Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ
Chương 14: Thịt thịt đến đây
Lên chức tiểu Hầu gia không hề thú vị như trong tưởng tượng. Rời xa triều đình đã nhiều năm, dù có Tiêu Thừa Diệp ở bên trợ giúp, Lâm Tu Ngọc vẫn cứ không thể quen thuộc với công việc. Phe phái của Minh vương đã bị xử lí xong xuôi, những việc phiền toái trong triều cũng ít đi rất nhiều, nhưng, chỉ cần chức vị Ngự Sử còn tồn tại, triều đình vẫn chẳng bao giờ được an tĩnh.
Nam phong ở Đại Du cũng thịnh hành nhưng dù sao vẫn không quá phô trương. Đối với vị Ngự Sử bảo thủ này thì chuyện tình cảm nam nam đã đi ngược lại luân thường. Bởi vậy, làm đôi phu phu hợp pháp đầu tiên ở Đại Du, Thịnh vương Tiêu Thừa Diệp cũng Hoài Ân hầu Lâm Tu Ngọc mới nhậm chức liền vinh dự trở thành đối tượng bị oanh tạc, mỗi ngày đều phải sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
Mấy vị Ngự Sử này từ xưa đến nay đều chung một kiểu, muốn làm cho bọn họ thay đổi không phải là chuyện đơn giản. Lúc mới bắt đầu còn chưa quen lắm, giờ đây, lâm Tu Ngọc đã có thể bình bình tĩnh tĩnh mà phớt lờ họ.
Dù sao hai người vẫn còn có địa vị, bất kể là Thịnh vương hay là Hầu gia hắn đều có thân phận vượt xa những người kia. Nên, cho dù trong lòng vẫn còn bất mãn, bọn họ cũng không thể làm gì quá phận, nếu không, chỉ cần bị phán cho tội phạm thượng thì mũ cánh chuồn cũng sẽ bay mất.
Tiêu Thừa Diệp đã thành công đem Hoài Ân hầu đưa về Thịnh vương phủ. Để cho hai toà phủ đệ cũng nối liền với nhau, y đã dùng một số tiền lớn mua sạch mấy cửa hàng ở giữa. Trải qua mấy tháng cải tạo, hai toà phủ cũng đã hợp lại thành một.
Muốn làm vui lòng tiểu Hầu gia nhà mình, Tiêu Thừa Diệp còn xây dựng nhiều cảnh trí hắn yêu thích trong phủ. Để thuận tiện cho việc vẽ tranh của Lâm Tu Ngọc, y còn cố y xây dựng một vườn hoa trong phủ, trồng những loại hoa Lâm Tu Ngọc thích nhất, rồi cho một nhóm thợ làm vườn chăm sóc cẩn thận.
Đối với sắp xếp của Tiêu Thừa Diệp, đương nhiên là Lâm Tu Ngọc rất hài lòng. Mà để thưởng cho việc này, cuối cùng Thịnh vương gia đã chiếm được phần thưởng y luôn mơ ước — — một phần tiểu Hầu gia trắng trắng mềm mềm nằm dài trên giường. Có điều, Lâm Tu Ngọc vẫn còn giữ chút tính cách gian xảo của tiểu Chi ngày bé, cho nên con đường ăn thịt của Tiêu Thừa Diệp sẽ vẫn còn lắm khó khăn.
Lâm Tu Ngọc là một nam nhân, dù cho người hắn có nhỏ bé mềm mại đôi chút những vẫn là một nam nhân. Khi đối mặt với người mình yêu, hắn cũng sẽ ảo tưởng một chút hình ảnh “tao nhã". Lâm Tu Ngọc đối với việc nằm bên dưới không có chút hứng thú, bởi vậy, khi hắn quyết tâm lấy tiểu huynh đệ của mình thoả mãn Tiêu Thừa Diệp, ai cũng biết đêm nay của y sẽ tràn ngập huyết lệ.
