Mỗi Ngày Bạn Trai Đều Muốn Chết Cùng Tôi
Chương 6: Anh ở đây
Edit: Rebecca Sugar.
Vân Lộ Tinh kì quái nhìn anh một cái, chậm rì rì nói: "Nhưng mà em còn chưa đồng ý đâu~."
Khi cô nói chuyện, giọng điệu du dương, âm cuối thường kéo dài, trong giọng nói ra vẻ khó hiểu pha lẫn một tia đắc ý khi đùa dai, so với lên án thì càng giống như làm nũng hơn.
Cực kỳ đáng yêu.
Kỳ Phong Miên nở nụ cười. Anh cũng không bực, chỉ nhéo tay Vân Lộ Tinh, học ngữ khí của cô nhắc nhở: "Nhưng trước kia em đã đồng ý anh rồi."
Vân Lộ Tinh nhẹ nhàng nhíu mày, không vui chút nào: "Chuyện đời trước em quên hết rồi. Hơn nữa sau khi trọng sinh anh còn làm em sợ, em nhát gan."
Cô nhớ rõ cảnh khi nãy trên sân thượng, Kỳ Phong Miên cố tình dọa mình, trong lòng không vui chút nào. Vân Lộ Tinh xoay chuyển tầm mắt, cố ý cường điệu thêm: "Tóm lại là bây giờ em không muốn ở bên anh nữa."
Kỳ Phong Miên nhìn cô không giấu nổi vẻ hưng phấn, bất động thanh sắc nói: "Thật ư? Anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh đây?"
Vân Lộ Tinh xù lông đáp: "Anh dọa em thì phải xin lỗi em nha."
Cô cảm thấy Kỳ Phong Miên dù có cố tình hay không thì cũng sẽ không xin lỗi.
Kỳ Phong Miên lập tức lưu loát xin lỗi, ngữ khí thành khẩn: "Thật lòng xin lỗi em. Kỳ thái thái có thể tha thứ cho anh không?"
Vân Lộ Tinh nghĩ nghĩ, vui vẻ nói: "Vậy anh cầu xin em đi." Cô còn canh cánh trong lòng chuyện trên sân thượng khiến bản thân mất mặt, vì thế một hai muốn bức Kỳ Phong Miên cúi đầu.
Nói xong câu đó, Vân Lộ Tinh nghiêng đầu, có chút khẩn trương cùng bất an. Mình như thế này có phải rất quá đáng không nha?
Cô thấp thỏm chớp mắt, lặng lẽ nhìn Kỳ Phong Miên, đối phương biểu tình đạm bạc, nhìn không ra vui buồn.
Vân Lộ Tinh thấy vậy liền có chút hối hận. Cô quyết định từ bỏ ý tưởng này, vậy nên lại lải nhải: "Thôi thôi. Anh nhìn xem em hiện tại hùng hổ dọa người có phải rất đáng ghét không, vậy nên từ nay về sau anh không được làm em sợ nữa."
Vân Lộ Tinh còn chưa lải nhải xong, Kỳ Phong Miên đã dứt khoát lưu loát nói: "Xin em."
Cô nhìn anh: "..."
Vân Lộ Tinh chậm rãi ngậm miệng nhỏ lại, an tĩnh.
Người này sao lại không có cốt khí như vậy nha.
Kỳ Phong Miên đến gần hôn hôn lên khóe miệng cô, ánh mắt ôn nhu chết người: "Còn nữa, không đáng ghét."
Anh nhấp môi cười cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cực kỳ: "Rất đáng yêu."
Vân Lộ Tinh: "..." bỗng nhiên không tức giận nữa, làm sao bây giờ QAQ
Rõ ràng yêu cầu của mình được thành toàn nhưng Vân Lộ Tinh lại cảm thấy mình thua cmnr.
Vì sao vậy? Vân Lộ Tinh mê mang lại hơi uể oải. Nhất định là do da mặt mình không đủ dày!!
Kỳ Phong Miên lôi kéo Vân Lộ Tinh đứng dậy, mềm giọng dỗ cô: "Được rồi, ầm ĩ lâu như vậy Kỳ thái thái hiện tại về nhà với anh được chưa?"
