Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa
Chương 18
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Mục Thần cảm giác thân thể vô cùng thoải mái liền đứng dậy đi đến phòng luyện đan.
Cầm mười mấy phần dược thảo mới lựa chọn trên giá đặt thảo dược, Mục Thần nói với đạo đồng bên người: "Đến Kỷ Dương Cung, hái ba Đằng Nguyên quả, phải chín được tám phần mười."
Đạo đồng đáp một tiếng, nhanh chóng chạy đi hái.
Kỷ Dương Cung xếp hạng thứ hai, địa vị chỉ đứng sau Sùng Dương Cung mà chưởng môn đang ở, cũng là nơi trái cây mọc tốt nhất trong toàn bộ Sùng Vân môn. Cung chủ Đoan Mộc Phong lại có một sở thích đặc biệt —— nhưỡng rượu, cho nên trồng linh quả đầy một ngọn núi. Đệ tử có bối phận thấp không có can đảm đi thử nghiệm, nhưng loại nhất đại đệ tử như Chử Thiên Song, lúc thèm liền đi đến nơi này của Nhị sư bá để hái ăn, ngay cả Kính Minh cũng hết sức quen thuộc nơi đây. Chỉ chốc lát sau, tiểu đạo đồng đã hái được ba Đằng Nguyên quả, mỗi quả to như nắm đấm, màu sắc sáng rõ, còn mang theo mấy giọt sương.
Mục Thần bỏ chúng vào trong một cái bát, dùng một chưởng vỗ nát, lại đổ dược đã được nghiền thành bột vào, khuấy một chút rồi bỏ vào lò luyện đan.
Truyền Cửu Dương minh hỏa vào bên trong lò, thời gian uống cạn nửa chén trà qua đi, Mục Thần mở nắp lò luyện đan ra, trong nháy mắt mùi thơm ngát của Đằng Nguyên quả phả vào mặt, ngón tay thon dài cầm một cây que bằng trúc, Mục Thần ra tay vèo vèo vèo vèo như bay, xuyên đan dược thành hình kẹo hồ lô, nhớ lại hình dáng kẹo hồ lô mà trẻ con hay ăn, Mục Thần nhíu nhíu mày lại, hình như còn thiếu một chút đồ vật.
Đạo đồng đứng một bên đưa tới một bát mật ong, "Cung chủ, có phải là cái này?"
Mục Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng, chính là cái này!
Nhúng xâu đan dược vào trong mật ong, Mục Thần giơ kẹo hồ lô tự chế lên, tâm tình rất tốt rời đi.
Mấy đạo đồng biểu tình một mặt phức tạp, cái biểu tình kia, thật sự là không nói nổi lời nào.
Nhạc Minh Trạch vừa đến, liền thấy Mục Thần giơ một xâu kỳ quái gì đó từ trong đan phòng đi ra, sau khi nhìn thấy rõ đó là vật gì, khóe miệng hắn giật một cái, đan dược còn có thể ăn như thế? Sư thúc không hổ là Đan sư thiên tài nhất, sức sáng tạo này, không ai bằng!
Mục Thần cầm xâu đan dược, một mặt lạnh lùng đi thoáng qua bên người Nhạc Minh Trạch, một ánh mắt cũng không nhìn đối phương, trực tiếp bước qua.
Lần này linh lực của Cố Vân Quyết giống như ngồi phi kiếm, vèo vèo tăng lên, ban đầu Mục Thần còn lo lắng cảnh giới của y bị bất ổn, tâm cảnh theo không kịp, không ngờ đối phương dường như không biết cái gì là bình cảnh, vọt một cái đã lên tới Luyện Khí hai tầng. Giống như vừa nãy hắn đột nhiên phát hiện đối phương vừa ngủ một giấc xong, linh lực đã đến Luyện Khí hai tầng đỉnh cao. Lo lắng tốc độ tăng tiến của đối phương quá nhanh, thân thể nhỏ bé không chịu nổi linh lực sẽ làm kinh mạch chịu áp lực, Mục Thần lúc này mới muốn luyện chế mấy viên đan dược có dược hiệu ôn hòa giúp bảo hộ kinh mạch, bởi vì bỏ thêm linh quả nên phải ăn ngay lúc còn mới thì hiệu quả mới tốt, nói chung hiện tại Nhạc Minh Trạch đến rất không phải lúc.