Mười mấy năm sống trong cảnh bần cùng khiến cho thân thể Lâm Tu Ngọc gầy yếu rất nhiều. Dù cho trong thời gian gần đây, Tiêu Thừa Diệp cũng đã cố gắng bồi dưỡng cho hắn, nhưng vẫn không thể thắng được mười mấy năm thiếu thốn.
Tiêu Thừa Diệp lại là một người có đầy kinh nghiệm chiến trường. Bất kể là sức mạnh hay khí phách đều áp đảo Lâm Tu Ngọc. Lâm Tu Ngọc thật ra cũng hiểu được điều này, nhưng thân là một tiểu Hầu gia tự tay vẽ đông cung đồ cho mình, hắn có chút xíu phản cảm với việc mình phải nằm dưới thân y hầu hạ. Không liên quan đến việc yêu hay hận, đó là một chút không được tự nhiên trong lòng, cộng thêm chút sợ hãi mà không ai biết được.
Tiểu huynh đệ của Tiêu Thừa Diệp to lớn bao nhiêu, Lâm Tu Ngọc là người biết rõ nhất. Chỉ cần nghĩ đến cảnh vật kia sẽ tiến vào trong hoa cúc của mình, Lâm Tu Ngọc liền nhịn không được mà rùng mình, điều này càng làm suy nghĩ nằm trên của hắn chắc chắn thêm.
Tên thần kinh thô như Tiêu Thừa Diệp đương nhiên không phát hiện ra ý tưởng của tiểu Hầu gia nhà y, thấy hắn đang ngồi lên người mình, Thịnh vương gia hơi nheo mắt lại, nụ cười nơi miệng lại càng sáng thêm chút ít.
Thấy y tự nhiên nở nụ cười, cả người Lâm Tu Ngọc theo bản năng mà run lên, cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng không đợi hắn phản ứng lại đã cảm thấy có một vật thể cứng rắn to to chọt vào mình.
Thân mình Lâm Tu Ngọc cứng lại, sắc mặt cũng trắng hơn, Tiêu Thừa Diệp vốn đang định trêu đùa hắn vài câu lại nhận thấy Lâm Tu Ngọc hình như đang sợ hãi liền cảm thấy đau lòng. Không thèm quan tâm đến tiểu huynh đệ còn đang đứng thẳng, y vội vàng vươn tay đem người đang ngồi trên thân ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: “Bảo bối đừng sợ, ta không đi vào đâu, người đừng lo lắng."
Lâm Tu Ngọc ôm sát y theo bản năng, sắc mặt vẫn không tốt hơn bao nhiêu. Tiêu Thừa Diệp cũng không có tâm tình quan tâm đến điều gì khác. Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, y đưa tay cầm lấy tiểu huynh đệ đang mềm nhũn giữa hai chân tiểu Hầu gia nhà mình.
Dùng khoái cảm phân tán lực chú ý vẫn là phương pháp tốt nhất từ trước đến nay. Dù cho vẫn có chút sợ hãi với bước cuối cùng, nhưng chuyện giúp nhau thẩm du thì Lâm Tu Ngọc không chán ghét.
Hai bàn tay lên xuống mấy lần, Tiêu Thừa Diệp xoay người đẩy Lâm Tu Ngọc nằm dưới mình, hon nhẹ bên môi hắn, ôn nhu lưu luyến trong con ngươi y khiến Lâm Tu Ngọc thả lỏng hơn một tí.
Tiêu Thừa Diệp cười thật dịu dàng, người xưa nay không hề đứng đắn một khi đã ôn nhu thì lực sát thương rất mạnh, Lâm Tu Ngọc vuốt trái tim bé nhỏ đang đập loạn của mình nghĩ. Nhưng không qua bao lâu, hắn lại bị hấp dẫn lực chú ý lần hai.
Tiêu Thừa Diệp thế mà lại cúi xuống ngậm thứ đang đứng thẳng giữa hai chân hắn, Lâm Tu Ngọc muốn đưa tay đẩy y ra nhưng khoái cảm truyền đến từ bộ phận đang nằm trong khoang miệng ấm áp kia lại nuốt trọn hắn rồi.
