Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 37: Cổ đại cung đình văn [1]
Thiệu Khiêm trở về tinh hải, sau khi để hệ thống thăng cấp sơ sơ liền vội vã rời đi, hắn không quên không được ánh mắt tuyệt vọng của Vinson lúc mình rời đi. Cho nên, không thể để y chờ quá lâu, hắn phải nhanh chóng tìm được y.
Khi Thiệu Khiêm mở mắt ra lần nữa liền thấy khăng phủ giường màu vàng kim sáng loáng trên đỉnh đầu, cùng với tiếng nói léo nhéo bên tai: "Bệ hạ, ngài nên thức dậy rồi."
"..." Thiệu Khiêm bị âm thanh này làm cho càng hoảng sợ hơn, hắn xoay người khẩu khí không kiên nhẫn: "Hôm nay thân thể khó chịu, không dậy."
Thái giám kia tựa hồ cũng rất trôi chảy đáp lại: "Vâng, bây giờ nô tài liền thông truyền."
Thiệu Khiêm nằm trên giường kêu hệ thống đưa kịch tình của thế giới này ra rồi bắt đầu quan sát. Sau khi đại khái xem qua một lần thì nhịn không được đỡ trán, ừm, đây là một cố sự rất đơn giản, Hoàng đế bù nhìn không cam lòng bị người chế trụ quyết định vùng dậy, sau đó Nhiếp chính vương thân là hoàng thúc ung dung áp chế, đồng thời đoạt vợ tương lai, đoạt hoàng vị, sau đó thuận tiện treo cổ Hoàng đế bù nhìn luôn rồi.
Đúng vậy, chỉ là một câu chuyện đơn giản làm sao.
Đơn giản cái con mẹ mi á. Hoàng đế này bây giờ mới mười hai tuổi, vừa đăng cơ được ba tháng, nhìn hoàng thúc mỗi ngày đều bày mặt than kia cứ như nhìn con mèo vậy.
Nhiếp chính vương cũng chỉ hơn Hoàng đế tám tuổi, có người nói trước đây không ít đại thần đều ủng hộ hắn thượng vị kia kìa, nhưng không biết vì sao thứ này lại không chịu đăng cơ, lại cứ chờ tiểu Hoàng đế lên ngôi rồi lại làm Nhiếp chính vương, làm Nhiếp chính vương thì ngươi cứ thành thật làm đi.
Người ta cứ không đấy, người ta cứ muốn khác người vậy đấy.
Thích nữ chính bằng tuổi nguyên chủ không nói, lại còn vào lúc nữ chính sắp tiến cung thành Hoàng hậu thì soán vị. Sau đó, nữ chính mới trưởng thành liền gả cho hắn, làm Hoàng hậu. Nhưng...
Mấu chốt vẫn là ở đây, thứ này từ sau khi cưới Hoàng hậu, lại chưa từng chạm vào nàng, ném người vào cung liền xong chuyện, thậm chí đến chết đều không để lại một đứa con nối dõi.
Kỳ thực ấy, Thiệu Khiêm chỉ muốn biết, trước đây khi viết bộ văn này tác giả đang nghĩ cái gì, đã xác định vị trí nam nữ chính trong văn rồi, sau đó nữ chính đi ra mấy chương làm người qua đường, rồi đá vào lãnh cung. Nam chính lên ngôi, đồng thời đều thu phục các tiểu quốc chung quanh, sau đó liền từ tráng thanh niên (trai 20), lập tức biến thành trung lão niên (trai 60)... Ngay sau đó liền chết?
Bạn có hay không nghĩ tới, nam chính không có con nối dõi, sau khi hắn chết sẽ có kết quả gì? Được rồi, bạn không cần nói. Tôi nghĩ chắc tác giả cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Dù sao đây là một sảng văn thăng cấp ngôn tình trá hình. Chỉ cần viết thiệt sảng, mọi người hài lòng. Còn như nữ chính gì đó, thì cứ đi bộ ngang qua một cái là xong chuyện.
Thế nhưng Thiệu Khiêm không vui nha, hắn không biết nam chính này có phải là anh chồng nhà mình không, lỡ như là người nọ, cho dù hắn phải thiến y cũng không thể để y cưới người khác, cho dù là cưới về trang trí cũng không được.