Vân Lộ Tinh bẹp miệng, đi theo sau anh, ánh mắt kì quái.
Ai da, Kỳ Phong Miên người này bị làm sao vậy. Vân Lộ Tinh uể oải suy nghĩ.
Tức giận với anh ta một chút cũng không có ý nghĩa. Hừ!
Cuối cùng Vân Lộ Tinh cũng không về nhà với Kỳ Phong Miên, vì sắc trời bên ngoài đã thay đổi.
Thời điểm bọn họ chuẩn bị đứng dậy, thế giới bỗng tối sầm, chỉ còn ánh đèn đường phố và trong nhà lập lòe sáng lên.
Đồng hồ trên tường chỉ số 7, cách đêm khuya còn rất lâu. Dù cho bây giờ là đêm tối thì cũng không ảm đạm quỷ dị như vậy.
Ánh trăng bị tầng tầng mây đen che lấp, không lộ ra nửa tia sáng.
Thế giới đột nhiên lâm vào tối đen, tựa như bị một lớp màn che sân khấu trùm xuống. Trên đường phố, mọi người sôi nổi chạy ra ngoài xem náo nhiệt, cầm di động chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè hoặc gọi điện buôn dưa lê.
Một ít người lộ ra vẻ hoảng sợ, trên đường có chiếc xe mất lái đâm lung tung.
Mây đen lạc lõng nhanh chóng ngưng kết tạo nên từng tầng mây quay cuồng không ngừng lạ kì.
Ánh mắt Kỳ Phong Miên tối lại.
Đời trước cũng không xảy ra hiện tượng này, hay nói chính xác là trước tận thế chưa từng phát sinh bất kỳ trường hợp nào như thế.
Tuy nói trước khi mạt thế đến cũng có nhiều dự liệu như ôn dịch bất ngờ, nạn châu chấu nhưng mây đen che lấp Mặt Trời như thế này chỉ có sau tận thế mới có.
Tận thế đến được một ngày, rất nhiều người và động vật bị dị hóa thành các hình dạng khác nhau, khí hậu cùng địa hình cũng biến đổi thật lớn.
Lúc ấy Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên trên đường trở về nhà, tránh né quái vật suốt dọc đường, khi hai người gần đến nơi thế giới mới tối sầm lại.
Vân Lộ Tinh nhớ rõ khung cảnh biến hóa kia. Cô chính là chết trong tình huống xảy ra bất thình lình ấy.
Không trung khi đó và hiện tại, hoàn toàn giống nhau.
Cô ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, lo lắng hỏi Kỳ Phong Miên: "Nó đến trước sao?"
Kỳ Phong Miên không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt dịu dàng chậm rãi tối lại. Anh nhìn Vân Lộ Tinh mờ mịt, nhịn không được sờ mặt cô nói: "Em về ngủ trước đi."
Vân Lộ Tinh nhìn anh, ánh mắt không né tránh, chủ động hỏi: "Chúng ta không về nhà ư?"
Khác biệt với đời trước là bây giờ còn có điện, giữa khung cảnh tối tăm vẫn còn tia sáng le lói.
Nhưng chút ánh sáng ít ỏi này không đủ để trấn an Vân Lộ Tinh. Từng đám mây kết tụ khiến cho ánh đèn nguyên bản sáng ngời cũng như bị bịt kín một tầng bóng ma, trở nên leo lắt.
Vân Lộ Tinh nhớ rõ loại ngưng kết này sau mạt thế mới xuất hiện, nhưng hiện tại chúng nó đã phiêu đãng bên người.
Vân Lộ Tinh nhíu mày: "Bệnh viện không an toàn, ở đây có quá nhiều người."
Bệnh viện Trung Vân là bệnh viện an dưỡng, nơi này tương đối gần ngoại thành nhưng cũng khá phồn hoa.
Nếu phát sinh dị biến, nơi này sẽ biến thành Tu La tràng khủng bố, người sống sót khó tránh khỏi bị quái vật bắt giết. Sau mạt thế thành thị bị bọn zombie chiếm giữ, nhân loại tụ tập biến nơi này thành sào huyệt của zombie và căn cứ chăn nuôi.