Lâm Tu Ngọc vô ý thức ngước nhìn đỉnh giường ngẩn người, hai tay cứ nắm chặt nệm. Môi hắn hơi hơi hé mở, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng tràn ra từ miệng hắn lại làm Tiêu Thừa Diệp không nhẫn nhịn được nữa.
Y tăng mạnh thêm lực độ, tiếng hít thở của Lâm Tu Ngọc lại càng dồn dập, đến khi gần tới đỉnh mới vươn tay đẩy y ra. Chất lỏng phun lên gương mặt tuấn mỹ tinh xảo của Tiêu Thừa Diệp làm Lâm Tu Ngọc mặt mũi đỏ bừng.
Hắn không thể ngờ được Tiêu Thừa Diệp thế mà lại nguyện ý vì hắn làm việc này. Điều đó làm hắn cảm thấy chút tính toán của mình trở nên thật ích kỉ.
Hắn thút thít nghẹn ngào đứng lên, kéo lấy quần áo lại gần mặt y, chà xát sạch sẽ mớ chất lỏng trên mặt.
Nhìn ôn nhu tràn đầy trên gương mặt Tiêu Thừa Diệp, Lâm Tu Ngọc hít sâu một hơi, quyết định mở miệng nói: “Cẩu đản, chúng ta động phòng đi…"
Tiêu Thừa Diệp thấy bộ dạng kiên định hạ quyết tâm của hắn, nụ cười bên môi càng thêm sâu sắc. Y nghiêng người hôn nhẹ trên tóc hắn, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, ta không muốn ép buộc ngươi, ta hi vọng ngươi có thể tự nguyện động phòng với ta.."
Y không ngờ Lâm Tu Ngọc vung tay lên, dù cho gương mặt vẫn còn nét khẩn trương nhưng ngữ khí lại thật khí phách: “Không sao, dù sao hai ta cũng đã thành thân, động phòng vốn là việc phải làm. Chúng ta đã lập gia đình mấy tháng mà vẫn không hề thân cận da thịt, một nam nhân như ta cũng sẽ có như cầu. ta sẽ cố gắng kiên cường…"
Tiêu Thừa Diệp dù chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy, việc thân cận của hai nam nhân, bên thừa nhận luôn thống khổ hơn một chút. Nếu như người phía trên không có chừng mực, việc hạnh phúc này cũng sẽ trở thành một tai nạn.
Vì một ngày này, Tiêu Thừa Diệp đã học tập rất nhiều, thậm chí ngay cả đông cung đồ mà tiểu xử nam Lâm Tu Ngọc vẽ y cũng không buông tha, nghiên cứu kĩ lưỡng từ trên xuóng dưới. Nhưng dù là như thế, Tiêu Thừa Diệp cũng không dám cam đoan là hắn sẽ không chịu chút đau đớn nào.
Nội tâm hai tên nam nhân đều rất khẩn trương, nhưng ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh. Không biết từ khi nào, môi răng hai người đã giao nhau. Lúc này, ai cũng không chịu lùi bước, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ, ngọn lửa dấy lên quanh thân hầu như đốt rụi lí trí của họ.
Lâm Tu Ngọc dựa vào ngực y thở hổn hển, cảm thấy tứ chi bủn rủn vô lực, cũng rút đi hoàn toàn khí lực để đi hoàn thành sự nghiệp phản công của hắn. Hắn chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn tên Cẩu đản bự bự dụi dụi cổ mình, để lại một hàng vết hôn xanh tím.
Dù sao cái thân thể bé nhỏ này của mình cũng không phản kháng được tên đại ma vương Tiêu Cẩu đản, Lâm Tu Ngọc cũng lười giãy dụa, hắn hiểu lòng y, đương nhiên hiểu được tiểu Cẩu đản nhà hắn sẽ không bao giờ làm hắn tổn thương. Cho nên hắn cũng dần dần thả lỏng thân thể hưởng thụ.