Nhạc Minh Trạch lúng túng sờ đầu một cái, cảm thấy mình đến hơi sai thời điểm.
Nhanh chóng đuổi theo, Nhạc Minh Trạch liếc nhìn sắc mặt Mục Thần, phát hiện hắn không có vẻ như thiếu kiên nhẫn, lúc này mới lên tiếng nói: "Xâu đan dược này sư thúc làm rất đẹp."
Mục Thần ghét bỏ liếc mắt nhìn Nhạc Minh Trạch, trên mặt viết đầy chữ "ngươi là đồ ngốc phải không", Mục Thần sửa lại: "rất tốt."
"Sư thúc nói đúng, " Nhạc Minh Trạch nịnh nọt, cũng biết cái trò này không thể thực hiện vơi Mục Thần được, hắn có chút thấp thỏm hỏi: "Ta chính là muốn hỏi một chút, sư thúc muốn thế nào mới có thể cứu trị Tinh Tuyền đạo trưởng."
Mục Thần nghiêng đầu quan sát Nhạc Minh Trạch một hồi, hỏi hắn: "Ngươi hi vọng ta cứu gã ta à?"
Nhạc Minh Trạch khẩn thiết gật đầu, căn cơ của hắn ở trong môn phái thực sự bất ổn, nếu như lần này hắn không nắm tốt cơ hội kết giao với Vạn Kiếm môn, những trưởng lão trong môn kia có thể sẽ gây chuyện nữa.
Mục Thần mặt không hề cảm xúc gật đầu, "Buổi chiều mang gã ta đến đi, nể mặt ngươi, ngoại lệ một lần."
"Sư thúc!" Nhạc Minh Trạch kích động nhìn Mục Thần, hai tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, loại tính cách này của sư thúc, vậy mà lại thỏa hiệp vì Nhạc Minh Trạch hắn! Nhạc Minh Trạch bĩu môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, trong đầu đột nhiên bốc lên một ý nghĩ, Nhạc Minh Trạch không thềm suy nghĩ đã hỏi, "Lần trước sư thúc nói muốn cưới ta..."
Mục Thần thành thục nhấc chân, dùng một cước đá bay Nhạc chưởng môn khỏi Viêm Dương cung, vạt áo trắng thêu hoa văn bạc tung bay phấp phới theo bước chân tao nhã, mang theo một cảm giác cao quý và lãnh diễm. Kính Minh mới tránh qua một bên theo bản năng cúi đầu nhìn vạt áo của mình, dự định bảo người ta thêu cho mình cái hoa văn giống vậy. Ngày nào đó thừa dịp Nhạc Minh Trạch không chú ý, dùng bao trùm chưởng môn lại rồi đạp bay, vạt áo của mình khẳng định cũng sẽ đẹp giống vậy.
Cố Vân Quyết cầm xâu đan dược, nơi nào đó trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, hưởng thụ ôn nhu độc nhất mà Mục Thần dành cho y, Cố Vân Quyết nheo mắt lại, nuốt từng viên từng viên.
Dưới ánh mắt hối thúc của Mục Thần, miệng Cố Vân Quyết run lên, cười nói: "Ăn ngon!"
Y bảo đảm, tiểu sư tôn ngay cả hột cũng không bỏ, mùi vị của Đằng Nguyên quả quả thật rất ngon, nhưng hột của nó lại vô cùng đắng, đan dược này vừa đắng lại vừa ngọt, còn mang theo vị thuốc đông y chát chát, hơn nữa mật ong ở bên ngoài là mật của ong Quỷ, bên trong mùi vị còn có một tia tanh hôi, lúc ăn không thể nghi ngờ chính là dằn vặt đầu lưỡi. Cố Vân Quyết kiên trì, nuốt toàn bộ xâu đan dược này xuống, ánh mắt nhìn Mục Thần vẫn ôn nhu như trước, chỉ cần là sư tôn làm, độc dược y cũng có thể ăn, huống hồ chỉ là hơi khó ăn một chút mà thôi, hiệu quả cũng khá. Sau khi đan dược vào bụng, kinh mạch vì chống đỡ hai ngày nay nên có hơi đau trong nháy mắt đã chuyển biến tốt, Cố Vân Quyết kéo tay Mục Thần, tán dương: "Sư tôn giỏi quá, hiệu quả cực kỳ tốt."