Mà thức ăn của zombie - nhân loại đã thoát khỏi nền văn minh bê tông cốt thép.
Vì bệnh của Vân Lộ Tinh và tính cách của Kỳ Phong Miên, nhà của hai người là biệt thự vùng ngoại ô. Nơi đó rất ít người, tỉ lệ gặp zombie được giảm xuống rất nhiều, là một căn cứ không tồi.
Vân Lộ Tinh muốn về nhà.
Kỳ Phong Miên liếc cô nói: "Ngày mai rồi về."
Anh nắm tay Vân Lộ Tinh, dắt cô đi về hành lang bệnh viện.
Bốn phía một mảnh tối tăm, chỉ còn ánh đèn long lanh lạnh lẽo trên đầu. Kỳ Phong Miên bỗng nhớ tới ngày Vân Lộ Tinh chết, xuyên qua hành lang đen nhánh, trái tim anh không ngừng trầm xuống.
Nhưng sau lưng anh còn có Vân Lộ Tinh.
Vì vậy dù tâm tình Kỳ Phong Miên vô cùng khó chịu nhưng tay nắm Vân Lộ Tinh vẫn không hề buông lỏng, trầm ổn có lực.
Giọng anh trấn định nói: "Tình huống hiện tại không rõ, trên đường cũng không biết có phát sinh chuyện gì hay không. Em ngủ trước đi, chuyện còn lại ngày mai rồi thương lượng."
Nghe anh nói khiến Vân Lộ Tinh nhớ lại ngày mình chết trong bóng tối âm trầm, nháy mắt từ bỏ ý nghĩa về nhà.
Ánh đèn thật sự quá mờ, những người xem náo nhiệt bên ngoài cũng luống cuống. Vân Lộ Tinh đi trên hành lang trống rỗng, trong lòng lại không hề bất an.
Bởi vì Kỳ Phong Miên vẫn luôn gắt gao nắm tay cô.
Anh giơ đèn pin trên di động đi trước dò đường, mỗi bước đều thận trọng không chút hoang mang, phảng phất như đang đi đường sáng.
Cảm xúc dễ lây lan.
Người bệnh cùng bác sĩ hộ sĩ trong bệnh viện nhao nhao thì thầm, Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên lại bình tĩnh tựa như người ở một thế giới khác.
Cứ thế Kỳ Phong Miên hộ tống Vân Lộ Tinh một đường về lại phòng bệnh của cô.
Trong phòng, anh hơi gật đầu ý bảo Vân Lộ Tinh lên giường ngủ sớm, nói: "Nghỉ sớm đi nhé."
Giọng điệu Kỳ Phong Miên vô cùng bình thường, không hề lâm vào binh hoang mã loạn[1] bên ngoài.
[1] nghĩa: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.
Vân Lộ Tinh ngoan ngoãn lên giường nằm, trong miệng mềm mại đáp ứng một tiếng nhưng lại không chịu nhắm mắt ngủ.
Đùa sao? Nếu bây giờ cô ngủ xong tận thế tới trước thì phải làm sao đây?
Vân Lộ Tinh vô cùng lo lắng mình lại giống như đời trước, mơ hồ lại treo.
Đôi mắt cô mở to, chốc lát lại nhìn Kỳ Phong Miên, lát sau lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không ngừng nghĩ ngợi đông tây.
Kỳ Phong Miên vốn dĩ định đợi cô ngủ liền rời đi, ai ngờ cô lại không chịu phối hợp, trong lòng thở dài. Anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay che mắt Vân Lộ Tinh, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành: "Em ngoan nào."
Vân Lộ Tinh lại bắt lấy tay anh, trong bóng đêm nhỏ giọng: "Em không ngủ được."
Cô nói: "Kỳ Phong Miên, lát nữa anh đừng đi nhé."
- - [Cô ấy hình như rất sợ.]
Kỳ Phong Miên rũ mắt nhìn tay mình bị cô cầm lấy, anh nắm chặt lại tay cô, lặp lại: "Ngủ đi, anh ở đây."
- - [vậy nên, đừng sợ.]
Tác giả có lời muốn nói: Thật ngọt ngàoo!!!