Có điều bây giờ hắn cũng yên tâm, dù sao kịch tình chỉ vừa bắt đầu không phải sao? Bây giờ mình mới mười hai tuổi, nữ chính chỉ lộ diện mấy lần cũng mới mười hai tuổi đang ở trong khuê phòng chờ gả, kiểu đích nữ* có thân phận như thế này đều gả muộn, dù sao trước tiên phải cho Hoàng đế chuẩn bị, Hoàng đế chọn hết rồi mới có thể lập gia đình không phải sao.
*đích nữ: con gái của vợ cả
Có điều kế trước mắt vẫn phải xem nam chính có phải Vinson hay không đi, nếu không phải Vinson, vậy hắn sẽ không khách khí, trước đây hệ thống kêu hắn không được phép phản kháng nam chính, chỉ có thể ủy khuất bị động tiếp thu. Nhưng bây giờ lại khác rồi, nếu như người này không phải Vinson, vậy hắn tuyệt đối phải giáo huấn tử tế một phen, cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.
Nếu là Vinson...
Vậy nếu dám không minh bạch với nữ nhân khác, hắn tuyệt đối chuẩn bị sẵn cho y một cây kéo nhỏ, còn là màu vàng. (cắt họa mii)
Nhiếp chính vương đứng trong triều mặt không cảm xúc hắt xì hơi một cái, điều này làm cho triều thần toàn điện đều mang ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Không nghĩ tới nha, sinh thời cư nhiên nhìn thấy sát thần mặt lạnh nhảy mũi? Vừa nghĩ tới sát thần mặt không cảm xúc nhảy mũi, đồng thời nói không chừng còn có nước bọt phun ra...
Đã có không ít đại thần mặt mày quái dị, đây tuyệt đối là nghẹn cười tới chết. Nếu không sao lại nói não bổ là không thể chấp nhận chứ? Nhất là có vài nam nhân nhỏ mọn bày trò cười càng thêm không nhìn nổi, không thấy gương mặt sát thần đã đen rồi? Đồng thời đều nhìn các đại thần tại chỗ một lần?
"Nhiếp chính vương điện hạ an khang" Thái giám truyền lời cung kính đứng trước mặt Nhiếp chính vương Hách Liên Tĩnh Kỳ hành lễ nói: "Các vị đại nhân, hôm nay thân thể bệ hạ không khỏe, các vị đại nhân xin hãy về đi."
Hách Liên Tĩnh Kỳ vốn đang vì chuyện vừa rồi mà phiền muộn, lúc này nghe thấy lời nói của thái giám thì càng thêm căm tức vô cùng, y trực tiếp phất tay áo xoay người rời đi.
Đại thần trong triều đình thấy Nhiếp chính vương rời đi rồi mới thận trọng nhìn, khi thấy người quả thực đã đi xa rồi mới lộ ra nụ cười, tốp năm tốp ba kết bạn rời đi, chỉ có mấy đại thần đến chết chỉ trung với Tiên hoàng tràn đầy lo lắng hỏi thái giám truyền lời thân thể bệ hạ ra sao.
Thái giám kia tất nhiên biết bệ hạ chỉ là không muốn lâm triều mà thôi, tuy là gã không kiên nhẫn giải thích, nhưng cũng không dám thực sự không nể mặt mấy vị đại thần trước mặt này, sau khi mấy vị đại thần hỏi liền cung kính trả lời một lần: "Các vị đại nhân xin hãy yên tâm, hôm qua bệ hạ bị một chút hàn khí, lúc này hơi sốt, đã tuyên thái y xem bệnh rồi, uống ít thuốc xua hàn là được."
Mấy vị đại thần vừa thì lại dặn dò thêm một phen, thậm chí có hai người đề nghị muốn gặp mặt Thánh thượng, xác nhận bệ hạ không đáng lo mới an tâm được.