Nhìn đôi mắt bị dục vọng xâm chiếm cùng gương mặt có chút vẻ xâm lược của Tiêu Thừa Diệp, Lâm Tu Ngọc cũng không kiềm nén tâm ý của mình nữa, chủ động vươn hai tay ôm lấy cổ y, hôn lên môi y.
Không có gì có thể biểu đạt tình ý bằng hành động, Tiêu Thừa Diệp cố gắng không nhìn đến tiểu huynh đệ đang cố gắng ngóc lên chào hỏi của mình, để lại đầy dấu vết trên người hắn, khiến hắn hoàn toàn trở thành người của mình.
Động tác của Tiêu Thừa Diệp nhẹ lại, mở hai chân hắn ra để cẩn thận khai thác thành trì. Lâm Tu Ngọc nhăn mày theo bản năng nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Hắn thấy y cẩn cẩn thận thận như vậy thì cười rộ lên: “Chỉ có chút xíu không quen thôi, cũng không đau đớn gì. Ta không phải là búp bê thuỷ tinh, đâu có yếu ớt đến thế."
Tiêu Thừa Diệp cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên khoé môi hắn, cười nói: “Cho dù không phải là búp bê thuỷ tinh, ta cũng không muốn khiến ngươi đau. Ngươi là bảo bối quan trọng nhất đời ta, ta yêu ngươi nhiều như vậy, sao có thể nỡ làm ngươi tổn thương."
Nghe được lời tâm tình, mặt Lâm Tu ngọc đỏ lên, hôn lên má y, tim đập cũng nhanh hơn bình thường nhiều.
Hiếm hoi lắm Tiêu Thừa Diệp mới thấy được bộ dạng ngượng ngùng của hắn liền bật cười, nhưng lại không dám trêu chọc gì, chỉ sợ tiểu Hầu gia nhà mình thẹn quá hoá giận thì thịt đến bên miệng sẽ bay mất.
Tiếp tục vùi đầu vào công tác khai thác thành trì đầy gian nan, may mà động tác của y đã nhẹ nhàng hết mức nên đến khi ba ngón tay cùng tiến vào, ngoài một chút khó chịu thì Lâm Tu Ngọc cũng không cảm nhận được quá nhiều đau đớn. Thấy thời cơ chín mùi, Tiêu Thừa Diệp rút ngón tay ra, nhìn người đang ửng đỏ dưới thân, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối?"
Lâm Tu Ngọc đương nhiên hiểu được ý muốn của y, tên đã lên dây còn có thể làm sao giờ. Hơn nữa, cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm, nên hắn liền gật gật đầu chờ đợi mưa rền gió dữ sắp tới.
Dù cho động tác tiến vào của Tiêu Thừa Diệp đã hết sức nhẹ nhàng nhưng dù sao nơi đó cũng không dùng để làm những việc thế này, Lâm Tu Ngọc vẫn cảm thấy đau đớn, có điều không đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn.
Lâm Tu Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, động tác của Tiêu Thừa Diệp bắt đầu bị dục vọng dẫn dắt, hắn cũng nâng lên thắt lưng đong đưa qua lại. Góc độ cứ thay đổi liên tục, y chỉ hi vọng tìm được điểm sẽ đánh tan lí trí của hắn, may mà quá trình này cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Lâm Tu Ngọc đang cố gắng nén lại tiếng thở dốc đã cảm giác được vật trong cơ thể mình chọt trúng một chỗ khiến cho cả người hắn muốn nhảy dựng lên, thanh âm của hắn cũng biến đổi. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã chìm dần vào lốc xoáy dục vọng được tạo ra từ Tiêu Thừa Diệp.
Đêm đã khuya, Tiêu Thừa Diệp ôm Lâm Tu Ngọc đã mê man, hôn nhẹ lên thái dương hắn, cười nói: “Bảo bối ngủ ngon, ta yêu ngươi…".
