yên hút đi một chút linh hồn gây nên. Bởi vì hồn phách khiếm khuyết nên thân thể không khỏe mạnh.
Nếu vậy...
Sở Băng Hoàn cười khổ.
Y lại hại hắn.
Làm điều thừa thãi, vẽ rắn thêm chân.
Sở công tử xuyên qua rừng phòng đỏ thẫm như máu. Xa xa trông lại, Phần Tình Điện hiện ra trước mắt.
Vừa định thay đổi hướng đi, y đột nhiên nhìn thấy một người ngự kiếm trên không. Thân hình như gió bay vọt vào chính điện.
"Tạ Vãn Đình?" Y sững sờ, mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng. Ba cánh quân của tam đại tiên môn chưa tới được Phần Tình Điện. Tại sao Tạ tông chủ lại âm thầm đến đây? Trên đường đi ma tu không ngăn cản ông? Để cho người ngoài dễ dàng xâm nhập như vậy, mặt mũi Ma Tôn đặt ở đâu?
Sở Băng Hoàn cân nhắc kỹ lưỡng mới đi đến chính điện, đứng ở ngoài cửa nhìn trộm động tĩnh trong sảnh.
Quả nhiên là Tạ Vãn Đình. Trên vương tọa là Ân Vô Hối.
Hai người nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, giống như đang xem xét điều gì đó, không khí căng thẳng.
"Tìm bản tôn làm gì?" Lão ma đầu cuối cùng cũng lên tiếng.
Tạ Vãn Đình nhìn thẳng vào đối thủ, "Có chuyện nhất định phải hỏi ngươi."
*****
Sau khi y biết được hôn phu đã bị bắt giam, Sở thần y bần thần cả người. Cho dù Trang Điền mù mắt đến cỡ nào đi nữa cũng nhìn ra tâm tư đồ đệ. Ông sắm vai sư phụ tốt vun đắp tình cho đôi trẻ: "Ngươi đến thủy lao tiếp ứng lão bát, chúng ta chia làm ba nhóm."
Sở Băng Hoàn nhìn Lâm Ngôn, và Mộ Dung Táp, kế đến là nhị, tam, tứ, ngũ sư huynh. Trong lòng càng thêm băn khoăn: "Có ổn không?"
Táp Táp không vui: "Này, tốt xấu gì bản thiếu gia ta đây cũng đứng hạng ba, ngươi nhìn vậy là có ý gì?"
Y vẫn còn nhớ, đúng vậy, Mộ Dung Táp là một trong ba người đứng đầu ở Hội Võ Vạn Môn. Cho dù mấy sư huynh, sư đệ kia không giỏi thì vẫn có Mộ Dung Táp giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, y không muốn trì hoãn thêm chút nào nữa.
Mặc dù Vân Miểu Tiên Quân sống ở nơi này ba năm, nhưng sau khi Hoa Triệt trở thành Ma tôn đã cho cải tạo lại Phần Tình Điện. Những chỗ đổ nát đều được xây dựng lại. Chính vì thế y cũng không quen với sơ đồ bài trí ở đây cho lắm.
Có bản đồ do Hoa Triệt vẽ ra trong tay, y dễ dàng đối phó với những mê trận. Sở Băng Hoàn cầm bản đồ tìm kiếm vị trí thủy lao, đi được vài bước thì nhìn thấy một rừng phong đỏ rực.
Sở Băng Hoàn xuất thần.
Y nhớ rừng phong này đã bị hắn bứng gốc, và thay vào đó là rừng hoa đào. Sâu trong rừng hoa dựng lên một tòa trúc lâu giống hệt như ở Thủy Kính.
Khi Hoa Triệt bắt cóc y về đây, nhìn rừng hoa đào, nhìn trúc lâu, y sững sờ.
Ba trăm năm trước, ở lần cuối cùng tham gia Hội Võ Vạn Môn tại Thượng Thanh Tiên Môn, Sở Băng Hoàn bị loại khỏi ảo cảnh.
Y không nói với ai về chuyện xảy ra trong ảo ảnh.
Mai Thải Liên tuy rằng rất tò mò nhưng cũng không ép buộc. Đối với nàng, con trai mình ưu tú như thế, thanh tâm quả dục như thế thì làm sao có thể bị ảo giác ảnh hưởng. Hẳn là do ảo cảnh Thượng Thanh có vấn đề mới khiến Sở Băng Hoàn gặp nạn.
Chỉ có y mới biết ảo cảnh có sức hấp dẫn đến nhường nào. Những hình ảnh ấy làm y mê mẩn mãi không thôi. Cho đến tận bây giờ, Sở công tử vẫn còn quyến luyến.
Vừa tiến vào ảo cảnh, hình ảnh Hoa Triệt ùa vào trong mắt.
Hắn không mặc đồng phục Thượng Thanh, thay vào đó là bộ trường bào đen kín đáo. Trên tay nắm một thanh trường kiếm, trông rất giống người luyện võ bình thường. Hắn ngồi giữa khoảng sân nhỏ, kế bên là gốc anh đào, sau lưng có hai gian phòng mộc mạc tựa như chỗ ở của thường dân.