Thái giám đâu thể nào để bọn họ qua đó được? Vội vàng trấn an nói tỉ mỉ một hồi, sau khi đều dỗ mấy vị đại thần đi hết rồi thì cả người đều đổ mồ hôi đầy người. Mấy vị đại nhân này đúng là khó dây dưa hết sức, sau này cũng không thể nói bệ hạ nhiễm phong hàn nữa, phải đổi cách mới được.
Sau khi Thiệu Khiêm làm rõ sự việc thì phun ra một hơi khí đục, hắn quyết định vẫn nên biết Nhiếp chính vương này là ai trước lại nói, chỉ có tiếp xúc với con người này rồi, mới có thể phỏng đoán sơ sơ tâm tư của hắn được. Huống chi cũng muốn xác nhận người này đến cùng có phải Vinson của hắn không nữa.
"Bệ hạ, nô tài đến rồi." Tiểu thái giám này là theo chân nguyên chủ cùng nhau lớn lên, có thể nói là cảm tình cực tốt. Trong nguyên tác tiểu thái giám này vào sau khi tiểu Hoàng đế chết cũng không quy phục Hách Liên Tĩnh Kỳ, mà treo cổ trong phòng mình tự tử.
Kiếp này hắn chẳng những muốn cho Hách Liên Ý Hiên danh lưu thiên cổ, còn phải bảo vệ tiểu thái giám trung thành tận tâm này chu toàn. Quyết không thể để sau khi hắn chết rồi lại bị quấn một tấm chiếu manh ném vào bãi tha ma.
"Thay y phục cho trẫm." Tiểu Hoàng đế chỉ mới mười hai tuổi, giọng nói rất trong trẻo, sau khi hắn tận lực thả giọng ôn nhu thì càng thêm có chút không phân biệt được nam nữ.
"Chủ tử, không phải ngài không lâm triều ư?" Tiểu thái giám tuy là ngoài miệng hỏi, trên tay cũng không nhàn rỗi mà đã đưa long bào đến bên giường: "Ngài hãy xuống giường, ta mặc cho ngài."
"Không mặc cái này." Thiệu Khiêm lười biếng ngồi dậy, vứt long bào vứt vào trong long sàng cười hì hì nói: "Tuy tiện lấy y phục thoải mái cho ta, ta đến Ngự hoa viên."
"Thế nhưng, tổng quản hầu hạ ngài nói ngài bị nhiễm phong hàn." Tiểu thái giám mê man nhìn Thiệu Khiêm: "Hôm nay trời lạnh, chủ tử còn muốn đi Ngự hoa viên?"
"Phong hàn khỏi rồi." Thiệu Khiêm ngồi bên long sàng ấn đần tiểu thái giám một cái: "Dưa Ngốc, nhanh đi tìm y phục giúp gia chủ của ngươi."
"Vâng." Dưa Ngốc là nhũ danh tiểu Hoàng đế đặt cho tiểu thái giám Tích Phúc, tiểu thái giám bình thường ngơ ngác, ngươi nói cái gì hắn đều tin, lâu ngày tiểu Hoàng đế liền gọi hắn là Dưa Ngốc, đồng thời danh xưng này đến chết hai người cũng không sửa đổi được.
Phòng sinh hoạt và phòng y phục của tiểu Hoàng đế chỉ cách một bức tường, Tích Phúc chọn một bộ y vật hơi dày cầm tới: "Chủ tử, mặc bộ này."
Thiệu Khiêm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ lớn đã mở một cánh, mà bộ trong tay Tích Phúc vừa nhìn là biết y vật mặc vào đầu thu thì muốn trợn trắng mắt. Có điều đây cũng là hành động quan tâm của tiểu thái giám, cho nên vẫn mặc y phục hắn đưa, dù sao hắn cũng không sợ nóng, cùng lắm thì tự hạ nhiệt cho mình một chút là được.
Thiệu Khiêm và Tích Phúc lắc lư đi dạo ở Ngự hoa viên, thái giám trước đó đã đi truyền lời sau khi trở về liền phát hiện long sàng không có ai, điều này quả thực rất gấp gáp, hắn mới vừa nói bừa bệ hạ nhiễm phong hàn bị sốt, bây giờ ngài lại đi bộ ra ngoài? Nếu như trên đường đụng phải mấy vị đại thần, lời nói dối của hắn chẳng phải đều phơi bày?