Y cũng chậm rãi nhắm mắt chìm vàp giấc ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe được một thanh âm hơi hàn khàn: “Ta cũng yêu ngươi, Cẩu đản…."
Nam phong ở Đại Du cũng thịnh hành nhưng dù sao vẫn không quá phô trương. Đối với vị Ngự Sử bảo thủ này thì chuyện tình cảm nam nam đã đi ngược lại luân thường. Bởi vậy, làm đôi phu phu hợp pháp đầu tiên ở Đại Du, Thịnh vương Tiêu Thừa Diệp cũng Hoài Ân hầu Lâm Tu Ngọc mới nhậm chức liền vinh dự trở thành đối tượng bị oanh tạc, mỗi ngày đều phải sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
Mấy vị Ngự Sử này từ xưa đến nay đều chung một kiểu, muốn làm cho bọn họ thay đổi không phải là chuyện đơn giản. Lúc mới bắt đầu còn chưa quen lắm, giờ đây, lâm Tu Ngọc đã có thể bình bình tĩnh tĩnh mà phớt lờ họ.
Dù sao hai người vẫn còn có địa vị, bất kể là Thịnh vương hay là Hầu gia hắn đều có thân phận vượt xa những người kia. Nên, cho dù trong lòng vẫn còn bất mãn, bọn họ cũng không thể làm gì quá phận, nếu không, chỉ cần bị phán cho tội phạm thượng thì mũ cánh chuồn cũng sẽ bay mất.
Tiêu Thừa Diệp đã thành công đem Hoài Ân hầu đưa về Thịnh vương phủ. Để cho hai toà phủ đệ cũng nối liền với nhau, y đã dùng một số tiền lớn mua sạch mấy cửa hàng ở giữa. Trải qua mấy tháng cải tạo, hai toà phủ cũng đã hợp lại thành một.
Muốn làm vui lòng tiểu Hầu gia nhà mình, Tiêu Thừa Diệp còn xây dựng nhiều cảnh trí hắn yêu thích trong phủ. Để thuận tiện cho việc vẽ tranh của Lâm Tu Ngọc, y còn cố y xây dựng một vườn hoa trong phủ, trồng những loại hoa Lâm Tu Ngọc thích nhất, rồi cho một nhóm thợ làm vườn chăm sóc cẩn thận.
Đối với sắp xếp của Tiêu Thừa Diệp, đương nhiên là Lâm Tu Ngọc rất hài lòng. Mà để thưởng cho việc này, cuối cùng Thịnh vương gia đã chiếm được phần thưởng y luôn mơ ước — — một phần tiểu Hầu gia trắng trắng mềm mềm nằm dài trên giường. Có điều, Lâm Tu Ngọc vẫn còn giữ chút tính cách gian xảo của tiểu Chi ngày bé, cho nên con đường ăn thịt của Tiêu Thừa Diệp sẽ vẫn còn lắm khó khăn.
Lâm Tu Ngọc là một nam nhân, dù cho người hắn có nhỏ bé mềm mại đôi chút những vẫn là một nam nhân. Khi đối mặt với người mình yêu, hắn cũng sẽ ảo tưởng một chút hình ảnh “tao nhã". Lâm Tu Ngọc đối với việc nằm bên dưới không có chút hứng thú, bởi vậy, khi hắn quyết tâm lấy tiểu huynh đệ của mình thoả mãn Tiêu Thừa Diệp, ai cũng biết đêm nay của y sẽ tràn ngập huyết lệ.
Mười mấy năm sống trong cảnh bần cùng khiến cho thân thể Lâm Tu Ngọc gầy yếu rất nhiều. Dù cho trong thời gian gần đây, Tiêu Thừa Diệp cũng đã cố gắng bồi dưỡng cho hắn, nhưng vẫn không thể thắng được mười mấy năm thiếu thốn.