Y nhìn lại mình, trường bào trắng đơn sơ, tay trái cầm quạt giấy, tay phải cầm sách. Ngón giữa có vết chai mỏng do quanh năm cầm bút tạo thành.
Sở Băng Hoàn là một thư sinh, mười năm đèn sách chỉ mong đến ngày đỗ đạt.
"Băng Hoàn." Hắn ngồi ở trong sân đột nhiên gọi y. Sở công tử hoàn hồn ngay khoảnh khắc Hoa Triệt vui vẻ nhào tới.
Y vốn không thích người khác đụng chạm đến mình, thế mà hôm nay lại quên, trốn cũng không trốn, để mặc hắn ôm vào trong lòng.
Cơ thể ấm áp, cái ôm càng thêm thần kỳ. Sở Băng Hoàn sững sờ, chưa bao giờ nghĩ cảm giác ôm Hoa Triệt lại như thế này.
Hắn cười khanh khách: "Ta từ trong quân ngũ đi về, lúc ngang qua hồ bắt được hai con cá. Mới hầm xong, vào nếm thử xem."
Y có rất nhiều câu muốn hỏi nhưng ngập ngừng hoài vẫn chẳng thốt nên lời.
Hoa Triệt vẫn là Hoa Triệt, nhưng có gì đó đã thay đổi.
Hắn không còn là cao đồ của Thượng Thanh, cũng không phải là tiên sư. Mà là một thanh niên bình thường ở phàm trần, xuất thân võ nghệ, tham gia nghĩa quân, mong giành được danh hiệu Võ Trạng Nguyên.
Y cũng không còn là công tử Vân Thiên Thủy kính. Mà là một chàng thư sinh bình thường, chăm chỉ học tập để trở thành một trong ba thí sinh đỗ đầu bảng trong kỳ khoa cử.
Bọn họ là trúc mã lớn lên bên nhau. Cha mẹ là bằng hữu. Khi xưa đính hôn từ trong bụng mẹ, bây giờ kết hôn là chuyện đương nhiên.
Đôi bên ước hẹn chờ sau khi cả hai đỗ đạt, sẽ chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ.
Lúc chưa là bạn đời chính thức của nhau, một người ở phòng Đông, một người ở phòng Tây. Mỗi đêm, Hoa Triệt ăn vạ ở lại nhà Đông không chịu rời đi, Sở Băng Hoàn phải ba lần bốn lượt mời người về phòng.
Hắn nghiêm túc thề hứa: "Ta sẽ không làm gì, do trong phòng lạnh lẽo, hai người ấm hơn."
Y không tin lời nói nhảm của hắn.
"Hôm qua ngươi mới bị sốt thương hàn, hôm nay vẫn còn ho, ta sợ ngươi lạnh. Đáng lẽ ngươi không nên đọc sách, đi theo ta luyện võ thì thân thể sẽ không yếu như vây."
Y thực sự cảm thấy ớn lạnh, bếp than ở nhà cũng sắp cạn, nên tiết kiệm một chút.
Hoa Triệt khuyên nhủ mãi mới thực hiện được ước nguyện của mình. Hắn mãn nguyện nằm trên giường với Sở Băng Hoàn. Hai người ôm nhau, không lạnh tí nào. Thân thể của hắn ấm áp hơn y tưởng rất nhiều.
Cuộc sống tuy bình dị nhưng rất thoải mái. Một năm sau, cả hai đều đạt được điều mình muốn, tân Văn - Võ Trạng Nguyên bước ra, vô cùng mỹ mãn.
Không lâu sau đó họ kết hôn như đã định.
Đêm tân hôn, lần đầu tiên Hoa Triệt tỏ ra bồn chồn. Chưa đụng chuyện thì luôn khoe khoang, đến lúc tới rồi lại thấp tha thấp thỏm.
Sở Băng Hoàn không khỏi trêu chọc: "Hoa Tướng quân, phong thái oai phong lẫm lẫm của ngươi đâu rồi?"
Hoa Triệt tủi thân: "Sở đại nhân, ngươi sẽ không nặng tay đúng không?"
Có nặng không?
Dù sao thì đến giữa trưa ngày hôm sau hắn mới xuống giường.
Lát sau, trong lúc đang luyện kiếm, Hoa Triệt vừa đứng dưới gốc anh đào vừa lẩm bẩm: "Bình thường giả bộ bệnh tật ốm yếu. Đến lúc lâm trận lại manh động như gấu. Không ngờ bản tướng quân lại bị thư sinh dày vò... Xuýt!!! Eo ta..."
Sở Băng Hoàn ở cách đó một ô cửa sổ thu hết mọi hành động vào đáy mắt, bất giác nhoẻn miệng cười tươi.
Ngày qua ngày, không biết đã qua bao nhiêu năm.
Mọi người đều nói "thất niên chi dương*", nhưng đối với hai người thì bảy năm đã là gì, bảy mươi năm vẫn còn chưa đủ.