Lúc này Mục Thần nhếch khóe miệng lên, cho tiểu đồ đệ một nụ cười mỉm. Tiểu đồ đệ quả nhiên càng nuôi càng tri kỷ, không giống như Nhạc Minh Trạch lúc nhỏ, cho hắn ăn cái gì hắn cũng khóc lóc nói khó ăn, không có đáng yêu chút nào.
Lúc này, bên ngoài Viêm Dương cung, lại nghênh đón một vị khách nhân đặc thù.
Mục Thần mới vừa cho Cố Vân Quyết ăn no, liền nghe đạo đồng nói bên ngoài cung có một vị hắc y nhân đặc biệt có khí thế, nói là họ Ngự, bạn cũ của cung chủ.
Cố Vân Quyết yên lặng lấy cái khăn trong tay Mục Thần, lau miệng sạch sẽ, cười ôn hòa, "Sư tôn có rất nhiều bằng hữu sao?"
Mục Thần lắc đầu, cũng không để ý tới lời Cố Vân Quyết nói, nói với đạo đồng kia: "Bảo y vào đi."
Nói xong lời này, liền thấy trong rừng trúc ngoài cửa xuất hiện một bóng người màu đen, thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, khí thế trầm mặc lạnh lẽo lại cứng rắn, vừa nhìn liền biết là người có chức vị cao, không dễ đụng chạm. Người đến chính là môn chủ của Vạn Kiếm môn, Ngự Thiên Dực.
Được người mời vào, Ngự Thiên Dực cũng không nói chuyện với Mục Thần, tự mình ngồi xuống chỗ dành cho khách, ánh mắt đảo qua Cố Vân Quyết, lại nhìn đến Mục Thần, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: "Biết ngươi yêu thích động vật nhỏ, không ngờ còn yêu thích hài tử."
Mục Thần không nhiệt tình đáp lời: "Ngươi trở nên nhiều lời hơn rồi."
Đổi thành một người khác, cũng không ai dám nói như vậy với Ngự Thiên Dực, Ngự Thiên Dực cũng không cho phép người khác bất kính với y như thế, nhưng mà người này là Mục Thần. Ngự Thiên Dực không chỉ không nổi giận, trái lại cười cười, có chút bất đắc dĩ với thái độ lạnh nhạt này của Mục Thần: "Mấy năm không gặp, ngươi cũng không thể đối xử tốt với ta một chút?" Thấy Mục Thần nhíu mày không kiên nhẫn, y thở dài, hỏi: "Đàm luận ở đâu đây?"
Mục Thần giao Cố Vân Quyết cho Kính Minh, ra hiệu bảo đối phương dẫn Cố Vân Quyết ra ngoài chơi, Cố Vân Quyết bất mãn kéo tay Mục Thần, sắc mặt rất lạnh. Y nhìn thấy thái độ của Ngự Thiên Dực đối với Mục Thần có gì đó không đúng, sư tôn muốn ở cùng một chỗ với nam nhân khác, còn muốn nói chuyện riêng? A!
Mục Thần giơ tay nhấc cổ áo của Cố Vân Quyết lên, trực tiếp vứt cho Kính Minh, đặc biệt nghiêm khắc với tiểu đồ đệ không nghe lời.
Cố Vân Quyết giận đến mức mặt trắng bệch.
Đuổi tất cả mọi người đi, Mục Thần đặt một cái kết giới tĩnh âm, nhìn Ngự Thiên Dực nói: "Có phải ngươi trúng hàn độc?"
Ngự Thiên Dực không nói nổi, thực sự là trực tiếp, một chút lời khách sáo cũng không có.
Mục Thần thấy biểu tình của đối phương cũng biết suy đoán của mình là đúng, "Ta sẽ nói tên dược liệu, ngươi đi chuẩn bị, hàn độc tự nhiên có thể giải. "
Ngự Thiên Dực gật đầu, bầu không khí vắng lặng, thậm chí có chút lạnh. Trầm mặc một hồi, Ngự Thiên Dực mới hỏi: "Chuyện thông gia mà ta nói, kỳ thực..."
Mục Thần rất không khách khí nói tiếp: "Ta biết, đây là kế tạm thời, không coi là thật."
Ngự Thiên Dực sắc mặt hơi biến, cụp mắt nhắc dời đề tài, ngữ khí có chút mất mát, "Ngươi và Quý sư đệ có vấn đề gì?"