Vân Lộ Tinh kì quái nhìn anh một cái, chậm rì rì nói: "Nhưng mà em còn chưa đồng ý đâu~."
Khi cô nói chuyện, giọng điệu du dương, âm cuối thường kéo dài, trong giọng nói ra vẻ khó hiểu pha lẫn một tia đắc ý khi đùa dai, so với lên án thì càng giống như làm nũng hơn.
Cực kỳ đáng yêu.
Kỳ Phong Miên nở nụ cười. Anh cũng không bực, chỉ nhéo tay Vân Lộ Tinh, học ngữ khí của cô nhắc nhở: "Nhưng trước kia em đã đồng ý anh rồi."
Vân Lộ Tinh nhẹ nhàng nhíu mày, không vui chút nào: "Chuyện đời trước em quên hết rồi. Hơn nữa sau khi trọng sinh anh còn làm em sợ, em nhát gan."
Cô nhớ rõ cảnh khi nãy trên sân thượng, Kỳ Phong Miên cố tình dọa mình, trong lòng không vui chút nào. Vân Lộ Tinh xoay chuyển tầm mắt, cố ý cường điệu thêm: "Tóm lại là bây giờ em không muốn ở bên anh nữa."
Kỳ Phong Miên nhìn cô không giấu nổi vẻ hưng phấn, bất động thanh sắc nói: "Thật ư? Anh phải làm gì thì em mới tha thứ cho anh đây?"
Vân Lộ Tinh xù lông đáp: "Anh dọa em thì phải xin lỗi em nha."
Cô cảm thấy Kỳ Phong Miên dù có cố tình hay không thì cũng sẽ không xin lỗi.
Kỳ Phong Miên lập tức lưu loát xin lỗi, ngữ khí thành khẩn: "Thật lòng xin lỗi em. Kỳ thái thái có thể tha thứ cho anh không?"
Vân Lộ Tinh nghĩ nghĩ, vui vẻ nói: "Vậy anh cầu xin em đi." Cô còn canh cánh trong lòng chuyện trên sân thượng khiến bản thân mất mặt, vì thế một hai muốn bức Kỳ Phong Miên cúi đầu.
Nói xong câu đó, Vân Lộ Tinh nghiêng đầu, có chút khẩn trương cùng bất an. Mình như thế này có phải rất quá đáng không nha?
Cô thấp thỏm chớp mắt, lặng lẽ nhìn Kỳ Phong Miên, đối phương biểu tình đạm bạc, nhìn không ra vui buồn.
Vân Lộ Tinh thấy vậy liền có chút hối hận. Cô quyết định từ bỏ ý tưởng này, vậy nên lại lải nhải: "Thôi thôi. Anh nhìn xem em hiện tại hùng hổ dọa người có phải rất đáng ghét không, vậy nên từ nay về sau anh không được làm em sợ nữa."
Vân Lộ Tinh còn chưa lải nhải xong, Kỳ Phong Miên đã dứt khoát lưu loát nói: "Xin em."
Cô nhìn anh: "..."
Vân Lộ Tinh chậm rãi ngậm miệng nhỏ lại, an tĩnh.
Người này sao lại không có cốt khí như vậy nha.
Kỳ Phong Miên đến gần hôn hôn lên khóe miệng cô, ánh mắt ôn nhu chết người: "Còn nữa, không đáng ghét."
Anh nhấp môi cười cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cực kỳ: "Rất đáng yêu."
Vân Lộ Tinh: "..." bỗng nhiên không tức giận nữa, làm sao bây giờ QAQ
Rõ ràng yêu cầu của mình được thành toàn nhưng Vân Lộ Tinh lại cảm thấy mình thua cmnr.
Vì sao vậy? Vân Lộ Tinh mê mang lại hơi uể oải. Nhất định là do da mặt mình không đủ dày!!
Kỳ Phong Miên lôi kéo Vân Lộ Tinh đứng dậy, mềm giọng dỗ cô: "Được rồi, ầm ĩ lâu như vậy Kỳ thái thái hiện tại về nhà với anh được chưa?"
Vân Lộ Tinh bẹp miệng, đi theo sau anh, ánh mắt kì quái.