Tiêu Thừa Diệp lại là một người có đầy kinh nghiệm chiến trường. Bất kể là sức mạnh hay khí phách đều áp đảo Lâm Tu Ngọc. Lâm Tu Ngọc thật ra cũng hiểu được điều này, nhưng thân là một tiểu Hầu gia tự tay vẽ đông cung đồ cho mình, hắn có chút xíu phản cảm với việc mình phải nằm dưới thân y hầu hạ. Không liên quan đến việc yêu hay hận, đó là một chút không được tự nhiên trong lòng, cộng thêm chút sợ hãi mà không ai biết được.
Tiểu huynh đệ của Tiêu Thừa Diệp to lớn bao nhiêu, Lâm Tu Ngọc là người biết rõ nhất. Chỉ cần nghĩ đến cảnh vật kia sẽ tiến vào trong hoa cúc của mình, Lâm Tu Ngọc liền nhịn không được mà rùng mình, điều này càng làm suy nghĩ nằm trên của hắn chắc chắn thêm.
Tên thần kinh thô như Tiêu Thừa Diệp đương nhiên không phát hiện ra ý tưởng của tiểu Hầu gia nhà y, thấy hắn đang ngồi lên người mình, Thịnh vương gia hơi nheo mắt lại, nụ cười nơi miệng lại càng sáng thêm chút ít.
Thấy y tự nhiên nở nụ cười, cả người Lâm Tu Ngọc theo bản năng mà run lên, cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng không đợi hắn phản ứng lại đã cảm thấy có một vật thể cứng rắn to to chọt vào mình.
Thân mình Lâm Tu Ngọc cứng lại, sắc mặt cũng trắng hơn, Tiêu Thừa Diệp vốn đang định trêu đùa hắn vài câu lại nhận thấy Lâm Tu Ngọc hình như đang sợ hãi liền cảm thấy đau lòng. Không thèm quan tâm đến tiểu huynh đệ còn đang đứng thẳng, y vội vàng vươn tay đem người đang ngồi trên thân ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: “Bảo bối đừng sợ, ta không đi vào đâu, người đừng lo lắng."
Lâm Tu Ngọc ôm sát y theo bản năng, sắc mặt vẫn không tốt hơn bao nhiêu. Tiêu Thừa Diệp cũng không có tâm tình quan tâm đến điều gì khác. Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, y đưa tay cầm lấy tiểu huynh đệ đang mềm nhũn giữa hai chân tiểu Hầu gia nhà mình.
Dùng khoái cảm phân tán lực chú ý vẫn là phương pháp tốt nhất từ trước đến nay. Dù cho vẫn có chút sợ hãi với bước cuối cùng, nhưng chuyện giúp nhau thẩm du thì Lâm Tu Ngọc không chán ghét.
Hai bàn tay lên xuống mấy lần, Tiêu Thừa Diệp xoay người đẩy Lâm Tu Ngọc nằm dưới mình, hon nhẹ bên môi hắn, ôn nhu lưu luyến trong con ngươi y khiến Lâm Tu Ngọc thả lỏng hơn một tí.
Tiêu Thừa Diệp cười thật dịu dàng, người xưa nay không hề đứng đắn một khi đã ôn nhu thì lực sát thương rất mạnh, Lâm Tu Ngọc vuốt trái tim bé nhỏ đang đập loạn của mình nghĩ. Nhưng không qua bao lâu, hắn lại bị hấp dẫn lực chú ý lần hai.
Tiêu Thừa Diệp thế mà lại cúi xuống ngậm thứ đang đứng thẳng giữa hai chân hắn, Lâm Tu Ngọc muốn đưa tay đẩy y ra nhưng khoái cảm truyền đến từ bộ phận đang nằm trong khoang miệng ấm áp kia lại nuốt trọn hắn rồi.
Lâm Tu Ngọc vô ý thức ngước nhìn đỉnh giường ngẩn người, hai tay cứ nắm chặt nệm. Môi hắn hơi hơi hé mở, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng tràn ra từ miệng hắn lại làm Tiêu Thừa Diệp không nhẫn nhịn được nữa.