"Ngụy quân tử lòng dạ độc ác, vì quyền thế mà ngay cả cha đẻ cũng có thể bán đứng." Mục Thần cầm lấy đôi đũa mà Cố Vân Quyết mới ăn qua, đâm phập vào bên trong bàn, tâm tình vô cùng không tốt.
Bầu không khí lần thứ hai yên tĩnh, hai người cũng không phải người nói nhiều, vì có thể làm cho Mục Thần mở miệng, Ngự Thiên Dực đã nỗ lực tìm đề tài, nhưng mà mỗi lần đều bị một câu nói của Mục Thần làm hiện trường vắng lặng, ngay cả một lời cũng không nói tiếp được.
Mà Cố Vân Quyết đã bị mang đến hậu sơn, xuất hiện trong đầu y cũng không phải cái hình ảnh lúng túng này. Trên mặt tươi cười rạng rỡ, thần sắc nơi đáy mắt lại càng ngày càng lạnh, dục vọng chiếm hữu của y đối với Mục Thần lại vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chính y, dường như trở nên mê muội, vừa nghĩ tới Mục Thần trò chuyện vui vẻ cùng người khác, thậm chí còn ngăn cách y ở bên ngoài, y chỉ có loại kích động muốn giết người. Loại cảm giác không thể khống chế này làm cho y gần như không khắc chế được tâm tình của mình, ngay cả đáy mắt cũng nhuộm thành một tầng huyết sắc.
Sư tôn của ta, sao lại không ngoan như vậy?
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Cố Vân Quyết: "Tránh ra hết! Ta muốn hắc hóa, ta muốn nổi điên, ta muốn trời cao, ta muốn nhốt tiểu sư tôn trong phòng tối rồi ba ba ba*, play đủ kiểu!!"
(Ba ba ba là cái tiếng... phát ra lúc đang H)
Mục Thần giơ tay, nhấc y lên, ba ba ba* đánh đòn: "Để xem có dạy được đứa nhỏ hư hỏng như ngươi không?"
(ba ba ba này là tiếng bạch bạch bị đánh mông)
Hắc miêu: Cố Vân Quyết thổ huyết đi chết!
Cầm mười mấy phần dược thảo mới lựa chọn trên giá đặt thảo dược, Mục Thần nói với đạo đồng bên người: "Đến Kỷ Dương Cung, hái ba Đằng Nguyên quả, phải chín được tám phần mười."
Đạo đồng đáp một tiếng, nhanh chóng chạy đi hái.
Kỷ Dương Cung xếp hạng thứ hai, địa vị chỉ đứng sau Sùng Dương Cung mà chưởng môn đang ở, cũng là nơi trái cây mọc tốt nhất trong toàn bộ Sùng Vân môn. Cung chủ Đoan Mộc Phong lại có một sở thích đặc biệt —— nhưỡng rượu, cho nên trồng linh quả đầy một ngọn núi. Đệ tử có bối phận thấp không có can đảm đi thử nghiệm, nhưng loại nhất đại đệ tử như Chử Thiên Song, lúc thèm liền đi đến nơi này của Nhị sư bá để hái ăn, ngay cả Kính Minh cũng hết sức quen thuộc nơi đây. Chỉ chốc lát sau, tiểu đạo đồng đã hái được ba Đằng Nguyên quả, mỗi quả to như nắm đấm, màu sắc sáng rõ, còn mang theo mấy giọt sương.
Mục Thần bỏ chúng vào trong một cái bát, dùng một chưởng vỗ nát, lại đổ dược đã được nghiền thành bột vào, khuấy một chút rồi bỏ vào lò luyện đan.
Truyền Cửu Dương minh hỏa vào bên trong lò, thời gian uống cạn nửa chén trà qua đi, Mục Thần mở nắp lò luyện đan ra, trong nháy mắt mùi thơm ngát của Đằng Nguyên quả phả vào mặt, ngón tay thon dài cầm một cây que bằng trúc, Mục Thần ra tay vèo vèo vèo vèo như bay, xuyên đan dược thành hình kẹo hồ lô, nhớ lại hình dáng kẹo hồ lô mà trẻ con hay ăn, Mục Thần nhíu nhíu mày lại, hình như còn thiếu một chút đồ vật.