Một ngày nọ, hai người đang ngồi xích đu dưới tán anh đào. Hoa Triệt ôm lấy cổ y, trong mắt toát lên vẻ mất mát: "Khối Băng, ngươi từng nghĩ đến chuyện nạp thiếp chưa?"
"Gì?"
Hoa huyên thuyên chưa bao giờ đứng đắn, hiếm khi coi trọng mọi việc như thế này, hắn nói rất nghiêm túc: "Ngươi lớn tuổi rồi, lại không có con nối dõi, tóm lại là không tốt."
Sở Băng Hoàn chẳng những không cảm động bởi mấy lời này mà còn nổi điên lên: "Ta không có con, ngươi có sao?"
Để trừng phạt, y ôm hắn về nhà tra tấn dã man.
Hai ngày không xuống đất.
Hoa Triệt xụi lơ ở trên giường rất ư phiền muộn: "Già đầu còn hung hăng như bò đấu đá lung tung. Ui! Đau muốn chết!"
Mười năm trôi qua, hai mươi năm trôi qua, năm mươi năm trôi qua.
Y vẫn thấy chưa đủ, y muốn cùng Hoa Triệt cả đời như thế này.
Cho đến khi một tia sáng xuyên qua, cảnh vật xung quanh bắt đầu vụn vỡ, sau đó biến mất cùng với bạn già đang nép vào lòng. Sở Băng Hoàn vươn tay muốn ôm lấy hắn, nhưng đổi lại là cơn đau xé toạc ruột gan.
Tựa như tỉnh dậy từ một giấc mơ, tựa như đã cách xa một thế hệ.
Hoa Triệt đang gọi y, tuyệt vọng gào thét. Thứ đập vào mắt y là hắn đang mặc quần áo của đệ tử Thượng Thanh. Bên tai y là tiếng hét của vô số tu sĩ.
Thức tỉnh!
Thì ra y mải chìm đắm trong giấc mơ.
Thì ra y yêu Hoa Triệt sâu đậm đến thế.
Tiếc rằng, khi nhận ra thì đã quá muộn, chật vật lắm mới "tỉnh lại", ấy vậy mà hắn đã rời đi.
Rõ ràng là gần trong gang tấc, dễ dàng như trở bàn tay. Song, chỉ vì y ngốc nghếch, thiếu hiểu biết mà bỏ lỡ đời nhau. Một khi đã xa, là xa mãi mãi, tìm kiếm cỡ nào cũng chẳng thấy nữa.
Truyền thuyết về Thuỷ Ngọc Tử là có thật, tuy nhiên cũng khó tránh khỏi có chút cường điệu. Cây đàn không thể khởi tử hồi sinh, nhưng có thể thu thập linh hồn người chết. Sau khi Hoa Triệt ngã xuống, y vội vàng dùng Thuỷ Ngọc Tử Yên tụ tập tàn hồn. Tuy rằng chỉ là một chút, nhưng đối với y đó là nguồn an ủi lớn lao vào thời điểm đó.
Y cố gắng làm Hoa Triệt sống lại, nhưng lại không ngờ rằng hai người đều trọng sinh!
Kiếp trước hắn rất khỏe mạnh, kiếp này lại ốm yếu. Sở Băng Hoàn nghi ngờ Thuỷ Ngọc Tử Yên hút đi một chút linh hồn gây nên. Bởi vì hồn phách khiếm khuyết nên thân thể không khỏe mạnh.
Nếu vậy...
Sở Băng Hoàn cười khổ.
Y lại hại hắn.
Làm điều thừa thãi, vẽ rắn thêm chân.
Sở công tử xuyên qua rừng phòng đỏ thẫm như máu. Xa xa trông lại, Phần Tình Điện hiện ra trước mắt.
Vừa định thay đổi hướng đi, y đột nhiên nhìn thấy một người ngự kiếm trên không. Thân hình như gió bay vọt vào chính điện.
"Tạ Vãn Đình?" Y sững sờ, mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng. Ba cánh quân của tam đại tiên môn chưa tới được Phần Tình Điện. Tại sao Tạ tông chủ lại âm thầm đến đây? Trên đường đi ma tu không ngăn cản ông? Để cho người ngoài dễ dàng xâm nhập như vậy, mặt mũi Ma Tôn đặt ở đâu?
Sở Băng Hoàn cân nhắc kỹ lưỡng mới đi đến chính điện, đứng ở ngoài cửa nhìn trộm động tĩnh trong sảnh.
Quả nhiên là Tạ Vãn Đình. Trên vương tọa là Ân Vô Hối.
Hai người nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, giống như đang xem xét điều gì đó, không khí căng thẳng.
"Tìm bản tôn làm gì?" Lão ma đầu cuối cùng cũng lên tiếng.
Tạ Vãn Đình nhìn thẳng vào đối thủ, "Có chuyện nhất định phải hỏi ngươi."
*****
Tác giả :
Cửu Bảo