Y tăng mạnh thêm lực độ, tiếng hít thở của Lâm Tu Ngọc lại càng dồn dập, đến khi gần tới đỉnh mới vươn tay đẩy y ra. Chất lỏng phun lên gương mặt tuấn mỹ tinh xảo của Tiêu Thừa Diệp làm Lâm Tu Ngọc mặt mũi đỏ bừng.
Hắn không thể ngờ được Tiêu Thừa Diệp thế mà lại nguyện ý vì hắn làm việc này. Điều đó làm hắn cảm thấy chút tính toán của mình trở nên thật ích kỉ.
Hắn thút thít nghẹn ngào đứng lên, kéo lấy quần áo lại gần mặt y, chà xát sạch sẽ mớ chất lỏng trên mặt.
Nhìn ôn nhu tràn đầy trên gương mặt Tiêu Thừa Diệp, Lâm Tu Ngọc hít sâu một hơi, quyết định mở miệng nói: “Cẩu đản, chúng ta động phòng đi…"
Tiêu Thừa Diệp thấy bộ dạng kiên định hạ quyết tâm của hắn, nụ cười bên môi càng thêm sâu sắc. Y nghiêng người hôn nhẹ trên tóc hắn, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, ta không muốn ép buộc ngươi, ta hi vọng ngươi có thể tự nguyện động phòng với ta.."
Y không ngờ Lâm Tu Ngọc vung tay lên, dù cho gương mặt vẫn còn nét khẩn trương nhưng ngữ khí lại thật khí phách: “Không sao, dù sao hai ta cũng đã thành thân, động phòng vốn là việc phải làm. Chúng ta đã lập gia đình mấy tháng mà vẫn không hề thân cận da thịt, một nam nhân như ta cũng sẽ có như cầu. ta sẽ cố gắng kiên cường…"
Tiêu Thừa Diệp dù chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy, việc thân cận của hai nam nhân, bên thừa nhận luôn thống khổ hơn một chút. Nếu như người phía trên không có chừng mực, việc hạnh phúc này cũng sẽ trở thành một tai nạn.
Vì một ngày này, Tiêu Thừa Diệp đã học tập rất nhiều, thậm chí ngay cả đông cung đồ mà tiểu xử nam Lâm Tu Ngọc vẽ y cũng không buông tha, nghiên cứu kĩ lưỡng từ trên xuóng dưới. Nhưng dù là như thế, Tiêu Thừa Diệp cũng không dám cam đoan là hắn sẽ không chịu chút đau đớn nào.
Nội tâm hai tên nam nhân đều rất khẩn trương, nhưng ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh. Không biết từ khi nào, môi răng hai người đã giao nhau. Lúc này, ai cũng không chịu lùi bước, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ, ngọn lửa dấy lên quanh thân hầu như đốt rụi lí trí của họ.
Lâm Tu Ngọc dựa vào ngực y thở hổn hển, cảm thấy tứ chi bủn rủn vô lực, cũng rút đi hoàn toàn khí lực để đi hoàn thành sự nghiệp phản công của hắn. Hắn chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn tên Cẩu đản bự bự dụi dụi cổ mình, để lại một hàng vết hôn xanh tím.
Dù sao cái thân thể bé nhỏ này của mình cũng không phản kháng được tên đại ma vương Tiêu Cẩu đản, Lâm Tu Ngọc cũng lười giãy dụa, hắn hiểu lòng y, đương nhiên hiểu được tiểu Cẩu đản nhà hắn sẽ không bao giờ làm hắn tổn thương. Cho nên hắn cũng dần dần thả lỏng thân thể hưởng thụ.
Nhìn đôi mắt bị dục vọng xâm chiếm cùng gương mặt có chút vẻ xâm lược của Tiêu Thừa Diệp, Lâm Tu Ngọc cũng không kiềm nén tâm ý của mình nữa, chủ động vươn hai tay ôm lấy cổ y, hôn lên môi y.