Đạo đồng đứng một bên đưa tới một bát mật ong, "Cung chủ, có phải là cái này?"
Mục Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng, chính là cái này!
Nhúng xâu đan dược vào trong mật ong, Mục Thần giơ kẹo hồ lô tự chế lên, tâm tình rất tốt rời đi.
Mấy đạo đồng biểu tình một mặt phức tạp, cái biểu tình kia, thật sự là không nói nổi lời nào.
Nhạc Minh Trạch vừa đến, liền thấy Mục Thần giơ một xâu kỳ quái gì đó từ trong đan phòng đi ra, sau khi nhìn thấy rõ đó là vật gì, khóe miệng hắn giật một cái, đan dược còn có thể ăn như thế? Sư thúc không hổ là Đan sư thiên tài nhất, sức sáng tạo này, không ai bằng!
Mục Thần cầm xâu đan dược, một mặt lạnh lùng đi thoáng qua bên người Nhạc Minh Trạch, một ánh mắt cũng không nhìn đối phương, trực tiếp bước qua.
Lần này linh lực của Cố Vân Quyết giống như ngồi phi kiếm, vèo vèo tăng lên, ban đầu Mục Thần còn lo lắng cảnh giới của y bị bất ổn, tâm cảnh theo không kịp, không ngờ đối phương dường như không biết cái gì là bình cảnh, vọt một cái đã lên tới Luyện Khí hai tầng. Giống như vừa nãy hắn đột nhiên phát hiện đối phương vừa ngủ một giấc xong, linh lực đã đến Luyện Khí hai tầng đỉnh cao. Lo lắng tốc độ tăng tiến của đối phương quá nhanh, thân thể nhỏ bé không chịu nổi linh lực sẽ làm kinh mạch chịu áp lực, Mục Thần lúc này mới muốn luyện chế mấy viên đan dược có dược hiệu ôn hòa giúp bảo hộ kinh mạch, bởi vì bỏ thêm linh quả nên phải ăn ngay lúc còn mới thì hiệu quả mới tốt, nói chung hiện tại Nhạc Minh Trạch đến rất không phải lúc.
Nhạc Minh Trạch lúng túng sờ đầu một cái, cảm thấy mình đến hơi sai thời điểm.
Nhanh chóng đuổi theo, Nhạc Minh Trạch liếc nhìn sắc mặt Mục Thần, phát hiện hắn không có vẻ như thiếu kiên nhẫn, lúc này mới lên tiếng nói: "Xâu đan dược này sư thúc làm rất đẹp."
Mục Thần ghét bỏ liếc mắt nhìn Nhạc Minh Trạch, trên mặt viết đầy chữ "ngươi là đồ ngốc phải không", Mục Thần sửa lại: "rất tốt."
"Sư thúc nói đúng, " Nhạc Minh Trạch nịnh nọt, cũng biết cái trò này không thể thực hiện vơi Mục Thần được, hắn có chút thấp thỏm hỏi: "Ta chính là muốn hỏi một chút, sư thúc muốn thế nào mới có thể cứu trị Tinh Tuyền đạo trưởng."
Mục Thần nghiêng đầu quan sát Nhạc Minh Trạch một hồi, hỏi hắn: "Ngươi hi vọng ta cứu gã ta à?"
Nhạc Minh Trạch khẩn thiết gật đầu, căn cơ của hắn ở trong môn phái thực sự bất ổn, nếu như lần này hắn không nắm tốt cơ hội kết giao với Vạn Kiếm môn, những trưởng lão trong môn kia có thể sẽ gây chuyện nữa.
Mục Thần mặt không hề cảm xúc gật đầu, "Buổi chiều mang gã ta đến đi, nể mặt ngươi, ngoại lệ một lần."
"Sư thúc!" Nhạc Minh Trạch kích động nhìn Mục Thần, hai tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, loại tính cách này của sư thúc, vậy mà lại thỏa hiệp vì Nhạc Minh Trạch hắn! Nhạc Minh Trạch bĩu môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, trong đầu đột nhiên bốc lên một ý nghĩ, Nhạc Minh Trạch không thềm suy nghĩ đã hỏi, "Lần trước sư thúc nói muốn cưới ta..."