Ai da, Kỳ Phong Miên người này bị làm sao vậy. Vân Lộ Tinh uể oải suy nghĩ.
Tức giận với anh ta một chút cũng không có ý nghĩa. Hừ!
Cuối cùng Vân Lộ Tinh cũng không về nhà với Kỳ Phong Miên, vì sắc trời bên ngoài đã thay đổi.
Thời điểm bọn họ chuẩn bị đứng dậy, thế giới bỗng tối sầm, chỉ còn ánh đèn đường phố và trong nhà lập lòe sáng lên.
Đồng hồ trên tường chỉ số 7, cách đêm khuya còn rất lâu. Dù cho bây giờ là đêm tối thì cũng không ảm đạm quỷ dị như vậy.
Ánh trăng bị tầng tầng mây đen che lấp, không lộ ra nửa tia sáng.
Thế giới đột nhiên lâm vào tối đen, tựa như bị một lớp màn che sân khấu trùm xuống. Trên đường phố, mọi người sôi nổi chạy ra ngoài xem náo nhiệt, cầm di động chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè hoặc gọi điện buôn dưa lê.
Một ít người lộ ra vẻ hoảng sợ, trên đường có chiếc xe mất lái đâm lung tung.
Mây đen lạc lõng nhanh chóng ngưng kết tạo nên từng tầng mây quay cuồng không ngừng lạ kì.
Ánh mắt Kỳ Phong Miên tối lại.
Đời trước cũng không xảy ra hiện tượng này, hay nói chính xác là trước tận thế chưa từng phát sinh bất kỳ trường hợp nào như thế.
Tuy nói trước khi mạt thế đến cũng có nhiều dự liệu như ôn dịch bất ngờ, nạn châu chấu nhưng mây đen che lấp Mặt Trời như thế này chỉ có sau tận thế mới có.
Tận thế đến được một ngày, rất nhiều người và động vật bị dị hóa thành các hình dạng khác nhau, khí hậu cùng địa hình cũng biến đổi thật lớn.
Lúc ấy Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên trên đường trở về nhà, tránh né quái vật suốt dọc đường, khi hai người gần đến nơi thế giới mới tối sầm lại.
Vân Lộ Tinh nhớ rõ khung cảnh biến hóa kia. Cô chính là chết trong tình huống xảy ra bất thình lình ấy.
Không trung khi đó và hiện tại, hoàn toàn giống nhau.
Cô ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, lo lắng hỏi Kỳ Phong Miên: "Nó đến trước sao?"
Kỳ Phong Miên không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt dịu dàng chậm rãi tối lại. Anh nhìn Vân Lộ Tinh mờ mịt, nhịn không được sờ mặt cô nói: "Em về ngủ trước đi."
Vân Lộ Tinh nhìn anh, ánh mắt không né tránh, chủ động hỏi: "Chúng ta không về nhà ư?"
Khác biệt với đời trước là bây giờ còn có điện, giữa khung cảnh tối tăm vẫn còn tia sáng le lói.
Nhưng chút ánh sáng ít ỏi này không đủ để trấn an Vân Lộ Tinh. Từng đám mây kết tụ khiến cho ánh đèn nguyên bản sáng ngời cũng như bị bịt kín một tầng bóng ma, trở nên leo lắt.
Vân Lộ Tinh nhớ rõ loại ngưng kết này sau mạt thế mới xuất hiện, nhưng hiện tại chúng nó đã phiêu đãng bên người.
Vân Lộ Tinh nhíu mày: "Bệnh viện không an toàn, ở đây có quá nhiều người."
Bệnh viện Trung Vân là bệnh viện an dưỡng, nơi này tương đối gần ngoại thành nhưng cũng khá phồn hoa.
Nếu phát sinh dị biến, nơi này sẽ biến thành Tu La tràng khủng bố, người sống sót khó tránh khỏi bị quái vật bắt giết. Sau mạt thế thành thị bị bọn zombie chiếm giữ, nhân loại tụ tập biến nơi này thành sào huyệt của zombie và căn cứ chăn nuôi.
Mà thức ăn của zombie - nhân loại đã thoát khỏi nền văn minh bê tông cốt thép.