Nghĩ vậy thái giám truyền lời không bình tĩnh, gã vội vội vàng vàng hỏi bệ hạ đi đâu, vội vàng đuổi theo, cũng không thể đụng mặt những đại thần kia đâu nha~.
Thiệu Khiêm kêu người khác canh giữ ở cửa Ngự hoa viên, chỉ mang theo một mình Tích Phúc ngồi trong lương đình, Thiệu Khiêm mắt nhìn chằm chằm cá trong hồ sen đờ ra, trong lòng đang nghĩ bước tiếp theo cần phải đi thế nào.
Đúng lúc này thái giám truyền lời cũng vội vã chạy tới, khi nhìn thấy Tích Phúc đứng trong lương đình thì giận không chỗ phát tiết, tiểu súc sinh này lại lĩnh công của gã nữa rồi.
"Tích Phúc, bệ hạ thân thể không khỏe, sao ngươi có thể để bệ hạ ra ngoài đi bộ?" Thái giám truyền lời mặt mày hung dữ trực tiếp giáo huấn Tích Phúc.
Tích Phúc đứng một bên có chút bối rồi: "Ta...Ta..."
"Ngươi là nô tài, sao có thể tự xưng ta trước mặt bệ hạ?" Thái giám truyền lời nhìn như giáo huấn Tích Phúc, kỳ thực giọng điệu nhìn có chút hả hê đó nói sao cũng không che giấu được, trong cung quy củ rất nhiều, mà chỉ dựa vào tiểu thái giám này can đảm dám tự xưng là có thể lấy mạng của hắn rồi.
"Thái giám của trẫm từ khi nào đến phiên ngươi giáo huấn?" Thiệu Khiêm bị âm thanh léo nhéo này đâm cho lỗ tai khó chịu, hắn nghiêm mặt quay đầu nhìn chằm chằm thái giám truyền lời: "Ai cho ngươi lá gan dám ở trước mặt trẫm, giáo huấn người của trẫm?"
>> sau một hồi suy nghĩ mình quyết định đổi xưng hô của anh công từ đầu tới giờ để phù hợp với cổ đại văn cũng như cho mạch truyện được khớp nha~ mình sẽ sửa từ từ haha
Khi Thiệu Khiêm mở mắt ra lần nữa liền thấy khăng phủ giường màu vàng kim sáng loáng trên đỉnh đầu, cùng với tiếng nói léo nhéo bên tai: "Bệ hạ, ngài nên thức dậy rồi."
"..." Thiệu Khiêm bị âm thanh này làm cho càng hoảng sợ hơn, hắn xoay người khẩu khí không kiên nhẫn: "Hôm nay thân thể khó chịu, không dậy."
Thái giám kia tựa hồ cũng rất trôi chảy đáp lại: "Vâng, bây giờ nô tài liền thông truyền."
Thiệu Khiêm nằm trên giường kêu hệ thống đưa kịch tình của thế giới này ra rồi bắt đầu quan sát. Sau khi đại khái xem qua một lần thì nhịn không được đỡ trán, ừm, đây là một cố sự rất đơn giản, Hoàng đế bù nhìn không cam lòng bị người chế trụ quyết định vùng dậy, sau đó Nhiếp chính vương thân là hoàng thúc ung dung áp chế, đồng thời đoạt vợ tương lai, đoạt hoàng vị, sau đó thuận tiện treo cổ Hoàng đế bù nhìn luôn rồi.
Đúng vậy, chỉ là một câu chuyện đơn giản làm sao.
Đơn giản cái con mẹ mi á. Hoàng đế này bây giờ mới mười hai tuổi, vừa đăng cơ được ba tháng, nhìn hoàng thúc mỗi ngày đều bày mặt than kia cứ như nhìn con mèo vậy.
Nhiếp chính vương cũng chỉ hơn Hoàng đế tám tuổi, có người nói trước đây không ít đại thần đều ủng hộ hắn thượng vị kia kìa, nhưng không biết vì sao thứ này lại không chịu đăng cơ, lại cứ chờ tiểu Hoàng đế lên ngôi rồi lại làm Nhiếp chính vương, làm Nhiếp chính vương thì ngươi cứ thành thật làm đi.