Mục Thần thành thục nhấc chân, dùng một cước đá bay Nhạc chưởng môn khỏi Viêm Dương cung, vạt áo trắng thêu hoa văn bạc tung bay phấp phới theo bước chân tao nhã, mang theo một cảm giác cao quý và lãnh diễm. Kính Minh mới tránh qua một bên theo bản năng cúi đầu nhìn vạt áo của mình, dự định bảo người ta thêu cho mình cái hoa văn giống vậy. Ngày nào đó thừa dịp Nhạc Minh Trạch không chú ý, dùng bao trùm chưởng môn lại rồi đạp bay, vạt áo của mình khẳng định cũng sẽ đẹp giống vậy.
Cố Vân Quyết cầm xâu đan dược, nơi nào đó trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, hưởng thụ ôn nhu độc nhất mà Mục Thần dành cho y, Cố Vân Quyết nheo mắt lại, nuốt từng viên từng viên.
Dưới ánh mắt hối thúc của Mục Thần, miệng Cố Vân Quyết run lên, cười nói: "Ăn ngon!"
Y bảo đảm, tiểu sư tôn ngay cả hột cũng không bỏ, mùi vị của Đằng Nguyên quả quả thật rất ngon, nhưng hột của nó lại vô cùng đắng, đan dược này vừa đắng lại vừa ngọt, còn mang theo vị thuốc đông y chát chát, hơn nữa mật ong ở bên ngoài là mật của ong Quỷ, bên trong mùi vị còn có một tia tanh hôi, lúc ăn không thể nghi ngờ chính là dằn vặt đầu lưỡi. Cố Vân Quyết kiên trì, nuốt toàn bộ xâu đan dược này xuống, ánh mắt nhìn Mục Thần vẫn ôn nhu như trước, chỉ cần là sư tôn làm, độc dược y cũng có thể ăn, huống hồ chỉ là hơi khó ăn một chút mà thôi, hiệu quả cũng khá. Sau khi đan dược vào bụng, kinh mạch vì chống đỡ hai ngày nay nên có hơi đau trong nháy mắt đã chuyển biến tốt, Cố Vân Quyết kéo tay Mục Thần, tán dương: "Sư tôn giỏi quá, hiệu quả cực kỳ tốt."
Lúc này Mục Thần nhếch khóe miệng lên, cho tiểu đồ đệ một nụ cười mỉm. Tiểu đồ đệ quả nhiên càng nuôi càng tri kỷ, không giống như Nhạc Minh Trạch lúc nhỏ, cho hắn ăn cái gì hắn cũng khóc lóc nói khó ăn, không có đáng yêu chút nào.
Lúc này, bên ngoài Viêm Dương cung, lại nghênh đón một vị khách nhân đặc thù.
Mục Thần mới vừa cho Cố Vân Quyết ăn no, liền nghe đạo đồng nói bên ngoài cung có một vị hắc y nhân đặc biệt có khí thế, nói là họ Ngự, bạn cũ của cung chủ.
Cố Vân Quyết yên lặng lấy cái khăn trong tay Mục Thần, lau miệng sạch sẽ, cười ôn hòa, "Sư tôn có rất nhiều bằng hữu sao?"
Mục Thần lắc đầu, cũng không để ý tới lời Cố Vân Quyết nói, nói với đạo đồng kia: "Bảo y vào đi."
Nói xong lời này, liền thấy trong rừng trúc ngoài cửa xuất hiện một bóng người màu đen, thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, khí thế trầm mặc lạnh lẽo lại cứng rắn, vừa nhìn liền biết là người có chức vị cao, không dễ đụng chạm. Người đến chính là môn chủ của Vạn Kiếm môn, Ngự Thiên Dực.
Được người mời vào, Ngự Thiên Dực cũng không nói chuyện với Mục Thần, tự mình ngồi xuống chỗ dành cho khách, ánh mắt đảo qua Cố Vân Quyết, lại nhìn đến Mục Thần, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: "Biết ngươi yêu thích động vật nhỏ, không ngờ còn yêu thích hài tử."
Mục Thần không nhiệt tình đáp lời: "Ngươi trở nên nhiều lời hơn rồi."
Đổi thành một người khác, cũng không ai dám nói như vậy với Ngự Thiên Dực, Ngự Thiên Dực cũng không cho phép người khác bất kính với y như thế, nhưng mà người này là Mục Thần. Ngự Thiên Dực không chỉ không nổi giận, trái lại cười cười, có chút bất đắc dĩ với thái độ lạnh nhạt này của Mục Thần: "Mấy năm không gặp, ngươi cũng không thể đối xử tốt với ta một chút?" Thấy Mục Thần nhíu mày không kiên nhẫn, y thở dài, hỏi: "Đàm luận ở đâu đây?"