Vì bệnh của Vân Lộ Tinh và tính cách của Kỳ Phong Miên, nhà của hai người là biệt thự vùng ngoại ô. Nơi đó rất ít người, tỉ lệ gặp zombie được giảm xuống rất nhiều, là một căn cứ không tồi.
Vân Lộ Tinh muốn về nhà.
Kỳ Phong Miên liếc cô nói: "Ngày mai rồi về."
Anh nắm tay Vân Lộ Tinh, dắt cô đi về hành lang bệnh viện.
Bốn phía một mảnh tối tăm, chỉ còn ánh đèn long lanh lạnh lẽo trên đầu. Kỳ Phong Miên bỗng nhớ tới ngày Vân Lộ Tinh chết, xuyên qua hành lang đen nhánh, trái tim anh không ngừng trầm xuống.
Nhưng sau lưng anh còn có Vân Lộ Tinh.
Vì vậy dù tâm tình Kỳ Phong Miên vô cùng khó chịu nhưng tay nắm Vân Lộ Tinh vẫn không hề buông lỏng, trầm ổn có lực.
Giọng anh trấn định nói: "Tình huống hiện tại không rõ, trên đường cũng không biết có phát sinh chuyện gì hay không. Em ngủ trước đi, chuyện còn lại ngày mai rồi thương lượng."
Nghe anh nói khiến Vân Lộ Tinh nhớ lại ngày mình chết trong bóng tối âm trầm, nháy mắt từ bỏ ý nghĩa về nhà.
Ánh đèn thật sự quá mờ, những người xem náo nhiệt bên ngoài cũng luống cuống. Vân Lộ Tinh đi trên hành lang trống rỗng, trong lòng lại không hề bất an.
Bởi vì Kỳ Phong Miên vẫn luôn gắt gao nắm tay cô.
Anh giơ đèn pin trên di động đi trước dò đường, mỗi bước đều thận trọng không chút hoang mang, phảng phất như đang đi đường sáng.
Cảm xúc dễ lây lan.
Người bệnh cùng bác sĩ hộ sĩ trong bệnh viện nhao nhao thì thầm, Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên lại bình tĩnh tựa như người ở một thế giới khác.
Cứ thế Kỳ Phong Miên hộ tống Vân Lộ Tinh một đường về lại phòng bệnh của cô.
Trong phòng, anh hơi gật đầu ý bảo Vân Lộ Tinh lên giường ngủ sớm, nói: "Nghỉ sớm đi nhé."
Giọng điệu Kỳ Phong Miên vô cùng bình thường, không hề lâm vào binh hoang mã loạn[1] bên ngoài.
[1] nghĩa: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.
Vân Lộ Tinh ngoan ngoãn lên giường nằm, trong miệng mềm mại đáp ứng một tiếng nhưng lại không chịu nhắm mắt ngủ.
Đùa sao? Nếu bây giờ cô ngủ xong tận thế tới trước thì phải làm sao đây?
Vân Lộ Tinh vô cùng lo lắng mình lại giống như đời trước, mơ hồ lại treo.
Đôi mắt cô mở to, chốc lát lại nhìn Kỳ Phong Miên, lát sau lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không ngừng nghĩ ngợi đông tây.
Kỳ Phong Miên vốn dĩ định đợi cô ngủ liền rời đi, ai ngờ cô lại không chịu phối hợp, trong lòng thở dài. Anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay che mắt Vân Lộ Tinh, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành: "Em ngoan nào."
Vân Lộ Tinh lại bắt lấy tay anh, trong bóng đêm nhỏ giọng: "Em không ngủ được."
Cô nói: "Kỳ Phong Miên, lát nữa anh đừng đi nhé."
- - [Cô ấy hình như rất sợ.]
Kỳ Phong Miên rũ mắt nhìn tay mình bị cô cầm lấy, anh nắm chặt lại tay cô, lặp lại: "Ngủ đi, anh ở đây."
- - [vậy nên, đừng sợ.]
Tác giả có lời muốn nói: Thật ngọt ngàoo!!!
Tác giả :
Thị Cá Đả Tự Cơ