Không có gì có thể biểu đạt tình ý bằng hành động, Tiêu Thừa Diệp cố gắng không nhìn đến tiểu huynh đệ đang cố gắng ngóc lên chào hỏi của mình, để lại đầy dấu vết trên người hắn, khiến hắn hoàn toàn trở thành người của mình.
Động tác của Tiêu Thừa Diệp nhẹ lại, mở hai chân hắn ra để cẩn thận khai thác thành trì. Lâm Tu Ngọc nhăn mày theo bản năng nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Hắn thấy y cẩn cẩn thận thận như vậy thì cười rộ lên: “Chỉ có chút xíu không quen thôi, cũng không đau đớn gì. Ta không phải là búp bê thuỷ tinh, đâu có yếu ớt đến thế."
Tiêu Thừa Diệp cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên khoé môi hắn, cười nói: “Cho dù không phải là búp bê thuỷ tinh, ta cũng không muốn khiến ngươi đau. Ngươi là bảo bối quan trọng nhất đời ta, ta yêu ngươi nhiều như vậy, sao có thể nỡ làm ngươi tổn thương."
Nghe được lời tâm tình, mặt Lâm Tu ngọc đỏ lên, hôn lên má y, tim đập cũng nhanh hơn bình thường nhiều.
Hiếm hoi lắm Tiêu Thừa Diệp mới thấy được bộ dạng ngượng ngùng của hắn liền bật cười, nhưng lại không dám trêu chọc gì, chỉ sợ tiểu Hầu gia nhà mình thẹn quá hoá giận thì thịt đến bên miệng sẽ bay mất.
Tiếp tục vùi đầu vào công tác khai thác thành trì đầy gian nan, may mà động tác của y đã nhẹ nhàng hết mức nên đến khi ba ngón tay cùng tiến vào, ngoài một chút khó chịu thì Lâm Tu Ngọc cũng không cảm nhận được quá nhiều đau đớn. Thấy thời cơ chín mùi, Tiêu Thừa Diệp rút ngón tay ra, nhìn người đang ửng đỏ dưới thân, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối?"
Lâm Tu Ngọc đương nhiên hiểu được ý muốn của y, tên đã lên dây còn có thể làm sao giờ. Hơn nữa, cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm, nên hắn liền gật gật đầu chờ đợi mưa rền gió dữ sắp tới.
Dù cho động tác tiến vào của Tiêu Thừa Diệp đã hết sức nhẹ nhàng nhưng dù sao nơi đó cũng không dùng để làm những việc thế này, Lâm Tu Ngọc vẫn cảm thấy đau đớn, có điều không đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn.
Lâm Tu Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, động tác của Tiêu Thừa Diệp bắt đầu bị dục vọng dẫn dắt, hắn cũng nâng lên thắt lưng đong đưa qua lại. Góc độ cứ thay đổi liên tục, y chỉ hi vọng tìm được điểm sẽ đánh tan lí trí của hắn, may mà quá trình này cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Lâm Tu Ngọc đang cố gắng nén lại tiếng thở dốc đã cảm giác được vật trong cơ thể mình chọt trúng một chỗ khiến cho cả người hắn muốn nhảy dựng lên, thanh âm của hắn cũng biến đổi. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã chìm dần vào lốc xoáy dục vọng được tạo ra từ Tiêu Thừa Diệp.
Đêm đã khuya, Tiêu Thừa Diệp ôm Lâm Tu Ngọc đã mê man, hôn nhẹ lên thái dương hắn, cười nói: “Bảo bối ngủ ngon, ta yêu ngươi…".
Y cũng chậm rãi nhắm mắt chìm vàp giấc ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe được một thanh âm hơi hàn khàn: “Ta cũng yêu ngươi, Cẩu đản…."
Tác giả :
Hạ Thị Cẩm Niên