Người ta cứ không đấy, người ta cứ muốn khác người vậy đấy.
Thích nữ chính bằng tuổi nguyên chủ không nói, lại còn vào lúc nữ chính sắp tiến cung thành Hoàng hậu thì soán vị. Sau đó, nữ chính mới trưởng thành liền gả cho hắn, làm Hoàng hậu. Nhưng...
Mấu chốt vẫn là ở đây, thứ này từ sau khi cưới Hoàng hậu, lại chưa từng chạm vào nàng, ném người vào cung liền xong chuyện, thậm chí đến chết đều không để lại một đứa con nối dõi.
Kỳ thực ấy, Thiệu Khiêm chỉ muốn biết, trước đây khi viết bộ văn này tác giả đang nghĩ cái gì, đã xác định vị trí nam nữ chính trong văn rồi, sau đó nữ chính đi ra mấy chương làm người qua đường, rồi đá vào lãnh cung. Nam chính lên ngôi, đồng thời đều thu phục các tiểu quốc chung quanh, sau đó liền từ tráng thanh niên (trai 20), lập tức biến thành trung lão niên (trai 60)... Ngay sau đó liền chết?
Bạn có hay không nghĩ tới, nam chính không có con nối dõi, sau khi hắn chết sẽ có kết quả gì? Được rồi, bạn không cần nói. Tôi nghĩ chắc tác giả cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Dù sao đây là một sảng văn thăng cấp ngôn tình trá hình. Chỉ cần viết thiệt sảng, mọi người hài lòng. Còn như nữ chính gì đó, thì cứ đi bộ ngang qua một cái là xong chuyện.
Thế nhưng Thiệu Khiêm không vui nha, hắn không biết nam chính này có phải là anh chồng nhà mình không, lỡ như là người nọ, cho dù hắn phải thiến y cũng không thể để y cưới người khác, cho dù là cưới về trang trí cũng không được.
Có điều bây giờ hắn cũng yên tâm, dù sao kịch tình chỉ vừa bắt đầu không phải sao? Bây giờ mình mới mười hai tuổi, nữ chính chỉ lộ diện mấy lần cũng mới mười hai tuổi đang ở trong khuê phòng chờ gả, kiểu đích nữ* có thân phận như thế này đều gả muộn, dù sao trước tiên phải cho Hoàng đế chuẩn bị, Hoàng đế chọn hết rồi mới có thể lập gia đình không phải sao.
*đích nữ: con gái của vợ cả
Có điều kế trước mắt vẫn phải xem nam chính có phải Vinson hay không đi, nếu không phải Vinson, vậy hắn sẽ không khách khí, trước đây hệ thống kêu hắn không được phép phản kháng nam chính, chỉ có thể ủy khuất bị động tiếp thu. Nhưng bây giờ lại khác rồi, nếu như người này không phải Vinson, vậy hắn tuyệt đối phải giáo huấn tử tế một phen, cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.
Nếu là Vinson...
Vậy nếu dám không minh bạch với nữ nhân khác, hắn tuyệt đối chuẩn bị sẵn cho y một cây kéo nhỏ, còn là màu vàng. (cắt họa mii)
Nhiếp chính vương đứng trong triều mặt không cảm xúc hắt xì hơi một cái, điều này làm cho triều thần toàn điện đều mang ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Không nghĩ tới nha, sinh thời cư nhiên nhìn thấy sát thần mặt lạnh nhảy mũi? Vừa nghĩ tới sát thần mặt không cảm xúc nhảy mũi, đồng thời nói không chừng còn có nước bọt phun ra...
Đã có không ít đại thần mặt mày quái dị, đây tuyệt đối là nghẹn cười tới chết. Nếu không sao lại nói não bổ là không thể chấp nhận chứ? Nhất là có vài nam nhân nhỏ mọn bày trò cười càng thêm không nhìn nổi, không thấy gương mặt sát thần đã đen rồi? Đồng thời đều nhìn các đại thần tại chỗ một lần?