Mục Thần giao Cố Vân Quyết cho Kính Minh, ra hiệu bảo đối phương dẫn Cố Vân Quyết ra ngoài chơi, Cố Vân Quyết bất mãn kéo tay Mục Thần, sắc mặt rất lạnh. Y nhìn thấy thái độ của Ngự Thiên Dực đối với Mục Thần có gì đó không đúng, sư tôn muốn ở cùng một chỗ với nam nhân khác, còn muốn nói chuyện riêng? A!
Mục Thần giơ tay nhấc cổ áo của Cố Vân Quyết lên, trực tiếp vứt cho Kính Minh, đặc biệt nghiêm khắc với tiểu đồ đệ không nghe lời.
Cố Vân Quyết giận đến mức mặt trắng bệch.
Đuổi tất cả mọi người đi, Mục Thần đặt một cái kết giới tĩnh âm, nhìn Ngự Thiên Dực nói: "Có phải ngươi trúng hàn độc?"
Ngự Thiên Dực không nói nổi, thực sự là trực tiếp, một chút lời khách sáo cũng không có.
Mục Thần thấy biểu tình của đối phương cũng biết suy đoán của mình là đúng, "Ta sẽ nói tên dược liệu, ngươi đi chuẩn bị, hàn độc tự nhiên có thể giải. "
Ngự Thiên Dực gật đầu, bầu không khí vắng lặng, thậm chí có chút lạnh. Trầm mặc một hồi, Ngự Thiên Dực mới hỏi: "Chuyện thông gia mà ta nói, kỳ thực..."
Mục Thần rất không khách khí nói tiếp: "Ta biết, đây là kế tạm thời, không coi là thật."
Ngự Thiên Dực sắc mặt hơi biến, cụp mắt nhắc dời đề tài, ngữ khí có chút mất mát, "Ngươi và Quý sư đệ có vấn đề gì?"
"Ngụy quân tử lòng dạ độc ác, vì quyền thế mà ngay cả cha đẻ cũng có thể bán đứng." Mục Thần cầm lấy đôi đũa mà Cố Vân Quyết mới ăn qua, đâm phập vào bên trong bàn, tâm tình vô cùng không tốt.
Bầu không khí lần thứ hai yên tĩnh, hai người cũng không phải người nói nhiều, vì có thể làm cho Mục Thần mở miệng, Ngự Thiên Dực đã nỗ lực tìm đề tài, nhưng mà mỗi lần đều bị một câu nói của Mục Thần làm hiện trường vắng lặng, ngay cả một lời cũng không nói tiếp được.
Mà Cố Vân Quyết đã bị mang đến hậu sơn, xuất hiện trong đầu y cũng không phải cái hình ảnh lúng túng này. Trên mặt tươi cười rạng rỡ, thần sắc nơi đáy mắt lại càng ngày càng lạnh, dục vọng chiếm hữu của y đối với Mục Thần lại vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chính y, dường như trở nên mê muội, vừa nghĩ tới Mục Thần trò chuyện vui vẻ cùng người khác, thậm chí còn ngăn cách y ở bên ngoài, y chỉ có loại kích động muốn giết người. Loại cảm giác không thể khống chế này làm cho y gần như không khắc chế được tâm tình của mình, ngay cả đáy mắt cũng nhuộm thành một tầng huyết sắc.
Sư tôn của ta, sao lại không ngoan như vậy?
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Cố Vân Quyết: "Tránh ra hết! Ta muốn hắc hóa, ta muốn nổi điên, ta muốn trời cao, ta muốn nhốt tiểu sư tôn trong phòng tối rồi ba ba ba*, play đủ kiểu!!"
(Ba ba ba là cái tiếng... phát ra lúc đang H)
Mục Thần giơ tay, nhấc y lên, ba ba ba* đánh đòn: "Để xem có dạy được đứa nhỏ hư hỏng như ngươi không?"
(ba ba ba này là tiếng bạch bạch bị đánh mông)
Hắc miêu: Cố Vân Quyết thổ huyết đi chết!
Tác giả :
Hắc Miêu Nghễ Nghễ