"Nhiếp chính vương điện hạ an khang" Thái giám truyền lời cung kính đứng trước mặt Nhiếp chính vương Hách Liên Tĩnh Kỳ hành lễ nói: "Các vị đại nhân, hôm nay thân thể bệ hạ không khỏe, các vị đại nhân xin hãy về đi."
Hách Liên Tĩnh Kỳ vốn đang vì chuyện vừa rồi mà phiền muộn, lúc này nghe thấy lời nói của thái giám thì càng thêm căm tức vô cùng, y trực tiếp phất tay áo xoay người rời đi.
Đại thần trong triều đình thấy Nhiếp chính vương rời đi rồi mới thận trọng nhìn, khi thấy người quả thực đã đi xa rồi mới lộ ra nụ cười, tốp năm tốp ba kết bạn rời đi, chỉ có mấy đại thần đến chết chỉ trung với Tiên hoàng tràn đầy lo lắng hỏi thái giám truyền lời thân thể bệ hạ ra sao.
Thái giám kia tất nhiên biết bệ hạ chỉ là không muốn lâm triều mà thôi, tuy là gã không kiên nhẫn giải thích, nhưng cũng không dám thực sự không nể mặt mấy vị đại thần trước mặt này, sau khi mấy vị đại thần hỏi liền cung kính trả lời một lần: "Các vị đại nhân xin hãy yên tâm, hôm qua bệ hạ bị một chút hàn khí, lúc này hơi sốt, đã tuyên thái y xem bệnh rồi, uống ít thuốc xua hàn là được."
Mấy vị đại thần vừa thì lại dặn dò thêm một phen, thậm chí có hai người đề nghị muốn gặp mặt Thánh thượng, xác nhận bệ hạ không đáng lo mới an tâm được.
Thái giám đâu thể nào để bọn họ qua đó được? Vội vàng trấn an nói tỉ mỉ một hồi, sau khi đều dỗ mấy vị đại thần đi hết rồi thì cả người đều đổ mồ hôi đầy người. Mấy vị đại nhân này đúng là khó dây dưa hết sức, sau này cũng không thể nói bệ hạ nhiễm phong hàn nữa, phải đổi cách mới được.
Sau khi Thiệu Khiêm làm rõ sự việc thì phun ra một hơi khí đục, hắn quyết định vẫn nên biết Nhiếp chính vương này là ai trước lại nói, chỉ có tiếp xúc với con người này rồi, mới có thể phỏng đoán sơ sơ tâm tư của hắn được. Huống chi cũng muốn xác nhận người này đến cùng có phải Vinson của hắn không nữa.
"Bệ hạ, nô tài đến rồi." Tiểu thái giám này là theo chân nguyên chủ cùng nhau lớn lên, có thể nói là cảm tình cực tốt. Trong nguyên tác tiểu thái giám này vào sau khi tiểu Hoàng đế chết cũng không quy phục Hách Liên Tĩnh Kỳ, mà treo cổ trong phòng mình tự tử.
Kiếp này hắn chẳng những muốn cho Hách Liên Ý Hiên danh lưu thiên cổ, còn phải bảo vệ tiểu thái giám trung thành tận tâm này chu toàn. Quyết không thể để sau khi hắn chết rồi lại bị quấn một tấm chiếu manh ném vào bãi tha ma.
"Thay y phục cho trẫm." Tiểu Hoàng đế chỉ mới mười hai tuổi, giọng nói rất trong trẻo, sau khi hắn tận lực thả giọng ôn nhu thì càng thêm có chút không phân biệt được nam nữ.
"Chủ tử, không phải ngài không lâm triều ư?" Tiểu thái giám tuy là ngoài miệng hỏi, trên tay cũng không nhàn rỗi mà đã đưa long bào đến bên giường: "Ngài hãy xuống giường, ta mặc cho ngài."
"Không mặc cái này." Thiệu Khiêm lười biếng ngồi dậy, vứt long bào vứt vào trong long sàng cười hì hì nói: "Tuy tiện lấy y phục thoải mái cho ta, ta đến Ngự hoa viên."
"Thế nhưng, tổng quản hầu hạ ngài nói ngài bị nhiễm phong hàn." Tiểu thái giám mê man nhìn Thiệu Khiêm: "Hôm nay trời lạnh, chủ tử còn muốn đi Ngự hoa viên?"
"Phong hàn khỏi rồi." Thiệu Khiêm ngồi bên long sàng ấn đần tiểu thái giám một cái: "Dưa Ngốc, nhanh đi tìm y phục giúp gia chủ của ngươi."
"Vâng." Dưa Ngốc là nhũ danh tiểu Hoàng đế đặt cho tiểu thái giám Tích Phúc, tiểu thái giám bình thường ngơ ngác, ngươi nói cái gì hắn đều tin, lâu ngày tiểu Hoàng đế liền gọi hắn là Dưa Ngốc, đồng thời danh xưng này đến chết hai người cũng không sửa đổi được.
Phòng sinh hoạt và phòng y phục của tiểu Hoàng đế chỉ cách một bức tường, Tích Phúc chọn một bộ y vật hơi dày cầm tới: "Chủ tử, mặc bộ này."
Thiệu Khiêm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ lớn đã mở một cánh, mà bộ trong tay Tích Phúc vừa nhìn là biết y vật mặc vào đầu thu thì muốn trợn trắng mắt. Có điều đây cũng là hành động quan tâm của tiểu thái giám, cho nên vẫn mặc y phục hắn đưa, dù sao hắn cũng không sợ nóng, cùng lắm thì tự hạ nhiệt cho mình một chút là được.
Thiệu Khiêm và Tích Phúc lắc lư đi dạo ở Ngự hoa viên, thái giám trước đó đã đi truyền lời sau khi trở về liền phát hiện long sàng không có ai, điều này quả thực rất gấp gáp, hắn mới vừa nói bừa bệ hạ nhiễm phong hàn bị sốt, bây giờ ngài lại đi bộ ra ngoài? Nếu như trên đường đụng phải mấy vị đại thần, lời nói dối của hắn chẳng phải đều phơi bày?
Nghĩ vậy thái giám truyền lời không bình tĩnh, gã vội vội vàng vàng hỏi bệ hạ đi đâu, vội vàng đuổi theo, cũng không thể đụng mặt những đại thần kia đâu nha~.
Thiệu Khiêm kêu người khác canh giữ ở cửa Ngự hoa viên, chỉ mang theo một mình Tích Phúc ngồi trong lương đình, Thiệu Khiêm mắt nhìn chằm chằm cá trong hồ sen đờ ra, trong lòng đang nghĩ bước tiếp theo cần phải đi thế nào.
Đúng lúc này thái giám truyền lời cũng vội vã chạy tới, khi nhìn thấy Tích Phúc đứng trong lương đình thì giận không chỗ phát tiết, tiểu súc sinh này lại lĩnh công của gã nữa rồi.
"Tích Phúc, bệ hạ thân thể không khỏe, sao ngươi có thể để bệ hạ ra ngoài đi bộ?" Thái giám truyền lời mặt mày hung dữ trực tiếp giáo huấn Tích Phúc.
Tích Phúc đứng một bên có chút bối rồi: "Ta...Ta..."
"Ngươi là nô tài, sao có thể tự xưng ta trước mặt bệ hạ?" Thái giám truyền lời nhìn như giáo huấn Tích Phúc, kỳ thực giọng điệu nhìn có chút hả hê đó nói sao cũng không che giấu được, trong cung quy củ rất nhiều, mà chỉ dựa vào tiểu thái giám này can đảm dám tự xưng là có thể lấy mạng của hắn rồi.
"Thái giám của trẫm từ khi nào đến phiên ngươi giáo huấn?" Thiệu Khiêm bị âm thanh léo nhéo này đâm cho lỗ tai khó chịu, hắn nghiêm mặt quay đầu nhìn chằm chằm thái giám truyền lời: "Ai cho ngươi lá gan dám ở trước mặt trẫm, giáo huấn người của trẫm?"
>> sau một hồi suy nghĩ mình quyết định đổi xưng hô của anh công từ đầu tới giờ để phù hợp với cổ đại văn cũng như cho mạch truyện được khớp nha~ mình sẽ sửa từ từ haha
Tác giả :
Diệp Mục Túc